[Tổng] Hạ Huyền Lục Dazai
-
Chương 13: Phóng hỏa thiêu sơn lao ngồi xuyên
Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Chương 13. Ngồi nhìn ngọn lửa giống như nước sông cuồn cuộn thiêu cháy ngọn núi
Tiếng nhạc của tế điển được tấu vang ở phía xa. Rốt cuộc, sự kích thích rất nhỏ này đã làm đại não giống như chết lặng thức tỉnh, thân thể cơ hồ đã giống như con rối không có sự sống đột nhiên ý thức được sự tồn tại của chính mình.
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi thứ trong ba ngày vừa qua dù nàng sinh hoạt hay ăn uống ngủ nghỉ đều giống như đang ở giữa cảnh trong mơ bị tua nhỏ xuất hiện trong đầu, so với hiện thực như cách một lớp pha lê dày nặng.
Cô gái ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang nơi gấp khúc của hành lang, trên người còn mặc bộ yukata tinh xảo chuẩn bị riêng vì lễ tế điển, nhưng mà nàng nghĩ lại cảnh không lâu trước đây khi nàng vẫy tay tạm biệt các bằng hữu để các nàng đi trước, nụ cười tươi trên mặt chắc chắn so với khóc còn khó coi hơn rất nhiều.
Ở thời điểm nghe được kế hoạch phóng hỏa nơi này, nàng không nói rõ được cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là khủng hoảng tột độ hay cảm thấy may mắn bí ẩn.
Mang theo loại cảm giác mâu thuẫn kì dị này, nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Dazai. Còn chưa kịp thông báo họ tên, thanh âm mềm nhẹ của Dazai đã vang lên:
“Vào đi.”
Vì thế nàng cùng thanh niên ngồi chính tọa(*) ở bên sườn của chiếc bàn con. Căn phòng trước sau như một mà âm u, chiếc màn the rắn chắc đem những nơi mà ánh mặt trời có thể chiếu vào đều che kín đến cặn kẽ, cho dù hiện tại đã là ban đêm, Dazai cũng không méo những chiếc mành đó ra.
(*) Ngồi Seiza - chính tọa: kiểu ngồi truyền thống của Nhật Bản, nôm na là ngồi quỳ, nhưng lưng thẳng tắp ấy.
Nàng ý thức được bản thân đã an tĩnh mà quan sát hoàn cảnh xung quanh thật lâu, đây là một việc cực kì thất lễ. Nhưng Dazai giống như khá tò mò mà nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không có biểu lộ sự bất mãn hay nhắc nhở nàng mở miệng nói chuyện.
Không, cũng không thể gọi là tò mò. Nàng cảm thấy chính mình đã bị ánh mắt có thể hiểu rõ tất cả mọi thứ hoàn toàn phân tích rõ ràng.
Con quỷ ngồi đối diện chỉ đang đánh giá nàng, cũng dựa theo tình huống mà bắt chước cảm xúc tò mò. Mà một khi ý thức được điểm này, hành động của Dazai ở trong mắt nàng cũng chỉ còn lại sự đáng sợ.
"Ngươi nghĩ bản thân mình muốn cái gì?" Khi nàng ý thức được bản thân đã đem suy nghĩ trong lòng nói thẳng ra thì cũng đã muộn, vì thế chỉ có thể cường lực ngăn trở bản thân muốn đưa tay che khuất miệng, kinh hô hoặc cảm xúc hối hận khi đã nhất thời lỡ miệng.
Nhưng mà nàng thấy con ngươi của Dazai lập tức hắc trầm, hơn nữa chợt ý thức được vấn đề này đối với bản thân mình cũng không quan trọng lắm —— không hẳn là nàng để ý Dazai muốn cái gì. Bởi vì việc đó cũng không có quan hệ với nàng.
Mà cái loại vấn đề không cần phải trả lời này, đương nhiên chỉ có thể dùng một cái vấn đề không có ý nghĩa khác đến để trả lời.
"Vậy bản thân ngươi muốn cái gì? " Dazai hỏi ngược lại. Ngữ khí của anh lại không thật sự giống như đang biểu đạt sự nghi vấn, nhịp điệu nhẹ nhàng ở cuối câu khiến anh đối vố chuyện này có vẻ hoàn toàn không có hứng thú.
Là bởi vì không có quan hệ cho nên không thấy thú vị, hay vẫn là vì đã sớm hiểu rõ chân tướng?
Khi con ngươi của anh nhìn thẳng vào cô gái ở trước mặt mình, trong lòng nàng liền sinh ra sự sợ hãi vô tận —— nhưng mà sự sợ hãi kia đến từ nơi nào? Cái thứ khiến cho toàn thân nàng đều run nhè nhẹ thật sự chỉ là vì sợ hãi thôi sao?
"Ta có nên cảm thấy cực kì kinh ngạc không? Ngươi không có nghi vấn với việc tài liệu đốt lửa đến từ nơi nào, cũng không có dò hỏi thời cơ xuống tay." Thanh niên nhẹ giọng nói, ngữ điệu bằng phẳng như đang đọc câu chuyện kể trước khi đi ngủ.
Tâm tình bức thiết muốn rời đi, trừ bỏ việc muốn thoát khỏi thanh niên trước mặt giống như trời sinh đã thích hợp ngồi trong bóng đêm, so với giáo chủ càng đáng sợ hơn vài phần, còn có nguyên nhân gì khác nữa đâu?
Kỳ thật, từ rất sớm nàng đã ——
Nhưng lúc này, nàng có thể bóp chết nội tâm đang ẩn ẩn nảy sinh khủng hoảng, đem người thanh niên Dazai Osamu làm căn nguyên của sự sợ hãi.
Sau đó vội vội vàng vàng mà đứng lên, thiếu chút nữa té ngã vì giẫm lên vạt áo của chính mình, gần như bổ nhào mà chạy ra khỏi cửa, gắt gao mà đóng chặt lại cánh cửa giấy kia.
Giống như chỉ cần làm như vậy, nàng có thể dùng vách tường hơi mỏng này đem ác quỷ che chắn ở phía xa. Trong nháy mắt khi khép lại cánh cửa giấy kia, ánh mắt của nàng không thể tránh né mà lại tương giao với Dazai.
Thanh niên giống như đã sớm đoán trước được tất cả những thứ này sẽ xảy ra, anh chỉ an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở đó, làm một cái khẩu hình đối với nàng:
Như vậy liền đi làm đi.
Khi ác quỷ cho phép nàng, anh ta còn không sử dụng bất cứ âm thanh nào. Chỉ cần có thể trả giá đại giới tương ứng, vô luận làm bất cứ cái gì đều không bị trách tội. Nàng nguyện ý trả giá hết thảy, cho nên nhất định sẽ thành công, trao đổi đồng giá —— sinh mệnh của nàng ở trước mặt người đó đáng giá bao nhiêu?
Suy nghĩ trong đầu nàng hỗn loạn đến mức từ trước đến nay cũng chưa từng có, nhưng chỉ có một ý niệm kiên định bất di bất dịch mặc dù trong lòng nàng đang tràn ngập do dự cùng hoài nghi, giống như tiếng hét chói tai đến khàn cả giọng ở trong sơn cốc, càng ngày càng lộ rõ cái ý tưởng hồi âm gia nhập kia.
Nàng càng sợ hãi, càng không thể đình chỉ bước chân của mình. Nếu không làm như vậy, nàng còn có cái gì đâu?
Nàng khoác trên mình chiếc áo được dệt từ ánh trăng và sao mà đứng ở ngoài cửa, không thể phân biệt bản thân đang run nhè nhẹ là do hàn khí của sương đêm ở dưới chân, hay vẫn là lạnh lẽo bộc phát từ sâu thẳm bên trong trái tim.
Nàng đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi, dùng dầu hỏa cùng mồi dẫn giấu ở kho hàng, ở thời điểm hoàn mỹ khi mọi người đều đã ra ngoài, xây dựng thảm kịch.
Ác quỷ ở trong bóng đêm lộ ra nụ cười, răng nanh vô hình đâm vào mạch máu của nàng, hung hăng đem chút do dự cuối cùng của nàng đều dập tắt.
Hương khí gay mũi của dầu hỏa bắt đầu thấm nhuần vào cửa, chảy xuống góc tường sau đó lan tràn đến khu đất trước chân nàng. Mồi lửa từ trên tay nàng rơi xuống, trên mặt đất lập tức xuất hiện một ngọn lửa.
Cô gái gần như si mê mà nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cắn nuốt tất cả của căn nhà gỗ chứa đầy kí ức của nàng, gần như không hề để ý đến thời gian trôi đi.
Lửa bùng lên.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy những cảnh núi rừng từng được coi là nơi tiên cảnh dần dần bị nhiễm màu đỏ vựng, trên lưng chừng núi, đối mặt với ánh sáng của đám cháy, một thân ảnh khoác chiếc áo gió đen tung bay đứng ở trên cao mà nhìn xuống nàng đứng ở bên dưới.
Bị khói hun mờ mắt khiến nàng không nhìn rõ thân hình của người nọ, nhưng nàng vẫn cơ hồ có thể ngay lập tức ý thức được: Đó là Dazai.
Anh nhìn xuống cô gái vừa khóc vừa cười, ánh mắt hư vô mờ mịt, không biết có thật sự nhìn đến mặt nàng hay không, thậm chí một nhân loại bé nhỏ không đáng kể như nàng ở bối cảnh lớn toàn màu đỏ lửa này.
Nhưng mà theo ngọn lửa thiêu rụi nốt bó củi còn sót lại, gánh nặng trầm trọng nào đó trên người nàng cũng bị thiêu đốt hầu như không còn. Mặc kệ đau đớn từ những vết sẹo còn chưa khép lại ở trên người, dẫu sao nó cũng không chảy máu, giống như ở trong ngọn lửa nóng rực cũng có thể giúp nàng cầm máu.
Người cha táo bạo dễ tức giận, người mẹ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, còn có cả người em trai không hiểu chuyện. Những vết thương không thể lành ở trên người, hay thời điểm những vết thương khép vảy sắp lành sẽ lại có thêm những vết thương mới.
Từ sau lúc sinh ý của người cha bị mất đi, không thể không chuyển đến nơi này, nhưng tình huống chỉ có càng ngày càng nghiêm trọng. Như vậy cuộc sống của những ngày sau này cùng với hy vọng ở tương lai có gì đáng để nói?
Nàng vốn dĩ gửi hi vọng với giảo chủ có thể giúp nàng hiểu rõ thế giới này, sau đó nàng có thể bước chân vào thế giới cực lạc, không cần phải chịu bất cứ loại đau khổ nào nữa. Nhưng mà Dazai đã đến, phá hủy một chút hi vọng chờ đợi cuối cùng của nàng.
Bất quá hiện tại cũng không thể nói đó là việc không tốt, ít nhất đã giúp nàng có thể lấy hết cảm đảm mà nắm lấy cơ hội phản kháng, chẳng quan tâm đó là phương thức cực đoan không được người khác tán đồng.
Người nhảy vào trong ngọn lửa cứu viện giữ chặt lấy nàng, mạnh mẽ đem nàng rời khỏi căn nhà gỗ đang bị ngọn lửa liếm láp.
Nàng đột nhiên ý thức được đám cháy mà nàng đốt cũng không thể lan nhanh ra cả một đống phòng ở như vậy được —— ở trong mắt nàng, cái ngọn lửa đủ để nhuộm đỏ cả ngọn núi to lớn này cũng không xuất phát từ mỗi chỗ của nàng. Hoặc là nói, căn bản trong kế hoạch ban đầu cũng không chỉ có ba người.
Tứ phía đều có ngọn lửa lan đến gần, không thể xem xét trong một đêm này rốt cuộc có bao nhiêu người quyết định giơ cấy đuốc lên phóng hỏa. Nhưng bởi vì đang có tế điển, những trẻ nhỏ không tiện hành động đều được đem đi xem lễ, những nơi bị ngọn lửa lan tràn đến nuốt chửng lại không làm bị thương bất cứ ai.
Ngay cả những người đang chìm đắm trong ngọn lửa đều được cứu ra khỏi cảnh tứ phía bị lửa bao vây, hoặc là bạn bè thân thích cứu giúp, hoặc là được một bóng đen đánh ngất sau đó cứu ra —— nhìn Kyoukai xuyên qua giữa những ngọn lửa, cho dù người khác chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của hắn cũng không quan tâm mà gia nhập hàng ngũ cứu người.
Từ đầu đến cuối, Douma đều không có xuất hiện. Gần như sau khi hắn uống ly trà Hoa Tử Đằng thứ nhất do bị Dazai dụ dỗ, trạng thái của hắn căn bản không đến mức kém như nông nỗi này.
Nhưng mà cuối cùng Douma lại đem cả một ấm độc dược đều uống hết, thẳng đến khi hai mắt đều mù, rốt cuộc không nhìn thấy hình ảnh nữ nhân ở trên mặt băng mới thôi.
Như một hồi hoang đường của cảnh trong mơ, trừ bỏ ngọn lửa nhỏ yếu cháy lan ra đồng cỏ cùng tro tàn phi tán trên không trung, cái gì cũng không còn lưu lại.
Để tránh né ngọn lửa, mọi người không thể không đi vào trong rừng.
Ánh trăng buổi tối bị tán cây che khuất, nhưng mà vẫn có những tia sáng len lỏi qua những tán lá, lặng yên không tiếng động mà soi tỏ cùng với ánh lửa len lỏi qua những cái cây góp ánh sáng giúp những người ở đó nhìn được rõ sự vật đang được bóng đêm che giấu. Một cô gái bị bạn bè túm lấy mà chạy vội, bỗng nhiên thấy không thể theo kịp lực kéo, giống như đột nhiên giẫm phải đồ vật hình trụ cứng rắn, không thể bảo trì cân bằng mà kêu lên một tiếng sợ hãi.
Nhưng mà cũng không chỉ có một mình nàng bị những đồ vật thả lung tung trên đường mà vấp ngã. Chung quanh truyền đến không ít tiếng hút khí đứt quãng vì đau.
Mọi người đều ý thức được có gì đó không ổn. Sáng sáng tối tối, ánh lửa từ sau lưng chiếu rọi, lại bị bóng người phân cách thành những mảnh linh tinh kì quái mà chiếu sáng một bộ phận trắng bệch lộ ra từ trong bùn đất.
Kia tuyệt đối không phải là nhan sắc mà rễ cây sẽ có, tuy rằng dính đầy bùn đất,, nhưng bộ phận trắng bệch bị lộ ra vẫn bóng loáng như cũ ——
Dù cho ánh sáng của mặt trăng cùng lửa chiếu rọi có chút không đáng nhắc tới, nhưng dưới ánh sáng yếu ớt lại càng khiến cho trong lòng mọi người dâng lên khó tin cùng sợ hãi: Đây là xương của con người? Vì cái gì khu rừng cạnh Vạn Thế Cực Nhạc giáo lại tràn đầy xương khô? Dung mạo tựa hồ vĩnh viễn không có sự thay đổi của giáo chủ có thật do hắn là đứa con của thần không?
Hiện ra trước mặt những giáo đồ, là một mảnh rừng chứa đầy hài cốt trắng bệch trải rộng với những vũng bùn đất đỏ tươi chứa đầy xương khô —— Là thành quả khuân vác và khai quật sau vài buổi tối của Kyoukai cần cù và thật thà.
"Mọi người hãy nhìn những thứ này đi!" Đột nhiên, thanh âm ở dưới chân núi hòa cùng với những tiếng đùng đùng của ngọn lửa khiến nó trở nên có chút mơ hồ. Nhưng cuối cùng có một đạo thanh âm lệnh người tin phục từ đằng trước đội ngũ truyền đến, những điểm có chút không hoàn mỹ liền hoàn toàn không còn quan trọng.
"Giáo chủ thực chất là ác quỷ ăn thịt người hóa trang thành thần linh giả dối, tất cả chúng ta đều bị hắn lừa!"
Chỉ cần có thanh âm nghi ngờ đầu tiên vang lên, kế tiếp đem căn cơ tín ngưỡng giả dối đã bị thối rữa từ lâu đạp đổ, là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho dù hiện tại mọi người sẽ không lập tức tin tưởng hắn, nhưng dưới sự thúc đẩy của kinh hoảng cùng hoài nghi, bọn họ ngoại trừ việc theo hắn chạy trốn ra bên ngoài thì không còn biện pháp nào khác nữa.
Mà bất tử bất diệt, dung mạo tuấn mỹ ngoại trừ là đứa con của thần, còn có khả năng đó là ác quỷ giả dạng thành. So với việc thừa nhận chính mình phóng hỏa, thì nói lý do rằng bản thân bị ác quỷ mê hoặc lại càng đáng tin hơn rất nhiều.
Chỉ là ác quỷ mê hoặc mọi người đều không phải là giáo chủ ——
Mà đứng trước đám người đang ở dưới tán cây trong rừng kia, cơ hồ giấu trong bóng đêm, đám người đang chìm trong sự hoảng loạn không nhận ra hắn chính là kẻ từng bị mọi người công nhận là kẻ điên. Mà cô gái lúc ban đầu đi tìm Dazai, trong lúc hoảng hốt lại có thể nhìn ra hình ảnh của Dazai ở ngay sau lưng hắn.
Thanh niên giống như căn bản không tồn tại ở nơi đó, đối với nàng mỉm cười một cái.
Băng vải trên mắt phản quang ánh lửa đỏ rực, thật giống như bị máu tươi từ trong hốc mắt trào ra nhiễm hồng từng sợi dệt.
______________________
Ain: Bạo lực gia đình không phải là nguyên nhân chính khiến các bạn đóng cửa trái tim mình, mọi thứ tưởng như đơn giản với người khác lại là những con dao đâm sâu vào máu thịt của các bạn. Tôi không giống Douma hay những thánh nhân có thể giúp các bạn tìm được lối thoát của cuộc đời hay đưa các bạn đến cõi cực lạc, nhưng mà tôi có thể trò chuyện với các bạn, bất kể là comment hay nhắn tin riêng. Tôi không đáp ứng được sẽ giúp các bạn những gì, nhưng tôi có thể lắng nghe và cảm thông, thi thoảng đưa ra lời khuyên theo góc nhìn của tôi cho các bạn. Các bạn đã được sinh ra trên thế giới này, tức là các bạn có quyền được ngắm nhìn vẻ đẹp của nó và đóng góp màu sắc của mình vào bức tranh rực rỡ này. Có thể các bạn cảm thấy cô đơn lạc lõng, nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi. Tôi luôn luôn chào đón các bạn đến tâm sự, chỉ cần các bạn không để ý tuổi đời của tôi chưa quá lớn là được. Cố gắng lên, sẽ luôn có người âm thầm yêu thương các bạn ❤
Edit + beta: Ain Takei
Chương 13. Ngồi nhìn ngọn lửa giống như nước sông cuồn cuộn thiêu cháy ngọn núi
Tiếng nhạc của tế điển được tấu vang ở phía xa. Rốt cuộc, sự kích thích rất nhỏ này đã làm đại não giống như chết lặng thức tỉnh, thân thể cơ hồ đã giống như con rối không có sự sống đột nhiên ý thức được sự tồn tại của chính mình.
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi thứ trong ba ngày vừa qua dù nàng sinh hoạt hay ăn uống ngủ nghỉ đều giống như đang ở giữa cảnh trong mơ bị tua nhỏ xuất hiện trong đầu, so với hiện thực như cách một lớp pha lê dày nặng.
Cô gái ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang nơi gấp khúc của hành lang, trên người còn mặc bộ yukata tinh xảo chuẩn bị riêng vì lễ tế điển, nhưng mà nàng nghĩ lại cảnh không lâu trước đây khi nàng vẫy tay tạm biệt các bằng hữu để các nàng đi trước, nụ cười tươi trên mặt chắc chắn so với khóc còn khó coi hơn rất nhiều.
Ở thời điểm nghe được kế hoạch phóng hỏa nơi này, nàng không nói rõ được cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là khủng hoảng tột độ hay cảm thấy may mắn bí ẩn.
Mang theo loại cảm giác mâu thuẫn kì dị này, nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Dazai. Còn chưa kịp thông báo họ tên, thanh âm mềm nhẹ của Dazai đã vang lên:
“Vào đi.”
Vì thế nàng cùng thanh niên ngồi chính tọa(*) ở bên sườn của chiếc bàn con. Căn phòng trước sau như một mà âm u, chiếc màn the rắn chắc đem những nơi mà ánh mặt trời có thể chiếu vào đều che kín đến cặn kẽ, cho dù hiện tại đã là ban đêm, Dazai cũng không méo những chiếc mành đó ra.
(*) Ngồi Seiza - chính tọa: kiểu ngồi truyền thống của Nhật Bản, nôm na là ngồi quỳ, nhưng lưng thẳng tắp ấy.
Nàng ý thức được bản thân đã an tĩnh mà quan sát hoàn cảnh xung quanh thật lâu, đây là một việc cực kì thất lễ. Nhưng Dazai giống như khá tò mò mà nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không có biểu lộ sự bất mãn hay nhắc nhở nàng mở miệng nói chuyện.
Không, cũng không thể gọi là tò mò. Nàng cảm thấy chính mình đã bị ánh mắt có thể hiểu rõ tất cả mọi thứ hoàn toàn phân tích rõ ràng.
Con quỷ ngồi đối diện chỉ đang đánh giá nàng, cũng dựa theo tình huống mà bắt chước cảm xúc tò mò. Mà một khi ý thức được điểm này, hành động của Dazai ở trong mắt nàng cũng chỉ còn lại sự đáng sợ.
"Ngươi nghĩ bản thân mình muốn cái gì?" Khi nàng ý thức được bản thân đã đem suy nghĩ trong lòng nói thẳng ra thì cũng đã muộn, vì thế chỉ có thể cường lực ngăn trở bản thân muốn đưa tay che khuất miệng, kinh hô hoặc cảm xúc hối hận khi đã nhất thời lỡ miệng.
Nhưng mà nàng thấy con ngươi của Dazai lập tức hắc trầm, hơn nữa chợt ý thức được vấn đề này đối với bản thân mình cũng không quan trọng lắm —— không hẳn là nàng để ý Dazai muốn cái gì. Bởi vì việc đó cũng không có quan hệ với nàng.
Mà cái loại vấn đề không cần phải trả lời này, đương nhiên chỉ có thể dùng một cái vấn đề không có ý nghĩa khác đến để trả lời.
"Vậy bản thân ngươi muốn cái gì? " Dazai hỏi ngược lại. Ngữ khí của anh lại không thật sự giống như đang biểu đạt sự nghi vấn, nhịp điệu nhẹ nhàng ở cuối câu khiến anh đối vố chuyện này có vẻ hoàn toàn không có hứng thú.
Là bởi vì không có quan hệ cho nên không thấy thú vị, hay vẫn là vì đã sớm hiểu rõ chân tướng?
Khi con ngươi của anh nhìn thẳng vào cô gái ở trước mặt mình, trong lòng nàng liền sinh ra sự sợ hãi vô tận —— nhưng mà sự sợ hãi kia đến từ nơi nào? Cái thứ khiến cho toàn thân nàng đều run nhè nhẹ thật sự chỉ là vì sợ hãi thôi sao?
"Ta có nên cảm thấy cực kì kinh ngạc không? Ngươi không có nghi vấn với việc tài liệu đốt lửa đến từ nơi nào, cũng không có dò hỏi thời cơ xuống tay." Thanh niên nhẹ giọng nói, ngữ điệu bằng phẳng như đang đọc câu chuyện kể trước khi đi ngủ.
Tâm tình bức thiết muốn rời đi, trừ bỏ việc muốn thoát khỏi thanh niên trước mặt giống như trời sinh đã thích hợp ngồi trong bóng đêm, so với giáo chủ càng đáng sợ hơn vài phần, còn có nguyên nhân gì khác nữa đâu?
Kỳ thật, từ rất sớm nàng đã ——
Nhưng lúc này, nàng có thể bóp chết nội tâm đang ẩn ẩn nảy sinh khủng hoảng, đem người thanh niên Dazai Osamu làm căn nguyên của sự sợ hãi.
Sau đó vội vội vàng vàng mà đứng lên, thiếu chút nữa té ngã vì giẫm lên vạt áo của chính mình, gần như bổ nhào mà chạy ra khỏi cửa, gắt gao mà đóng chặt lại cánh cửa giấy kia.
Giống như chỉ cần làm như vậy, nàng có thể dùng vách tường hơi mỏng này đem ác quỷ che chắn ở phía xa. Trong nháy mắt khi khép lại cánh cửa giấy kia, ánh mắt của nàng không thể tránh né mà lại tương giao với Dazai.
Thanh niên giống như đã sớm đoán trước được tất cả những thứ này sẽ xảy ra, anh chỉ an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở đó, làm một cái khẩu hình đối với nàng:
Như vậy liền đi làm đi.
Khi ác quỷ cho phép nàng, anh ta còn không sử dụng bất cứ âm thanh nào. Chỉ cần có thể trả giá đại giới tương ứng, vô luận làm bất cứ cái gì đều không bị trách tội. Nàng nguyện ý trả giá hết thảy, cho nên nhất định sẽ thành công, trao đổi đồng giá —— sinh mệnh của nàng ở trước mặt người đó đáng giá bao nhiêu?
Suy nghĩ trong đầu nàng hỗn loạn đến mức từ trước đến nay cũng chưa từng có, nhưng chỉ có một ý niệm kiên định bất di bất dịch mặc dù trong lòng nàng đang tràn ngập do dự cùng hoài nghi, giống như tiếng hét chói tai đến khàn cả giọng ở trong sơn cốc, càng ngày càng lộ rõ cái ý tưởng hồi âm gia nhập kia.
Nàng càng sợ hãi, càng không thể đình chỉ bước chân của mình. Nếu không làm như vậy, nàng còn có cái gì đâu?
Nàng khoác trên mình chiếc áo được dệt từ ánh trăng và sao mà đứng ở ngoài cửa, không thể phân biệt bản thân đang run nhè nhẹ là do hàn khí của sương đêm ở dưới chân, hay vẫn là lạnh lẽo bộc phát từ sâu thẳm bên trong trái tim.
Nàng đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi, dùng dầu hỏa cùng mồi dẫn giấu ở kho hàng, ở thời điểm hoàn mỹ khi mọi người đều đã ra ngoài, xây dựng thảm kịch.
Ác quỷ ở trong bóng đêm lộ ra nụ cười, răng nanh vô hình đâm vào mạch máu của nàng, hung hăng đem chút do dự cuối cùng của nàng đều dập tắt.
Hương khí gay mũi của dầu hỏa bắt đầu thấm nhuần vào cửa, chảy xuống góc tường sau đó lan tràn đến khu đất trước chân nàng. Mồi lửa từ trên tay nàng rơi xuống, trên mặt đất lập tức xuất hiện một ngọn lửa.
Cô gái gần như si mê mà nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cắn nuốt tất cả của căn nhà gỗ chứa đầy kí ức của nàng, gần như không hề để ý đến thời gian trôi đi.
Lửa bùng lên.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy những cảnh núi rừng từng được coi là nơi tiên cảnh dần dần bị nhiễm màu đỏ vựng, trên lưng chừng núi, đối mặt với ánh sáng của đám cháy, một thân ảnh khoác chiếc áo gió đen tung bay đứng ở trên cao mà nhìn xuống nàng đứng ở bên dưới.
Bị khói hun mờ mắt khiến nàng không nhìn rõ thân hình của người nọ, nhưng nàng vẫn cơ hồ có thể ngay lập tức ý thức được: Đó là Dazai.
Anh nhìn xuống cô gái vừa khóc vừa cười, ánh mắt hư vô mờ mịt, không biết có thật sự nhìn đến mặt nàng hay không, thậm chí một nhân loại bé nhỏ không đáng kể như nàng ở bối cảnh lớn toàn màu đỏ lửa này.
Nhưng mà theo ngọn lửa thiêu rụi nốt bó củi còn sót lại, gánh nặng trầm trọng nào đó trên người nàng cũng bị thiêu đốt hầu như không còn. Mặc kệ đau đớn từ những vết sẹo còn chưa khép lại ở trên người, dẫu sao nó cũng không chảy máu, giống như ở trong ngọn lửa nóng rực cũng có thể giúp nàng cầm máu.
Người cha táo bạo dễ tức giận, người mẹ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, còn có cả người em trai không hiểu chuyện. Những vết thương không thể lành ở trên người, hay thời điểm những vết thương khép vảy sắp lành sẽ lại có thêm những vết thương mới.
Từ sau lúc sinh ý của người cha bị mất đi, không thể không chuyển đến nơi này, nhưng tình huống chỉ có càng ngày càng nghiêm trọng. Như vậy cuộc sống của những ngày sau này cùng với hy vọng ở tương lai có gì đáng để nói?
Nàng vốn dĩ gửi hi vọng với giảo chủ có thể giúp nàng hiểu rõ thế giới này, sau đó nàng có thể bước chân vào thế giới cực lạc, không cần phải chịu bất cứ loại đau khổ nào nữa. Nhưng mà Dazai đã đến, phá hủy một chút hi vọng chờ đợi cuối cùng của nàng.
Bất quá hiện tại cũng không thể nói đó là việc không tốt, ít nhất đã giúp nàng có thể lấy hết cảm đảm mà nắm lấy cơ hội phản kháng, chẳng quan tâm đó là phương thức cực đoan không được người khác tán đồng.
Người nhảy vào trong ngọn lửa cứu viện giữ chặt lấy nàng, mạnh mẽ đem nàng rời khỏi căn nhà gỗ đang bị ngọn lửa liếm láp.
Nàng đột nhiên ý thức được đám cháy mà nàng đốt cũng không thể lan nhanh ra cả một đống phòng ở như vậy được —— ở trong mắt nàng, cái ngọn lửa đủ để nhuộm đỏ cả ngọn núi to lớn này cũng không xuất phát từ mỗi chỗ của nàng. Hoặc là nói, căn bản trong kế hoạch ban đầu cũng không chỉ có ba người.
Tứ phía đều có ngọn lửa lan đến gần, không thể xem xét trong một đêm này rốt cuộc có bao nhiêu người quyết định giơ cấy đuốc lên phóng hỏa. Nhưng bởi vì đang có tế điển, những trẻ nhỏ không tiện hành động đều được đem đi xem lễ, những nơi bị ngọn lửa lan tràn đến nuốt chửng lại không làm bị thương bất cứ ai.
Ngay cả những người đang chìm đắm trong ngọn lửa đều được cứu ra khỏi cảnh tứ phía bị lửa bao vây, hoặc là bạn bè thân thích cứu giúp, hoặc là được một bóng đen đánh ngất sau đó cứu ra —— nhìn Kyoukai xuyên qua giữa những ngọn lửa, cho dù người khác chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của hắn cũng không quan tâm mà gia nhập hàng ngũ cứu người.
Từ đầu đến cuối, Douma đều không có xuất hiện. Gần như sau khi hắn uống ly trà Hoa Tử Đằng thứ nhất do bị Dazai dụ dỗ, trạng thái của hắn căn bản không đến mức kém như nông nỗi này.
Nhưng mà cuối cùng Douma lại đem cả một ấm độc dược đều uống hết, thẳng đến khi hai mắt đều mù, rốt cuộc không nhìn thấy hình ảnh nữ nhân ở trên mặt băng mới thôi.
Như một hồi hoang đường của cảnh trong mơ, trừ bỏ ngọn lửa nhỏ yếu cháy lan ra đồng cỏ cùng tro tàn phi tán trên không trung, cái gì cũng không còn lưu lại.
Để tránh né ngọn lửa, mọi người không thể không đi vào trong rừng.
Ánh trăng buổi tối bị tán cây che khuất, nhưng mà vẫn có những tia sáng len lỏi qua những tán lá, lặng yên không tiếng động mà soi tỏ cùng với ánh lửa len lỏi qua những cái cây góp ánh sáng giúp những người ở đó nhìn được rõ sự vật đang được bóng đêm che giấu. Một cô gái bị bạn bè túm lấy mà chạy vội, bỗng nhiên thấy không thể theo kịp lực kéo, giống như đột nhiên giẫm phải đồ vật hình trụ cứng rắn, không thể bảo trì cân bằng mà kêu lên một tiếng sợ hãi.
Nhưng mà cũng không chỉ có một mình nàng bị những đồ vật thả lung tung trên đường mà vấp ngã. Chung quanh truyền đến không ít tiếng hút khí đứt quãng vì đau.
Mọi người đều ý thức được có gì đó không ổn. Sáng sáng tối tối, ánh lửa từ sau lưng chiếu rọi, lại bị bóng người phân cách thành những mảnh linh tinh kì quái mà chiếu sáng một bộ phận trắng bệch lộ ra từ trong bùn đất.
Kia tuyệt đối không phải là nhan sắc mà rễ cây sẽ có, tuy rằng dính đầy bùn đất,, nhưng bộ phận trắng bệch bị lộ ra vẫn bóng loáng như cũ ——
Dù cho ánh sáng của mặt trăng cùng lửa chiếu rọi có chút không đáng nhắc tới, nhưng dưới ánh sáng yếu ớt lại càng khiến cho trong lòng mọi người dâng lên khó tin cùng sợ hãi: Đây là xương của con người? Vì cái gì khu rừng cạnh Vạn Thế Cực Nhạc giáo lại tràn đầy xương khô? Dung mạo tựa hồ vĩnh viễn không có sự thay đổi của giáo chủ có thật do hắn là đứa con của thần không?
Hiện ra trước mặt những giáo đồ, là một mảnh rừng chứa đầy hài cốt trắng bệch trải rộng với những vũng bùn đất đỏ tươi chứa đầy xương khô —— Là thành quả khuân vác và khai quật sau vài buổi tối của Kyoukai cần cù và thật thà.
"Mọi người hãy nhìn những thứ này đi!" Đột nhiên, thanh âm ở dưới chân núi hòa cùng với những tiếng đùng đùng của ngọn lửa khiến nó trở nên có chút mơ hồ. Nhưng cuối cùng có một đạo thanh âm lệnh người tin phục từ đằng trước đội ngũ truyền đến, những điểm có chút không hoàn mỹ liền hoàn toàn không còn quan trọng.
"Giáo chủ thực chất là ác quỷ ăn thịt người hóa trang thành thần linh giả dối, tất cả chúng ta đều bị hắn lừa!"
Chỉ cần có thanh âm nghi ngờ đầu tiên vang lên, kế tiếp đem căn cơ tín ngưỡng giả dối đã bị thối rữa từ lâu đạp đổ, là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho dù hiện tại mọi người sẽ không lập tức tin tưởng hắn, nhưng dưới sự thúc đẩy của kinh hoảng cùng hoài nghi, bọn họ ngoại trừ việc theo hắn chạy trốn ra bên ngoài thì không còn biện pháp nào khác nữa.
Mà bất tử bất diệt, dung mạo tuấn mỹ ngoại trừ là đứa con của thần, còn có khả năng đó là ác quỷ giả dạng thành. So với việc thừa nhận chính mình phóng hỏa, thì nói lý do rằng bản thân bị ác quỷ mê hoặc lại càng đáng tin hơn rất nhiều.
Chỉ là ác quỷ mê hoặc mọi người đều không phải là giáo chủ ——
Mà đứng trước đám người đang ở dưới tán cây trong rừng kia, cơ hồ giấu trong bóng đêm, đám người đang chìm trong sự hoảng loạn không nhận ra hắn chính là kẻ từng bị mọi người công nhận là kẻ điên. Mà cô gái lúc ban đầu đi tìm Dazai, trong lúc hoảng hốt lại có thể nhìn ra hình ảnh của Dazai ở ngay sau lưng hắn.
Thanh niên giống như căn bản không tồn tại ở nơi đó, đối với nàng mỉm cười một cái.
Băng vải trên mắt phản quang ánh lửa đỏ rực, thật giống như bị máu tươi từ trong hốc mắt trào ra nhiễm hồng từng sợi dệt.
______________________
Ain: Bạo lực gia đình không phải là nguyên nhân chính khiến các bạn đóng cửa trái tim mình, mọi thứ tưởng như đơn giản với người khác lại là những con dao đâm sâu vào máu thịt của các bạn. Tôi không giống Douma hay những thánh nhân có thể giúp các bạn tìm được lối thoát của cuộc đời hay đưa các bạn đến cõi cực lạc, nhưng mà tôi có thể trò chuyện với các bạn, bất kể là comment hay nhắn tin riêng. Tôi không đáp ứng được sẽ giúp các bạn những gì, nhưng tôi có thể lắng nghe và cảm thông, thi thoảng đưa ra lời khuyên theo góc nhìn của tôi cho các bạn. Các bạn đã được sinh ra trên thế giới này, tức là các bạn có quyền được ngắm nhìn vẻ đẹp của nó và đóng góp màu sắc của mình vào bức tranh rực rỡ này. Có thể các bạn cảm thấy cô đơn lạc lõng, nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi. Tôi luôn luôn chào đón các bạn đến tâm sự, chỉ cần các bạn không để ý tuổi đời của tôi chưa quá lớn là được. Cố gắng lên, sẽ luôn có người âm thầm yêu thương các bạn ❤
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook