Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
-
Chương 9: Biệt thự Lạc gia có người chết
“Không có nhưng nhị gì hết, thiết kế trang phục một mặt dựa vào khảo sát thị trường, mặt khác cảm nhận thị trường cũng rất quan trọng. Nghe lời tôi, báo cho bộ phận kinh doanh, nếu trang phục này lập được kỷ lục mới, bọn họ mỗi người sẽ được thưởng 2% tiền lương, những bộ phận khác cũng sẽ được thưởng tương tự.”
Mạc Triết Hiên cùng với Tô Trạch há hốc mồm kinh ngạc nhìn nhau một cái, từ từ nhận lấy văn kiện.
"Quá tự tin rồi." Tô trạch nhẹ nhàng phát ra một câu cảm khái.
Mạc Triết Hiên cảm thấy không ổn, vội vàng kéo y phục Tô Trạch một cái.
Lúc này, Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười nhìn chằm chằm Tô Trạch, Tô Trạch cả người đều mềm nhũng, không ngừng run rẩy.
"Lạc Mật Mật đã sắp xếp ổn thỏa?"
"Đúng . . . . . Đúng vậy, lão đại."
"Không có chuyện gì chứ?"
"Không có, à, có, cô ấy bảo em nhắc anh về nhà trước bảy giờ tối."
"Ừ." Lạc Thiểu Trạch lại cúi đầu tiếp tục công việc, "Các cậu ra ngoài trước đi, tôi có việc sẽ gọi các cậu."
--- ------ ---
Hai người ảo não ra khỏi phòng, Tô Trạch mừng thầm, nắm thật chặt tay Mạc Triết Hiên, "Nhị ca, lão đại không có nổi giận, thật tốt quá, thật tốt quá."
Mạc Triết Hiên nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tô Trạch, đưa tay vuốt ve gọng kiếng, "Haiz, đúng là kẻ ngu ngồi chờ chết, người thông minh thì ngồi đợi tiền!"
"Hả? Nhị ca, có ý gì, em là người thông minh hay là kẻ ngu? Nhị ca, anh nói cho em biết đi!’’ Tô trạch giương nanh múa vuốt đi theo sau lưng Mạc Triết Hiên, một bộ dạng hỏi không ra đáp án thề không bỏ qua.
Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, bất tri bất giác đã rơi vào hoàng hôn. Hiện tại, Lạc Thiểu Trạch vẫn chưa rời khỏi phòng làm việc.
Tô Trạch đứng ở cửa, không nhịn được hướng bên trong thăm dò, thầm nghĩ giờ này lão đại còn chưa về nhà, Tiểu Ma Nữ đó thế nào cũng xé xác mình ra.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền, lúc này điện thoại Tô Trạch lại không biết điều vang lên.
"Alo, là ai vậy?" Tô trạch rúc đầu, nhẹ nhàng hỏi.
"Tô Trạch đáng chết, không phải anh đồng ý với tôi sẽ làm cho Lạc Thiểu Trạch về nhà trước bảy giờ sao? Tại sao bây giờ còn chưa về?” Bên kia điện thoại, Lạc Mật Mật điên cuồng gào thét một trận làm màng nhĩ của Tô Trạch mơ hồ chấn động.
Tô Trạch cong môi, dáng vẻ khổ sở vô cùng đáng thương, "Mật Mật tiểu thư, lão đại không chịu về tôi cũng không có cách nào hết."
“Anh còn dám gọi tôi là tiểu thư, được, Tô Trạch, lần sau gặp anh không thể không biến anh thành đầm lầy! Hừ!”
(Đầm lầy có phiên âm là zhǎozé, Tô Trạch là sūzé -> hai chữ sau trong hai từ này đồng âm -> ý là nếu Tô Trạch còn gọi cô này là tiểu thư nữa thì cô ta sẽ gọi sai tên Tô Trạch thành đầm lầy)
Điện thoại bên kia vang lên tiếng “Tút tút”
Tô Trạch há to miệng, trong đầu óc tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Đầm lầy? Biến như thế nào? Đây không phải chứng tỏ mình đã được giải thoát sau, được thôi, về nhà.
Trở lại phòng làm việc, Tô Trạch pha ly cà phê, tỏa ra khí chất như một người đàn ông trưởng thành, chuẩn bị uống xong cà phê sẽ rời đi.
Nhưng mà, điện thoại vào thời khắc này lại vang lên một lần nữa.
“Xin chào, xin hỏi có phải là Tô Trạch tiên sinh không? Chúng tôi là cảnh sát thành phố, biệt thự tại ven biển của Lạc gia xảy ra án mạng, chúng tôi không liên lạc được với Lạc Thiểu Trạch tiên sinh, chỉ có thể gọi cho ngài, ngài có thể giúp chúng tôi tìm Lạc Thiểu Trạch tiên sinh được không?”
Chén cà phê rầm một tiếng rơi xuống đất.
“Cái gì? Xảy ra án mạng? Các người có nhầm lẫn không? Làm sao có thể…Được rồi, các người cứ chờ ở đó, chúng tôi lập tức đến ngay!”
Tô Trạch kinh hoàng cúp điện thoại, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra ngoài, không chờ phục hồi lại tinh thần, liền nhấc chân vọt vào phòng làm việc của Lạc Thiểu Trạch.
"Lão đại, biệt thự Lạc gia có người chết, Lạc Mật Mật cô ấy. . . . . ."
Mạc Triết Hiên cùng với Tô Trạch há hốc mồm kinh ngạc nhìn nhau một cái, từ từ nhận lấy văn kiện.
"Quá tự tin rồi." Tô trạch nhẹ nhàng phát ra một câu cảm khái.
Mạc Triết Hiên cảm thấy không ổn, vội vàng kéo y phục Tô Trạch một cái.
Lúc này, Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười nhìn chằm chằm Tô Trạch, Tô Trạch cả người đều mềm nhũng, không ngừng run rẩy.
"Lạc Mật Mật đã sắp xếp ổn thỏa?"
"Đúng . . . . . Đúng vậy, lão đại."
"Không có chuyện gì chứ?"
"Không có, à, có, cô ấy bảo em nhắc anh về nhà trước bảy giờ tối."
"Ừ." Lạc Thiểu Trạch lại cúi đầu tiếp tục công việc, "Các cậu ra ngoài trước đi, tôi có việc sẽ gọi các cậu."
--- ------ ---
Hai người ảo não ra khỏi phòng, Tô Trạch mừng thầm, nắm thật chặt tay Mạc Triết Hiên, "Nhị ca, lão đại không có nổi giận, thật tốt quá, thật tốt quá."
Mạc Triết Hiên nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tô Trạch, đưa tay vuốt ve gọng kiếng, "Haiz, đúng là kẻ ngu ngồi chờ chết, người thông minh thì ngồi đợi tiền!"
"Hả? Nhị ca, có ý gì, em là người thông minh hay là kẻ ngu? Nhị ca, anh nói cho em biết đi!’’ Tô trạch giương nanh múa vuốt đi theo sau lưng Mạc Triết Hiên, một bộ dạng hỏi không ra đáp án thề không bỏ qua.
Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, bất tri bất giác đã rơi vào hoàng hôn. Hiện tại, Lạc Thiểu Trạch vẫn chưa rời khỏi phòng làm việc.
Tô Trạch đứng ở cửa, không nhịn được hướng bên trong thăm dò, thầm nghĩ giờ này lão đại còn chưa về nhà, Tiểu Ma Nữ đó thế nào cũng xé xác mình ra.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền, lúc này điện thoại Tô Trạch lại không biết điều vang lên.
"Alo, là ai vậy?" Tô trạch rúc đầu, nhẹ nhàng hỏi.
"Tô Trạch đáng chết, không phải anh đồng ý với tôi sẽ làm cho Lạc Thiểu Trạch về nhà trước bảy giờ sao? Tại sao bây giờ còn chưa về?” Bên kia điện thoại, Lạc Mật Mật điên cuồng gào thét một trận làm màng nhĩ của Tô Trạch mơ hồ chấn động.
Tô Trạch cong môi, dáng vẻ khổ sở vô cùng đáng thương, "Mật Mật tiểu thư, lão đại không chịu về tôi cũng không có cách nào hết."
“Anh còn dám gọi tôi là tiểu thư, được, Tô Trạch, lần sau gặp anh không thể không biến anh thành đầm lầy! Hừ!”
(Đầm lầy có phiên âm là zhǎozé, Tô Trạch là sūzé -> hai chữ sau trong hai từ này đồng âm -> ý là nếu Tô Trạch còn gọi cô này là tiểu thư nữa thì cô ta sẽ gọi sai tên Tô Trạch thành đầm lầy)
Điện thoại bên kia vang lên tiếng “Tút tút”
Tô Trạch há to miệng, trong đầu óc tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Đầm lầy? Biến như thế nào? Đây không phải chứng tỏ mình đã được giải thoát sau, được thôi, về nhà.
Trở lại phòng làm việc, Tô Trạch pha ly cà phê, tỏa ra khí chất như một người đàn ông trưởng thành, chuẩn bị uống xong cà phê sẽ rời đi.
Nhưng mà, điện thoại vào thời khắc này lại vang lên một lần nữa.
“Xin chào, xin hỏi có phải là Tô Trạch tiên sinh không? Chúng tôi là cảnh sát thành phố, biệt thự tại ven biển của Lạc gia xảy ra án mạng, chúng tôi không liên lạc được với Lạc Thiểu Trạch tiên sinh, chỉ có thể gọi cho ngài, ngài có thể giúp chúng tôi tìm Lạc Thiểu Trạch tiên sinh được không?”
Chén cà phê rầm một tiếng rơi xuống đất.
“Cái gì? Xảy ra án mạng? Các người có nhầm lẫn không? Làm sao có thể…Được rồi, các người cứ chờ ở đó, chúng tôi lập tức đến ngay!”
Tô Trạch kinh hoàng cúp điện thoại, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra ngoài, không chờ phục hồi lại tinh thần, liền nhấc chân vọt vào phòng làm việc của Lạc Thiểu Trạch.
"Lão đại, biệt thự Lạc gia có người chết, Lạc Mật Mật cô ấy. . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook