Tổng Giám Đốc Sủng Cô Vợ Tới Nghiện
-
Chương 20: Cùng ăn cơm
Quán ăn Smile.
Lãnh Tuấn Duật bước vào quán, bên cạnh là Diệp Ngạo Phong. Hai người cùng sải bước tới ghế đối diện Hàn Tuyết Lạc, ngồi xuống, cũng chẳng để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trong quán.
“Chị dâu, chị gọi gì chưa?” Lãnh Tuấn Duật lên tiếng hỏi bà chị dâu tương lai của mình, đang “ngạc nhiên” nhìn Diệp Ngạo Phong bên cạnh.
Nhưng dè bỉu trong lòng: “Không cần phải ngạc nhiên thế đâu chị. Nhìn chằm chằm Ngạo Phong thì thôi còn rơi cả cái miệng nữa. Chậc! Chậc!”
“Ơ...chưa.” Hàn Tuyết Lạc đang “ngơ ngác”, nhờ câu hỏi của Lãnh Tuấn Duật mà kéo lại hồn về, cũng quên mất không chào Diệp thái tử, vội hỏi: “Hai người ăn gì?”
Đương nhiên, hai người ngồi đối diện cô không phải khách quen ở đây...
Và quan trọng là chức họ không hề nhỏ, cũng là...ngậm thìa vàng từ bé...
Biết đâu, không ăn được những món mà cô chọn...
Cho nên, vẫn hỏi là tốt hơn...
Kẻo chọn nhầm món mà họ kiêng hoặc không ăn được, hại cô “đắc tội” thì chết mất.
Cô quý trọng cái mạng nhỏ này lắm đấy.
“Món nào cũng được, em với Ngạo Phong không kén ăn.” Lãnh Tuấn Duật cười hề hề, quay sang Diệp Ngạo Phong hỏi: “Đúng không?”
Diệp Ngạo Phong “ờ” một cái, lạnh lùng liếc mắt đánh giá quán ăn “bình dân” này.
Và cuối cùng chỉ cho một câu “giản dị”.
“Bà chủ, cho bọn cháu gà Kungpao, đậu phụ Mapo, cơm chiên, đậu sốt, mì trường thọ, gà xào ớt khô với nồi lẩu cay nhé.” Hàn Tuyết Lạc thở hắt một hơi trong lòng, cũng bắt đầu gọi món.
Coi như là may, họ không kiêng kị món gì.
Gọi món xong, cô quay sang hỏi Lãnh Tuấn Duật: “Tôi tưởng chỉ có mỗi mình anh đi ăn chứ, sao kéo cả giám đốc đi cùng vậy?” Tôi mà biết Diệp thái tử cùng đi, thì trăm phần trăm không chọn quán này đâu.
Ờ...cái não cô "tự dưng tệ” thật.
Tự nhiên lại quên mất cái việc...
“Ha ha.” Lãnh Tuấn Duật cười trừ, trả lời: “Lúc em định đi thì Ngạo Phong lên xe, nói là “cũng” muốn thưởng thức món ăn ở quán này.”
“À.” Hàn Tuyết Lạc “à” một tiếng.
10 phút sau, các món Hàn Tuyết Lạc gọi đều được bày lên.
“Chị dâu, chị ăn ở quán này được bao lâu rồi?” Lãnh Tuấn Duật hỏi Hàn Tuyết Lạc.
“Cũng được 5 năm rồi.” Hàn Tuyết Lạc cười cười, nhìn hai tên ngồi đối diện nói: “Ăn đi, ngon lắm.” Rồi bỏ một miếng gà xào ớt khô vào miệng.
“Vâng...mà chị ăn cay tốt vậy à?” Lãnh Tuấn Duật nhìn Hàn Tuyết Lạc ăn, không nhịn được mà hỏi.
Ặc, sao tự dưng anh ngu vậy.
Thật muốn cắn đứt lưỡi mình ngay khi mới hỏi xong mà.
Mọi thứ “trình bày” ngay trước mắt.
Thế mà còn hỏi.
Có lẽ anh bị vợ chồng nhà này làm “ngu” rồi.
“Ừ.” Hàn Tuyết Lạc tiếp tục thưởng thức món cay, cũng chẳng để ý lắm.
Cô có một cái tính, chính là “thích” thử thách “khó khăn”.
Chắc chắn là không ít người, nghe cái tính của cô mà khinh bỉ một cái.
Hỏi xem, có ai, tính cách giống cô không?
Nhưng mà cô cũng chẳng quan tâm.
Thật ra hồi mới mười mấy tuổi, cô “vô tình” đụng phải một cô gái.
Để đền bù, cô đã mời cô ấy đi ăn.
Và cô ấy rất thích ăn cay, rồi dần dần cái tính thích thử thách “khó khăn” của cô hình thành.
Cô ấy với cô làm bạn. Tính rất giống nhau. Nên tới giờ, mặc dù không hay gặp mặt nhưng vẫn gọi điện, nhắn tin cho nhau rất nhiều.
Lãnh Tuấn Duật đang ăn thì cảm thấy lạnh sống lưng, hóa ra là Diệp Ngạo Phong "đang" nhìn anh “đắm đuối” khiến anh tí nữa là phụt hết món ngon trong miệng ra.
Cái này, không phải là chê đồ ăn.
Mà là...
Ha, tí là anh quên mất vấn đề "chính".
Cái đề tài hôm qua, anh chưa hỏi...
“À chị dâu, sáng hôm qua, chị đến công ty với một người, là ai vậy?” Lãnh Tuấn Duật vội lên tiếng hỏi.
Hàn Tuyết Lạc nhuốt miếng cơm, trả lời: “Bạn cũ.”
“Vậy còn chiều hôm đó...” Lãnh Tuấn Duật nói tới lưng chừng thì bỏ.
“Khụ...” Hàn Tuyết Lạc đang uống nước thì mém sặc: “Bạn cũ.”
“Hả...vẫn là người buổi sáng à chị?” Lãnh Tuấn Duật có chút nghệt mặt ra, nhưng vẫn “nghi ngờ” hỏi tiếp.
“Ừ.” Hàn Tuyết Lạc gật đầu một cái, lại gắp món ăn để ăn.
Lãnh Tuấn Duật nhìn sang Diệp Ngạo Phong đã không động đũa từ khi nào.
Bình tĩnh.
Đúng, trạng thái khuôn mặt Diệp Ngạo Phong rất bình tĩnh, cả người cũng chẳng tỏa khí nóng hay lạnh, nhưng trong đôi mắt...lại chứa...cơn lửa nhỏ, nếu nhìn kĩ.
Anh đã nói là tên này không nên đi theo mà, giờ thì...
Rồi còn chị dâu nữa.
Cái gì mà hai lần đều là bạn cũ chứ, trả lời qua loa thế.
Buổi sáng thì đi bộ.
Buổi chiều thì đi Audi.
Quan trọng là "đều" xuất hiện ở cổng công ty...
Đúng là chị dâu quá đà rồi.
Nhưng khoan...
Có nói thế nào thì cũng là tại vợ chồng nhà này làm quá.
Còn anh...
Tốt bụng quá “vô tình” trở thành một nạn nhân trong chuyện này...
Sao mà số anh khổ thế không biết...
Lãnh Tuấn Duật bước vào quán, bên cạnh là Diệp Ngạo Phong. Hai người cùng sải bước tới ghế đối diện Hàn Tuyết Lạc, ngồi xuống, cũng chẳng để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trong quán.
“Chị dâu, chị gọi gì chưa?” Lãnh Tuấn Duật lên tiếng hỏi bà chị dâu tương lai của mình, đang “ngạc nhiên” nhìn Diệp Ngạo Phong bên cạnh.
Nhưng dè bỉu trong lòng: “Không cần phải ngạc nhiên thế đâu chị. Nhìn chằm chằm Ngạo Phong thì thôi còn rơi cả cái miệng nữa. Chậc! Chậc!”
“Ơ...chưa.” Hàn Tuyết Lạc đang “ngơ ngác”, nhờ câu hỏi của Lãnh Tuấn Duật mà kéo lại hồn về, cũng quên mất không chào Diệp thái tử, vội hỏi: “Hai người ăn gì?”
Đương nhiên, hai người ngồi đối diện cô không phải khách quen ở đây...
Và quan trọng là chức họ không hề nhỏ, cũng là...ngậm thìa vàng từ bé...
Biết đâu, không ăn được những món mà cô chọn...
Cho nên, vẫn hỏi là tốt hơn...
Kẻo chọn nhầm món mà họ kiêng hoặc không ăn được, hại cô “đắc tội” thì chết mất.
Cô quý trọng cái mạng nhỏ này lắm đấy.
“Món nào cũng được, em với Ngạo Phong không kén ăn.” Lãnh Tuấn Duật cười hề hề, quay sang Diệp Ngạo Phong hỏi: “Đúng không?”
Diệp Ngạo Phong “ờ” một cái, lạnh lùng liếc mắt đánh giá quán ăn “bình dân” này.
Và cuối cùng chỉ cho một câu “giản dị”.
“Bà chủ, cho bọn cháu gà Kungpao, đậu phụ Mapo, cơm chiên, đậu sốt, mì trường thọ, gà xào ớt khô với nồi lẩu cay nhé.” Hàn Tuyết Lạc thở hắt một hơi trong lòng, cũng bắt đầu gọi món.
Coi như là may, họ không kiêng kị món gì.
Gọi món xong, cô quay sang hỏi Lãnh Tuấn Duật: “Tôi tưởng chỉ có mỗi mình anh đi ăn chứ, sao kéo cả giám đốc đi cùng vậy?” Tôi mà biết Diệp thái tử cùng đi, thì trăm phần trăm không chọn quán này đâu.
Ờ...cái não cô "tự dưng tệ” thật.
Tự nhiên lại quên mất cái việc...
“Ha ha.” Lãnh Tuấn Duật cười trừ, trả lời: “Lúc em định đi thì Ngạo Phong lên xe, nói là “cũng” muốn thưởng thức món ăn ở quán này.”
“À.” Hàn Tuyết Lạc “à” một tiếng.
10 phút sau, các món Hàn Tuyết Lạc gọi đều được bày lên.
“Chị dâu, chị ăn ở quán này được bao lâu rồi?” Lãnh Tuấn Duật hỏi Hàn Tuyết Lạc.
“Cũng được 5 năm rồi.” Hàn Tuyết Lạc cười cười, nhìn hai tên ngồi đối diện nói: “Ăn đi, ngon lắm.” Rồi bỏ một miếng gà xào ớt khô vào miệng.
“Vâng...mà chị ăn cay tốt vậy à?” Lãnh Tuấn Duật nhìn Hàn Tuyết Lạc ăn, không nhịn được mà hỏi.
Ặc, sao tự dưng anh ngu vậy.
Thật muốn cắn đứt lưỡi mình ngay khi mới hỏi xong mà.
Mọi thứ “trình bày” ngay trước mắt.
Thế mà còn hỏi.
Có lẽ anh bị vợ chồng nhà này làm “ngu” rồi.
“Ừ.” Hàn Tuyết Lạc tiếp tục thưởng thức món cay, cũng chẳng để ý lắm.
Cô có một cái tính, chính là “thích” thử thách “khó khăn”.
Chắc chắn là không ít người, nghe cái tính của cô mà khinh bỉ một cái.
Hỏi xem, có ai, tính cách giống cô không?
Nhưng mà cô cũng chẳng quan tâm.
Thật ra hồi mới mười mấy tuổi, cô “vô tình” đụng phải một cô gái.
Để đền bù, cô đã mời cô ấy đi ăn.
Và cô ấy rất thích ăn cay, rồi dần dần cái tính thích thử thách “khó khăn” của cô hình thành.
Cô ấy với cô làm bạn. Tính rất giống nhau. Nên tới giờ, mặc dù không hay gặp mặt nhưng vẫn gọi điện, nhắn tin cho nhau rất nhiều.
Lãnh Tuấn Duật đang ăn thì cảm thấy lạnh sống lưng, hóa ra là Diệp Ngạo Phong "đang" nhìn anh “đắm đuối” khiến anh tí nữa là phụt hết món ngon trong miệng ra.
Cái này, không phải là chê đồ ăn.
Mà là...
Ha, tí là anh quên mất vấn đề "chính".
Cái đề tài hôm qua, anh chưa hỏi...
“À chị dâu, sáng hôm qua, chị đến công ty với một người, là ai vậy?” Lãnh Tuấn Duật vội lên tiếng hỏi.
Hàn Tuyết Lạc nhuốt miếng cơm, trả lời: “Bạn cũ.”
“Vậy còn chiều hôm đó...” Lãnh Tuấn Duật nói tới lưng chừng thì bỏ.
“Khụ...” Hàn Tuyết Lạc đang uống nước thì mém sặc: “Bạn cũ.”
“Hả...vẫn là người buổi sáng à chị?” Lãnh Tuấn Duật có chút nghệt mặt ra, nhưng vẫn “nghi ngờ” hỏi tiếp.
“Ừ.” Hàn Tuyết Lạc gật đầu một cái, lại gắp món ăn để ăn.
Lãnh Tuấn Duật nhìn sang Diệp Ngạo Phong đã không động đũa từ khi nào.
Bình tĩnh.
Đúng, trạng thái khuôn mặt Diệp Ngạo Phong rất bình tĩnh, cả người cũng chẳng tỏa khí nóng hay lạnh, nhưng trong đôi mắt...lại chứa...cơn lửa nhỏ, nếu nhìn kĩ.
Anh đã nói là tên này không nên đi theo mà, giờ thì...
Rồi còn chị dâu nữa.
Cái gì mà hai lần đều là bạn cũ chứ, trả lời qua loa thế.
Buổi sáng thì đi bộ.
Buổi chiều thì đi Audi.
Quan trọng là "đều" xuất hiện ở cổng công ty...
Đúng là chị dâu quá đà rồi.
Nhưng khoan...
Có nói thế nào thì cũng là tại vợ chồng nhà này làm quá.
Còn anh...
Tốt bụng quá “vô tình” trở thành một nạn nhân trong chuyện này...
Sao mà số anh khổ thế không biết...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook