Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
-
Chương 57: Ép giá
P/s: Rất cảm ơn người anh em [email protected] đã đề cử 10 Nguyệt Phiếu cho truyện. Chúc mọi người ngày thứ 7 cuối tuần vui vẻ.
Ông chủ Lăng thấy mình đá phải thiết bản, rất ngoan ngoãn thành thật xin tha:
- Anh đừng đánh chúng tôi nữa, là chúng tôi sai, mong anh tha cho chúng tôi, đừng bắt chúng tôi giao cho cảnh sát.
- Rất đơn giản, bán lại cửa hiệu này ngay, giấy tờ sang thủ tục sang tên thực hiện ngay lập tức. Hắn kéo một cái ghế, vắt chân lên ngồi nói chuyện rất ra dáng ông chủ lớn.
- Được, tất nhiên là làm ngay rồi, nhưng anh xem có nên cởi trói cho tôi một chút.
- Cởi trói thì không cần, tôi sẽ tìm giấy tờ, ông cứ nói vị trí là được.
- Nhưng,..
Còn đang định nói gì đó thì ông chủ Lăng thấy Dương Tuấn Vũ bẻ khớp tay kêu “rắc rắc” rồi tiến lại gần. Hắn đáp rất nhanh.
- Tất cả giấy tở ở trong ngăn kéo ở quầy.
- Vậy có phải mọi người đều vui vẻ không?
Dương Tuấn Vũ vỗ vỗ vào má ông chủ Lương. Nhìn rất giống du côn.
- Tất cả giấy tờ đây đúng không?
- Đúng vậy, là tất cả.
- Tốt lắm, chị Vân Tú,... này, chị có làm sao không thế?
“Rõ là chưa ai động được tới một sợi tóc của chị mà? Sao tự nhiên đơ ra rồi?” Hắn lắc lắc hai tay trước mặt Vân Tú.
- Oa, chị không biết là em giỏi võ vậy đấy. Đẹp trai này, muốn tiền có tiền, vừa khỏe vừa rất giỏi võ... Oa.. Em có bạn gái chưa?
Vân Tú mắt tỏa sáng, quét qua quét lại khắp người hắn, rồi lại chạy tới sờ sờ nắn nằn bắp tay hắn.
Dương Tuấn Vũ trán hơi đen lại, “bà chị này cũng phấn khích hơi quá đi, gặp cướp cũng vui vậy à.”
- Chuyện đấy tạm thời không phải lúc để nói, chị xem kỹ xem còn tại liệu gì không? Giấy chuyển nhượng chị cũng mang theo chứ.
- Có mang theo đây, ừm, giấy tờ đầy đủ rồi. Nhưng em không sợ họ lừa mình à?
- Mình có đủ giấy tờ rồi còn sợ gì lừa gạt. “chưa kể Triệu Cơ đã khẳng định đây không phải giấy tờ giả, vậy là tốt rồi.”
- Em nói cũng có lý, vậy em định xử lý bọn họ sao? Chị thấy cứ báo cảnh sát tóm chúng lại, không thì đợi tên Hắc gì gì Báo đó đến giao chúng ra là được. Còn cửa hàng thì đi tìm nơi khác.
Dương Tuấn Vũ đang định nói gì đó thì ông chủ Lăng đã kêu lớn:
- Hai vị tổ tông, tha cho chúng tôi đi mà, chúng tôi biết sai rồi. Giảm giá. Đúng vậy, chúng tôi sẽ giảm giá cho hai người.
- Giảm giá à? Ông còn định mặc cả? Mạng còn không biết có giữ được không mà còn nghĩ đến tiền.
- Nếu mất trắng chỗ tiền này thì tôi cũng chết. Mong hai vị rủ lòng thương.
- Mấy người còn 45 phút, tôi cho ba người trong vòng 15 phút kể lại xem có chuyện gì mà lại phải chạy trối chết như thế này.
Ba tên nhìn nhau đầy vẻ tuyệt vọng, cuối cùng tên mặt sẹo mạnh dạn lên tiếng:
- Chúng tôi trước đây gia nhập Hắc Long Hội. Là bang phái lớn nhất tỉnh Vĩnh Hà này. Có tất cả 48 phân đà, rất nhiều địa điểm ăn chơi, bảo kê...
Tên này bị đồng đội đá cho một cái, quát:
- A Khắc, mày còn kể mấy cái c*t chó đấy làm gì. Chỉ có 15 phút thôi, kể vào việc chính.
- À, rồi.. Mày đá nhẹ chân thôi. Ừm ừm, để tao kể..
A Khắc lại ăn mấy cái đạp, lần này là ông chủ Lăng đá.
- Ba anh em chúng tôi tham gia Hắc Long Đạo cũng được 20 chục năm rồi, cũng là một trong những thành viên cốt cán của tổ chức. Nhưng khoảng 1 năm gần đây quyết định rửa tay gác kiếm, lấy tiền vốn đi mở cửa hàng ăn Vịnh Xuân này. Lương Bá Khải cũng là người nấu nướng tốt, nơi này khách hàng cũng ổn, chúng tôi không phải lo tiền ăn hằng ngày.
Nhưng một tháng trước, lão đại ra lệnh triệu tập tất cả các anh em về tổng căn cứ. Nói là có một nhiệm vụ lớn. Mọi người đều thấy có mùi tiền nên đều vui vẻ tham gia, nhưng khi tới nơi đó,...ừm, nơi đó chính là một khu mỏ ở núi Đông Giao, mọi người đi đợt đầu có 100 người thì mất tích tới 62 người, những người quay lại cũng bị mắc chứng đau đầu, gần như không nhớ được trong đó có cái gì. Rồi lão đạo mới kể là nghe nói nơi đó có báu vật, vì vậy mới huy động anh em.
Tuy đợt đầu tiên đã chỉ ra nơi đó là có đi không có về, nhưng rất nhiều anh em ham tiền đều liều mạng đi tìm.
Anh em chúng tôi thì đã chán cảnh bán mạng rồi, bây giờ chỉ muốn an nhàn nốt quãng đời còn lại thôi, ai cũng có vợ con cha mẹ già ở quê cần nuôi cả. Nếu chúng tôi đi chết thì họ cũng chết đói theo chúng tôi thôi.
Vì vậy anh em tôi quyết định trốn đi. Cứ nghĩ lão đại nể tình anh em đồng cam cộng khổ từ những ngày đầu tiên, không có công thì cúng có sức. Vậy mà tìm mọi cách bắt chúng tôi đi vào mỏ tìm. Chúng đã phong tỏa hết tài sản của chúng tôi rồi, chỉ có cửa hàng này là anh Lăng nhờ một người bạn đứng tên giúp nên mới còn.
Định bán đi để kiếm chút tiền về cho gia đình, nhưng không ngờ tên Hắc Báo đã đánh hơi ra anh em tôi trốn ở đây, sắp tới bắt chúng tôi rồi. Mong hai người tha cho ba anh em chúng tôi một còn đường sống.
Nếu vào đồn cảnh sát mà giữ được mạng thì tôi cũng cam lòng, nhưng mà xã hội đen quen biết rất nhiều cảnh sát. Tôi sợ rằng nếu mấy người báo cảnh sát thì trong vòng 1 ngày chúng tôi vẫn phải đi chịu chết thôi.
- Không ngờ họ cũng đáng thương như vậy.
Vân Tú nghe tên A Khắc kể thì cũng thấy thông cảm, đang định bảo Tuấn Vũ tha cho họ thì nghe hắn lắc đầu nói:
- Mấy người nói thật dễ nghe, các người có nỗi khổ của mình thì người khác không có à? Nếu hôm nay chỉ là một cô gái và một tên học sinh yếu đuối thì có phải bị mấy người đánh cho thừa sống thiếu chết không? Rồi còn tiền nữa, các người sẽ không cướp đi mới là lạ.
Ba tên cúi đầu, miệng ú ớ không phản biện được.
Vân Tú nhớ lại cảnh lúc nãy thì cũng sợ, không biết chừng mình còn bị họ làm nhục nữa. Đúng là không thể tin sói kể chuyện được.
- Chúng tôi biết sai rồi. Không biết làm thế nào mới có thể được anh tha cho.
- Người ta cũng nói không nên dồn kẻ đường cùng tới chân tường. Hôm nay tôi sẽ không giao mấy người cho cảnh sat và Hắc Báo. Đừng vội mừng, cũng chính vì thế mà tôi chỉ có thể đưa cho các người 125 triệu. Các người suy nghĩ đi, nếu đồng ý thì ký tên vào giấy chuyển nhượng, không thì...
Ba tên cướp nghe vế đầu Dương Tuấn Vũ nói thì vui vẻ, nhưng nghe hết cả vế sau thì mặt nhăn lại như trái mướp đắng.
- Các người còn 15 phút nữa.
Ba người nghe thấy thế thì cuống lên, ông chủ Lăng cắn răng gật đầu:
- Là chúng tôi tham lam trước, coi như là tiền bồi thường, nhưng anh có thể xem xét cho chúng tôi thêm chút tiền được không?
- Mỗi người thêm 25 triệu, tất cả là 200 triệu. Không có kỳ kèo thêm nữa.
- Được được. 200 triệu thì 200 triệu.
.......
Sau khi Lương Bá Khải lăn tay điểm chỉ và ký tên thì cửa hàng này cũng chính thức thuộc về Dương Tuấn Vũ và Vân Tú. Hợp đồng cũng được hắn ký ngay tại chỗ. Theo như thỏa thuận từ trước. Cô sẽ đóng góp 125 triệu và chiếm 30% cổ phần. Dù sao số tiền bớt đi cũng coi như là Dương Tuấn Vũ kiếm thêm được. Vân Tú vẫn rất vui vẻ vì mình cũng coi như là một nửa bà chủ cửa hàng rồi.
Ông chủ Lăng thấy mình đá phải thiết bản, rất ngoan ngoãn thành thật xin tha:
- Anh đừng đánh chúng tôi nữa, là chúng tôi sai, mong anh tha cho chúng tôi, đừng bắt chúng tôi giao cho cảnh sát.
- Rất đơn giản, bán lại cửa hiệu này ngay, giấy tờ sang thủ tục sang tên thực hiện ngay lập tức. Hắn kéo một cái ghế, vắt chân lên ngồi nói chuyện rất ra dáng ông chủ lớn.
- Được, tất nhiên là làm ngay rồi, nhưng anh xem có nên cởi trói cho tôi một chút.
- Cởi trói thì không cần, tôi sẽ tìm giấy tờ, ông cứ nói vị trí là được.
- Nhưng,..
Còn đang định nói gì đó thì ông chủ Lăng thấy Dương Tuấn Vũ bẻ khớp tay kêu “rắc rắc” rồi tiến lại gần. Hắn đáp rất nhanh.
- Tất cả giấy tở ở trong ngăn kéo ở quầy.
- Vậy có phải mọi người đều vui vẻ không?
Dương Tuấn Vũ vỗ vỗ vào má ông chủ Lương. Nhìn rất giống du côn.
- Tất cả giấy tờ đây đúng không?
- Đúng vậy, là tất cả.
- Tốt lắm, chị Vân Tú,... này, chị có làm sao không thế?
“Rõ là chưa ai động được tới một sợi tóc của chị mà? Sao tự nhiên đơ ra rồi?” Hắn lắc lắc hai tay trước mặt Vân Tú.
- Oa, chị không biết là em giỏi võ vậy đấy. Đẹp trai này, muốn tiền có tiền, vừa khỏe vừa rất giỏi võ... Oa.. Em có bạn gái chưa?
Vân Tú mắt tỏa sáng, quét qua quét lại khắp người hắn, rồi lại chạy tới sờ sờ nắn nằn bắp tay hắn.
Dương Tuấn Vũ trán hơi đen lại, “bà chị này cũng phấn khích hơi quá đi, gặp cướp cũng vui vậy à.”
- Chuyện đấy tạm thời không phải lúc để nói, chị xem kỹ xem còn tại liệu gì không? Giấy chuyển nhượng chị cũng mang theo chứ.
- Có mang theo đây, ừm, giấy tờ đầy đủ rồi. Nhưng em không sợ họ lừa mình à?
- Mình có đủ giấy tờ rồi còn sợ gì lừa gạt. “chưa kể Triệu Cơ đã khẳng định đây không phải giấy tờ giả, vậy là tốt rồi.”
- Em nói cũng có lý, vậy em định xử lý bọn họ sao? Chị thấy cứ báo cảnh sát tóm chúng lại, không thì đợi tên Hắc gì gì Báo đó đến giao chúng ra là được. Còn cửa hàng thì đi tìm nơi khác.
Dương Tuấn Vũ đang định nói gì đó thì ông chủ Lăng đã kêu lớn:
- Hai vị tổ tông, tha cho chúng tôi đi mà, chúng tôi biết sai rồi. Giảm giá. Đúng vậy, chúng tôi sẽ giảm giá cho hai người.
- Giảm giá à? Ông còn định mặc cả? Mạng còn không biết có giữ được không mà còn nghĩ đến tiền.
- Nếu mất trắng chỗ tiền này thì tôi cũng chết. Mong hai vị rủ lòng thương.
- Mấy người còn 45 phút, tôi cho ba người trong vòng 15 phút kể lại xem có chuyện gì mà lại phải chạy trối chết như thế này.
Ba tên nhìn nhau đầy vẻ tuyệt vọng, cuối cùng tên mặt sẹo mạnh dạn lên tiếng:
- Chúng tôi trước đây gia nhập Hắc Long Hội. Là bang phái lớn nhất tỉnh Vĩnh Hà này. Có tất cả 48 phân đà, rất nhiều địa điểm ăn chơi, bảo kê...
Tên này bị đồng đội đá cho một cái, quát:
- A Khắc, mày còn kể mấy cái c*t chó đấy làm gì. Chỉ có 15 phút thôi, kể vào việc chính.
- À, rồi.. Mày đá nhẹ chân thôi. Ừm ừm, để tao kể..
A Khắc lại ăn mấy cái đạp, lần này là ông chủ Lăng đá.
- Ba anh em chúng tôi tham gia Hắc Long Đạo cũng được 20 chục năm rồi, cũng là một trong những thành viên cốt cán của tổ chức. Nhưng khoảng 1 năm gần đây quyết định rửa tay gác kiếm, lấy tiền vốn đi mở cửa hàng ăn Vịnh Xuân này. Lương Bá Khải cũng là người nấu nướng tốt, nơi này khách hàng cũng ổn, chúng tôi không phải lo tiền ăn hằng ngày.
Nhưng một tháng trước, lão đại ra lệnh triệu tập tất cả các anh em về tổng căn cứ. Nói là có một nhiệm vụ lớn. Mọi người đều thấy có mùi tiền nên đều vui vẻ tham gia, nhưng khi tới nơi đó,...ừm, nơi đó chính là một khu mỏ ở núi Đông Giao, mọi người đi đợt đầu có 100 người thì mất tích tới 62 người, những người quay lại cũng bị mắc chứng đau đầu, gần như không nhớ được trong đó có cái gì. Rồi lão đạo mới kể là nghe nói nơi đó có báu vật, vì vậy mới huy động anh em.
Tuy đợt đầu tiên đã chỉ ra nơi đó là có đi không có về, nhưng rất nhiều anh em ham tiền đều liều mạng đi tìm.
Anh em chúng tôi thì đã chán cảnh bán mạng rồi, bây giờ chỉ muốn an nhàn nốt quãng đời còn lại thôi, ai cũng có vợ con cha mẹ già ở quê cần nuôi cả. Nếu chúng tôi đi chết thì họ cũng chết đói theo chúng tôi thôi.
Vì vậy anh em tôi quyết định trốn đi. Cứ nghĩ lão đại nể tình anh em đồng cam cộng khổ từ những ngày đầu tiên, không có công thì cúng có sức. Vậy mà tìm mọi cách bắt chúng tôi đi vào mỏ tìm. Chúng đã phong tỏa hết tài sản của chúng tôi rồi, chỉ có cửa hàng này là anh Lăng nhờ một người bạn đứng tên giúp nên mới còn.
Định bán đi để kiếm chút tiền về cho gia đình, nhưng không ngờ tên Hắc Báo đã đánh hơi ra anh em tôi trốn ở đây, sắp tới bắt chúng tôi rồi. Mong hai người tha cho ba anh em chúng tôi một còn đường sống.
Nếu vào đồn cảnh sát mà giữ được mạng thì tôi cũng cam lòng, nhưng mà xã hội đen quen biết rất nhiều cảnh sát. Tôi sợ rằng nếu mấy người báo cảnh sát thì trong vòng 1 ngày chúng tôi vẫn phải đi chịu chết thôi.
- Không ngờ họ cũng đáng thương như vậy.
Vân Tú nghe tên A Khắc kể thì cũng thấy thông cảm, đang định bảo Tuấn Vũ tha cho họ thì nghe hắn lắc đầu nói:
- Mấy người nói thật dễ nghe, các người có nỗi khổ của mình thì người khác không có à? Nếu hôm nay chỉ là một cô gái và một tên học sinh yếu đuối thì có phải bị mấy người đánh cho thừa sống thiếu chết không? Rồi còn tiền nữa, các người sẽ không cướp đi mới là lạ.
Ba tên cúi đầu, miệng ú ớ không phản biện được.
Vân Tú nhớ lại cảnh lúc nãy thì cũng sợ, không biết chừng mình còn bị họ làm nhục nữa. Đúng là không thể tin sói kể chuyện được.
- Chúng tôi biết sai rồi. Không biết làm thế nào mới có thể được anh tha cho.
- Người ta cũng nói không nên dồn kẻ đường cùng tới chân tường. Hôm nay tôi sẽ không giao mấy người cho cảnh sat và Hắc Báo. Đừng vội mừng, cũng chính vì thế mà tôi chỉ có thể đưa cho các người 125 triệu. Các người suy nghĩ đi, nếu đồng ý thì ký tên vào giấy chuyển nhượng, không thì...
Ba tên cướp nghe vế đầu Dương Tuấn Vũ nói thì vui vẻ, nhưng nghe hết cả vế sau thì mặt nhăn lại như trái mướp đắng.
- Các người còn 15 phút nữa.
Ba người nghe thấy thế thì cuống lên, ông chủ Lăng cắn răng gật đầu:
- Là chúng tôi tham lam trước, coi như là tiền bồi thường, nhưng anh có thể xem xét cho chúng tôi thêm chút tiền được không?
- Mỗi người thêm 25 triệu, tất cả là 200 triệu. Không có kỳ kèo thêm nữa.
- Được được. 200 triệu thì 200 triệu.
.......
Sau khi Lương Bá Khải lăn tay điểm chỉ và ký tên thì cửa hàng này cũng chính thức thuộc về Dương Tuấn Vũ và Vân Tú. Hợp đồng cũng được hắn ký ngay tại chỗ. Theo như thỏa thuận từ trước. Cô sẽ đóng góp 125 triệu và chiếm 30% cổ phần. Dù sao số tiền bớt đi cũng coi như là Dương Tuấn Vũ kiếm thêm được. Vân Tú vẫn rất vui vẻ vì mình cũng coi như là một nửa bà chủ cửa hàng rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook