Tòng Long
-
Chương 15: Từng trải
Sang ngày hôm sau, những thương tâm kia đã bị y chôn vùi vào trong đáy lòng. Y tựa như không có chuyện gì xảy ra, lên triều nói về chuyện điều động vay vốn, ung dung bố trí mọi việc. Chúng thần tử đã chứng kiến nhiều biến cố, biết được vào đầu năm Thánh thượng thường hay có hành động lớn, trong triều trên dưới ai ai cũng cảm thấy rét lạnh, người người cảnh tỉnh, chấn chỉnh lại tinh thần.
Chớp mắt đã ra Giêng. Đầu xuân ngự giá đến lễ tịch điền khuyến nông, bộ Hộ kết thúc đối chiếu sổ sách quốc khố, bắt đầu một năm thu thuế mới. Đầu năm cứu trợ thiên tai lũ lụt, kho lương toàn quốc rỗng đến ba tòa, việc xoay sở lương thực ở các châu quận gặp nạn cũng rất khó khăn, mắt thấy Vân Thị ở Tương bang cũng đang mắc nợ không tài nào bổ sung. Chuyện này không ai dám báo, mà cũng không dám không báo, chúng thần bộ Hộ căng thẳng, để cho quan đứng đầu ra mặt, trăn trở chạy đi tìm hữu thượng thư Vân Bạch Lâm, nhân lúc không có ai bàn chuyện này.
Vân Bạch Lâm là con trai trưởng của Vân An Bình, mặc dù sở hữu chức vị cao nhưng cũng đã không thèm để ý đến chính sự suốt mấy năm rồi, chỉ chờ dìu dắt tiểu bối lên làm quan sau đó đưa về Nguyên Giang tiếp quản gia tộc. Chuyện trong nhà thiếu nợ lương thực hắn cũng biết, nhưng không hề biết rằng thiếu không ít, sau khi đáp ứng giúp bộ Hộ xoay sở thì lập tức đi tìm cha hỏi chuyện.
Vân An Bình gặp vua xong vẫn còn đang tự phụ, bận rộn chuẩn bị đưa hai đứa cháu gái vào cung và lo liệu đường làm quan cho cháu đích tôn Vân Hàng Chi, cho nên vẫn ở lại biệt viện của Vân Bạch Lâm suốt chưa trở về. Nghe Vân Bạch Lâm hỏi tới chuyện thiếu nợ lương thực, hắn gật đầu một cái nói: “Đúng là có chuyện như vậy.”
Vân Bạch Lâm sốt ruột, đáp: “Mỗi năm thiếu một ít còn được, chứ tại sao năm này so với năm trước cứ tệ dần đều như vậy? Lần này năm bang gặp phải tai ương cha còn không chịu giao nộp lương thực, khiến cho mấy trăm ngàn người chết đói!”
Vân An Bình rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Nói trắng ra là đầu này thiếu thì đầu kia bổ sung thôi. Nợ lương thực này kể từ khi Thái hậu buông rèm chấp chính đã thiếu rồi, trên thực tế đây chính là tiền đền bù cho Vân Thị năm ấy đã bỏ bạc ra để phủ đầu quân đội. Khoản tiền này không có cách nào để có thể quang minh chính đại rút ra từ quốc khố cho nên mới dựa vào lương thực mà bù đắp dần.”
Vân Bạch Lâm vừa nghe nguyên nhân, ngay lập tức bật người dậy, thấp giọng nói: “Cha quá hồ đồ! Năm đó Thái hậu muốn lấy bạc phủ đầu quân đội, mục đích chính là để đề phòng Thánh thượng. Quan hệ giữa hai bên không phải cha không biết, bây giờ còn dám bổ sung này bổ sung nọ, cha đây không phải là đang cho thách thức Thánh thượng hay sao?”
Vân An Bình khe khẽ thở dài, đáp: “Ta vốn định thừa dịp Hoàng đế căn cơ bất ổn, phải dựa vào thế lực của Vân thị, ép buộc y hạ một nửa thương thuế. Chuyện thiếu nợ lương thực này chẳng qua chỉ là ném đá dò đường. Đợt vừa rồi lúc gặp y ở ngoại thành ta đã nhận ra cách này hoàn toàn không ổn. Phe cánh của y chưa lớn nhưng tài hoa đã hiển lộ, Vân Thị hiện giờ chỉ là kẻ bề tôi cúi thấp đầu.”
Vân Bạch Lâm thấp giọng nói: “Đúng là như thế! Kể từ năm đó khi chứng kiến năm quân hợp lực ép buộc Lục Hợp đại tướng quân quay sang ủng hộ Thánh thượng, ta đã không còn dám lén lút hành động thêm gì nữa! Trong triều nhìn qua tưởng như các vị tướng quân và mấy đại thế gia chúng ta có vẻ oai phong lắm, thực ra tất cả chỉ là giả tạo. Thánh thượng âm thầm lôi kéo một bộ phận từ trong các nhóm tướng lãnh, tạo dựng không ít tai mắt, căn cơ ngấm ngầm lớn dần lên! Chỉ cần y chuyển mình, chúng ta chắc chắn sẽ đứng không vững tựa như đất rung núi chuyển! Ta nói người nghe, Vân Thị phải tránh gió đi đầu, nhanh chóng đưa Uyển Nương vào làm chủ hậu cung, bên ngoài thì nâng đỡ Hàng Chi, xây dựng căn cơ thật vững chắc từ những đứa trẻ này, nắm thật chặt Đông Cung vào tay thì tương lai của gia tộc mới phồn thịnh được!”
Vân An Bình gật đầu nói phải, hai người thương lượng thêm hồi lâu, cảm thấy nếu Vân Thị chủ động trả hết nợ lương thực thì phải khai ra chuyện năm đó Thái hậu phủ đầu quân đội, như vậy sẽ không khỏi rơi xuống thế hạ phong trước mặt Hoàng đế. Vân Bạch Lâm đành phải bàn bạc với bộ Hộ, chỉ nhắc đến nợ lương thực trong năm nay Vân Thị sẽ nhanh chóng điều động. Nếu Hoàng đế không truy xét thì chuyện này xem như bỏ qua, nhưng ngân lương năm sau nhất định phải đóng đủ. Mặt khác nhanh chóng đưa Vân Hàng Chi tòng quân, tốt nhất là vào cung cùng một lúc với Uyển Nương và Nhu Nương để nắm chắc thực quyền, như thế bọn chúng sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Hai người bàn bạc vừa xong, Vân Bạch Lâm lập tức viết tấu chương trình lên ngự thư phòng. Hắn vừa đi vào thì bộ Hộ đã nối đuôi theo sau, dâng lên báo cáo về tình hình quốc khố hàng năm. Các sở vụ trong triều cũng theo đó mà hưởng ứng, hoặc bênh vực Vân Thị đã chi bạc cứu giúp nạn thiên tai, hoặc nói bọn họ đã ra ngân sách giúp đỡ việc trị thủy, ngụ ý rằng Vân Thị và bộ Hộ tuy có sai nhưng cũng đã gắng hết sức để bù đắp, việc trị thủy cũng không thể ngừng lại, cầu mong thiên tử ngừng truy cứu. Chúng thần trong triều đều có xuất thân từ thế gia, trước giờ đồng bệnh tương lân, ra sức hỗ trợ lẫn nhau, trong phút chốc đoàn kết thành một khối sắt, hết lòng bảo vệ Vân An Bình.
Dung Dận phê duyệt từng tấu chương một, không sợ hãi cũng chẳng lộ vẻ vui giận, giải quyết từng chuyện, phê chuẩn trong bang và Vân Thị năm nay không cần nộp thuế lương thực, cứ dốc tiền vào việc tu sửa kho lương toàn quốc. Y xoay sở bốn phương, liên hệ với những gia tộc sung túc và giàu có, mượn bọn họ lương thực để chuyển đến Tương bang, trước tiên phải phân phối các loại lương thực trồng trọt vào mùa xuân. Mặt khác lại hạ mật lệnh đến các vị tướng lĩnh ở biên cương phải thận trọng, cần thì nên nhượng bộ để tránh cho chiến sự nổ ra trong năm nay. Y một tay ngoài sáng, một tay trong tối, bề ngoài thì có vẻ dửng dưng không truy cứu gì nhưng bên trong lại ngấm ngầm phái ngự tiền ảnh vệ và Án sát sứ đến xem xét ở Tương bang, mua chuộc các vị thân sĩ quý tộc ở địa phương, giấy trắng mực đen viết rõ thảm trạng của bách tính và sự nhếch nhác của quan phủ, kêu gọi dân chúng in dấu tay xác nhận.
Thấy y không truy cứu, chúng thần nói với Vân Thị rằng vua vẫn còn thương. Cha con Vân Thị cũng yên lòng. Chờ đợt sóng gió này tạm lắng xuống, Vân Bạch Lâm lại dâng tấu, muốn đưa con trai trưởng là Vân Hàng Chi vào tham gia quân ngũ. Chút chuyện nhỏ này vốn không cần hỏi ý kiến Dung Dận, nhưng gia chủ tương lai do một tay hắn nuôi nấng, đây cũng coi như là thành ý của Vân Thị. Dung Dận hạ chỉ bảo Vân Bạch Lâm đưa con trai trưởng vào cung để cho y tự mình an bài.
Hôm nay lâm triều, Vân Hàng Chi áo gấm mão ngọc, nghiêm túc đi theo cha vào cung. Hắn đi vào ngự thư phòng, khép hai tay áo lại quỳ xuống hành đại lễ. Dung Dận thấy hắn mặc dù trông chín chắn khoan thai, có vẻ được người trong gia tộc rất chú tâm dạy dỗ lễ giáo, nhưng mi mắt hàm chứa ý cười của hắn lại rất quen thuộc, lập tức nhận ra đây chính là cậu ấm đã ức hiếp Lôi đại tráng trong võ quán hôm ấy. Y thản nhiên khen ngợi vài câu, Vân Bạch Lâm đứng một bên giải thích, nói rằng đứa trẻ này mặc dù thông minh nhưng trời sinh tính tình hướng nội, không biết cách ăn nói, cũng không thông thạo việc đối nhân xử thế, vì vậy mãi cho đến bây giờ mới tòng quân, mong Thánh thượng dìu dắt, tạo cơ hội cho hắn rèn luyện.
Dung Dận lập tức đặt bút phê duyệt, phân Vân Hàng Chi đến rèn luyện với năm quân, còn chuyên biệt gọi Hoằng đến, bảo hắn đi cùng làm ảnh vệ thiếp thân. Đao binh của thiên tử chưa bao giờ làm bừa, có thể được vua che chở dĩ nhiên là ân điển cực lớn, cũng là sự trấn an của Hoàng đế đối với Vân Thị. Vân Hàng Chi vội vàng quỳ mọp xuống tạ ơn, rất cung kính cùng Hoằng khom người lui ra. Đây là lần đầu tiên hắn vào cung, cũng biết nơi đây tình hình bất ổn, thánh ý khó dò, vì vậy rất cẩn thận không dám thất lễ, vừa vào trong ngự thư phòng đã liếc phụ thân mà hành động, chờ đến lúc tạ ơn xong lui ra ngoài vẫn rũ thấp mặt mũi đi bên cạnh vị ngự tiền ảnh vệ này. Đến khi ra khỏi Lan Đài Cung mới dám len lén nhìn hắn, nhướng một bên lông mày cười như nắng ấm, nói: “Xin hỏi vị tiểu ca này ——“
Hắn còn chưa nói hết câu đã thấy rõ ràng khuôn mặt của Hoằng, bỗng chốc quát to một tiếng “Á”, nhảy cỡn lên nói: “Tại sao lại là ngươi!”
Hoằng đã sớm nhận ra hắn, cười như không cười nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Vì sao lại không thể là ta?”
Vân Hàng Chi có cảm giác như vừa bị ai đó đánh cho một gậy, đứng cả buổi không nói nên lời. Kể từ sau hôm rời khỏi võ quán, bọn họ cũng đã từng bàn bạc suy nghĩ xem người ngồi ở gian bên kia là ai mà lại phô trương như vậy. Sau đó cứ cho là có lẽ chưởng điện của Vô Hách Điện mang chúng võ giả ra ngoài du ngoạn, cho nên chẳng cảm thấy kỳ lạ nữa. Nhưng mà người này ngược lại lại là ngự tiền ảnh vệ đương nhiệm?
Ngự tiền ảnh vệ thì hẳn là lúc nào cũng theo hầu thánh giá rồi, Vân Hàng Chi càng nghĩ càng sợ, quay đầu lại nhìn về hướng Lan Đài Cung, mặt mày tuyệt vọng, nhìn Hoằng không nói nên lời.
Hoằng lại có vẻ rất hả hê, khe khẽ mỉm cười.
Vân Hàng Chi bỗng nhiên sụp đổ, bi ai thở dài một tiếng: “Xong đời.”
Hắn càng nghĩ lại càng hoảng hốt, quay đầu kéo ống tay áo của Hoằng, vừa vô tội vừa đáng thương nói: “Tiểu ca cứu ta.”
Hoằng đáp: “Không cứu. Ngươi ỷ thế hiếp người.”
Hắn nói không cứu, tức là vẫn có thể cứu. Vân Hàng Chi lập tức ân hận, ra vẻ đáng thương nói: “Ta sai rồi. Ngươi không biết đâu, trong nhà ta quản lý rất nghiêm khắc, suốt ngày giảng giải không được phép phạm sai lầm dù chỉ là một điều nhỏ nhất, khiến cho ta căm giận khôn nguôi. Thật khó khăn mới có thể rời khỏi Nguyên Giang, cho nên mới chơi đùa bất cần như vậy. Lúc về nhà bị cha phát hiện, hắn đã mắng ta một trận, cấm túc mãi cho đến hôm nay mới thả ra. Sau này ta sẽ không dám nữa.”
Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Hoằng, không thấy đối phương tỏ vẻ giận dữ gì mới thoáng yên tâm. Nghĩ đến cả cha lẫn ông đã ra sức dặn dò hắn khi đến hoàng thành phải cẩn thận, trước mặt Thánh thượng phải tỏ ra mình là một gia chủ chín chắn, kết quả ngay từ lúc ban đầu đã chọc trúng chỗ hở, không khỏi rầu rĩ. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ đành biết lôi kéo vị ngự tiền ảnh vệ đứng trước mặt này, tùy thời có thể nhờ hắn nói vài câu hay ho trước mặt Thánh thượng. Hắn biết rõ ảnh vệ có thể theo hầu vua đều không phải là những người tầm thường, cũng không dám dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ, giờ đây lời nói trăm phần trăm đều là thật lòng, đi theo sau lưng Hoằng hết xin lỗi rồi lại tự trách.
Lúc hắn còn ở Nguyên Giang, ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, là một đại nhân vật mạnh vì gạo, bạo vì tiền, giờ đây moi hết tim gan ra để lấy lòng Hoằng, chưa được bao lâu đã làm quen với hắn. Hai người cùng đi đến phủ Đô Úy báo danh, sau đó nhân tiện đến cửa Chánh Dương tuần tra một vòng. Trong lòng Hoằng tuy vẫn còn đề phòng hắn, nhưng cũng không cảm thấy ghét bỏ gì, vì rất thông thạo phủ Đô Úy cho nên còn chỉ dạy cho hắn mấy thứ.
Vân Hàng Chi cảm động đến rơi nước mắt, đã biết rõ sở thích của hắn cho nên lập tức chạy đến võ quán thuê một phòng đơn, cách ngày đúng dịp Hoằng được nghỉ phép, nhiệt tình mời hắn cùng đi xem Lôi đại tráng đánh lôi đài. Hắn vô tư quan tâm chăm sóc Hoằng không hề giấu giếm, câu nào nói ra cũng hoàn toàn chân thành, chưa đến hai ngày Hoằng đã bị hắn mua chuộc, buổi tối lúc trở về Noãn Ninh điện nằm trên người của Dung Dận, hắn nghiêm túc nói: “Thần cảm thấy Vân Hàng Chi rất tốt.”
Dung Dận cười khanh khách: “Chỉ dùng vài thủ đoạn nhỏ mà đã mua chuộc được ngươi rồi sao?”
Hoằng đáp: “Thần biết hắn đang ra sức lôi kéo thần.”
Dung Dận nói: “Bảo ngươi đi chính là muốn để cho Vân Hàng Chi lôi kéo, trong lòng ngươi hiểu được là tốt rồi. Vân Hàng Chi thông minh lanh lợi, có rất nhiều chuyện ta không tiện ra mặt, tự hắn cũng đã biết bản thân nên làm thế nào. Nhưng ngươi chơi với hắn thì được, không nên dựa vào hắn. Ổn định mục tiêu lớn, còn lại chỉ là thứ vớ vẩn.”
Hoằng mê mê tỉnh tỉnh, hỏi: “Mục tiêu lớn gì vậy?”
Dung Dận cười, nói: “Ta làm sao biết ngươi muốn làm gì? Tự ngươi nhất định có lý tưởng của riêng mình. Nếu không tiện nói với ta thì nói với Vân Hàng Chi cũng được. Hắn thông minh lanh lợi, hệt như cha hắn. Đây chẳng phải là giúp một tay kéo ngươi lên sao? Ánh mắt rất chuẩn.”
Y cho rằng Hoằng vốn là đang lót đường, nhưng Hoằng nghe vào lại chẳng hiểu câu nào, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, nhỏm người dậy nhìn Dung Dận, chớp mắt hết cả buổi trời. Dung Dận nhịn không được vừa cười vừa cầm chăn đắp lên người hắn. Hoằng ngọ nguậy trong chăn hồi lâu rồi bỗng chốc hiểu ra, lập tức ló đầu nghiêm túc nói: “Không có chuyện gì là không tiện nói với bệ hạ cả. Thần dù có chấp chưởng mọi chuyện ở bên ngoài Vô Hách Điện thì cũng chỉ muốn hết lòng hầu hạ bệ hạ.”
Đây chính là câu trả lời tiêu chuẩn của kẻ bề tôi, Dung Dận không muốn Hoằng cũng nói với y như vậy, lập tức kéo chăm trùm lên người hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không hỏi ngươi, không cần phải nói với ta đâu.”
Hoằng đành phải giữ im lặng. Dung Dận hỏi: “Phủ Đô Úy phân các ngươi đến đâu?”
Hoằng buồn rầu nấp trong chăn không chịu chui ra, thấp giọng nói: “Cửu Môn.”
Dung Dận đáp: “Hoàng thành Cửu Môn chính là phòng tuyến cuối cùng của cấm cung, đây là nơi trọng yếu nhất trong vòng phòng thủ của phủ Đô Úy, giờ ngươi đến đó, tương lai nhất định sẽ nắm rõ, nếu muốn điều binh phối hợp phòng ngự cũng sẽ không đến nỗi chẳng hiểu biết gì.”
Hoằng cực kỳ không vui, nhưng lại không dám nói ra, chỉ buồn bực chọt vào một câu: “Thần là ảnh vệ cai quản cấm cung, còn Cửu Môn thuộc chức trách bảo vệ của phủ Đô Úy.”
Dung Dận nhận ra Hoằng không vui, đành phải lôi hắn từ trong chăn ra dán sát mặt tới, dịu dàng dụ dỗ nói: “Về chuyện tính mạng, ta chỉ tin tưởng mỗi mình ngươi. Ngươi càng quen với bên ngoài thì ta lại càng an toàn hơn một ít.”
Hoằng nghe xong bỗng hết sức phấn khởi, nắm tay Dung Dận đáp: “Được.”
Dung Dận thấy hắn vui vẻ như vậy, không nhịn được cười cười.
Sang ngày hôm sau, Hoằng rất vui vẻ thay quần áo thị vệ, cùng với Vân Hàng Chi đi đến Cửu Môn tuần tra. Hai người hệt như những thị vệ bình thường khác, được sắp xếp lịch trình tuần tra trong đội mỗi ngày, ban đầu là Chánh Dương, Quảng Đức, cùng với ba cửa khác nữa bên ngoài cung, nhàn hạ việc ít, thị vệ ở đây đều là con cháu nhà thế gia, lúc rảnh rỗi lại bày vài trò tiêu khiển. Vân Hàng Chi rất quen thuộc với mấy chuyện này, lúc ở Nguyên Giang, hắn chính là kẻ phong lưu hàng đầu, còn đang lo lắng ở hoàng thành riết sẽ buồn bực, giờ đây gặp được những người cùng chung lý tưởng nên hệt như cá gặp nước, xưng huynh gọi đệ với đám thị vệ cùng chơi với nhau. Hắn hết mình vui chơi nhưng vẫn không quên lôi kéo Hoằng, có hắn đứng giữa làm cầu nồi, tất cả mọi người đều cảm thấy Hoằng mặc dù thận trọng trầm tính nhưng thật sự là một người anh em tốt đáng để dựa dẫm. Hơn nữa Hoằng còn có xuất thân là ngự tiền ảnh vệ, rất có tiếng nói trong phủ Đô Úy, mọi người ai ai cũng nóng lòng muốn được kết giao, chỉ trong chớp mắt hai người đã hòa mình vào trong vòng xoáy của con cháu thế gia hoàng thành.
Tuần tra xong, hai người lại được điều đến làm nhiệm vụ ở Hộ thành gồm Chiêu Nghĩa, Triển Dũng, Thụ Thành, là ba cửa quan trọng ở trong thành. Sang đến bên này lại là phố phường sầm uất, cả ngày lẫn đêm đều rất nhộn nhịp. Vân Hàng Chi mặc dù lãng tử phong lưu nhưng cũng biết chừng mực, không dám trêu ong ghẹo bướm ở nơi đây, chỉ kết bạn, chào hỏi mọi người rồi cùng họ đi uống trà xem hát. Hoằng đi theo cũng được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy nơi nào vui cũng nhớ kỹ trong lòng, suy nghĩ xem lúc nào rảnh để có thể cùng bệ hạ đến xem.
Hộ thành cách cấm cung khá xa, bọn họ tuần tra ở cửa thành tận cùng phía Bắc, càng ngày Hoằng hồi cung càng muộn. Hôm nay đến giờ khóa cửa cung hắn mới trở về, ban đêm gió rét lạnh thấu xương, hắn vừa vào Noãn Ninh điện đã bị hơi nóng xông cho hắt hơi mấy cái. Thấy Hoàng đế đã lên giường, chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ để chờ mình, hắn vội vội vàng vàng tắm qua rồi vén chăn lên chui vào bên cạnh Dung Dận.
Hơi lạnh trong người hắn vẫn chưa tản hết, toàn thân lạnh lẽo vừa dán lên người Dung Dận đã khiến cho Hoàng đế phải giật mình. Hoằng biết rõ mình thô lỗ, vội vàng xoay người ra khỏi chăn, Dung Dận lập tức đưa tay ôm bên hông hắn, xoay người đè lên nói: “Chạy đi đâu hả!”
Hoằng vừa kéo chăn đắp lên hai người, vừa nhẹ giọng đáp: “Không có chạy.”
Dung Dận cười, nằm trong chăn vuốt ve Hoằng từ trên xuống dưới một lượt, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho hắn, hỏi: “Còn không phải chạy ư? Muộn như vậy mới trở về, người còn lạnh cóng như băng.”
Hoằng nói: “Hôm nay được điều đến cửa Thụ Thành, cách hoàng cung rất xa.”
Dung Dận suy nghĩ rằng quả nhiên đoán không sai, lập tức nói: “Cách khá xa, buổi tối cũng đừng vất vả quay lại đây nữa. Ta sẽ tìm cho ngươi một căn nhà tốt ở bên ngoài, lúc nào bất tiện có thể ngủ lại ở đó.”
Trong cung có quy định, ngự tiền ảnh vệ không được phép có tài sản riêng, nếu không có chuyện cấp bách thì không được ngủ ở bên ngoài hoàng cung. Hoằng vội nói: “Không cần đâu, cũng chỉ làm nhiệm vụ ở cửa Thụ Thành có vài ngày mà thôi.”
Dung Dận đáp: “Thêm ít lâu nữa không phải sẽ đến cửa Phúc Dương sao? Bên kia còn xa hơn nhiều. Ngươi có nơi đặt chân, cũng không cần ngày ngày phải bôn ba chạy về cung nữa. Ngoài ra nếu muốn mở tiệc mời bạn đồng sự hay kết giao bạn mới cũng rất thuận tiện.”
Y nói là làm, lập tức gọi cung nhân bên ngoài phòng mang sổ quản lý đất đai của hoàng thất đến, chọn địa điểm tốt, có phủ đệ đẹp rồi chuyển giao cho Hoằng, còn bắt thuộc hạ bố trí sắp đặt cả đêm. Hoằng cực kỳ sợ hãi, khuyên can: “Không cần phải phiền toái như vậy, thần ở trên lầu quan sát vài ngày cũng đâu có sao.”
Dung Dận lật xem sổ sách quản lý ngân khố, đang lúc phân phó cung nhân nên chi tiền lo cho nhà riêng của Hoằng như thế nào thì nghe thấy Hoằng khuyên can, chỉ thuận miệng nói: “Không thể để ngươi chịu thiệt thòi.”
Hoằng bỗng chốc đỏ mặt, trong lòng vừa khó xử lại vừa xấu hổ, chỉ biết yên lặng trở về phòng leo lên giường, ôm ấp ngọt ngào giấu mình vào trong chăn.
Chính miệng đế vương phân phó, trong cung đương nhiên hành động mau lẹ, chỉ trong vài ngày nhà đã có thể ở được. Bình thường Hoằng và Vân Hàng Chi một người trở về cung một người trở về phủ hữu thượng thư là cùng chung một đường, ngày hôm đó sau khi trở về từ cửa Phúc Dương, Hoằng quay về nhà mới cho nên không đi cùng với Vân Hàng Chi nữa. Vân Hàng Chi nghe nói Hoằng đã có nhà riêng, lập tức ồn ào muốn báo cho mọi người biết, kéo bè kéo phái đến ăn mừng tân gia. Hắn có ý đồ muốn cho chúng con cháu thế gia cơ hội để “nịnh hót”, cũng biết Hoằng mới rời cung trong túi rỗng tuếch, thay hắn tài trợ tiền của. Hoằng cũng không hiểu những chuyện này, vội vàng ngăn cản, giải thích: “Đây không phải là nhà mới, trong cung ban cho chẳng qua là để cho ta có chỗ đặt chân trong mấy ngày này.”
Vân Hàng Chi thấy hắn còn đang băn khoăn, biết rằng truyền ra ngoài chuyện ngự tiền ảnh vệ có tài sản riêng trước khi rời cung cũng không tốt lắm, tức thì không nói thêm nữa, chỉ đòi Hoằng dẫn hắn đến tham quan. Hai người cùng trở về nhà mới, thấy có người hầu mở cửa đón tiếp, cung kính ân cần dẫn hai người vào. Đây là một căn nhà lớn ba gian hai chái, sân trước sân sau cây lá sum suê, có ao nước xanh biếc, bố trí cực kỳ thanh nhã khéo léo. Đi vào nhà chính, vật trang trí bên trong cũng tương thích với cảnh quan bên ngoài, phối hợp vô cùng hài hòa tao nhã. Trong hoàng thành, căn nhà như thế này cũng chưa tính là xa hoa, nhưng bên trong bài trí thật sự rất dễ chịu, Vân Hàng Chi đi một vòng đã thấy hâm mộ, bày trò chơi xấu không chịu đi, cầu xin Hoằng cho ở lại. Chờ chủ nhà đồng ý rồi, hắn lập tức kêu người trở về phủ hữu thượng thư, chở toàn bộ tài sản đồ đạc của mình đến đây, thậm chí còn mang theo cả hai đầu bếp và thức ăn tươi sống tới, khai bếp nấu vài món ngon mang hương vị quê nhà.
Hoằng thấy buồn cười nhưng cũng không ngăn cản hắn. Chờ đến lúc hai người dùng xong cơm tối, Vân Hàng Chi lần lượt đi thị sát từng phòng, chọn cho mình một căn phòng “tốt nhất”. Hắn chiếm phòng tốt cũng không khỏi cảm thấy chột dạ, lập tức chọn cho Hoằng một căn phòng “so với tốt nhất chỉ thua chút ít”. Hoằng cũng không để ý những chuyện này, chỉ cảm nhận sau khi tắt đèn chuẩn bị ngủ, cành lá ngoài cửa sổ vẫn đang đong đưa, hắt bóng vào trên nền đất ở trong phòng. Vân Hàng Chi nói căn nhà này rất tốt, nhưng hắn lại chẳng cảm thấy tốt chút nào, nơi đâu cũng khác lạ, không thoải mái bằng lúc được ngủ ở Noãn Ninh điện.
Hoằng trăn trở mãi vẫn không ngủ được, gối lạnh như băng, chăn cũng khó đắp. Bệ hạ ngủ rất độc tài, không phải đè thì cũng là ôm, hắn đã từng mất ngủ rất lâu, từ từ mới tập được thành thói quen mới. Thế nhưng không nghĩ tới hiện giờ từ bỏ thói quen để quay về như trước kia thì lại không thể ngủ được. Vân Hàng Chi nói phòng nhỏ thì ấm áp, phòng lớn quá có thể khiến cho lòng lạnh như băng, cho nên đã ưu tiên chọn cho hắn một căn phòng ngủ nhỏ vừa, giúp cho hắn cảm thấy căn nhà này không quá rộng lớn đìu hiu. Noãn Ninh điện cũng khá lớn, nhưng đến bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy nơi đó thật sự ấm áp vô cùng.
Hắn nằm suy nghĩ về việc lúc nào mới có thể hồi cung, một lúc sau lại suy nghĩ xem giờ này bệ hạ đang làm gì, mơ mơ hồ hồ một lát rồi ngủ thiếp đi.
Vài ngày thấm thoắt trôi qua. Vân Hàng Chi ở trong nhà của Hoằng quen thuộc rồi, thấy không có ai tới bèn hỏi hắn có muốn gọi vài vị con cháu thế gia đến để tụ họp một bữa hay không. Mấy người này đều là thiếu gia con nhà dòng dõi giàu có, ngày thường được dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, không dám tùy tiện lộ mặt ở các quán xá hay tửu lầu. Muốn đi chơi cũng chẳng có chỗ để đặt chân. Giờ đây có nơi này của Hoằng vừa yên tĩnh lại an toàn, không gây chú ý, là một nơi vô cùng phù hợp.
Đây là nhà được bệ hạ ban cho, Hoằng không muốn để cho người khác đến quấy rối sự thanh tịnh, vừa nghe đã muốn mở miệng từ chối. Hắn mới nhíu mày Vân Hàng Chi đã nhận ra, không khỏi thở dài trong lòng. Hắn biết Hoằng là một võ giả, lúc nào cũng chú ý quý trọng đến ơn trên, nhưng nói mãi không thông như thế cũng quá mệt. Giờ đây hắn không muốn vòng vo nữa, gọn gàng dứt khoát nói: “Nhà cũng đã có rồi, mọi việc ổn thỏa. Ta bỏ gần tìm xa muốn đến đây ở lại cũng là vì muốn giúp ngươi thuận nước giong thuyền. Tiểu ca à, ngươi phải nghĩ đến con đường dài sau này nữa, đã ở trong hoàng thành thì việc lội sâu xuống nước là chuyện cần thiết, phải biết mượn gió xuôi nước đẩy thuyền. Nội tình thế gia đều như vậy cả, con cháu của bọn họ ở nhà cao cửa lớn, vùi đầu vào học hành cực khổ suốt mười mấy năm, trước khi muốn lên làm quan thì bỗng chốc cuộc sống ai ai cũng toàn là áo quần lụa là, ăn chơi đàng điếm, phóng túng vui đùa. Nhìn vào thì tưởng không phải ai cũng như nhau, nhưng nói cho cùng thì cũng đều là móc nối quan hệ giúp đỡ qua lại. Tương lai lúc làm quan rồi lời nói mới có giá trị. Ta vừa mới đến hoàng thành, mạng lưới giao tiếp cũng chưa có sẵn, phải tự mình xuống ao mò cá, chạy ngược chạy xuôi giăng lưới. Cái này gọi là thuận theo dòng nước, sóng xô sóng, nhiều người thì sóng mới cao, mới có thể đẩy thuyền đi xa. Ngược gió thuyền chẳng sợ, chỉ sợ đi ngược dòng.”
Hoằng bừng tỉnh nhận ra, giờ mới hiểu được tại sao mỗi lần Vân Hàng Chi chạy khắp nơi kết bạn vui chơi cũng đều có ý tốt muốn dẫn mình đi theo, lập tức vội vàng đứng lên hướng Vân Hàng Chi bày tỏ lòng cảm kích. Vân Hàng Chi đời này ghét nhất là bị người khác ép phải nói ra mấy lời thẳng thắn như vậy, nhưng lại chẳng tiện than phiền, chỉ đành biết buồn rầu trong bụng, nhẹ phất tay.
Ngày đó lúc bệ hạ ban nhà cho hắn, cũng đã từng nói lý do là vì muốn hắn có thể thuận lợi kết giao với người khác. Hoằng giờ mới hiểu Hoàng đế đã sớm nghĩ thay cho hắn đường đi nước bước. Hai người bàn bạc một lúc, lên kế hoạch mời các vị công tử thế gia đến nhà mở tiệc ăn mừng. Vân Hàng Chi là một cao thủ ăn chơi, hành động rất nhanh nhẹn lanh lợi, qua loa mời đầy đủ tất cả các vị con cháu thế gia đến nhà mở tiệc. Yến tiệc nối tiếp yến tiệc, trong nhà của Hoằng ngày ngày đông khách. Giờ đây Hoằng là ngự tiền ảnh vệ có xuất thân rất tốt, bàn về chính cục, hắn mỗi ngày theo hầu Thánh thượng, căn cơ ra sao không nói thì ai cũng hiểu. Bàn về chuyện hộ vệ phòng thủ, hắn cũng có thể nói rõ rõ rành rành. Chưa kể hắn xuất thân là võ giả, vào trong nhà cũng cảm thấy an toàn. Mọi người thấy hắn là người vừa tốt bụng vừa đáng tin cậy, mặc dù không phải là con nhà quyền quý nhưng cũng rất vui vẻ kết thân.
Quanh đi quẩn lại như vậy, Vân Hàng Chi và Hoằng dần tạo được chỗ đứng giữa đám con cháu thế gia ngay tại hoàng thành. Trước khi ngự tiền ảnh vệ rời cung cũng thường có các thế gia mời chào săn đón, nhưng chưa ai có thể được như Hoằng, dễ như trở bàn tay mà hòa vào trong vòng xoáy của đám con cháu nhà quyền quý. Mọi người thảo luận sau lưng hắn, suy đoán Hoằng sau này lúc rời cung hẳn sẽ tham gia vào vòng chính trị của triều Lưu, chẳng qua không biết hắn có phe cánh gì mà lại có thể bám víu vào đại công tử của Vân Thị, mượn lực của Vân Thị thì chưa làm quan đã biết sẽ có khởi đầu thuận lợi.
Trong chớp mắt nhiệm vụ của hai người đã xong, giờ lại bị điều đến cửa Tuần Vũ và cửa Dương Uy. Ngày hôm nay hoàn thành công việc sớm, Hoằng thấy sắc trời vẫn còn sáng, trong lòng xúc động muốn trở về cung thăm bệ hạ. Hắn cũng không kịp chào hỏi Vân Hàng Chi, tựa như một làn khói chạy thẳng về cung, vội vội vàng vàng thay quần áo rồi chạy đến ngự thư phòng. Ngự tiền ảnh vệ đang làm nhiệm vụ bên ngoài ngự thư phòng đều là người quen của hắn, thấy hắn chạy đến thì vội vàng ngăn lại, trách móc, ra dấu hiệu đưa tay lên làm động tác chém đầu.
Đây là ám hiệu của riêng ngự tiền ảnh vệ với nhau, ý là long nhan đang giận dữ, mọi người phải cẩn thận hầu hạ, có thể ngăn cản thì phải ngăn cản, đừng để ai lại gần chọc giận Hoàng đế.
Hoằng nhìn thấy vội hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra?”
Vị ngự tiền ảnh vệ kia nói: “Bên kinh lược đốc sự vừa gây ra chuyện lớn, trong lòng Thánh thượng không thoải mái, hiện giờ đang tra xét.”
Hoàng nhìn sang phía bên trong ngự thư phòng, quả nhiên thấy bên ngoài đại điện có mười mấy quần thần đang đứng chờ, người người căng thẳng, chờ Hoàng đế triệu kiến. Hắn khẽ chau mày, thấp giọng hỏi: “Ngay cả bộ Hộ cũng có liên quan ư?”
Vị ảnh vệ kia gật đầu một cái, mặt mày khó coi đáp: “Sợ là sẽ cách chức cả một đám người.”
Hoằng do dự một lúc, nói: “Ta cứ đứng chờ một lát vậy.”
Vị ảnh vệ kia biết gần đây Hoằng phải làm nhiệm vụ ở bên ngoài, thấp giọng đáp: “Nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì đợi ngày khác rồi đến vậy. Hôm nay chẳng biết sẽ phải chờ tới khi nào đâu. Vừa rồi ta nhìn thấy sắc mặt của bệ hạ có vẻ không tốt cho lắm.”
Bọn họ đều là ngự tiền ảnh vệ túc trực bên cạnh Hoàng đế, từ lâu đã hiểu rõ tính khí của Dung Dận, nếu sắc mặt của bệ hạ không tốt thì chắc chắn trong lòng đang cực kỳ giận dữ. Hoằng cũng hơi sợ hãi, không dám động đến y vào lúc này. Hắn lượn quanh đến bên dưới cửa sổ của đại điện, đứng trông từ phía xa xa, nhìn thấy một nửa gò má của bệ hạ rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn không hề biết rằng, lúc này Dung Dận cũng đang nghĩ đến hắn.
Kinh lược đốc sự đề ra phương hướng trị thủy sai lầm, bộ Hộ cũng dựa vào đó mà chi tiền, một khoản tiền lớn rót vào cũng chẳng có ai thu nhận. Trong lúc vội vàng, bạc nhập vào kho của quan phủ, lại bị quận trưởng nơi đó xem như quay vòng vốn, trao quyền quản lý cho thương nhân thu mua lương thực. Quan giám sát ở hai sông chờ mãi không thấy bạc, biết đã xảy ra chuyện không may, cũng không báo lên trên mà lại viết thư mật gửi cho bộ Hộ. Quan lớn của hai viện thấy có chuyện lớn, lập tức kết hợp lại ý đồ giấu giếm lừa gạt, lợi dụng lấy quỹ riêng của bên kinh lược đốc sự đắp vào. Vốn dĩ có thể chờ thuế lương thực về để phân phối bạc, đến lúc đó báo cáo ghi vào sổ sách là xong, vậy mà chỉ trong mấy tháng, hết lần này đến lần khác Dung Dận lại bắt kinh lược đốc sự phải dùng quỹ riêng để trợ giúp Hoàn châu nuôi dâu tằm. Nhầm lẫn ban đầu chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến cho Dung Dận tức giận là bề tôi của y lại có thể cấu kết với nhau, xảy ra chuyện không nói, chỉ lo bàn mưu tính kế lừa gạt y, thật sự khiến y muốn giết sạch không tha.
Y càng nghĩ càng giận, bực bội cả buổi trời lại bắt đầu nhớ đến Hoằng. Nghĩ rằng nếu Hoằng đang ở đây, y đã có thể kéo người đến xoa nắn một hồi, không cần phải bực dọc thế này. Nhưng ngoảnh đầu lại nghĩ đến Hoằng cũng không thể nào suốt ngày thủ ở chỗ này, tương lai lúc thả hắn đi, nói không chừng tu luyện vài năm cũng sẽ hòa chung với mấy vị bề tôi này, vì muốn tranh quyền đoạt lợi mà lừa gạt y, đến lúc đó không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.
Y nghĩ mãi đến mức buồn bực, rào rào hất xuống toàn bộ tấu chương ở trên bàn, tiếng vang lớn khiến cho vị quan đang quỳ tạ tội ở bên dưới sợ run. Vị này là quan chưởng quản kinh lược đốc sự, hai người con trai đảm nhiệm chức thị lang trong viện, con gái thì gả cho nhà một vị quan bên bộ Hộ, kết làm sui gia, trong triều căn cơ vững chắc, làm việc cũng rất có năng lực. Dung Dận không có cách nào động đến hắn cho nên đã nổi trận lôi đình, giao trách nhiệm cho Đô sát viện phải điều tra chuyện này thật rõ ràng, dọa cho hắn sợ một lúc lâu mới thả người đi.
Đế vương tức giận, trong phút chốc cả triều đình lâm nguy. Tả thượng thư Lưu Doanh đích thân ra tay, điều tra xem chuyện bên kinh lược đốc sự là như thế nào, chưa đến mấy ngày đã tra ra được rõ ràng, viết một tấu chương thật dài trình lên. Dung Dận xem qua, thì ra là có một vị làm việc chưa tận lực, hồ đồ báo cáo sai thông tin khiến cho thị lang cũng không khỏi nhầm lẫn. Chờ đến khi chuyện lớn xảy ra rồi, vị này biết chuyện lại chạy khắp nơi hối lộ cầu xin, từ trên xuống dưới nhờ người giúp đỡ không chừa một ai. Hai vị quan lớn vuốt mặt cũng chừa mũi, mềm lòng cho nên cũng dây vào chuyện này. Đọc đến cuối tấu chương, nhìn thấy tên của vị quan kia, trong lòng Dung Dận không khỏi thở dài.
Là Lục Đức Hải.
Y biết Lục Đức Hải ở trong triều gặp phải rất nhiều khó khăn, thấy hắn có năng lực cho nên muốn đẩy hắn ra ngoài thử sức xem sao. Đáng tiếc mới nhanh như vậy đã không thể chống cự nổi.
Người đời lấy gia thế để đánh giá con người, Lục Đức Hải không có gia thế hiển hách, ngày thường lúc làm việc chắc chắn sẽ bị cản trở ít nhiều, khó tránh khỏi phạm lỗi. Sai phạm nào cũng có người nắm cán, đến lúc cần một người đứng ra gánh trách nhiệm, ai ai cũng có căn cơ, chỉ mỗi mình hắn là không quyền không thế, tất nhiên tất cả sẽ đồng lòng điểm mặt đặt tên hắn, hắn có khổ cũng không thể nói ra.
Nhìn tình huống trước mắt thế này, ngay cả y cũng không thể cứu nổi hắn rồi.
Khoa cử đã diễn ra được năm sáu năm, chọn được trăm người, phần lớn đều đưa về làm quan địa phương, làm chút việc vặt, cho bọn họ làm quan nhỏ như vậy chính là vì không muốn để cho bọn họ ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lực và lợi ích của các thế gia đại tộc, dẫn đến gậy ông đập lưng ông. Y suy nghĩ muốn đổi mới thử xem sao, chọn vài người giỏi cho ở lại hoàng thành, ban cho mấy chức quan tầm thường. Chẳng qua những người đó từ trước đến nay đều trầm lặng vô danh, chỉ có Lục Đức Hải là dũng cảm đi đến trước mắt y.
Y đã quá vội vàng rồi chăng?
Những chuyện như thế này đáng ra nên để cho nước chảy đá mòn, đi theo từng bước từng bước một. Mấy lần trước nóng vội hành động, ngoại trừ hao binh tổn tướng cũng chẳng được ích lợi gì.
Y tuy dùng người, nhưng cũng bảo hộ người, sẽ không để cho bọn họ phải qua sông một mình. Trước tiên phải giữ người thật chắc, lùi một bước, tương lai sẽ là trời cao biển rộng.
Trong lúc thương nghị, ý của Dung Dận đã định, cho gọi bề tôi phạm lỗi vào nghiêm nghị quở trách. Thủ phạm chính Lục Đức Hải lập tức bị tước áo mão, nể tình đã có công cứu trợ thiên tai, chỉ giáng chức điều về quê hương trị thủy. Từ trên xuống dưới bộ Hộ đều bị trừng phạt, ngay cả quan đứng đầu cũng bị giáng chức. Kinh lược đốc sự là chỗ bắt nguồn của mọi lỗi sai, đáng lẽ phải bị trách phạt thật nặng, tuy nhiên y chỉ nhẹ nhàng cho qua, phạt tượng trưng chút ít bổng lộc của quan lại.
Hai viện cùng một giuộc, y tuy ngoảnh mặt làm thinh nhưng từ lâu đã sớm hiểu rõ. Chúng quan lại trong Bộ Hộ rất toan tính, lần này nhân cơ hội cố ý tỏ ra bất bình, muốn để cho y lòng sinh kẽ hở mà thả lỏng khối sắt này ra. Như thế còn chưa hết, lại còn nói với y một cách rất chân thành rằng trị thủy là việc trọng yếu đến nhường nào, hai viện nên hợp tác với nhau, thành lập một bộ phận chuyên phụ trách việc trị thủy. Y lại bảo chuyện là này chuyện lớn, có nhiều thứ mới lạ, hai bên quan lớn nên trở về thương lượng nhiều hơn, mỗi bên cử một người ra phụ trách.
Bánh nướng chỉ ném có một cái, hai nhà hẳn sẽ lao đầu vào cướp. Y lại chôn vùi toàn bộ mầm mống hoài nghi, trong tương lai nếu bộ Hộ và kinh lược đốc sự còn xảy ra chuyện nữa thì cũng khó bỏ qua khúc mắc trong lòng để hợp tác trở lại.
Y giải quyết xong mọi chuyện, phất tay cho người của hai viện lui ra, Lục Đức Hải ngay sau đó đi vào dập đầu tạ ơn. Dung Dận thấy mặt mày hắn vẫn còn xám xịt như đưa tang, hoàn toàn chưa hồi phục tinh thần, cũng sợ lúc này hắn chưa thể gượng dậy nổi, hiếm thấy mà an ủi một câu, nói: “Trong triều không phải là chỗ mà ngươi nên ở, hãy trở về quê hương mà tận sức.”
Lúc Đức Hải mặt tối như màu đất, chẳng thể thốt lên một lời nào, chỉ đành phải quỳ mọp xuống dập đầu liên tục.
Vào triều làm quan rồi hắn mới hiểu thì ra mọi thứ lại khó khăn đến vậy. Nhìn vào ai cũng nghĩ kinh lược đốc sự sóng yên biển lặng, bên trong hóa ra lại là hố sâu không đáy. Hắn tràn đầy nhiệt tình muốn làm việc thật tốt, quả nhiên một núi việc lớn lúc nào cũng đè lên đầu hắn. Mọi thứ liên quan đến việc khẩn thì dù chỉ sai có chút ít cũng chính là trọng trách của hắn. Những việc nhẹ nhàng, chuyện tốt thì hắn mới ra tay đã có người cướp công, còn cười tít mắt nói rằng muốn chia sẻ trách nhiệm với hắn, không nên để hắn phải vất vả. Chuyện hắn không hiểu đều chạy đi tìm người để thỉnh giáo, người ta giảng giải cho hắn nghe thì cũng có vẻ rõ ràng mạch lạc lắm, nhưng thật ra chỉ toàn là chủ nghĩa hình thức, bên trong một chút thực tế cũng chẳng có. Hỏi nhiều lại thành ra ai cũng chê hắn ngu dốt vụng về.
Thời gian đầu, những lúc có yến tiệc hắn đều tham gia rất nhiệt tình, nhưng những lúc ngồi bên mâm cỗ lại chỉ toàn nghe người khác nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, rót trà mời rượu, ái tình diễm lệ, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ chán ghét những kẻ nhà giàu suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm này, cộng thêm túi tiền rỗng tuếch, về sau thường khéo léo từ chối không tham dự nữa. Sau này hắn mới phát hiện ra muốn kết giao với người khác thì phải biết ngồi bên bàn rượu, uống rượu phong lưu chỉ là vẻ bề ngoài, sự thật bên trong lại là nắm chặt nhân tình thế thái.
Tới lúc hắn hiểu ra thì cũng đã muộn màng. Hắn ở trong kinh lược đốc sự tứ cố vô thân, chuyện vừa xảy ra ai cũng trút lên trên đầu hắn, hắn có trăm cái miệng cũng chẳng kêu oan nổi.
Lần trước ở trong ngự thư phòng, hắn đã hăm hở chí khí ngút trời đến nhường nào, vậy mà chỉ mới mấy tháng trời trôi qua, lúc quay lại đây bái kiến đã trở thành kẻ tội đồ phạm sai lầm, bị giáng chức về quê. Hắn luôn luôn tự mãn, cảm thấy mình được đức vua quý trọng, phạm lỗi sẽ được bệ hạ nâng đỡ, trước đó còn suy nghĩ nên trần tình ra sao mới được. Có ai ngờ đâu Thánh thượng lại nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp giáng chức hắn, ngay cả hai vị quan lớn cũng bị răn dạy nghiêm khắc. Hai chân hắn run rẩy, cuối cùng cũng nghe được Thánh thượng nói một câu nhẹ nhàng, bỗng chốc trong bụng tràn đầy chua xót, liên tục dập đầu, nức nở nói: “Bệ hạ! Thần oan uổng!”
Dung Dận thấy hắn vẫn còn chưa hiểu ra, lập tức lạnh lùng nói thẳng một câu: “Không hề oan uổng. Là một vị quan, ngươi không thể muốn gì được nấy. Nếu như ngươi có thể làm được chuyện đại sự thì cũng có thể làm được chuyện tiểu tiết. Lui xuống đi.”
Từng câu từng chữ của y tựa như thanh đao róc xương, khiến cho Lục Đức Hải hổ thẹn vô cùng, xám xịt như chó nhà có tang. Nghe Thánh thượng kêu lui, hắn dập đầu một cái rồi khom người ra ngoài. Thánh chỉ giáng chức phải lập tức được thi hành, vừa ra khỏi ngự thư phòng đã có người cởi quan bào của hắn, chỉ được mặc một thân áo lót bước ra khỏi hoàng cung. Nếu cứ nhếch nhác mà ra đi như vậy thì dọc đường cũng không biết sẽ có bao nhiêu người dừng lại tò mò chỉ trỏ, may sao có một vị quan tham chính tam phẩm trước đó là người quen cũ của hắn, đã giúp hắn gọi một chiếc kiệu nhỏ, lẳng lặng đưa hắn quay trở về phủ.
Phủ đệ của hắn cực kỳ khí thế, lúc ấy khi mới vào triều vì muốn nở mày nở mặt nên đã thuê rất nhiều gia đinh, gia sản trong nhà cũng thay mới toàn bộ. Hôm nay trong lúc vội vàng chỉ dành phải mời người môi giới đến để bán rẻ, chỉ trong vòng có mấy ngày đã bán sạch sành sanh. Chờ đến khi cầm khế ước bán nhà trong tay, một mình đi lại trong căn nhà trống rỗng, lòng hắn bỗng dưng lại cảm thấy thư thái.
Gia sản đồ sộ như vậy, từ trên xuống dưới mười mấy miệng ăn toàn được nuôi sống bằng bổng lộc của hắn. Hơn nữa những lần chén chú chén anh với bạn đồng liêu ngày xưa cũng đã mài mòn túi tiền của hắn, xoay sở đến mức sứt đầu mẻ trán. Hiện tại ngược lại như thế này cũng tốt, rơi vào cảnh trắng tay nhưng sạch sẽ, đổi được mấy tấm ngân phiếu quay về quê làm phú ông.
Hắn nhớ lại Thánh thượng nói rằng hắn là một vị quan, không thể muốn gì được nấy. Không oan uổng, thật sự không hề oan uổng. Người ta ai cũng có gia tộc quyền quý chống lưng, hắn chỉ là một kẻ tay không tấc sắt, phận bầu trôi theo nước như hắn dựa vào điều gì mà dám vọng tưởng sẽ có thể thôn tính sơn hà?
Chờ thêm vài ngày, tới khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Lục Đức Hải lập tức thuê xe ngựa, một mình rời khỏi hoàng thành.
Gia cảnh hắn nghèo có, lúc đến đây chỉ mang theo có hai bộ quần áo. Hôm nay thê lương ra đi, vẫn cũng chỉ có hai bộ áo quần làm hành lý tùy thân.
Ra khỏi hoàng thành, ngồi trên xe ngựa kêu lộc cộc, hắn không nhịn được vén rèm lêm, nhìn về phía đô thành nguy nga rực rỡ.
Hắn đã mang mơ ước, mang hùng tâm, mang nhiệt tình trọn một đời đốt cháy tại nơi này.
Nhưng hiện giờ trong lồng ngực chỉ còn sót lại tro tàn, nản lòng quay về quê hương.
Năm đó khoa cử hắn đứng đầu bảng, được giữ lại trong hoàng thành làm việc, ân sủng, vinh dự đến nhường nào. Những người cùng quê ai ai cũng nói hắn là con lươn chui lọt Kim Loan điện, nhà nghèo sinh ra quý tử. Từ đó về sau, con dân trăm họ trong toàn quận người người phấn chấn, tất cả đều nuôi chí lớn muốn đi theo con đường khoa cử giống như hắn.
Con đường này nhìn vào rực rỡ ánh hào quang, nhưng có đi mới biết sẽ khó khăn đến mức nào. Sinh ra là con nhà nghèo, đời đời sẽ không thể vươn mình. Hắn thất bại quay về, phí hoài sức lực, cuối cùng vẫn trở thành loại ruồi nhặng thấp bé.
Lục Đức Hải lặng yên thở dài, buông rèm xe xuống không đành lòng nhìn nữa.
Đoạn đường này hắn bôn ba hết mười mấy ngày mới đến được vùng nước sông Ly Giang. Đầu năm lũ lụt thê thảm, tuy đã có triều đình cứu giúp nhưng dân chúng vẫn không tránh được kiếp nạn bán con đổi tiền, người người chết đói khắp nơi. Con sông lớn kia vẫn không ngừng chảy, ngập tràn trên khắp đồng ruộng đất đai, phá hủy không biết bao nhiêu mà kể cuộc sống đầm ấm của các hộ dân. Lục Đất Hải trên đường đi ca thán, nhưng có lòng mà lại không có lực. Hắn giờ đã không còn là quan lớn, dù sao cũng phải chừa cho mình chút tiền để trở về hỗ trợ cha mẹ, cứu giúp bà con thân thích. Vì vậy mặc dù trên tay có tiền cũng không dám ban phát cứu tế. Huống chi tiền cũng có lúc cạn, mà người nghèo thì là vô số kể. Muốn cứu cũng không thể cứu hết, phải cứu từ gốc rễ mà lên, điều trước mắt chính là phải trị thủy.
Hắn đã tận mắt chứng kiến thảm trạng hậu cơn lũ, chính hắn cũng từng đích thân đi trị thủy. Hắn hiểu Thánh thượng vì sao lại phải nhân nhượng ba đại gia tộc ở vùng sông Ly Giang này nhiều đến thế chỉ để đổi chút quyền lợi trị thủy. Lúc còn ở hoàng thành, hắn đã biết Thánh thượng là người hùng mạnh tài giỏi đến nhường nào, chăm lo vạn dân, cũng hiểu những nỗi mệt mỏi lớn lao bên trong mà y đang phải gánh chịu. Trên đường đi, hắn cũng được chứng kiến những thế gia đại tộc giàu có quyền quý kia khoe khoang như thế nào, bọn họ độc chiếm quyền thế ngút trời, nhưng lại chẳng có ai suy nghĩ cho dân cho nước, dốc lòng dốc sức.
Cuối cùng hắn cũng đã trở về quê hương rồi.
Lục Đức Hải đứng trên gò đồi, nhìn xa xa phía bên kia bờ sông chính là quê hương vốn dĩ bình yên và xanh biêng biếc của hắn. Một trận lũ lớn đã qua đi, đồng ruộng màu mỡ giờ đây đã hóa hoang tàn. Khu chợ ở vùng ven sông đã không còn nữa, chỉ thấy những mảnh ngói loang lổ hoang vu nằm chất đống nơi mé nước. Con sông lớn hàng năm chảy cuồn cuộn kia đã quét sạch sẽ quê hương sầm uất trong ký ức. Hắn cô đơn đi tới bến đò, bước lên một chiếc thuyền lá lao như gió qua sông. Sóng lớn khiến hắn gần như hôn mê, nằm trên thuyền ói liên miên, ói đến mức nước mắt giàn giụa.
Hắn ói xong, cúi đầu xuống lấy nước sông rửa mặt. Thời tiết sáng ngời, bình minh đang lên. Trong lòng hắn bình tĩnh, lần nữa sửa sang lại áo quần.
Nơi này là quê hương của hắn, là nơi hắn cắm rễ vào trong đất đai. Dù cho chỉ còn có một thân một mình, hắn cũng phải lấy thân hết mình với con sông này, vì quê hương mà cố gắng hết sức.
Chớp mắt đã ra Giêng. Đầu xuân ngự giá đến lễ tịch điền khuyến nông, bộ Hộ kết thúc đối chiếu sổ sách quốc khố, bắt đầu một năm thu thuế mới. Đầu năm cứu trợ thiên tai lũ lụt, kho lương toàn quốc rỗng đến ba tòa, việc xoay sở lương thực ở các châu quận gặp nạn cũng rất khó khăn, mắt thấy Vân Thị ở Tương bang cũng đang mắc nợ không tài nào bổ sung. Chuyện này không ai dám báo, mà cũng không dám không báo, chúng thần bộ Hộ căng thẳng, để cho quan đứng đầu ra mặt, trăn trở chạy đi tìm hữu thượng thư Vân Bạch Lâm, nhân lúc không có ai bàn chuyện này.
Vân Bạch Lâm là con trai trưởng của Vân An Bình, mặc dù sở hữu chức vị cao nhưng cũng đã không thèm để ý đến chính sự suốt mấy năm rồi, chỉ chờ dìu dắt tiểu bối lên làm quan sau đó đưa về Nguyên Giang tiếp quản gia tộc. Chuyện trong nhà thiếu nợ lương thực hắn cũng biết, nhưng không hề biết rằng thiếu không ít, sau khi đáp ứng giúp bộ Hộ xoay sở thì lập tức đi tìm cha hỏi chuyện.
Vân An Bình gặp vua xong vẫn còn đang tự phụ, bận rộn chuẩn bị đưa hai đứa cháu gái vào cung và lo liệu đường làm quan cho cháu đích tôn Vân Hàng Chi, cho nên vẫn ở lại biệt viện của Vân Bạch Lâm suốt chưa trở về. Nghe Vân Bạch Lâm hỏi tới chuyện thiếu nợ lương thực, hắn gật đầu một cái nói: “Đúng là có chuyện như vậy.”
Vân Bạch Lâm sốt ruột, đáp: “Mỗi năm thiếu một ít còn được, chứ tại sao năm này so với năm trước cứ tệ dần đều như vậy? Lần này năm bang gặp phải tai ương cha còn không chịu giao nộp lương thực, khiến cho mấy trăm ngàn người chết đói!”
Vân An Bình rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Nói trắng ra là đầu này thiếu thì đầu kia bổ sung thôi. Nợ lương thực này kể từ khi Thái hậu buông rèm chấp chính đã thiếu rồi, trên thực tế đây chính là tiền đền bù cho Vân Thị năm ấy đã bỏ bạc ra để phủ đầu quân đội. Khoản tiền này không có cách nào để có thể quang minh chính đại rút ra từ quốc khố cho nên mới dựa vào lương thực mà bù đắp dần.”
Vân Bạch Lâm vừa nghe nguyên nhân, ngay lập tức bật người dậy, thấp giọng nói: “Cha quá hồ đồ! Năm đó Thái hậu muốn lấy bạc phủ đầu quân đội, mục đích chính là để đề phòng Thánh thượng. Quan hệ giữa hai bên không phải cha không biết, bây giờ còn dám bổ sung này bổ sung nọ, cha đây không phải là đang cho thách thức Thánh thượng hay sao?”
Vân An Bình khe khẽ thở dài, đáp: “Ta vốn định thừa dịp Hoàng đế căn cơ bất ổn, phải dựa vào thế lực của Vân thị, ép buộc y hạ một nửa thương thuế. Chuyện thiếu nợ lương thực này chẳng qua chỉ là ném đá dò đường. Đợt vừa rồi lúc gặp y ở ngoại thành ta đã nhận ra cách này hoàn toàn không ổn. Phe cánh của y chưa lớn nhưng tài hoa đã hiển lộ, Vân Thị hiện giờ chỉ là kẻ bề tôi cúi thấp đầu.”
Vân Bạch Lâm thấp giọng nói: “Đúng là như thế! Kể từ năm đó khi chứng kiến năm quân hợp lực ép buộc Lục Hợp đại tướng quân quay sang ủng hộ Thánh thượng, ta đã không còn dám lén lút hành động thêm gì nữa! Trong triều nhìn qua tưởng như các vị tướng quân và mấy đại thế gia chúng ta có vẻ oai phong lắm, thực ra tất cả chỉ là giả tạo. Thánh thượng âm thầm lôi kéo một bộ phận từ trong các nhóm tướng lãnh, tạo dựng không ít tai mắt, căn cơ ngấm ngầm lớn dần lên! Chỉ cần y chuyển mình, chúng ta chắc chắn sẽ đứng không vững tựa như đất rung núi chuyển! Ta nói người nghe, Vân Thị phải tránh gió đi đầu, nhanh chóng đưa Uyển Nương vào làm chủ hậu cung, bên ngoài thì nâng đỡ Hàng Chi, xây dựng căn cơ thật vững chắc từ những đứa trẻ này, nắm thật chặt Đông Cung vào tay thì tương lai của gia tộc mới phồn thịnh được!”
Vân An Bình gật đầu nói phải, hai người thương lượng thêm hồi lâu, cảm thấy nếu Vân Thị chủ động trả hết nợ lương thực thì phải khai ra chuyện năm đó Thái hậu phủ đầu quân đội, như vậy sẽ không khỏi rơi xuống thế hạ phong trước mặt Hoàng đế. Vân Bạch Lâm đành phải bàn bạc với bộ Hộ, chỉ nhắc đến nợ lương thực trong năm nay Vân Thị sẽ nhanh chóng điều động. Nếu Hoàng đế không truy xét thì chuyện này xem như bỏ qua, nhưng ngân lương năm sau nhất định phải đóng đủ. Mặt khác nhanh chóng đưa Vân Hàng Chi tòng quân, tốt nhất là vào cung cùng một lúc với Uyển Nương và Nhu Nương để nắm chắc thực quyền, như thế bọn chúng sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Hai người bàn bạc vừa xong, Vân Bạch Lâm lập tức viết tấu chương trình lên ngự thư phòng. Hắn vừa đi vào thì bộ Hộ đã nối đuôi theo sau, dâng lên báo cáo về tình hình quốc khố hàng năm. Các sở vụ trong triều cũng theo đó mà hưởng ứng, hoặc bênh vực Vân Thị đã chi bạc cứu giúp nạn thiên tai, hoặc nói bọn họ đã ra ngân sách giúp đỡ việc trị thủy, ngụ ý rằng Vân Thị và bộ Hộ tuy có sai nhưng cũng đã gắng hết sức để bù đắp, việc trị thủy cũng không thể ngừng lại, cầu mong thiên tử ngừng truy cứu. Chúng thần trong triều đều có xuất thân từ thế gia, trước giờ đồng bệnh tương lân, ra sức hỗ trợ lẫn nhau, trong phút chốc đoàn kết thành một khối sắt, hết lòng bảo vệ Vân An Bình.
Dung Dận phê duyệt từng tấu chương một, không sợ hãi cũng chẳng lộ vẻ vui giận, giải quyết từng chuyện, phê chuẩn trong bang và Vân Thị năm nay không cần nộp thuế lương thực, cứ dốc tiền vào việc tu sửa kho lương toàn quốc. Y xoay sở bốn phương, liên hệ với những gia tộc sung túc và giàu có, mượn bọn họ lương thực để chuyển đến Tương bang, trước tiên phải phân phối các loại lương thực trồng trọt vào mùa xuân. Mặt khác lại hạ mật lệnh đến các vị tướng lĩnh ở biên cương phải thận trọng, cần thì nên nhượng bộ để tránh cho chiến sự nổ ra trong năm nay. Y một tay ngoài sáng, một tay trong tối, bề ngoài thì có vẻ dửng dưng không truy cứu gì nhưng bên trong lại ngấm ngầm phái ngự tiền ảnh vệ và Án sát sứ đến xem xét ở Tương bang, mua chuộc các vị thân sĩ quý tộc ở địa phương, giấy trắng mực đen viết rõ thảm trạng của bách tính và sự nhếch nhác của quan phủ, kêu gọi dân chúng in dấu tay xác nhận.
Thấy y không truy cứu, chúng thần nói với Vân Thị rằng vua vẫn còn thương. Cha con Vân Thị cũng yên lòng. Chờ đợt sóng gió này tạm lắng xuống, Vân Bạch Lâm lại dâng tấu, muốn đưa con trai trưởng là Vân Hàng Chi vào tham gia quân ngũ. Chút chuyện nhỏ này vốn không cần hỏi ý kiến Dung Dận, nhưng gia chủ tương lai do một tay hắn nuôi nấng, đây cũng coi như là thành ý của Vân Thị. Dung Dận hạ chỉ bảo Vân Bạch Lâm đưa con trai trưởng vào cung để cho y tự mình an bài.
Hôm nay lâm triều, Vân Hàng Chi áo gấm mão ngọc, nghiêm túc đi theo cha vào cung. Hắn đi vào ngự thư phòng, khép hai tay áo lại quỳ xuống hành đại lễ. Dung Dận thấy hắn mặc dù trông chín chắn khoan thai, có vẻ được người trong gia tộc rất chú tâm dạy dỗ lễ giáo, nhưng mi mắt hàm chứa ý cười của hắn lại rất quen thuộc, lập tức nhận ra đây chính là cậu ấm đã ức hiếp Lôi đại tráng trong võ quán hôm ấy. Y thản nhiên khen ngợi vài câu, Vân Bạch Lâm đứng một bên giải thích, nói rằng đứa trẻ này mặc dù thông minh nhưng trời sinh tính tình hướng nội, không biết cách ăn nói, cũng không thông thạo việc đối nhân xử thế, vì vậy mãi cho đến bây giờ mới tòng quân, mong Thánh thượng dìu dắt, tạo cơ hội cho hắn rèn luyện.
Dung Dận lập tức đặt bút phê duyệt, phân Vân Hàng Chi đến rèn luyện với năm quân, còn chuyên biệt gọi Hoằng đến, bảo hắn đi cùng làm ảnh vệ thiếp thân. Đao binh của thiên tử chưa bao giờ làm bừa, có thể được vua che chở dĩ nhiên là ân điển cực lớn, cũng là sự trấn an của Hoàng đế đối với Vân Thị. Vân Hàng Chi vội vàng quỳ mọp xuống tạ ơn, rất cung kính cùng Hoằng khom người lui ra. Đây là lần đầu tiên hắn vào cung, cũng biết nơi đây tình hình bất ổn, thánh ý khó dò, vì vậy rất cẩn thận không dám thất lễ, vừa vào trong ngự thư phòng đã liếc phụ thân mà hành động, chờ đến lúc tạ ơn xong lui ra ngoài vẫn rũ thấp mặt mũi đi bên cạnh vị ngự tiền ảnh vệ này. Đến khi ra khỏi Lan Đài Cung mới dám len lén nhìn hắn, nhướng một bên lông mày cười như nắng ấm, nói: “Xin hỏi vị tiểu ca này ——“
Hắn còn chưa nói hết câu đã thấy rõ ràng khuôn mặt của Hoằng, bỗng chốc quát to một tiếng “Á”, nhảy cỡn lên nói: “Tại sao lại là ngươi!”
Hoằng đã sớm nhận ra hắn, cười như không cười nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Vì sao lại không thể là ta?”
Vân Hàng Chi có cảm giác như vừa bị ai đó đánh cho một gậy, đứng cả buổi không nói nên lời. Kể từ sau hôm rời khỏi võ quán, bọn họ cũng đã từng bàn bạc suy nghĩ xem người ngồi ở gian bên kia là ai mà lại phô trương như vậy. Sau đó cứ cho là có lẽ chưởng điện của Vô Hách Điện mang chúng võ giả ra ngoài du ngoạn, cho nên chẳng cảm thấy kỳ lạ nữa. Nhưng mà người này ngược lại lại là ngự tiền ảnh vệ đương nhiệm?
Ngự tiền ảnh vệ thì hẳn là lúc nào cũng theo hầu thánh giá rồi, Vân Hàng Chi càng nghĩ càng sợ, quay đầu lại nhìn về hướng Lan Đài Cung, mặt mày tuyệt vọng, nhìn Hoằng không nói nên lời.
Hoằng lại có vẻ rất hả hê, khe khẽ mỉm cười.
Vân Hàng Chi bỗng nhiên sụp đổ, bi ai thở dài một tiếng: “Xong đời.”
Hắn càng nghĩ lại càng hoảng hốt, quay đầu kéo ống tay áo của Hoằng, vừa vô tội vừa đáng thương nói: “Tiểu ca cứu ta.”
Hoằng đáp: “Không cứu. Ngươi ỷ thế hiếp người.”
Hắn nói không cứu, tức là vẫn có thể cứu. Vân Hàng Chi lập tức ân hận, ra vẻ đáng thương nói: “Ta sai rồi. Ngươi không biết đâu, trong nhà ta quản lý rất nghiêm khắc, suốt ngày giảng giải không được phép phạm sai lầm dù chỉ là một điều nhỏ nhất, khiến cho ta căm giận khôn nguôi. Thật khó khăn mới có thể rời khỏi Nguyên Giang, cho nên mới chơi đùa bất cần như vậy. Lúc về nhà bị cha phát hiện, hắn đã mắng ta một trận, cấm túc mãi cho đến hôm nay mới thả ra. Sau này ta sẽ không dám nữa.”
Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Hoằng, không thấy đối phương tỏ vẻ giận dữ gì mới thoáng yên tâm. Nghĩ đến cả cha lẫn ông đã ra sức dặn dò hắn khi đến hoàng thành phải cẩn thận, trước mặt Thánh thượng phải tỏ ra mình là một gia chủ chín chắn, kết quả ngay từ lúc ban đầu đã chọc trúng chỗ hở, không khỏi rầu rĩ. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ đành biết lôi kéo vị ngự tiền ảnh vệ đứng trước mặt này, tùy thời có thể nhờ hắn nói vài câu hay ho trước mặt Thánh thượng. Hắn biết rõ ảnh vệ có thể theo hầu vua đều không phải là những người tầm thường, cũng không dám dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ, giờ đây lời nói trăm phần trăm đều là thật lòng, đi theo sau lưng Hoằng hết xin lỗi rồi lại tự trách.
Lúc hắn còn ở Nguyên Giang, ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, là một đại nhân vật mạnh vì gạo, bạo vì tiền, giờ đây moi hết tim gan ra để lấy lòng Hoằng, chưa được bao lâu đã làm quen với hắn. Hai người cùng đi đến phủ Đô Úy báo danh, sau đó nhân tiện đến cửa Chánh Dương tuần tra một vòng. Trong lòng Hoằng tuy vẫn còn đề phòng hắn, nhưng cũng không cảm thấy ghét bỏ gì, vì rất thông thạo phủ Đô Úy cho nên còn chỉ dạy cho hắn mấy thứ.
Vân Hàng Chi cảm động đến rơi nước mắt, đã biết rõ sở thích của hắn cho nên lập tức chạy đến võ quán thuê một phòng đơn, cách ngày đúng dịp Hoằng được nghỉ phép, nhiệt tình mời hắn cùng đi xem Lôi đại tráng đánh lôi đài. Hắn vô tư quan tâm chăm sóc Hoằng không hề giấu giếm, câu nào nói ra cũng hoàn toàn chân thành, chưa đến hai ngày Hoằng đã bị hắn mua chuộc, buổi tối lúc trở về Noãn Ninh điện nằm trên người của Dung Dận, hắn nghiêm túc nói: “Thần cảm thấy Vân Hàng Chi rất tốt.”
Dung Dận cười khanh khách: “Chỉ dùng vài thủ đoạn nhỏ mà đã mua chuộc được ngươi rồi sao?”
Hoằng đáp: “Thần biết hắn đang ra sức lôi kéo thần.”
Dung Dận nói: “Bảo ngươi đi chính là muốn để cho Vân Hàng Chi lôi kéo, trong lòng ngươi hiểu được là tốt rồi. Vân Hàng Chi thông minh lanh lợi, có rất nhiều chuyện ta không tiện ra mặt, tự hắn cũng đã biết bản thân nên làm thế nào. Nhưng ngươi chơi với hắn thì được, không nên dựa vào hắn. Ổn định mục tiêu lớn, còn lại chỉ là thứ vớ vẩn.”
Hoằng mê mê tỉnh tỉnh, hỏi: “Mục tiêu lớn gì vậy?”
Dung Dận cười, nói: “Ta làm sao biết ngươi muốn làm gì? Tự ngươi nhất định có lý tưởng của riêng mình. Nếu không tiện nói với ta thì nói với Vân Hàng Chi cũng được. Hắn thông minh lanh lợi, hệt như cha hắn. Đây chẳng phải là giúp một tay kéo ngươi lên sao? Ánh mắt rất chuẩn.”
Y cho rằng Hoằng vốn là đang lót đường, nhưng Hoằng nghe vào lại chẳng hiểu câu nào, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, nhỏm người dậy nhìn Dung Dận, chớp mắt hết cả buổi trời. Dung Dận nhịn không được vừa cười vừa cầm chăn đắp lên người hắn. Hoằng ngọ nguậy trong chăn hồi lâu rồi bỗng chốc hiểu ra, lập tức ló đầu nghiêm túc nói: “Không có chuyện gì là không tiện nói với bệ hạ cả. Thần dù có chấp chưởng mọi chuyện ở bên ngoài Vô Hách Điện thì cũng chỉ muốn hết lòng hầu hạ bệ hạ.”
Đây chính là câu trả lời tiêu chuẩn của kẻ bề tôi, Dung Dận không muốn Hoằng cũng nói với y như vậy, lập tức kéo chăm trùm lên người hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không hỏi ngươi, không cần phải nói với ta đâu.”
Hoằng đành phải giữ im lặng. Dung Dận hỏi: “Phủ Đô Úy phân các ngươi đến đâu?”
Hoằng buồn rầu nấp trong chăn không chịu chui ra, thấp giọng nói: “Cửu Môn.”
Dung Dận đáp: “Hoàng thành Cửu Môn chính là phòng tuyến cuối cùng của cấm cung, đây là nơi trọng yếu nhất trong vòng phòng thủ của phủ Đô Úy, giờ ngươi đến đó, tương lai nhất định sẽ nắm rõ, nếu muốn điều binh phối hợp phòng ngự cũng sẽ không đến nỗi chẳng hiểu biết gì.”
Hoằng cực kỳ không vui, nhưng lại không dám nói ra, chỉ buồn bực chọt vào một câu: “Thần là ảnh vệ cai quản cấm cung, còn Cửu Môn thuộc chức trách bảo vệ của phủ Đô Úy.”
Dung Dận nhận ra Hoằng không vui, đành phải lôi hắn từ trong chăn ra dán sát mặt tới, dịu dàng dụ dỗ nói: “Về chuyện tính mạng, ta chỉ tin tưởng mỗi mình ngươi. Ngươi càng quen với bên ngoài thì ta lại càng an toàn hơn một ít.”
Hoằng nghe xong bỗng hết sức phấn khởi, nắm tay Dung Dận đáp: “Được.”
Dung Dận thấy hắn vui vẻ như vậy, không nhịn được cười cười.
Sang ngày hôm sau, Hoằng rất vui vẻ thay quần áo thị vệ, cùng với Vân Hàng Chi đi đến Cửu Môn tuần tra. Hai người hệt như những thị vệ bình thường khác, được sắp xếp lịch trình tuần tra trong đội mỗi ngày, ban đầu là Chánh Dương, Quảng Đức, cùng với ba cửa khác nữa bên ngoài cung, nhàn hạ việc ít, thị vệ ở đây đều là con cháu nhà thế gia, lúc rảnh rỗi lại bày vài trò tiêu khiển. Vân Hàng Chi rất quen thuộc với mấy chuyện này, lúc ở Nguyên Giang, hắn chính là kẻ phong lưu hàng đầu, còn đang lo lắng ở hoàng thành riết sẽ buồn bực, giờ đây gặp được những người cùng chung lý tưởng nên hệt như cá gặp nước, xưng huynh gọi đệ với đám thị vệ cùng chơi với nhau. Hắn hết mình vui chơi nhưng vẫn không quên lôi kéo Hoằng, có hắn đứng giữa làm cầu nồi, tất cả mọi người đều cảm thấy Hoằng mặc dù thận trọng trầm tính nhưng thật sự là một người anh em tốt đáng để dựa dẫm. Hơn nữa Hoằng còn có xuất thân là ngự tiền ảnh vệ, rất có tiếng nói trong phủ Đô Úy, mọi người ai ai cũng nóng lòng muốn được kết giao, chỉ trong chớp mắt hai người đã hòa mình vào trong vòng xoáy của con cháu thế gia hoàng thành.
Tuần tra xong, hai người lại được điều đến làm nhiệm vụ ở Hộ thành gồm Chiêu Nghĩa, Triển Dũng, Thụ Thành, là ba cửa quan trọng ở trong thành. Sang đến bên này lại là phố phường sầm uất, cả ngày lẫn đêm đều rất nhộn nhịp. Vân Hàng Chi mặc dù lãng tử phong lưu nhưng cũng biết chừng mực, không dám trêu ong ghẹo bướm ở nơi đây, chỉ kết bạn, chào hỏi mọi người rồi cùng họ đi uống trà xem hát. Hoằng đi theo cũng được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy nơi nào vui cũng nhớ kỹ trong lòng, suy nghĩ xem lúc nào rảnh để có thể cùng bệ hạ đến xem.
Hộ thành cách cấm cung khá xa, bọn họ tuần tra ở cửa thành tận cùng phía Bắc, càng ngày Hoằng hồi cung càng muộn. Hôm nay đến giờ khóa cửa cung hắn mới trở về, ban đêm gió rét lạnh thấu xương, hắn vừa vào Noãn Ninh điện đã bị hơi nóng xông cho hắt hơi mấy cái. Thấy Hoàng đế đã lên giường, chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ để chờ mình, hắn vội vội vàng vàng tắm qua rồi vén chăn lên chui vào bên cạnh Dung Dận.
Hơi lạnh trong người hắn vẫn chưa tản hết, toàn thân lạnh lẽo vừa dán lên người Dung Dận đã khiến cho Hoàng đế phải giật mình. Hoằng biết rõ mình thô lỗ, vội vàng xoay người ra khỏi chăn, Dung Dận lập tức đưa tay ôm bên hông hắn, xoay người đè lên nói: “Chạy đi đâu hả!”
Hoằng vừa kéo chăn đắp lên hai người, vừa nhẹ giọng đáp: “Không có chạy.”
Dung Dận cười, nằm trong chăn vuốt ve Hoằng từ trên xuống dưới một lượt, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho hắn, hỏi: “Còn không phải chạy ư? Muộn như vậy mới trở về, người còn lạnh cóng như băng.”
Hoằng nói: “Hôm nay được điều đến cửa Thụ Thành, cách hoàng cung rất xa.”
Dung Dận suy nghĩ rằng quả nhiên đoán không sai, lập tức nói: “Cách khá xa, buổi tối cũng đừng vất vả quay lại đây nữa. Ta sẽ tìm cho ngươi một căn nhà tốt ở bên ngoài, lúc nào bất tiện có thể ngủ lại ở đó.”
Trong cung có quy định, ngự tiền ảnh vệ không được phép có tài sản riêng, nếu không có chuyện cấp bách thì không được ngủ ở bên ngoài hoàng cung. Hoằng vội nói: “Không cần đâu, cũng chỉ làm nhiệm vụ ở cửa Thụ Thành có vài ngày mà thôi.”
Dung Dận đáp: “Thêm ít lâu nữa không phải sẽ đến cửa Phúc Dương sao? Bên kia còn xa hơn nhiều. Ngươi có nơi đặt chân, cũng không cần ngày ngày phải bôn ba chạy về cung nữa. Ngoài ra nếu muốn mở tiệc mời bạn đồng sự hay kết giao bạn mới cũng rất thuận tiện.”
Y nói là làm, lập tức gọi cung nhân bên ngoài phòng mang sổ quản lý đất đai của hoàng thất đến, chọn địa điểm tốt, có phủ đệ đẹp rồi chuyển giao cho Hoằng, còn bắt thuộc hạ bố trí sắp đặt cả đêm. Hoằng cực kỳ sợ hãi, khuyên can: “Không cần phải phiền toái như vậy, thần ở trên lầu quan sát vài ngày cũng đâu có sao.”
Dung Dận lật xem sổ sách quản lý ngân khố, đang lúc phân phó cung nhân nên chi tiền lo cho nhà riêng của Hoằng như thế nào thì nghe thấy Hoằng khuyên can, chỉ thuận miệng nói: “Không thể để ngươi chịu thiệt thòi.”
Hoằng bỗng chốc đỏ mặt, trong lòng vừa khó xử lại vừa xấu hổ, chỉ biết yên lặng trở về phòng leo lên giường, ôm ấp ngọt ngào giấu mình vào trong chăn.
Chính miệng đế vương phân phó, trong cung đương nhiên hành động mau lẹ, chỉ trong vài ngày nhà đã có thể ở được. Bình thường Hoằng và Vân Hàng Chi một người trở về cung một người trở về phủ hữu thượng thư là cùng chung một đường, ngày hôm đó sau khi trở về từ cửa Phúc Dương, Hoằng quay về nhà mới cho nên không đi cùng với Vân Hàng Chi nữa. Vân Hàng Chi nghe nói Hoằng đã có nhà riêng, lập tức ồn ào muốn báo cho mọi người biết, kéo bè kéo phái đến ăn mừng tân gia. Hắn có ý đồ muốn cho chúng con cháu thế gia cơ hội để “nịnh hót”, cũng biết Hoằng mới rời cung trong túi rỗng tuếch, thay hắn tài trợ tiền của. Hoằng cũng không hiểu những chuyện này, vội vàng ngăn cản, giải thích: “Đây không phải là nhà mới, trong cung ban cho chẳng qua là để cho ta có chỗ đặt chân trong mấy ngày này.”
Vân Hàng Chi thấy hắn còn đang băn khoăn, biết rằng truyền ra ngoài chuyện ngự tiền ảnh vệ có tài sản riêng trước khi rời cung cũng không tốt lắm, tức thì không nói thêm nữa, chỉ đòi Hoằng dẫn hắn đến tham quan. Hai người cùng trở về nhà mới, thấy có người hầu mở cửa đón tiếp, cung kính ân cần dẫn hai người vào. Đây là một căn nhà lớn ba gian hai chái, sân trước sân sau cây lá sum suê, có ao nước xanh biếc, bố trí cực kỳ thanh nhã khéo léo. Đi vào nhà chính, vật trang trí bên trong cũng tương thích với cảnh quan bên ngoài, phối hợp vô cùng hài hòa tao nhã. Trong hoàng thành, căn nhà như thế này cũng chưa tính là xa hoa, nhưng bên trong bài trí thật sự rất dễ chịu, Vân Hàng Chi đi một vòng đã thấy hâm mộ, bày trò chơi xấu không chịu đi, cầu xin Hoằng cho ở lại. Chờ chủ nhà đồng ý rồi, hắn lập tức kêu người trở về phủ hữu thượng thư, chở toàn bộ tài sản đồ đạc của mình đến đây, thậm chí còn mang theo cả hai đầu bếp và thức ăn tươi sống tới, khai bếp nấu vài món ngon mang hương vị quê nhà.
Hoằng thấy buồn cười nhưng cũng không ngăn cản hắn. Chờ đến lúc hai người dùng xong cơm tối, Vân Hàng Chi lần lượt đi thị sát từng phòng, chọn cho mình một căn phòng “tốt nhất”. Hắn chiếm phòng tốt cũng không khỏi cảm thấy chột dạ, lập tức chọn cho Hoằng một căn phòng “so với tốt nhất chỉ thua chút ít”. Hoằng cũng không để ý những chuyện này, chỉ cảm nhận sau khi tắt đèn chuẩn bị ngủ, cành lá ngoài cửa sổ vẫn đang đong đưa, hắt bóng vào trên nền đất ở trong phòng. Vân Hàng Chi nói căn nhà này rất tốt, nhưng hắn lại chẳng cảm thấy tốt chút nào, nơi đâu cũng khác lạ, không thoải mái bằng lúc được ngủ ở Noãn Ninh điện.
Hoằng trăn trở mãi vẫn không ngủ được, gối lạnh như băng, chăn cũng khó đắp. Bệ hạ ngủ rất độc tài, không phải đè thì cũng là ôm, hắn đã từng mất ngủ rất lâu, từ từ mới tập được thành thói quen mới. Thế nhưng không nghĩ tới hiện giờ từ bỏ thói quen để quay về như trước kia thì lại không thể ngủ được. Vân Hàng Chi nói phòng nhỏ thì ấm áp, phòng lớn quá có thể khiến cho lòng lạnh như băng, cho nên đã ưu tiên chọn cho hắn một căn phòng ngủ nhỏ vừa, giúp cho hắn cảm thấy căn nhà này không quá rộng lớn đìu hiu. Noãn Ninh điện cũng khá lớn, nhưng đến bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy nơi đó thật sự ấm áp vô cùng.
Hắn nằm suy nghĩ về việc lúc nào mới có thể hồi cung, một lúc sau lại suy nghĩ xem giờ này bệ hạ đang làm gì, mơ mơ hồ hồ một lát rồi ngủ thiếp đi.
Vài ngày thấm thoắt trôi qua. Vân Hàng Chi ở trong nhà của Hoằng quen thuộc rồi, thấy không có ai tới bèn hỏi hắn có muốn gọi vài vị con cháu thế gia đến để tụ họp một bữa hay không. Mấy người này đều là thiếu gia con nhà dòng dõi giàu có, ngày thường được dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, không dám tùy tiện lộ mặt ở các quán xá hay tửu lầu. Muốn đi chơi cũng chẳng có chỗ để đặt chân. Giờ đây có nơi này của Hoằng vừa yên tĩnh lại an toàn, không gây chú ý, là một nơi vô cùng phù hợp.
Đây là nhà được bệ hạ ban cho, Hoằng không muốn để cho người khác đến quấy rối sự thanh tịnh, vừa nghe đã muốn mở miệng từ chối. Hắn mới nhíu mày Vân Hàng Chi đã nhận ra, không khỏi thở dài trong lòng. Hắn biết Hoằng là một võ giả, lúc nào cũng chú ý quý trọng đến ơn trên, nhưng nói mãi không thông như thế cũng quá mệt. Giờ đây hắn không muốn vòng vo nữa, gọn gàng dứt khoát nói: “Nhà cũng đã có rồi, mọi việc ổn thỏa. Ta bỏ gần tìm xa muốn đến đây ở lại cũng là vì muốn giúp ngươi thuận nước giong thuyền. Tiểu ca à, ngươi phải nghĩ đến con đường dài sau này nữa, đã ở trong hoàng thành thì việc lội sâu xuống nước là chuyện cần thiết, phải biết mượn gió xuôi nước đẩy thuyền. Nội tình thế gia đều như vậy cả, con cháu của bọn họ ở nhà cao cửa lớn, vùi đầu vào học hành cực khổ suốt mười mấy năm, trước khi muốn lên làm quan thì bỗng chốc cuộc sống ai ai cũng toàn là áo quần lụa là, ăn chơi đàng điếm, phóng túng vui đùa. Nhìn vào thì tưởng không phải ai cũng như nhau, nhưng nói cho cùng thì cũng đều là móc nối quan hệ giúp đỡ qua lại. Tương lai lúc làm quan rồi lời nói mới có giá trị. Ta vừa mới đến hoàng thành, mạng lưới giao tiếp cũng chưa có sẵn, phải tự mình xuống ao mò cá, chạy ngược chạy xuôi giăng lưới. Cái này gọi là thuận theo dòng nước, sóng xô sóng, nhiều người thì sóng mới cao, mới có thể đẩy thuyền đi xa. Ngược gió thuyền chẳng sợ, chỉ sợ đi ngược dòng.”
Hoằng bừng tỉnh nhận ra, giờ mới hiểu được tại sao mỗi lần Vân Hàng Chi chạy khắp nơi kết bạn vui chơi cũng đều có ý tốt muốn dẫn mình đi theo, lập tức vội vàng đứng lên hướng Vân Hàng Chi bày tỏ lòng cảm kích. Vân Hàng Chi đời này ghét nhất là bị người khác ép phải nói ra mấy lời thẳng thắn như vậy, nhưng lại chẳng tiện than phiền, chỉ đành biết buồn rầu trong bụng, nhẹ phất tay.
Ngày đó lúc bệ hạ ban nhà cho hắn, cũng đã từng nói lý do là vì muốn hắn có thể thuận lợi kết giao với người khác. Hoằng giờ mới hiểu Hoàng đế đã sớm nghĩ thay cho hắn đường đi nước bước. Hai người bàn bạc một lúc, lên kế hoạch mời các vị công tử thế gia đến nhà mở tiệc ăn mừng. Vân Hàng Chi là một cao thủ ăn chơi, hành động rất nhanh nhẹn lanh lợi, qua loa mời đầy đủ tất cả các vị con cháu thế gia đến nhà mở tiệc. Yến tiệc nối tiếp yến tiệc, trong nhà của Hoằng ngày ngày đông khách. Giờ đây Hoằng là ngự tiền ảnh vệ có xuất thân rất tốt, bàn về chính cục, hắn mỗi ngày theo hầu Thánh thượng, căn cơ ra sao không nói thì ai cũng hiểu. Bàn về chuyện hộ vệ phòng thủ, hắn cũng có thể nói rõ rõ rành rành. Chưa kể hắn xuất thân là võ giả, vào trong nhà cũng cảm thấy an toàn. Mọi người thấy hắn là người vừa tốt bụng vừa đáng tin cậy, mặc dù không phải là con nhà quyền quý nhưng cũng rất vui vẻ kết thân.
Quanh đi quẩn lại như vậy, Vân Hàng Chi và Hoằng dần tạo được chỗ đứng giữa đám con cháu thế gia ngay tại hoàng thành. Trước khi ngự tiền ảnh vệ rời cung cũng thường có các thế gia mời chào săn đón, nhưng chưa ai có thể được như Hoằng, dễ như trở bàn tay mà hòa vào trong vòng xoáy của đám con cháu nhà quyền quý. Mọi người thảo luận sau lưng hắn, suy đoán Hoằng sau này lúc rời cung hẳn sẽ tham gia vào vòng chính trị của triều Lưu, chẳng qua không biết hắn có phe cánh gì mà lại có thể bám víu vào đại công tử của Vân Thị, mượn lực của Vân Thị thì chưa làm quan đã biết sẽ có khởi đầu thuận lợi.
Trong chớp mắt nhiệm vụ của hai người đã xong, giờ lại bị điều đến cửa Tuần Vũ và cửa Dương Uy. Ngày hôm nay hoàn thành công việc sớm, Hoằng thấy sắc trời vẫn còn sáng, trong lòng xúc động muốn trở về cung thăm bệ hạ. Hắn cũng không kịp chào hỏi Vân Hàng Chi, tựa như một làn khói chạy thẳng về cung, vội vội vàng vàng thay quần áo rồi chạy đến ngự thư phòng. Ngự tiền ảnh vệ đang làm nhiệm vụ bên ngoài ngự thư phòng đều là người quen của hắn, thấy hắn chạy đến thì vội vàng ngăn lại, trách móc, ra dấu hiệu đưa tay lên làm động tác chém đầu.
Đây là ám hiệu của riêng ngự tiền ảnh vệ với nhau, ý là long nhan đang giận dữ, mọi người phải cẩn thận hầu hạ, có thể ngăn cản thì phải ngăn cản, đừng để ai lại gần chọc giận Hoàng đế.
Hoằng nhìn thấy vội hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra?”
Vị ngự tiền ảnh vệ kia nói: “Bên kinh lược đốc sự vừa gây ra chuyện lớn, trong lòng Thánh thượng không thoải mái, hiện giờ đang tra xét.”
Hoàng nhìn sang phía bên trong ngự thư phòng, quả nhiên thấy bên ngoài đại điện có mười mấy quần thần đang đứng chờ, người người căng thẳng, chờ Hoàng đế triệu kiến. Hắn khẽ chau mày, thấp giọng hỏi: “Ngay cả bộ Hộ cũng có liên quan ư?”
Vị ảnh vệ kia gật đầu một cái, mặt mày khó coi đáp: “Sợ là sẽ cách chức cả một đám người.”
Hoằng do dự một lúc, nói: “Ta cứ đứng chờ một lát vậy.”
Vị ảnh vệ kia biết gần đây Hoằng phải làm nhiệm vụ ở bên ngoài, thấp giọng đáp: “Nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì đợi ngày khác rồi đến vậy. Hôm nay chẳng biết sẽ phải chờ tới khi nào đâu. Vừa rồi ta nhìn thấy sắc mặt của bệ hạ có vẻ không tốt cho lắm.”
Bọn họ đều là ngự tiền ảnh vệ túc trực bên cạnh Hoàng đế, từ lâu đã hiểu rõ tính khí của Dung Dận, nếu sắc mặt của bệ hạ không tốt thì chắc chắn trong lòng đang cực kỳ giận dữ. Hoằng cũng hơi sợ hãi, không dám động đến y vào lúc này. Hắn lượn quanh đến bên dưới cửa sổ của đại điện, đứng trông từ phía xa xa, nhìn thấy một nửa gò má của bệ hạ rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn không hề biết rằng, lúc này Dung Dận cũng đang nghĩ đến hắn.
Kinh lược đốc sự đề ra phương hướng trị thủy sai lầm, bộ Hộ cũng dựa vào đó mà chi tiền, một khoản tiền lớn rót vào cũng chẳng có ai thu nhận. Trong lúc vội vàng, bạc nhập vào kho của quan phủ, lại bị quận trưởng nơi đó xem như quay vòng vốn, trao quyền quản lý cho thương nhân thu mua lương thực. Quan giám sát ở hai sông chờ mãi không thấy bạc, biết đã xảy ra chuyện không may, cũng không báo lên trên mà lại viết thư mật gửi cho bộ Hộ. Quan lớn của hai viện thấy có chuyện lớn, lập tức kết hợp lại ý đồ giấu giếm lừa gạt, lợi dụng lấy quỹ riêng của bên kinh lược đốc sự đắp vào. Vốn dĩ có thể chờ thuế lương thực về để phân phối bạc, đến lúc đó báo cáo ghi vào sổ sách là xong, vậy mà chỉ trong mấy tháng, hết lần này đến lần khác Dung Dận lại bắt kinh lược đốc sự phải dùng quỹ riêng để trợ giúp Hoàn châu nuôi dâu tằm. Nhầm lẫn ban đầu chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến cho Dung Dận tức giận là bề tôi của y lại có thể cấu kết với nhau, xảy ra chuyện không nói, chỉ lo bàn mưu tính kế lừa gạt y, thật sự khiến y muốn giết sạch không tha.
Y càng nghĩ càng giận, bực bội cả buổi trời lại bắt đầu nhớ đến Hoằng. Nghĩ rằng nếu Hoằng đang ở đây, y đã có thể kéo người đến xoa nắn một hồi, không cần phải bực dọc thế này. Nhưng ngoảnh đầu lại nghĩ đến Hoằng cũng không thể nào suốt ngày thủ ở chỗ này, tương lai lúc thả hắn đi, nói không chừng tu luyện vài năm cũng sẽ hòa chung với mấy vị bề tôi này, vì muốn tranh quyền đoạt lợi mà lừa gạt y, đến lúc đó không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.
Y nghĩ mãi đến mức buồn bực, rào rào hất xuống toàn bộ tấu chương ở trên bàn, tiếng vang lớn khiến cho vị quan đang quỳ tạ tội ở bên dưới sợ run. Vị này là quan chưởng quản kinh lược đốc sự, hai người con trai đảm nhiệm chức thị lang trong viện, con gái thì gả cho nhà một vị quan bên bộ Hộ, kết làm sui gia, trong triều căn cơ vững chắc, làm việc cũng rất có năng lực. Dung Dận không có cách nào động đến hắn cho nên đã nổi trận lôi đình, giao trách nhiệm cho Đô sát viện phải điều tra chuyện này thật rõ ràng, dọa cho hắn sợ một lúc lâu mới thả người đi.
Đế vương tức giận, trong phút chốc cả triều đình lâm nguy. Tả thượng thư Lưu Doanh đích thân ra tay, điều tra xem chuyện bên kinh lược đốc sự là như thế nào, chưa đến mấy ngày đã tra ra được rõ ràng, viết một tấu chương thật dài trình lên. Dung Dận xem qua, thì ra là có một vị làm việc chưa tận lực, hồ đồ báo cáo sai thông tin khiến cho thị lang cũng không khỏi nhầm lẫn. Chờ đến khi chuyện lớn xảy ra rồi, vị này biết chuyện lại chạy khắp nơi hối lộ cầu xin, từ trên xuống dưới nhờ người giúp đỡ không chừa một ai. Hai vị quan lớn vuốt mặt cũng chừa mũi, mềm lòng cho nên cũng dây vào chuyện này. Đọc đến cuối tấu chương, nhìn thấy tên của vị quan kia, trong lòng Dung Dận không khỏi thở dài.
Là Lục Đức Hải.
Y biết Lục Đức Hải ở trong triều gặp phải rất nhiều khó khăn, thấy hắn có năng lực cho nên muốn đẩy hắn ra ngoài thử sức xem sao. Đáng tiếc mới nhanh như vậy đã không thể chống cự nổi.
Người đời lấy gia thế để đánh giá con người, Lục Đức Hải không có gia thế hiển hách, ngày thường lúc làm việc chắc chắn sẽ bị cản trở ít nhiều, khó tránh khỏi phạm lỗi. Sai phạm nào cũng có người nắm cán, đến lúc cần một người đứng ra gánh trách nhiệm, ai ai cũng có căn cơ, chỉ mỗi mình hắn là không quyền không thế, tất nhiên tất cả sẽ đồng lòng điểm mặt đặt tên hắn, hắn có khổ cũng không thể nói ra.
Nhìn tình huống trước mắt thế này, ngay cả y cũng không thể cứu nổi hắn rồi.
Khoa cử đã diễn ra được năm sáu năm, chọn được trăm người, phần lớn đều đưa về làm quan địa phương, làm chút việc vặt, cho bọn họ làm quan nhỏ như vậy chính là vì không muốn để cho bọn họ ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lực và lợi ích của các thế gia đại tộc, dẫn đến gậy ông đập lưng ông. Y suy nghĩ muốn đổi mới thử xem sao, chọn vài người giỏi cho ở lại hoàng thành, ban cho mấy chức quan tầm thường. Chẳng qua những người đó từ trước đến nay đều trầm lặng vô danh, chỉ có Lục Đức Hải là dũng cảm đi đến trước mắt y.
Y đã quá vội vàng rồi chăng?
Những chuyện như thế này đáng ra nên để cho nước chảy đá mòn, đi theo từng bước từng bước một. Mấy lần trước nóng vội hành động, ngoại trừ hao binh tổn tướng cũng chẳng được ích lợi gì.
Y tuy dùng người, nhưng cũng bảo hộ người, sẽ không để cho bọn họ phải qua sông một mình. Trước tiên phải giữ người thật chắc, lùi một bước, tương lai sẽ là trời cao biển rộng.
Trong lúc thương nghị, ý của Dung Dận đã định, cho gọi bề tôi phạm lỗi vào nghiêm nghị quở trách. Thủ phạm chính Lục Đức Hải lập tức bị tước áo mão, nể tình đã có công cứu trợ thiên tai, chỉ giáng chức điều về quê hương trị thủy. Từ trên xuống dưới bộ Hộ đều bị trừng phạt, ngay cả quan đứng đầu cũng bị giáng chức. Kinh lược đốc sự là chỗ bắt nguồn của mọi lỗi sai, đáng lẽ phải bị trách phạt thật nặng, tuy nhiên y chỉ nhẹ nhàng cho qua, phạt tượng trưng chút ít bổng lộc của quan lại.
Hai viện cùng một giuộc, y tuy ngoảnh mặt làm thinh nhưng từ lâu đã sớm hiểu rõ. Chúng quan lại trong Bộ Hộ rất toan tính, lần này nhân cơ hội cố ý tỏ ra bất bình, muốn để cho y lòng sinh kẽ hở mà thả lỏng khối sắt này ra. Như thế còn chưa hết, lại còn nói với y một cách rất chân thành rằng trị thủy là việc trọng yếu đến nhường nào, hai viện nên hợp tác với nhau, thành lập một bộ phận chuyên phụ trách việc trị thủy. Y lại bảo chuyện là này chuyện lớn, có nhiều thứ mới lạ, hai bên quan lớn nên trở về thương lượng nhiều hơn, mỗi bên cử một người ra phụ trách.
Bánh nướng chỉ ném có một cái, hai nhà hẳn sẽ lao đầu vào cướp. Y lại chôn vùi toàn bộ mầm mống hoài nghi, trong tương lai nếu bộ Hộ và kinh lược đốc sự còn xảy ra chuyện nữa thì cũng khó bỏ qua khúc mắc trong lòng để hợp tác trở lại.
Y giải quyết xong mọi chuyện, phất tay cho người của hai viện lui ra, Lục Đức Hải ngay sau đó đi vào dập đầu tạ ơn. Dung Dận thấy mặt mày hắn vẫn còn xám xịt như đưa tang, hoàn toàn chưa hồi phục tinh thần, cũng sợ lúc này hắn chưa thể gượng dậy nổi, hiếm thấy mà an ủi một câu, nói: “Trong triều không phải là chỗ mà ngươi nên ở, hãy trở về quê hương mà tận sức.”
Lúc Đức Hải mặt tối như màu đất, chẳng thể thốt lên một lời nào, chỉ đành phải quỳ mọp xuống dập đầu liên tục.
Vào triều làm quan rồi hắn mới hiểu thì ra mọi thứ lại khó khăn đến vậy. Nhìn vào ai cũng nghĩ kinh lược đốc sự sóng yên biển lặng, bên trong hóa ra lại là hố sâu không đáy. Hắn tràn đầy nhiệt tình muốn làm việc thật tốt, quả nhiên một núi việc lớn lúc nào cũng đè lên đầu hắn. Mọi thứ liên quan đến việc khẩn thì dù chỉ sai có chút ít cũng chính là trọng trách của hắn. Những việc nhẹ nhàng, chuyện tốt thì hắn mới ra tay đã có người cướp công, còn cười tít mắt nói rằng muốn chia sẻ trách nhiệm với hắn, không nên để hắn phải vất vả. Chuyện hắn không hiểu đều chạy đi tìm người để thỉnh giáo, người ta giảng giải cho hắn nghe thì cũng có vẻ rõ ràng mạch lạc lắm, nhưng thật ra chỉ toàn là chủ nghĩa hình thức, bên trong một chút thực tế cũng chẳng có. Hỏi nhiều lại thành ra ai cũng chê hắn ngu dốt vụng về.
Thời gian đầu, những lúc có yến tiệc hắn đều tham gia rất nhiệt tình, nhưng những lúc ngồi bên mâm cỗ lại chỉ toàn nghe người khác nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, rót trà mời rượu, ái tình diễm lệ, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ chán ghét những kẻ nhà giàu suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm này, cộng thêm túi tiền rỗng tuếch, về sau thường khéo léo từ chối không tham dự nữa. Sau này hắn mới phát hiện ra muốn kết giao với người khác thì phải biết ngồi bên bàn rượu, uống rượu phong lưu chỉ là vẻ bề ngoài, sự thật bên trong lại là nắm chặt nhân tình thế thái.
Tới lúc hắn hiểu ra thì cũng đã muộn màng. Hắn ở trong kinh lược đốc sự tứ cố vô thân, chuyện vừa xảy ra ai cũng trút lên trên đầu hắn, hắn có trăm cái miệng cũng chẳng kêu oan nổi.
Lần trước ở trong ngự thư phòng, hắn đã hăm hở chí khí ngút trời đến nhường nào, vậy mà chỉ mới mấy tháng trời trôi qua, lúc quay lại đây bái kiến đã trở thành kẻ tội đồ phạm sai lầm, bị giáng chức về quê. Hắn luôn luôn tự mãn, cảm thấy mình được đức vua quý trọng, phạm lỗi sẽ được bệ hạ nâng đỡ, trước đó còn suy nghĩ nên trần tình ra sao mới được. Có ai ngờ đâu Thánh thượng lại nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp giáng chức hắn, ngay cả hai vị quan lớn cũng bị răn dạy nghiêm khắc. Hai chân hắn run rẩy, cuối cùng cũng nghe được Thánh thượng nói một câu nhẹ nhàng, bỗng chốc trong bụng tràn đầy chua xót, liên tục dập đầu, nức nở nói: “Bệ hạ! Thần oan uổng!”
Dung Dận thấy hắn vẫn còn chưa hiểu ra, lập tức lạnh lùng nói thẳng một câu: “Không hề oan uổng. Là một vị quan, ngươi không thể muốn gì được nấy. Nếu như ngươi có thể làm được chuyện đại sự thì cũng có thể làm được chuyện tiểu tiết. Lui xuống đi.”
Từng câu từng chữ của y tựa như thanh đao róc xương, khiến cho Lục Đức Hải hổ thẹn vô cùng, xám xịt như chó nhà có tang. Nghe Thánh thượng kêu lui, hắn dập đầu một cái rồi khom người ra ngoài. Thánh chỉ giáng chức phải lập tức được thi hành, vừa ra khỏi ngự thư phòng đã có người cởi quan bào của hắn, chỉ được mặc một thân áo lót bước ra khỏi hoàng cung. Nếu cứ nhếch nhác mà ra đi như vậy thì dọc đường cũng không biết sẽ có bao nhiêu người dừng lại tò mò chỉ trỏ, may sao có một vị quan tham chính tam phẩm trước đó là người quen cũ của hắn, đã giúp hắn gọi một chiếc kiệu nhỏ, lẳng lặng đưa hắn quay trở về phủ.
Phủ đệ của hắn cực kỳ khí thế, lúc ấy khi mới vào triều vì muốn nở mày nở mặt nên đã thuê rất nhiều gia đinh, gia sản trong nhà cũng thay mới toàn bộ. Hôm nay trong lúc vội vàng chỉ dành phải mời người môi giới đến để bán rẻ, chỉ trong vòng có mấy ngày đã bán sạch sành sanh. Chờ đến khi cầm khế ước bán nhà trong tay, một mình đi lại trong căn nhà trống rỗng, lòng hắn bỗng dưng lại cảm thấy thư thái.
Gia sản đồ sộ như vậy, từ trên xuống dưới mười mấy miệng ăn toàn được nuôi sống bằng bổng lộc của hắn. Hơn nữa những lần chén chú chén anh với bạn đồng liêu ngày xưa cũng đã mài mòn túi tiền của hắn, xoay sở đến mức sứt đầu mẻ trán. Hiện tại ngược lại như thế này cũng tốt, rơi vào cảnh trắng tay nhưng sạch sẽ, đổi được mấy tấm ngân phiếu quay về quê làm phú ông.
Hắn nhớ lại Thánh thượng nói rằng hắn là một vị quan, không thể muốn gì được nấy. Không oan uổng, thật sự không hề oan uổng. Người ta ai cũng có gia tộc quyền quý chống lưng, hắn chỉ là một kẻ tay không tấc sắt, phận bầu trôi theo nước như hắn dựa vào điều gì mà dám vọng tưởng sẽ có thể thôn tính sơn hà?
Chờ thêm vài ngày, tới khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Lục Đức Hải lập tức thuê xe ngựa, một mình rời khỏi hoàng thành.
Gia cảnh hắn nghèo có, lúc đến đây chỉ mang theo có hai bộ quần áo. Hôm nay thê lương ra đi, vẫn cũng chỉ có hai bộ áo quần làm hành lý tùy thân.
Ra khỏi hoàng thành, ngồi trên xe ngựa kêu lộc cộc, hắn không nhịn được vén rèm lêm, nhìn về phía đô thành nguy nga rực rỡ.
Hắn đã mang mơ ước, mang hùng tâm, mang nhiệt tình trọn một đời đốt cháy tại nơi này.
Nhưng hiện giờ trong lồng ngực chỉ còn sót lại tro tàn, nản lòng quay về quê hương.
Năm đó khoa cử hắn đứng đầu bảng, được giữ lại trong hoàng thành làm việc, ân sủng, vinh dự đến nhường nào. Những người cùng quê ai ai cũng nói hắn là con lươn chui lọt Kim Loan điện, nhà nghèo sinh ra quý tử. Từ đó về sau, con dân trăm họ trong toàn quận người người phấn chấn, tất cả đều nuôi chí lớn muốn đi theo con đường khoa cử giống như hắn.
Con đường này nhìn vào rực rỡ ánh hào quang, nhưng có đi mới biết sẽ khó khăn đến mức nào. Sinh ra là con nhà nghèo, đời đời sẽ không thể vươn mình. Hắn thất bại quay về, phí hoài sức lực, cuối cùng vẫn trở thành loại ruồi nhặng thấp bé.
Lục Đức Hải lặng yên thở dài, buông rèm xe xuống không đành lòng nhìn nữa.
Đoạn đường này hắn bôn ba hết mười mấy ngày mới đến được vùng nước sông Ly Giang. Đầu năm lũ lụt thê thảm, tuy đã có triều đình cứu giúp nhưng dân chúng vẫn không tránh được kiếp nạn bán con đổi tiền, người người chết đói khắp nơi. Con sông lớn kia vẫn không ngừng chảy, ngập tràn trên khắp đồng ruộng đất đai, phá hủy không biết bao nhiêu mà kể cuộc sống đầm ấm của các hộ dân. Lục Đất Hải trên đường đi ca thán, nhưng có lòng mà lại không có lực. Hắn giờ đã không còn là quan lớn, dù sao cũng phải chừa cho mình chút tiền để trở về hỗ trợ cha mẹ, cứu giúp bà con thân thích. Vì vậy mặc dù trên tay có tiền cũng không dám ban phát cứu tế. Huống chi tiền cũng có lúc cạn, mà người nghèo thì là vô số kể. Muốn cứu cũng không thể cứu hết, phải cứu từ gốc rễ mà lên, điều trước mắt chính là phải trị thủy.
Hắn đã tận mắt chứng kiến thảm trạng hậu cơn lũ, chính hắn cũng từng đích thân đi trị thủy. Hắn hiểu Thánh thượng vì sao lại phải nhân nhượng ba đại gia tộc ở vùng sông Ly Giang này nhiều đến thế chỉ để đổi chút quyền lợi trị thủy. Lúc còn ở hoàng thành, hắn đã biết Thánh thượng là người hùng mạnh tài giỏi đến nhường nào, chăm lo vạn dân, cũng hiểu những nỗi mệt mỏi lớn lao bên trong mà y đang phải gánh chịu. Trên đường đi, hắn cũng được chứng kiến những thế gia đại tộc giàu có quyền quý kia khoe khoang như thế nào, bọn họ độc chiếm quyền thế ngút trời, nhưng lại chẳng có ai suy nghĩ cho dân cho nước, dốc lòng dốc sức.
Cuối cùng hắn cũng đã trở về quê hương rồi.
Lục Đức Hải đứng trên gò đồi, nhìn xa xa phía bên kia bờ sông chính là quê hương vốn dĩ bình yên và xanh biêng biếc của hắn. Một trận lũ lớn đã qua đi, đồng ruộng màu mỡ giờ đây đã hóa hoang tàn. Khu chợ ở vùng ven sông đã không còn nữa, chỉ thấy những mảnh ngói loang lổ hoang vu nằm chất đống nơi mé nước. Con sông lớn hàng năm chảy cuồn cuộn kia đã quét sạch sẽ quê hương sầm uất trong ký ức. Hắn cô đơn đi tới bến đò, bước lên một chiếc thuyền lá lao như gió qua sông. Sóng lớn khiến hắn gần như hôn mê, nằm trên thuyền ói liên miên, ói đến mức nước mắt giàn giụa.
Hắn ói xong, cúi đầu xuống lấy nước sông rửa mặt. Thời tiết sáng ngời, bình minh đang lên. Trong lòng hắn bình tĩnh, lần nữa sửa sang lại áo quần.
Nơi này là quê hương của hắn, là nơi hắn cắm rễ vào trong đất đai. Dù cho chỉ còn có một thân một mình, hắn cũng phải lấy thân hết mình với con sông này, vì quê hương mà cố gắng hết sức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook