Tổng Giám Đốc Sủng Cô Vợ Tới Nghiện
-
Chương 5: Tìm hiểu về cuộc gặp gỡ, tức giận vô cớ
“Thôi nào, bà đừng có bày bộ mặt thế chứ.” Diệp Vũ ngồi cạnh không ngừng dỗ vợ mình. Từ tối qua về nhà tới hôm nay, cứ trưng bộ mặt như thế, vừa giận, vừa mừng, vừa lo. Ôi! Sao số ông khổ thế. Bà vợ khó chiều, con thì ngang ngạnh. Hừ!
“Ông nói xem, Lạc Lạc với tiểu Phong quen nhau từ khi nào chứ? Trong tình huống gì? Tôi muốn biết, mà cả hai đứa nó cứ giấu, tôi không nhịn nổi tò mò mà.” Mặt Diệp Vân hiện lên tia uất ức. Hôm qua hỏi con dâu không được, dùng mọi cách con trai cũng không nói. Chỉ biết hỏi Diệp Vũ, mặc dù không có đáp án.
“Muốn biết lí do sao không hỏi Lãnh Tuấn Duật.” Diệp Bình nhăn mày nói. Sải bước về phòng. Quá mệt mỏi, tuổi đã già mà con cháu lại...
“Ừ ha, ông gọi Lãnh Tuấn Duật hỏi đi.” Mắt Diệp Vân sáng bừng bừng, bám vào hi vọng – Lãnh Tuấn Duật.
“Được rồi.” Diệp Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm điện thoại gọi cho Lãnh Tuấn Duật.
[...]
“Má ơi, cậu chủ, ông chủ gọi.” Lãnh Tuấn Duật đang ôm tài liệu nặng, thấy chuông điện thoại reo liền nhìn, trên màn hình hiện hai chữ “Ông chủ”, khiến anh rơi luôn tài liệu, quay lại nhìn Diệp Ngạo Phong, không nhịn được vừa giật mình vừa than nhẹ.
“Cứ nói không biết.” Diệp Ngạo Phong vẫn cúi đầu làm việc, chẳng hề bận tâm. Đã thế còn ác ý đuổi: “Ra ngoài.”
“...” Mặt Lãnh Tuấn Duật vừa chảy mồ hôi, vừa chảy ba dòng hắc tuyến. Đáp án chỉ vậy thôi hả, không phải chứ, anh sẽ bị hỏi tới chết mất. Mà nói sự thật thì có lẽ anh phải sang Châu Phi khai thác mất. Rùng mình một cái, anh vội nhặt đống tài liệu, cầm cái điện thoại nhanh chóng ra ngoài.
“Dạ ông chủ, tôi không biết ạ, có vài lần tôi không đi cùng cậu chủ nên không biết.” Lãnh Tuấn Duật vào thang máy nghe điện thoại liền bị hỏi, lấy lí do, anh nhanh trả lời. Bây giờ, cúp điện thoại sớm mới bình yên được, đồng óc thông minh, anh liền nói: “Tôi phải xử lí tài liệu cho cậu chủ, xin phép ông chủ, tôi cúp máy trước ạ.” Dứt lời, tắt luôn cuộc gọi. Anh thở phào một hơi. Có trời mới biết nguy hiểm thế nào khi chống lại ông chủ hoặc cậu chủ. Còn cái bản tính ấy nữa...Haiz! Ôm tài liệu vào phòng làm việc.
Chiều đó.
“Cậu chủ, tôi nghĩ cậu nên nói với ông bà chủ sự thật, kẻo...” Lãnh Tuấn Duật như mọi lần đi cạnh Diệp Ngạo Phong, nhắc nhở.
Tưởng không khó, ai ngờ khó không tưởng. Hôm nay anh bị ông bà chủ quấy rầy tận mười cuộc gọi, làm anh phải tốn bao nhiêu lí do cúp máy.
“Cậu nhàn quá đúng không?” Giọng nói Diệp Ngạo Phong lạnh lẽo vang lên, cắt luôn vế sau của Lãnh Tuấn Duật. Anh biết câu tiếp theo sẽ là gì, nhưng cuộc gặp mặt với Hàn Tuyết Lạc, vốn dĩ không tốt đẹp.
Cứ nhắc tới hôm ấy, tâm trạng anh khó chịu vô cùng. Gì mà kéo nhau, xô ngã, trầy xước, làm phiền. Nghĩ tới thôi, đầu óc cũng rối bời rồi. À không, cảm xúc ấy khó tả lắm, chứa sự tức giận nữa.
“A, không, cậu chủ, tôi xin lỗi.” Lãnh Tuấn Duật vội xin lỗi. Cái giọng Diệp Ngạo Phong nghe cũng biết chứa sự tức giận. Mà anh chỉ có ý tốt nhắc nhở nhẹ thôi mà, làm gì giận anh chứ. Anh biết Diệp Ngạo Phong là kiểu đàn ông gì, nhưng là anh nhắc nhở nhẹ mà.
Cả hai cùng lên Rolls-Royce Phantom đen và ngồi vào vị trí.
“Cậu chủ, ông bà chủ...” Tài xế của nhà Diệp - bác Phó ngồi vị trí lái, lên tiếng định hỏi Diệp Ngạo Phong, ai ngờ nhận được ánh mắt lạnh lùng của cậu chủ ấy.
“Bác lái xe tới biệt thự riêng đi.” Lãnh Tuấn Duật trả lời thay Diệp Ngạo Phong.
“Bác ơi là bác, bác không nên hỏi chứ. Mặc dù lí do Diệp Ngạo Phong giận thì không biết, nhưng cũng chớ nhắc tới ông bà chủ chứ. Tôi bị làm phiền cũng chết mệt rồi. Bác nên ngoảnh mặt làm ngơ đi, hãy cầu hôm nay và ngày mai sớm trôi qua.” Mặc dù Lãnh Tuấn Duật không nói, nhưng biểu cảm cũng đủ bác Phó hiểu. Không nói thêm gì, bác lái xe tới biệt thự riêng của cậu chủ luôn.
[...]
“Trời ơi, bà bỏ bộ mặt đấy đi giùm tôi coi, hai tên tiểu tử thối còn không bắt máy. Bực mình quá.” Diệp Vũ mất kiểm soát hét lên. Diệp Ngạo Phong, Lãnh Tuấn Duật, ông đều không gọi được. Mà mặt vợ mình thì... Ôi trời ơi! Ông cũng muốn biết lí do mà, sao số ông khổ thế. Hỏi Hàn Nhược cũng không có đáp án.
“Biết rồi.” Diệp Vân trả lời rồi bước về phòng. Bộ mặt tiu nghỉu như vậy mà bỏ đi.
Chắc phải từ bỏ ý định mất. Đúng là hai tên cứng đầu. Sự tò mò dâng bao nhiêu, lại bị dập tắt đi bấy nhiêu. Quá mất hứng rồi. Sao muốn biết cuộc gặp gỡ của con trai với con dâu mà cũng khổ vậy. Thở dài một hơi. Ông cũng phải về phòng dỗ vợ tiếp. Thôi thì bỏ qua cuộc gặp gỡ của hai đứa nhỏ đi.
“Ông nói xem, Lạc Lạc với tiểu Phong quen nhau từ khi nào chứ? Trong tình huống gì? Tôi muốn biết, mà cả hai đứa nó cứ giấu, tôi không nhịn nổi tò mò mà.” Mặt Diệp Vân hiện lên tia uất ức. Hôm qua hỏi con dâu không được, dùng mọi cách con trai cũng không nói. Chỉ biết hỏi Diệp Vũ, mặc dù không có đáp án.
“Muốn biết lí do sao không hỏi Lãnh Tuấn Duật.” Diệp Bình nhăn mày nói. Sải bước về phòng. Quá mệt mỏi, tuổi đã già mà con cháu lại...
“Ừ ha, ông gọi Lãnh Tuấn Duật hỏi đi.” Mắt Diệp Vân sáng bừng bừng, bám vào hi vọng – Lãnh Tuấn Duật.
“Được rồi.” Diệp Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm điện thoại gọi cho Lãnh Tuấn Duật.
[...]
“Má ơi, cậu chủ, ông chủ gọi.” Lãnh Tuấn Duật đang ôm tài liệu nặng, thấy chuông điện thoại reo liền nhìn, trên màn hình hiện hai chữ “Ông chủ”, khiến anh rơi luôn tài liệu, quay lại nhìn Diệp Ngạo Phong, không nhịn được vừa giật mình vừa than nhẹ.
“Cứ nói không biết.” Diệp Ngạo Phong vẫn cúi đầu làm việc, chẳng hề bận tâm. Đã thế còn ác ý đuổi: “Ra ngoài.”
“...” Mặt Lãnh Tuấn Duật vừa chảy mồ hôi, vừa chảy ba dòng hắc tuyến. Đáp án chỉ vậy thôi hả, không phải chứ, anh sẽ bị hỏi tới chết mất. Mà nói sự thật thì có lẽ anh phải sang Châu Phi khai thác mất. Rùng mình một cái, anh vội nhặt đống tài liệu, cầm cái điện thoại nhanh chóng ra ngoài.
“Dạ ông chủ, tôi không biết ạ, có vài lần tôi không đi cùng cậu chủ nên không biết.” Lãnh Tuấn Duật vào thang máy nghe điện thoại liền bị hỏi, lấy lí do, anh nhanh trả lời. Bây giờ, cúp điện thoại sớm mới bình yên được, đồng óc thông minh, anh liền nói: “Tôi phải xử lí tài liệu cho cậu chủ, xin phép ông chủ, tôi cúp máy trước ạ.” Dứt lời, tắt luôn cuộc gọi. Anh thở phào một hơi. Có trời mới biết nguy hiểm thế nào khi chống lại ông chủ hoặc cậu chủ. Còn cái bản tính ấy nữa...Haiz! Ôm tài liệu vào phòng làm việc.
Chiều đó.
“Cậu chủ, tôi nghĩ cậu nên nói với ông bà chủ sự thật, kẻo...” Lãnh Tuấn Duật như mọi lần đi cạnh Diệp Ngạo Phong, nhắc nhở.
Tưởng không khó, ai ngờ khó không tưởng. Hôm nay anh bị ông bà chủ quấy rầy tận mười cuộc gọi, làm anh phải tốn bao nhiêu lí do cúp máy.
“Cậu nhàn quá đúng không?” Giọng nói Diệp Ngạo Phong lạnh lẽo vang lên, cắt luôn vế sau của Lãnh Tuấn Duật. Anh biết câu tiếp theo sẽ là gì, nhưng cuộc gặp mặt với Hàn Tuyết Lạc, vốn dĩ không tốt đẹp.
Cứ nhắc tới hôm ấy, tâm trạng anh khó chịu vô cùng. Gì mà kéo nhau, xô ngã, trầy xước, làm phiền. Nghĩ tới thôi, đầu óc cũng rối bời rồi. À không, cảm xúc ấy khó tả lắm, chứa sự tức giận nữa.
“A, không, cậu chủ, tôi xin lỗi.” Lãnh Tuấn Duật vội xin lỗi. Cái giọng Diệp Ngạo Phong nghe cũng biết chứa sự tức giận. Mà anh chỉ có ý tốt nhắc nhở nhẹ thôi mà, làm gì giận anh chứ. Anh biết Diệp Ngạo Phong là kiểu đàn ông gì, nhưng là anh nhắc nhở nhẹ mà.
Cả hai cùng lên Rolls-Royce Phantom đen và ngồi vào vị trí.
“Cậu chủ, ông bà chủ...” Tài xế của nhà Diệp - bác Phó ngồi vị trí lái, lên tiếng định hỏi Diệp Ngạo Phong, ai ngờ nhận được ánh mắt lạnh lùng của cậu chủ ấy.
“Bác lái xe tới biệt thự riêng đi.” Lãnh Tuấn Duật trả lời thay Diệp Ngạo Phong.
“Bác ơi là bác, bác không nên hỏi chứ. Mặc dù lí do Diệp Ngạo Phong giận thì không biết, nhưng cũng chớ nhắc tới ông bà chủ chứ. Tôi bị làm phiền cũng chết mệt rồi. Bác nên ngoảnh mặt làm ngơ đi, hãy cầu hôm nay và ngày mai sớm trôi qua.” Mặc dù Lãnh Tuấn Duật không nói, nhưng biểu cảm cũng đủ bác Phó hiểu. Không nói thêm gì, bác lái xe tới biệt thự riêng của cậu chủ luôn.
[...]
“Trời ơi, bà bỏ bộ mặt đấy đi giùm tôi coi, hai tên tiểu tử thối còn không bắt máy. Bực mình quá.” Diệp Vũ mất kiểm soát hét lên. Diệp Ngạo Phong, Lãnh Tuấn Duật, ông đều không gọi được. Mà mặt vợ mình thì... Ôi trời ơi! Ông cũng muốn biết lí do mà, sao số ông khổ thế. Hỏi Hàn Nhược cũng không có đáp án.
“Biết rồi.” Diệp Vân trả lời rồi bước về phòng. Bộ mặt tiu nghỉu như vậy mà bỏ đi.
Chắc phải từ bỏ ý định mất. Đúng là hai tên cứng đầu. Sự tò mò dâng bao nhiêu, lại bị dập tắt đi bấy nhiêu. Quá mất hứng rồi. Sao muốn biết cuộc gặp gỡ của con trai với con dâu mà cũng khổ vậy. Thở dài một hơi. Ông cũng phải về phòng dỗ vợ tiếp. Thôi thì bỏ qua cuộc gặp gỡ của hai đứa nhỏ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook