Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
-
Chương 7: Cuộc họp báo 囧囧
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Phóng viên vô cùng bức xúc: Các anh đều là đồ con heo, heo mà đòi ăn thịt cọp...
~~~~ (>_<) ~~~~
Còn một người quản lý nữa cũng đang tức điên lên, chính là Giả Chí Thanh. Trước ngày
hôm nay, có đánh chết hắn cũng không sao tưởng tượng được, thách thức đầu tiên ở vai trò
người quản lý lại là xì căng đan đồng tính luyến ái của nghệ sĩ.
"Tiểu Bạch." Hắn đau khổ nhìn vẻ mặt vô tội của Tiểu Bạch: "Nói đi, Phong Á Luân đã dùng
cách gì hạ độc thủ với cậu?"
"Hạ độc thủ?" Tiểu Bạch vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vui mừng hớn hở giơ
cao cái túi: "Anh Á Luân đối với mình rất tốt, còn tặng mình một bộ quần áo."
Một bộ quần áo, một bộ quần áo, một bộ quần áo...
Giả Chí Thanh hận rèn sắt không thành thép đoạt lấy cái túi: "Tiểu Bạch, cậu, cậu, cậu tốt
xấu gì cũng đừng giảm giá trị như vậy chứ?"
"Hả? Giảm giá? Mình cũng muốn giúp anh Á Luân trả giá mà. Nhưng nhân viên cửa hàng đó
bảo không thể giảm được." Nói đến đây Tiểu Bạch trìu mến trách móc: "Đắt quá, tới năm
trăm đồng lận đó."Năm trăm đồng, năm trăm đồng, năm trăm đồng...
Giả Chí Thanh cảm thấy tinh thần hắn đang mấp mé bờ vực của sự suy sụp: "Tiểu Bạch.
Cậu, cậu, cậu ít ra cũng phải đòi cho được một vai nam chính phim truyền hình hay nam phụ
phim điện ảnh chứ? Sao chỉ có năm trăm đồng..." Hắn càng nghĩ càng thấy chua xót vô
cùng.
Tiểu Bạch nhìn hắn chằm chằm: "Cậu rốt cuộc đang nói cái gì? Sao mình không hiểu gì
hết?"
Giả Chí Thanh lấy ra cuốn tạp chí, đưa cho cậu: "Cậu tự xem đi."
Tiểu Bạch mở cuốn tạp chí, sau đó kinh ngạc kêu lên một tiếng: "A, đúng là cửa hàng này.
Thật trùng hợp nha..." Có điều nụ cười thích thú nhanh chóng tắt ngúm: "Trên đây nói anh Á
Luân đồng tính luyến ái nghĩa là sao?"
Giả Chí Thanh rưng rưng nước mắt: "Có nghĩa là cậu và anh ta hai người yêu nhau."
Tiểu Bạch ngây người ra, lại kinh ngạc nói: "Nhưng tụi mình đều là nam mà?"
Giả Chí Thanh lập tức té xỉu.
Về cơ bản các tạp chí đều sống nhờ tin đồn nhảm.
Xì căng đan tình ái giữa Phong Á Luân với Tiểu Bạch tuy đang nóng hổi, nhưng nói cho
cùng, cũng chỉ có hình dạo phố chung, tuy cử chỉ vô cùng thân thiết, nhưng có thể đó chỉ là
tình huynh đệ. Cho nên các tạp chí ngay từ đầu chỉ xem đây như một chiêu trò câu khách,
dù độc giả có ngạc nhiên hiếu kỳ sợ là cũng không làm gì được.
Ai ngờ vào ngày hôm sau, xì căng đan này lại xuất hiện thêm một cao trào mới.
Chu Mẫn Lệ bạn gái tin đồn ba năm nay của Phong Á Luân công khai tuyên bố tình trạng
độc thân bằng việc trả lời phỏng vấn cho chuyên mục "Trò Chuyện Với Người Độc Thân".Chuyện này cũng giống như ném một tảng đá khổng lồ vào mặt hồ, hậu quả gây ra tuyệt đối
không phải chỉ những cơn sóng nhỏ.
Lập tức tất cả các tòa soạn báo đều lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, Ematto, nhà Phong Á
Luân, nhà Tiểu Bạch, nhà Chu Mẫn Lệ, công ty quản lý của Chu Mẫn Lệ đều đông nghẹt
người bao vây.
Mã Thụy lập tức ra chỉ thị, tạm dừng tất cả các hoạt động của Tiểu Bạch, tránh xa nơi đầu
sóng ngọn gió.
Giả Chí Thanh học tập đã được kha khá, ít nhiều cũng hiểu được đây chính là đòn thí xa
bảo soái, muốn hy sinh Tiểu Bạch, bảo vệ Phong Á Luân. Trong thời điểm quan trọng này,
nếu xử lý không khéo, Tiểu Bạch sẽ vĩnh viễn không có khả năng ngóc đầu lên được. Hắn
nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gọi một cú điện thoại cho kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện.
May là Phong Á Luân cũng có tình người, không chút chần chừ gọi cho Mã Thụy, tuyên bố
nếu cản trở Tiểu Bạch, hắn sẽ nhảy sang tổ khác.
Phong Á Luân vẫn còn là con át chủ bài của Ematto trong vài năm nữa, hắn nếu từ bỏ trọng
trách, Ematto chắc chắn sẽ rung chuyển. Do đó Mã Thụy cố nuốt giận, chấp nhận nhượng
bộ, để Tiểu Bạch ra khách sạn ở vài ngày.
Thế nhưng khả năng đánh hơi của đám phóng viên vô cùng nhạy, Tiểu Bạch vừa đặt chân
tới sảnh tiếp tân, bọn họ đã theo đuôi tới cửa.
Một phóng viên nhờ vào mối quen biết với khách sạn, thần không biết quỷ không hay bí mật
trà trộn vào.
Chờ tới lúc Tiểu Bạch ăn cơm, đầu của hắn lập tức xuất hiện giữa chén cơm: "Tôi muốn
phỏng vấn cậu, cậu thực sự đang hẹn hò với Phong Á Luân? Chu Mẫn Lệ chia tay với
Phong Á Luân là vì cậu phải không? Hai người bắt đầu từ khi nào? Cậu tham gia "GO! GO! SU... SUPER STAR" là nhờ Phong Á Luân giới thiệu phải không? Công ty đối với mối quan
hệ giữa hai người có ý kiến gì không?"
Tiểu Bạch nhìn phóng viên đang vô cùng hưng phấn trước mắt, ngơ ngác nói: "Tốc độ nói
của anh thật là nhanh!"
Phóng viên cho rằng cậu đang châm chọc mình, nào ngờ cậu lại nói thêm một câu: "Có thể
lập lại lần nữa không? Tôi nghe chưa được rõ lắm."
Phóng viên đành phải lần lượt đem từng câu từng câu hỏi lại, để moi được thông tin, cho dù
có hỏi thêm mười lần nữa cũng được. "Cậu và Phong Á Luân đang yêu nhau phải không?"
Tiểu Bạch lắc đầu: "Không có đâu."
Phóng viên còn đang chờ cậu nói tiếp, ai ngờ cậu đã chấm câu.
Bốn con mắt cứ thế nhìn qua nhìn lại một hồi, phóng viên mới hỏi tiếp: "Cậu là lý do khiến
Chu Mẫn Lệ và Phong Á Luân chia tay?"
Tiểu Bạch kinh ngạc nói: "Ủa, không phải bọn họ trước giờ chỉ là bạn bè sao?"
"..." Phóng viên lúc đầu nghĩ rằng phỏng vấn một kẻ non nớt mới vào nghề là chuyện dễ
như trở bàn tay, nào ngờ xem ra, hắn chính là đang chơi trò heo đòi ăn thịt cọp. "Vậy cậu
tham gia "GO! GO! SU... SUPER STAR" là nhờ vào quan hệ với Phong Á Luân phải
không?"
"Tôi khi đó còn chưa biết anh Á Luân."
"Không phải người quản lý của cậu và của Phong Á Luân là anh em họ sao?"
Tiểu Bạch gật đầu.
"Vậy sao cậu lại không biết Phong Á Luân?""Vì chưa từng gặp nhau."
"..." Phóng viên tức giận mặt đỏ bừng. Không thể nào, bao nhiêu năm nay hắn đã trải qua
muôn vàn cuộc phỏng vấn căng thẳng, giờ đây tuyệt đối không thể thất bại trước cậu bé
miệng còn hôi sữa này được! "Vì sao cậu có thể làm người dẫn chương trình của "GO! GO!
SU... SUPER STAR"? Là nhờ vào mối quan hệ của ai?"
Bởi vì không thu hoạch được gì, cho nên lời nói phóng viên bắt đầu gay gắt.
Nhưng Tiểu Bạch vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Bọn họ kéo tôi tới, nên tôi mới tham gia."
"Ai kéo cậu tới?"
"À, là một người cao cao ốm ốm."
Một người cao cao ốm ốm?!
Phóng viên đã tức muốn hộc máu. Người cao cao ốm ốm thì đầy đường, nhắm mắt ném đá
cũng trúng. Nói thế cũng như không.
Hắn giận dữ trừng mắt nhìn Tiểu Bạch. Rõ ràng đã là một người hơn hai mươi tuổi đầu, lại
có thể giả ngu giả khờ như vậy, thực sự là vô cùng mất tư cách mà.
Tiểu Bạch nhìn thấy bộ dáng hung hăng của hắn, lòng thương người nổi lên: "Anh có muốn
ăn một chút không?"
"..." Định dùng một bữa ăn hòng mua chuộc hắn sao? Phóng viên trong lòng cười lạnh. Hắn
đâu có mất giá như vậy.
"Nhưng mà phải tự trả tiền nha."
"..." Hắn #@¥%&¥!Giả Chí Thanh tới đúng lúc nhìn thấy phóng viên ủ rũ đi ra ngoài, liền vội vàng hỏi Tiểu
Bạch: "Anh ta có hỏi khó cậu không?"
Tiểu Bạch lắc đầu: "Không có đâu, mấy câu anh ta hỏi đều rất đơn giản."
... À, suy nghĩ của Tiểu Bạch không thể nào suy luận theo cách của người thường được.
Giả Chí Thanh quyết định ngày mai sẽ tìm đọc tạp chí. Tốt xấu gì cũng đã xong rồi, bây giờ
có lo lắng cũng vô ích. "Được rồi, chiều nay Phong Á Luân và Mã Thụy mở họp báo trả lời
phỏng vấn ở phòng hội nghị khách sạn này, cậu cũng tới đi, khi nào được gọi thì xuất hiện".
Tiểu Bạch hỏi: "Có được trả tiền không?"
"... Không có."
Tiểu Bạch đột nhiên vỗ tay nói: "A, nhắc tới tiền mới nhớ, tiền cát xê cho chương trình lần
trước mình vẫn chưa nhận được." Cậu lo lắng nắm chặt đôi đũa, "Có khi nào bọn họ quịt
luôn không?"
Giả Chí Thanh câm nín nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Để mình đi hỏi cho
cậu."
Ematto vài năm gần đây rất ít mở họp báo, cho nên mỗi lần tổ chức, đều là một sự kiện
trọng đại. Những phóng viên nhận được thư mời ai nấy đều phổng mũi tự hào, thề sẽ moi
móc cho bằng được những tin tối mật.
Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh tới lúc một giờ rưỡi, trốn vào phòng thay đồ của Phong Á Luân
chờ đợi.
Phong Á Luân nhìn bộ dáng như thể đứng trước kẻ thù chí tử của Giả Chí Thanh, không thể
nhịn cười: "Ai, tốt xấu gì trước đây chúng ta cũng là chiến hữu, cậu không cần phải nhìn tôi
như nhìn kẻ thù vậy chứ?""Trước khác nay khác. Tôi hiện giờ dù sao cũng là người quản lý của Tiểu Bạch."
"Cậu giống người quản lý sao? Giống người giám hộ thì có." Phong Á Luân nhìn rào cản dài
như Vạn Lý Trường Thành hắn dựng lên giữa mình và Tiểu Bạch, tức giận nói: "Hơn nữa,
Tiểu Bạch là sư đệ đồng môn của tôi, hai huynh đệ chúng tôi giao lưu tình cảm không được
sao?"
Không nhắc tới chuyện này thì thôi, hễ nhắc tới là làm cho Giả Chí Thanh tức anh ách: "Anh
giao lưu tình cảm còn chưa đủ kinh thiên động địa à?" Toàn bộ phóng viên ngoài kia đều
chực chờ theo dõi săn đuổi quá trình "giao lưu tình cảm" của hắn ta.
Phong Á Luân nhớ tới chuyện Tiểu Bạch xém chút nữa bị gạt bỏ, không khỏi xấu hổ yên
lặng ngồi xuống.
Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt đáng thương của Phong Á Luân, cảm giác đồng cảm trỗi dậy, nhịn
không được nói: "Thật ra mình cũng rất thích giao lưu tình cảm với anh Á Luân."
Phong Á Luân hai mắt lập tức sáng lên, quay đầu lại nhất nhất theo dõi sắc mặt của Giả Chí
Thanh.
Tiểu Bạch lại nói: "Anh Á Luân còn tặng mình một bộ quần áo năm trăm đồng nữa đó."
Lại năm trăm đồng.
Giả Chí Thanh chán nản muốn đập đầu vào tường.
Phong Á Luân nghẹn lời, yếu ớt hỏi: "Cậu nói câu này... là mỉa mai tôi hả?"
Tiểu Bạch ngây người, rất tự nhiên lắc đầu nói: "Không có đâu."
Phong Á Luân nhìn vẻ mặt vô tội của cậu, hoàn toàn không biết đâu là thật đâu là giả.
Giả Chí Thanh thấy hắn ta vừa uất nghẹn vừa hoang mang, liền cảm thấy một bụng tức tối
bực bội từ từ tiêu tan hết.Người đến họp báo đông hơn dự kiến.
Ematto đành phải dùng biện pháp cuối cùng là đổi sang một phòng họp lớn hơn.
Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh đã ngồi sẵn ở phòng điều khiển âm thanh, từ trong cửa sổ theo
dõi diễn biến bên ngoài.
Các phóng viên ban đầu đến cùng nhau thì đang tụ tập thì thầm trò chuyện, không có cảnh
trao đổi hỗ trợ tin tức cho nhau, chờ đến khi Phong Á Luân, Cao Cần và Mã Thụy xuất hiện,
cả hội trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Chỉ cần một chút hiểu biết về giới giải trí cũng hiểu được ba người này chính là những nhân
vật quan trọng nhất của Ematto hiện nay. Tuy Cao Cần và Phong Á Luân đều không phải là
cổ đông của Ematto, nhưng trong cảm nhận của rất nhiều người, bọn họ chính là đầu não
của công ty.
Mã Thụy ngồi xuống ghế, dùng một giọng cứng nhắc, ca tụng chiến tích huy hoàng của
Ematto trong mấy năm nay.
Các phóng viên tuy rằng không thích nghe một chút nào, nhưng cũng không còn cách nào
khác, đành phải ngồi yên đợi giám đốc Mã nói cho thỏa thích.
Dường như cũng cảm nhận được bầu không khí của hội trường quá mức căng thẳng, Mã
Thụy tinh ý lược bỏ khá nhiều nội dung phát biểu, chuyển quyền phát ngôn lại cho Cao Cần.
Cao Cần vừa mở miệng đã gãi trúng chỗ ngứa của tất cả mọi người: "Tôi nghĩ các quý vị
ngày hôm nay có mặt ở đây, đều là vì chuyện tình cảm của Á Luân phải không?"
Các phóng viên đều gật đầu y hệt đám học sinh tiểu học.
Cao Cần hơi mỉm cười, chắp tay nói: "Tôi trước tiên muốn cảm ơn các bạn phóng viên đã
quan tâm tới Á Luân. Có điều đối với chuyện tình cảm của nghệ sĩ, công ty chúng tôi từ trước đến nay đều có nguyên tắc không can thiệp, để các nghệ sĩ tự do quyết định, có điều
lần này lại quá ồn ào, quấy rầy quý vị như vậy thật sự chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi."
Tiểu Bạch ngồi ở phòng điều khiển âm thanh, nhìn bộ dáng tươi cười hòa nhã của Cao Cần,
nhỏ giọng nói: "Không tưởng tượng được anh Cao Cần còn có vẻ mặt hòa nhã dễ gần như
thế."
Giả Chí Thanh thở dài nói: "Chỉ là bề ngoài bề ngoài thôi. Anh ta rõ ràng là đang châm chọc
châm chọc đó."
Không đợi các phóng viên có phản ứng, Cao Cần đã nói tiếp: "Nếu chuyện này đã trở nên
ồn ào như vậy, chúng tôi quyết định sẽ thẳng thắn giải thích, tránh cho quý vị không phải
mất thời gian sáng tác mỗi ngày một bài văn với cùng một chủ đề cũ rích."
Sự châm chọc lần này rất rõ ràng, các phóng viên dù ít dù nhiều bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Cao Cần châm pháo, nhưng lập tức ném cho qua Phong Á Luân: "Có điều chuyện tình cảm
thì phải do người trong cuộc phát biểu mới chính xác. Á Luân, cậu nói đi."
Phong Á Luân trong bụng lôi mười tám đời tổ tông của Cao Cần ra chửi rủa hết một lượt,
nhưng bên ngoài vẫn giữ bộ dáng tươi cười tao nhã: "Các bạn muốn tôi nói về âm nhạc về
điện ảnh tôi đều có thể nói, nhưng nói về vấn đề tình cảm thì thật là làm khó cho tôi quá.
Tình cảm của tôi hoàn toàn trống rỗng suốt ba năm qua, không lẽ nào lại đem mối tình đầu
ra nói?"
Một vài phóng viên chịu hết nổi giơ tay lên.
Người chủ trì ngay lập tức thông báo đã tới thời điểm tự do phỏng vấn.
Phóng viên giáp: "Xin hỏi anh Phong Á Luân và cô Chu Mẫn Lệ có quan hệ gì?"
Phong Á Luân: "Quan hệ đồng nghiệp, cùng đóng chung một vài bộ phim."Phóng viên giáp: "Nhưng có tin đồn hai người đã..."
Phong Á Luân: "Anh cũng nói là tin đồn, một đồn mười, mười đồn trăm, không có gì đáng tin
cậy. Càng không phải tin tức thời sự lúc bảy giờ của đài truyền hình trung ương."
Phóng viên giáp: "Vậy anh đối với.."
Phong Á Luân: "Anh phóng viên này, anh có thể nhường cơ hội cho chị em phóng viên
không?"
Phóng viên giáp bị đánh bại.
Phóng viên ất: "Anh Phong Á Luân, xin hỏi anh nghĩ gì về việc cô Chu Mẫn Lệ trả lời phỏng
vấn cho chuyên mục "Trò Chuyện Với Người Độc Thân"?"
Phong Á Luân: "Có chút ganh tỵ. Thật ra tôi cũng hoàn toàn phù hợp, vì sao lại không được
mời nhỉ?"
Phóng viên ất: "Thế nhưng ngày trước có ảnh chụp anh và Tiểu Bạch cùng đi shopping, thái
độ rất thân mật. Anh không giống như đang độc thân nha?"
Phong Á Luân cười nói: "Thái độ thân mật, thân mật đến mức nào?"
Phóng viên ất: "Anh ôm eo cậu ta."
Phong Á Luân cười lớn: "Lúc tôi học đại học đến nhà tắm công cộng, cũng từng vỗ mông
trần bạn học rồi."
Vỗ mông trần đương nhiên hơn ôm eo có mặc quần áo nhiều lắm.
Thế nhưng phóng viên ất hoàn toàn không có một chút vui sướng vì đã moi được tin tức, bởi
vì biểu tình của Phong Á Luân rõ ràng cho thấy hắn nếu tin câu nói vừa rồi thì đúng là thằng
ngốc.Phóng viên bính: "Anh Phong Á Luân, xin hỏi anh biết Tằng Bạch từ khi nào? Việc cậu ấy
thay thế La Bội Giác dẫn chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR" có liên quan tới anh
không?"
Phong Á Luân: "Xin hãy tin tôi, nếu có được cơ hội dẫn chương trình "GO! GO! SU...
SUPER STAR", tôi nhất định sẽ tự mình thực hiện."
Cao Cần thấy mọi người gần như đã hỏi hết, lập tức đứng lên nói: "Thật ra hôm nay cuộc
họp báo này mục đích không phải làm rõ hay giải thích, bởi vì những lời đồn đại vô căn cứ
thì không có gì để làm rõ cả. Mục đích chủ yếu của chúng tôi hôm nay, thật ra là để thông
báo một tin vui."
Tin vui?!
Tinh thần của các phóng viên lập tức phấn chấn lên. Không phải là Phong Á Luân đột nhiên
thông báo kết hôn và rút lui khỏi làng giải trí chứ?
Nếu vậy thì đây đúng là tin nóng tin nóng nha!
Cao Cần nói: "Tin vui là... Tiểu Bạch chính thức tham gia chương trình "GO! GO! SU...
SUPER STAR", cậu ấy và Thi Đại Minh sẽ cùng nhau dẫn chương trình."
...
Tin này có gì mà vui chứ.
Có thể vì quá thất vọng, khoảng chừng ba mươi giây trôi qua các phóng viên mới nhớ tới
nghĩa vụ vỗ tay.
Giả Chí Thanh lập tức kéo Tiểu Bạch trong phòng điều khiển đi ra.
Lúc này thì các phóng viên vỗ tay tưng bừng. Dù sao cũng là hai nhân vật chính của xì căng
đan, biết đâu có thể phát hiện được một chút gian tình.Tiểu Bạch không biết làm gì nhìn Cao Cần.
Việc dẫn chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR" này cậu hoàn toàn không biết chút gì.
Thật ra ngay cả Giả Chí Thanh cũng hoàn toàn mù tịt, chỉ là đối với hắn mà nói, nếu thật là
chuyện tốt, đương nhiên cũng không gióng trống khua chiêng mà tranh cãi.
Nhân viên phục vụ lập tức mang rượu sâm banh đã chuẩn bị sẵn ra, mỗi người đều có một
ly, nhìn qua rất có không khí chúc mừng.
Mã Thụy có vẻ hào hứng nhất, nâng cao ly nói: "Cheers!"
"Cheers!"
Các phóng viên vừa nâng ly hưởng ứng vừa rầu rĩ nhận ra, hai nhân vật chính của xì căng
đan từ đầu tới cuối đều bị hai người quản lý cách ly như thể cách ly với bệnh truyền nhiễm.
Cuộc họp báo kết thúc. Cao Cần lái xe đưa Phong Á Luân và bọn Tiểu Bạch, Giả Chí Thanh
về nhà.
Giả Chí Thanh đầu bị gió thổi qua, nhất thời trở nên tỉnh táo, không khỏi phàn nàn nói:
"Chuyện dẫn chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR" lớn như vậy mà anh cũng không
cho tôi biết trước."
Cao Cần vừa lái xe vừa trả lời tỉnh bơ: "Dù sao cậu cũng đâu giúp được gì."
Giả Chí Thanh uất nghẹn nói không nên lời.
Phong Á Luân giảng hòa nói: "Thật ra chuyện này cũng có nguyên nhân. Rất nhiều người
cùng nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo này, bọn đồng môn sư đệ của La Bội Giác như
Triển Khôn, Bát Quái Tiểu Tử ai cũng có chút tiếng tăm. Thế nhưng trước đó La Bội Giác vô
duyên vô cớ mất tích đã chọc giận sếp của NCC, sếp lên tiếng đem anh ta cấm vận, tất cả
bọn đồng môn sư đệ cũng đồng thời bị thất sủng. Vì thế lúc nãy Cao Cần gọi điện cho sếp, hỏi ý ông ta về Tiểu Bạch, cũng chỉ muốn thử vận may. Nào ngờ sếp đồng ý vào phút chót
chỉ nửa tiếng trước khi họp báo."
Giả Chí Thanh giờ mới biết Cao Cần đã vì chuyện này mà bỏ ra nhiều công sức như vậy,
nhớ lại câu nói của mình khi nãy mà có chút xấu hổ.
Tiểu Bạch đột nhiên nói ra một câu: "Là cái chương trình còn đang nợ tiền mình đó hả?"
"..."
"..."
"..."
Từ đó cho tới lúc về tới nhà, vô cùng yên tĩnh.
~~~~ (>_<) ~~~~
Còn một người quản lý nữa cũng đang tức điên lên, chính là Giả Chí Thanh. Trước ngày
hôm nay, có đánh chết hắn cũng không sao tưởng tượng được, thách thức đầu tiên ở vai trò
người quản lý lại là xì căng đan đồng tính luyến ái của nghệ sĩ.
"Tiểu Bạch." Hắn đau khổ nhìn vẻ mặt vô tội của Tiểu Bạch: "Nói đi, Phong Á Luân đã dùng
cách gì hạ độc thủ với cậu?"
"Hạ độc thủ?" Tiểu Bạch vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vui mừng hớn hở giơ
cao cái túi: "Anh Á Luân đối với mình rất tốt, còn tặng mình một bộ quần áo."
Một bộ quần áo, một bộ quần áo, một bộ quần áo...
Giả Chí Thanh hận rèn sắt không thành thép đoạt lấy cái túi: "Tiểu Bạch, cậu, cậu, cậu tốt
xấu gì cũng đừng giảm giá trị như vậy chứ?"
"Hả? Giảm giá? Mình cũng muốn giúp anh Á Luân trả giá mà. Nhưng nhân viên cửa hàng đó
bảo không thể giảm được." Nói đến đây Tiểu Bạch trìu mến trách móc: "Đắt quá, tới năm
trăm đồng lận đó."Năm trăm đồng, năm trăm đồng, năm trăm đồng...
Giả Chí Thanh cảm thấy tinh thần hắn đang mấp mé bờ vực của sự suy sụp: "Tiểu Bạch.
Cậu, cậu, cậu ít ra cũng phải đòi cho được một vai nam chính phim truyền hình hay nam phụ
phim điện ảnh chứ? Sao chỉ có năm trăm đồng..." Hắn càng nghĩ càng thấy chua xót vô
cùng.
Tiểu Bạch nhìn hắn chằm chằm: "Cậu rốt cuộc đang nói cái gì? Sao mình không hiểu gì
hết?"
Giả Chí Thanh lấy ra cuốn tạp chí, đưa cho cậu: "Cậu tự xem đi."
Tiểu Bạch mở cuốn tạp chí, sau đó kinh ngạc kêu lên một tiếng: "A, đúng là cửa hàng này.
Thật trùng hợp nha..." Có điều nụ cười thích thú nhanh chóng tắt ngúm: "Trên đây nói anh Á
Luân đồng tính luyến ái nghĩa là sao?"
Giả Chí Thanh rưng rưng nước mắt: "Có nghĩa là cậu và anh ta hai người yêu nhau."
Tiểu Bạch ngây người ra, lại kinh ngạc nói: "Nhưng tụi mình đều là nam mà?"
Giả Chí Thanh lập tức té xỉu.
Về cơ bản các tạp chí đều sống nhờ tin đồn nhảm.
Xì căng đan tình ái giữa Phong Á Luân với Tiểu Bạch tuy đang nóng hổi, nhưng nói cho
cùng, cũng chỉ có hình dạo phố chung, tuy cử chỉ vô cùng thân thiết, nhưng có thể đó chỉ là
tình huynh đệ. Cho nên các tạp chí ngay từ đầu chỉ xem đây như một chiêu trò câu khách,
dù độc giả có ngạc nhiên hiếu kỳ sợ là cũng không làm gì được.
Ai ngờ vào ngày hôm sau, xì căng đan này lại xuất hiện thêm một cao trào mới.
Chu Mẫn Lệ bạn gái tin đồn ba năm nay của Phong Á Luân công khai tuyên bố tình trạng
độc thân bằng việc trả lời phỏng vấn cho chuyên mục "Trò Chuyện Với Người Độc Thân".Chuyện này cũng giống như ném một tảng đá khổng lồ vào mặt hồ, hậu quả gây ra tuyệt đối
không phải chỉ những cơn sóng nhỏ.
Lập tức tất cả các tòa soạn báo đều lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, Ematto, nhà Phong Á
Luân, nhà Tiểu Bạch, nhà Chu Mẫn Lệ, công ty quản lý của Chu Mẫn Lệ đều đông nghẹt
người bao vây.
Mã Thụy lập tức ra chỉ thị, tạm dừng tất cả các hoạt động của Tiểu Bạch, tránh xa nơi đầu
sóng ngọn gió.
Giả Chí Thanh học tập đã được kha khá, ít nhiều cũng hiểu được đây chính là đòn thí xa
bảo soái, muốn hy sinh Tiểu Bạch, bảo vệ Phong Á Luân. Trong thời điểm quan trọng này,
nếu xử lý không khéo, Tiểu Bạch sẽ vĩnh viễn không có khả năng ngóc đầu lên được. Hắn
nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gọi một cú điện thoại cho kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện.
May là Phong Á Luân cũng có tình người, không chút chần chừ gọi cho Mã Thụy, tuyên bố
nếu cản trở Tiểu Bạch, hắn sẽ nhảy sang tổ khác.
Phong Á Luân vẫn còn là con át chủ bài của Ematto trong vài năm nữa, hắn nếu từ bỏ trọng
trách, Ematto chắc chắn sẽ rung chuyển. Do đó Mã Thụy cố nuốt giận, chấp nhận nhượng
bộ, để Tiểu Bạch ra khách sạn ở vài ngày.
Thế nhưng khả năng đánh hơi của đám phóng viên vô cùng nhạy, Tiểu Bạch vừa đặt chân
tới sảnh tiếp tân, bọn họ đã theo đuôi tới cửa.
Một phóng viên nhờ vào mối quen biết với khách sạn, thần không biết quỷ không hay bí mật
trà trộn vào.
Chờ tới lúc Tiểu Bạch ăn cơm, đầu của hắn lập tức xuất hiện giữa chén cơm: "Tôi muốn
phỏng vấn cậu, cậu thực sự đang hẹn hò với Phong Á Luân? Chu Mẫn Lệ chia tay với
Phong Á Luân là vì cậu phải không? Hai người bắt đầu từ khi nào? Cậu tham gia "GO! GO! SU... SUPER STAR" là nhờ Phong Á Luân giới thiệu phải không? Công ty đối với mối quan
hệ giữa hai người có ý kiến gì không?"
Tiểu Bạch nhìn phóng viên đang vô cùng hưng phấn trước mắt, ngơ ngác nói: "Tốc độ nói
của anh thật là nhanh!"
Phóng viên cho rằng cậu đang châm chọc mình, nào ngờ cậu lại nói thêm một câu: "Có thể
lập lại lần nữa không? Tôi nghe chưa được rõ lắm."
Phóng viên đành phải lần lượt đem từng câu từng câu hỏi lại, để moi được thông tin, cho dù
có hỏi thêm mười lần nữa cũng được. "Cậu và Phong Á Luân đang yêu nhau phải không?"
Tiểu Bạch lắc đầu: "Không có đâu."
Phóng viên còn đang chờ cậu nói tiếp, ai ngờ cậu đã chấm câu.
Bốn con mắt cứ thế nhìn qua nhìn lại một hồi, phóng viên mới hỏi tiếp: "Cậu là lý do khiến
Chu Mẫn Lệ và Phong Á Luân chia tay?"
Tiểu Bạch kinh ngạc nói: "Ủa, không phải bọn họ trước giờ chỉ là bạn bè sao?"
"..." Phóng viên lúc đầu nghĩ rằng phỏng vấn một kẻ non nớt mới vào nghề là chuyện dễ
như trở bàn tay, nào ngờ xem ra, hắn chính là đang chơi trò heo đòi ăn thịt cọp. "Vậy cậu
tham gia "GO! GO! SU... SUPER STAR" là nhờ vào quan hệ với Phong Á Luân phải
không?"
"Tôi khi đó còn chưa biết anh Á Luân."
"Không phải người quản lý của cậu và của Phong Á Luân là anh em họ sao?"
Tiểu Bạch gật đầu.
"Vậy sao cậu lại không biết Phong Á Luân?""Vì chưa từng gặp nhau."
"..." Phóng viên tức giận mặt đỏ bừng. Không thể nào, bao nhiêu năm nay hắn đã trải qua
muôn vàn cuộc phỏng vấn căng thẳng, giờ đây tuyệt đối không thể thất bại trước cậu bé
miệng còn hôi sữa này được! "Vì sao cậu có thể làm người dẫn chương trình của "GO! GO!
SU... SUPER STAR"? Là nhờ vào mối quan hệ của ai?"
Bởi vì không thu hoạch được gì, cho nên lời nói phóng viên bắt đầu gay gắt.
Nhưng Tiểu Bạch vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Bọn họ kéo tôi tới, nên tôi mới tham gia."
"Ai kéo cậu tới?"
"À, là một người cao cao ốm ốm."
Một người cao cao ốm ốm?!
Phóng viên đã tức muốn hộc máu. Người cao cao ốm ốm thì đầy đường, nhắm mắt ném đá
cũng trúng. Nói thế cũng như không.
Hắn giận dữ trừng mắt nhìn Tiểu Bạch. Rõ ràng đã là một người hơn hai mươi tuổi đầu, lại
có thể giả ngu giả khờ như vậy, thực sự là vô cùng mất tư cách mà.
Tiểu Bạch nhìn thấy bộ dáng hung hăng của hắn, lòng thương người nổi lên: "Anh có muốn
ăn một chút không?"
"..." Định dùng một bữa ăn hòng mua chuộc hắn sao? Phóng viên trong lòng cười lạnh. Hắn
đâu có mất giá như vậy.
"Nhưng mà phải tự trả tiền nha."
"..." Hắn #@¥%&¥!Giả Chí Thanh tới đúng lúc nhìn thấy phóng viên ủ rũ đi ra ngoài, liền vội vàng hỏi Tiểu
Bạch: "Anh ta có hỏi khó cậu không?"
Tiểu Bạch lắc đầu: "Không có đâu, mấy câu anh ta hỏi đều rất đơn giản."
... À, suy nghĩ của Tiểu Bạch không thể nào suy luận theo cách của người thường được.
Giả Chí Thanh quyết định ngày mai sẽ tìm đọc tạp chí. Tốt xấu gì cũng đã xong rồi, bây giờ
có lo lắng cũng vô ích. "Được rồi, chiều nay Phong Á Luân và Mã Thụy mở họp báo trả lời
phỏng vấn ở phòng hội nghị khách sạn này, cậu cũng tới đi, khi nào được gọi thì xuất hiện".
Tiểu Bạch hỏi: "Có được trả tiền không?"
"... Không có."
Tiểu Bạch đột nhiên vỗ tay nói: "A, nhắc tới tiền mới nhớ, tiền cát xê cho chương trình lần
trước mình vẫn chưa nhận được." Cậu lo lắng nắm chặt đôi đũa, "Có khi nào bọn họ quịt
luôn không?"
Giả Chí Thanh câm nín nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Để mình đi hỏi cho
cậu."
Ematto vài năm gần đây rất ít mở họp báo, cho nên mỗi lần tổ chức, đều là một sự kiện
trọng đại. Những phóng viên nhận được thư mời ai nấy đều phổng mũi tự hào, thề sẽ moi
móc cho bằng được những tin tối mật.
Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh tới lúc một giờ rưỡi, trốn vào phòng thay đồ của Phong Á Luân
chờ đợi.
Phong Á Luân nhìn bộ dáng như thể đứng trước kẻ thù chí tử của Giả Chí Thanh, không thể
nhịn cười: "Ai, tốt xấu gì trước đây chúng ta cũng là chiến hữu, cậu không cần phải nhìn tôi
như nhìn kẻ thù vậy chứ?""Trước khác nay khác. Tôi hiện giờ dù sao cũng là người quản lý của Tiểu Bạch."
"Cậu giống người quản lý sao? Giống người giám hộ thì có." Phong Á Luân nhìn rào cản dài
như Vạn Lý Trường Thành hắn dựng lên giữa mình và Tiểu Bạch, tức giận nói: "Hơn nữa,
Tiểu Bạch là sư đệ đồng môn của tôi, hai huynh đệ chúng tôi giao lưu tình cảm không được
sao?"
Không nhắc tới chuyện này thì thôi, hễ nhắc tới là làm cho Giả Chí Thanh tức anh ách: "Anh
giao lưu tình cảm còn chưa đủ kinh thiên động địa à?" Toàn bộ phóng viên ngoài kia đều
chực chờ theo dõi săn đuổi quá trình "giao lưu tình cảm" của hắn ta.
Phong Á Luân nhớ tới chuyện Tiểu Bạch xém chút nữa bị gạt bỏ, không khỏi xấu hổ yên
lặng ngồi xuống.
Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt đáng thương của Phong Á Luân, cảm giác đồng cảm trỗi dậy, nhịn
không được nói: "Thật ra mình cũng rất thích giao lưu tình cảm với anh Á Luân."
Phong Á Luân hai mắt lập tức sáng lên, quay đầu lại nhất nhất theo dõi sắc mặt của Giả Chí
Thanh.
Tiểu Bạch lại nói: "Anh Á Luân còn tặng mình một bộ quần áo năm trăm đồng nữa đó."
Lại năm trăm đồng.
Giả Chí Thanh chán nản muốn đập đầu vào tường.
Phong Á Luân nghẹn lời, yếu ớt hỏi: "Cậu nói câu này... là mỉa mai tôi hả?"
Tiểu Bạch ngây người, rất tự nhiên lắc đầu nói: "Không có đâu."
Phong Á Luân nhìn vẻ mặt vô tội của cậu, hoàn toàn không biết đâu là thật đâu là giả.
Giả Chí Thanh thấy hắn ta vừa uất nghẹn vừa hoang mang, liền cảm thấy một bụng tức tối
bực bội từ từ tiêu tan hết.Người đến họp báo đông hơn dự kiến.
Ematto đành phải dùng biện pháp cuối cùng là đổi sang một phòng họp lớn hơn.
Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh đã ngồi sẵn ở phòng điều khiển âm thanh, từ trong cửa sổ theo
dõi diễn biến bên ngoài.
Các phóng viên ban đầu đến cùng nhau thì đang tụ tập thì thầm trò chuyện, không có cảnh
trao đổi hỗ trợ tin tức cho nhau, chờ đến khi Phong Á Luân, Cao Cần và Mã Thụy xuất hiện,
cả hội trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Chỉ cần một chút hiểu biết về giới giải trí cũng hiểu được ba người này chính là những nhân
vật quan trọng nhất của Ematto hiện nay. Tuy Cao Cần và Phong Á Luân đều không phải là
cổ đông của Ematto, nhưng trong cảm nhận của rất nhiều người, bọn họ chính là đầu não
của công ty.
Mã Thụy ngồi xuống ghế, dùng một giọng cứng nhắc, ca tụng chiến tích huy hoàng của
Ematto trong mấy năm nay.
Các phóng viên tuy rằng không thích nghe một chút nào, nhưng cũng không còn cách nào
khác, đành phải ngồi yên đợi giám đốc Mã nói cho thỏa thích.
Dường như cũng cảm nhận được bầu không khí của hội trường quá mức căng thẳng, Mã
Thụy tinh ý lược bỏ khá nhiều nội dung phát biểu, chuyển quyền phát ngôn lại cho Cao Cần.
Cao Cần vừa mở miệng đã gãi trúng chỗ ngứa của tất cả mọi người: "Tôi nghĩ các quý vị
ngày hôm nay có mặt ở đây, đều là vì chuyện tình cảm của Á Luân phải không?"
Các phóng viên đều gật đầu y hệt đám học sinh tiểu học.
Cao Cần hơi mỉm cười, chắp tay nói: "Tôi trước tiên muốn cảm ơn các bạn phóng viên đã
quan tâm tới Á Luân. Có điều đối với chuyện tình cảm của nghệ sĩ, công ty chúng tôi từ trước đến nay đều có nguyên tắc không can thiệp, để các nghệ sĩ tự do quyết định, có điều
lần này lại quá ồn ào, quấy rầy quý vị như vậy thật sự chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi."
Tiểu Bạch ngồi ở phòng điều khiển âm thanh, nhìn bộ dáng tươi cười hòa nhã của Cao Cần,
nhỏ giọng nói: "Không tưởng tượng được anh Cao Cần còn có vẻ mặt hòa nhã dễ gần như
thế."
Giả Chí Thanh thở dài nói: "Chỉ là bề ngoài bề ngoài thôi. Anh ta rõ ràng là đang châm chọc
châm chọc đó."
Không đợi các phóng viên có phản ứng, Cao Cần đã nói tiếp: "Nếu chuyện này đã trở nên
ồn ào như vậy, chúng tôi quyết định sẽ thẳng thắn giải thích, tránh cho quý vị không phải
mất thời gian sáng tác mỗi ngày một bài văn với cùng một chủ đề cũ rích."
Sự châm chọc lần này rất rõ ràng, các phóng viên dù ít dù nhiều bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Cao Cần châm pháo, nhưng lập tức ném cho qua Phong Á Luân: "Có điều chuyện tình cảm
thì phải do người trong cuộc phát biểu mới chính xác. Á Luân, cậu nói đi."
Phong Á Luân trong bụng lôi mười tám đời tổ tông của Cao Cần ra chửi rủa hết một lượt,
nhưng bên ngoài vẫn giữ bộ dáng tươi cười tao nhã: "Các bạn muốn tôi nói về âm nhạc về
điện ảnh tôi đều có thể nói, nhưng nói về vấn đề tình cảm thì thật là làm khó cho tôi quá.
Tình cảm của tôi hoàn toàn trống rỗng suốt ba năm qua, không lẽ nào lại đem mối tình đầu
ra nói?"
Một vài phóng viên chịu hết nổi giơ tay lên.
Người chủ trì ngay lập tức thông báo đã tới thời điểm tự do phỏng vấn.
Phóng viên giáp: "Xin hỏi anh Phong Á Luân và cô Chu Mẫn Lệ có quan hệ gì?"
Phong Á Luân: "Quan hệ đồng nghiệp, cùng đóng chung một vài bộ phim."Phóng viên giáp: "Nhưng có tin đồn hai người đã..."
Phong Á Luân: "Anh cũng nói là tin đồn, một đồn mười, mười đồn trăm, không có gì đáng tin
cậy. Càng không phải tin tức thời sự lúc bảy giờ của đài truyền hình trung ương."
Phóng viên giáp: "Vậy anh đối với.."
Phong Á Luân: "Anh phóng viên này, anh có thể nhường cơ hội cho chị em phóng viên
không?"
Phóng viên giáp bị đánh bại.
Phóng viên ất: "Anh Phong Á Luân, xin hỏi anh nghĩ gì về việc cô Chu Mẫn Lệ trả lời phỏng
vấn cho chuyên mục "Trò Chuyện Với Người Độc Thân"?"
Phong Á Luân: "Có chút ganh tỵ. Thật ra tôi cũng hoàn toàn phù hợp, vì sao lại không được
mời nhỉ?"
Phóng viên ất: "Thế nhưng ngày trước có ảnh chụp anh và Tiểu Bạch cùng đi shopping, thái
độ rất thân mật. Anh không giống như đang độc thân nha?"
Phong Á Luân cười nói: "Thái độ thân mật, thân mật đến mức nào?"
Phóng viên ất: "Anh ôm eo cậu ta."
Phong Á Luân cười lớn: "Lúc tôi học đại học đến nhà tắm công cộng, cũng từng vỗ mông
trần bạn học rồi."
Vỗ mông trần đương nhiên hơn ôm eo có mặc quần áo nhiều lắm.
Thế nhưng phóng viên ất hoàn toàn không có một chút vui sướng vì đã moi được tin tức, bởi
vì biểu tình của Phong Á Luân rõ ràng cho thấy hắn nếu tin câu nói vừa rồi thì đúng là thằng
ngốc.Phóng viên bính: "Anh Phong Á Luân, xin hỏi anh biết Tằng Bạch từ khi nào? Việc cậu ấy
thay thế La Bội Giác dẫn chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR" có liên quan tới anh
không?"
Phong Á Luân: "Xin hãy tin tôi, nếu có được cơ hội dẫn chương trình "GO! GO! SU...
SUPER STAR", tôi nhất định sẽ tự mình thực hiện."
Cao Cần thấy mọi người gần như đã hỏi hết, lập tức đứng lên nói: "Thật ra hôm nay cuộc
họp báo này mục đích không phải làm rõ hay giải thích, bởi vì những lời đồn đại vô căn cứ
thì không có gì để làm rõ cả. Mục đích chủ yếu của chúng tôi hôm nay, thật ra là để thông
báo một tin vui."
Tin vui?!
Tinh thần của các phóng viên lập tức phấn chấn lên. Không phải là Phong Á Luân đột nhiên
thông báo kết hôn và rút lui khỏi làng giải trí chứ?
Nếu vậy thì đây đúng là tin nóng tin nóng nha!
Cao Cần nói: "Tin vui là... Tiểu Bạch chính thức tham gia chương trình "GO! GO! SU...
SUPER STAR", cậu ấy và Thi Đại Minh sẽ cùng nhau dẫn chương trình."
...
Tin này có gì mà vui chứ.
Có thể vì quá thất vọng, khoảng chừng ba mươi giây trôi qua các phóng viên mới nhớ tới
nghĩa vụ vỗ tay.
Giả Chí Thanh lập tức kéo Tiểu Bạch trong phòng điều khiển đi ra.
Lúc này thì các phóng viên vỗ tay tưng bừng. Dù sao cũng là hai nhân vật chính của xì căng
đan, biết đâu có thể phát hiện được một chút gian tình.Tiểu Bạch không biết làm gì nhìn Cao Cần.
Việc dẫn chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR" này cậu hoàn toàn không biết chút gì.
Thật ra ngay cả Giả Chí Thanh cũng hoàn toàn mù tịt, chỉ là đối với hắn mà nói, nếu thật là
chuyện tốt, đương nhiên cũng không gióng trống khua chiêng mà tranh cãi.
Nhân viên phục vụ lập tức mang rượu sâm banh đã chuẩn bị sẵn ra, mỗi người đều có một
ly, nhìn qua rất có không khí chúc mừng.
Mã Thụy có vẻ hào hứng nhất, nâng cao ly nói: "Cheers!"
"Cheers!"
Các phóng viên vừa nâng ly hưởng ứng vừa rầu rĩ nhận ra, hai nhân vật chính của xì căng
đan từ đầu tới cuối đều bị hai người quản lý cách ly như thể cách ly với bệnh truyền nhiễm.
Cuộc họp báo kết thúc. Cao Cần lái xe đưa Phong Á Luân và bọn Tiểu Bạch, Giả Chí Thanh
về nhà.
Giả Chí Thanh đầu bị gió thổi qua, nhất thời trở nên tỉnh táo, không khỏi phàn nàn nói:
"Chuyện dẫn chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR" lớn như vậy mà anh cũng không
cho tôi biết trước."
Cao Cần vừa lái xe vừa trả lời tỉnh bơ: "Dù sao cậu cũng đâu giúp được gì."
Giả Chí Thanh uất nghẹn nói không nên lời.
Phong Á Luân giảng hòa nói: "Thật ra chuyện này cũng có nguyên nhân. Rất nhiều người
cùng nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo này, bọn đồng môn sư đệ của La Bội Giác như
Triển Khôn, Bát Quái Tiểu Tử ai cũng có chút tiếng tăm. Thế nhưng trước đó La Bội Giác vô
duyên vô cớ mất tích đã chọc giận sếp của NCC, sếp lên tiếng đem anh ta cấm vận, tất cả
bọn đồng môn sư đệ cũng đồng thời bị thất sủng. Vì thế lúc nãy Cao Cần gọi điện cho sếp, hỏi ý ông ta về Tiểu Bạch, cũng chỉ muốn thử vận may. Nào ngờ sếp đồng ý vào phút chót
chỉ nửa tiếng trước khi họp báo."
Giả Chí Thanh giờ mới biết Cao Cần đã vì chuyện này mà bỏ ra nhiều công sức như vậy,
nhớ lại câu nói của mình khi nãy mà có chút xấu hổ.
Tiểu Bạch đột nhiên nói ra một câu: "Là cái chương trình còn đang nợ tiền mình đó hả?"
"..."
"..."
"..."
Từ đó cho tới lúc về tới nhà, vô cùng yên tĩnh.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook