Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
-
Chương 89: Đây là vợ tôi
Tích Lãng ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua một lượt khiến ai cũng lùi một bước, khuôn mặt tuấn lãng hoàn toàn vô cảm, phóng viên như rằng trong lòng đa phần đều cảm thấy bài xích. Vòng tay ôm Lục Nan Hy ngày càng chặt, cảm nhận được cơ thể cô đang căng thẳng run rẩy, trong lòng hắn không thể nào thoải mái.
- Đây là vợ tôi.
Đám phóng viên nhỏ chưa có tiếng tăm này, tụ họp nhiều thì thành đông. Còn phải tò mò sao Tích Lãng không xử lý luôn đi? Chính là hắn chỉ thâu tóm những nhà báo lớn quan trọng, hắn thậm chí còn không buồn để mắt đến. Chỉ là đứng nơi này tuyên bố, không phải muốn họ nghe, quan trọng là nói cho Lục Nan Hy nghe, hắn biết cô luôn để ý nhưng lại không có nói.
Lời nói vô cùng vững chắc dứt khoát, ngắt mạch đều hoàn hảo, chỉ là quá mức khiến người ta thiếu điều gặp quỷ xanh mặt, Lục Nan Hy nhìn rõ, đây chính là cô cũng từng bị hắn nhìn như vậy. Cô đối với mọi chuyện, cái gì cũng không hiểu không biết, phóng viên xôn xao cô càng khó hiểu. Chẳng lẽ lại có tin gì liên quan đến mình? Lòng bàn tay cô không nhịn được ướt đẫm mồ hôi. Lăng gia quá đáng, nhưng cũng là có lý...vốn dĩ đeo bám Tích Lãng, so với hợp đồng, cô sai rồi. Nghe lời hắn cô là vợ, chính là cũng ngạc nhiên ngước nhìn hắn, mím môi chặt, cô cũng không thèm hỏi, hắn chính là lại bảo rằng cô là người cùng hắn bước lên lễ đường thì chính là vợ của hắn, sao có thể không nói lý lẽ vậy chứ?
- Đúng rồi, người trong hình là cô ấy thì đúng hơn...
Phóng viên lúc này mới như rằng hiểu được mọi chuyện, thì ra rốt cuộc cũng hiểu cái việc hợp đồng mà Tích Lãng họp báo trước nói. Chính Lăng gia ngay từ đầu giở trò năm lần bảy lượt, Lục Nan Hy chính là lương thiện lại kết thân với lưu manh, trả lại Lăng gia 100 vạn không thèm suy xét trong khi chính là công lao công việc bỏ ra hoàn toàn xứng là tiền của cô. Vả lại, hiểu chính là hiểu một ý, mười ý cũng chưa thể nào mà hiểu ngay được. Tiếng ồn ào vẫn chưa dừng hẳn, để có thể muốn nói gì đó với Tích Lãng ít nhất Lục Nan Hy cũng phải hét cho nên cô càng biếng mà nói, chỉ thầm nắm tay hắn, cúi xuống nhìn đôi giày thể thao bản thân mang vào, hình như nó đã hơi cũ.
- Tích tổng, anh quả thật không có ý định kiện Lăng gia sao?
- Đối Lăng thị hợp tác như vậy, anh có lẽ sẽ không bỏ qua?
Tích Lãng lạnh lùng đạp bước tiêu sái đi xuyên qua đám đông, dường như còn có thắc mắc, cũng chẳng ai dám chạy theo, chỉ cần nhìn cái ánh mắt muốn đóng băng người khác đã khiến sóng lưng lạnh toát rồi. Lục Nan Hy hình như còn chưa có tiếp thu kịp mọi thứ, đã vào xe ngồi mà cô còn chưa có tỉnh được. Cô như cũ khoá ngồi ở trong lòng hắn, mày liễu thầm nhíu chặt.
- Lãng, có chuyện gì vậy? Các người đó, chẳng lẽ muốn làm khó anh nữa sao?
Tích Lãng nhìn sâu vào đôi mắt phượng to lóng lánh Lục Nan Hy, bờ môi căng mọng kia lại khiến hắn không kìm được mà cầm lấy cằm cô, ngón tay thon dài vuốt ve cánh môi như cánh đào xinh đẹp. Cô lo lắng cho hắn ư? Nếu bảo cô rằng chuyện này hoàn toàn là lại liên quan cô, có lẽ lại buồn não một phen, cả khuôn mặt anh tuấn dựa vào hõm cổ cô thơm tho. Cô tay cũng quàng lấy ở cổ hắn, có chút nhìn lại Mộ Phi phía trước không có ý dòm ngó cho nên mới tự nhiên thả lỏng người.
- Sao tự dưng lại muốn thăm ông?
Tích Lãng nghĩ lại một lúc, lúc hắn bệnh thảm hại, chính là Tích Hiếu Vi một phen suy tim tổn hại, ngất lên ngất xuống, sao có thể bình tĩnh cho được trước mắt cháu đích tôn duy nhất ngất đi còn chưa rõ yếu ổn ra sao? Lục Nan Hy không có nhìn thấy hắn, mắt đặt ở ngoài quang cảnh lướt qua cửa kính bên ngoài.
- Ông không phải cũng muốn gặp anh sao? Em biết anh rất bận, xin lỗi...
- Không sao.
Xe dần tiến vào dinh thự Đông Lập Viên. Hình như đã cận xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc xinh đẹp, qua một đường dài ngồi xe, Lục Nan Hy cả người mệt mỏi cứng nhắc nhận thấy Tích Lãng dựa vào cô mà nghỉ ngơi, biết hắn kiệt sức nên cô cũng không dám ý kiến, cắn răng chịu đựng mình cơ thể dần ê ẩm. Lại cũng một phần vì đói, dù sao từ sáng đến nay cũng đâu có gì vào bụng, Chu Kết Am khi sáng cô cùng, còn chưa có gặp mặt qua. Xe cũng dừng hẳn, hầu nhân từ bên trong chạy ra ngoài tiếp đón, ai cũng đang bận rộn sửa soạn trong ngoài. Chính là đứng ở Đông Lập viên hầu nhân tất bật tạo nên một xuân cảnh đẹp đẽ, không khí dần ấm áp cọ sát vào da thịt mềm mại, mùi hương hạt dẻ như có như không ở không khí tươi mát thanh ở ngoại ô.
Lục Nan Hy mắt nhìn thấy Tích Hiếu Vi vui vẻ lại hình như có chút gấp gáp đi đến ra bên ngoài, gậy di chuyển ngày càng nhanh, cô nhanh chóng đánh thức Tích Lãng, để ông nhìn thấy cái cảnh này thật là ngại ngùng. Mộ Phi chính là lo cô da mặt mỏng mà nửa ngày nếu cô không phản ứng thì anh cũng sẽ không đâu, chính anh da mặt cũng rất mỏng, Giang Giang so với anh còn dày hơn nhiều chỉ là chưa kích hoạt nó được, cái đó còn phải dựa vào bản lĩnh nam nhân Mộ Phi anh.
- Đến nơi rồi.
Tích Lãng nhanh chóng mở mắt khỏi, Lục Nan Hy có chút kinh ngạc, ánh mắt kia hoàn toàn tỉnh táo không chút lờ đờ như thể hắn ngủ một lúc, thanh tỉnh như chưa từng, nhíu mày nhìn ra bên ngoài, tay vẫn còn đặt ở cô eo nhỏ, gật đầu một cái, người đàn ông này đôi khi ít nói nhưng mỗi hành động đều muốn chú ý đến cô đầu tiên nhất. Sau khi rời khỏi xe, cô như cũ tâm trạng đi vào trước, chạy đến trước cửa lớn mà chào Tích Hiếu Vi, ngược lại ông lại đưa gậy chỉ vào mặt cô, một mặt tức giận đến run rẩy.
- Nhà họ Lăng cô...còn có mặt mũi đến đây sao? Tích Lãng nó cũng quên mau đi nhưng ông đây thì không, lúc nó bệnh cô còn muốn làm loạn, nó ngất xĩu sau khi cô chửi mắng rời đi, còn chưa vừa lòng sao? Còn muốn gây chuyện? Khốn kiếp...mau cút khỏi đây, hầu nhân đâu...tiễn khách.
Lục Nan Hy kinh ngạc nhíu mày, khí phách kia Tích Hiếu Vi có chút làm cô sợ hãi mà lùi một bước. Chẳng lẽ cái ngày Tích Lãng đến tìm cô, hắn say xong rồi bệnh luôn? Còn nhớ hắn chưa kịp dùng bửa cô đã đuổi hắn đi. Hay là hiện tại hắn đang bệnh? Như mớ bòng bông rối rắm ở trong lòng ngổn ngang phức tạp tâm trạng. Còn chưa kịp quay người nhìn lại Tích Lãng đang gấp gáp đi đến, gậy kia đã đánh đến tay cô liên tục hai gậy, đau đớn truyền đến theo phản xạ tự nhiên cô nên tránh đi lùi lại mấy bước nhưng là Tích Hiếu Vi đang dùng lực chồm đến phía trước, cô mà rời đi, ông ngã thì làm sao? Cũng không có phản lại câu nào, chính là ông đương tức giận cô cũng không nên phản biện ngay. Trên cánh tay cùng bàn tay hằn lên vết dài đỏ rõ rệt, lực này thiếu điều chỉ muốn đánh chết cô đi nhưng ông hình như đã quá yếu để làm cái chuyện đó. Cô nhìn ông ngày càng buồn, chỉ buồn...không có tâm trạng khác.
Tích Lãng chồm đến cầm lấy tay Tích Hiếu Vi, hầu nhân hai bên xếp hàng dài hình như đang rất thoã mãn, chính Lăng Khấu Thiên lần trước mắng chửi họ thậm tệ như vậy, hiện tại bị thế này vẫn là còn rất châm chước đi, một ngang bướng hỗn xược tính tình không thể một màn đánh này mà thay đổi biết đường lui được. Việc bị ánh mắt hắn nhìn đến, họ có chút miễn cưỡng mà đi đến dẫn Lục Nan Hy vào trong trước.
Tích Hiếu Vi như mệt mỏi dựa vào Tích Lãng, cái thằng bé này sao có thể châm chước cho cái nữ nhân rắn rết như vậy chứ? Cái màn diễn lần đầu gặp mặt kia ông lỡ lời khen ngợi, cũng như diễn hay quá đi! Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
- Dừng lại, sao ông đánh cô ấy, Tiểu Hy không phải Lăng Khấu Thiên.
Tích Hiếu Vi dù sao cũng nhanh chóng trầm ổn, quả nhiên lão nhân đương là thông hiểu sự xem xét rất mau lại kỹ càng cẩn thận, nhíu mày nhìn lại Tích Lãng như điên như loạn lo lắng lâu lâu lại nhìn vào bên trong hầu nhân đang giúp Lục Nan Hy thoa thuốc ở tay, trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Lần thứ hai nhìn thấy hắn mất bình tĩnh, chẳng lẽ cái nữ nhân hỗn xược kia quan trọng đến mức này sao?
- Tiểu Hy? Là ai? Không phải Lăng Khấu Thiên sao? Cô ta...mau nói cho ta nghe, con giấu ta cái sự gì?
Tích Lãng mím môi bạc, đối Tích Hiếu Vi đương nhiên vô cùng thoải mái, như thể rằng hắn vẫn là một đứa trẻ bi bô chạy theo ông xin kẹo, hiện tại trưởng thành như thế này cũng tính là xuất chúng nhưng, thần trí vô cùng khó hiểu nhưng lại xuy xét chuyện riêng tư lại bất sở, nghe qua hết mọi lèo mọi chuyện, khiến ông đau đầu muốn chết. Nhìn theo ánh mắt hắn vào bên trong, tay chống gậy dần cũng đi vào, không ngờ cái chuyện như thể trong tiểu thuyết ngoằn ngèo cẩu huyết lại xảy ra cho được.
- Ta nhất định không để yên cho Lăng gia, dám đùa với ta sao? Vuốt mặt cũng phải để mũi.
- Chủ nhân, Tích lão gia cùng Tích phu nhân đang trên đường đến đây.
Tích Lãng gật đầu một cái, theo sau Tích Hiếu Vi nhanh chóng đi vào trong. Lục Nan Hy sau khi xoa thuốc, hầu nhân cũng chưa nhìn qua cô, lại có những người kia xa xa thầm nhủ nhau có vẻ như đang thầm mắng, cô ngồi yên một chút, nhìn ra ngoài Tích Lãng gật đầu một cái, tỏ ý cô không sao. Hắn biết cô vì sao lại không tránh, Tích Hiếu Vi cũng rõ cho nên trong lòng càng khó chấp nhận nổi. Nhìn thấy ông tiến gần, cô mau chóng ngồi dậy, định đến gần đỡ lấy ông nhưng sợ ông vẫn còn giận dữ cho nên không dám nữa.
- Cháu dâu của ta, ta lại không có nhìn ra, có thể tha thứ cho ta không? Chỉ là nhất thời một khắc hồ đồ.
Lục Nan Hy cũng không ngờ như vậy, ngạc nhiên đi đến đỡ lấy tay ông yếu ớt gậy thẳng, lắc đầu một cái, nụ cười yếu ớt nở ở trên môi anh đào, ánh mắt phượng như biết cười, sóng nước lấp lánh.
- Không cần, cháu không để ý đâu ạ. Ông dạy dỗ cháu một chút, không tính là gì.
Tích Hiếu Vi hài lòng, hầu nhân nhìn thấy cô như vậy hình như có chút quen, quên chung với nhau còn đang thầm mắng, không hẹn mà gặp, nhìn nhau hoang mang cực độ. Tích Lãng mau chóng cầm lấy cánh tay cô mà xem xét, ánh mắt ôn nhu đến tan chảy tim cô thình thịch không ngừng, lại sợ ông nhìn ra gương mặt thanh tú dần phiếm hồng cho nên cúi đầu rất thấp. Mái tóc buộc cao, tóc mai bay loạn do gió lộng tứ phía càng thêm mỹ. Khoé mắt như thoáng đỏ lên.
- Dẫn Tiểu Hy lên phòng trước đi, hầu nhân chuẩn bị buổi trưa, ta sẽ gọi sau.
Tích Hiếu Vi chính là nói rất trễ, là cứu lấy ông xấu hổ, chưa từng phải nếm qua cái sự này nên có chút không thể nào cũng tiếp thu nổi, Tích Lãng không đợi ông nói gì, nắm lấy vai Lục Nan Hy mà đi trước, cô ngạc nhiên nhìn lại phía sau, ông đã quay lưng đi khỏi, ông vừa gọi cô là Tiểu Hy a? Ông đã biết rồi sao?
- Còn đau không?
- Ông biết em là ai rồi ư?
Lục Nan Hy chớp chớp mắt nhìn Tích Lãng lo lắng nhìn tay cô nơi đã thoa thuốc kỹ càng. Nhớ lại ban nãy hắn trước mọi người tuyên bố trịnh trọng cô chính là hôn thê hắn, không phải là hỷ sự sao?
Lục Nan Hy đưa tay ôm lồng ngực mạnh mẽ Tích Lãng, hắn dường như dã thú đối tiểu bạch thỏ thèm khát, chiếm lấy môi cô gần như chiếm hữu, tay đặt ở sau thắt lưng cô mà đẩy gần đến hắn trong lòng. Như thể viên kẹo đường mật rót đến tận tâm can, một lần thử chạm vào liền không nhịn được.
- Tôi...hôn em.
Chính lời này làm Lục Nan Hy như thức tỉnh lại từ u mê dụ hoặc, Tích Lãng đang muốn trả thù cô trước nghịch ngợm? Hắn dù sao cũng nhìn ra rồi thì nam tử hắn so đo nữ nhân yếu ớt làm gì cơ chứ? Thật nhỏ mọn nha. Chợt tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài, nghe như vô cùng chậm rãi thận trọng, cô giật mình tránh đi hắn môi xâm chiếm, hắn lại như không muốn dừng lại, tiếp tục ăn lấy môi cô khối mềm thơm tho. Cô lấy sức trụ lại hắn bên dưới, không ngờ lại dễ dàng như vậy, hầu nhân bên ngoài không có nghe thấy lời đáp sinh ra lo lắng, một bước tiến cửa, lại thu vào mắt một cảnh này, hắn bên dưới cô trụ ở trên người, tay cô còn đang đè ra hai tay hắn ở bên trên.
Đã không thể trả thù được, chưa thể quẳng cho hắn cục đá nào lại tự mình bỏ đá chìm xuồng. Cô là ai mà lại dám suy tính với hắn cơ chứ?
- Không phải như vậy...
- Thiếu phu nhân, tôi không có nhìn thấy gì, hai người cứ tiếp tục...tôi ừm...xin lỗi ạ..
Hầu nhân che mặt chính mình đỏ ửng bỏ chạy ra ngoài, Lục Nan Hy liếc nhìn Tích Lãng nhuếch mép nhìn cô bối rối, thoáng càng giận dữ, cố tình tính toán làm cô xấu mặt mà.
- Anh...
- Tôi sao có thể làm gì em, nên nhớ, em ở thượng thế.
Đôi mắt chim ưng kia hằn rõ hai chữ oan ức, đôi môi bạc cong lên xinh đẹp tuấn tú, mày kiếm giãn nở thoải mái, thân người một chút dựa vào cô ôm lấy, Lục Nan Hy lại như chiếc bong bóng đã đầy hơi lại không thể vỡ, cứ thế tiếp tục dồn bực tức lại không thể lời nào phản kháng nổi, khó chịu vô cùng, mặt mày mà kìm nén cũng đỏ ửng lên.
- Em vẫn còn muốn giữ nguyên thế này? Tôi cũng không ngại nhưng ông đang đợi dùng bửa.
Lục Nan Hy nhanh chóng rời khỏi Tích Lãng thân, đỏ mặt không chút tôn nghiêm nào nữa, đưa tay cầm lấy ở gò má nóng và tránh mặt đi. Cái tên này, vốn cô không phải mặt dầy mà chịu đựng nổi trêu chọc. Hắn tiêu sái rời khỏi không màng đến cô, cô cũng nhanh chân theo phía sau hắn.
Như cũ theo đường tiến xuống nhà bếp, hầu nhân có chút ép nép nhìn Lục Nan Hy bước vào, cô nhìn qua một lượt, căng thẳng, tim đập nhanh đến mức muốn chạy vòng vòng hoa viên xinh đẹp ngoài kia, ban nãy có nghe qua ông bà Tích đến. Sau nhiều chuyện như vậy, đối họ xem cô thế nào đây? Nữ nhân tráo trở bám lấy Tích Lãng, vị khách không mời mặt dầy ghê tởm, nhớ lại Tích Thiên Khâm khi trước đối cô tốt như vậy, hiện tại chắc hẳn chán ghét cô lắm, kể ra có chút buồn, dù chưa từng nói chuyện nhau thân mật riêng tư nhưng cô lại xem ông như cha của mình vậy. Lại ánh mắt kia như muốn xé xát cô ra trăm mảnh bón cho cá thực. Căm ghét đến mức này, thật khiến người ta không rét mà run, thu cũng như đông mà lạnh buốt.
Tích Lãng cũng chưa từng đặt mắt qua bà Tích đang thở hơi lên, tay dùng nĩa cũng hơi nhiều lực tạo nên tiếng vang nổi bật giữa không khí ngưng trệ nặng nề yên lặng muốn nhát ma Lục Nan Hy rồi, đưa mắt bảo hầu nhân mang cô đến bên cạnh hắn mà ngồi xuống. Chính là Tích Hiếu Vi còn chưa mở lời, cũng chưa ai dám tiến nói. Trời đánh tránh bửa ăn, bà Tích cũng không thể nào mắng chửi cô thậm tệ được? Đúng không?
- Khoan hãy mang thức ăn lên, cháu muốn ăn thịt bò cháy rượu nghiền khoai tay kèm hay là cá thu sốt cà tươi quế vị kèm màn thầu?
Lục Nan Hy tay đổ đầy mồ hôi, Tích Lãng bên dưới vuốt ve đùi cô mềm mại, cũng không thể khiến cô biến mất bóng ma bà Tích được, với lại thầm mắng, cô căng thẳng như vậy, hắn đừng khiến cô nhịn cười mà. Lắng nghe một lượt, điều đầu tiên cô để ý chính là trước mặt Tích Hiếu Vi dùng là thịt bò, ông còn răng để nhai thịt bò sao? Rất nhanh như muốn mắng bản thân ngu ngốc, còn không biết đến răng giả? Cô cũng chẳng biết lựa chọn thế nào, hai món này cô đều chưa từng thử qua, gia cảnh nghèo nàn, đi du học cô cũng không làm gì có tiền hơn khấm khá cho nên mỗi ngày không dùng bửa ở nhà ăn thì cũng nuốt vào mì ăn liền ở các tiện lợi hàng của người Châu Á.
Nén một nụ cười gượng gạo.
- Ông chủ ý giúp cháu...món nào cháu cũng ăn được.
Nhìn Lục Nan Hy chân chất thật thà lời nói, còn cái nét cười cười mím môi chân thành, thiếu điều bà Tích nhịn xuống muốn đỏ mặt mới không không thốt lên, đồ quê mùa. Mắt nhìn đến cổ tay cô phát sáng vòng tay, trong ánh mắt càng càng căm ghét bởi chính bà cũng rất rõ giá trị.
Mang lên cho Lục Nan Hy một đĩa tái 7 phần thịt bò lớp rượu vang đỏ, bên ngoài lớp qua có chút chín quá mức nhưng bên trong từng sớ đỏ đẹp mắt mọng nước, phía bên cạnh mà một bát nhỏ khoai tây nghiền bơ hấp dẫn thị thực. Cô không nhịn được cũng quên đi bà Tích từ lúc nào rồi, nhìn thấy Tích Hiếu Vi cầm nĩa, cô cũng mau cầm nĩa theo, ánh mắt nhìn theo học hỏi nhìn thoạt qua vô cùng đáng yêu vô hại, nuốt nước bọt vô cùng lớn khiến Tích Thiên Khâm không nhịn được mỉm cười trộm một cái. Nhìn qua Tích Lãng, hắn tao nhã dùng cá thu, hình như theo cô biết bất cứ món gì sốt qua cà cũng phải nêm cay để tăng khẩu vị tránh nhàm.
- Khoan đã, anh chẳng phải không thể ăn cay?
Bà Tích nhìn qua Tích Thiên Khâm vẫn như cũ ăn liền nhíu mày, dừng nĩa một chút, không muốn để ý cũng không được, cũng không phải chỉ một Lục Nan Hy biết cái đó. Cô dừng ở tay Tích Lãng đương định dùng vào miệng, mày liễu nhíu chặt. Hầu nhân bên cạnh cũng bối rối, mau chóng đưa tay lên xua đi giải thích.
- Thiếu phu nhân, món cá thu này nhà bếp chuẩn bị không cay đâu ạ, cô không cần lo lắng.
Tích Lãng thấy Lục Nan Hy vẫn không yên tâm, vô cùng nghe lời mà đưa miếng cá thu gỡ xương cẩn thận lại gần cho cô xem xét, đầu mũi ngửi xong bảo đảm với cô không tanh chút nào, bón vào miệng cô thử qua, chăm chú nhìn qua cô phản ứng. Bà Tích vừa nghe lời hầu nhân xong, nổi trận đùng đùng đứng dậy, nghiến răng ken két, từng cơ mặt già nua đều hiện lên không thiếu một chút nếp nhăn nào, chỉ tay vào cô không ngại Tích Hiếu Vi đang nhìn hai người cô hạnh phúc, hắn không phải bệnh sạch sẽ mà quy đại kỵ người khác chạm vào hắn đồ vật? Hiện tại dùng chung với cô, chứng tỏ là gì đây?
- Thiếu phu nhân? Ai cho phép các ngươi gọi cô ta là thiếu phu nhân hả?
- Đây là vợ tôi.
Đám phóng viên nhỏ chưa có tiếng tăm này, tụ họp nhiều thì thành đông. Còn phải tò mò sao Tích Lãng không xử lý luôn đi? Chính là hắn chỉ thâu tóm những nhà báo lớn quan trọng, hắn thậm chí còn không buồn để mắt đến. Chỉ là đứng nơi này tuyên bố, không phải muốn họ nghe, quan trọng là nói cho Lục Nan Hy nghe, hắn biết cô luôn để ý nhưng lại không có nói.
Lời nói vô cùng vững chắc dứt khoát, ngắt mạch đều hoàn hảo, chỉ là quá mức khiến người ta thiếu điều gặp quỷ xanh mặt, Lục Nan Hy nhìn rõ, đây chính là cô cũng từng bị hắn nhìn như vậy. Cô đối với mọi chuyện, cái gì cũng không hiểu không biết, phóng viên xôn xao cô càng khó hiểu. Chẳng lẽ lại có tin gì liên quan đến mình? Lòng bàn tay cô không nhịn được ướt đẫm mồ hôi. Lăng gia quá đáng, nhưng cũng là có lý...vốn dĩ đeo bám Tích Lãng, so với hợp đồng, cô sai rồi. Nghe lời hắn cô là vợ, chính là cũng ngạc nhiên ngước nhìn hắn, mím môi chặt, cô cũng không thèm hỏi, hắn chính là lại bảo rằng cô là người cùng hắn bước lên lễ đường thì chính là vợ của hắn, sao có thể không nói lý lẽ vậy chứ?
- Đúng rồi, người trong hình là cô ấy thì đúng hơn...
Phóng viên lúc này mới như rằng hiểu được mọi chuyện, thì ra rốt cuộc cũng hiểu cái việc hợp đồng mà Tích Lãng họp báo trước nói. Chính Lăng gia ngay từ đầu giở trò năm lần bảy lượt, Lục Nan Hy chính là lương thiện lại kết thân với lưu manh, trả lại Lăng gia 100 vạn không thèm suy xét trong khi chính là công lao công việc bỏ ra hoàn toàn xứng là tiền của cô. Vả lại, hiểu chính là hiểu một ý, mười ý cũng chưa thể nào mà hiểu ngay được. Tiếng ồn ào vẫn chưa dừng hẳn, để có thể muốn nói gì đó với Tích Lãng ít nhất Lục Nan Hy cũng phải hét cho nên cô càng biếng mà nói, chỉ thầm nắm tay hắn, cúi xuống nhìn đôi giày thể thao bản thân mang vào, hình như nó đã hơi cũ.
- Tích tổng, anh quả thật không có ý định kiện Lăng gia sao?
- Đối Lăng thị hợp tác như vậy, anh có lẽ sẽ không bỏ qua?
Tích Lãng lạnh lùng đạp bước tiêu sái đi xuyên qua đám đông, dường như còn có thắc mắc, cũng chẳng ai dám chạy theo, chỉ cần nhìn cái ánh mắt muốn đóng băng người khác đã khiến sóng lưng lạnh toát rồi. Lục Nan Hy hình như còn chưa có tiếp thu kịp mọi thứ, đã vào xe ngồi mà cô còn chưa có tỉnh được. Cô như cũ khoá ngồi ở trong lòng hắn, mày liễu thầm nhíu chặt.
- Lãng, có chuyện gì vậy? Các người đó, chẳng lẽ muốn làm khó anh nữa sao?
Tích Lãng nhìn sâu vào đôi mắt phượng to lóng lánh Lục Nan Hy, bờ môi căng mọng kia lại khiến hắn không kìm được mà cầm lấy cằm cô, ngón tay thon dài vuốt ve cánh môi như cánh đào xinh đẹp. Cô lo lắng cho hắn ư? Nếu bảo cô rằng chuyện này hoàn toàn là lại liên quan cô, có lẽ lại buồn não một phen, cả khuôn mặt anh tuấn dựa vào hõm cổ cô thơm tho. Cô tay cũng quàng lấy ở cổ hắn, có chút nhìn lại Mộ Phi phía trước không có ý dòm ngó cho nên mới tự nhiên thả lỏng người.
- Sao tự dưng lại muốn thăm ông?
Tích Lãng nghĩ lại một lúc, lúc hắn bệnh thảm hại, chính là Tích Hiếu Vi một phen suy tim tổn hại, ngất lên ngất xuống, sao có thể bình tĩnh cho được trước mắt cháu đích tôn duy nhất ngất đi còn chưa rõ yếu ổn ra sao? Lục Nan Hy không có nhìn thấy hắn, mắt đặt ở ngoài quang cảnh lướt qua cửa kính bên ngoài.
- Ông không phải cũng muốn gặp anh sao? Em biết anh rất bận, xin lỗi...
- Không sao.
Xe dần tiến vào dinh thự Đông Lập Viên. Hình như đã cận xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc xinh đẹp, qua một đường dài ngồi xe, Lục Nan Hy cả người mệt mỏi cứng nhắc nhận thấy Tích Lãng dựa vào cô mà nghỉ ngơi, biết hắn kiệt sức nên cô cũng không dám ý kiến, cắn răng chịu đựng mình cơ thể dần ê ẩm. Lại cũng một phần vì đói, dù sao từ sáng đến nay cũng đâu có gì vào bụng, Chu Kết Am khi sáng cô cùng, còn chưa có gặp mặt qua. Xe cũng dừng hẳn, hầu nhân từ bên trong chạy ra ngoài tiếp đón, ai cũng đang bận rộn sửa soạn trong ngoài. Chính là đứng ở Đông Lập viên hầu nhân tất bật tạo nên một xuân cảnh đẹp đẽ, không khí dần ấm áp cọ sát vào da thịt mềm mại, mùi hương hạt dẻ như có như không ở không khí tươi mát thanh ở ngoại ô.
Lục Nan Hy mắt nhìn thấy Tích Hiếu Vi vui vẻ lại hình như có chút gấp gáp đi đến ra bên ngoài, gậy di chuyển ngày càng nhanh, cô nhanh chóng đánh thức Tích Lãng, để ông nhìn thấy cái cảnh này thật là ngại ngùng. Mộ Phi chính là lo cô da mặt mỏng mà nửa ngày nếu cô không phản ứng thì anh cũng sẽ không đâu, chính anh da mặt cũng rất mỏng, Giang Giang so với anh còn dày hơn nhiều chỉ là chưa kích hoạt nó được, cái đó còn phải dựa vào bản lĩnh nam nhân Mộ Phi anh.
- Đến nơi rồi.
Tích Lãng nhanh chóng mở mắt khỏi, Lục Nan Hy có chút kinh ngạc, ánh mắt kia hoàn toàn tỉnh táo không chút lờ đờ như thể hắn ngủ một lúc, thanh tỉnh như chưa từng, nhíu mày nhìn ra bên ngoài, tay vẫn còn đặt ở cô eo nhỏ, gật đầu một cái, người đàn ông này đôi khi ít nói nhưng mỗi hành động đều muốn chú ý đến cô đầu tiên nhất. Sau khi rời khỏi xe, cô như cũ tâm trạng đi vào trước, chạy đến trước cửa lớn mà chào Tích Hiếu Vi, ngược lại ông lại đưa gậy chỉ vào mặt cô, một mặt tức giận đến run rẩy.
- Nhà họ Lăng cô...còn có mặt mũi đến đây sao? Tích Lãng nó cũng quên mau đi nhưng ông đây thì không, lúc nó bệnh cô còn muốn làm loạn, nó ngất xĩu sau khi cô chửi mắng rời đi, còn chưa vừa lòng sao? Còn muốn gây chuyện? Khốn kiếp...mau cút khỏi đây, hầu nhân đâu...tiễn khách.
Lục Nan Hy kinh ngạc nhíu mày, khí phách kia Tích Hiếu Vi có chút làm cô sợ hãi mà lùi một bước. Chẳng lẽ cái ngày Tích Lãng đến tìm cô, hắn say xong rồi bệnh luôn? Còn nhớ hắn chưa kịp dùng bửa cô đã đuổi hắn đi. Hay là hiện tại hắn đang bệnh? Như mớ bòng bông rối rắm ở trong lòng ngổn ngang phức tạp tâm trạng. Còn chưa kịp quay người nhìn lại Tích Lãng đang gấp gáp đi đến, gậy kia đã đánh đến tay cô liên tục hai gậy, đau đớn truyền đến theo phản xạ tự nhiên cô nên tránh đi lùi lại mấy bước nhưng là Tích Hiếu Vi đang dùng lực chồm đến phía trước, cô mà rời đi, ông ngã thì làm sao? Cũng không có phản lại câu nào, chính là ông đương tức giận cô cũng không nên phản biện ngay. Trên cánh tay cùng bàn tay hằn lên vết dài đỏ rõ rệt, lực này thiếu điều chỉ muốn đánh chết cô đi nhưng ông hình như đã quá yếu để làm cái chuyện đó. Cô nhìn ông ngày càng buồn, chỉ buồn...không có tâm trạng khác.
Tích Lãng chồm đến cầm lấy tay Tích Hiếu Vi, hầu nhân hai bên xếp hàng dài hình như đang rất thoã mãn, chính Lăng Khấu Thiên lần trước mắng chửi họ thậm tệ như vậy, hiện tại bị thế này vẫn là còn rất châm chước đi, một ngang bướng hỗn xược tính tình không thể một màn đánh này mà thay đổi biết đường lui được. Việc bị ánh mắt hắn nhìn đến, họ có chút miễn cưỡng mà đi đến dẫn Lục Nan Hy vào trong trước.
Tích Hiếu Vi như mệt mỏi dựa vào Tích Lãng, cái thằng bé này sao có thể châm chước cho cái nữ nhân rắn rết như vậy chứ? Cái màn diễn lần đầu gặp mặt kia ông lỡ lời khen ngợi, cũng như diễn hay quá đi! Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
- Dừng lại, sao ông đánh cô ấy, Tiểu Hy không phải Lăng Khấu Thiên.
Tích Hiếu Vi dù sao cũng nhanh chóng trầm ổn, quả nhiên lão nhân đương là thông hiểu sự xem xét rất mau lại kỹ càng cẩn thận, nhíu mày nhìn lại Tích Lãng như điên như loạn lo lắng lâu lâu lại nhìn vào bên trong hầu nhân đang giúp Lục Nan Hy thoa thuốc ở tay, trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Lần thứ hai nhìn thấy hắn mất bình tĩnh, chẳng lẽ cái nữ nhân hỗn xược kia quan trọng đến mức này sao?
- Tiểu Hy? Là ai? Không phải Lăng Khấu Thiên sao? Cô ta...mau nói cho ta nghe, con giấu ta cái sự gì?
Tích Lãng mím môi bạc, đối Tích Hiếu Vi đương nhiên vô cùng thoải mái, như thể rằng hắn vẫn là một đứa trẻ bi bô chạy theo ông xin kẹo, hiện tại trưởng thành như thế này cũng tính là xuất chúng nhưng, thần trí vô cùng khó hiểu nhưng lại xuy xét chuyện riêng tư lại bất sở, nghe qua hết mọi lèo mọi chuyện, khiến ông đau đầu muốn chết. Nhìn theo ánh mắt hắn vào bên trong, tay chống gậy dần cũng đi vào, không ngờ cái chuyện như thể trong tiểu thuyết ngoằn ngèo cẩu huyết lại xảy ra cho được.
- Ta nhất định không để yên cho Lăng gia, dám đùa với ta sao? Vuốt mặt cũng phải để mũi.
- Chủ nhân, Tích lão gia cùng Tích phu nhân đang trên đường đến đây.
Tích Lãng gật đầu một cái, theo sau Tích Hiếu Vi nhanh chóng đi vào trong. Lục Nan Hy sau khi xoa thuốc, hầu nhân cũng chưa nhìn qua cô, lại có những người kia xa xa thầm nhủ nhau có vẻ như đang thầm mắng, cô ngồi yên một chút, nhìn ra ngoài Tích Lãng gật đầu một cái, tỏ ý cô không sao. Hắn biết cô vì sao lại không tránh, Tích Hiếu Vi cũng rõ cho nên trong lòng càng khó chấp nhận nổi. Nhìn thấy ông tiến gần, cô mau chóng ngồi dậy, định đến gần đỡ lấy ông nhưng sợ ông vẫn còn giận dữ cho nên không dám nữa.
- Cháu dâu của ta, ta lại không có nhìn ra, có thể tha thứ cho ta không? Chỉ là nhất thời một khắc hồ đồ.
Lục Nan Hy cũng không ngờ như vậy, ngạc nhiên đi đến đỡ lấy tay ông yếu ớt gậy thẳng, lắc đầu một cái, nụ cười yếu ớt nở ở trên môi anh đào, ánh mắt phượng như biết cười, sóng nước lấp lánh.
- Không cần, cháu không để ý đâu ạ. Ông dạy dỗ cháu một chút, không tính là gì.
Tích Hiếu Vi hài lòng, hầu nhân nhìn thấy cô như vậy hình như có chút quen, quên chung với nhau còn đang thầm mắng, không hẹn mà gặp, nhìn nhau hoang mang cực độ. Tích Lãng mau chóng cầm lấy cánh tay cô mà xem xét, ánh mắt ôn nhu đến tan chảy tim cô thình thịch không ngừng, lại sợ ông nhìn ra gương mặt thanh tú dần phiếm hồng cho nên cúi đầu rất thấp. Mái tóc buộc cao, tóc mai bay loạn do gió lộng tứ phía càng thêm mỹ. Khoé mắt như thoáng đỏ lên.
- Dẫn Tiểu Hy lên phòng trước đi, hầu nhân chuẩn bị buổi trưa, ta sẽ gọi sau.
Tích Hiếu Vi chính là nói rất trễ, là cứu lấy ông xấu hổ, chưa từng phải nếm qua cái sự này nên có chút không thể nào cũng tiếp thu nổi, Tích Lãng không đợi ông nói gì, nắm lấy vai Lục Nan Hy mà đi trước, cô ngạc nhiên nhìn lại phía sau, ông đã quay lưng đi khỏi, ông vừa gọi cô là Tiểu Hy a? Ông đã biết rồi sao?
- Còn đau không?
- Ông biết em là ai rồi ư?
Lục Nan Hy chớp chớp mắt nhìn Tích Lãng lo lắng nhìn tay cô nơi đã thoa thuốc kỹ càng. Nhớ lại ban nãy hắn trước mọi người tuyên bố trịnh trọng cô chính là hôn thê hắn, không phải là hỷ sự sao?
Lục Nan Hy đưa tay ôm lồng ngực mạnh mẽ Tích Lãng, hắn dường như dã thú đối tiểu bạch thỏ thèm khát, chiếm lấy môi cô gần như chiếm hữu, tay đặt ở sau thắt lưng cô mà đẩy gần đến hắn trong lòng. Như thể viên kẹo đường mật rót đến tận tâm can, một lần thử chạm vào liền không nhịn được.
- Tôi...hôn em.
Chính lời này làm Lục Nan Hy như thức tỉnh lại từ u mê dụ hoặc, Tích Lãng đang muốn trả thù cô trước nghịch ngợm? Hắn dù sao cũng nhìn ra rồi thì nam tử hắn so đo nữ nhân yếu ớt làm gì cơ chứ? Thật nhỏ mọn nha. Chợt tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài, nghe như vô cùng chậm rãi thận trọng, cô giật mình tránh đi hắn môi xâm chiếm, hắn lại như không muốn dừng lại, tiếp tục ăn lấy môi cô khối mềm thơm tho. Cô lấy sức trụ lại hắn bên dưới, không ngờ lại dễ dàng như vậy, hầu nhân bên ngoài không có nghe thấy lời đáp sinh ra lo lắng, một bước tiến cửa, lại thu vào mắt một cảnh này, hắn bên dưới cô trụ ở trên người, tay cô còn đang đè ra hai tay hắn ở bên trên.
Đã không thể trả thù được, chưa thể quẳng cho hắn cục đá nào lại tự mình bỏ đá chìm xuồng. Cô là ai mà lại dám suy tính với hắn cơ chứ?
- Không phải như vậy...
- Thiếu phu nhân, tôi không có nhìn thấy gì, hai người cứ tiếp tục...tôi ừm...xin lỗi ạ..
Hầu nhân che mặt chính mình đỏ ửng bỏ chạy ra ngoài, Lục Nan Hy liếc nhìn Tích Lãng nhuếch mép nhìn cô bối rối, thoáng càng giận dữ, cố tình tính toán làm cô xấu mặt mà.
- Anh...
- Tôi sao có thể làm gì em, nên nhớ, em ở thượng thế.
Đôi mắt chim ưng kia hằn rõ hai chữ oan ức, đôi môi bạc cong lên xinh đẹp tuấn tú, mày kiếm giãn nở thoải mái, thân người một chút dựa vào cô ôm lấy, Lục Nan Hy lại như chiếc bong bóng đã đầy hơi lại không thể vỡ, cứ thế tiếp tục dồn bực tức lại không thể lời nào phản kháng nổi, khó chịu vô cùng, mặt mày mà kìm nén cũng đỏ ửng lên.
- Em vẫn còn muốn giữ nguyên thế này? Tôi cũng không ngại nhưng ông đang đợi dùng bửa.
Lục Nan Hy nhanh chóng rời khỏi Tích Lãng thân, đỏ mặt không chút tôn nghiêm nào nữa, đưa tay cầm lấy ở gò má nóng và tránh mặt đi. Cái tên này, vốn cô không phải mặt dầy mà chịu đựng nổi trêu chọc. Hắn tiêu sái rời khỏi không màng đến cô, cô cũng nhanh chân theo phía sau hắn.
Như cũ theo đường tiến xuống nhà bếp, hầu nhân có chút ép nép nhìn Lục Nan Hy bước vào, cô nhìn qua một lượt, căng thẳng, tim đập nhanh đến mức muốn chạy vòng vòng hoa viên xinh đẹp ngoài kia, ban nãy có nghe qua ông bà Tích đến. Sau nhiều chuyện như vậy, đối họ xem cô thế nào đây? Nữ nhân tráo trở bám lấy Tích Lãng, vị khách không mời mặt dầy ghê tởm, nhớ lại Tích Thiên Khâm khi trước đối cô tốt như vậy, hiện tại chắc hẳn chán ghét cô lắm, kể ra có chút buồn, dù chưa từng nói chuyện nhau thân mật riêng tư nhưng cô lại xem ông như cha của mình vậy. Lại ánh mắt kia như muốn xé xát cô ra trăm mảnh bón cho cá thực. Căm ghét đến mức này, thật khiến người ta không rét mà run, thu cũng như đông mà lạnh buốt.
Tích Lãng cũng chưa từng đặt mắt qua bà Tích đang thở hơi lên, tay dùng nĩa cũng hơi nhiều lực tạo nên tiếng vang nổi bật giữa không khí ngưng trệ nặng nề yên lặng muốn nhát ma Lục Nan Hy rồi, đưa mắt bảo hầu nhân mang cô đến bên cạnh hắn mà ngồi xuống. Chính là Tích Hiếu Vi còn chưa mở lời, cũng chưa ai dám tiến nói. Trời đánh tránh bửa ăn, bà Tích cũng không thể nào mắng chửi cô thậm tệ được? Đúng không?
- Khoan hãy mang thức ăn lên, cháu muốn ăn thịt bò cháy rượu nghiền khoai tay kèm hay là cá thu sốt cà tươi quế vị kèm màn thầu?
Lục Nan Hy tay đổ đầy mồ hôi, Tích Lãng bên dưới vuốt ve đùi cô mềm mại, cũng không thể khiến cô biến mất bóng ma bà Tích được, với lại thầm mắng, cô căng thẳng như vậy, hắn đừng khiến cô nhịn cười mà. Lắng nghe một lượt, điều đầu tiên cô để ý chính là trước mặt Tích Hiếu Vi dùng là thịt bò, ông còn răng để nhai thịt bò sao? Rất nhanh như muốn mắng bản thân ngu ngốc, còn không biết đến răng giả? Cô cũng chẳng biết lựa chọn thế nào, hai món này cô đều chưa từng thử qua, gia cảnh nghèo nàn, đi du học cô cũng không làm gì có tiền hơn khấm khá cho nên mỗi ngày không dùng bửa ở nhà ăn thì cũng nuốt vào mì ăn liền ở các tiện lợi hàng của người Châu Á.
Nén một nụ cười gượng gạo.
- Ông chủ ý giúp cháu...món nào cháu cũng ăn được.
Nhìn Lục Nan Hy chân chất thật thà lời nói, còn cái nét cười cười mím môi chân thành, thiếu điều bà Tích nhịn xuống muốn đỏ mặt mới không không thốt lên, đồ quê mùa. Mắt nhìn đến cổ tay cô phát sáng vòng tay, trong ánh mắt càng càng căm ghét bởi chính bà cũng rất rõ giá trị.
Mang lên cho Lục Nan Hy một đĩa tái 7 phần thịt bò lớp rượu vang đỏ, bên ngoài lớp qua có chút chín quá mức nhưng bên trong từng sớ đỏ đẹp mắt mọng nước, phía bên cạnh mà một bát nhỏ khoai tây nghiền bơ hấp dẫn thị thực. Cô không nhịn được cũng quên đi bà Tích từ lúc nào rồi, nhìn thấy Tích Hiếu Vi cầm nĩa, cô cũng mau cầm nĩa theo, ánh mắt nhìn theo học hỏi nhìn thoạt qua vô cùng đáng yêu vô hại, nuốt nước bọt vô cùng lớn khiến Tích Thiên Khâm không nhịn được mỉm cười trộm một cái. Nhìn qua Tích Lãng, hắn tao nhã dùng cá thu, hình như theo cô biết bất cứ món gì sốt qua cà cũng phải nêm cay để tăng khẩu vị tránh nhàm.
- Khoan đã, anh chẳng phải không thể ăn cay?
Bà Tích nhìn qua Tích Thiên Khâm vẫn như cũ ăn liền nhíu mày, dừng nĩa một chút, không muốn để ý cũng không được, cũng không phải chỉ một Lục Nan Hy biết cái đó. Cô dừng ở tay Tích Lãng đương định dùng vào miệng, mày liễu nhíu chặt. Hầu nhân bên cạnh cũng bối rối, mau chóng đưa tay lên xua đi giải thích.
- Thiếu phu nhân, món cá thu này nhà bếp chuẩn bị không cay đâu ạ, cô không cần lo lắng.
Tích Lãng thấy Lục Nan Hy vẫn không yên tâm, vô cùng nghe lời mà đưa miếng cá thu gỡ xương cẩn thận lại gần cho cô xem xét, đầu mũi ngửi xong bảo đảm với cô không tanh chút nào, bón vào miệng cô thử qua, chăm chú nhìn qua cô phản ứng. Bà Tích vừa nghe lời hầu nhân xong, nổi trận đùng đùng đứng dậy, nghiến răng ken két, từng cơ mặt già nua đều hiện lên không thiếu một chút nếp nhăn nào, chỉ tay vào cô không ngại Tích Hiếu Vi đang nhìn hai người cô hạnh phúc, hắn không phải bệnh sạch sẽ mà quy đại kỵ người khác chạm vào hắn đồ vật? Hiện tại dùng chung với cô, chứng tỏ là gì đây?
- Thiếu phu nhân? Ai cho phép các ngươi gọi cô ta là thiếu phu nhân hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook