Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)
-
Chương 153: Công ty xảy ra chuyện
Đinh Mẫn Ly được đưa vào bệnh viện khẩn cấp, dù sao cũng là ngôi sao không nổi tiếng lắm, cộng thêm trợ lý bảo vệ nghiêm ngặt, cô ta nhanh chóng đến bệnh viện mà không làm kinh động bất kỳ phóng viên nào.
Trải qua kiểm tra, cô ta bị gãy xương bắp chân, phải nằm viện cả tháng, việc này khiến Đinh Mẫn Ly tức chết, trong giới nghệ sĩ liên tục xuất hiện người tài, chỉ cần hơi sơ ý một chút sẽ rất dễ dàng bị người đến sau đuổi kịp và vượt qua.
Cô ta vốn đã không nổi tiếng, nếu lại nghỉ một tháng nữa có lẽ cô ta sẽ hoàn toàn bị người khác quên lãng, thật sự trở thành ngôi sao hết thời.
Sau khi cô ta vào bệnh viện, tính cách càng trở nên khó chịu, trợ lý chăm sóc thế nào cũng không vừa ý cô ta, chửi mắng thậm tệ thì cũng thôi, có những lúc còn trực tiếp cầm đồ đạc ném về phía trợ lý.
“Đinh Mẫn Ly, cô đừng tưởng rằng mình là một ngôi sao thì ghê gớm lắm, tôi cho cô biết, tôi không làm nữa, cô muốn tìm ai thì tìm đi, ngôi sao hết thời như cô, nghĩ mọi cách để trèo lên giường chủ tịch, cô còn có cách gì? Cô đúng là độc ác, chẳng phải chỉ là một ngôi sao nhỏ nhoi sao? Giỏi giang gì chứ, người ta cũng là người, chung sống hòa bình không được sao? Nhìn thấy cô tôi đã cảm thấy buồn nôn, nếu không phải vì tiền thì ai mà chịu được tính cách xấu xa của cô chứ.” Trợ lý ôm trán bị cái ly ném chảy máu, lớn tiếng gào thét với Đinh Mẫn Ly.
Vốn dĩ Đinh Mẫn Ly nổi giận đùng đùng trong lòng, nghe thấy cô ta nói như vậy càng thêm tức giận đến phát điên.
“Cô cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Cô ta chỉ vào cửa lớn tiếng hét lên.
“Cô yên tâm, tôi sẽ đi, cho dù cô không đuổi tôi thì tôi cũng không làm nữa, người như cô, đừng nói chủ tịch không thèm để ý cô, với tính khí này của cô, có thể lấy chồng được đã là may mắn của cô rồi.” Trợ lý nói xong xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Đinh Mẫn Ly tức muốn chết, cô ta tức giận giơ tay lên muốn hất đồ trên bàn xuống đất, nhất thời đẩy trúng phích nước nóng, cái phích đổ một cái, nước sôi nóng bỏng liền xối vào cánh tay cô ta, nhất thời đau đến mức cô ta nhe răng há miệng ra thổi, trên cánh tay trắng nõn sưng đỏ một khoảng, có chỗ còn phồng bọng nước lớn nhỏ.
“Chết rồi phải không, còn không gọi bác sĩ cho tôi.” Đinh Mẫn Ly gọi với ra bên ngoài, nhưng rất lâu cũng không có người đáp lại, trợ lý đi thật rồi.
“Cút thì cút, đỡ chướng mắt.” Đinh Mẫn Ly tức giận nói, sau đó tốn sức ấn chuông cấp cứu.
Bác sĩ và y tá chạy đến xử lý vết bỏng cho cô ta, cô ta cô đơn nằm trên giường, phiền não không biết nên làm sao cho phải.
Bên kia, Lâm Thành Phong đón Bạch Thanh Dung về nhà, nhìn căn nhà xa cách đã lâu, cô bỗng có cảm giác thay đổi rất nhiều.
Cô ôm Lâm Thành Phong thật chặt, vùi trong ngực anh nhỏ giọng nói.
“Thành Phong, sau này chúng ta đừng nghi ngờ lẫn nhau nữa được không? Em thật sự rất khổ sở.” Bạch Thanh Dung có chút nghẹn ngào mà nói, nhớ đến hơn một tháng qua, cô lại thấy khó chịu trong lòng, cũng may anh đã biết được sự thật, nếu không e là bọn họ thật sự chia lìa rồi.
“Là anh không tốt, khiến em chịu ấm ức, may có Phạm Lan Lan, nếu không không biết chúng ta còn phải chia xa bao lâu đây.” Lâm Thành Phong cảm kích nói.
Hơn một tháng nay anh cũng rất đau khổ, vô số lần anh tự nói với mình Bạch Thanh Dung không phải người như vậy, thế nhưng anh lại không có lý do gì thuyết phục bản thân tin rằng cô vô tội.
Đúng lúc đó, di động của Lâm Thành Phong đổ chuông, là Phạm Lan Lan.
“Ờm sếp Lâm, Đinh Mẫn Ly nằm viện, tôi nói trước nhe, không phải là tôi làm cô ta bị thương, là cô ta muốn đẩy tôi xuống cầu thang nên cô ta mới ngã xuống, tôi phải gọi điện nói rõ với anh, đừng vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng đến chuyện của công ty các anh, anh cũng đừng vì vậy mà có thành kiến với Thanh Dung.” Phạm Lan Lan sợ mình gây phiền phức cho Bạch Thanh Dung, trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Thành Phong nói rõ ràng.
“Không sao, nếu chuyện đã không liên quan tới cô, tôi tin cô, đúng rồi, buổi tối đến nhà ăn cơm đi, coi như là bữa cơm tôi cảm ơn cô.” Lâm Thành Phong mời Phạm Lan Lan.
“Được, anh nên mời tôi.” Nói xong cô ấy cũng cúp điện thoại.
…
Lúc chạng vạng tối, Phạm Lan Lan lái xe đến nhà Lâm Thành Phong, nhìn Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung đã hòa hợp, cô ấy coi như yên tâm.
Vì cảm kích cô ấy, Lâm Thành Phong chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon.
Đúng lúc ba người ăn cơm, điện thoại di động của Lâm Thành Phong vang lên.
“Này, sếp Lâm, công ty xảy ra chuyện rồi, sản phẩm sữa của chúng ta bị người ta kiểm tra ra chất gây ung thư.” Giọng nói của Cường xuyên thấu qua điện thoại di động, truyền qua ống nghe đến tai Lâm Thành Phong.
“Được, giờ tôi sẽ qua đó.” Tuy xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng anh vẫn không đổi sắc mặt.
“Lan Lan, lẽ ra cô tới đây tôi nên cùng cô ăn một bữa ngỏ ý cảm ơn, nhưng công ty tôi đột nhiên có chút chuyện gấp phải xử lý, tối nay cô có thể ở đây cùng Thanh Dung được không?”
Anh quay đầu lại nhìn Phạm Lan Lan có chút áy náy mà nói.
“Không vấn đề.” Phạm Lan Lan sảng khoái đồng ý, Bạch Thanh Dung có chút lo lắng nhìn Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong cảm ơn Phạm Lan Lan, an ủi Bạch Thanh Dung không có chuyện gì to tát đâu, bảo cô không cần lo lắng rồi ra khỏi nhà.
Lâm Thành Phong lái xe đến công ty, khi anh chạy tới, Cường đã đợi anh trong phòng làm việc.
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Lâm Thành Phong không thể tin được mà hỏi Cường, dây chuyền sản xuất sữa của Lâm Thị vẫn kiểm soát chặt chẽ, anh rất chú trọng về chất lượng sản phẩm, cho nên chưa bao giờ dùng thủ đoạn như một số công ty.
Anh thà chi một số tiền lớn để xây dựng danh tiếng tốt cũng không đồng ý cho thêm bất kỳ chất có hại nào để kiếm chác lợi nhuận.
“Tôi đã điều tra, có một đứa trẻ uống sữa của chúng ta xong thì xuất hiện tình trạng đi tả, trải qua kiểm tra đo lường, sản phẩm sữa của chúng ta có rủi ro an toàn, hơn nữa còn có một lượng lớn chất gây ung thư.” Cường giải thích, Lâm Thành Phong hít một hơi thật sâu, anh rất rõ chuyện này có người đứng sau phá rối, muốn đối phó với Lâm Thị.
“Bây giờ tình huống thế nào?” Lâm Thành Phong lo lắng nhìn Cường.
“Bộ phận giám sát chất lượng đã thông báo siêu thị và tất cả những công ty phân phối của chúng ta tạm ngưng tiêu thụ toàn bộ sản phẩm sữa.” Cường khó khăn nói ra, Lâm Thành Phong nghe xong phiền não vỗ bàn một cái, đây chính là tình huống anh lo lắng nhất, nó vẫn xảy ra.
Sản phẩm sữa đều là do anh đảm bảo chất lượng, như vậy bị điều tra có vấn đề sẽ phải trải qua kiểm tra kiểm chứng dài kỳ, không phải một sớm một chiều có thể giải quyết, đến lúc đó Lâm Thị sẽ phải đối mặt với khủng hoảng kinh tế rất lớn.
Dây chuyền sản xuất chính là quy luật này, một phân đoạn phạm sai lầm sẽ kéo trình độ của toàn bộ dây chuyền xuống.
“Tôi biết rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi.” Lúc này việc bọn họ có thể làm chính là tiếp nhận kiểm tra của bộ phận giám sát chất lượng, làm việc theo quy trình luật định.
Lâm Thành Phong ngồi xuống, phiền não cau mày, nghĩ về chuyện này.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa anh có lòng tin đối với công ty mình, chuyện này chắc chắn là có người nào đó đang cố ý hãm hại anh.
Súng lộ dễ tránh, rốt cuộc người này là ai?
Đúng lúc Lâm Thành Phong đang phiền lòng vì chuyện công ty, trong một ngôi biệt thự ở thành phố.
Một người đàn ông trưng gương mặt vui vẻ cầm ly rượu vang trong tay.
“Lâm Thành Phong, món quà tao tặng mày thế nào? Mày có hài lòng không?” Người đàn ông cười gian xảo, một hơi uống cạn ly rượu vang trong tay.
…
Sáng hôm sau, khắp thế giới đều là tin tức sản phẩm sữa của Lâm Thị bị kiểm tra chất lượng có chất gây ung thư, bởi vì bằng chứng vô cùng xác thực, cấp cao của Lâm Thị bị dẫn đi tiếp nhận điều tra, Lâm Thành Phong cũng đang trong danh sách tiếp nhận điều tra.
Bạch Thanh Dung nghe được tin tức này, quả thực không dám tin, cô không tin Lâm Thành Phong lại vì quyền lợi mà làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy.
Cô không tin, Lâm Thành Phong bị người khác hãm hại.
Cũng may hôm qua Lâm Thành Phong bảo Phạm Lan Lan ở bên Bạch Thanh Dung, nếu không cô ấy thật sự lo cô sẽ không tiếp nhận được tin tức này mà xảy ra chuyện gì.
“Lan Lan, Thành Phong không phải người như vậy, chuyện này nhất định là có người đang vu oan anh ấy.” Bạch Thanh Dung nhìn Phạm Lan Lan, lo lắng nói.
“Thanh Dung, thế giới này chính là như vậy, đầy những người lừa gạt, chị cũng tin Lâm Thành Phong vô tội, pháp luật sẽ cho anh ấy một sự công bằng.”
Phạm Lan Lan an ủi Bạch Thanh Dung, dù sao cô cũng đã mang thai, lúc này thai nhi vẫn trong giai đoạn nguy hiểm, cô không thể xảy ra chuyện gì nữa.
“Lan Lan, chị có thể nhờ người quen của chị hỏi thăm tình hình của Thành Phong một chút giúp em không, em thật sự rất lo lắng cho anh ấy.” Bạch Thanh Dung nhìn Phạm Lan Lan cầu khẩn nói.
Nghe nói nơi đó không phải là ai cũng có thể vào, bên trong nhà giam rất tối tăm, cô lo Lâm Thành Phong ở trong đó sẽ bị người ta tra tấn ép cung gì đó.
“Thanh Dung, em không cần lo lắng, Lâm Thành Phong là ai chứ? Là người mà bọn họ có thể nói động là động sao, chị sẽ đi nghe ngóng cho em, em không cần lo lắng.” Phạm Lan Lan nhìn thấy nỗi lo lắng của cô, an ủi tâm trạng cô, không thể để Lâm Thành Phong chưa ra ngoài cô đã ngã xuống trước.
“Cảm ơn chị, Lan Lan, nếu không có chị, em cũng không biết phải làm sao nữa.” Bạch Thanh Dung cảm kích nói.
“Đúng là ngốc mà, được rồi, em thả lỏng tâm trạng đi, vì đứa bé trong bụng, hãy kiên cường lên, tất cả đau khổ cũng sẽ bị hủy hoại bởi thành tựu sau này, tin tưởng Lâm Thành Phong, anh ấy sẽ không sao.” Phạm Lan Lan cảm thấy cô sắp thành nhà triết học tới nơi rồi, nói cái gì cũng triết lý.
Bạch Thanh Dung gật đầu, bây giờ Lâm Thị là rắn mất đầu, may mà còn có Cường, nếu không sẽ loạn như một nồi cháo.
Cường nhờ người đi gặp Lâm Thành Phong một lần cũng không có cơ hội.
Chuyện lần này có ảnh hưởng quá lớn, có lẽ trước khi chưa điều tra ra sự thật, chuyện sẽ thật sự không dễ xử lý.
Cường dốc toàn lực truy ra người đứng đằng sau hãm hại Lâm Thị kia, nhưng người kia giống như người tàng hình vậy, không có một manh mối nào.
Cậu ta cũng ổn định công ty, cùng lúc điều tra người đứng sau, lại muốn nhanh chóng bảo lãnh Lâm Thành Phong ra ngoài.
Lâm Thành Phong rất phối hợp với cơ quan điều tra kiểm chứng, nhanh chóng được thả ra ngoài, nhưng bị hạn chế tự do, không thể ra nước ngoài, chỉ có thể ở thành phố X, tuy bên phía cơ quan chính quyền nói là để tiện điều tra, thực ra chính là sợ anh đột nhiên chạy mất.
Lâm Thành Phong ra ngoài, chuyện đầu tiên chính là mau chóng về nhà, mấy hôm nay nhất định là cô gái nhỏ của anh lo lắng gần chết.
Cường lái xe đưa Lâm Thành Phong về nhà, sau đó đi xử lý chuyện công ty.
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong về, lo lắng trong lòng coi như đã buông xuống được, nhìn Lâm Thành Phong rõ ràng gầy đi rất nhiều, khỏi phải nói Bạch Thanh Dung đau lòng cỡ nào.
Trải qua kiểm tra, cô ta bị gãy xương bắp chân, phải nằm viện cả tháng, việc này khiến Đinh Mẫn Ly tức chết, trong giới nghệ sĩ liên tục xuất hiện người tài, chỉ cần hơi sơ ý một chút sẽ rất dễ dàng bị người đến sau đuổi kịp và vượt qua.
Cô ta vốn đã không nổi tiếng, nếu lại nghỉ một tháng nữa có lẽ cô ta sẽ hoàn toàn bị người khác quên lãng, thật sự trở thành ngôi sao hết thời.
Sau khi cô ta vào bệnh viện, tính cách càng trở nên khó chịu, trợ lý chăm sóc thế nào cũng không vừa ý cô ta, chửi mắng thậm tệ thì cũng thôi, có những lúc còn trực tiếp cầm đồ đạc ném về phía trợ lý.
“Đinh Mẫn Ly, cô đừng tưởng rằng mình là một ngôi sao thì ghê gớm lắm, tôi cho cô biết, tôi không làm nữa, cô muốn tìm ai thì tìm đi, ngôi sao hết thời như cô, nghĩ mọi cách để trèo lên giường chủ tịch, cô còn có cách gì? Cô đúng là độc ác, chẳng phải chỉ là một ngôi sao nhỏ nhoi sao? Giỏi giang gì chứ, người ta cũng là người, chung sống hòa bình không được sao? Nhìn thấy cô tôi đã cảm thấy buồn nôn, nếu không phải vì tiền thì ai mà chịu được tính cách xấu xa của cô chứ.” Trợ lý ôm trán bị cái ly ném chảy máu, lớn tiếng gào thét với Đinh Mẫn Ly.
Vốn dĩ Đinh Mẫn Ly nổi giận đùng đùng trong lòng, nghe thấy cô ta nói như vậy càng thêm tức giận đến phát điên.
“Cô cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Cô ta chỉ vào cửa lớn tiếng hét lên.
“Cô yên tâm, tôi sẽ đi, cho dù cô không đuổi tôi thì tôi cũng không làm nữa, người như cô, đừng nói chủ tịch không thèm để ý cô, với tính khí này của cô, có thể lấy chồng được đã là may mắn của cô rồi.” Trợ lý nói xong xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Đinh Mẫn Ly tức muốn chết, cô ta tức giận giơ tay lên muốn hất đồ trên bàn xuống đất, nhất thời đẩy trúng phích nước nóng, cái phích đổ một cái, nước sôi nóng bỏng liền xối vào cánh tay cô ta, nhất thời đau đến mức cô ta nhe răng há miệng ra thổi, trên cánh tay trắng nõn sưng đỏ một khoảng, có chỗ còn phồng bọng nước lớn nhỏ.
“Chết rồi phải không, còn không gọi bác sĩ cho tôi.” Đinh Mẫn Ly gọi với ra bên ngoài, nhưng rất lâu cũng không có người đáp lại, trợ lý đi thật rồi.
“Cút thì cút, đỡ chướng mắt.” Đinh Mẫn Ly tức giận nói, sau đó tốn sức ấn chuông cấp cứu.
Bác sĩ và y tá chạy đến xử lý vết bỏng cho cô ta, cô ta cô đơn nằm trên giường, phiền não không biết nên làm sao cho phải.
Bên kia, Lâm Thành Phong đón Bạch Thanh Dung về nhà, nhìn căn nhà xa cách đã lâu, cô bỗng có cảm giác thay đổi rất nhiều.
Cô ôm Lâm Thành Phong thật chặt, vùi trong ngực anh nhỏ giọng nói.
“Thành Phong, sau này chúng ta đừng nghi ngờ lẫn nhau nữa được không? Em thật sự rất khổ sở.” Bạch Thanh Dung có chút nghẹn ngào mà nói, nhớ đến hơn một tháng qua, cô lại thấy khó chịu trong lòng, cũng may anh đã biết được sự thật, nếu không e là bọn họ thật sự chia lìa rồi.
“Là anh không tốt, khiến em chịu ấm ức, may có Phạm Lan Lan, nếu không không biết chúng ta còn phải chia xa bao lâu đây.” Lâm Thành Phong cảm kích nói.
Hơn một tháng nay anh cũng rất đau khổ, vô số lần anh tự nói với mình Bạch Thanh Dung không phải người như vậy, thế nhưng anh lại không có lý do gì thuyết phục bản thân tin rằng cô vô tội.
Đúng lúc đó, di động của Lâm Thành Phong đổ chuông, là Phạm Lan Lan.
“Ờm sếp Lâm, Đinh Mẫn Ly nằm viện, tôi nói trước nhe, không phải là tôi làm cô ta bị thương, là cô ta muốn đẩy tôi xuống cầu thang nên cô ta mới ngã xuống, tôi phải gọi điện nói rõ với anh, đừng vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng đến chuyện của công ty các anh, anh cũng đừng vì vậy mà có thành kiến với Thanh Dung.” Phạm Lan Lan sợ mình gây phiền phức cho Bạch Thanh Dung, trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Thành Phong nói rõ ràng.
“Không sao, nếu chuyện đã không liên quan tới cô, tôi tin cô, đúng rồi, buổi tối đến nhà ăn cơm đi, coi như là bữa cơm tôi cảm ơn cô.” Lâm Thành Phong mời Phạm Lan Lan.
“Được, anh nên mời tôi.” Nói xong cô ấy cũng cúp điện thoại.
…
Lúc chạng vạng tối, Phạm Lan Lan lái xe đến nhà Lâm Thành Phong, nhìn Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung đã hòa hợp, cô ấy coi như yên tâm.
Vì cảm kích cô ấy, Lâm Thành Phong chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon.
Đúng lúc ba người ăn cơm, điện thoại di động của Lâm Thành Phong vang lên.
“Này, sếp Lâm, công ty xảy ra chuyện rồi, sản phẩm sữa của chúng ta bị người ta kiểm tra ra chất gây ung thư.” Giọng nói của Cường xuyên thấu qua điện thoại di động, truyền qua ống nghe đến tai Lâm Thành Phong.
“Được, giờ tôi sẽ qua đó.” Tuy xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng anh vẫn không đổi sắc mặt.
“Lan Lan, lẽ ra cô tới đây tôi nên cùng cô ăn một bữa ngỏ ý cảm ơn, nhưng công ty tôi đột nhiên có chút chuyện gấp phải xử lý, tối nay cô có thể ở đây cùng Thanh Dung được không?”
Anh quay đầu lại nhìn Phạm Lan Lan có chút áy náy mà nói.
“Không vấn đề.” Phạm Lan Lan sảng khoái đồng ý, Bạch Thanh Dung có chút lo lắng nhìn Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong cảm ơn Phạm Lan Lan, an ủi Bạch Thanh Dung không có chuyện gì to tát đâu, bảo cô không cần lo lắng rồi ra khỏi nhà.
Lâm Thành Phong lái xe đến công ty, khi anh chạy tới, Cường đã đợi anh trong phòng làm việc.
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Lâm Thành Phong không thể tin được mà hỏi Cường, dây chuyền sản xuất sữa của Lâm Thị vẫn kiểm soát chặt chẽ, anh rất chú trọng về chất lượng sản phẩm, cho nên chưa bao giờ dùng thủ đoạn như một số công ty.
Anh thà chi một số tiền lớn để xây dựng danh tiếng tốt cũng không đồng ý cho thêm bất kỳ chất có hại nào để kiếm chác lợi nhuận.
“Tôi đã điều tra, có một đứa trẻ uống sữa của chúng ta xong thì xuất hiện tình trạng đi tả, trải qua kiểm tra đo lường, sản phẩm sữa của chúng ta có rủi ro an toàn, hơn nữa còn có một lượng lớn chất gây ung thư.” Cường giải thích, Lâm Thành Phong hít một hơi thật sâu, anh rất rõ chuyện này có người đứng sau phá rối, muốn đối phó với Lâm Thị.
“Bây giờ tình huống thế nào?” Lâm Thành Phong lo lắng nhìn Cường.
“Bộ phận giám sát chất lượng đã thông báo siêu thị và tất cả những công ty phân phối của chúng ta tạm ngưng tiêu thụ toàn bộ sản phẩm sữa.” Cường khó khăn nói ra, Lâm Thành Phong nghe xong phiền não vỗ bàn một cái, đây chính là tình huống anh lo lắng nhất, nó vẫn xảy ra.
Sản phẩm sữa đều là do anh đảm bảo chất lượng, như vậy bị điều tra có vấn đề sẽ phải trải qua kiểm tra kiểm chứng dài kỳ, không phải một sớm một chiều có thể giải quyết, đến lúc đó Lâm Thị sẽ phải đối mặt với khủng hoảng kinh tế rất lớn.
Dây chuyền sản xuất chính là quy luật này, một phân đoạn phạm sai lầm sẽ kéo trình độ của toàn bộ dây chuyền xuống.
“Tôi biết rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi.” Lúc này việc bọn họ có thể làm chính là tiếp nhận kiểm tra của bộ phận giám sát chất lượng, làm việc theo quy trình luật định.
Lâm Thành Phong ngồi xuống, phiền não cau mày, nghĩ về chuyện này.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa anh có lòng tin đối với công ty mình, chuyện này chắc chắn là có người nào đó đang cố ý hãm hại anh.
Súng lộ dễ tránh, rốt cuộc người này là ai?
Đúng lúc Lâm Thành Phong đang phiền lòng vì chuyện công ty, trong một ngôi biệt thự ở thành phố.
Một người đàn ông trưng gương mặt vui vẻ cầm ly rượu vang trong tay.
“Lâm Thành Phong, món quà tao tặng mày thế nào? Mày có hài lòng không?” Người đàn ông cười gian xảo, một hơi uống cạn ly rượu vang trong tay.
…
Sáng hôm sau, khắp thế giới đều là tin tức sản phẩm sữa của Lâm Thị bị kiểm tra chất lượng có chất gây ung thư, bởi vì bằng chứng vô cùng xác thực, cấp cao của Lâm Thị bị dẫn đi tiếp nhận điều tra, Lâm Thành Phong cũng đang trong danh sách tiếp nhận điều tra.
Bạch Thanh Dung nghe được tin tức này, quả thực không dám tin, cô không tin Lâm Thành Phong lại vì quyền lợi mà làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy.
Cô không tin, Lâm Thành Phong bị người khác hãm hại.
Cũng may hôm qua Lâm Thành Phong bảo Phạm Lan Lan ở bên Bạch Thanh Dung, nếu không cô ấy thật sự lo cô sẽ không tiếp nhận được tin tức này mà xảy ra chuyện gì.
“Lan Lan, Thành Phong không phải người như vậy, chuyện này nhất định là có người đang vu oan anh ấy.” Bạch Thanh Dung nhìn Phạm Lan Lan, lo lắng nói.
“Thanh Dung, thế giới này chính là như vậy, đầy những người lừa gạt, chị cũng tin Lâm Thành Phong vô tội, pháp luật sẽ cho anh ấy một sự công bằng.”
Phạm Lan Lan an ủi Bạch Thanh Dung, dù sao cô cũng đã mang thai, lúc này thai nhi vẫn trong giai đoạn nguy hiểm, cô không thể xảy ra chuyện gì nữa.
“Lan Lan, chị có thể nhờ người quen của chị hỏi thăm tình hình của Thành Phong một chút giúp em không, em thật sự rất lo lắng cho anh ấy.” Bạch Thanh Dung nhìn Phạm Lan Lan cầu khẩn nói.
Nghe nói nơi đó không phải là ai cũng có thể vào, bên trong nhà giam rất tối tăm, cô lo Lâm Thành Phong ở trong đó sẽ bị người ta tra tấn ép cung gì đó.
“Thanh Dung, em không cần lo lắng, Lâm Thành Phong là ai chứ? Là người mà bọn họ có thể nói động là động sao, chị sẽ đi nghe ngóng cho em, em không cần lo lắng.” Phạm Lan Lan nhìn thấy nỗi lo lắng của cô, an ủi tâm trạng cô, không thể để Lâm Thành Phong chưa ra ngoài cô đã ngã xuống trước.
“Cảm ơn chị, Lan Lan, nếu không có chị, em cũng không biết phải làm sao nữa.” Bạch Thanh Dung cảm kích nói.
“Đúng là ngốc mà, được rồi, em thả lỏng tâm trạng đi, vì đứa bé trong bụng, hãy kiên cường lên, tất cả đau khổ cũng sẽ bị hủy hoại bởi thành tựu sau này, tin tưởng Lâm Thành Phong, anh ấy sẽ không sao.” Phạm Lan Lan cảm thấy cô sắp thành nhà triết học tới nơi rồi, nói cái gì cũng triết lý.
Bạch Thanh Dung gật đầu, bây giờ Lâm Thị là rắn mất đầu, may mà còn có Cường, nếu không sẽ loạn như một nồi cháo.
Cường nhờ người đi gặp Lâm Thành Phong một lần cũng không có cơ hội.
Chuyện lần này có ảnh hưởng quá lớn, có lẽ trước khi chưa điều tra ra sự thật, chuyện sẽ thật sự không dễ xử lý.
Cường dốc toàn lực truy ra người đứng đằng sau hãm hại Lâm Thị kia, nhưng người kia giống như người tàng hình vậy, không có một manh mối nào.
Cậu ta cũng ổn định công ty, cùng lúc điều tra người đứng sau, lại muốn nhanh chóng bảo lãnh Lâm Thành Phong ra ngoài.
Lâm Thành Phong rất phối hợp với cơ quan điều tra kiểm chứng, nhanh chóng được thả ra ngoài, nhưng bị hạn chế tự do, không thể ra nước ngoài, chỉ có thể ở thành phố X, tuy bên phía cơ quan chính quyền nói là để tiện điều tra, thực ra chính là sợ anh đột nhiên chạy mất.
Lâm Thành Phong ra ngoài, chuyện đầu tiên chính là mau chóng về nhà, mấy hôm nay nhất định là cô gái nhỏ của anh lo lắng gần chết.
Cường lái xe đưa Lâm Thành Phong về nhà, sau đó đi xử lý chuyện công ty.
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong về, lo lắng trong lòng coi như đã buông xuống được, nhìn Lâm Thành Phong rõ ràng gầy đi rất nhiều, khỏi phải nói Bạch Thanh Dung đau lòng cỡ nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook