Tô Lạc Ly dĩ nhiên không thích nghe Ôn Khanh Mộ nói vậy, tuy Tiểu Thất không phải con ruột của họ nhưng dù sao họ cũng nhìn cậu bé lớn lên.

"Anh đừng nói vậy, Tiểu Thất là đứa nghe lời nhất trong ba đứa, anh xem Tam Tam nghịch ngợm như vậy, Cửu Cửu cũng không kém, chỉ có Tiểu Thất khiến chúng ta yên tâm nhất, sức khỏe nó không tốt lại hay bị ốm, còn đâu nó chưa từng khiến chúng ta phải phiền lòng”

Từ lúc ban đầu định đón Tiểu Thất về, Tô Lạc Ly đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng sẽ nuôi Tiểu Thất như con ruột của mình.

"Anh biết, nhưng...”

Ôn Khanh Mộ không nói hết lời, anh không muốn nói với Tô Lạc Ly chuyện mình bắt gặp, dù sao chuyện đón Tiểu Thất về cũng là sự thật, ở chung năm năm, không có máu mủ cũng có tình cảm.

"Dù sao bố mẹ của đứa nhỏ này đều không phải loại tốt đẹp, sau này phải dạy dỗ nó đi con đường đúng đắn, dùng trí thông minh của mình đúng chỗ"

"Cái này khỏi cần anh nói, dù sao em cũng cảm thấy gia đình ban đầu mới là nhân tố có ảnh hưởng quan trọng nhất đối với một đứa trẻ, đôi khi con giống bố mẹ hoàn toàn là vì mưa dầm thấm lâu. Anh nhìn Tô Nhược Vân mà xem, khi còn bé em không tin cô ta là người xấu đâu, nhưng bởi vì từ nhỏ cô ta đã nhìn mẹ mình làm chuyện xấu nên mới biến thành như vậy”

Tô Lạc Ly rúc vào trong lòng Ôn Khanh Mộ, "Hai chúng ta tâm địa lương thiện, tương lai dù ba đứa trẻ đều không thành tài thì ít nhất chúng cũng là người hiền lành, sẽ không làm chuyện xấu."

"Chỉ hy vọng như thế"

Ôn Khanh Mộ vén chăn xuống giường, anh không muốn làm Tô Lạc Ly bị tổn thương tâm lý, một mặt anh cũng hi vọng Tiểu Thất có thể đi con đường đúng đắn, cũng may bây giờ Tiểu Thất mới chỉ năm tuổi, nếu dạy bảo cẩn thận thì tương lai vẫn có hi vọng cậu bé sẽ làm người tử tế. Ngày hôm sau Tam Tam vẫn định lái xe máy ra ngoài.

Ai ngờ bị Ôn Khanh Mộ ngăn lại.

"Tam Tam, chiều qua lúc bố chưa về, con đã làm chuyện gì”

"Con lái xe máy trong sân thôi ạ, không làm gì cả!" Tam Tam chớp mắt mấy lần rồi nói.

"Bố hỏi con một lần nữa, con nói thật đi" Ôn Khanh Mộ hết sức nghiêm túc, anh như vậy khiến Tam Tam hơi sợ. Tam Tam lập tức cúi đầu xuống thở dài, "Con lén lai Cửu Cửu đi một vòng”

"Vậy tại sao không lai Tiểu Thất?"

"Con vốn định lai Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất hơi nặng, nó vừa lên xe, con liền cảm giác đi không vững, lo sẽ làm nó †é nên không lai nó." Tam Tam trả lời thành thật.

"Biết nhận thức chính xác về bản thân rất đáng được khen ngợi, nhưng con không được sự cho phép của bố đã tự ý lai Cửu Cửu thì vẫn phải đánh đòn, đưa tay ra đây."

Tam Tam cúi đầu giơ tay trái ra, Ôn Khanh Mộ giơ thước lên cao rồi đánh mạnh xuống.

Cơ thể Tam Tam run lên một cái.

Đánh được ba cái, bàn tay Tam Tam đã sưng đỏ.

“Nhớ chưa?"

"Nhớ rồi ạ"

"Nếu còn có lần sau, con đừng hòng sờ vào xe máy nữa, đi đi"

Tam Tam quay người rời đi, vừa đi vừa thổi lòng bàn tay, Ôn Khanh Mộ đánh con trai rất nặng tay, cho nên trước giờ anh không để Tô Lạc Ly trông thấy. Tam Tam lớn rồi nên cũng hiểu chuyện, dù bị đánh cũng sẽ không bao giờ mách Tô Lạc Ly, bởi vì như vậy sẽ khiến Tô Lạc Ly đau lòng, chưa biết chừng bố mẹ còn cãi nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương