Bầu trời rất nhanh đã tối, ngoài cửa sổ là một màn đêm dày đặc, che phủ đi ánh sáng đang le lói sau đám mây hào quang, dì Tô đã giúp cô chuẩn bị sẵn trang phục, đó là một chiếc đầm màu đỏ xinh đẹp, kiêu sa, được thiết kế tỉ mỉ, ngay ngắn, để lộ tấm lưng trần trắng muốt như ngọc của cô, cổ chữ V xẻ ngực, khiến Doãn Lạc Lạc nhìn mình trong gương có chút xấu hổ, bộ đồ này quá gợi cảm, sao hắn lại đưa cô bộ đồ quyến rũ như thế này? Thật khó coi quá đi mất.


Bước xuống dưới lầu đã thấy hắn dựa ở cửa xe đợi cô, Tiêu Nhất Hàn nhận thức được cô đang đến gần, lập tức dời đôi mắt nhìn cô, bước chân phá lệ nhanh hơn bình thường, Doãn Lạc Lạc khó hiểu chạy theo hắn.


" Doãn phu nhân cẩn thận coi chừng té" dì Tô đứng ở phía sau nhắc nhở cô, nhìn bọn họ như vậy thật là xứng đôi.
Bên trong xe yên tĩnh, ánh mắt hắn như đêm đen tĩnh mịch, chăm chú nhìn về phía trước tập trung lái xe, cô khẽ liếc mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía trước, không khí thật quá mức yên tĩnh đến đáng sợ.


Bọn họ bước xuống xe tiến thẳng vào bên trong nhà hàng, rất nhanh đã thấy Chu Đình tổng ngồi ở bàn bên cạnh, Tiêu Nhất Hàn thong thả ngồi xuống, còn cô vẫn im lặng đứng ở đó không dám nhúc nhích, nhìn thấy sắc mặt ông ta cô có dự cảm không hay, hai con mắt nóng rực dán sát vào bộ ngực đầy đặn của cô, nhìn đường cong trên cơ thể, lão ta chăm chăm nuốt nước bọt.


" Vị tiểu thư này cô ngồi xuống bên cạnh đây, có thể giúp tôi rót rượu chứ?" Doãn Lạc Lạc nghe ông ta nói vậy nhất thời mở to đôi mắt nhìn bàn tay đang vỗ vào chiếc ghế sát bên, cả thân thể lúng túng không biết phản ứng ra sao liền nhìn sang phía hắn. Chỉ thấy Tiêu Nhất Hàn vẫn nhàn nhã ngồi im gắp đồ ăn, cũng không thèm liếc nhìn cô giây nào, cô lắp bắp kinh hãi" Tiêu tiên sinh"


Lúc này không khí có vẻ rất căng thẳng, nhưng là hắn vẫn không buồn mở miệng nói chuyện như vậy cô nên làm thế nào.


" Tiểu thư cô không nể mặt tôi, vậy thì..."


" Đừng... Đừng đi, tôi ngồi xuống là được chứ gì?" Nhận thức thấy ông ta chuẩn bị đứng dậy, trong lòng thầm gào khóc, nếu mà hỏng việc, có phải Tiêu Nhất Hàn sẽ nổi điên lên đòi ly hôn với cô không? Như vậy còn công ty cô thì phải làm sao, bất quá cô ngồi xuống bên cạnh lão ta, tay run run cầm bình rượu rót đầy vào ly.


" Được hợp tác với Tiêu Thị quả thực là không dễ, vậy đi... Anh có thể xem qua hợp đồng, nếu được thì ký" Chu Đình tổng đẩy hợp đồng qua trước mặt hắn, Tiêu Nhất Hàn cầm lên xem nhếch khóe miệng lên cao, thanh âm từ tốn nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.


" Nếu Chu tổng có thể đáp ứng mọi yêu cầu thuận lợi cho công ty thì không vấn đề gì" Tiêu Nhất Hàn nhấc bút lên ký ông ta cười vui vẻ ánh mắt vẫn không dời khỏi người Doãn Lạc Lạc.


" Được, vậy ly rượu này tôi mời hai người" Ông ta nâng ly lên uống một hơi cạn sạch, Tiêu Nhất Hàn cũng nhấp môi uống, cô tay run run cầm ly đưa đến bên môi, chất lỏng cay xè chảy vào bên trong khoang miệng lan khắp đầu lưỡi khiến cô nhíu mày khó chịu, cố uống một hơi hết ly rượu, đầu óc cô bắt đầu quay vòng tròn hận không thể một phát đổ ly rượu này lên đầu ông ta, mùi vị này thật khiến cô muốn nôn hết ra bên ngoài.


Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, hắn đứng dậy bước ra xa nghe máy, mà lúc này đầu óc cô đau như búa bổ, không để ý lão ta tiếp tục rót đầy ly rượu, lén lút bỏ thuốc vào, lúc hắn quay lại chỉ nhìn thấy bọn họ vẫn ngồi im như cũ không có gì thay đổi.


" Xin hỏi Tiêu tổng, vậy thư ký của anh tôi có thể..." Mấy câu sau ông ta không dám nói nữa, lén đưa mắt nhìn về hướng người đàn ông cao ngạo trước mặt.


" Ừ... tùy ông sử dụng" Doãn Lạc Lạc đầu óc đau nhức nghe bọn họ nói vậy trong lòng có chút cả kinh, dù gì cô cũng là vợ hắn, gia đình cô là công ty lớn thứ 3 ở thành phố Y, công ty cô chuyên kinh doanh về trang sức, cũng thuộc tuýp người gia thế bền vững, tiểu khuê danh giá không lý nào hắn lại xem cô như mặt hàng trao đổi, muốn làm gì cũng được, lại đem cô dâng cho lão già dê chết tiệt kia, nhất định là cô nghe nhầm rồi, vì tức giận khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng hơn, tiện tay cầm ly rượu trên bàn uống một hơi hết sạch.


" Tôi xin phép về trước" Nói đoạn cô đứng phắt dậy nhưng vì tửu lượng rượu của cô kém, lúc đứng dậy đôi chân có chút lảo đảo xém chút té, nhưng Chu Đình lại nhanh chóng kéo cô về hướng mình lại, tay ông ta giữ chặt eo lại khiến cô không cách nào thoát ra được, thật kinh tởm, thật buồn nôn, cô cũng không nghĩ đến hắn lại trả thù cô bằng cách này, hắn thực sự hận cô đến vậy.


" Buông ra... Buông tôi ra, Tiêu... Tiêu tiên sinh, cứu tôi" cô giãy dụa khóc lóc, hắn không thể để ông ta đem cô đi như vậy, cô không muốn, một chút cũng không muốn, Tiêu Nhất Hàn nhanh chóng đứng dậy rời đi, giờ đây chỉ còn mình cô bị ông ta kìm hãm, nhưng tại sao người cô lại nóng như vậy, nóng quá, cảm giác thật khó chịu, hơi thở dần dần trở nên mãnh liệt hơn, cô bị gì thế này???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương