Tổng Giám Đốc Trọng Sinh
-
Chương 3
Tại khán đài trong một gian sảnh rộng lớn ở khách sạn...Hạnh Nhi vừa lấy được túi xách trở về. Cô mừng thầm vì nghĩ vẫn còn kịp thời gian nếu không ba mẹ sẽ giết cô mất. Mẹ cô từ trong cánh gà bước tới kéo cô vào trong
- Con đi đâu từ nãy đến giờ vậy? Có biết ba mẹ lo lắng cho con lắm không?
- Con xin lỗi. Tại vì xe ở xa quá...
Cô không dám nói rằng mình xém bị một gã điên nào đó tông vào. May mà nhờ có ai kia giúp đỡ, chỉ vừa nghĩ tới anh hai tai cô đã đỏ bừng. Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang suy nghĩ của cô
- Con vào trong rửa mặt chuẩn bị lên sân khấu cùng ba con đi
- Vâng ạ
Sau khi đã lấy lại tinh thần xong. Cô cùng ba mẹ bước lên khán đài với những tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Ba cô gõ nhẹ vào micro trước khi cất tiếng nói:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây dự tiệc sinh nhật thứ 17 của con gái tôi. Hôm nay không chỉ chúng tôi mời mọi người đến dự tiệc, mà còn để giới thiệu với mọi người vị hôn phu của Hạnh Nhi - Hàn Lâm.
Cô giật mình trợn to mắt nhìn sang ba mình đang phát biểu. Khuôn mặt cô lúc này trắng bệt. Cái gì chứ, cô chỉ mới 17 tuổi mà đã có vị hôn phu á, thật hoang đường. Hàng trăm suy nghĩ đập vào đầu cô. Mẹ cô thấy cô như thế sợ rằng mọi người sẽ nghi ngờ, nên khẽ lay nhẹ tay cô, nói khẽ chỉ mình cô và bà có thể nghe
- Một lát ba mẹ sẽ giải thích sau, còn bây giờ thì tươi cười đi, giới truyền thông rất nhiều đó.
Cô cố gượng cười nhưng không được. Khuôn mặt lạnh lùng nhìn vào xa xăm. Một người đàn ông mặc âu phục màu xanh dương bước lên khán đài. Anh có mĩ quan rất đẹp vẻ đẹp của một người con lai. Mái tóc vàng tự nhiên, mũi cao. Khuôn mặt rất tươi tắn. Hắn chậm rãi bước đến bên cạnh cô. Thật ra hắn chỉ vì quan hệ hợp tác giữa ba hắn và ba cô nhưng giờ đây khi bước lên khán đài thấy một người con gái da trắng noãn, mắt to tròn, gò má đỏ lên vì nóng, 3 vòng đều chuẩn thế này thì thằng đàn ông nào chịu được. Hắn khoái chí cười thầm không để lộ ra bên ngoài, khuôn mặt vẫn lạnh lùng soái tây...
Phía dưới sân khấu. Anh tức giận đến điếng người, tại sao sự việc này lại xảy ra, tại sao cô lại đính hôn với tên khốn đã giết anh và cô. Anh thấy có điểm vô cùng không hợp lí. Chẳng lẽ là do trọng sinh nên mọi việc đã thay đổi. Không, nếu như thế cô sẽ gặp nguy hiểm mất. Anh tức giận nhìn thẳng vào Hàn Lâm trên sân khấu. Hàn lâm cảm thấy sợn tóc gáy vì có một thứ gì đó sắp xảy đến với hắn. Hắn đột nhiên dùng tay đặt lên hông của Hạnh Nhi, một hành động hết sức thân mật của một cặp đôi yêu nhau. Hạnh Nhi rất muốn thoát khỏi đôi bàn tay dơ bẩn này nhưng vì thể diện của ba mẹ nên cô không dám từ chối chỉ gượng cười một cái.
Ở đâu xa xa phía dưới. Cặp mắt hung tợn của anh nheo lại. Tay dùng lực mạnh đến bóp vỡ ly thủy tinh. Tay anh chảy máu rất nhiều nhưng anh vẫn kiên định ngồi đó. Nhìn cô và hắn thân mật như vậy
Không, anh nhất định phải giành lại cô, không thể để mọi việc như thế được, cô là của anh. Anh yêu cô, dù cho có từ kiếp trước hay kiếp này, anh vẫn sẽ luôn yêu cô.
- Con đi đâu từ nãy đến giờ vậy? Có biết ba mẹ lo lắng cho con lắm không?
- Con xin lỗi. Tại vì xe ở xa quá...
Cô không dám nói rằng mình xém bị một gã điên nào đó tông vào. May mà nhờ có ai kia giúp đỡ, chỉ vừa nghĩ tới anh hai tai cô đã đỏ bừng. Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang suy nghĩ của cô
- Con vào trong rửa mặt chuẩn bị lên sân khấu cùng ba con đi
- Vâng ạ
Sau khi đã lấy lại tinh thần xong. Cô cùng ba mẹ bước lên khán đài với những tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Ba cô gõ nhẹ vào micro trước khi cất tiếng nói:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây dự tiệc sinh nhật thứ 17 của con gái tôi. Hôm nay không chỉ chúng tôi mời mọi người đến dự tiệc, mà còn để giới thiệu với mọi người vị hôn phu của Hạnh Nhi - Hàn Lâm.
Cô giật mình trợn to mắt nhìn sang ba mình đang phát biểu. Khuôn mặt cô lúc này trắng bệt. Cái gì chứ, cô chỉ mới 17 tuổi mà đã có vị hôn phu á, thật hoang đường. Hàng trăm suy nghĩ đập vào đầu cô. Mẹ cô thấy cô như thế sợ rằng mọi người sẽ nghi ngờ, nên khẽ lay nhẹ tay cô, nói khẽ chỉ mình cô và bà có thể nghe
- Một lát ba mẹ sẽ giải thích sau, còn bây giờ thì tươi cười đi, giới truyền thông rất nhiều đó.
Cô cố gượng cười nhưng không được. Khuôn mặt lạnh lùng nhìn vào xa xăm. Một người đàn ông mặc âu phục màu xanh dương bước lên khán đài. Anh có mĩ quan rất đẹp vẻ đẹp của một người con lai. Mái tóc vàng tự nhiên, mũi cao. Khuôn mặt rất tươi tắn. Hắn chậm rãi bước đến bên cạnh cô. Thật ra hắn chỉ vì quan hệ hợp tác giữa ba hắn và ba cô nhưng giờ đây khi bước lên khán đài thấy một người con gái da trắng noãn, mắt to tròn, gò má đỏ lên vì nóng, 3 vòng đều chuẩn thế này thì thằng đàn ông nào chịu được. Hắn khoái chí cười thầm không để lộ ra bên ngoài, khuôn mặt vẫn lạnh lùng soái tây...
Phía dưới sân khấu. Anh tức giận đến điếng người, tại sao sự việc này lại xảy ra, tại sao cô lại đính hôn với tên khốn đã giết anh và cô. Anh thấy có điểm vô cùng không hợp lí. Chẳng lẽ là do trọng sinh nên mọi việc đã thay đổi. Không, nếu như thế cô sẽ gặp nguy hiểm mất. Anh tức giận nhìn thẳng vào Hàn Lâm trên sân khấu. Hàn lâm cảm thấy sợn tóc gáy vì có một thứ gì đó sắp xảy đến với hắn. Hắn đột nhiên dùng tay đặt lên hông của Hạnh Nhi, một hành động hết sức thân mật của một cặp đôi yêu nhau. Hạnh Nhi rất muốn thoát khỏi đôi bàn tay dơ bẩn này nhưng vì thể diện của ba mẹ nên cô không dám từ chối chỉ gượng cười một cái.
Ở đâu xa xa phía dưới. Cặp mắt hung tợn của anh nheo lại. Tay dùng lực mạnh đến bóp vỡ ly thủy tinh. Tay anh chảy máu rất nhiều nhưng anh vẫn kiên định ngồi đó. Nhìn cô và hắn thân mật như vậy
Không, anh nhất định phải giành lại cô, không thể để mọi việc như thế được, cô là của anh. Anh yêu cô, dù cho có từ kiếp trước hay kiếp này, anh vẫn sẽ luôn yêu cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook