Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
-
Chương 601: Đau đớn
Athena tiếp tục vai trò trung gian, cô đứng ra hòa giải:
- Tình hình hiện giờ rất phức tạp, chúng ta không nên người thân tương tàn, nơi này đã không còn dễ dàng không chế như xưa nữa.
Mọi người nghe Athena nói thì cũng giảm xuống khí thế, nhân loại hiện giờ đã không phải vật trong tay như hồi tất cả mới đến, ở đây đã có những thứ khiến ngay cả bọn họ cũng phải kiêng kị.
- Cũng may Apollo đã trở lại, hi vọng phục hưng của chúng ta sẽ có thêm tiến triển thuận lợi.
Nghe Athena nói vậy, Apollo nhướng mày:
- Các người định làm gì?
Atermis nắm tay chồng, cô khẽ nói với hắn:
- Mọi người định triển khai kế hoạch như vậy...
Artemis còn chưa nói xong, Apollo lập tức phản đối:
- Các người suy nghĩ vẫn còn ngu xuẩn như thế thì chỉ có nước tự diệt vong, các người nghĩ tất cả đám kia chỉ là lũ ấu trĩ? Văn minh lạc hậu? Olympus không còn nữa, Trái Đất này vốn có điều kiện rất khó có được, thay vì làm kẻ vô gia cư khắp thiên hà, sao không nghĩ cách bảo vệ nó?
Ares hừ lạnh:
- Có phải ngươi bị nổ nên đầu bị hỏng rồi không? Sinh ra lòng trắc ẩn với đám nhân loại nhu nhược, yếu đuối này sao? Bọn chúng chỉ biết dựa vào các loại máy móc hỗ trợ mà thôi, nhưng so với các nền văn minh thiên hà khác, nó không đáng một xu. Thay vào đó, kiếm hết lợi ích rồi cả bọn đi một nơi khác tốt hơn, thu thập thêm nhiều sức mạnh hơn, đó mới là hi vọng có thể một ngày chống lại được đám ghê tởm kia.
Ta cứ nghĩ Apollo là kẻ kiêu ngạo, lạnh lùng nhất, vậy mà Đấu Phá Thắng Thần lại coi trọng đám giun dế này, ngươi... ngươi đã không còn là Apollo nữa mà chỉ là một tên nhát chết, cố giữ một hơi tàn sao. Hahaha. Ngươi nghĩ chỉ một mình mình có thể ngăn chặn bọn ta? Ngu ngốc. Athena và Atermis cũng không bảo vệ được ngươi đâu.
- Này, Ares đừng kích động...
Hephaestus lên tiếng khuyên ngăn nhưng lời còn chưa nói hết, nhiệt độ xung quanh bỗng tăng lên cực kinh khủng khiến hơi nước bốc hơi với tốc độ rất nhanh.
Ngoài Artemis được bảo hộ vì được hắn ôm trong tay, tất cả 5 vị thần khác đều phải gắng sức lên chống đỡ, trong đó Ares là cực khổ nhất, mồ hôi đã vã ra như tắm, mặt mày đỏ bừng vô cùng tức giận nhưng miệng không dám tiếp tục nói lời nhạo báng.
Nhiệt lượng mặt trời chiếu tới Trái Đất của thái dương hệ dường như bị tập trung hết vào đây khiến cho sức nóng hiện tại phải lên tới hàng triệu độ. Nếu không phải đây toàn bộ đều là thần mà là người thường thì chắc chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.
- Ngươi...
Ares gằn giọng nhưng vẫn không che giấu nổi sự khiếp sợ:
- Làm sao người vẫn còn mạnh như vậy? Điều này không có khả năng... tuyệt đối không có khả năng...
Apollo cười khinh miệt:
- Ngươi đã quá yếu nhược kể từ trận cuối cùng chiến đấu với ta hỡi anh trai ngu ngốc. Chẳng cần bao nhiêu, chỉ cần 2 phần sức mạnh ta thừa sức hóa ngươi thành hư vô. Sự ăn chơi sa đọa, ham mê các thói hư tật xấu của nhân loại đã khiến các ngươi trở thành phế vật. Bằng với chút đó cũng định nắm giữ nơi này vào tay, thích làm gì thì làm? Cẩn thận, khinh thường giun dế có ngày bị giun dế ăn. Haha. Nói chuyện với đám các người khiến ta cảm thấy lãng phí thời gian. Artemis, chúng ta đi.
- Đợi đã...
Athena giơ tay định giữ chân họ lại nhưng lời còn chưa nói hết cả hai đã biến mất.
Poseidon nhìn về phương xa, tặc lưỡi:
- Không ngờ hắn vẫn còn giữ được sức mạnh như vậy, ta cũng không dám chắc có thể chế ngự hắn lại một lần nữa. Nhưng kế hoạch đã chuẩn bị tỉ mỉ, không thể để hắn từ đâu chui ra phá hỏng
được, Athena, cô đi tìm Zeus, báo cho hắn biết Apollo đã quay lại.
Chỉ có một trong hai người có hi vọng dùng sức mạnh chế ngự được hắn. Ta biết cô luôn không muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, nhưng việc này liên quan tới tương lai của mầm mống Olympus, tuyệt không thể xảy ra bất trắc. Cô hiểu việc mình cần làm chứ?
Athena mặt đã chuyển sang bộ dạng lạnh lùng băng giá, cô không nhanh không chậm nói:
- Việc cần làm ta sẽ tự biết cách, ngươi không cần chỉ dạy ta phải làm thế nào. Còn Zeus, hắn đang có việc quan trọng hơn cần giải quyết. Ba người các người tốt nhất hiện tại đừng chọc điên Apollo, có thể hắn chưa hiểu hết kế hoạch của chúng ta. Chưa kể, trước nay sức mạnh chúng ta vẫn chưa đủ, nếu có thêm sự trợ giúp này, tỉ lệ nắm chắc sẽ cao hơn nhiều.
- Nhưng hắn...
Ares đỏ mắt nói.
- Ngu ngốc, ngươi nghĩ mình thực sự là chiến thần bất bại sao? Hades hắn còn chưa có ý kiến, ngươi điên lên cái gì? Đừng nói ta không cảnh báo trước, cẩn thận Apollo chưa ra tay ta đã xử lý ngươi luôn đấy.
Athena hừ lạnh khinh thường.
Ares thầm nắm chặt nắm đấm, hắn im lặng không nói nữa nhưng trong lòng đang cẩn thận tính kế. “Hừ, đám các người cứ khinh thường ta đi, rồi một ngày, ta thu lại đủ các phần, tới lúc đó, ta sẽ... Hahaha”.
Hades nào còn bộ dạng khi nãy, hắn ngáp ngáp mấy cái:
- Chán chết, cứ nghĩ tên này đầu bị hỏng muốn tranh thủ làm vài trân giãn gân cốt.
Thấy Athena trừng mắt, hắn nhún vai, vặn vặn cổ:
- Được rồi. Hiện tại ta vẫn chưa thế thắng được hắn, nhưng công việc chung quan trọng hơn, ừm, các người cứ làm đi, ta về làm vài ly rồi ngủ đã, hôm nay tốn nhiều năng lượng rồi.
Nói xong, hắn xé rách không gian, biến mất.
Poseidon vuốt mái tóc xanh dương như sóng triều, hắn nở nụ cười tỏa nắng đúng chất minh tinh màn bạc:
- Ba người cứ tâm sự tiếp, ta còn đang có một cảnh chưa quay xong, ài, đám đạo diễn giờ này chắc lật tung cả mấy thước đất lên tìm rồi. Haha. Gặp lại sau.
Hephaestus xoa xoa cái chân cụt của mình:
- Ta cũng còn vài phôi chưa rèn xong, tiệm rèn dạo gần đây cũng khá đông khách, Athena, ngươi có muốn rèn một cái yếm không?
Hắn vừa nói vừa chùi mép, mắt hau háu nhìn vào dáng vóc yêu nghiệt kia, bộ mặt lộ rõ độ bỉ ổi.
Athena khí thế không một dấu hiệt chợt bạo tăng, tóc vàng dài óng xõa tung bay, trên tay từ khi nào đã nhiều hơn một cây thánh kiếm, một chiếc trọng khiên, bộ dạng chuẩn bị tử chiến.
- Ha hả.
Hephaestus vừa cuống quýt chạy vừa cười lớn, chưa khi nào hắn thôi ý định cưa cẩm Athena, chỉ có điều mãn trăm vạn kiếp cũng không thành. Kiếp này, dường như cũng không ngoại lệ.
Ares bị khí thế của cô nàng bên cạnh đánh thức khỏi hắc ám ý thức trong đầu, hắn hừ một tiếng mà không nói gì, tay xé rách hư không rời đi.
Athena vẫn đứng đó thêm một lúc, mắt nhìn về hướng tòa Apollo và Artemis, trong đầu liên tục suy diễn, lắp ráp các manh mối. Một lúc sau, cô ta nở nụ cười không rõ thiện - ác, toàn thân cứ thế tiêu thất, để lại một vùng không gian biển xanh nắng vàng như chưa từng có cuộc chiến nào xảy ra.
Việc cơn bão và sóng thần hình thành được các vệ tinh thu được, nhưng hình ảnh vào tâm nơi phát sinh vấn đề thì lại không rõ ràng khiến chính phủ và các viện hàn lâm, viện quân sự tổ chức các cuộc họp bàn khẩn cấp. Chỉ có điều, mọi thứ sau gần 1 giờ thì bỗng chẳng còn chút dấu vết nào, ngay cả sóng thần và bão cũng tan đi, để lại những bộ mặt với đủ các sắc thái biểu cảm từ kinh sợ, khó hiểu, thờ ơ, phấn khích...
Sau đó liên tục một thời gian, có rất nhiều các tờ báo giật tít có cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh, dự báo thảm họa cấp độ diệt chủng, hay xuất hiện các siêu anh hùng ngoài đời thật... Không rõ thật giả đúng sai ra sao, nhưng cũng khiến các bữa cơm gia đình, các cuộc chém gió ở trường học, quán bar, hay cơ quan công sở thêm phần một phần sôi nổi, thú vị.
...
Ở một nơi nào đó,...
- Apollo, chàng...
- Đừng nói gì cả, nàng còn tin ta chứ?
Atermis không biết chồng mình nói gì, nhưng trực giác nữ nhân khiến cô thấy có gì đó không tốt, trái tim bỗng dưng quặn lại, chỉ là bên ngoài vẫn gắng gượng nở nụ cười gật đầu:
- Em luôn tin chàng.
Apollo nở nụ cười vẫn như trong mọi giấc mơ, mọi ký ức của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ấy, thêm một cái hôn ấm áp lên trán, anh nói:
- Chắc nàng cũng thắc mắc tại sao ta lại có thể ở đây, bên cạnh nàng.
Atermis nước mắt bỗng rơi, hắn lau đi, nhưng dòng thủy lệ trong suốt ấy cứ như dòng suối nhỏ, chảy mãi không dứt. Hắn cũng không vỗ về cô, mà thở dài, cố nuốt xuống vị đắng chẹn trong yết hầu, ngẩng đầu lên, hắn nói:
- Ta thực ra đã chỉ còn lại một phần tàn hồn, tới giờ, nó cũng đã tới lúc tan biến rồi...
- Không.... không.... Chàng lừa ta. Không thể như vậy được...
Atermis gào lên như muốn ngất đi, lồng ngực như bị vạn tiễn xuyên tâm, đau đớn kịch liệt.
Apollo ôm chặt lấy cô:
- Ta hiện tại không còn một thân xác, cũng không thể luân hồi, nếu không phải nhờ thuật phong ấn, ta đã vĩnh viễn tan biến từ vạn vạn năm trước rồi. Đây là thân thể một người khác, hắn tuy còn nhiều khuyết điểm, cũng quá nhiều thứ vướng mắc trong lòng, nhưng coi như khá tốt.
Quan trọng nhất là hắn sống được khi tâm mệnh của ta, được tâm mệnh không bài xích mà đang dần dần tương thích. Ta định dạy cho hắn nhiều thêm các kỹ năng, khiến hắn không thành Apollo thì cũng có thể thừa kế ý chí, sức mạnh của ta, đem phần nào đó giúp đỡ cho quê hương của hắn.
Cho tới khi Olympus bị hủy diệt, khi đó ta mới chợt nhận ra, vận mệnh của mỗi hành tinh đều có giá trị không thể thay thế. Tuấn Vũ hắn chính là một người vì tinh cầu của mình mà cố gắng, không quản sống chết, ít nhất chỉ với thứ đó, ta cũng đồng ý truyện thụ lại tất cả.
Chỉ có điều... vì tên khốn Hades kia, ta đã phải xuất hiện sớm hơn dự tính, chưa kể phải đóng giả trước mặt đám người ích kỉ, ngu ngốc kia, một phần lớn sức mạnh dự trù đã phải sử dụng. Con đường sau này phải nhờ vào chính hắn tự đi thôi.
Atermis, ta biết nàng đau lòng, luôn muốn tìm cách tăng cường sức mạnh, giết sạch đám quái vật không gian kia trả thù cho ta, nhưng cũng đừng nên vì thế mà hi sinh tính mạng cả tỷ người trên hành tinh này. Nói đúng ra, nơi đây họ là chủ mới có quyền, chung ta là khách đừng lấn át chủ.
Nếu có thể hãy giúp hắn một chút khi hắn đã xứng đáng. Nếu hắn trở nên ma hóa, tà ác, nàng hãy giúp ta diệt trừ hắn.
Artemis, nàng đừng quá đau buồn, cũng đừng vì ta mà giữ mãi nỗi đau trong lòng. Nếu có thể, hãy tìm một người yêu nàng, quan tâm nàng rồi gả cho hắn. Nàng xứng đáng có một gia đình hạnh phúc, xứng đáng có những đứa trẻ thông minh, lanh lợi. Ta đã không thể nào...
Atermis khóc như muốn ngất đi, cô đau đớn chỉ biết lắc đầu, hai tay ôm chặt hắn, nhưng hình bóng quen thuộc, hơi thở ấm áp ấy dần dần biến mất...
- Khônggg!!!!!
Atermis phun một ngụm máu đỏ thẫm hết bộ váy trắng như tuyết, cô lập tức hôn mê, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống thảm cỏ xanh.
- Tình hình hiện giờ rất phức tạp, chúng ta không nên người thân tương tàn, nơi này đã không còn dễ dàng không chế như xưa nữa.
Mọi người nghe Athena nói thì cũng giảm xuống khí thế, nhân loại hiện giờ đã không phải vật trong tay như hồi tất cả mới đến, ở đây đã có những thứ khiến ngay cả bọn họ cũng phải kiêng kị.
- Cũng may Apollo đã trở lại, hi vọng phục hưng của chúng ta sẽ có thêm tiến triển thuận lợi.
Nghe Athena nói vậy, Apollo nhướng mày:
- Các người định làm gì?
Atermis nắm tay chồng, cô khẽ nói với hắn:
- Mọi người định triển khai kế hoạch như vậy...
Artemis còn chưa nói xong, Apollo lập tức phản đối:
- Các người suy nghĩ vẫn còn ngu xuẩn như thế thì chỉ có nước tự diệt vong, các người nghĩ tất cả đám kia chỉ là lũ ấu trĩ? Văn minh lạc hậu? Olympus không còn nữa, Trái Đất này vốn có điều kiện rất khó có được, thay vì làm kẻ vô gia cư khắp thiên hà, sao không nghĩ cách bảo vệ nó?
Ares hừ lạnh:
- Có phải ngươi bị nổ nên đầu bị hỏng rồi không? Sinh ra lòng trắc ẩn với đám nhân loại nhu nhược, yếu đuối này sao? Bọn chúng chỉ biết dựa vào các loại máy móc hỗ trợ mà thôi, nhưng so với các nền văn minh thiên hà khác, nó không đáng một xu. Thay vào đó, kiếm hết lợi ích rồi cả bọn đi một nơi khác tốt hơn, thu thập thêm nhiều sức mạnh hơn, đó mới là hi vọng có thể một ngày chống lại được đám ghê tởm kia.
Ta cứ nghĩ Apollo là kẻ kiêu ngạo, lạnh lùng nhất, vậy mà Đấu Phá Thắng Thần lại coi trọng đám giun dế này, ngươi... ngươi đã không còn là Apollo nữa mà chỉ là một tên nhát chết, cố giữ một hơi tàn sao. Hahaha. Ngươi nghĩ chỉ một mình mình có thể ngăn chặn bọn ta? Ngu ngốc. Athena và Atermis cũng không bảo vệ được ngươi đâu.
- Này, Ares đừng kích động...
Hephaestus lên tiếng khuyên ngăn nhưng lời còn chưa nói hết, nhiệt độ xung quanh bỗng tăng lên cực kinh khủng khiến hơi nước bốc hơi với tốc độ rất nhanh.
Ngoài Artemis được bảo hộ vì được hắn ôm trong tay, tất cả 5 vị thần khác đều phải gắng sức lên chống đỡ, trong đó Ares là cực khổ nhất, mồ hôi đã vã ra như tắm, mặt mày đỏ bừng vô cùng tức giận nhưng miệng không dám tiếp tục nói lời nhạo báng.
Nhiệt lượng mặt trời chiếu tới Trái Đất của thái dương hệ dường như bị tập trung hết vào đây khiến cho sức nóng hiện tại phải lên tới hàng triệu độ. Nếu không phải đây toàn bộ đều là thần mà là người thường thì chắc chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.
- Ngươi...
Ares gằn giọng nhưng vẫn không che giấu nổi sự khiếp sợ:
- Làm sao người vẫn còn mạnh như vậy? Điều này không có khả năng... tuyệt đối không có khả năng...
Apollo cười khinh miệt:
- Ngươi đã quá yếu nhược kể từ trận cuối cùng chiến đấu với ta hỡi anh trai ngu ngốc. Chẳng cần bao nhiêu, chỉ cần 2 phần sức mạnh ta thừa sức hóa ngươi thành hư vô. Sự ăn chơi sa đọa, ham mê các thói hư tật xấu của nhân loại đã khiến các ngươi trở thành phế vật. Bằng với chút đó cũng định nắm giữ nơi này vào tay, thích làm gì thì làm? Cẩn thận, khinh thường giun dế có ngày bị giun dế ăn. Haha. Nói chuyện với đám các người khiến ta cảm thấy lãng phí thời gian. Artemis, chúng ta đi.
- Đợi đã...
Athena giơ tay định giữ chân họ lại nhưng lời còn chưa nói hết cả hai đã biến mất.
Poseidon nhìn về phương xa, tặc lưỡi:
- Không ngờ hắn vẫn còn giữ được sức mạnh như vậy, ta cũng không dám chắc có thể chế ngự hắn lại một lần nữa. Nhưng kế hoạch đã chuẩn bị tỉ mỉ, không thể để hắn từ đâu chui ra phá hỏng
được, Athena, cô đi tìm Zeus, báo cho hắn biết Apollo đã quay lại.
Chỉ có một trong hai người có hi vọng dùng sức mạnh chế ngự được hắn. Ta biết cô luôn không muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, nhưng việc này liên quan tới tương lai của mầm mống Olympus, tuyệt không thể xảy ra bất trắc. Cô hiểu việc mình cần làm chứ?
Athena mặt đã chuyển sang bộ dạng lạnh lùng băng giá, cô không nhanh không chậm nói:
- Việc cần làm ta sẽ tự biết cách, ngươi không cần chỉ dạy ta phải làm thế nào. Còn Zeus, hắn đang có việc quan trọng hơn cần giải quyết. Ba người các người tốt nhất hiện tại đừng chọc điên Apollo, có thể hắn chưa hiểu hết kế hoạch của chúng ta. Chưa kể, trước nay sức mạnh chúng ta vẫn chưa đủ, nếu có thêm sự trợ giúp này, tỉ lệ nắm chắc sẽ cao hơn nhiều.
- Nhưng hắn...
Ares đỏ mắt nói.
- Ngu ngốc, ngươi nghĩ mình thực sự là chiến thần bất bại sao? Hades hắn còn chưa có ý kiến, ngươi điên lên cái gì? Đừng nói ta không cảnh báo trước, cẩn thận Apollo chưa ra tay ta đã xử lý ngươi luôn đấy.
Athena hừ lạnh khinh thường.
Ares thầm nắm chặt nắm đấm, hắn im lặng không nói nữa nhưng trong lòng đang cẩn thận tính kế. “Hừ, đám các người cứ khinh thường ta đi, rồi một ngày, ta thu lại đủ các phần, tới lúc đó, ta sẽ... Hahaha”.
Hades nào còn bộ dạng khi nãy, hắn ngáp ngáp mấy cái:
- Chán chết, cứ nghĩ tên này đầu bị hỏng muốn tranh thủ làm vài trân giãn gân cốt.
Thấy Athena trừng mắt, hắn nhún vai, vặn vặn cổ:
- Được rồi. Hiện tại ta vẫn chưa thế thắng được hắn, nhưng công việc chung quan trọng hơn, ừm, các người cứ làm đi, ta về làm vài ly rồi ngủ đã, hôm nay tốn nhiều năng lượng rồi.
Nói xong, hắn xé rách không gian, biến mất.
Poseidon vuốt mái tóc xanh dương như sóng triều, hắn nở nụ cười tỏa nắng đúng chất minh tinh màn bạc:
- Ba người cứ tâm sự tiếp, ta còn đang có một cảnh chưa quay xong, ài, đám đạo diễn giờ này chắc lật tung cả mấy thước đất lên tìm rồi. Haha. Gặp lại sau.
Hephaestus xoa xoa cái chân cụt của mình:
- Ta cũng còn vài phôi chưa rèn xong, tiệm rèn dạo gần đây cũng khá đông khách, Athena, ngươi có muốn rèn một cái yếm không?
Hắn vừa nói vừa chùi mép, mắt hau háu nhìn vào dáng vóc yêu nghiệt kia, bộ mặt lộ rõ độ bỉ ổi.
Athena khí thế không một dấu hiệt chợt bạo tăng, tóc vàng dài óng xõa tung bay, trên tay từ khi nào đã nhiều hơn một cây thánh kiếm, một chiếc trọng khiên, bộ dạng chuẩn bị tử chiến.
- Ha hả.
Hephaestus vừa cuống quýt chạy vừa cười lớn, chưa khi nào hắn thôi ý định cưa cẩm Athena, chỉ có điều mãn trăm vạn kiếp cũng không thành. Kiếp này, dường như cũng không ngoại lệ.
Ares bị khí thế của cô nàng bên cạnh đánh thức khỏi hắc ám ý thức trong đầu, hắn hừ một tiếng mà không nói gì, tay xé rách hư không rời đi.
Athena vẫn đứng đó thêm một lúc, mắt nhìn về hướng tòa Apollo và Artemis, trong đầu liên tục suy diễn, lắp ráp các manh mối. Một lúc sau, cô ta nở nụ cười không rõ thiện - ác, toàn thân cứ thế tiêu thất, để lại một vùng không gian biển xanh nắng vàng như chưa từng có cuộc chiến nào xảy ra.
Việc cơn bão và sóng thần hình thành được các vệ tinh thu được, nhưng hình ảnh vào tâm nơi phát sinh vấn đề thì lại không rõ ràng khiến chính phủ và các viện hàn lâm, viện quân sự tổ chức các cuộc họp bàn khẩn cấp. Chỉ có điều, mọi thứ sau gần 1 giờ thì bỗng chẳng còn chút dấu vết nào, ngay cả sóng thần và bão cũng tan đi, để lại những bộ mặt với đủ các sắc thái biểu cảm từ kinh sợ, khó hiểu, thờ ơ, phấn khích...
Sau đó liên tục một thời gian, có rất nhiều các tờ báo giật tít có cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh, dự báo thảm họa cấp độ diệt chủng, hay xuất hiện các siêu anh hùng ngoài đời thật... Không rõ thật giả đúng sai ra sao, nhưng cũng khiến các bữa cơm gia đình, các cuộc chém gió ở trường học, quán bar, hay cơ quan công sở thêm phần một phần sôi nổi, thú vị.
...
Ở một nơi nào đó,...
- Apollo, chàng...
- Đừng nói gì cả, nàng còn tin ta chứ?
Atermis không biết chồng mình nói gì, nhưng trực giác nữ nhân khiến cô thấy có gì đó không tốt, trái tim bỗng dưng quặn lại, chỉ là bên ngoài vẫn gắng gượng nở nụ cười gật đầu:
- Em luôn tin chàng.
Apollo nở nụ cười vẫn như trong mọi giấc mơ, mọi ký ức của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ấy, thêm một cái hôn ấm áp lên trán, anh nói:
- Chắc nàng cũng thắc mắc tại sao ta lại có thể ở đây, bên cạnh nàng.
Atermis nước mắt bỗng rơi, hắn lau đi, nhưng dòng thủy lệ trong suốt ấy cứ như dòng suối nhỏ, chảy mãi không dứt. Hắn cũng không vỗ về cô, mà thở dài, cố nuốt xuống vị đắng chẹn trong yết hầu, ngẩng đầu lên, hắn nói:
- Ta thực ra đã chỉ còn lại một phần tàn hồn, tới giờ, nó cũng đã tới lúc tan biến rồi...
- Không.... không.... Chàng lừa ta. Không thể như vậy được...
Atermis gào lên như muốn ngất đi, lồng ngực như bị vạn tiễn xuyên tâm, đau đớn kịch liệt.
Apollo ôm chặt lấy cô:
- Ta hiện tại không còn một thân xác, cũng không thể luân hồi, nếu không phải nhờ thuật phong ấn, ta đã vĩnh viễn tan biến từ vạn vạn năm trước rồi. Đây là thân thể một người khác, hắn tuy còn nhiều khuyết điểm, cũng quá nhiều thứ vướng mắc trong lòng, nhưng coi như khá tốt.
Quan trọng nhất là hắn sống được khi tâm mệnh của ta, được tâm mệnh không bài xích mà đang dần dần tương thích. Ta định dạy cho hắn nhiều thêm các kỹ năng, khiến hắn không thành Apollo thì cũng có thể thừa kế ý chí, sức mạnh của ta, đem phần nào đó giúp đỡ cho quê hương của hắn.
Cho tới khi Olympus bị hủy diệt, khi đó ta mới chợt nhận ra, vận mệnh của mỗi hành tinh đều có giá trị không thể thay thế. Tuấn Vũ hắn chính là một người vì tinh cầu của mình mà cố gắng, không quản sống chết, ít nhất chỉ với thứ đó, ta cũng đồng ý truyện thụ lại tất cả.
Chỉ có điều... vì tên khốn Hades kia, ta đã phải xuất hiện sớm hơn dự tính, chưa kể phải đóng giả trước mặt đám người ích kỉ, ngu ngốc kia, một phần lớn sức mạnh dự trù đã phải sử dụng. Con đường sau này phải nhờ vào chính hắn tự đi thôi.
Atermis, ta biết nàng đau lòng, luôn muốn tìm cách tăng cường sức mạnh, giết sạch đám quái vật không gian kia trả thù cho ta, nhưng cũng đừng nên vì thế mà hi sinh tính mạng cả tỷ người trên hành tinh này. Nói đúng ra, nơi đây họ là chủ mới có quyền, chung ta là khách đừng lấn át chủ.
Nếu có thể hãy giúp hắn một chút khi hắn đã xứng đáng. Nếu hắn trở nên ma hóa, tà ác, nàng hãy giúp ta diệt trừ hắn.
Artemis, nàng đừng quá đau buồn, cũng đừng vì ta mà giữ mãi nỗi đau trong lòng. Nếu có thể, hãy tìm một người yêu nàng, quan tâm nàng rồi gả cho hắn. Nàng xứng đáng có một gia đình hạnh phúc, xứng đáng có những đứa trẻ thông minh, lanh lợi. Ta đã không thể nào...
Atermis khóc như muốn ngất đi, cô đau đớn chỉ biết lắc đầu, hai tay ôm chặt hắn, nhưng hình bóng quen thuộc, hơi thở ấm áp ấy dần dần biến mất...
- Khônggg!!!!!
Atermis phun một ngụm máu đỏ thẫm hết bộ váy trắng như tuyết, cô lập tức hôn mê, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống thảm cỏ xanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook