Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
-
Chương 597: Kẻ không mời mà đến: Là bạn hay thù?
P/s: Cảm ơn bạn quangcbcb01 Tặng 2,000 đậu và bạn tungkhang Tặng 5,000 đậu cho mình nhé.
....
Sau khi mọi người rời đi hết, Vân Tú và Tuyết Yên vẫn ở lại chờ đợi câu trả lời của hắn.
Dương Tuấn Vũ lựa lời rồi kể ra câu chuyện mà hắn đã được Hồng Kinh Hội tiết lộ.
Vào thời điểm này, việc tồn tại một vùng đất như vậy chỉ khiến hai cô gái bên cạnh có chút sửng sốt, nhưng cũng không phải tới mức khó tiếp thu. Cái chính làm cả hai giật mình chính là tin tức Diệp Minh Châu có thể vẫn còn sống.
Mai Tuyết Yên khẽ nhìn trộm quan sát sắc mặt của chị dâu, trong lòng cô cũng xen lẫn vui mừng lẫn phức tạp. Mừng là vì người bạn thân thiết suốt bao nhiêu năm tưởng đã chết thì giờ không ngờ còn sống. Phức tạp là vì hiện giờ chị dâu sẽ nghĩ thế nào khi chồng mình tỏ rõ ý định muốn đi tìm mối tình đầu, và ngay cả tìm được rồi, khi biết anh không chỉ có một nữ nhân bên cạnh thì Minh Châu sẽ nghĩ sao?
Cô trừng mắt nhìn anh trai, tất cả là tại tên trăng hoa gây họa này.
Dương Tuấn Vũ bị em gái trừng mắt trách cứ thì cũng chỉ biết cười khổ, mọi chuyện cho tới thời điểm hiện tại đã quá phi lý rồi, hắn đương nhiên không nghĩ mình là kẻ tốt đẹp gì.
Nhưng suy nghĩ việc Minh Châu lưu lạc nơi toàn gió tanh mưu máu bị người khác đuổi giết không rõ sống chết, mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ. Và mẹ cô ấy không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ trong lòng vì mất đi đứa con gái duy nhất, về nghĩa về tình hắn thực sự không thể và cũng không muốn để mẹ con hai người phải trải qua thêm những nỗi đau nào nữa.
Dù cho khi gặp nhau, nàng không chấp nhận ở bên cạnh thì hắn vẫn muốn giúp nàng có một cuộc sống tốt, được gặp lại mẹ và có những năm tháng yên bình về sau. Dương Tuấn Vũ hắn đã thực sự không có cái quyền giữ cô ở lại bên cạnh mình nữa rồi.
Nắm lấy đôi bàn tay khẽ run lên của Vân Tú, Dương Tuấn Vũ trong lòng rất bất đắc dĩ, nhưng thay vì trốn đi, hắn quyết định nói rõ ràng để vợ mình hiểu, đánh mắng gì tùy ý nàng.
Vân Tú cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay lớn thô ráp ấy, trong lòng đau đớn cũng bớt đi một phần, thực ra, suốt bao năm qua, trong lòng cô vẫn còn chứa một bóng ma ám ảnh, thi thoảng trong đầu vẫn có cảm giác mình đã cướp đi người đàn ông này trong tay người khác, mình là kẻ thứ ba xen vào cuộc tình êm ấm của họ.
Cũng chính vì lý do này, cô cũng không mơ tưởng mình có quyền giữ trọn vẹn được một người đàn ông xuất sắc như anh ở bên. Và rồi Iris tới, ranh giới mong manh này đã bị đánh vỡ hoàn toàn.
Nhưng Dương Tuấn vũ không giống những người đàn ông trăng hoa khác, hắn thực sự đều quan tâm, chăm sóc và trân trọng những gia đình mình, chưa bao giờ anh làm cô cảm thấy thiếu thốn tình cảm. Cô yêu anh như mù quáng, như si ngốc, và cô chấp nhận tha thứ khi anh có thêm một người thứ ba.
Iris đúng ra mà nói, cô ấy hoàn toàn không có lỗi lầm, một người vì yêu mà nguyện hi sinh tất cả, cũng không giống những ả tiểu tam hấp dẫn chồng người khác rồi xúi giục họ bỏ vợ con. Iris yêu, tình yêu của cô thật sự rất nhẹ nhàng, không toan tính, cũng không đòi hỏi gì. Chỉ cần cô được đáp trả lại tình cảm, dù chỉ một chút cũng đã mãn nguyện rồi.
Vân Tú không trách cô ấy, và rồi khi tin tức này xuất hiện, cô lại càng không có lý do để trách móc Minh Châu. Cô ấy thực sự quá khổ. Đúng hơn, mạng sống của Tuấn Vũ là do cô ấy liều mạng cứu trở về.
Vì người mình yêu mà không tiếc lấy thân đỡ đạn thế gian này mấy ai nguyện hi sinh lớn lao như thế? Cô yêu hắn hoàn toàn rất trong sáng, rất thuần khiết, hai người họ yêu nhau thế nào, vị trí trong tim ra sao, Vân Tú hiểu rất rõ.
Khi cô rơi xuống vách núi cao vạn trượng, cửu tử nhất sinh, hắn đã gần như suy sụp hoàn toàn, suốt ngày như một kẻ điên cuồng, như một cái xác không hồn, từ đó đủ hiểu cái chết của Minh Châu là cú sốc rất lớn đối với hắn.
Hắn chưa từng hết yêu người con gái xinh đẹp, ngây thơ, thánh thiện ấy, mà chỉ có yêu, và yêu sâu nặng. Vân Tú biết, trong tim hắn luôn có hình bóng ấy, chẳng qua, bình thường nó được cất rất sâu, nhưng mỗi lần nghĩ tới lại đau đến cùng cực. Hắn chắc chắn rất nhớ cô ấy.
Bọn họ đã không phải những đứa trẻ, đã nếm trải đủ mọi cay đắng trong cuộc sống rồi, không còn ngây thơ nghĩ tình yêu màu hồng nữa. Cô dù đau lòng vì hắn muốn đi tìm Minh Châu, nhưng lại không có bất cứ lý do nào có thể ngăn cản, thậm chí, bản thân cô cũng có sự thôi thúc mong hắn gặp được người đó. Sự mâu thuẫn này khiến cô cảm thấy mình thật sự là một đứa điên khùng.
Khẽ đè xuống muôn vàn tâm trạng phức tạp, Vân Tú gật đầu:
- Em có thể đi cùng được chứ?
Cả hai người đều không nghĩ Vân Tú lại nói ra một câu như thế.
Dương Tuấn Vũ bất chấp có em gái bên cạnh, hắn ôm Vân Tú vào lòng rồi vỗ về nói:
- Nơi nguy hiểm như vậy, để anh đi được rồi.
Vân Tú cắn môi, nước mắt khẽ chảy xuống:
- Lần anh đi Amazon đã khiến em mỗi ngày lòng như lửa đốt rồi, giờ anh đi một nơi còn hung hiểm hơn vạn phần, anh bảo em làm sao có thể yên tâm ở nhà.
Vuốt ve gò má xinh đẹp của cô, Dương Tuấn Vũ nở nụ cười:
- Anh đâu có tới đó để liều mạng? Không phải còn có một tổ chức lớn chống lưng rồi sao? Anh sẽ trà trộn vào đó, tìm cơ hội tìm hiểu tin tức của Minh Châu. Ừm, còn nữa, nơi đó vô cùng bài xích ngoại nhân, em không phải thành viên của Hồng Kinh, cũng không có thứ xác định danh tính, tới đó cùng anh, em mới là người lành ít dữ nhiều.
Yên tâm, xưa nay anh làm việc chỉ có chắc chắn mới ra tay, còn nếu cảm thấy không ổn anh tuyệt đối rất kiên nhẫn chờ thời cơ. Em ở nhà còn có mọi người cần chăm sóc, hơn nữa, đám Sói Xám và Quỷ Satan gần đây cũng đã bắt đầu có hành động, tổ chức cần có người đứng đầu, Thịnh Thế cần có người nắm trong tay, cha mẹ ở nhà cũng cần em chăm sóc. Em ở nhà chính là sự trợ giúp to lớn nhất của anh rồi. Hiểu không?
Vân Tú siết chặt vòng tay, cô thực sự không muốn rời xa anh chút nào, người đàn ông này khiến cô cảm nhận được vô vàn hạnh phúc, nhưng cũng chính là người khiến cô đau khổ nhất. Vừa yêu vừa hận, cô thực sự không thể rời xa anh được nữa rồi.
Tuyết Yên cũng hiểu việc anh rời đi là không thể ngăn cản, vì thế, nàng rất thông minh nên đương nhiên biết thời điểm này cần ra tay giúp đỡ hắn một phen:
- Anh em nói đúng đấy, nếu cả hai người cùng đi, Thịnh Thế biết làm sao? Đám anh Trần Bằng, chị Tiểu Di giỏi thật đấy, nhưng họ không thể điều hành các ban ngành khác được. Hai người đi một hai tháng không sao, nếu đi nửa năm hoặc một năm thì chắc Thịnh Thế có hưng vượng cũng khó tránh khỏi chia rẽ và tan rã.
Mà hiện tại, nó không chỉ là một tập đoàn đơn thuần, nó còn là biểu tượng của lòng yêu nước, sự tự hào dân tộc nếu xảy ra chia rẽ nội bộ, tan đàn xẻ nghé thì sẽ rất tới rất nhiều hiệu ứng tiêu cực.
Chưa hết, hiện tại Thịnh Thế còn lấn sân sang quân sự, tình hình chính trị-an ninh- quốc phòng bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn tới chiến tranh, nếu Thịnh Thế bị kẻ tiểu nhân làm loạn đúng lúc này thì sẽ làm cho nước ta chịu cú sốc lớn. Về tình, về nghĩa, hai người tuyệt không thể đi cả hai.
Còn về Minh Châu, cậu ấy dù là bạn tốt nhất của em đi nữa, khi về đây vẫn cần tôn trọng chị Tú Tú, mà em cũng tin bạn ấy cũng hiểu được điều này. Đương nhiên, đó là nếu ông anh trai khốn kiếp của em có thể lừa được người ta về, Minh Châu nhìn như cô công chúa vậy thôi, nhưng thực sự bạn ấy rất mạnh mẽ và có chính kiến, Dương Tuấn Vũ anh chưa chắc đã có thể đem mĩ nhân về đâu, vì thế, chị cũng đừng lo lắng.
Vân Tú phì cười gật gật:
- Chị biết rồi, cảm ơn em. Nếu Tuyết Yên là nam nhân, chị đã yêu em mà không yêu tên trăng hoa này rồi.
Mai Tuyết Yên cười hì hì nắm tay chị kéo đi:
- Đi thôi, chúng ta mặc kệ tên xấu xa này, ừm, phải đi mua sắm, mua hết tiền của hắn mới thôi.
Hai cô vừa cười vừa nói thế mà thật sự bỏ hắn một mình ở lại, Dương Tuấn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn thấy mình khốn kiếp thật đấy.
Bóng người đơn bạc không một dấu vết biến mất khỏi phòng nghị sự.
...
- Em cảm nhận được một nguồn sức mạnh cực lớn đang tiến tới đây sao?
Dương Tuấn Vũ nhíu chặt mày, hắn đang chìm trong hồi ức thì đột nhiên nhận được cảnh báo của Triệu Cơ.
Triệu Cơ cũng gấp gáp nói:
- Đúng vậy, không biết là địch hay bạn, nhưng luồng năng lượng này rất khác lạ, người này có lẽ anh chưa từng gặp.
Dương Tuấn Vũ chưa từng thấy cô gái này rối lên như vậy bao giờ, điều này chứng tỏ kẻ địch rất cường hãn, không cần hỏi hắn cũng biết ngay cả mình hiện tại chỉ sợ cũng không cản được kẻ này, để tránh liên lụy mọi người, tốt nhất nên dụ vị khách không mời này đi nơi khác.
Một vệt sáng rất nhanh xuất hiện trên mặt biển đi thẳng ra ngoài khơi xa, sau đó là một vệt xám còn nhanh hơn vụt theo, tốc độ đến và đi của hai luồng sáng này nhanh tới mức thậm chí một người vừa đột phá Công Tước như Vân Tú cũng không cảm nhận ra được thì tất nhiên những chiến binh trong căn cứ cũng tuyệt đối không phát hiện ra điều gì.
Dương Tuấn Vũ cảm thấy khoảng cách đã tương đối xa, hắn dừng lại. Thực ra muốn chạy nữa cũng không kịp, kẻ đuổi phía sau đã đứng trước mặt hắn rồi.
Một người đàn ông cao lớn người ngoại quốc, mái tóc xám bạc, vành mắt thâm quầng nhưng đường nét rất sắp sảo, mày kiếm, mắt hẹp dài nhìn rất gian tà, môi mỏng thâm xì đang nhếch mép nở một nụ cười nhàn nhàn, nhìn như một con nghiện lâu ngày không tiếp xúc ánh sáng.
Hắn mặc bộ âu phục nhưng áo vest buông cúc đã đành, áo sơ mi 7 cái cũng để bung ra hơn nửa, lộ ra bộ ngực săm hình đầu lâu, phối hợp với nó là chiếc xích đen đeo trên cổ thõng xuống. Cũng may chiếc quần âu cùng đôi giày vẫn đen bóng lộn, so với nửa trên thì khá gọn gàng.
Trên tay đeo mỗi ngón một chiếc nhẫn vàng, ngón trỏ ngón giữa đang kẹp một điếu xì gà, miệng vừa ngáp ngáp vừa nhả khói lười nhác, bộ dạng phong trần mệt mỏi, lắc lắc cái cổ phát ra mấy tiếng rắc rắc rồi bằng thứ tiếng kỳ quái:
- Juala adloga itshekai....
Chỉ có điều, Dương Tuấn Vũ lại hiểu được cái ngôn ngữ kì quái này, hắn lập tức biết ai đang ghé thăm mình, ừm, ít nhất là cũng biết được nguồn gốc của kẻ này. Mặc dù hình dáng đã rất khác so với chút ký ức mờ nhạt về người bác này của Apollo, nhưng hắn không khó để nhận ra cái khí chất cực phẩm của người đứng lơ lửng trên mặt biển phía trước.
Đại khái có thể hiểu tên ma nghiện trước mặt nói rằng: “Ngươi là kẻ nào trong số chúng?”
Chẳng qua, hắn thực sự không muốn hiện tại tiếp xúc với kẻ này hoặc bất cứ kẻ nào có nguồn gốc Olympus. Vì thế lập tức giả ngu dùng tiếng Anh đáp lại:
- Ngươi là ai?
....
Sau khi mọi người rời đi hết, Vân Tú và Tuyết Yên vẫn ở lại chờ đợi câu trả lời của hắn.
Dương Tuấn Vũ lựa lời rồi kể ra câu chuyện mà hắn đã được Hồng Kinh Hội tiết lộ.
Vào thời điểm này, việc tồn tại một vùng đất như vậy chỉ khiến hai cô gái bên cạnh có chút sửng sốt, nhưng cũng không phải tới mức khó tiếp thu. Cái chính làm cả hai giật mình chính là tin tức Diệp Minh Châu có thể vẫn còn sống.
Mai Tuyết Yên khẽ nhìn trộm quan sát sắc mặt của chị dâu, trong lòng cô cũng xen lẫn vui mừng lẫn phức tạp. Mừng là vì người bạn thân thiết suốt bao nhiêu năm tưởng đã chết thì giờ không ngờ còn sống. Phức tạp là vì hiện giờ chị dâu sẽ nghĩ thế nào khi chồng mình tỏ rõ ý định muốn đi tìm mối tình đầu, và ngay cả tìm được rồi, khi biết anh không chỉ có một nữ nhân bên cạnh thì Minh Châu sẽ nghĩ sao?
Cô trừng mắt nhìn anh trai, tất cả là tại tên trăng hoa gây họa này.
Dương Tuấn Vũ bị em gái trừng mắt trách cứ thì cũng chỉ biết cười khổ, mọi chuyện cho tới thời điểm hiện tại đã quá phi lý rồi, hắn đương nhiên không nghĩ mình là kẻ tốt đẹp gì.
Nhưng suy nghĩ việc Minh Châu lưu lạc nơi toàn gió tanh mưu máu bị người khác đuổi giết không rõ sống chết, mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ. Và mẹ cô ấy không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ trong lòng vì mất đi đứa con gái duy nhất, về nghĩa về tình hắn thực sự không thể và cũng không muốn để mẹ con hai người phải trải qua thêm những nỗi đau nào nữa.
Dù cho khi gặp nhau, nàng không chấp nhận ở bên cạnh thì hắn vẫn muốn giúp nàng có một cuộc sống tốt, được gặp lại mẹ và có những năm tháng yên bình về sau. Dương Tuấn Vũ hắn đã thực sự không có cái quyền giữ cô ở lại bên cạnh mình nữa rồi.
Nắm lấy đôi bàn tay khẽ run lên của Vân Tú, Dương Tuấn Vũ trong lòng rất bất đắc dĩ, nhưng thay vì trốn đi, hắn quyết định nói rõ ràng để vợ mình hiểu, đánh mắng gì tùy ý nàng.
Vân Tú cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay lớn thô ráp ấy, trong lòng đau đớn cũng bớt đi một phần, thực ra, suốt bao năm qua, trong lòng cô vẫn còn chứa một bóng ma ám ảnh, thi thoảng trong đầu vẫn có cảm giác mình đã cướp đi người đàn ông này trong tay người khác, mình là kẻ thứ ba xen vào cuộc tình êm ấm của họ.
Cũng chính vì lý do này, cô cũng không mơ tưởng mình có quyền giữ trọn vẹn được một người đàn ông xuất sắc như anh ở bên. Và rồi Iris tới, ranh giới mong manh này đã bị đánh vỡ hoàn toàn.
Nhưng Dương Tuấn vũ không giống những người đàn ông trăng hoa khác, hắn thực sự đều quan tâm, chăm sóc và trân trọng những gia đình mình, chưa bao giờ anh làm cô cảm thấy thiếu thốn tình cảm. Cô yêu anh như mù quáng, như si ngốc, và cô chấp nhận tha thứ khi anh có thêm một người thứ ba.
Iris đúng ra mà nói, cô ấy hoàn toàn không có lỗi lầm, một người vì yêu mà nguyện hi sinh tất cả, cũng không giống những ả tiểu tam hấp dẫn chồng người khác rồi xúi giục họ bỏ vợ con. Iris yêu, tình yêu của cô thật sự rất nhẹ nhàng, không toan tính, cũng không đòi hỏi gì. Chỉ cần cô được đáp trả lại tình cảm, dù chỉ một chút cũng đã mãn nguyện rồi.
Vân Tú không trách cô ấy, và rồi khi tin tức này xuất hiện, cô lại càng không có lý do để trách móc Minh Châu. Cô ấy thực sự quá khổ. Đúng hơn, mạng sống của Tuấn Vũ là do cô ấy liều mạng cứu trở về.
Vì người mình yêu mà không tiếc lấy thân đỡ đạn thế gian này mấy ai nguyện hi sinh lớn lao như thế? Cô yêu hắn hoàn toàn rất trong sáng, rất thuần khiết, hai người họ yêu nhau thế nào, vị trí trong tim ra sao, Vân Tú hiểu rất rõ.
Khi cô rơi xuống vách núi cao vạn trượng, cửu tử nhất sinh, hắn đã gần như suy sụp hoàn toàn, suốt ngày như một kẻ điên cuồng, như một cái xác không hồn, từ đó đủ hiểu cái chết của Minh Châu là cú sốc rất lớn đối với hắn.
Hắn chưa từng hết yêu người con gái xinh đẹp, ngây thơ, thánh thiện ấy, mà chỉ có yêu, và yêu sâu nặng. Vân Tú biết, trong tim hắn luôn có hình bóng ấy, chẳng qua, bình thường nó được cất rất sâu, nhưng mỗi lần nghĩ tới lại đau đến cùng cực. Hắn chắc chắn rất nhớ cô ấy.
Bọn họ đã không phải những đứa trẻ, đã nếm trải đủ mọi cay đắng trong cuộc sống rồi, không còn ngây thơ nghĩ tình yêu màu hồng nữa. Cô dù đau lòng vì hắn muốn đi tìm Minh Châu, nhưng lại không có bất cứ lý do nào có thể ngăn cản, thậm chí, bản thân cô cũng có sự thôi thúc mong hắn gặp được người đó. Sự mâu thuẫn này khiến cô cảm thấy mình thật sự là một đứa điên khùng.
Khẽ đè xuống muôn vàn tâm trạng phức tạp, Vân Tú gật đầu:
- Em có thể đi cùng được chứ?
Cả hai người đều không nghĩ Vân Tú lại nói ra một câu như thế.
Dương Tuấn Vũ bất chấp có em gái bên cạnh, hắn ôm Vân Tú vào lòng rồi vỗ về nói:
- Nơi nguy hiểm như vậy, để anh đi được rồi.
Vân Tú cắn môi, nước mắt khẽ chảy xuống:
- Lần anh đi Amazon đã khiến em mỗi ngày lòng như lửa đốt rồi, giờ anh đi một nơi còn hung hiểm hơn vạn phần, anh bảo em làm sao có thể yên tâm ở nhà.
Vuốt ve gò má xinh đẹp của cô, Dương Tuấn Vũ nở nụ cười:
- Anh đâu có tới đó để liều mạng? Không phải còn có một tổ chức lớn chống lưng rồi sao? Anh sẽ trà trộn vào đó, tìm cơ hội tìm hiểu tin tức của Minh Châu. Ừm, còn nữa, nơi đó vô cùng bài xích ngoại nhân, em không phải thành viên của Hồng Kinh, cũng không có thứ xác định danh tính, tới đó cùng anh, em mới là người lành ít dữ nhiều.
Yên tâm, xưa nay anh làm việc chỉ có chắc chắn mới ra tay, còn nếu cảm thấy không ổn anh tuyệt đối rất kiên nhẫn chờ thời cơ. Em ở nhà còn có mọi người cần chăm sóc, hơn nữa, đám Sói Xám và Quỷ Satan gần đây cũng đã bắt đầu có hành động, tổ chức cần có người đứng đầu, Thịnh Thế cần có người nắm trong tay, cha mẹ ở nhà cũng cần em chăm sóc. Em ở nhà chính là sự trợ giúp to lớn nhất của anh rồi. Hiểu không?
Vân Tú siết chặt vòng tay, cô thực sự không muốn rời xa anh chút nào, người đàn ông này khiến cô cảm nhận được vô vàn hạnh phúc, nhưng cũng chính là người khiến cô đau khổ nhất. Vừa yêu vừa hận, cô thực sự không thể rời xa anh được nữa rồi.
Tuyết Yên cũng hiểu việc anh rời đi là không thể ngăn cản, vì thế, nàng rất thông minh nên đương nhiên biết thời điểm này cần ra tay giúp đỡ hắn một phen:
- Anh em nói đúng đấy, nếu cả hai người cùng đi, Thịnh Thế biết làm sao? Đám anh Trần Bằng, chị Tiểu Di giỏi thật đấy, nhưng họ không thể điều hành các ban ngành khác được. Hai người đi một hai tháng không sao, nếu đi nửa năm hoặc một năm thì chắc Thịnh Thế có hưng vượng cũng khó tránh khỏi chia rẽ và tan rã.
Mà hiện tại, nó không chỉ là một tập đoàn đơn thuần, nó còn là biểu tượng của lòng yêu nước, sự tự hào dân tộc nếu xảy ra chia rẽ nội bộ, tan đàn xẻ nghé thì sẽ rất tới rất nhiều hiệu ứng tiêu cực.
Chưa hết, hiện tại Thịnh Thế còn lấn sân sang quân sự, tình hình chính trị-an ninh- quốc phòng bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn tới chiến tranh, nếu Thịnh Thế bị kẻ tiểu nhân làm loạn đúng lúc này thì sẽ làm cho nước ta chịu cú sốc lớn. Về tình, về nghĩa, hai người tuyệt không thể đi cả hai.
Còn về Minh Châu, cậu ấy dù là bạn tốt nhất của em đi nữa, khi về đây vẫn cần tôn trọng chị Tú Tú, mà em cũng tin bạn ấy cũng hiểu được điều này. Đương nhiên, đó là nếu ông anh trai khốn kiếp của em có thể lừa được người ta về, Minh Châu nhìn như cô công chúa vậy thôi, nhưng thực sự bạn ấy rất mạnh mẽ và có chính kiến, Dương Tuấn Vũ anh chưa chắc đã có thể đem mĩ nhân về đâu, vì thế, chị cũng đừng lo lắng.
Vân Tú phì cười gật gật:
- Chị biết rồi, cảm ơn em. Nếu Tuyết Yên là nam nhân, chị đã yêu em mà không yêu tên trăng hoa này rồi.
Mai Tuyết Yên cười hì hì nắm tay chị kéo đi:
- Đi thôi, chúng ta mặc kệ tên xấu xa này, ừm, phải đi mua sắm, mua hết tiền của hắn mới thôi.
Hai cô vừa cười vừa nói thế mà thật sự bỏ hắn một mình ở lại, Dương Tuấn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn thấy mình khốn kiếp thật đấy.
Bóng người đơn bạc không một dấu vết biến mất khỏi phòng nghị sự.
...
- Em cảm nhận được một nguồn sức mạnh cực lớn đang tiến tới đây sao?
Dương Tuấn Vũ nhíu chặt mày, hắn đang chìm trong hồi ức thì đột nhiên nhận được cảnh báo của Triệu Cơ.
Triệu Cơ cũng gấp gáp nói:
- Đúng vậy, không biết là địch hay bạn, nhưng luồng năng lượng này rất khác lạ, người này có lẽ anh chưa từng gặp.
Dương Tuấn Vũ chưa từng thấy cô gái này rối lên như vậy bao giờ, điều này chứng tỏ kẻ địch rất cường hãn, không cần hỏi hắn cũng biết ngay cả mình hiện tại chỉ sợ cũng không cản được kẻ này, để tránh liên lụy mọi người, tốt nhất nên dụ vị khách không mời này đi nơi khác.
Một vệt sáng rất nhanh xuất hiện trên mặt biển đi thẳng ra ngoài khơi xa, sau đó là một vệt xám còn nhanh hơn vụt theo, tốc độ đến và đi của hai luồng sáng này nhanh tới mức thậm chí một người vừa đột phá Công Tước như Vân Tú cũng không cảm nhận ra được thì tất nhiên những chiến binh trong căn cứ cũng tuyệt đối không phát hiện ra điều gì.
Dương Tuấn Vũ cảm thấy khoảng cách đã tương đối xa, hắn dừng lại. Thực ra muốn chạy nữa cũng không kịp, kẻ đuổi phía sau đã đứng trước mặt hắn rồi.
Một người đàn ông cao lớn người ngoại quốc, mái tóc xám bạc, vành mắt thâm quầng nhưng đường nét rất sắp sảo, mày kiếm, mắt hẹp dài nhìn rất gian tà, môi mỏng thâm xì đang nhếch mép nở một nụ cười nhàn nhàn, nhìn như một con nghiện lâu ngày không tiếp xúc ánh sáng.
Hắn mặc bộ âu phục nhưng áo vest buông cúc đã đành, áo sơ mi 7 cái cũng để bung ra hơn nửa, lộ ra bộ ngực săm hình đầu lâu, phối hợp với nó là chiếc xích đen đeo trên cổ thõng xuống. Cũng may chiếc quần âu cùng đôi giày vẫn đen bóng lộn, so với nửa trên thì khá gọn gàng.
Trên tay đeo mỗi ngón một chiếc nhẫn vàng, ngón trỏ ngón giữa đang kẹp một điếu xì gà, miệng vừa ngáp ngáp vừa nhả khói lười nhác, bộ dạng phong trần mệt mỏi, lắc lắc cái cổ phát ra mấy tiếng rắc rắc rồi bằng thứ tiếng kỳ quái:
- Juala adloga itshekai....
Chỉ có điều, Dương Tuấn Vũ lại hiểu được cái ngôn ngữ kì quái này, hắn lập tức biết ai đang ghé thăm mình, ừm, ít nhất là cũng biết được nguồn gốc của kẻ này. Mặc dù hình dáng đã rất khác so với chút ký ức mờ nhạt về người bác này của Apollo, nhưng hắn không khó để nhận ra cái khí chất cực phẩm của người đứng lơ lửng trên mặt biển phía trước.
Đại khái có thể hiểu tên ma nghiện trước mặt nói rằng: “Ngươi là kẻ nào trong số chúng?”
Chẳng qua, hắn thực sự không muốn hiện tại tiếp xúc với kẻ này hoặc bất cứ kẻ nào có nguồn gốc Olympus. Vì thế lập tức giả ngu dùng tiếng Anh đáp lại:
- Ngươi là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook