Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
-
Chương 1: Ngủ chính là ngủ
Mùa hè lúc về đêm cũng không thoát khỏi khô nóng, những cánh hoa đang tung bay lả tả tại hàng cây xanh. Cùng lúc này, cách đó không xa là trận trận sóng biển đang tập kích vào bờ, cũng không làm dịu bớt cơn gió khô hanh. Tọa lạc tại bờ biển Lục Thụ Viễn Sơn là ngôi biệt thự màu trắng nổi tiếng gần xa của Lạc gia, giữa thời điểm này những ngọn đèn màu trắng chói mắt kia như đang trình diễn một tiết mục thần bí.
Lạc Thiểu Trạch cầm khăn lông thấm nước lạnh, nhẹ nhàng lau chùi gương mặt Lạc Mật Mật.
Lạc Mật Mật nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, gương mặt cô đỏ ửng, mồ hôi không ngừng chảy. Khăn lông ướt lạnh trên mặt làm sao có thể xoa dịu được nhiệt độ nóng bỏng trong thân thể Lạc Mật Mật lúc này, nó chỉ càng làm cho cô cảm thấy khó chịu.
“Không biết hắn không phải người tốt hay sao? Vậy mà một chút phòng bị cũng không có!” Nhìn Lạc Mật Mật vẫn còn mơ mơ màng màng, Lạc Thiểu Trạch đau lòng không dứt, vừa nhẹ nhàng lau mặt cho cô, vừa không ngừng khiển trách.
Chợt, một cái tay nhỏ đột nhiên bắt lấy cánh tay Lạc Thiểu Trạch, giờ phút này Lạc Mật Mật ngồi dậy. Lúc này đôi mắt híp lại dường như đã tỉnh táo, tràn đầy thâm tình nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch.
“Anh yêu em sao?” Lạc Mật Mật một tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của mình, một tay từ từ khoác lên trên vai Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch vừa bị hỏi như vậy, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, anh không nhúc nhích vẫn ngồi ở bên giường như cũ.
Gương mặt ửng đỏ tản ra hơi thở mê người, Lạc Mật Mật từ từ cúi đầu khẽ cười quyến rũ, con ngươi trong suốt lúc này tản ra sức quyến rũ động lòng người, dưới ánh đèn màu vàng nhạt đôi môi khêu gợi nhẹ nhàng mím lại, chậm rãi di chuyển đến gần đôi môi của Lạc Thiểu Trạch.
Hai đôi môi sắp chạm vào nhau…
Bỗng nhiên tách ra, một tay Lạc Mật Mật kéo Lạc Thiểu Trạch đè xuống giường, cúi đầu chui vào cổ của Lạc Thiểu Trạch hôn một cách mãnh liệt.
“Không nên như vậy, Mật Mật!” Lạc Thiểu Trạch đẩy Lạc Mật Mật ra sau đó ngồi dậy.
Cảm giác mềm mại đột nhiên biến mất, Lạc Thiểu Trạch chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng, khó chịu vô cùng…
“Chúng ta là anh em!” Lạc Thiểu Trạch hết sức khống chế bản thân, la lớn. Âm thanh này là để nhắc nhở Lạc Mật Mật đang trong cơn mê loạn, đồng thời cũng là để cảnh cáo chính mình.
Hiển nhiên lúc này Lạc Mật Mật vẫn bị vây trong trạng thái hỗn độn như cũ, không có một chút ý muốn trả lời Lạc Thiểu Trạch. Thế nhưng thân thể khô nóng làm cho cô không thể nào nhẫn nại được nữa, liền điên cuồng xé rách y phục của mình để xoa dịu sự nóng nảy trong lòng.
Áo khoác màu đen, áo thun ôm màu trắng, áo nịt ngực màu trắng, tất chân màu đen….Toàn bộ sạch sành sanh nhanh chóng rơi lả tả trên mặt Lạc Thiểu Trạch.
Bất kỳ một người đàn ông nào gặp phải tình huống này cũng không thể khống chế mình được nữa, huống chi lúc này cô gái trước mắt vốn không phải em gái của anh, bọn họ có thể…
Lạc Thiểu Trạch dường như cũng mê loạn, vươn tay kéo Lạc Mật Mật đè trên giường, quần áo hỗn độn bị vén lên, môi mỏng mềm mại thuận thế đặt lên trên đôi môi Lạc Mật Mật điên cuồng thỏa thích mút, giống như một kẻ ngang ngược không ngừng tấn công vào hàm răng của Lạc Mật Mật, mãi cho đến lúc nó mở ra, cả hai cùng hòa vào nhau, dây dưa cùng một chỗ.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, Lạc Mật Mật nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, nhưng dưới tác dụng của thuốc cô không cho phép mình suy nghĩ nhiều nữa, liền vươn tay vuốt ve mái tóc của Lạc Thiểu Trạch, không kìm nén được mà phối hợp với anh…
Đầu ngón tay lướt qua mép tóc, giống như từng dòng nước trong suốt lạnh lẽo đánh vào lòng của Lạc Thiểu Trạch, không thể khống chế bản thân mình được nữa, đôi môi dùng sức hút từng tấc da thịt trơn mịn, bàn tay thon dài từ từ lướt qua eo của Lạc Mật Mật, đi về phía quần lót…
“Thiểu Trạch, nói anh yêu em!” Lạc Mật Mật khép hờ hai mắt, gương mặt không ngừng nóng lên.
Đột nhiên, Lạc Thiểu Trạch trợn to hai mắt, giống như là nghĩ tới điều gì, cố gắng dùng sức khắc chế lửa nóng trong người.
Không được, tại sao mình lại không kìm lòng nổi, trên danh nghĩa Lạc Mật Mật vẫn là em gái mình, không được, không được…
Lúc này Lạc Mật Mật đã tỉnh hơn một nửa, cô mở to mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch, vui mừng cười cười.
“Chúng ta cuối cùng là phải ở bên nhau.”
"Mật Mật, anh. . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta không thể!" Lạc Thiểu Trạch chống tay lên muốn đứng dậy.
Lạc Mật Mật vội vàng đưa tay ôm cổ của anh, dùng sức hôn mấy cái lên bờ môi khêu gợi của Lạc Thiểu Trạch, vẻ mặt vừa lo lắng vừa xen lẫn đau thương.
"Ngủ chính là ngủ, có cái gì mà anh phải khẩn trương. . . . . ."
Lạc Thiểu Trạch cầm khăn lông thấm nước lạnh, nhẹ nhàng lau chùi gương mặt Lạc Mật Mật.
Lạc Mật Mật nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, gương mặt cô đỏ ửng, mồ hôi không ngừng chảy. Khăn lông ướt lạnh trên mặt làm sao có thể xoa dịu được nhiệt độ nóng bỏng trong thân thể Lạc Mật Mật lúc này, nó chỉ càng làm cho cô cảm thấy khó chịu.
“Không biết hắn không phải người tốt hay sao? Vậy mà một chút phòng bị cũng không có!” Nhìn Lạc Mật Mật vẫn còn mơ mơ màng màng, Lạc Thiểu Trạch đau lòng không dứt, vừa nhẹ nhàng lau mặt cho cô, vừa không ngừng khiển trách.
Chợt, một cái tay nhỏ đột nhiên bắt lấy cánh tay Lạc Thiểu Trạch, giờ phút này Lạc Mật Mật ngồi dậy. Lúc này đôi mắt híp lại dường như đã tỉnh táo, tràn đầy thâm tình nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch.
“Anh yêu em sao?” Lạc Mật Mật một tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của mình, một tay từ từ khoác lên trên vai Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch vừa bị hỏi như vậy, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, anh không nhúc nhích vẫn ngồi ở bên giường như cũ.
Gương mặt ửng đỏ tản ra hơi thở mê người, Lạc Mật Mật từ từ cúi đầu khẽ cười quyến rũ, con ngươi trong suốt lúc này tản ra sức quyến rũ động lòng người, dưới ánh đèn màu vàng nhạt đôi môi khêu gợi nhẹ nhàng mím lại, chậm rãi di chuyển đến gần đôi môi của Lạc Thiểu Trạch.
Hai đôi môi sắp chạm vào nhau…
Bỗng nhiên tách ra, một tay Lạc Mật Mật kéo Lạc Thiểu Trạch đè xuống giường, cúi đầu chui vào cổ của Lạc Thiểu Trạch hôn một cách mãnh liệt.
“Không nên như vậy, Mật Mật!” Lạc Thiểu Trạch đẩy Lạc Mật Mật ra sau đó ngồi dậy.
Cảm giác mềm mại đột nhiên biến mất, Lạc Thiểu Trạch chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng, khó chịu vô cùng…
“Chúng ta là anh em!” Lạc Thiểu Trạch hết sức khống chế bản thân, la lớn. Âm thanh này là để nhắc nhở Lạc Mật Mật đang trong cơn mê loạn, đồng thời cũng là để cảnh cáo chính mình.
Hiển nhiên lúc này Lạc Mật Mật vẫn bị vây trong trạng thái hỗn độn như cũ, không có một chút ý muốn trả lời Lạc Thiểu Trạch. Thế nhưng thân thể khô nóng làm cho cô không thể nào nhẫn nại được nữa, liền điên cuồng xé rách y phục của mình để xoa dịu sự nóng nảy trong lòng.
Áo khoác màu đen, áo thun ôm màu trắng, áo nịt ngực màu trắng, tất chân màu đen….Toàn bộ sạch sành sanh nhanh chóng rơi lả tả trên mặt Lạc Thiểu Trạch.
Bất kỳ một người đàn ông nào gặp phải tình huống này cũng không thể khống chế mình được nữa, huống chi lúc này cô gái trước mắt vốn không phải em gái của anh, bọn họ có thể…
Lạc Thiểu Trạch dường như cũng mê loạn, vươn tay kéo Lạc Mật Mật đè trên giường, quần áo hỗn độn bị vén lên, môi mỏng mềm mại thuận thế đặt lên trên đôi môi Lạc Mật Mật điên cuồng thỏa thích mút, giống như một kẻ ngang ngược không ngừng tấn công vào hàm răng của Lạc Mật Mật, mãi cho đến lúc nó mở ra, cả hai cùng hòa vào nhau, dây dưa cùng một chỗ.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, Lạc Mật Mật nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, nhưng dưới tác dụng của thuốc cô không cho phép mình suy nghĩ nhiều nữa, liền vươn tay vuốt ve mái tóc của Lạc Thiểu Trạch, không kìm nén được mà phối hợp với anh…
Đầu ngón tay lướt qua mép tóc, giống như từng dòng nước trong suốt lạnh lẽo đánh vào lòng của Lạc Thiểu Trạch, không thể khống chế bản thân mình được nữa, đôi môi dùng sức hút từng tấc da thịt trơn mịn, bàn tay thon dài từ từ lướt qua eo của Lạc Mật Mật, đi về phía quần lót…
“Thiểu Trạch, nói anh yêu em!” Lạc Mật Mật khép hờ hai mắt, gương mặt không ngừng nóng lên.
Đột nhiên, Lạc Thiểu Trạch trợn to hai mắt, giống như là nghĩ tới điều gì, cố gắng dùng sức khắc chế lửa nóng trong người.
Không được, tại sao mình lại không kìm lòng nổi, trên danh nghĩa Lạc Mật Mật vẫn là em gái mình, không được, không được…
Lúc này Lạc Mật Mật đã tỉnh hơn một nửa, cô mở to mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch, vui mừng cười cười.
“Chúng ta cuối cùng là phải ở bên nhau.”
"Mật Mật, anh. . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta không thể!" Lạc Thiểu Trạch chống tay lên muốn đứng dậy.
Lạc Mật Mật vội vàng đưa tay ôm cổ của anh, dùng sức hôn mấy cái lên bờ môi khêu gợi của Lạc Thiểu Trạch, vẻ mặt vừa lo lắng vừa xen lẫn đau thương.
"Ngủ chính là ngủ, có cái gì mà anh phải khẩn trương. . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook