[Tổng] Hạ Huyền Lục Dazai
-
Chương 20: Nhật Bản đệ nhất danh trinh thám
Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Chương 20. Trinh thám nổi tiếng nhất Nhật Bản
Tòa khách điếm phục vụ trà này khá nổi danh, người đến người đi nườm nượp, cho dù đang ngồi ở trong căn phòng yên tĩnh cũng khó có thể tránh khỏi việc nghe thấy những âm thanh mọi người nói chuyện ở bên ngoài cửa sổ.
Nhưng Dazai hoàn toàn không bị những thứ như vậy ảnh hưởng, anh nhìn một chồng giấy viết bản thảo ở trên bàn, biểu tình chuyên chú tới mức đã không giống với Dazai Osamu. Khiến cho người khác cảm giác như giây tiếp theo anh sẽ bật khóc, nhưng anh lại không như vậy, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Cũng không phải anh đang ngồi một mình, Oda Sakunosuke cũng không ngồi ở đối diện anh. Trang sách trong lồng ngực hơi hơi nóng lên, đệm hương bồ phía đối diện cũng có nhiều hơn một bóng người ngồi lên.
Dazai không có mở miệng giải thích, hắn bình tĩnh mà ngồi tại một chỗ, ánh mắt của người ngồi đối diện trước nay không hề biến thành ' mờ mịt vô thố '.
Edogawa Ranpo quan sát hoàn cảnh xung quanh hắn một chút, sau đó lại nhìn về phía Dazai. Năng lực siêu việt dường như đã vượt qua nhân loại chỉ cần hắn quan sát tỉ mỉ liền lập tức có thể phân tích sự thật đến rõ rõ ràng ràng.
"Thì ra là như thế này," Ranpo rất có hứng thú mà cầm lấy một miếng bánh ngọt đến có chút nị người ở trên bàn, không chút khách khí mà nhét vào trong miệng.
Bọn họ đang ở thời đại Taisho, nhưng khác với thời đại ở trong chính sử —— cùng lưu hành với văn hóa ở Tây Dương, trên đời còn cất giấu một loại sinh vật ăn thịt người.
Dazai cảm thán, kinh ngạc mà nhìn Ranpo. Mặc dù trên thực tế anh đã sớm hiểu biết đến mười phần rõ ràng đối với năng lực trinh thám của thám tử tài năng trước mặt này. Nhưng mà cho dù hắn đã đến một thế giới khác cũng có thể phỏng đoán ra tình cảnh của bản thân trong một thời gian ngắn, thậm chí còn có thể đoán ra toàn bộ mục đích mà Dazai mời hắn đến đây, cho dù hiện tại quỷ có xuất hiện ở chỗ này đi chăng nữa thì cũng chỉ sợ có vậy mà thôi.
Lấy năng lực của Edogawa Ranpo mà nói, nếu như hắn giống Dazai Osamu hoặc là Dostoevsky có thói quen thao túng lòng người để có thể đạt được mục đích như vậy, cuối cùng chỉ sợ hắn sẽ càng đáng sợ hơn so với bọn họ mà thôi. Chẳng qua hắn chỉ khinh thường với việc làm như vậy, cũng lười đi phỏng đoán tâm tư của người so với hắn càng vụng về hơn mà thôi.
Nhưng mà hiện tại Dazai đúng là đang cần một người như thế trợ giúp mình.
"Thập Nhị Quỷ Nguyệt là cấp dưới của Quỷ Vương là Kibutsuji Muzan, trong đó có sáu con quỷ Thượng Huyền chưa từng có tin tức thay đổi thành viên," Dazai nói ra tin tức cơ bản, "Tổ chức tên là Sát Quỷ Đoàn hiện tại đang tìm kiếm tung tích của Thượng Huyền Lục Daki."
"Nhưng mà lúc này lại cần thám tử tài ba trợ giúp! " Edogawa Ranpo ngả người về phía sau, "Chính là chỗ này đi, phố đèn đỏ lớn nhất cả nước?"
Không sai, hai người bọn họ lúc này đang ở Yoshiwara, có thể phân biệt từ trong mùi trà không thể áp chế mùi vị son phấn, càng đừng nói đến việc tiếng người ồn ào ở xung quanh, có lẽ còn có cả những việc nhỏ không đáng kể mà bản thân Dazai không phát hiện đều có thể làm căn cứ phá án của người thám tử trước mặt này.
Mà muốn tìm ra Thượng Huyền Lục ở chỗ này, đói với Ranpo mà nói thì căn bản là dễ như trở bàn tay. Hắn thậm chí không cần ra khỏi căn phòng này cũng có thể biết chỗ ẩn thân hiện tại của Daki cùng nhược điểm có khả năng tồn tại.
"Ranpo - san thích loài hoa nào?" Dazai vừa sắp xếp đống bản thảo trong tay theo thứ tự, sau đó cất vào bên trong phong thư vừa hỏi người thám tử đang ghé vào trên bàn tỏ vẻ bản thân chán muốn chết.
Gần như chỉ có một mình anh nghe thấy câu hỏi của mình, giống việc bâng quơ nói ra câu vô nghĩa nào đó vậy. Nhưng cho dù là Dazai đang chuyên tâm sửa sang lại mấy tờ bản thảo hay là Ranpo đang thiếu hứng thú trầm trọng, không ai dựa vào ý trên ngoài mặt chữ để lý giải vấn đề này.
"Thám tử lừng danh sẽ không thèm chú ý đến loại đồ vật nhàm chán này," Ranpo xua xua tay, đôi mắt nheo lại, "Nhưng mà nếu là ngươi nhờ vả ta, cũng không phải là không thể đi một chuyến."
Hắn không hỏi vì sao Dazai không tự mình ra mặt —— dù sao từ trước đến nay, cái loại sự tình thao túng nhân tâm đều là sở trường của Dazai. Nhưng hiển nhiên Ranpo đã nhìn ra thân phận hiện tại của Dazai cùng kế hoạch của anh là không thể xuất hiện trước mặt ' những người của chính nghĩa'.
Dùng cơ thể của con người để ngụy trang thành quỷ,quả thật chưa từng nghe thấy. Dazai thật sự luôn luôn vui vẻ sắm vai người xấu trong cái loại trò chơi đóng kịch này nha.
"Mặt khác," Edogawa Ranpo quay đầu lại, cặp con ngươi màu xanh lục kia chớp mắt một cái, tựa hồ lộ ra biểu hiện tính trẻ con hoàn toàn không hợp với ý vị ôn hòa, "Chúc mừng ngươi, Dazai."
Trong đêm mưa của mấy năm trước, Ranpo cho rằng hắn đã thấy được sự kết thúc bi ai nhất của một đoạn tình cảm này. Nhưng mà vào lúc này đây, hắn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng vì sự không chính xác của năng lực siêu lý luận —— bởi vì Dazai đáng giá, Oda Sakunosuke cũng đáng đến.
Dazai sửng sốt, đem tập bản thảo đã được bọc cẩn thận đặt lên bàn, lộ ra một nụ cười vui vẻ thật lòng.
——————
Rengoku Kyojuro bị thương nặng ở trong sự kiện đoàn tàu vô hạn bây giờ vẫn còn đang tu dưỡng trong căn phòng thuộc Điệp Phủ, lúc ấy bọn họ đều cho rằng Rengoku đã bị Thượng Huyền Tam giết chết.
Nhưng mà miệng vết thương trên ngực hắn vậy mà lại xảy ra kì tích lệch khỏi quỹ đạo không trúng trái tim của hắn. Hơn nữa vì chưa bao giờ ngừng hô hấp tập trung hoàn toàn, dẫn đến việc tuy hắn vì trọng thương nên bị hôn mê nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức như nhóm Tanjirou khi đó tưởng tượng.
Ở trong sự chăm sóc cẩn thận của Điệp Phủ, hắn chỉ cần tu dưỡng thêm vài tháng là có thể trở lại trạng thái đỉnh cao của ngày trước. Có thể sống sót sau khi giao đấu với Thượng Huyền Tam quả thật không dễ dàng chút nào.
Việc này chỉ có thể lý giải theo hướng đó là sự sai lầm của Thượng Huyền Tam —— có lẽ là do mặt trời sắp mọc khiến hắn kinh hoảng, ở trong trạng thái đó nên mới không nhắm chuẩn vào chỗ yếu hại.
Trên thực tế Tanjirou cũng không cho rằng Akaza sẽ không phải là cái loại quỷ vì mặt trời sắp mọc mà khủng hoảng đến mức không kịp giết người. Nhưng cậu không thể nói rõ đó là nguyên nhân gì, đương nhiên cũng không có cách nào để dựa vào trực giác đang mách bảo của mình liền bẩm báo với chúa công.
Mà bọn họ cũng từ việc Thượng Huyền Tam đến chi viện cho Hạ Huyền Lục mà có nhận thức mới. Thời điểm trước kia, khi bọn họ chém giết Hạ Huyền cũng chưa từng thấy Thượng Huyền nào đến ứng cứu. Hiển nhiên Kibutsuji Muzan rất coi trọng tên Hạ Huyền không có bất cứ sức chiến đấu nào nhưng lại có Huyết Quỷ Thuật dị thường.
Lần này Âm Trụ Uzui Tengen mang theo ba người mặc nữ trang đến hoa phố, chính là để tìm ba người vợ nằm vùng đột nhiên mất tích ở nơi này —— hắn phát hiện chỗ này có thể là nơi ẩn náu của một Thượng Huyền.
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp vào hành lang của quán trà đầu tiên nhằm thám thính tin tức, đã gặp một thanh niên híp híp mắt có khí chất không hợp với nơi này ở trên đường.
Thanh niên khoác chiếc áo khoác màu nâu, ôm túi giấy đựng trái cây du đãng ở trên đường giống như đi lang thang không có mục tiêu ở trên phố, nhưng lại giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Sở dĩ nói hắn cùng nơi này không hợp nhau, là do trên người hắn tràn ngập hơi thở nào đó quá mức ấu trĩ khiêu thoát(*).
(*)Khiêu thoát: giải thích rồi nhưng mà quên, ai không nhớ tự lướt ????
Cái này khiến cho người khác rất khó có thể xem hắn chân chân chính chính là một thành phần trong những người kiểu ngư long hỗn tạp trên hoa phố.
Tanjirou luôn luôn là một đứa trẻ thích giúp đỡ mọi người, hiện tại nhìn thấy trạng thái giống như đang bị lạc đường của thanh niên cũng nhịn không được muốn tiến lên hỏi hắn có cần sự trợ giúp hay không —— trong lúc nhất thời, cậu quên đi lớp son phấn của con gái cùng bộ mặt sau khi đã trang điểm quá mức kinh người của mình.
"Xin hỏi anh cần sự giúp đỡ gì sao?" Trong nháy mắt khi cậu vừa cất lời, Tanjirou đã phải miễn cưỡng nói lái thanh âm đi, mới làm bản thân cậu không giống như một người con trai trang điểm như con gái.
Uzui Tengen cũng không ngăn cản Tanjirou, nhưng suy tính của hắn còn sâu xa hơn rất nhiều so với việc đơn thuần muốn giúp đỡ. Trong mắt hắn, bất luận những cái gì có sự khác thường đều đáng giá điều tra, bao gồm cả người thanh niên vốn dĩ không nên xuất hiện ở hoa phố này.
"À, hình như bản thân ta giống như đang bị lạc đường." Edogawa Ranpo đang buồn rầu vì không tìm thấy địa phương mà Dazai nói, vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy ba người nam giả nữ đến cay mắt người nhìn, cùng một quý công tử xõa tóc —— không, nếu nói là con nhà giàu thì đống cơ bắp kia cũng không khỏi có sự phát triển quá mức.
Hắn tinh tế đánh giá, liền biết rõ thân phận của bốn người. Nhưng mà hắn không mở miệng dò hỏi, cũng không đại biểu Uzui Tengen sẽ không mượn cơ hội này để hỏi hắn vài vấn đề để thử thật giả.
"Bị lạc đường sao? Tình hình trật tự ở phụ cận chỗ này quả thật không tốt lắm, ngươi đi như thế nào để bị lạc đến chỗ này vậy?"
"Đã tìm được rồi. Các ngươi là người của Sát Quỷ Đoàn," Edogawa Ranpo vừa móc kẹo ra từ túi giấy nhét vào trong miệng vừa nói một cách đương nhiên, "Có người mời ta tới giúp các ngươi tìm kiếm 'Thượng Huyền quỷ'."
Bốn người sợ hãi cùng kinh ngạc. Hoàn toàn không có gì đáng để nghi ngờ, thanh niên trước mặt này tuyệt đối không phải là thành viên của Sát Quỷ Đoàn, hoàn toàn không biết sử dụng phương pháp hô hấp, thậm chí tố chất thân thể còn kém hơn một chút so với những người bình thường siêng năng vận động.
Tại sao hắn có thể biết được sự tồn tại của quỷ, lại làm thế nào biết được nhiệm vụ bí mật lẻn vào của Sát Quỷ Đoàn?
Cơ bắp của Uzui Tengen đã bắt đầu căng chặt, hắn đã sớm học được bài học không xem nhẹ bất cứ kẻ nào, cho dù một người thoạt nhìn qua có vẻ vô hại cũng có khả năng là bị quỷ khống chế hoặc bị mê hoặc đồng lõa.
"Ngươi là kẻ nào?" Uzui Tengen hạ giọng hỏi. Tuy rằng vì có quá nhiều người đi trên đường nên không thể ra tay uy hiếp, cũng không có cách nào thông qua Nhật Luân Kiếm uy hiếp người cách xa tầm ngắm, nhưng ý vị nguy hiểm trong giọng nói của hắn cũng không hề ít.
"Ta chính là thám tử tài ba nhất Nhật Bản, cũng là Edogawa Ranpo!"
Thanh niên mang mũ Beret màu nâu trả lời một cách đầy tinh thần phấn chấn. Tuy rằng nhìn thế nào cũng thấy là một người trưởng thành về tuổi tác, nhưng phong cách hành sự so với trẻ nhỏ lại không có sự khác biệt mấy. Hơn nữa thêm túi giấy đựng trái cây được hắn ôm vào trong ngực lại càng khó có thể coi hắn là người lớn.
Nhưng mà cái sự tự tin khiến người ta đỡ trán này thật ra lại có hiệu quả vi diệu y như khi Uzui Tengen thường xuyên công bố mình là ' thần lễ hội hoa lệ'.
Edogawa Ranpo thấy bản thân mình thế nào cũng không giống người đến hoa phố tìm sự vui vẻ, chi bằng nói là đi lầm đường. Cái loại lý do hoang đường này lại càng dễ dàng làm người ta tin tưởng một chút.
Cái người thanh niên tự xưng là thám tử này, kế hoạch kế tiếp là ——
Edogawa Ranpo lấy ra bộ mắt kính ở trong lòng đeo lên trên mũi, ngưng thần nhìn kĩ. Chỉ là bộ dáng tập trung của hắn chỉ giằng co ngắn ngủi trong vài giây, rất nhanh, hắn liền trân trọng tháo mắt kính xuống, rất thất vọng dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Việc này cũng quá đơn giản rồi, hoàn toàn không có tính khiêu chiến! Thám tử tài ba nhất thế giới đến đây chính là để làm loại việc nhỏ này sao?"
Cái vụ án không hề có hàm lượng kĩ thuật như vậy, có chỗ nào đáng giá để thám tử đại nhân tự thân xuất mã? Hắn chính là thám tử mạnh nhất có thể giải quyết nghi án cấp thế giới! Nhưng mà xem phân lượng của túi trái cây mà Dazai đưa cho cùng việc Dazai nhờ hắn giúp đỡ, hắn vẫn nên cố mà cung cấp manh mối cho mấy kẻ ngu dốt này đi.
"Thượng Huyền Lục mà các ngươi muốn tìm ở nhà Kyogoku, tên là Daki."
Hắn... Lời hắn nói chính là nói thật. Cho dù là khứu giác của Tanjirou hay là thính giác của Zenitsu, đều cảm nhận một cách rõ ràng sự tự tin tràn ngập của Edogawa Ranpo trước mặt, không hề có chút cảm giác ăn nói bừa bãi nào.
"Là ai phái ngươi tới?" Uzui Tengen hỏi. Hoa khôi Daki xác thật là đối tượng đáng nghi hàng đầu của hắn, nhưng mà chỉ dựa vào lời nói một bên của thanh niên này cũng không thể xác định chuyện đó là thật hay giả.
"Người nhờ bổn thám tử trợ giúp nói hắn chỉ là một người Yokohama tốt bụng."
Edogawa Ranpo nhai kẹo, ở việc lựa chọn nên hố Dazai hay ăn đồ ngọt hắn rất vui sướng mà chọn vế sau.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Odasaku tạm thời offline.
_________
Ain: dạo này vụ bản quyền lại bị dấy lên hơi nhiều:))))) nếu căng thẳng quá chắc sẽ phải tạm gỡ truyện này xuống, chờ mọi thứ êm đẹp rồi lại đăng lên.
P/s: ê mà giờ mới nhớ ra, Viêm trụ còn sống kìa:)))) tôi chống mắt lên xem tác giả lấp hố kiểu gì
Edit + beta: Ain Takei
Chương 20. Trinh thám nổi tiếng nhất Nhật Bản
Tòa khách điếm phục vụ trà này khá nổi danh, người đến người đi nườm nượp, cho dù đang ngồi ở trong căn phòng yên tĩnh cũng khó có thể tránh khỏi việc nghe thấy những âm thanh mọi người nói chuyện ở bên ngoài cửa sổ.
Nhưng Dazai hoàn toàn không bị những thứ như vậy ảnh hưởng, anh nhìn một chồng giấy viết bản thảo ở trên bàn, biểu tình chuyên chú tới mức đã không giống với Dazai Osamu. Khiến cho người khác cảm giác như giây tiếp theo anh sẽ bật khóc, nhưng anh lại không như vậy, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Cũng không phải anh đang ngồi một mình, Oda Sakunosuke cũng không ngồi ở đối diện anh. Trang sách trong lồng ngực hơi hơi nóng lên, đệm hương bồ phía đối diện cũng có nhiều hơn một bóng người ngồi lên.
Dazai không có mở miệng giải thích, hắn bình tĩnh mà ngồi tại một chỗ, ánh mắt của người ngồi đối diện trước nay không hề biến thành ' mờ mịt vô thố '.
Edogawa Ranpo quan sát hoàn cảnh xung quanh hắn một chút, sau đó lại nhìn về phía Dazai. Năng lực siêu việt dường như đã vượt qua nhân loại chỉ cần hắn quan sát tỉ mỉ liền lập tức có thể phân tích sự thật đến rõ rõ ràng ràng.
"Thì ra là như thế này," Ranpo rất có hứng thú mà cầm lấy một miếng bánh ngọt đến có chút nị người ở trên bàn, không chút khách khí mà nhét vào trong miệng.
Bọn họ đang ở thời đại Taisho, nhưng khác với thời đại ở trong chính sử —— cùng lưu hành với văn hóa ở Tây Dương, trên đời còn cất giấu một loại sinh vật ăn thịt người.
Dazai cảm thán, kinh ngạc mà nhìn Ranpo. Mặc dù trên thực tế anh đã sớm hiểu biết đến mười phần rõ ràng đối với năng lực trinh thám của thám tử tài năng trước mặt này. Nhưng mà cho dù hắn đã đến một thế giới khác cũng có thể phỏng đoán ra tình cảnh của bản thân trong một thời gian ngắn, thậm chí còn có thể đoán ra toàn bộ mục đích mà Dazai mời hắn đến đây, cho dù hiện tại quỷ có xuất hiện ở chỗ này đi chăng nữa thì cũng chỉ sợ có vậy mà thôi.
Lấy năng lực của Edogawa Ranpo mà nói, nếu như hắn giống Dazai Osamu hoặc là Dostoevsky có thói quen thao túng lòng người để có thể đạt được mục đích như vậy, cuối cùng chỉ sợ hắn sẽ càng đáng sợ hơn so với bọn họ mà thôi. Chẳng qua hắn chỉ khinh thường với việc làm như vậy, cũng lười đi phỏng đoán tâm tư của người so với hắn càng vụng về hơn mà thôi.
Nhưng mà hiện tại Dazai đúng là đang cần một người như thế trợ giúp mình.
"Thập Nhị Quỷ Nguyệt là cấp dưới của Quỷ Vương là Kibutsuji Muzan, trong đó có sáu con quỷ Thượng Huyền chưa từng có tin tức thay đổi thành viên," Dazai nói ra tin tức cơ bản, "Tổ chức tên là Sát Quỷ Đoàn hiện tại đang tìm kiếm tung tích của Thượng Huyền Lục Daki."
"Nhưng mà lúc này lại cần thám tử tài ba trợ giúp! " Edogawa Ranpo ngả người về phía sau, "Chính là chỗ này đi, phố đèn đỏ lớn nhất cả nước?"
Không sai, hai người bọn họ lúc này đang ở Yoshiwara, có thể phân biệt từ trong mùi trà không thể áp chế mùi vị son phấn, càng đừng nói đến việc tiếng người ồn ào ở xung quanh, có lẽ còn có cả những việc nhỏ không đáng kể mà bản thân Dazai không phát hiện đều có thể làm căn cứ phá án của người thám tử trước mặt này.
Mà muốn tìm ra Thượng Huyền Lục ở chỗ này, đói với Ranpo mà nói thì căn bản là dễ như trở bàn tay. Hắn thậm chí không cần ra khỏi căn phòng này cũng có thể biết chỗ ẩn thân hiện tại của Daki cùng nhược điểm có khả năng tồn tại.
"Ranpo - san thích loài hoa nào?" Dazai vừa sắp xếp đống bản thảo trong tay theo thứ tự, sau đó cất vào bên trong phong thư vừa hỏi người thám tử đang ghé vào trên bàn tỏ vẻ bản thân chán muốn chết.
Gần như chỉ có một mình anh nghe thấy câu hỏi của mình, giống việc bâng quơ nói ra câu vô nghĩa nào đó vậy. Nhưng cho dù là Dazai đang chuyên tâm sửa sang lại mấy tờ bản thảo hay là Ranpo đang thiếu hứng thú trầm trọng, không ai dựa vào ý trên ngoài mặt chữ để lý giải vấn đề này.
"Thám tử lừng danh sẽ không thèm chú ý đến loại đồ vật nhàm chán này," Ranpo xua xua tay, đôi mắt nheo lại, "Nhưng mà nếu là ngươi nhờ vả ta, cũng không phải là không thể đi một chuyến."
Hắn không hỏi vì sao Dazai không tự mình ra mặt —— dù sao từ trước đến nay, cái loại sự tình thao túng nhân tâm đều là sở trường của Dazai. Nhưng hiển nhiên Ranpo đã nhìn ra thân phận hiện tại của Dazai cùng kế hoạch của anh là không thể xuất hiện trước mặt ' những người của chính nghĩa'.
Dùng cơ thể của con người để ngụy trang thành quỷ,quả thật chưa từng nghe thấy. Dazai thật sự luôn luôn vui vẻ sắm vai người xấu trong cái loại trò chơi đóng kịch này nha.
"Mặt khác," Edogawa Ranpo quay đầu lại, cặp con ngươi màu xanh lục kia chớp mắt một cái, tựa hồ lộ ra biểu hiện tính trẻ con hoàn toàn không hợp với ý vị ôn hòa, "Chúc mừng ngươi, Dazai."
Trong đêm mưa của mấy năm trước, Ranpo cho rằng hắn đã thấy được sự kết thúc bi ai nhất của một đoạn tình cảm này. Nhưng mà vào lúc này đây, hắn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng vì sự không chính xác của năng lực siêu lý luận —— bởi vì Dazai đáng giá, Oda Sakunosuke cũng đáng đến.
Dazai sửng sốt, đem tập bản thảo đã được bọc cẩn thận đặt lên bàn, lộ ra một nụ cười vui vẻ thật lòng.
——————
Rengoku Kyojuro bị thương nặng ở trong sự kiện đoàn tàu vô hạn bây giờ vẫn còn đang tu dưỡng trong căn phòng thuộc Điệp Phủ, lúc ấy bọn họ đều cho rằng Rengoku đã bị Thượng Huyền Tam giết chết.
Nhưng mà miệng vết thương trên ngực hắn vậy mà lại xảy ra kì tích lệch khỏi quỹ đạo không trúng trái tim của hắn. Hơn nữa vì chưa bao giờ ngừng hô hấp tập trung hoàn toàn, dẫn đến việc tuy hắn vì trọng thương nên bị hôn mê nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức như nhóm Tanjirou khi đó tưởng tượng.
Ở trong sự chăm sóc cẩn thận của Điệp Phủ, hắn chỉ cần tu dưỡng thêm vài tháng là có thể trở lại trạng thái đỉnh cao của ngày trước. Có thể sống sót sau khi giao đấu với Thượng Huyền Tam quả thật không dễ dàng chút nào.
Việc này chỉ có thể lý giải theo hướng đó là sự sai lầm của Thượng Huyền Tam —— có lẽ là do mặt trời sắp mọc khiến hắn kinh hoảng, ở trong trạng thái đó nên mới không nhắm chuẩn vào chỗ yếu hại.
Trên thực tế Tanjirou cũng không cho rằng Akaza sẽ không phải là cái loại quỷ vì mặt trời sắp mọc mà khủng hoảng đến mức không kịp giết người. Nhưng cậu không thể nói rõ đó là nguyên nhân gì, đương nhiên cũng không có cách nào để dựa vào trực giác đang mách bảo của mình liền bẩm báo với chúa công.
Mà bọn họ cũng từ việc Thượng Huyền Tam đến chi viện cho Hạ Huyền Lục mà có nhận thức mới. Thời điểm trước kia, khi bọn họ chém giết Hạ Huyền cũng chưa từng thấy Thượng Huyền nào đến ứng cứu. Hiển nhiên Kibutsuji Muzan rất coi trọng tên Hạ Huyền không có bất cứ sức chiến đấu nào nhưng lại có Huyết Quỷ Thuật dị thường.
Lần này Âm Trụ Uzui Tengen mang theo ba người mặc nữ trang đến hoa phố, chính là để tìm ba người vợ nằm vùng đột nhiên mất tích ở nơi này —— hắn phát hiện chỗ này có thể là nơi ẩn náu của một Thượng Huyền.
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp vào hành lang của quán trà đầu tiên nhằm thám thính tin tức, đã gặp một thanh niên híp híp mắt có khí chất không hợp với nơi này ở trên đường.
Thanh niên khoác chiếc áo khoác màu nâu, ôm túi giấy đựng trái cây du đãng ở trên đường giống như đi lang thang không có mục tiêu ở trên phố, nhưng lại giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Sở dĩ nói hắn cùng nơi này không hợp nhau, là do trên người hắn tràn ngập hơi thở nào đó quá mức ấu trĩ khiêu thoát(*).
(*)Khiêu thoát: giải thích rồi nhưng mà quên, ai không nhớ tự lướt ????
Cái này khiến cho người khác rất khó có thể xem hắn chân chân chính chính là một thành phần trong những người kiểu ngư long hỗn tạp trên hoa phố.
Tanjirou luôn luôn là một đứa trẻ thích giúp đỡ mọi người, hiện tại nhìn thấy trạng thái giống như đang bị lạc đường của thanh niên cũng nhịn không được muốn tiến lên hỏi hắn có cần sự trợ giúp hay không —— trong lúc nhất thời, cậu quên đi lớp son phấn của con gái cùng bộ mặt sau khi đã trang điểm quá mức kinh người của mình.
"Xin hỏi anh cần sự giúp đỡ gì sao?" Trong nháy mắt khi cậu vừa cất lời, Tanjirou đã phải miễn cưỡng nói lái thanh âm đi, mới làm bản thân cậu không giống như một người con trai trang điểm như con gái.
Uzui Tengen cũng không ngăn cản Tanjirou, nhưng suy tính của hắn còn sâu xa hơn rất nhiều so với việc đơn thuần muốn giúp đỡ. Trong mắt hắn, bất luận những cái gì có sự khác thường đều đáng giá điều tra, bao gồm cả người thanh niên vốn dĩ không nên xuất hiện ở hoa phố này.
"À, hình như bản thân ta giống như đang bị lạc đường." Edogawa Ranpo đang buồn rầu vì không tìm thấy địa phương mà Dazai nói, vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy ba người nam giả nữ đến cay mắt người nhìn, cùng một quý công tử xõa tóc —— không, nếu nói là con nhà giàu thì đống cơ bắp kia cũng không khỏi có sự phát triển quá mức.
Hắn tinh tế đánh giá, liền biết rõ thân phận của bốn người. Nhưng mà hắn không mở miệng dò hỏi, cũng không đại biểu Uzui Tengen sẽ không mượn cơ hội này để hỏi hắn vài vấn đề để thử thật giả.
"Bị lạc đường sao? Tình hình trật tự ở phụ cận chỗ này quả thật không tốt lắm, ngươi đi như thế nào để bị lạc đến chỗ này vậy?"
"Đã tìm được rồi. Các ngươi là người của Sát Quỷ Đoàn," Edogawa Ranpo vừa móc kẹo ra từ túi giấy nhét vào trong miệng vừa nói một cách đương nhiên, "Có người mời ta tới giúp các ngươi tìm kiếm 'Thượng Huyền quỷ'."
Bốn người sợ hãi cùng kinh ngạc. Hoàn toàn không có gì đáng để nghi ngờ, thanh niên trước mặt này tuyệt đối không phải là thành viên của Sát Quỷ Đoàn, hoàn toàn không biết sử dụng phương pháp hô hấp, thậm chí tố chất thân thể còn kém hơn một chút so với những người bình thường siêng năng vận động.
Tại sao hắn có thể biết được sự tồn tại của quỷ, lại làm thế nào biết được nhiệm vụ bí mật lẻn vào của Sát Quỷ Đoàn?
Cơ bắp của Uzui Tengen đã bắt đầu căng chặt, hắn đã sớm học được bài học không xem nhẹ bất cứ kẻ nào, cho dù một người thoạt nhìn qua có vẻ vô hại cũng có khả năng là bị quỷ khống chế hoặc bị mê hoặc đồng lõa.
"Ngươi là kẻ nào?" Uzui Tengen hạ giọng hỏi. Tuy rằng vì có quá nhiều người đi trên đường nên không thể ra tay uy hiếp, cũng không có cách nào thông qua Nhật Luân Kiếm uy hiếp người cách xa tầm ngắm, nhưng ý vị nguy hiểm trong giọng nói của hắn cũng không hề ít.
"Ta chính là thám tử tài ba nhất Nhật Bản, cũng là Edogawa Ranpo!"
Thanh niên mang mũ Beret màu nâu trả lời một cách đầy tinh thần phấn chấn. Tuy rằng nhìn thế nào cũng thấy là một người trưởng thành về tuổi tác, nhưng phong cách hành sự so với trẻ nhỏ lại không có sự khác biệt mấy. Hơn nữa thêm túi giấy đựng trái cây được hắn ôm vào trong ngực lại càng khó có thể coi hắn là người lớn.
Nhưng mà cái sự tự tin khiến người ta đỡ trán này thật ra lại có hiệu quả vi diệu y như khi Uzui Tengen thường xuyên công bố mình là ' thần lễ hội hoa lệ'.
Edogawa Ranpo thấy bản thân mình thế nào cũng không giống người đến hoa phố tìm sự vui vẻ, chi bằng nói là đi lầm đường. Cái loại lý do hoang đường này lại càng dễ dàng làm người ta tin tưởng một chút.
Cái người thanh niên tự xưng là thám tử này, kế hoạch kế tiếp là ——
Edogawa Ranpo lấy ra bộ mắt kính ở trong lòng đeo lên trên mũi, ngưng thần nhìn kĩ. Chỉ là bộ dáng tập trung của hắn chỉ giằng co ngắn ngủi trong vài giây, rất nhanh, hắn liền trân trọng tháo mắt kính xuống, rất thất vọng dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Việc này cũng quá đơn giản rồi, hoàn toàn không có tính khiêu chiến! Thám tử tài ba nhất thế giới đến đây chính là để làm loại việc nhỏ này sao?"
Cái vụ án không hề có hàm lượng kĩ thuật như vậy, có chỗ nào đáng giá để thám tử đại nhân tự thân xuất mã? Hắn chính là thám tử mạnh nhất có thể giải quyết nghi án cấp thế giới! Nhưng mà xem phân lượng của túi trái cây mà Dazai đưa cho cùng việc Dazai nhờ hắn giúp đỡ, hắn vẫn nên cố mà cung cấp manh mối cho mấy kẻ ngu dốt này đi.
"Thượng Huyền Lục mà các ngươi muốn tìm ở nhà Kyogoku, tên là Daki."
Hắn... Lời hắn nói chính là nói thật. Cho dù là khứu giác của Tanjirou hay là thính giác của Zenitsu, đều cảm nhận một cách rõ ràng sự tự tin tràn ngập của Edogawa Ranpo trước mặt, không hề có chút cảm giác ăn nói bừa bãi nào.
"Là ai phái ngươi tới?" Uzui Tengen hỏi. Hoa khôi Daki xác thật là đối tượng đáng nghi hàng đầu của hắn, nhưng mà chỉ dựa vào lời nói một bên của thanh niên này cũng không thể xác định chuyện đó là thật hay giả.
"Người nhờ bổn thám tử trợ giúp nói hắn chỉ là một người Yokohama tốt bụng."
Edogawa Ranpo nhai kẹo, ở việc lựa chọn nên hố Dazai hay ăn đồ ngọt hắn rất vui sướng mà chọn vế sau.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Odasaku tạm thời offline.
_________
Ain: dạo này vụ bản quyền lại bị dấy lên hơi nhiều:))))) nếu căng thẳng quá chắc sẽ phải tạm gỡ truyện này xuống, chờ mọi thứ êm đẹp rồi lại đăng lên.
P/s: ê mà giờ mới nhớ ra, Viêm trụ còn sống kìa:)))) tôi chống mắt lên xem tác giả lấp hố kiểu gì
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook