Tiếng nói vừa dứt, người sau lưng hắng giọng rồi nói: “Xế chiều hôm nay, tôi đàm phán suốt tám tiếng với người phụ trách của một xí nghiệp.

Sau khi dùng bữa tối xong, tôi lập tức ngồi xe tới khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng.

Bây giờ tôi rất mệt, cho dù bây giờ cô có đòi hỏi gì thì tôi cũng không thỏa mãn được.”
Nghe thấy thế, Tô Lam biết mình bị đùa giỡn, thẹn quá hóa giận xoay người giơ nắm đấm nhỏ lên, nện vào ngực anh: “Đáng ghét, anh đùa giỡn tôi? Đồ hư hỏng!”
Quan Triều Viễn thoải mái cười một tiếng, mặc cho cô vui đùa trên ngực anh, sau đó, sau đó dùng hai cánh tay giam cô trong lòng mình.

Gương mặt cô dán vào khuôn ngực đang đập mạnh mẽ của anh, đột nhiên Tô Lam cảm thấy hạnh phúc một cách khó hiểu, còn cả tiếng cười thoải mái bên tại của anh càng mê người, hóa ra anh cũng có thể cười hạnh phúc thế này.

Có lẽ Quan Triều Viễn thật sự mệt mỏi, Tô Lam nhanh chóng nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh.

Dưới ánh trăng, Tô Lam ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên anh đã ngủ.

Đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn anh không chút kiêng dè thế này.

Vẻ ngoài của anh vô cùng tuấn tú, hơn nữa còn là kiểu đẹp trai mạnh mẽ.

Gương mặt góc cạnh, những đường nét trên gương mặt sắc nét, đôi môi mỏng lộ vẻ hấp dẫn, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ gả cho một người đàn ông thể này.

Mặc dù cô không biết người đàn ông này có thể làm chồng của cô bao lâu, nhưng mà ít nhất giờ phút này cô đang cảm nhận sự ấm áp và cái ôm của anh.

Tô Lam cũng không biết rốt cuộc mình đã nhìn gương mặt tuấn tú này bao lâu mới ngủ, chỉ biết sáng hôm sau cô lại dậy muộn, chờ tới khi tỉnh dậy đã không thấy Quan Triều Viễn đâu.

Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ, Tô Lam ngồi dậy duỗi người vươn vai, cảm thấy tối qua ngủ rất ngon.

Trong giấc mộng luôn có một cánh tay tràn đầy sức lực ôm lấy cô, cảm giác đó thật sự khiến cô cảm thấy rất an toàn.


Tỉnh dậy, vừa mới kéo màn cửa sổ ra, điện thoại trong phòng lập tức vang lên.

Tô Lam đi tới đầu giường, cầm lấy điện thoại, đầu dây bên kia lập tức truyền tới tiếng nói của Ngải Liên: “Bà chủ, cô đã rời giường rồi sao? Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, cô xem bây giờ có muốn để nhân viên phục vụ mang tới phòng cho cô không?”
Tô Lam xúc động với sự tận tụy của Ngải Liên, cô vừa kéo rèm cửa sổ một cái đã biết cô thức dậy.

“Cảm ơn cô, bảo nhân viên phục vụ mang tới đi.”
“Được.” Đầu dây bên kia vừa định cúp máy.

Tô Lam vội vàng dùng một giây cuối cùng hỏi một câu: “Chuyện đó… anh ấy đi đâu rồi?”
“Sao cơ?” Ngải Liên hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra anh ấy là ai, cười trả lời: “Chín giờ sáng hôm nay, tổng giám đốc Quan phải tham dự một buổi cắt băng khánh thành, vì vậy lúc sáu giờ rưỡi, anh ấy đã trở về Giang Châu cùng trợ lý Lâm rồi.”
Cái gì? Trở về Giang Châu rồi sao? Tô Lam giật mình không kịp tỉnh táo.

“Bà chủ, nếu cô không còn gì phân phó thì tôi cúp máy đây.” Cuối cùng Ngải Liên cúp điện thoại.

Trong lòng Tô Lam hơi khó tiếp thu, hai giờ đêm qua anh vội vàng quay lại đây, sáu giờ sáng lại đi tiếp.

Nếu biết rõ sáng nay còn phải làm việc, tại sao phải hao tốn hơn ba bốn giờ vất vả chạy xe qua lại? Chẳng lẽ anh chỉ muốn tới xem cô một chút?
Nghĩ tới đây, tim Tô Lam lại bắt đầu đập loạn lên…
Bữa sáng hôm nay rất phong phú, có sữa bò, có cháo trắng, có bánh mì và có cả các món ăn kèm.

Có thể nói là Trung Tây kết hợp.

Cô hưởng thụ món ngon, đồng thời cũng nhớ nhung Quan Triều Viễn, cô phát hiện mình lại đang từ từ thích anh.

Sáng nay, hoạt động dạo chơi, ngắm hoa, uống trà trong khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng.


Suốt cả buổi sáng, lòng Tô Lam không thể bình tĩnh, trong đầu chỉ toàn là bóng hình Quan Triều Viễn.

Lúc ăn cơm trưa, Tô Lam cũng thật sự không thấy ngon miệng.

Kiều Tâm liếc nhìn Tô Lam đang ngồi đối diện, cười nhẹ: “Sao hôm nay cậu cũng uể oải thể? Là vì không thấy nhà tư bản nên không thể vực nổi tinh thần sao?”
Lúc này Tô Lam mới ý thức được nguyên nhân vì sao hôm nay mặt mày mình đều ủ dột.

Ngay sau đó, trong lòng cô vô cùng kinh ngạc, vội vàng phản bác: “Cậu nói nhăng nói cuội gì thế? Bây giờ tớ là phụ nữ có thai được chưa? Đương nhiên là ham ăn ham ngủ rồi, bậy bạ không!”
Kiều Tâm nghĩ lại, thấy cô nói cũng đúng cho nên lập tức gật đầu: “Tớ còn.

tưởng rằng chỉ mới hai ngày mà nhà tư bản đã làm cậu mê mẩn rồi cơ!”
“Người mini mà đầu thì to.” Tô Lam liếc Kiều Tâm một cái.

Hai người đang nói đùa với nhau, một nữ đồng nghiệp của phòng kế toán đi tới cười nói: “Kiều Tâm, Tô Lam, lần này chẳng những hai người được du lịch miễn phí, hơn nữa còn kiếm được nhiều hơn chúng tôi mấy ngàn tệ? Lúc quay về Giang Châu nên mời đồng nghiệp bên phòng kế toán bọn tôi một bữa chứ đúng không?”
Lời nói vừa dứt, mấy đồng nghiệp ở bộ phận kế toán đều ồn ào, nói Kiều Tâm và Tô Lam kiếm tiền của bọn họ, muốn hai người bỏ tiền an ủi tâm hồn bị tổn thương của họ.

Kiều Tâm cười nói: “Dám chơi dám chịu đi được không? Ai bảo ban đầu chúng tôi cược là tổng giám đốc Quan sẽ tới khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng, các người lại đặt là không đến chứ?”
Tiếng nói vừa dứt, người sau lưng hắng giọng rồi nói: “Xế chiều hôm nay, tôi đàm phán suốt tám tiếng với người phụ trách của một xí nghiệp.

Sau khi dùng bữa tối xong, tôi lập tức ngồi xe tới khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng.

Bây giờ tôi rất mệt, cho dù bây giờ cô có đòi hỏi gì thì tôi cũng không thỏa mãn được.”
Nghe thấy thế, Tô Lam biết mình bị đùa giỡn, thẹn quá hóa giận xoay người giơ nắm đấm nhỏ lên, nện vào ngực anh: “Đáng ghét, anh đùa giỡn tôi? Đồ hư hỏng!”
Quan Triều Viễn thoải mái cười một tiếng, mặc cho cô vui đùa trên ngực anh, sau đó, sau đó dùng hai cánh tay giam cô trong lòng mình.

Gương mặt cô dán vào khuôn ngực đang đập mạnh mẽ của anh, đột nhiên Tô Lam cảm thấy hạnh phúc một cách khó hiểu, còn cả tiếng cười thoải mái bên tại của anh càng mê người, hóa ra anh cũng có thể cười hạnh phúc thế này.


Có lẽ Quan Triều Viễn thật sự mệt mỏi, Tô Lam nhanh chóng nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh.

Dưới ánh trăng, Tô Lam ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên anh đã ngủ.

Đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn anh không chút kiêng dè thế này.

Vẻ ngoài của anh vô cùng tuấn tú, hơn nữa còn là kiểu đẹp trai mạnh mẽ.

Gương mặt góc cạnh, những đường nét trên gương mặt sắc nét, đôi môi mỏng lộ vẻ hấp dẫn, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ gả cho một người đàn ông thể này.

Mặc dù cô không biết người đàn ông này có thể làm chồng của cô bao lâu, nhưng mà ít nhất giờ phút này cô đang cảm nhận sự ấm áp và cái ôm của anh.

Tô Lam cũng không biết rốt cuộc mình đã nhìn gương mặt tuấn tú này bao lâu mới ngủ, chỉ biết sáng hôm sau cô lại dậy muộn, chờ tới khi tỉnh dậy đã không thấy Quan Triều Viễn đâu.

Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ, Tô Lam ngồi dậy duỗi người vươn vai, cảm thấy tối qua ngủ rất ngon.

Trong giấc mộng luôn có một cánh tay tràn đầy sức lực ôm lấy cô, cảm giác đó thật sự khiến cô cảm thấy rất an toàn.

Tỉnh dậy, vừa mới kéo màn cửa sổ ra, điện thoại trong phòng lập tức vang lên.

Tô Lam đi tới đầu giường, cầm lấy điện thoại, đầu dây bên kia lập tức truyền tới tiếng nói của Ngải Liên: “Bà chủ, cô đã rời giường rồi sao? Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, cô xem bây giờ có muốn để nhân viên phục vụ mang tới phòng cho cô không?”
Tô Lam xúc động với sự tận tụy của Ngải Liên, cô vừa kéo rèm cửa sổ một cái đã biết cô thức dậy.

“Cảm ơn cô, bảo nhân viên phục vụ mang tới đi.”
“Được.” Đầu dây bên kia vừa định cúp máy.

Tô Lam vội vàng dùng một giây cuối cùng hỏi một câu: “Chuyện đó… anh ấy đi đâu rồi?”
“Sao cơ?” Ngải Liên hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra anh ấy là ai, cười trả lời: “Chín giờ sáng hôm nay, tổng giám đốc Quan phải tham dự một buổi cắt băng khánh thành, vì vậy lúc sáu giờ rưỡi, anh ấy đã trở về Giang Châu cùng trợ lý Lâm rồi.”
Cái gì? Trở về Giang Châu rồi sao? Tô Lam giật mình không kịp tỉnh táo.

“Bà chủ, nếu cô không còn gì phân phó thì tôi cúp máy đây.” Cuối cùng Ngải Liên cúp điện thoại.


Trong lòng Tô Lam hơi khó tiếp thu, hai giờ đêm qua anh vội vàng quay lại đây, sáu giờ sáng lại đi tiếp.

Nếu biết rõ sáng nay còn phải làm việc, tại sao phải hao tốn hơn ba bốn giờ vất vả chạy xe qua lại? Chẳng lẽ anh chỉ muốn tới xem cô một chút?
Nghĩ tới đây, tim Tô Lam lại bắt đầu đập loạn lên…
Bữa sáng hôm nay rất phong phú, có sữa bò, có cháo trắng, có bánh mì và có cả các món ăn kèm.

Có thể nói là Trung Tây kết hợp.

Cô hưởng thụ món ngon, đồng thời cũng nhớ nhung Quan Triều Viễn, cô phát hiện mình lại đang từ từ thích anh.

Sáng nay, hoạt động dạo chơi, ngắm hoa, uống trà trong khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng.

Suốt cả buổi sáng, lòng Tô Lam không thể bình tĩnh, trong đầu chỉ toàn là bóng hình Quan Triều Viễn.

Lúc ăn cơm trưa, Tô Lam cũng thật sự không thấy ngon miệng.

Kiều Tâm liếc nhìn Tô Lam đang ngồi đối diện, cười nhẹ: “Sao hôm nay cậu cũng uể oải thể? Là vì không thấy nhà tư bản nên không thể vực nổi tinh thần sao?”
Lúc này Tô Lam mới ý thức được nguyên nhân vì sao hôm nay mặt mày mình đều ủ dột.

Ngay sau đó, trong lòng cô vô cùng kinh ngạc, vội vàng phản bác: “Cậu nói nhăng nói cuội gì thế? Bây giờ tớ là phụ nữ có thai được chưa? Đương nhiên là ham ăn ham ngủ rồi, bậy bạ không!”
Kiều Tâm nghĩ lại, thấy cô nói cũng đúng cho nên lập tức gật đầu: “Tớ còn.

tưởng rằng chỉ mới hai ngày mà nhà tư bản đã làm cậu mê mẩn rồi cơ!”
“Người mini mà đầu thì to.” Tô Lam liếc Kiều Tâm một cái.

Hai người đang nói đùa với nhau, một nữ đồng nghiệp của phòng kế toán đi tới cười nói: “Kiều Tâm, Tô Lam, lần này chẳng những hai người được du lịch miễn phí, hơn nữa còn kiếm được nhiều hơn chúng tôi mấy ngàn tệ? Lúc quay về Giang Châu nên mời đồng nghiệp bên phòng kế toán bọn tôi một bữa chứ đúng không?”
Lời nói vừa dứt, mấy đồng nghiệp ở bộ phận kế toán đều ồn ào, nói Kiều Tâm và Tô Lam kiếm tiền của bọn họ, muốn hai người bỏ tiền an ủi tâm hồn bị tổn thương của họ.

Kiều Tâm cười nói: “Dám chơi dám chịu đi được không? Ai bảo ban đầu chúng tôi cược là tổng giám đốc Quan sẽ tới khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng, các người lại đặt là không đến chứ?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương