Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
-
3257: Chương 3827
Chương 3827
‘Weilia đã bị dọa cho run rẩy, hai chân của cô ta mềm nhũn, ngã ngay xuống ghế ngồi, rất căng thẳng ôm lấy bụng mình, hoảng sợ im lặng quan sát Quan Triều Viễn, một câu cũng không nói ra được.
Vừa nãy thật sự cô ta đã sợ đến hỏng luôn, vì người đàn ông trước mặt này thật sự rất đáng sợ.
Lúc này Weilia chỉ cảm thấy răng của mình cũng bắt đầu run lên rồi.
Cô ta âm thầm thề trong lòng, đợi sau khi mình lấy được tiền, chắc chắn chuyện đầu tiên sẽ là rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cách xa người đàn ông nguy hiểm giống như ma quỷ này!
Trông thấy Tô Duy Nam vẻ mặt tuyệt vọng lôi thệ Triều Viễn ra ngoài, trái tim đang lơ lửng giữa trời của Weilia cuối cùng cũng quay lại trong ngực.
Cô ta dùng tay phải ấn trên ngực mình, dưỡng như vẫn có thể nghe thấy âm thanh tiếng tim đang mất khống chế đập dồn dập.
Cũng đúng vào lúc này, cửa lớn phòng làm việc lại bị đẩy ra một lần nữa, mấy người đàn ông mặc vest đen đột nhiên xông vào.
Weilia chưa tỉnh hồn, lại bị mấy người áo đen đột nhiên xông vào làm cho sợ đến mức đứng phắt dậy.
Cả người cô ta lạnh run: “Các người rốt cuộc là ai?”
Một tên vệ sĩ trong số đó đưa tay đã khóa trái cửa ban công lại, thâm chí khóa trái luôn cửa ra vào.
Rất rõ ràng Weilia cảm nhận được người đến có ý đồ không tốt, cô ta hết sức cảnh giác bảo vệ bụng của mình, giọng nói hơi run rẩy: “Rốt cuộc mấy người là ai?”
Cũng ngay lúc này, từ sau đám vệ sĩ, một người đàn ông trung niên đi đến Ông ta mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn rất có hơi thở phương đông, tháo kính râm trên mặt xuống, thong thả tự đắc ngồi xuống trước mặt Weilia.
Người đàn ông ngồi bắt chéo chân, sau đó ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng mình lục soát những thứ trong ngăn kéo của Weilia Rất nhanh tên vệ sĩ kia đã lật ra báo cáo kiểm tra máu của Tô Lam.
Weilia vừa nhìn thấy cảnh đó thì cho rằng những vệ sĩ kia là người của Quan Triều Viễn, hoặc là của Tô Duy Nam phái đến, ngay lập tức sợ đến sắc mặt trầng bệch.
Cô ta rất gian nan lao đến, muốn giành lại tờ báo cáo kia.
Nhưng thậm chí cô ta còn chưa kịp tới gần người vệ sĩ kia thì đã bị hai người khác nhấc lên ấn mạnh ngồi yên tại chỗ.
“Mấy người… Mấy người có phải là người của Quan Triều Viễn hay không?”
Trong lòng Weilia đột nhiên dâng lên một nỗi tuyệt vọng to lớn.
Ông Hồng ngồi trên ghế salon, ông ta nhìn lướt qua bản báo cáo kết quả kiểm tra máu thật sự, bên trên đó bất ngờ viết đứa bé trong bụng Tô Lam, tất cả đều bình thường, hơn nữa còn rất khỏe mạnh: “Cô làm bác sĩ trong khoa phụ sản, vậy mà lại đưa cho bệnh nhân báo cáo kết quả giả, còn muốn dụ bọn họ phá bỏ đứa bé?”
Lúc này nụ cười trên mặt ông Hồng có một ý nghĩ thâm sâu khác.
‘Weilia không biết lai lịch của bọn họ như thế nào, cả người sắc mặt tái nhợt, toàn thân không có sức lực gì cứ ngồi như vậy trên ghế salon, mãi cũng không nói ra được một câu đầy đủ.
“Tôi nhớ Bạch Lạc có một câu ngạn ngữ thế này “Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà chết”, nhưng mà cô bác sĩ này, cô có biết cô làm vậy là đang đắc tội với ai không? Quan Triều Viễn là người có quyền thế che trời ở nước Thiên Hoàng, mà người đàn ông vừa nãy bên cạnh anh ta là anh trai của Tô Lam, cô có biết anh ta ở nước Minh Hoàng, thậm chí là toàn bộ Châu Âu có bao nhiêu thế lực không?”
‘Weilia sau khi nghe thấy những lời này thì sợ ngây người, thật sự cô ta có biết Quan Triều Viễn có bao nhiêu lực ảnh hưởng ở nước Bạch Lạc.
Nhưng làm sao cô ta cũng không ngờ được, Tô Lam vẫn còn một người anh trai, hơn nữa người anh trai này của cô ta còn có thể vươn tay đến tận Châu Âu.
“Loại trò vặt vãnh này của cô cũng chỉ có thể lừa gạt bọn họ trong lúc bọn họ đang nóng lòng mà thôi, đợi sau khi bọn họ quay về tỉnh táo lại, chỉ cần bọn họ đi đến bệnh viện khác làm kiểm tra thì lời nói dối này ngay lập tức sẽ bị chọc thủng”
Ông Hồng vuốt v3 tờ báo cáo kết quả kiếm tra trong tay, ung dung thong thả nói: “Đến lúc đó không bằng cô đoán xem một chút, bọn họ sẽ dùng cách gì để cho cô và đứa bé trong bụng cô muốn ống không được, muốn chết cũng không thể”
Sau khi Weilia nghe ông ta nói vậy, chớp mắt sắc mặt đã trằng bệch, cô ta lập tức mất hết can đảm, dưới tình thế cấp bách cô ta vọt đến trước mặt ông Hồng: “Thưa ngài, tôi biết ngài đến tìm tôi vào lúc này, mà không đi tìm Quan Triều Viễn, đã nói lên ngài và bọn họ không cùng một phe, có đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook