Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
-
Chương 8
Vào buổi chiều một tuần sau, cô đang ngồi ở đại sảnh một nhà hàng phương Tây rất lãng mạn để chờ đối tượng xem mắt.
Bà mối nói đối phương trẻ tuổi đẹp trai, là giáo sư đại học, cô đối với loại thú giống này thật đúng là không có ấn tượng gì tốt cả.
Đúng bảy giờ, một người đàn ông mặc quần tây xám, áo sơ mi trắng, đeo mắt kính gọng vàng ngồi ở trước mặt của cô.
“Xin chào, tôi là Trịnh Hạo, hai mươi chín tuổi, là người địa phương, bây giờ đang giảng dạy tại Đại học Phương Nam.” Lời dạo đầu của đối phương rất đơn giản rõ ràng.
Cô quan sát cặp mắt đối phương, hất cằm nói: “Tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh.”
Người trước mặt lịch sự nhã nhặn, cả người toát ra khí chất thư sinh nhẹ nhàng, chắc hẳn không phải là thú giống.
Cô thực sự không muốn kích thích anh ta, nhưng nếu không kích thích anh ta thì sẽ không thể nào thoát thân được.
“Nếu như tôi không biết thì sẽ không nói, còn nếu như biết tôi sẽ nói hết.” Trịnh Hạo mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng chỉnh tề.
“Có nhà ba phòng hai sảnh không?” Cô liếc mắt nhìn anh ta một chút.
Mặc dù Giang Châu không phải là tỉnh lỵ nhưng còn phồn vinh và phát triển hơn cả tỉnh lị, giá nhà ở bên kia cũng có tiêu chuẩn nhất định, người trẻ tuổi muốn có một căn hộ ba phòng hai sảnh hơn một trăm mét vuông, nếu như không phải gia cảnh giàu có thì phải là người có năng lực thực sự nổi bật.
Câu hỏi này khiến cho Trịnh Hạo bật cười: “Bây giờ tôi đang sống trong một căn nhà rộng hai trăm mét vuông.”
Cô sửng sốt, nghĩ thầm: “Chắc chắn là cả nhà gom góp lại sử dụng hình thức đặt cọc trả góp từ từ, hơn nữa còn là ở vùng ngoại ô nơi mà thỏ còn chẳng muốn đi ị.”
Cô lập tức hỏi tiếp: “Có Audi A6 không?”
Nụ cười của Trịnh Hạo càng sâu: “Chiếc xe thay đi bộ bây giờ của tôi là Land Rover.
Nếu cô thích Audi thì sau này tôi có thể đổi lại!”
Cô như bị nghẹn bánh bao, há miệng thở dốc, tạm thời không nói thêm được lời nào, thay vào đó Trịnh Hạo lại dùng ánh mắt cân nhắc nhìn chằm chằm vào cô.
Tim cô đập thình thịch, ném ra tiếp một câu: “Tôi không phải xử nữ!”
Cô nhìn chằm chằm vào anh ta ở phía đối diện, thầm nghĩ: “Tôi không tin anh không quan tâm chút nào!”
Trịnh Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó vậy mà bật cười nói: “Tôi không có phức tạp hóa chuyện trinh tiết.”
Tính tình của cô lập tức bị anh ta châm ngòi, cô vỗ bàn nói: “Không phải là đầu óc anh có bệnh đó chứ? Anh có một căn nhà lớn, có xe sang, bản thân đẹp trai phóng khoáng, còn là một giáo sư đại học.
Sao anh lại tìm đến người như tôi vậy?”
“Cô có gì không tốt sao?” Trịnh Hạo nhìn cô thật sâu.
“Từ nhỏ ba tôi đã bỏ đi với tiểu tam, tôi sống trong gia đình mồ côi ba, bây giờ mẹ và em gái của tôi đều phải dựa vào tôi nuôi dưỡng.
Bạn trai cũ của tôi nói rằng tôi không được dịu dàng, không được nữ tính, so với con gái nhà giàu được đi nước ngoài, tôi…” Cô một hơi nói ra hết những thứ này, sau đó lại không biết nên nói cái gì.
“Còn gì nữa không?” Trịnh Hạo nhìn cô cười.
“Không.” Cô cúi đầu uống nước trái cây, cô đã phơi bày hết toàn bộ khuyết điểm, vì sao đối phương còn chưa chịu rút lui nữa?
“Cô là cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng thấy.
Thực ra tôi cũng rất chán ghét những buổi hẹn hò xem mắt, nhưng tôi không ghét kết giao bạn bè.
Chúng ta bắt đầu từ bạn bè bình thường, chắc là cô không phản đối chứ?”
Cuối cùng Trịnh Hạo đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Cô nhận lấy danh thiếp, được Trịnh Hạo bao ăn cơm, chưa kể hai người còn trò chuyện rất vui vẻ, có nhiều bạn bè thì sẽ nhiều hơn một con đường, thực ra cô cũng không có ghét bỏ anh ta.
Trịnh Hạo cứ khăng khăng muốn đưa cô về nhà, cô từ chối cũng không tốt, đành phải đứng ở cửa nhà hàng đợi anh ta đến bãi đậu xe lấy xe.
“Tô Lam phải không?” Sau lưng đột nhiên có người gọi cô.
Cô quay người lại, nhìn thấy là người quản lý trực tiếp của cô, Tào Kiến Lập.
“Quản lý Tào, anh cũng tới đây ăn cơm sao?” Cô hơi ngạc nhiên.
Lúc này cô nhìn thấy Quan Triều Viễn và một vị doanh nhân đúng lúc vừa bước ra khỏi cửa chính nhà hàng.
Vào buổi chiều một tuần sau, cô đang ngồi ở đại sảnh một nhà hàng phương Tây rất lãng mạn để chờ đối tượng xem mắt.
Bà mối nói đối phương trẻ tuổi đẹp trai, là giáo sư đại học, cô đối với loại thú giống này thật đúng là không có ấn tượng gì tốt cả.
Đúng bảy giờ, một người đàn ông mặc quần tây xám, áo sơ mi trắng, đeo mắt kính gọng vàng ngồi ở trước mặt của cô.
“Xin chào, tôi là Trịnh Hạo, hai mươi chín tuổi, là người địa phương, bây giờ đang giảng dạy tại Đại học Phương Nam.” Lời dạo đầu của đối phương rất đơn giản rõ ràng.
Cô quan sát cặp mắt đối phương, hất cằm nói: “Tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh.”
Người trước mặt lịch sự nhã nhặn, cả người toát ra khí chất thư sinh nhẹ nhàng, chắc hẳn không phải là thú giống.
Cô thực sự không muốn kích thích anh ta, nhưng nếu không kích thích anh ta thì sẽ không thể nào thoát thân được.
“Nếu như tôi không biết thì sẽ không nói, còn nếu như biết tôi sẽ nói hết.” Trịnh Hạo mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng chỉnh tề.
“Có nhà ba phòng hai sảnh không?” Cô liếc mắt nhìn anh ta một chút.
Mặc dù Giang Châu không phải là tỉnh lỵ nhưng còn phồn vinh và phát triển hơn cả tỉnh lị, giá nhà ở bên kia cũng có tiêu chuẩn nhất định, người trẻ tuổi muốn có một căn hộ ba phòng hai sảnh hơn một trăm mét vuông, nếu như không phải gia cảnh giàu có thì phải là người có năng lực thực sự nổi bật.
Câu hỏi này khiến cho Trịnh Hạo bật cười: “Bây giờ tôi đang sống trong một căn nhà rộng hai trăm mét vuông.”
Cô sửng sốt, nghĩ thầm: “Chắc chắn là cả nhà gom góp lại sử dụng hình thức đặt cọc trả góp từ từ, hơn nữa còn là ở vùng ngoại ô nơi mà thỏ còn chẳng muốn đi ị.”
Cô lập tức hỏi tiếp: “Có Audi A6 không?”
Nụ cười của Trịnh Hạo càng sâu: “Chiếc xe thay đi bộ bây giờ của tôi là Land Rover.
Nếu cô thích Audi thì sau này tôi có thể đổi lại!”
Cô như bị nghẹn bánh bao, há miệng thở dốc, tạm thời không nói thêm được lời nào, thay vào đó Trịnh Hạo lại dùng ánh mắt cân nhắc nhìn chằm chằm vào cô.
Tim cô đập thình thịch, ném ra tiếp một câu: “Tôi không phải xử nữ!”
Cô nhìn chằm chằm vào anh ta ở phía đối diện, thầm nghĩ: “Tôi không tin anh không quan tâm chút nào!”
Trịnh Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó vậy mà bật cười nói: “Tôi không có phức tạp hóa chuyện trinh tiết.”
Tính tình của cô lập tức bị anh ta châm ngòi, cô vỗ bàn nói: “Không phải là đầu óc anh có bệnh đó chứ? Anh có một căn nhà lớn, có xe sang, bản thân đẹp trai phóng khoáng, còn là một giáo sư đại học.
Sao anh lại tìm đến người như tôi vậy?”
“Cô có gì không tốt sao?” Trịnh Hạo nhìn cô thật sâu.
“Từ nhỏ ba tôi đã bỏ đi với tiểu tam, tôi sống trong gia đình mồ côi ba, bây giờ mẹ và em gái của tôi đều phải dựa vào tôi nuôi dưỡng.
Bạn trai cũ của tôi nói rằng tôi không được dịu dàng, không được nữ tính, so với con gái nhà giàu được đi nước ngoài, tôi…” Cô một hơi nói ra hết những thứ này, sau đó lại không biết nên nói cái gì.
“Còn gì nữa không?” Trịnh Hạo nhìn cô cười.
“Không.” Cô cúi đầu uống nước trái cây, cô đã phơi bày hết toàn bộ khuyết điểm, vì sao đối phương còn chưa chịu rút lui nữa?
“Cô là cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng thấy.
Thực ra tôi cũng rất chán ghét những buổi hẹn hò xem mắt, nhưng tôi không ghét kết giao bạn bè.
Chúng ta bắt đầu từ bạn bè bình thường, chắc là cô không phản đối chứ?”
Cuối cùng Trịnh Hạo đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Cô nhận lấy danh thiếp, được Trịnh Hạo bao ăn cơm, chưa kể hai người còn trò chuyện rất vui vẻ, có nhiều bạn bè thì sẽ nhiều hơn một con đường, thực ra cô cũng không có ghét bỏ anh ta.
Trịnh Hạo cứ khăng khăng muốn đưa cô về nhà, cô từ chối cũng không tốt, đành phải đứng ở cửa nhà hàng đợi anh ta đến bãi đậu xe lấy xe.
“Tô Lam phải không?” Sau lưng đột nhiên có người gọi cô.
Cô quay người lại, nhìn thấy là người quản lý trực tiếp của cô, Tào Kiến Lập.
“Quản lý Tào, anh cũng tới đây ăn cơm sao?” Cô hơi ngạc nhiên.
Lúc này cô nhìn thấy Quan Triều Viễn và một vị doanh nhân đúng lúc vừa bước ra khỏi cửa chính nhà hàng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook