Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)
-
Chương 34: Đón cô tan làm
Bên trong khu biệt thự vắng vẻ, một người phụ nữ dáng người uyển chuyển, vừa hút thuốc vừa nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại di động: “Hành động thất bại, Bạch Thanh Dung được Lâm Thành Phong cứu đi.”
Người phụ nữ này không hề tức giận, chỉ bình tĩnh ngồi hút thuốc. Cho dù Bạch Thanh Dung không chết thì cũng coi như cô ta đã thành công một nửa rồi. Đêm qua cô ta đã có thể lên giường cùng người đàn ông mình yêu, chỉ một đêm này cũng đã góp một viên gạch vào con đường trở thành cô Lâm của cô ta rồi.
Trong mắt Đinh Mẫn Ly, Bạch Thanh Dung chỉ là một đứa con gái mà Lâm Thành Phong cảm thấy mới mẻ mà thôi.
Ngày hôm ấy cô ta đã từng thấy Bạch Thanh Dung ăn khuya ở ven đường cùng một người đàn ông, cô lập tức bám theo tìm đến căn hộ của Bạch Thanh Dung. Cô vốn tưởng rằng Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong kết hôn xong thì sẽ ở nhà họ Lâm, nhưng không ngờ bọn họ lại ở trong một căn hộ bình thường. Có thể thấy, trong lòng Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung căn bản không có chút địa vị nào. Nghĩ vậy, trong lòng cô không khỏi trào dâng cảm giác vui mừng.
Đinh Mẫn Ly là một người phụ nữ có thù tất báo. Bạch Thanh Dung hại cô ta bị Lâm Thành Phong hạ lệnh cấm các hoạt động của cô ta trong làng giải trí một năm, đối với một người mẫu thì đó chính là cực hình. Người mẫu nổi tiếng quốc tế thì thế nào? Chỉ cần rời xa ánh mắt của quần chúng một ngày thì độ hot sẽ từ từ suy giảm.
Nỗi khổ này cô ta đã tính lên người Bạch Thanh Dung. Thật vất vả mới tìm được con ả này, đương nhiên cô ta sẽ không để cho Bạch Thanh Dung được sống sung sướng. Lúc này chỉ cần gọi điện thoại cho Giang Hiếu Thành là coi như có thể giải quyết mọi chuyện…
“Đồ đê tiện, không chết cũng coi như gặp may. Nhưng sau này mày cũng không sung sướng được nữa đâu!” Gương mặt xinh đẹp của Đinh Mẫn Ly hiện ra một nụ cười dữ tợn. Hai mắt nhìn chằm chằm vào album ảnh trên điện thoại di động. Bên trong là hình chụp một nam một nữ đang vui vẻ ăn khuya, trên đó còn ghi rõ ngày giờ.
Đây là ảnh do Đinh Mẫn Ly dùng máy ảnh chụp được, cô ta sẽ chờ tới thời cơ thích hợp để khiến những hình ảnh này xuất hiện trước mặt Lâm Thành Phong.
Tiếng chuông cửa reo vang, Đinh Mẫn Ly ấn điều khiển từ xa mở cửa. Một người đàn ông mặc âu phục màu cà phê trực tiếp đi tới: “Mẫn Ly, đừng hút nhiều thuốc.”
Người đàn ông dịu dàng nói với Đinh Mẫn Ly, ngồi xuống cạnh Đinh Mẫn Ly trên ghế sofa. Đinh Mẫn Ly đứng dậy rót một cốc nước cho người đàn ông đó, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
Người đàn ông uống một hớp nước: “Tới thăm em một chút, tên vô dụng A Bưu kia lại thất bại rồi!”
“Nếu Lâm Thành Phong tới chậm một chút thì e rằng đứa con gái kia đã sớm chết rồi!” Đinh Mẫn Ly lấy một bao thuốc ra, châm một điếu, một làn khói chậm rãi phun ra khỏi đôi môi đỏ mọng của cô ta.
“Chuyện kia thế nào rồi? Đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” Đinh Mẫn Ly hỏi.
“Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Vé máy bay và phòng khách sạn đều đã đặt xong, ngày mai em có thể bay đến Mỹ.” Người đàn ông đặt cốc nước xuống, quay đầu nhìn Đinh Mẫn Ly: “Mẫn Ly, em phải nghĩ cho kĩ, chuyện này liên quan đến nửa đời sau của em đó!”
“Hiếu Thành, cảm ơn anh. Nhưng hiện giờ chỉ có làm như vậy thì em mới có thể đến gần Lâm Thành Phong…” Đinh Mẫn Ly rít một hơi thuốc lá: “Chuyện kia không thành công, chẳng mấy chốc anh ấy sẽ tra ra anh.”
Giang Hiếu Thành nhẹ giọng cười: “Cho dù anh ta biết là anh làm thì cũng không thể làm gì anh!”
“Vậy là tốt rồi!”
“Mẫn Ly, em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải lên máy bay. Anh đi trước đây!” Giang Hiếu Thành đứng dậy tạm biệt Đinh Mẫn Ly, sau đó đóng cửa rời đi. Giang Hiếu Thành khởi động chiếc Maybach của mình, sau đó chào tạm biệt Đinh Mẫn Ly qua cửa kính xe.
Người phụ nữ này là người phụ nữ duy nhất anh để ý. Nhưng người phụ nữ anh yêu này lại phát điên vì Lâm Thành Phong. Đây chính là thất bại lớn nhất đối với một người đàn ông!
“Lâm Thành Phong, tao nhất định sẽ khiến mày không được sống yên ổn!”
Trung tâm CBD của thành phố X, cao ốc của tập đoàn Hạ Thị.
Bạch Thanh Dung rất bận rộn, văn bản, giấy tờ chờ cô xử lý chất đầy cả một bàn. Buổi chiều còn hai buổi họp, giám đốc Khải Vinh còn giao cho cô rất nhiều giấy tờ của công ty con, bảo cô phải xem hết trong hôm nay.
“Thì ra làm việc ở tập đoàn Hạ Thị lại gian khổ như vậy.” Bạch Thanh Dung thầm oán trách một chút, nhưng trong lòng của cô vẫn rất vui vẻ. Dù sao cô vẫn có một chỗ làm việc riêng, có cơ hội để rèn luyện, những điều này đã đủ khiến cô thỏa mãn.
Huống chi tập đoàn Hạ Thị nằm trong top 500 tập đoàn lớn nhất thế giới. Bạch Thanh Dung muốn sớm xử lý xong mọi việc nên cơm trưa cũng chưa ăn.
Vất vả làm việc, thời gian nhanh chóng trôi qua, trời cũng bắt đầu tối.
Bạch Thanh Dung cuối cùng cũng vươn vai, giãn gân cốt: “Làm xong rồi, có thể về nhà!” Bạch Thanh Dung nhanh chóng tắt máy tính, cầm theo túi xách của mình, vui vẻ rời khỏi tập đoàn Hạ Thị.
Bắt một chiếc taxi ở ven đường, đi về biệt thự bên hồ Thiên Đàng, nhưng không ngờ bảo vệ ở cửa chính lại không cho taxi đi vào.
“Thật xin lỗi, nơi này là khu biệt thự cao cấp, xe cộ bình thường không thể tùy tiện đi vào.” Một người mặc đồng phục bảo vệ giải thích.
Bạch Thanh Dung tỏ ý đã hiểu, lập tức trả tiền taxi, sau đó đi bộ về. Vừa đi vào khu biệt thự, Bạch Thanh Dung lập tức hối hận. Căn biệt thự này tương đối lớn, bởi vì là khu biệt thự cao cấp nên môi trường rất tốt, lưng dựa vào núi, khoảng cách giữa các căn rất rộng.
Mà biệt thự Lâm Thành Phong lại ở đỉnh núi. Nói cách khác, Bạch Thanh Dung phải một mình đi bộ lên tận đỉnh núi. Thấy phải đi hơn một tiếng đồng hồ, Bạch Thanh Dung âm thầm mắng chửi Lâm Thành Phong: “Có tiền đúng là khác người, mua nhà ở chỗ xa như vậy làm gì chứ?”
Khi Bạch Thanh Dung trở về biệt thự, cả người đã mệt mỏi vô cùng. Cô ném túi xách ra, sau đó cả nằm dài trên ghế sofa. Bạch Thanh Dung không bật đèn, bắp chân của cô đau đớn dữ dội, cô chỉ muốn nằm im nghỉ ngơi nên không bật đèn.
Hôm qua, Lâm Thành Phong đưa cô đến biệt thự bên hồ Thiên Đàng xong cũng không nói với cô câu gì, lập tức rời đi. Khi anh rời đi vẫn mang theo bộ mặt lạnh lùng, kết quả là hôm qua Bạch Thanh Dung đã phải ngủ ở biệt thự này một mình.
“Hôm nay trễ như vậy rồi, có lẽ anh ta sẽ không tới đâu.” Bạch Thanh Dung tự mình lẩm bẩm. Dù sao bọn họ cũng không ở nhà họ Lâm, cô và Lâm Thành Phong cũng không cần diễn kịch nữa.
Nghĩ tới đó, trong lòng Bạch Thanh Dung có một chút vui sướng. Nhưng nghĩ tới việc sau này Lâm Thành Phong sẽ rất ít khi tới đây, cô lại cảm thấy có chút mất mát.
Bạch Thanh Dung nằm sấp người trên ghế sofa ngủ mê. Sau đó cô bị âm thanh của điện thoại di động đánh thức, trên mặt cô hiện rõ vẻ không vui, thoáng nhìn vào màn hình.
“A!” Cô hét chói tai, nhảy từ ghế sofa xuống. Ngày mai cô phải giao một bản thiết kế trang sức, giám đốc Khải Vinh nói cần gấp, hiện giờ đã mười hai giờ rồi, có vẽ cũng không kịp nữa.
Bạch Thanh Dung tỉnh cả ngủ, chạy lên tầng, vào phòng sách, bật máy tính lên. Cô lấy chiếc laptop từ trong túi ra, xem lại cảm hứng và mạch suy nghĩ của cô lúc xế chiều…
Mở phần mềm đồ họa, cô nghiêm túc phác họa, cô di chuột rất cẩn thận, chỉ sợ một chút sơ ý sẽ tạo ra sai lệch.
Đến tận năm giờ sáng, Bạch Thanh Dung mới hoàn thành xong bản thiết kế. Sau khi lưu lại, cô lập tức gục đầu trước màn hình máy tính, ngủ say sưa.
Trời dần dần sáng lên, ánh sáng vàng rực rỡ của mặt trời dần dần xuất hiện, chiếc Rolls-Royce màu xám đỗ ở gara bên trong biệt thự.
Lâm Thành Phong mặc âu phục màu lam nhạt, rời khỏi xe, đi vào biệt thự. Lâm Thành Phong trực tiếp đi tới phòng ngủ, mở cửa ra, bên trong không có ai.
Giường vẫn phẳng phiu, không có dấu vết gì giống như có người ngủ. Trong lòng Lâm Thành Phong khẽ xẹt qua sự không vui, chẳng lẽ người phụ nữ này lại đi cả đêm không về sao?
Lâm Thành Phong rời khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng, mở cửa phòng khách ra thấy áo khoác của Bạch Thanh Dung đang vắt trên ghế sofa, đôi mắt anh bỗng trở nên dịu dàng hơn, anh mở tủ lạnh ra lấy một chai nước suối, uống vài ngụm.
Lâm Thành Phong chạy lên lầu, hôm qua anh phải đi đến Đông Nam Á đàm phán một vụ giao dịch, hôm nay vừa xuống máy bay đã nhanh chóng chạy về đây, không nhìn thấy cô, sao anh có thể cam lòng?
Lâm Thành Phong mở cửa phòng sách ra, thấy Bạch Thanh Dung đang ngủ say bên cạnh máy tính, khóe miệng khẽ mỉm cười. Xem ra người phụ nữ này đã bận bịu đến tận đêm khuya.
Lâm Thành Phong đi đến bên cạnh Bạch Thanh Dung. Cẩn thận ôm cô lên, bế cô đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Bạch Thanh Dung khẽ “ừm” một tiếng, hỏi: “Lâm Thành Phong? Anh trở về rồi à?” Nhưng mắt cô cũng không mở ra, giống như nói mơ vậy. Nghe được giọng điệu mềm mại giống như mèo con của Bạch Thanh Dung, cô lại còn gọi tên anh nữa, trong lòng Lâm Thành Phong giống như có dòng nước ấm chảy qua.
Sự mệt mỏi của anh dường như biến mất không còn gì, giờ phút này anh chỉ muốn ôm lấy Bạch Thanh Dung, nằm dài trên giường, tám giờ mới tới công ty dự họp.
Bạch Thanh Dung ngoan ngoãn rúc vào ngực Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong ngửi mùi hương dìu dịu trên người Bạch Thanh Dung, mùi thơm này là mùi của dầu gội, trước giờ Bạch Thanh Dung không có thói quen dùng nước Goa.
Vì vậy trên cơ thể cô chỉ có một mùi thơm tự nhiên đến từ tóc và da thịt mà thôi. Cứ ôm lấy Bạch Thanh Dung như vậy, Lâm Thành Phong đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Tuy nhiên chỗ nào đó của anh đã không chịu nằm yên, anh muốn chiếm lấy Bạch Thanh Dung đang gần trong gang tấc kia…
Nhưng anh lại không làm thế. Lâm Thành Phong anh là người rất có quy tắc, anh chỉ chấp nhận việc hai bên tình nguyện, không thích ép buộc người khác.
Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong ôm vào trong ngực, hít thở có chút khó khăn. Bạch Thanh Dung cảm thấy không khí càng ngày càng ít. Cô chậm rãi mở to mắt, vừa mở mắt đã ngửi được mùi thơm quen thuộc trên cơ thể đàn ông. Cô khẽ giãy giụa, đẩy Lâm Thành Phong ra.
“Không được động đậy, vừa tỉnh dậy đã chẳng ngoan như lúc ngủ nữa rồi…” Giọng nói quyến rũ của Lâm Thành Phong truyền đến. Bạch Thanh Dung không vui: “Anh ôm tôi như thế thì tôi ngủ thế nào được?”
“Trước kia có thể ngủ, sao giờ lại không thể?” Lực trên cánh tay Lâm Thành Phong tăng thêm. “Đợi lát nữa tôi còn phải đi làm, nếu anh ôm tôi như vậy thì tôi sẽ đánh thức anh mất…”
“Không ngờ em lại là con người cuồng công việc như vậy! Tối hôm qua đã bận đến khuya, vừa tỉnh lại đã nghĩ đến làm việc.” Lâm Thành Phong trầm giọng nói.
Đồng hồ báo thức của Bạch Thanh Dung đột nhiên vang lên: “Sáu giờ rồi, không nói chuyện với anh nữa! Tôi dậy trước đây!” Bạch Thanh Dung đẩy Lâm Thành Phong ra, đang định đứng dậy thì lại bị Lâm Thành Phong kéo trở lại.
Lâm Thành Phong không vui: “Dậy sớm như vậy làm gì?”
“Đi làm chứ sao! Nơi này quá xa, tôi phải đi bộ một giờ mới đi được tới đường lớn để bắt xe.” Bạch Thanh Dung nói.
“Có bằng lái xe không?” Lâm Thành Phong hỏi.
“Có cũng vô dụng, hiện giờ tôi không mua nổi xe.” Bạch Thanh Dung nói.
Lâm Thành Phong ôm chặt Bạch Thanh Dung: “Ngủ đi, hôm nay tôi đưa em đi!”
“Nhưng…” Bạch Thanh Dung còn định phản bác, nhưng tay của cô lại vô tình đụng phải một vật nóng bỏng, cô hoảng sợ hỏi: “Đây là gì?”
Ánh mắt Lâm Thành Phong tối sầm lại, nhìn người phụ nữ trong ngực: “Em nói xem!” Âm cuối cố ý kéo dài ra.
Bạch Thanh Dung tặc lưỡi, cô đã hiểu ra đó là thứ gì rồi. Trước đây khi cô đi học, thầy giáo môn sinh học đã từng nói rất nhiều, hồi đó mọi người đều còn rất trẻ, Bạch Thanh Dung nhớ rõ khi các bạn học nghe xong ai cũng đỏ mặt tía tai.
“Đừng làm loạn! Nếu không thì tôi không thể bảo đảm tôi có thể tuân thủ hợp đồng đâu…”
Lâm Thành Phong kéo chăn lên, nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói: “Ngủ!”
Nghe Lâm Thành Phong nói như vậy, Bạch Thanh Dung ngoan ngoãn hơn hẳn, cô nằm im không nhúc nhích. Cô biết, đàn ông rất dễ có hứng thú vào buổi sáng nên hiện tại cô không dám chọc Lâm Thành Phong.
“Cho tôi xuống xe ở phía trước là được rồi.”
Lâm Thành Phong nghiêng đầu nói: “Sao vậy? Xe đưa tới tận nơi không tốt hơn sao?” Vừa nói anh vừa ra hiệu cho Cường dừng xe lại.
“Tôi ngồi xe sang như vậy đi làm, nhất định sẽ bị bàn tán, tôi không muốn trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.” Bạch Thanh Dung nói xong, nhanh chóng xuống xe, đi theo đường nhỏ đến công ty.
Lâm Thành Phong cười nhạt, nhìn bóng lưng Bạch Thanh Dung, sau đó kéo cửa kính xe lên, rời đi.
Trong văn phòng của Khải Vinh.
Bạch Thanh Dung đưa bản thảo đã vẽ suốt cả một đêm giao cho Khải Vinh, sau đó Khải Vinh bảo cô đợi thông báo.
Mỗi khi nhà thiết kế hoàn thành bản thảo thì sẽ tập hợp lại, sau đó trình bày trong buổi họp của công ty. Ngày mai, Bạch Thanh Dung sẽ có được câu trả lời về bản thảo của mình, xem có cần phải sửa đổi gì không.
Sau khi Bạch Thanh Dung cảm ơn Khải Vinh, cô lập tức rời đi, tiếp tục một ngày bận rộn. Không ngờ, cô lại bận đến tận sau bữa tối mới xong.
Bạch Thanh Dung như thường lệ, đi ra cửa lớn của công ty.
Đột nhiên một chiếc Rolls-Royce nháy đèn lên, Bạch Thanh Dung vừa liếc nhìn đã nhận ra đó là xe của Lâm Thành Phong. Anh ở đây đợi cô sao? Bạch Thanh Dung tò mò đi về phía chiếc Rolls-Royce kia…
Người phụ nữ này không hề tức giận, chỉ bình tĩnh ngồi hút thuốc. Cho dù Bạch Thanh Dung không chết thì cũng coi như cô ta đã thành công một nửa rồi. Đêm qua cô ta đã có thể lên giường cùng người đàn ông mình yêu, chỉ một đêm này cũng đã góp một viên gạch vào con đường trở thành cô Lâm của cô ta rồi.
Trong mắt Đinh Mẫn Ly, Bạch Thanh Dung chỉ là một đứa con gái mà Lâm Thành Phong cảm thấy mới mẻ mà thôi.
Ngày hôm ấy cô ta đã từng thấy Bạch Thanh Dung ăn khuya ở ven đường cùng một người đàn ông, cô lập tức bám theo tìm đến căn hộ của Bạch Thanh Dung. Cô vốn tưởng rằng Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong kết hôn xong thì sẽ ở nhà họ Lâm, nhưng không ngờ bọn họ lại ở trong một căn hộ bình thường. Có thể thấy, trong lòng Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung căn bản không có chút địa vị nào. Nghĩ vậy, trong lòng cô không khỏi trào dâng cảm giác vui mừng.
Đinh Mẫn Ly là một người phụ nữ có thù tất báo. Bạch Thanh Dung hại cô ta bị Lâm Thành Phong hạ lệnh cấm các hoạt động của cô ta trong làng giải trí một năm, đối với một người mẫu thì đó chính là cực hình. Người mẫu nổi tiếng quốc tế thì thế nào? Chỉ cần rời xa ánh mắt của quần chúng một ngày thì độ hot sẽ từ từ suy giảm.
Nỗi khổ này cô ta đã tính lên người Bạch Thanh Dung. Thật vất vả mới tìm được con ả này, đương nhiên cô ta sẽ không để cho Bạch Thanh Dung được sống sung sướng. Lúc này chỉ cần gọi điện thoại cho Giang Hiếu Thành là coi như có thể giải quyết mọi chuyện…
“Đồ đê tiện, không chết cũng coi như gặp may. Nhưng sau này mày cũng không sung sướng được nữa đâu!” Gương mặt xinh đẹp của Đinh Mẫn Ly hiện ra một nụ cười dữ tợn. Hai mắt nhìn chằm chằm vào album ảnh trên điện thoại di động. Bên trong là hình chụp một nam một nữ đang vui vẻ ăn khuya, trên đó còn ghi rõ ngày giờ.
Đây là ảnh do Đinh Mẫn Ly dùng máy ảnh chụp được, cô ta sẽ chờ tới thời cơ thích hợp để khiến những hình ảnh này xuất hiện trước mặt Lâm Thành Phong.
Tiếng chuông cửa reo vang, Đinh Mẫn Ly ấn điều khiển từ xa mở cửa. Một người đàn ông mặc âu phục màu cà phê trực tiếp đi tới: “Mẫn Ly, đừng hút nhiều thuốc.”
Người đàn ông dịu dàng nói với Đinh Mẫn Ly, ngồi xuống cạnh Đinh Mẫn Ly trên ghế sofa. Đinh Mẫn Ly đứng dậy rót một cốc nước cho người đàn ông đó, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
Người đàn ông uống một hớp nước: “Tới thăm em một chút, tên vô dụng A Bưu kia lại thất bại rồi!”
“Nếu Lâm Thành Phong tới chậm một chút thì e rằng đứa con gái kia đã sớm chết rồi!” Đinh Mẫn Ly lấy một bao thuốc ra, châm một điếu, một làn khói chậm rãi phun ra khỏi đôi môi đỏ mọng của cô ta.
“Chuyện kia thế nào rồi? Đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” Đinh Mẫn Ly hỏi.
“Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Vé máy bay và phòng khách sạn đều đã đặt xong, ngày mai em có thể bay đến Mỹ.” Người đàn ông đặt cốc nước xuống, quay đầu nhìn Đinh Mẫn Ly: “Mẫn Ly, em phải nghĩ cho kĩ, chuyện này liên quan đến nửa đời sau của em đó!”
“Hiếu Thành, cảm ơn anh. Nhưng hiện giờ chỉ có làm như vậy thì em mới có thể đến gần Lâm Thành Phong…” Đinh Mẫn Ly rít một hơi thuốc lá: “Chuyện kia không thành công, chẳng mấy chốc anh ấy sẽ tra ra anh.”
Giang Hiếu Thành nhẹ giọng cười: “Cho dù anh ta biết là anh làm thì cũng không thể làm gì anh!”
“Vậy là tốt rồi!”
“Mẫn Ly, em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải lên máy bay. Anh đi trước đây!” Giang Hiếu Thành đứng dậy tạm biệt Đinh Mẫn Ly, sau đó đóng cửa rời đi. Giang Hiếu Thành khởi động chiếc Maybach của mình, sau đó chào tạm biệt Đinh Mẫn Ly qua cửa kính xe.
Người phụ nữ này là người phụ nữ duy nhất anh để ý. Nhưng người phụ nữ anh yêu này lại phát điên vì Lâm Thành Phong. Đây chính là thất bại lớn nhất đối với một người đàn ông!
“Lâm Thành Phong, tao nhất định sẽ khiến mày không được sống yên ổn!”
Trung tâm CBD của thành phố X, cao ốc của tập đoàn Hạ Thị.
Bạch Thanh Dung rất bận rộn, văn bản, giấy tờ chờ cô xử lý chất đầy cả một bàn. Buổi chiều còn hai buổi họp, giám đốc Khải Vinh còn giao cho cô rất nhiều giấy tờ của công ty con, bảo cô phải xem hết trong hôm nay.
“Thì ra làm việc ở tập đoàn Hạ Thị lại gian khổ như vậy.” Bạch Thanh Dung thầm oán trách một chút, nhưng trong lòng của cô vẫn rất vui vẻ. Dù sao cô vẫn có một chỗ làm việc riêng, có cơ hội để rèn luyện, những điều này đã đủ khiến cô thỏa mãn.
Huống chi tập đoàn Hạ Thị nằm trong top 500 tập đoàn lớn nhất thế giới. Bạch Thanh Dung muốn sớm xử lý xong mọi việc nên cơm trưa cũng chưa ăn.
Vất vả làm việc, thời gian nhanh chóng trôi qua, trời cũng bắt đầu tối.
Bạch Thanh Dung cuối cùng cũng vươn vai, giãn gân cốt: “Làm xong rồi, có thể về nhà!” Bạch Thanh Dung nhanh chóng tắt máy tính, cầm theo túi xách của mình, vui vẻ rời khỏi tập đoàn Hạ Thị.
Bắt một chiếc taxi ở ven đường, đi về biệt thự bên hồ Thiên Đàng, nhưng không ngờ bảo vệ ở cửa chính lại không cho taxi đi vào.
“Thật xin lỗi, nơi này là khu biệt thự cao cấp, xe cộ bình thường không thể tùy tiện đi vào.” Một người mặc đồng phục bảo vệ giải thích.
Bạch Thanh Dung tỏ ý đã hiểu, lập tức trả tiền taxi, sau đó đi bộ về. Vừa đi vào khu biệt thự, Bạch Thanh Dung lập tức hối hận. Căn biệt thự này tương đối lớn, bởi vì là khu biệt thự cao cấp nên môi trường rất tốt, lưng dựa vào núi, khoảng cách giữa các căn rất rộng.
Mà biệt thự Lâm Thành Phong lại ở đỉnh núi. Nói cách khác, Bạch Thanh Dung phải một mình đi bộ lên tận đỉnh núi. Thấy phải đi hơn một tiếng đồng hồ, Bạch Thanh Dung âm thầm mắng chửi Lâm Thành Phong: “Có tiền đúng là khác người, mua nhà ở chỗ xa như vậy làm gì chứ?”
Khi Bạch Thanh Dung trở về biệt thự, cả người đã mệt mỏi vô cùng. Cô ném túi xách ra, sau đó cả nằm dài trên ghế sofa. Bạch Thanh Dung không bật đèn, bắp chân của cô đau đớn dữ dội, cô chỉ muốn nằm im nghỉ ngơi nên không bật đèn.
Hôm qua, Lâm Thành Phong đưa cô đến biệt thự bên hồ Thiên Đàng xong cũng không nói với cô câu gì, lập tức rời đi. Khi anh rời đi vẫn mang theo bộ mặt lạnh lùng, kết quả là hôm qua Bạch Thanh Dung đã phải ngủ ở biệt thự này một mình.
“Hôm nay trễ như vậy rồi, có lẽ anh ta sẽ không tới đâu.” Bạch Thanh Dung tự mình lẩm bẩm. Dù sao bọn họ cũng không ở nhà họ Lâm, cô và Lâm Thành Phong cũng không cần diễn kịch nữa.
Nghĩ tới đó, trong lòng Bạch Thanh Dung có một chút vui sướng. Nhưng nghĩ tới việc sau này Lâm Thành Phong sẽ rất ít khi tới đây, cô lại cảm thấy có chút mất mát.
Bạch Thanh Dung nằm sấp người trên ghế sofa ngủ mê. Sau đó cô bị âm thanh của điện thoại di động đánh thức, trên mặt cô hiện rõ vẻ không vui, thoáng nhìn vào màn hình.
“A!” Cô hét chói tai, nhảy từ ghế sofa xuống. Ngày mai cô phải giao một bản thiết kế trang sức, giám đốc Khải Vinh nói cần gấp, hiện giờ đã mười hai giờ rồi, có vẽ cũng không kịp nữa.
Bạch Thanh Dung tỉnh cả ngủ, chạy lên tầng, vào phòng sách, bật máy tính lên. Cô lấy chiếc laptop từ trong túi ra, xem lại cảm hứng và mạch suy nghĩ của cô lúc xế chiều…
Mở phần mềm đồ họa, cô nghiêm túc phác họa, cô di chuột rất cẩn thận, chỉ sợ một chút sơ ý sẽ tạo ra sai lệch.
Đến tận năm giờ sáng, Bạch Thanh Dung mới hoàn thành xong bản thiết kế. Sau khi lưu lại, cô lập tức gục đầu trước màn hình máy tính, ngủ say sưa.
Trời dần dần sáng lên, ánh sáng vàng rực rỡ của mặt trời dần dần xuất hiện, chiếc Rolls-Royce màu xám đỗ ở gara bên trong biệt thự.
Lâm Thành Phong mặc âu phục màu lam nhạt, rời khỏi xe, đi vào biệt thự. Lâm Thành Phong trực tiếp đi tới phòng ngủ, mở cửa ra, bên trong không có ai.
Giường vẫn phẳng phiu, không có dấu vết gì giống như có người ngủ. Trong lòng Lâm Thành Phong khẽ xẹt qua sự không vui, chẳng lẽ người phụ nữ này lại đi cả đêm không về sao?
Lâm Thành Phong rời khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng, mở cửa phòng khách ra thấy áo khoác của Bạch Thanh Dung đang vắt trên ghế sofa, đôi mắt anh bỗng trở nên dịu dàng hơn, anh mở tủ lạnh ra lấy một chai nước suối, uống vài ngụm.
Lâm Thành Phong chạy lên lầu, hôm qua anh phải đi đến Đông Nam Á đàm phán một vụ giao dịch, hôm nay vừa xuống máy bay đã nhanh chóng chạy về đây, không nhìn thấy cô, sao anh có thể cam lòng?
Lâm Thành Phong mở cửa phòng sách ra, thấy Bạch Thanh Dung đang ngủ say bên cạnh máy tính, khóe miệng khẽ mỉm cười. Xem ra người phụ nữ này đã bận bịu đến tận đêm khuya.
Lâm Thành Phong đi đến bên cạnh Bạch Thanh Dung. Cẩn thận ôm cô lên, bế cô đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Bạch Thanh Dung khẽ “ừm” một tiếng, hỏi: “Lâm Thành Phong? Anh trở về rồi à?” Nhưng mắt cô cũng không mở ra, giống như nói mơ vậy. Nghe được giọng điệu mềm mại giống như mèo con của Bạch Thanh Dung, cô lại còn gọi tên anh nữa, trong lòng Lâm Thành Phong giống như có dòng nước ấm chảy qua.
Sự mệt mỏi của anh dường như biến mất không còn gì, giờ phút này anh chỉ muốn ôm lấy Bạch Thanh Dung, nằm dài trên giường, tám giờ mới tới công ty dự họp.
Bạch Thanh Dung ngoan ngoãn rúc vào ngực Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong ngửi mùi hương dìu dịu trên người Bạch Thanh Dung, mùi thơm này là mùi của dầu gội, trước giờ Bạch Thanh Dung không có thói quen dùng nước Goa.
Vì vậy trên cơ thể cô chỉ có một mùi thơm tự nhiên đến từ tóc và da thịt mà thôi. Cứ ôm lấy Bạch Thanh Dung như vậy, Lâm Thành Phong đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Tuy nhiên chỗ nào đó của anh đã không chịu nằm yên, anh muốn chiếm lấy Bạch Thanh Dung đang gần trong gang tấc kia…
Nhưng anh lại không làm thế. Lâm Thành Phong anh là người rất có quy tắc, anh chỉ chấp nhận việc hai bên tình nguyện, không thích ép buộc người khác.
Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong ôm vào trong ngực, hít thở có chút khó khăn. Bạch Thanh Dung cảm thấy không khí càng ngày càng ít. Cô chậm rãi mở to mắt, vừa mở mắt đã ngửi được mùi thơm quen thuộc trên cơ thể đàn ông. Cô khẽ giãy giụa, đẩy Lâm Thành Phong ra.
“Không được động đậy, vừa tỉnh dậy đã chẳng ngoan như lúc ngủ nữa rồi…” Giọng nói quyến rũ của Lâm Thành Phong truyền đến. Bạch Thanh Dung không vui: “Anh ôm tôi như thế thì tôi ngủ thế nào được?”
“Trước kia có thể ngủ, sao giờ lại không thể?” Lực trên cánh tay Lâm Thành Phong tăng thêm. “Đợi lát nữa tôi còn phải đi làm, nếu anh ôm tôi như vậy thì tôi sẽ đánh thức anh mất…”
“Không ngờ em lại là con người cuồng công việc như vậy! Tối hôm qua đã bận đến khuya, vừa tỉnh lại đã nghĩ đến làm việc.” Lâm Thành Phong trầm giọng nói.
Đồng hồ báo thức của Bạch Thanh Dung đột nhiên vang lên: “Sáu giờ rồi, không nói chuyện với anh nữa! Tôi dậy trước đây!” Bạch Thanh Dung đẩy Lâm Thành Phong ra, đang định đứng dậy thì lại bị Lâm Thành Phong kéo trở lại.
Lâm Thành Phong không vui: “Dậy sớm như vậy làm gì?”
“Đi làm chứ sao! Nơi này quá xa, tôi phải đi bộ một giờ mới đi được tới đường lớn để bắt xe.” Bạch Thanh Dung nói.
“Có bằng lái xe không?” Lâm Thành Phong hỏi.
“Có cũng vô dụng, hiện giờ tôi không mua nổi xe.” Bạch Thanh Dung nói.
Lâm Thành Phong ôm chặt Bạch Thanh Dung: “Ngủ đi, hôm nay tôi đưa em đi!”
“Nhưng…” Bạch Thanh Dung còn định phản bác, nhưng tay của cô lại vô tình đụng phải một vật nóng bỏng, cô hoảng sợ hỏi: “Đây là gì?”
Ánh mắt Lâm Thành Phong tối sầm lại, nhìn người phụ nữ trong ngực: “Em nói xem!” Âm cuối cố ý kéo dài ra.
Bạch Thanh Dung tặc lưỡi, cô đã hiểu ra đó là thứ gì rồi. Trước đây khi cô đi học, thầy giáo môn sinh học đã từng nói rất nhiều, hồi đó mọi người đều còn rất trẻ, Bạch Thanh Dung nhớ rõ khi các bạn học nghe xong ai cũng đỏ mặt tía tai.
“Đừng làm loạn! Nếu không thì tôi không thể bảo đảm tôi có thể tuân thủ hợp đồng đâu…”
Lâm Thành Phong kéo chăn lên, nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói: “Ngủ!”
Nghe Lâm Thành Phong nói như vậy, Bạch Thanh Dung ngoan ngoãn hơn hẳn, cô nằm im không nhúc nhích. Cô biết, đàn ông rất dễ có hứng thú vào buổi sáng nên hiện tại cô không dám chọc Lâm Thành Phong.
“Cho tôi xuống xe ở phía trước là được rồi.”
Lâm Thành Phong nghiêng đầu nói: “Sao vậy? Xe đưa tới tận nơi không tốt hơn sao?” Vừa nói anh vừa ra hiệu cho Cường dừng xe lại.
“Tôi ngồi xe sang như vậy đi làm, nhất định sẽ bị bàn tán, tôi không muốn trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.” Bạch Thanh Dung nói xong, nhanh chóng xuống xe, đi theo đường nhỏ đến công ty.
Lâm Thành Phong cười nhạt, nhìn bóng lưng Bạch Thanh Dung, sau đó kéo cửa kính xe lên, rời đi.
Trong văn phòng của Khải Vinh.
Bạch Thanh Dung đưa bản thảo đã vẽ suốt cả một đêm giao cho Khải Vinh, sau đó Khải Vinh bảo cô đợi thông báo.
Mỗi khi nhà thiết kế hoàn thành bản thảo thì sẽ tập hợp lại, sau đó trình bày trong buổi họp của công ty. Ngày mai, Bạch Thanh Dung sẽ có được câu trả lời về bản thảo của mình, xem có cần phải sửa đổi gì không.
Sau khi Bạch Thanh Dung cảm ơn Khải Vinh, cô lập tức rời đi, tiếp tục một ngày bận rộn. Không ngờ, cô lại bận đến tận sau bữa tối mới xong.
Bạch Thanh Dung như thường lệ, đi ra cửa lớn của công ty.
Đột nhiên một chiếc Rolls-Royce nháy đèn lên, Bạch Thanh Dung vừa liếc nhìn đã nhận ra đó là xe của Lâm Thành Phong. Anh ở đây đợi cô sao? Bạch Thanh Dung tò mò đi về phía chiếc Rolls-Royce kia…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook