Tổng Giám Đốc Sủng Cô Vợ Tới Nghiện
-
Chương 7: Diệp Ngạo Phong là ai?
“Cha à, sao gọi con xuống vậy.” Hàn Tuyết Lạc mang giọng nũng nịu pha chút trách móc đi xuống, trên người mặc bộ quần áo ngủ, tóc xõa tự nhiên, đeo đôi dép con gấu dễ thương bước xuống.
Đang ngồi trên phòng làm việc với Mai Tư Thanh thì cha cô gọi xuống. Hại cô đang nằm phải xuống nhà, chẳng soi gương lại mình.
“Nhà có khách.” Hàn Nhược lắc đầu nhắc nhở.
Lạc Lạc nhà ông khi ở nhà và khi ra ngoài hoàn toàn trái ngược nhau. Ông nhắc suốt ngày mà Lạc Lạc vẫn không bỏ được cái tính ấy.
“Dạ.” Hàn Tuyết Lạc giật mình nhìn ra ghế sofa.
“Má ơi, có khách, hả, sao lại là hai tên đó chứ.” Hàn Tuyết Lạc khóc thầm.
Gương mặt Hàn Tuyết Lạc vì ngại ngùng lẫn tức giận mà đỏ bừng lên. Mái tóc xõa ngang lưng rối nhẹ. Đôi môi đỏ mọng hé một tí. Bàn tay ngọc ngà gãi gãi đầu. Hai chân đá mặt sàn, bước xuống.
“Lạc Lạc à.” Mai Tư Thanh từ trên lầu đi xuống.
“Hả.” Hàn Tuyết Lạc quay lại nhìn, đôi chân định ra sofa ngồi dừng lại.
“Tớ về trước, mai 8 giờ sáng có mặt tại điểm hẹn với bạn học nhé, bác Hàn cháu xin phép về trước.” Mai Tư Thanh nói xong, đi qua phòng khách, không nhịn được mà há mồm, định nói gì đó nhưng bị mắc lại.
“Khách nhà tớ, không cần quan tâm đâu, cậu về trước đi.” Hàn Tuyết Lạc bước tới vỗ vai Mai Tư Thanh, lắc đầu nhẹ.
Mai Tư Thanh thở dài, gật đầu một cái rồi đi về.
Hàn Tuyết Lạc cũng khôi phục được trạng thái bình thường. Bước xuống định ngồi cạnh cha mình nhưng lại bị cha quẳng cho một câu: “Con sang kia ngồi đi.”
“Hơ, tại sao ạ?” Hàn Tuyết Lạc hỏi. Ngồi đâu chẳng được chứ, sao lại phải sang ngồi cạnh tên kia
“Con muốn lí do?” Hàn Nhược nhướn mày nhìn con gái.
Trong lòng thầm kêu: “Con gái ơi, sang đó ngồi đi, hiểu cho cha cái coi.”
“Không ạ.” Hàn Tuyết Lạc ngồi cạnh Diệp Ngạo Phong nhưng vẫn giữ khoảng cách. Tôi đầu ghế, anh cuối ghế.
Hàn Nhược nhìn con gái, khẽ nói: “Lạc Lạc, đó là chồng sắp cưới của con, Diệp Ngạo Phong.”
“Cái gì?” Hàn Tuyết Lạc trợn mắt hỏi.
What? Gì cơ? Sao tên kiêu căng này lại là chồng tương lai của cô.
“Diệp Ngạo Phong là chồng con.” Hàn Nhược nhắc lại.
Nếu bây giờ Hàn Tuyết Lạc đang uống nước, nghe được câu đó chắc chắn sẽ sặc. Còn đang ăn thì chắc chắn sẽ nghẹn. Nhưng bây giờ,... Hàn Tuyết Lạc, đầu chính thức trống rỗng. Khuôn mặt lơ ngơ nhìn Diệp Ngạo Phong, đúng lúc Diệp Ngạo Phong nhìn. Hồn cô vô thức bay đi trước Diệp Ngạo Phong.
Diệp Ngạo Phong có mày kiếm, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao, đôi môi mỏng mím lại. Ngũ quan phải gọi là hoàn hảo. Dáng người ngồi thẳng tắp, chân phải vắt lên đầu gối chân trái, khuôn mặt quay sang nhìn Hàn Tuyết Lạc. Khắp người tỏa ra khí chất vương giả.
“Khụ...” Lãnh Tuấn Duật đứng cạnh thành ghế, ho nhẹ một tiếng, tốt bụng kéo hồn Hàn Tuyết Lạc về.
“...” Hàn Tuyết Lạc ngại ngùng, cúi mặt xuống. Khuôn mặt lại đỏ lên, bàn tay ngọc ngà sờ sờ mũi, mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
Nhưng trong lòng thì đang gào thét tiếp: “Má ơi, mình bị sao vậy, ahuhu, ngại quá, làm sao mà dám...”
Bỗng điện thoại của Lãnh Tuấn Duật reo, thu hút sự chú ý của ba người kia.
Cười xuề một cái, anh bắt máy nghe. Không biết bên kia nói gì nhưng đôi mày của Lãnh Tuấn Duật khẽ nhíu lại, tắt máy, nói nhỏ vào tai Diệp Ngạo Phong xong quay sang Hàn Nhược với Hàn Tuyết Lạc: “Bác, bọn cháu về trước. Bye chị dâu.” Lãnh Tuấn Duật nói rồi cùng Diệp Ngạo Phong đi.
“Cha, những điều ban nãy cha nói thật không?” Hàn Tuyết Lạc thấy con Rolls-Royce Phantom đen rời đi, vội chạy tới cạnh Hàn Nhược hỏi, thầm mong những lời nói ban nãy không phải thật.
“Ừ, là thật.” Hàn Nhược gật đầu một cái. Biết cô suy nghĩ gì, liền cố giải thích: “Con gái, mong con hiểu cho, kết hôn là chuyện sớm muộn, công ty cha...”
“Vâng, con hiểu, con nghỉ trước.” Hàn Tuyết Lạc cười cười rồi lên phòng, cắt ngang câu nói của Hàn Nhược.
Lên phòng mình, cô mở máy tính tìm hiểu về những thứ quanh Diệp Ngạo Phong và kết quả: Tổng giám đốc công ty Diệp Hoàn là Diệp Ngạo Phong, ngồi vị trí tổng giám đốc từ khi 19 tuổi, và công ty nhanh chóng đứng trong top công ty của thế giới. Về gia đình, Diệp Ngạo Phong là thái tử nhà Diệp, tính tình lạnh lùng, cao ngạo, mưu mô khó lường, vô cùng thông minh. Gia đình nhà Diệp có truyền thống lâu đời và rất nổi tiếng...
“Sao mà kinh vậy, giới thiệu về bối cảnh, mà tính cách chỉ có vậy thôi hả trời?” Hàn Tuyết Lạc nhăn mặt nhìn những thứ trong màn hình máy tính.
Bực mình gập máy lại, cô lăn lên giường và nằm trong suy nghĩ riêng.
Đúng kết hôn là chuyện sớm muộn, và đó là chồng cô - Diệp Ngạo Phong, cô phải chấp nhận sự thật. Chồng cô rất đẹp trai và tài giỏi cơ mà, tự hào lên.
Nhưng mà cô có ác cảm với Diệp Ngạo Phong, chồng mình đó.
Mải mê chạy theo suy nghĩ và đấu tranh suy nghĩ, cô cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Đang ngồi trên phòng làm việc với Mai Tư Thanh thì cha cô gọi xuống. Hại cô đang nằm phải xuống nhà, chẳng soi gương lại mình.
“Nhà có khách.” Hàn Nhược lắc đầu nhắc nhở.
Lạc Lạc nhà ông khi ở nhà và khi ra ngoài hoàn toàn trái ngược nhau. Ông nhắc suốt ngày mà Lạc Lạc vẫn không bỏ được cái tính ấy.
“Dạ.” Hàn Tuyết Lạc giật mình nhìn ra ghế sofa.
“Má ơi, có khách, hả, sao lại là hai tên đó chứ.” Hàn Tuyết Lạc khóc thầm.
Gương mặt Hàn Tuyết Lạc vì ngại ngùng lẫn tức giận mà đỏ bừng lên. Mái tóc xõa ngang lưng rối nhẹ. Đôi môi đỏ mọng hé một tí. Bàn tay ngọc ngà gãi gãi đầu. Hai chân đá mặt sàn, bước xuống.
“Lạc Lạc à.” Mai Tư Thanh từ trên lầu đi xuống.
“Hả.” Hàn Tuyết Lạc quay lại nhìn, đôi chân định ra sofa ngồi dừng lại.
“Tớ về trước, mai 8 giờ sáng có mặt tại điểm hẹn với bạn học nhé, bác Hàn cháu xin phép về trước.” Mai Tư Thanh nói xong, đi qua phòng khách, không nhịn được mà há mồm, định nói gì đó nhưng bị mắc lại.
“Khách nhà tớ, không cần quan tâm đâu, cậu về trước đi.” Hàn Tuyết Lạc bước tới vỗ vai Mai Tư Thanh, lắc đầu nhẹ.
Mai Tư Thanh thở dài, gật đầu một cái rồi đi về.
Hàn Tuyết Lạc cũng khôi phục được trạng thái bình thường. Bước xuống định ngồi cạnh cha mình nhưng lại bị cha quẳng cho một câu: “Con sang kia ngồi đi.”
“Hơ, tại sao ạ?” Hàn Tuyết Lạc hỏi. Ngồi đâu chẳng được chứ, sao lại phải sang ngồi cạnh tên kia
“Con muốn lí do?” Hàn Nhược nhướn mày nhìn con gái.
Trong lòng thầm kêu: “Con gái ơi, sang đó ngồi đi, hiểu cho cha cái coi.”
“Không ạ.” Hàn Tuyết Lạc ngồi cạnh Diệp Ngạo Phong nhưng vẫn giữ khoảng cách. Tôi đầu ghế, anh cuối ghế.
Hàn Nhược nhìn con gái, khẽ nói: “Lạc Lạc, đó là chồng sắp cưới của con, Diệp Ngạo Phong.”
“Cái gì?” Hàn Tuyết Lạc trợn mắt hỏi.
What? Gì cơ? Sao tên kiêu căng này lại là chồng tương lai của cô.
“Diệp Ngạo Phong là chồng con.” Hàn Nhược nhắc lại.
Nếu bây giờ Hàn Tuyết Lạc đang uống nước, nghe được câu đó chắc chắn sẽ sặc. Còn đang ăn thì chắc chắn sẽ nghẹn. Nhưng bây giờ,... Hàn Tuyết Lạc, đầu chính thức trống rỗng. Khuôn mặt lơ ngơ nhìn Diệp Ngạo Phong, đúng lúc Diệp Ngạo Phong nhìn. Hồn cô vô thức bay đi trước Diệp Ngạo Phong.
Diệp Ngạo Phong có mày kiếm, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao, đôi môi mỏng mím lại. Ngũ quan phải gọi là hoàn hảo. Dáng người ngồi thẳng tắp, chân phải vắt lên đầu gối chân trái, khuôn mặt quay sang nhìn Hàn Tuyết Lạc. Khắp người tỏa ra khí chất vương giả.
“Khụ...” Lãnh Tuấn Duật đứng cạnh thành ghế, ho nhẹ một tiếng, tốt bụng kéo hồn Hàn Tuyết Lạc về.
“...” Hàn Tuyết Lạc ngại ngùng, cúi mặt xuống. Khuôn mặt lại đỏ lên, bàn tay ngọc ngà sờ sờ mũi, mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
Nhưng trong lòng thì đang gào thét tiếp: “Má ơi, mình bị sao vậy, ahuhu, ngại quá, làm sao mà dám...”
Bỗng điện thoại của Lãnh Tuấn Duật reo, thu hút sự chú ý của ba người kia.
Cười xuề một cái, anh bắt máy nghe. Không biết bên kia nói gì nhưng đôi mày của Lãnh Tuấn Duật khẽ nhíu lại, tắt máy, nói nhỏ vào tai Diệp Ngạo Phong xong quay sang Hàn Nhược với Hàn Tuyết Lạc: “Bác, bọn cháu về trước. Bye chị dâu.” Lãnh Tuấn Duật nói rồi cùng Diệp Ngạo Phong đi.
“Cha, những điều ban nãy cha nói thật không?” Hàn Tuyết Lạc thấy con Rolls-Royce Phantom đen rời đi, vội chạy tới cạnh Hàn Nhược hỏi, thầm mong những lời nói ban nãy không phải thật.
“Ừ, là thật.” Hàn Nhược gật đầu một cái. Biết cô suy nghĩ gì, liền cố giải thích: “Con gái, mong con hiểu cho, kết hôn là chuyện sớm muộn, công ty cha...”
“Vâng, con hiểu, con nghỉ trước.” Hàn Tuyết Lạc cười cười rồi lên phòng, cắt ngang câu nói của Hàn Nhược.
Lên phòng mình, cô mở máy tính tìm hiểu về những thứ quanh Diệp Ngạo Phong và kết quả: Tổng giám đốc công ty Diệp Hoàn là Diệp Ngạo Phong, ngồi vị trí tổng giám đốc từ khi 19 tuổi, và công ty nhanh chóng đứng trong top công ty của thế giới. Về gia đình, Diệp Ngạo Phong là thái tử nhà Diệp, tính tình lạnh lùng, cao ngạo, mưu mô khó lường, vô cùng thông minh. Gia đình nhà Diệp có truyền thống lâu đời và rất nổi tiếng...
“Sao mà kinh vậy, giới thiệu về bối cảnh, mà tính cách chỉ có vậy thôi hả trời?” Hàn Tuyết Lạc nhăn mặt nhìn những thứ trong màn hình máy tính.
Bực mình gập máy lại, cô lăn lên giường và nằm trong suy nghĩ riêng.
Đúng kết hôn là chuyện sớm muộn, và đó là chồng cô - Diệp Ngạo Phong, cô phải chấp nhận sự thật. Chồng cô rất đẹp trai và tài giỏi cơ mà, tự hào lên.
Nhưng mà cô có ác cảm với Diệp Ngạo Phong, chồng mình đó.
Mải mê chạy theo suy nghĩ và đấu tranh suy nghĩ, cô cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook