Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
-
Chương 67
Lúc này Tô Lam mới ngước mắt lên nhìn về phía đối diện với vị trí chính và Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn hiểu rõ ý nghĩ của Tô Lam, giải thích: “Trước giờ cơm mẹ tôi có buổi gặp mặt với mấy cô bạn già, nên không có ăn cơm ở nhà, vì thế trưa hôm nay chỉ có hai chúng ta cùng dùng bữa.”
Nghe xong, sắc mặt Tô Lam lập tức hiện lên một nụ cười thoải mái, cô cầm đũa lên và bắt đầu gắp những món ăn trông rất tinh xảo mà trước đây cô chưa từng nhìn thấy.
Vừa nãy cô còn đang bận suy nghĩ khi cô cùng ăn cơm với Quan Triều Viễn và mẹ của anh sẽ khó xử ra sao, mà bụng cô đã kêu réo từ lâu.
Tưởng rằng hôm nay chắc chắn sẽ ăn không no, không ngờ thái hậu lại đi vắng, có lẽ hoàng hậu như cô là lớn nhất trong số những cô gái ở đây rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái và vui vẻ của Tô Lam, Quan Triều Viễn vừa ăn vừa thản nhiên nói: “Không ngờ cô lại không sợ mẹ tôi.”
Nghe vậy, Tô Lam trừng mắt nhìn anh nói: “Bà ấy không có ba đầu sáu tay, tôi sợ bà ấy làm gì chứ? Chẳng qua bà ấy là mẹ của anh, là mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi, tôi phải nhịn bà ấy ba phần.”
Quan Triều Viễn mím môi nói: “Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện với mẹ tôi như vậy”
“Tôi chỉ đang làm hết bổn phận của bản thân, không ai sinh ra muốn bị người khác sỉ nhục cả, hơn nữa cái mũ bà ấy đội cho tôi quá lớn, tôi không dám nhận.” Tô Lam bĩu môi nói.
Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, sau đó đột nhiên hỏi: “Vậy bà ấy đã đội mũ gì cho cô?”
“Còn phải hỏi, đương nhiên là nhìn trúng tiền của anh đó?” Tô Lam cảm thấy chỉ số thông minh của Quan Triều Viễn có vấn đề.
“Vậy ý của cô muốn nói là cô không thích tiền của tôi sao?” Quan Triều Viễn cong môi.
“Còn cần phải nói sao?” Giọng của Tô Lam cao lên vài độ.
“Vậy là cô thích con người tôi hả?” Quan Triều Viễn có chút mặt dày mày dạn hỏi.
Nghe vậy, Tô Lam hơi chần chờ, đột nhiên tay cô cầm lấy nước trái cây che giấu vẻ lúng túng của mình, rụt rè nói: “Làm ơn đi, người như anh dù không có tiền cũng có sức hấp dẫn với tôi rồi!”
Chẳng qua cô kết hôn với anh chỉ là muốn cho đứa trẻ có một thân phận hợp pháp, tại sao bây giờ anh lại quên mất những gì đã nói lúc trước để thuyết phục cô rồi? Nhưng tại sao lúc này Tô Lam lại có cảm giác bối rối? Cô cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh lại.
Quan Triều Viễn sửng sốt, sau đó đột nhiên nói: “Sau khi ăn cơm xong, chúng ta sẽ trở về Giang Châu.”
“Sớm vậy sao?” Tô Lam ngạc nhiên hỏi.
Cô lại cho rằng hai người bọn họ sẽ ở đây một hai ngày gì đó, dù sao Quan Triều Viễn cũng đã mấy tháng rồi chưa về thăm nhà lần nào.
“Sao? Cô không nỡ đi mà muốn ở đây thêm hai ngày à?” Khuôn mặt của Quan Triều Viễn trở lại vẻ lạnh lùng như trước đây, nhưng giọng nói của anh có chút đùa cợt.
Lúc này Tô Lam mới ngước mắt lên nhìn về phía đối diện với vị trí chính và Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn hiểu rõ ý nghĩ của Tô Lam, giải thích: “Trước giờ cơm mẹ tôi có buổi gặp mặt với mấy cô bạn già, nên không có ăn cơm ở nhà, vì thế trưa hôm nay chỉ có hai chúng ta cùng dùng bữa.”
Nghe xong, sắc mặt Tô Lam lập tức hiện lên một nụ cười thoải mái, cô cầm đũa lên và bắt đầu gắp những món ăn trông rất tinh xảo mà trước đây cô chưa từng nhìn thấy.
Vừa nãy cô còn đang bận suy nghĩ khi cô cùng ăn cơm với Quan Triều Viễn và mẹ của anh sẽ khó xử ra sao, mà bụng cô đã kêu réo từ lâu.
Tưởng rằng hôm nay chắc chắn sẽ ăn không no, không ngờ thái hậu lại đi vắng, có lẽ hoàng hậu như cô là lớn nhất trong số những cô gái ở đây rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái và vui vẻ của Tô Lam, Quan Triều Viễn vừa ăn vừa thản nhiên nói: “Không ngờ cô lại không sợ mẹ tôi.”
Nghe vậy, Tô Lam trừng mắt nhìn anh nói: “Bà ấy không có ba đầu sáu tay, tôi sợ bà ấy làm gì chứ? Chẳng qua bà ấy là mẹ của anh, là mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi, tôi phải nhịn bà ấy ba phần.”
Quan Triều Viễn mím môi nói: “Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện với mẹ tôi như vậy”
“Tôi chỉ đang làm hết bổn phận của bản thân, không ai sinh ra muốn bị người khác sỉ nhục cả, hơn nữa cái mũ bà ấy đội cho tôi quá lớn, tôi không dám nhận.” Tô Lam bĩu môi nói.
Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, sau đó đột nhiên hỏi: “Vậy bà ấy đã đội mũ gì cho cô?”
“Còn phải hỏi, đương nhiên là nhìn trúng tiền của anh đó?” Tô Lam cảm thấy chỉ số thông minh của Quan Triều Viễn có vấn đề.
“Vậy ý của cô muốn nói là cô không thích tiền của tôi sao?” Quan Triều Viễn cong môi.
“Còn cần phải nói sao?” Giọng của Tô Lam cao lên vài độ.
“Vậy là cô thích con người tôi hả?” Quan Triều Viễn có chút mặt dày mày dạn hỏi.
Nghe vậy, Tô Lam hơi chần chờ, đột nhiên tay cô cầm lấy nước trái cây che giấu vẻ lúng túng của mình, rụt rè nói: “Làm ơn đi, người như anh dù không có tiền cũng có sức hấp dẫn với tôi rồi!”
Chẳng qua cô kết hôn với anh chỉ là muốn cho đứa trẻ có một thân phận hợp pháp, tại sao bây giờ anh lại quên mất những gì đã nói lúc trước để thuyết phục cô rồi? Nhưng tại sao lúc này Tô Lam lại có cảm giác bối rối? Cô cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh lại.
Quan Triều Viễn sửng sốt, sau đó đột nhiên nói: “Sau khi ăn cơm xong, chúng ta sẽ trở về Giang Châu.”
“Sớm vậy sao?” Tô Lam ngạc nhiên hỏi.
Cô lại cho rằng hai người bọn họ sẽ ở đây một hai ngày gì đó, dù sao Quan Triều Viễn cũng đã mấy tháng rồi chưa về thăm nhà lần nào.
“Sao? Cô không nỡ đi mà muốn ở đây thêm hai ngày à?” Khuôn mặt của Quan Triều Viễn trở lại vẻ lạnh lùng như trước đây, nhưng giọng nói của anh có chút đùa cợt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook