Tóm tắt
Aomine: Chỉ cần cậu có thể lấy một điểm từ trong tay tôi, cậu sẽ thắng!
——————————————–————
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Yayoi, Kuroko không biết phải trả lời như thế nào.

" Này! Cái cậu ở đằng kia, câu lạc bộ bóng rổ không cho người đến tham quan! " Một thành viên bóng rổ từ đằng xa hét vào mặt Yayoi.

Yayoi nhìn Kuroko, Kuroko vô tội nhìn lại cậu, đang đứng ở một nơi trống trãi như này mà Kuroko vẫn bị người khác bỏ qua, cảm giác tồn tại này quá phản khoa học!
Aomine vừa xong một cú ném rổ ở đằng kia, sau khi tiếp đất liền nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn xung quanh, lập tức phát hiện ra hai người đang đứng ở cửa: " Tetsu? Còn cậu nữa! ".

ngôn tình ngược
Nhìn thấy Yayoi, đôi mắt xanh đen của hắn nheo lại.

Hùng hổ đi đến bên đây: " Cậu dám để tôi ở chỗ này chờ lâu như vậy! Cậu gan lắm! "
“ Aomine-kun? ” Kuroko hơi ngạc nhiên nhìn vẻ mặt hung dữ của Aomine và vẻ mặt bình tĩnh của Yayoi.

Những thành viên còn lại của Thế Hệ Kỳ Tích cũng đi đến.

Yayoi co quắp nhìn vào đôi mắt xanh đen như sáng rực ánh lên ngọn lửa kia: " Tớ không nhớ rằng là đã hứa gì với cậu cả, da đen-kun.

"
Giọng điệu không chút phập phồng khiến trán Aomine nổi lên một cái hắc tuyến, hắn nắm chặt tay lại muốn đi tới, thì bị chặn ngang bởi một bóng người nhào đến: " Kuroko-cchi! Sao giờ này cậu mới tới~ "
Một người cao ráo đẹp trai với mái tóc vàng rực, treo trên người Kuroko, liên tục nói những câu như:
“ Hiếm thấy Aomine-cchi đến huấn luyện vui vẻ như vậy ”
“ Kuroko-cchi, hôm nay cậu trực nhật hả, sao cậu lại đến muộn vậy? ”
“ Aomine-cchi thật xấu, cậu ấy không chịu one on one với tớ "
" Tớ thực sự rất muốn cùng Aomine-cchi one on one a, hicccc."
Yayoi ngẩng đầu nhìn đoàn người, mặt không chút cảm xúc những trong lòng đang spam kịch liệt.

Ồ mố những người này thật sự là học sinh cấp hai hả? Họ ăn cái gì mà cao thế? Tất cả chắc đều phải từ 180 cm trở lên, đặc biệt là tên titan tóc tím kia.

Chiều cao của Murasakibara khiến Yayoi chán đéo muốn nói, nhưng khi nhìn thấy chiều cao của người có mái tóc đỏ cùng với chiều cao của Kuroko, Yayoi nghĩ rằng thì ra ở đây vẫn có người bình thường để an ủi cậu.


“ A… là cậu.

” Giọng nói lười biếng vang lên cùng với tiếng nhai snack khoai tây, Yayoi nhìn Murasakibara mà không hiểu sao hắn có thể nói rõ ràng như vậy trong khi đang nhai đầy cả một họng.

“ Kaionji-san tới đây tham quan à? ” Midorima đỡ kính nhìn người bạn cùng bàn mới của mình.

Yayoi gật đầu, liền nghe thấy người tóc đỏ mà vừa được Yayoi xếp vào loại " người bình thường " nói:
" Cậu là Kaionji Yayoi vừa mới nộp hồ sơ nhập học hôm nay sao? Tớ là Akashi Seijuro, đội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ.

"
Yayoi ngạc nhiên khi nhìn thân hình nhỏ nhắn giữa một nhóm người to lớn.

Khuôn mặt của Akashi nở một nụ cười dịu dàng, nhưng đôi mắt đỏ ấy lại ánh lên những tia sáng sắc bén.

Khi bắt gặp ánh mắt của hắn, dường như mọi thứ đều bị hắn nhìn thấu.

Khí tức trên thân thể nhỏ bé của hắn lại cực kỳ cường đại.

" Aiss cái tên này....!" Aomine giọng nói đè nén vang lên: " Đừng làm lơ tôi! Đến đấu với tôi đi! "
Yayoi bơ Aomine một cách triệt để, nghiêm túc cúi chào Akashi nói: " Đội trưởng Akashi, điều kiện để gia nhập đội một là gì? "
Aomine:.....!凸(╬艹皿艹)
Akashi ánh mắt lóe lên, cười không rõ nói: " Cậu muốn gia nhập đội một sao? "
Yayoi gật đầu chưa kịp nói thì Aomine đã rống lên: " Muốn gia nhập đội một thì trước tiên phải đánh bại tôi! "
Đôi mắt đen láy của cậu cuối cùng cũng chuyển hướng nhìn về phía Aomine, Yayoi liếc nhìn hắn một cái rồi chuyển hướng nhìn lại phía Akashi.

Akashi nhếch lên khóe miệng gật đầu xem như đồng ý với câu nói của Aomine.

Với tay cầm lấy quả bóng rổ, Aomine nở nụ cười kiêu ngạo đi về phía sân đấu cùng Yayoi.

Kuroko vẫn đang đi theo phía sau Yayoi, nhìn cậu với đôi mắt lo lắng,
Murasakibara vẫn mang vẻ mặt không bất cần và miệng hắn vẫn cứ luôn nhai snack.


“ Akashi? ” Midorima cau mày nhìn Akashi không đồng ý, nhưng phát hiện trên mặt hắn mang theo nụ cười hứng thú, trong đôi mắt đỏ lóe lên một tia mong đợi.

Đưa tay nâng kính, Midorima trầm ngâm nhìn hai người đã ở trên sân đấu.

“ Chỉ cần cậu có thể lấy một điểm từ trong tay tôi, cậu sẽ thắng! ” Aomine cúi người mở rộng hai tay, đôi mắt xanh đen sắc bén nhìn Yayoi đang cầm bóng, giống như dã thú dữ, hắn sẽ lao tới bắt con mồi bất cứ lúc nào.

Lời nói ngạo mạn như vậy khiến Yayoi im lặng, nhưng phải thừa nhận rằng người ở trước mặt này thực lực thực sự rất tốt, hàng phòng ngự chặt chẽ dường như không có sơ hở.

Cậu chậm rãi tâng bóng, âm thanh bóng đập xuống mặt đất cũng khiến cậu từ từ hưng phấn lên, khi cậu đứng dậy, cơ bắp toàn thân đều kêu lên công kích, hai mắt đen láy lóe sáng.

" Ha, khí thế không tồi.

" Aomine nở một nụ cười thách thức: " Tuy nhiên, khí thế thôi là không đủ.

Hãy để tôi dạy cho cậu bóng rổ không phải là một môn thể thao đơn giản! "
Đối mặt với sự phòng thủ chặt chẽ của Aomine, Yayoi cố gắng phá bằng một động tác giả, nhưng Aomine đã nhìn thấu được vài lần.

Tiếng " bụp bụp bụp " càng làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng.

Mặc dù động tác giả đó không đánh lừa được Aomine nhưng Yayoi lại càng thêm phấn khích, mắt ngày càng lóe lên tia sáng hơn.

Vừa rồi Thế Hệ Kỳ Tích tỏ vẻ không chú ý lắm nhưng giờ tất cả lại đều tập trung nhìn vào trận đấu trên sân, vốn dĩ họ nghĩ rằng sẽ không có kết quả nào khác với Aomine, nhưng tình hình hiện tại đã làm họ trong lòng rung lên.

Ngay cả Murasakibara, vốn không có hứng thú tỏ vẻ thờ ơ, cũng dần chú ý hơn và thả chậm tốc độ ăn snack.

Kise khẽ nheo mắt lại, mọi tâm tư đều ẩn hiện dưới đôi con ngươi màu vàng, hắn phấn khích phất tay nói: " Thật lợi hại! Động tác giả của Yayoi-cchi thật tuyệt! " Hắn nghĩ rằng nếu bây giờ hắn đối mặt với Yayoi thì có bị mắc lừa bởi những động tác giả được dùng để thăm dò đối thủ kia hay không?
Midorima đẩy kính để che đi vẻ ngạc nhiên trong mắt hắn, hắn không ngờ cậu bạn cùng bàn mới của hắn lại có trình độ bóng rổ cao như vậy.

Khuôn mặt Kuroko vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt xanh lam đã gợn sóng, hắn là cái bóng của Aomine, hắn không nghĩ ánh sáng của mình sẽ thua, nhưng hắn lại mơ hồ hy vọng rằng Yayoi có thể khiến Aomine thua một lần.


Kể từ khi tài năng của Aomine bùng nổ, cậu ấy đã không còn chơi bóng rổ một cách vui vẻ như trước và thậm chí còn nói rằng " chỉ có bản thân tôi mới thắng được tôi ".

Kuroko tiếp tục theo dõi cuộc đấu tay đôi giữa hai người với một tâm trạng khá phức tạp.

Akashi khoanh tay trước ngực, khóe miệng nở một nụ cười ẩn ý.

Đối với tình hình trong sân bóng, hắn hoàn toàn không thấy có gì kỳ quái.

Hắn vô cùng mong chờ xem Kaionji Yayoi có thể đạt tới được trình độ nào.

Những động tác giả để thăm dò cứ lặp đi lặp lại khiến Aomine có chút không kiên nhẫn, đôi mắt xanh đen nhìn Yayoi với vẻ hung dữ: " Này, nếu cậu có kỹ năng gì thì đừng ngại sử dụng, nếu không cậu sẽ thua thảm dưới tay tôi! "
Yayoi:....!Dây giày của cậu bị tuột kìa -_-
Aomine theo phản xạ nhìn xuống: " Cái gì? "
Thấy hắn đã lộ ra sơ hở, Yayoi nhanh chóng tâng bóng chạy về phía rổ: " Aho( ngu ngốc)mine.

"
Một số người ngoài sân sửng sốt trước lời nói của Yayoi, sau đó họ ngạc nhiên trước tốc độ của cậu: Nhanh quá!
" Tchh cái tên này! " Phản ứng rất nhanh bắt kịp, Aomine tràn đầy tức giận, đồng thời thầm kinh ngạc trước tốc độ của Yayoi.

Nhìn thấy Yayoi đã nâng quả bóng rổ lên, không chút do dự nhảy dựng lên: " Cậu nghĩ rằng chỉ với thủ thuật nhỏ đó mà có thể thắng được tôi —Cái gì!? "
Aomine đang nhảy lên cao chuẩn bị cản cú ném, thì mắt hắn mở lớn, khuôn mặt của Yayoi đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt hắn, nhưng quả bóng rổ vụt qua hắn mà lọt xuống rổ.

“ Ngửa ra sau rồi nhảy vòng lên! ” Midorima kinh ngạc kêu lên, rồi dường như đã phát hiện ra sự thất thố của mình, hắn không được tự nhiên đẩy kính để che đi biểu tình, nhưng đôi mắt vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng.

Trừ Akashi đã đoán được trước, những người còn lại vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Kuroko trên mặt cũng không giữ được sự bình tĩnh.

“ Nó thực sự.....!khiến tôi càng thấy hưng phấn! ” Sau khi tiếp đất, Aomine nhìn Yayoi vẫn mang vẻ mặt vô cảm, khuôn mặt Aomine liền mang theo vẻ không cam lòng nhưng nhiều hơn là sự phấn khích khi tìm thấy đối thủ xứng tầm mình, trong đôi mắt xanh đen của hắn là ý chí chiến đấu kiên cường, hắn nhặt quả bóng rổ ném cho Yayoi: " Lại tới! "
Yayoi thản nhiên tiếp lấy quả bóng, bình tĩnh nhìn khuôn mặt ngâm đen mang vẻ háo hức: " Không muốn! "
“ Cái gì? ” Aomine sửng sốt, sau đó hung ác nhìn cậu: " Cậu đang nói cái gì hả?! "
Yayoi không hề bị hắn làm cho kinh hãi, bình tĩnh nói: " Cậu đã nói chỉ cần tớ lấy được một điểm trên tay cậu thì tớ sẽ thắng.

Và tớ đã thắng rồi.

"
Vừa nói, cậu vừa quay đầu nhìn về phía Akashi đã bước đến trong sân: " Đội trưởng Akashi? "
Akashi đối với cậu gật gật đầu, ý cười không hề thay đổi: " Đúng vậy, từ hôm nay cậu là thành viên chính thức của đội một, ngày mai sẽ báo danh lại tại đây.

"

“ Được, tớ hiểu rồi.

” Yayoi nghiêm túc gật đầu.

“ Vậy thì hôm nay tớ về trước, ngày mai tớ sẽ đến báo danh đúng giờ ”.

" Tuyệt vời, tuyệt vời! Yayoi-cchi bé nhỏ thật lợi hại quá đi!!~ " Một ánh vàng lướt qua mắt cậu, Yayoi chỉ cảm thấy một sức nặng đè trên cơ thể.

Không kịp chuẩn bị Yayoi liền lảo đảo xém ngã xuống.

Và Kaionji •1m58• Yayoi khó chịu nhìn ánh mắt vàng đang lóe sáng kia bằng khuôn mặt vẫn vô cảm, nhẹ giọng nói: "Đại Hoàng (*1), đi xuống."
“ Đại, Đại Hoàng? ” Hai hàng nước mắt chảy xuống từ đôi mắt vàng kim, Kise nói bằng giọng mũi: “ Yayoi-cchi thật quá đáng இ_இ ”
“ Kise-kun, xin đừng làm phiền Kaionji-kun.

” Giọng nói bình tĩnh của Kuroko vang lên khiến nước mắt Kise càng chảy nhiều: “ Kuroko-cchi cũng thật quá đáng! "
" Này! Tên kia, thắng rồi liền muốn chạy hả! " Aomine tức giận nhìn chằm chằm Yayoi, bất mãn nói.

“ Đúng thế, cậu đã thua dưới tay tớ.

” Yayoi nói khiến Aomine càng thêm tức giận, còn chưa kịp nói lại thì đã bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang.

Yayoi cuối cùng cũng thoát khỏi sự đu bám của Kise, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: " Alo Masaomi-nii "
Giọng nói nhẹ nhàng của Masaomi truyền qua điện thoại: " Yayoi đã tan học chưa? Anh đang ở trước cổng trường em đây.

"
Ẩn ẩn truyền đến giọng nói hoạt bát của Wataru: " Yayoi-nii! Yayoi-nii, còn có Wataru đến rước Yayoi-nii nữa nè.

"
Yayoi ánh mắt nhu hòa: " Được, anh sẽ ra ngay.

"
Cúp máy, Yayoi ngừng chú ý đến Aomine đang nhìn cậu chằm chằm, lịch sự chào tạm biệt những người khác, Yayoi đi ra cổng trường.

“ Lần sau, tôi sẽ không thua cậu! ” Giọng nói đầy chiến ý của Aomine vang lên từ phía sau.

Cậu rửa mắt mong chờ!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương