Tổng Tài , Ma Quỷ : Đừng Sủng Ta!
-
Chương 45: Không Cho Phép Em Sợ Tôi
Trì Tư Tước dẫn Tô Du Du xuống lầu đi tới tầng hầm.
Cho tới bây giờ Tô Du Du chưa từng đi đến tầng hầm này bao giờ, cô mơ hồ nghe thấy trong bóng tối truyền đến âm thanh nức nở, không khỏi sợ kéo tay Trì Tư Tước: "Nơi đó có cái gì?"
"Bật đèn."
Trì Tư Tước không trực tiếp trả lời cô, theo mệnh lệnh của hắn ánh đèn sáng lên, Tô Du Du bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.
Trong căn phòng trống, hai cô gái bị treo trên trần nhà, cô xem kỹ mặt hai người kia, gắt gao che miệng lại.
Là Chu Hâm cùng với thư kỷ đã làm việc trước đây!
Lúc này hai người bọn họ đều mặt mũi bầm dập, vừa nhìn thấy Tô Du Du, liền kêu to lên: "Du Du, Du Du em mau cứu chị! Tụi chị thực sự không phải cố ý! Van cầu em mau cứu chị!"
Tô Du Du có chút không phản ứng kịp, Trì Tư Tước đã ngồi xuống ghế số pha to lớn, kéo cô vào trong ngực, thấp giọng hỏi: "Em muốn xử lý bọn họ như thế nào?"
Lúc này Tô Du Du mới lấy lại tinh thần: "Là anh bắt hai người họ tới?"
"Hai người họ dám bán em, đương nhiên là phải trả cái giá thật lớn." Ánh mắt Trì Tư Tước lạnh băng khiến người khác sợ.
Cơ thể Tô Du Du run lên.
Kỳ thực lúc trước cô cũng đã nghĩ tới, cô tới công ty kia làm việc, rồi bị thu ký bán đi, không thể nào mà trùng hợp như vậy, nhất định là có người sắp xếp.
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Hâm, lúc này Chu Hâm vẫn còn đang khóc lớn: "Du Du! Van cầu em xem phân thượng chúng ta đã từng học tỷ học mũi, bỏ qua cho chị đi!"
Bây giờ Chu Hâm thật sự rất sợ. Cô vốn tưởng rằng, Tô Du Du chẳng qua chỉ là đứa con nuôi quê mùa, nhưng cô không ngờ là sau lưng cô ta lại có chỗ dựa vững chắc lợi hại như vậy! Nếu cô biết Tô Du Du là người của Trì Tư Tước, cho cô một trăm lá gan, cô cũng không dám xuống tay với cô ta!
Tô Du Du không quan tâm đến lời cầu xin tha thứ của cô ta, chỉ bình tĩnh hỏi: "Học tỷ, là ai sai chị làm như vậy?"
Cô không phải người ngu, cô và Chu Hâm không oán không cừu, Chu Hâm không có lý do gì hại cô như vậy.
Cơ thể Chu Hâm run lên, không dám nói lời nào.
Trì Tư Tuớc cười lạnh một tiếng:"Xem ra có người còn chưa ăn đủ đau khổ."
Trong bóng tối lập tức có người đàn ông vạm vỡ đi tới, Chu Hâm sợ đến toàn thân run rẩy:"Chị nói, chị nói! Là Tô Liên Nhi! Là Tô Liên Nhi bảo chị hại em!"
Tô Liên Nhi.
Nghe thấy đáp án này, Tô Du Du thực sự không có chút kinh ngạc nào.
"Tô Liên Nhi." Trì Tư Tước cười lạnh một tiếng: "Lá gan thật là lớn."
Tô Du Du nhìn Trì Tư Tước: "Anh muốn xử lý hai người họ như thế nào!"
"Họ đối xử với em ra sao, thì đương nhiên chúng ta phải đối xử như thế với ho!"
"Trì... Trì thiếu... ngài... ngài muốn làm gì!" Hai người Chu Hâm sợ hãi, trong bóng tối bỗng xuất hiện thật nhiều người đàn ông vạm vỡ, bọn họ thô lỗ mở miệng Chu Hâm với thư ký, rót hết một chai chất lỏng.
Chu Hâm với thư ký bị rót ho khan, sắc mặt tái nhợt: "Đây... đây là cái gì. ."
"Hôm qua hai người rót cho Tô Du Du cái gì, cái này chính là cái đó." Trì Tư Tước lười biếng tựa vào số pha, thờ ơ vuốt tóc mềm mại của Tô Du Du: "Chẳng qua, tác dụng mạnh gấp trăm lần thôi!"
Chu Hâm với thư ký phản ứng lại, hét chói tại cầu xin tha thứ, nhưng chỉ trong chốc lát sau, tác dụng phát tác, hai người không còn sức để gọi tiếp, không ngừng làm ra dáng vẻ xấu hổ, gọi mời mấy người đàn ông vạm vỡ kia.
Tô Du Du thấy một màn như vậy, nhịn không được nhắm mắt lại, nhưng không có ngăn cản.
Cô không phải thánh mẫu, không có cách nào lương thiện với hai người hại mình được, nếu như hôm qua không phải Trì Tư Tước xuất hiện đúng lúc, lúc này biến thành bộ dáng này, chính là cô đi.
Những người đàn ông kia sớm đã không nhịn được, nhưng Trì Tư Tước ở đây bọn họ cũng không dám di chuyển, thẳng đến khi thấy Trì Tư Tước không biến sắc gật đầu, bọn họ mới không kịp chờ đợi mà bắt đầu hành động.
Trì Tư Tước kịp thời che mắt Tô Du Du lại, không muốn cho cô xem một màn dơ bẩn này.
Nhưng âm thanh không ngừng truyền đến, nghe vào vô cùng đáng sợ, Tô Du Du hơi hơirun, tay không tự chủ được nắm cổ áo sơ mi của Trì Tư Tước.
Trì Tư Tước cúi đầu, thấy động tác lơ đãng này của cô, khóe miệng hơi Công lên.
"Đáng sợ sao?" Hắn thấp giọng hỏi.
Tô Du Du cắn môi gật đầu.
"So với quỷ còn đáng sợ hơn?" Hắn lại hỏi.
Tô Du Du ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời, thì thấy Trì Tu cắn vành tại cô.
"Tô Du Du, tôi nói rồi, không cho phép em sợ quỷ, càng không cho phép sợ tôi."
Cho tới bây giờ Tô Du Du chưa từng đi đến tầng hầm này bao giờ, cô mơ hồ nghe thấy trong bóng tối truyền đến âm thanh nức nở, không khỏi sợ kéo tay Trì Tư Tước: "Nơi đó có cái gì?"
"Bật đèn."
Trì Tư Tước không trực tiếp trả lời cô, theo mệnh lệnh của hắn ánh đèn sáng lên, Tô Du Du bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.
Trong căn phòng trống, hai cô gái bị treo trên trần nhà, cô xem kỹ mặt hai người kia, gắt gao che miệng lại.
Là Chu Hâm cùng với thư kỷ đã làm việc trước đây!
Lúc này hai người bọn họ đều mặt mũi bầm dập, vừa nhìn thấy Tô Du Du, liền kêu to lên: "Du Du, Du Du em mau cứu chị! Tụi chị thực sự không phải cố ý! Van cầu em mau cứu chị!"
Tô Du Du có chút không phản ứng kịp, Trì Tư Tước đã ngồi xuống ghế số pha to lớn, kéo cô vào trong ngực, thấp giọng hỏi: "Em muốn xử lý bọn họ như thế nào?"
Lúc này Tô Du Du mới lấy lại tinh thần: "Là anh bắt hai người họ tới?"
"Hai người họ dám bán em, đương nhiên là phải trả cái giá thật lớn." Ánh mắt Trì Tư Tước lạnh băng khiến người khác sợ.
Cơ thể Tô Du Du run lên.
Kỳ thực lúc trước cô cũng đã nghĩ tới, cô tới công ty kia làm việc, rồi bị thu ký bán đi, không thể nào mà trùng hợp như vậy, nhất định là có người sắp xếp.
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Hâm, lúc này Chu Hâm vẫn còn đang khóc lớn: "Du Du! Van cầu em xem phân thượng chúng ta đã từng học tỷ học mũi, bỏ qua cho chị đi!"
Bây giờ Chu Hâm thật sự rất sợ. Cô vốn tưởng rằng, Tô Du Du chẳng qua chỉ là đứa con nuôi quê mùa, nhưng cô không ngờ là sau lưng cô ta lại có chỗ dựa vững chắc lợi hại như vậy! Nếu cô biết Tô Du Du là người của Trì Tư Tước, cho cô một trăm lá gan, cô cũng không dám xuống tay với cô ta!
Tô Du Du không quan tâm đến lời cầu xin tha thứ của cô ta, chỉ bình tĩnh hỏi: "Học tỷ, là ai sai chị làm như vậy?"
Cô không phải người ngu, cô và Chu Hâm không oán không cừu, Chu Hâm không có lý do gì hại cô như vậy.
Cơ thể Chu Hâm run lên, không dám nói lời nào.
Trì Tư Tuớc cười lạnh một tiếng:"Xem ra có người còn chưa ăn đủ đau khổ."
Trong bóng tối lập tức có người đàn ông vạm vỡ đi tới, Chu Hâm sợ đến toàn thân run rẩy:"Chị nói, chị nói! Là Tô Liên Nhi! Là Tô Liên Nhi bảo chị hại em!"
Tô Liên Nhi.
Nghe thấy đáp án này, Tô Du Du thực sự không có chút kinh ngạc nào.
"Tô Liên Nhi." Trì Tư Tước cười lạnh một tiếng: "Lá gan thật là lớn."
Tô Du Du nhìn Trì Tư Tước: "Anh muốn xử lý hai người họ như thế nào!"
"Họ đối xử với em ra sao, thì đương nhiên chúng ta phải đối xử như thế với ho!"
"Trì... Trì thiếu... ngài... ngài muốn làm gì!" Hai người Chu Hâm sợ hãi, trong bóng tối bỗng xuất hiện thật nhiều người đàn ông vạm vỡ, bọn họ thô lỗ mở miệng Chu Hâm với thư ký, rót hết một chai chất lỏng.
Chu Hâm với thư ký bị rót ho khan, sắc mặt tái nhợt: "Đây... đây là cái gì. ."
"Hôm qua hai người rót cho Tô Du Du cái gì, cái này chính là cái đó." Trì Tư Tước lười biếng tựa vào số pha, thờ ơ vuốt tóc mềm mại của Tô Du Du: "Chẳng qua, tác dụng mạnh gấp trăm lần thôi!"
Chu Hâm với thư ký phản ứng lại, hét chói tại cầu xin tha thứ, nhưng chỉ trong chốc lát sau, tác dụng phát tác, hai người không còn sức để gọi tiếp, không ngừng làm ra dáng vẻ xấu hổ, gọi mời mấy người đàn ông vạm vỡ kia.
Tô Du Du thấy một màn như vậy, nhịn không được nhắm mắt lại, nhưng không có ngăn cản.
Cô không phải thánh mẫu, không có cách nào lương thiện với hai người hại mình được, nếu như hôm qua không phải Trì Tư Tước xuất hiện đúng lúc, lúc này biến thành bộ dáng này, chính là cô đi.
Những người đàn ông kia sớm đã không nhịn được, nhưng Trì Tư Tước ở đây bọn họ cũng không dám di chuyển, thẳng đến khi thấy Trì Tư Tước không biến sắc gật đầu, bọn họ mới không kịp chờ đợi mà bắt đầu hành động.
Trì Tư Tước kịp thời che mắt Tô Du Du lại, không muốn cho cô xem một màn dơ bẩn này.
Nhưng âm thanh không ngừng truyền đến, nghe vào vô cùng đáng sợ, Tô Du Du hơi hơirun, tay không tự chủ được nắm cổ áo sơ mi của Trì Tư Tước.
Trì Tư Tước cúi đầu, thấy động tác lơ đãng này của cô, khóe miệng hơi Công lên.
"Đáng sợ sao?" Hắn thấp giọng hỏi.
Tô Du Du cắn môi gật đầu.
"So với quỷ còn đáng sợ hơn?" Hắn lại hỏi.
Tô Du Du ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời, thì thấy Trì Tu cắn vành tại cô.
"Tô Du Du, tôi nói rồi, không cho phép em sợ quỷ, càng không cho phép sợ tôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook