Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn
-
Chương 195: Truy tìm
“Sếp Hoàng, không thấy bóng dáng gì của Phan Vân Lam ở thành phố Nhiễu.” Giọng nói của Hoành Thạch ở đầu bên kia điện thoại vẫn trầm ổn như trước.
Biểu cảm của Hoàng Mạnh không thay đổi, có thể dễ dàng điều tra ra được Phan Vân Lam mới là kì lạ: “Tra xét thông tin xuất nhập cảnh, xem Phan Vân Lam có về thành phố Kinh không.”
Lê Hùng nói chỉ cần ba ngày, rốt cuộc thì Phan Vân Lam muốn làm gì trong ba ngày này?
Đây cũng là điểm khiến Hoàng Mạnh không thể hiểu được, ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Hoàng Mạnh mau chóng nói tin tức này cho Mạnh Biên, tên này kĩ tính, chưa biết chừng có thể đoán ra được gì đó.
Hoàng Mạnh sắp xếp người cứu người bên Lê Hùng, dù sao My My và Đồng Đồng đều bị khống chế trong tay Phan Vân Lam, làm việc sẽ gò bó rất nhiều, không dễ gì cứu ra được.
Mạnh Biên gọi tới rất nhanh, từ trước tới giờ ông ta luôn nói chuyện bằng một giọng điệu bình tĩnh, nhưng giờ sự bình tĩnh đó đã không còn nữa, ông ta nói: “Cậu có nhớ Phan Vân Lam có một sản nghiệp là căn cứ nghiên cứu các loại thuốc ở Mỹ không?”
Lúc này sắc mặt của Hoàng Mạnh mới dần dần biến đổi.
“Tôi không hiểu lắm về chuyện của người Mỹ, cậu đi thăm dò xem, tôi sợ bọn chúng dùng thuốc trên người Hà Ngân.” Mạnh Biên càng nói càng nhanh, ý nghĩ này lên men ở trong lòng, đã biến thành một cơn ác mộng không thể bỏ đi được.
Tên Phan Vân Lam đó, có chuyện gì mà hắn không làm được?
“Rất thông minh!” Một bóng đen bước tới từ phía cửa sổ.
Mạnh Biên nhận ra điện thoại đã tắt rồi, ông vội vàng định gọi lại lần nữa.
Nhưng cũng đã muộn, bóng đen đó nhanh chóng rút súng rồi nổ súng, động tác cực kì lưu loát.
Súng cách âm vang lên một âm thanh rất nhỏ trong căn phòng kín mít, không khiến vệ sĩ ở bên ngoài có chút nghi ngờ nào.
Con mắt trợn to của Mạnh Biên từ từ nhắm lại, cuối cùng chỉ còn lại tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Người mặc áo đen nhanh chóng leo ra cửa sổ, trở về theo đường cũ, còn thuận tiện khinh bỉ bảo vệ ở nhà họ Mạnh như một trò đùa vậy.
“Tạch—-“ Một âm thanh vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nghe được tiếng vang này, vệ sĩ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bắt đầu gõ cửa: “Ông Mộ, ông Mộ?”
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
“Đắc tội rồi.” Vệ sĩ đạp cánh cửa ra, thấy Mạnh Biên ngồi nghiêng trên ghế, dường như không còn thở nữa.
Thế cục nội bộ của nhà họ vốn rất đã rất phức tạp, Mạnh Biên xảy ra chuyện, Hà Ngân mất tích, cuộc chiến tranh đoạt quyền lợi lại bắt đầu trong nhà họ Mộ.
Vệ sĩ đi theo Mạnh Biên rất lâu rồi, biết không thể tin được đám người hám lợi đó, kẻ nào kẻ nấy còn mong cho Mạnh Biên có chuyện nữa, vậy nên anh ta do dự một lát liền gọi cho Hoàng Mạnh.
Hoàng Mạnh nhanh chóng sai người tới biệt thự nhà họ Mộ, bởi vì người đầu tiên mà vệ sĩ nghĩ tới là Hoàng Mạnh, nên những người khác trong nhà họ Mạnh còn chưa biết tin.
Nhìn Mạnh Biên như đang ngủ say, sắc mặt của Hoàng Mạnh cực kì không tốt.
Anh còn nhớ kiểu bệnh này, lần trước Lê Hùng cũng như vậy, rõ ràng không khám ra được gì cả, nhưng lại cứ hôn mê không tỉnh lại, lại là Phan Vân Lam?
Người của nhà họ Mạnh chỉ mong sao Mạnh Biên cứ nằm đây không tỉnh lại được nữa, không có người cầm quyền, ai nấy đều muốn đẩy Mạnh Biên vào chỗ chết, vậy nên Hoàng Mạnh nhanh chóng đưa Mạnh Biên tới địa bàn của anh.
Ánh mắt Hoàng Mạnh càng ngày càng lạnh, như một con rắn phun độc, tràn ngập sát ý.
Đây là dấu hiệu trước khi anh nổi giận, Phan Vân Lam, quả nhiên không nên nể mặt Hà Ngân mà nương tay với hắn ta.
“Trông coi cho cẩn thận, nhớ phải phong toả tin tức Mạnh Biên đang hôn mê, nếu có tiếng gió gì lộ ra thì cứ nói là Mạnh Biên ra nước ngoài du lịch, nhớ chưa?” Hoàng Mạnh dặn vệ sĩ vài câu, vội vàng lái xe thẳng tới địa điểm tiếp theo.
Chuyện của bác sĩ Quý, chỉ cần muốn tra là có thể tra ra được, huống hồ Hà Dung còn cho anh một manh mối lớn như vậy, bác sĩ Quý không phải mua chuộc được.
Vậy thì chính là kẻ chuyên bán mạng cho Phan Vân Lam.
Có thể biết được rốt cuộc Phan Vân Lam bắt cóc Hà Ngân để làm gì là tốt nhất.
Người của Hoành Thạch bắt vợ và con gái của bác sĩ Quý lại, khống chế trong biệt thự, bác sĩ Quý còn đang nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của mình.
Không thể không nói, bác sĩ Quý đúng là một người đam mê y học, nhưng so với những người có thành tựu chân chính, ông ta lại không có thiên phú bằng, đây cũng là nguyên nhân ông ta chỉ là một bác sĩ mà thôi.
“Bác sĩ Quý.” Căn phòng thí nghiệm này là do Hoàng Mạnh tài trợ, nên anh rất quen thuộc với nơi này.
Bác sĩ Quý không ngờ Hoàng Mạnh đột nhiên tới đây, ông ta giật mình, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, ra hiệu cho bà Từ ra ngoài.
Hoàng Mạnh ngồi trên ghế, nhìn mái tóc trắng của bác sĩ Quý, anh bỗng bật cười.
“Lúc ông học tiến sĩ, giảng viên của anh là tiến sĩ Ryan, ngươi có tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học ở Mỹ, đúng không?”
Nghe Hoàng Mạnh nói ra tên của thầy mình, ánh mắt của bác sĩ Quý loé lên sự khó hiểu.
“Phương hướng nghiên cứu chủ yếu của tiến sĩ Ryan là khoa thần kinh, nhưng kì thực ông ta giỏi nhất là chế thuốc sinh vật học, đúng chứ?” Hoàng Mạnh nói không nhanh không chậm, ánh mắt sắc bén của anh bắt được vẻ co quắp của bác sĩ Quý sau khi nghe được mấy từ chế thuốc sinh vật.
“Tôi về nước đã hơn hai mươi năm, lâu lắm rồi không liên hệ với bên Mỹ.” Bác sĩ Quý tránh né ánh mắt của Hoàng Mạnh, rõ ràng ông ta đang che giấu điều gì đó.
Hoàng Mạnh là thương nhân, còn là một thương nhân thích đàm phán, vậy nên nghe bác sĩ Quý phủ nhận anh cũng không nóng lòng.
Anh tiếp tục nói: “Ông là một người đam mê y học, nghe nói năm đó ông còn muốn làm ở SỞ nghiên cứu, nhưng nhận được tin bên đó không nhận ông. Tiến sĩ Ryan nói ông không có thiên phú, đám người bên SỞ nghiên cứu không thiếu người cố gắng, chủ yếu là so xem não ai thông minh hơn thôi.”
Sắc mặt bác sĩ Quý dần trầm xuống, chuyện này là một khúc mắc suốt mấy chục năm cuộc đời ông ta, không thể nào cởi bỏ được, đó giống như là khi mình đang theo đuổi ước mơ, sau đó có người nói vì mình ngu nên không thể thực hiện được vậy.
“Nhưng đã qua nhiều năm rồi, mặc dù ông đã là một người đáng gờm trong giới y học, nhưng vẫn không được tiếp xúc với tiến triển của SỞ nghiên cứu hàng đầu, không thể trở thành nhà chế thuốc sinh vật đẳng cấp thể giới, ông không cam tâm.” Hoàng Mạnh nhìn bác sĩ Quý, cảm thán chuyện trên đời này thật là khiến người ta phải thổn thức.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Sắc mặt bác sĩ Quý cực kì không vui, đúng vậy, từ bỏ Hoàng Mạnh là do ông chủ của ông ta, ông ta đã không còn phải hèn mọn nữa, trong giới y học, ông ta là một kẻ đáng gờm mà người người nịnh hót.
Thấy bác sĩ Quý không thoải mái, Hoàng Mạnh cũng không vội, ngược lại cười chậm rãi, để cảm xúc lộ ra ngoài chứng minh cuộc đàm phán này đã thành công hơn một nửa.
“Phan Vân Lam HỨA cho ông vào làm ở SỞ nghiên cứu, vậy nên ông làm việc cho hắn ta, đúng không?” Hoàng Mạnh nói chắc nịch.
Những lời nói lúc trước chỉ là vì phá hỏng bức tường tâm lí của bác sĩ Quý, bây giờ vẻ mặt của ông ta rất bối rối, biết không thể che giấu được nữa rồi.
Ông ta cũng biết thủ đoạn của Hoàng Mạnh.
“Gần đây SỞ nghiên cứu của Phan Vân Lam đang nghiên cứu thuốc gì?” Nhìn biểu cảm của bác sĩ Quý, Hoàng Mạnh vào thẳng vấn đề.
Bác sĩ Quý trợn to mắt, vội vàng lắc đầu: “Tôi còn chưa vào đó, không biết.”
Biểu cảm của Hoàng Mạnh không thay đổi, có thể dễ dàng điều tra ra được Phan Vân Lam mới là kì lạ: “Tra xét thông tin xuất nhập cảnh, xem Phan Vân Lam có về thành phố Kinh không.”
Lê Hùng nói chỉ cần ba ngày, rốt cuộc thì Phan Vân Lam muốn làm gì trong ba ngày này?
Đây cũng là điểm khiến Hoàng Mạnh không thể hiểu được, ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Hoàng Mạnh mau chóng nói tin tức này cho Mạnh Biên, tên này kĩ tính, chưa biết chừng có thể đoán ra được gì đó.
Hoàng Mạnh sắp xếp người cứu người bên Lê Hùng, dù sao My My và Đồng Đồng đều bị khống chế trong tay Phan Vân Lam, làm việc sẽ gò bó rất nhiều, không dễ gì cứu ra được.
Mạnh Biên gọi tới rất nhanh, từ trước tới giờ ông ta luôn nói chuyện bằng một giọng điệu bình tĩnh, nhưng giờ sự bình tĩnh đó đã không còn nữa, ông ta nói: “Cậu có nhớ Phan Vân Lam có một sản nghiệp là căn cứ nghiên cứu các loại thuốc ở Mỹ không?”
Lúc này sắc mặt của Hoàng Mạnh mới dần dần biến đổi.
“Tôi không hiểu lắm về chuyện của người Mỹ, cậu đi thăm dò xem, tôi sợ bọn chúng dùng thuốc trên người Hà Ngân.” Mạnh Biên càng nói càng nhanh, ý nghĩ này lên men ở trong lòng, đã biến thành một cơn ác mộng không thể bỏ đi được.
Tên Phan Vân Lam đó, có chuyện gì mà hắn không làm được?
“Rất thông minh!” Một bóng đen bước tới từ phía cửa sổ.
Mạnh Biên nhận ra điện thoại đã tắt rồi, ông vội vàng định gọi lại lần nữa.
Nhưng cũng đã muộn, bóng đen đó nhanh chóng rút súng rồi nổ súng, động tác cực kì lưu loát.
Súng cách âm vang lên một âm thanh rất nhỏ trong căn phòng kín mít, không khiến vệ sĩ ở bên ngoài có chút nghi ngờ nào.
Con mắt trợn to của Mạnh Biên từ từ nhắm lại, cuối cùng chỉ còn lại tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Người mặc áo đen nhanh chóng leo ra cửa sổ, trở về theo đường cũ, còn thuận tiện khinh bỉ bảo vệ ở nhà họ Mạnh như một trò đùa vậy.
“Tạch—-“ Một âm thanh vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nghe được tiếng vang này, vệ sĩ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bắt đầu gõ cửa: “Ông Mộ, ông Mộ?”
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
“Đắc tội rồi.” Vệ sĩ đạp cánh cửa ra, thấy Mạnh Biên ngồi nghiêng trên ghế, dường như không còn thở nữa.
Thế cục nội bộ của nhà họ vốn rất đã rất phức tạp, Mạnh Biên xảy ra chuyện, Hà Ngân mất tích, cuộc chiến tranh đoạt quyền lợi lại bắt đầu trong nhà họ Mộ.
Vệ sĩ đi theo Mạnh Biên rất lâu rồi, biết không thể tin được đám người hám lợi đó, kẻ nào kẻ nấy còn mong cho Mạnh Biên có chuyện nữa, vậy nên anh ta do dự một lát liền gọi cho Hoàng Mạnh.
Hoàng Mạnh nhanh chóng sai người tới biệt thự nhà họ Mộ, bởi vì người đầu tiên mà vệ sĩ nghĩ tới là Hoàng Mạnh, nên những người khác trong nhà họ Mạnh còn chưa biết tin.
Nhìn Mạnh Biên như đang ngủ say, sắc mặt của Hoàng Mạnh cực kì không tốt.
Anh còn nhớ kiểu bệnh này, lần trước Lê Hùng cũng như vậy, rõ ràng không khám ra được gì cả, nhưng lại cứ hôn mê không tỉnh lại, lại là Phan Vân Lam?
Người của nhà họ Mạnh chỉ mong sao Mạnh Biên cứ nằm đây không tỉnh lại được nữa, không có người cầm quyền, ai nấy đều muốn đẩy Mạnh Biên vào chỗ chết, vậy nên Hoàng Mạnh nhanh chóng đưa Mạnh Biên tới địa bàn của anh.
Ánh mắt Hoàng Mạnh càng ngày càng lạnh, như một con rắn phun độc, tràn ngập sát ý.
Đây là dấu hiệu trước khi anh nổi giận, Phan Vân Lam, quả nhiên không nên nể mặt Hà Ngân mà nương tay với hắn ta.
“Trông coi cho cẩn thận, nhớ phải phong toả tin tức Mạnh Biên đang hôn mê, nếu có tiếng gió gì lộ ra thì cứ nói là Mạnh Biên ra nước ngoài du lịch, nhớ chưa?” Hoàng Mạnh dặn vệ sĩ vài câu, vội vàng lái xe thẳng tới địa điểm tiếp theo.
Chuyện của bác sĩ Quý, chỉ cần muốn tra là có thể tra ra được, huống hồ Hà Dung còn cho anh một manh mối lớn như vậy, bác sĩ Quý không phải mua chuộc được.
Vậy thì chính là kẻ chuyên bán mạng cho Phan Vân Lam.
Có thể biết được rốt cuộc Phan Vân Lam bắt cóc Hà Ngân để làm gì là tốt nhất.
Người của Hoành Thạch bắt vợ và con gái của bác sĩ Quý lại, khống chế trong biệt thự, bác sĩ Quý còn đang nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của mình.
Không thể không nói, bác sĩ Quý đúng là một người đam mê y học, nhưng so với những người có thành tựu chân chính, ông ta lại không có thiên phú bằng, đây cũng là nguyên nhân ông ta chỉ là một bác sĩ mà thôi.
“Bác sĩ Quý.” Căn phòng thí nghiệm này là do Hoàng Mạnh tài trợ, nên anh rất quen thuộc với nơi này.
Bác sĩ Quý không ngờ Hoàng Mạnh đột nhiên tới đây, ông ta giật mình, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, ra hiệu cho bà Từ ra ngoài.
Hoàng Mạnh ngồi trên ghế, nhìn mái tóc trắng của bác sĩ Quý, anh bỗng bật cười.
“Lúc ông học tiến sĩ, giảng viên của anh là tiến sĩ Ryan, ngươi có tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học ở Mỹ, đúng không?”
Nghe Hoàng Mạnh nói ra tên của thầy mình, ánh mắt của bác sĩ Quý loé lên sự khó hiểu.
“Phương hướng nghiên cứu chủ yếu của tiến sĩ Ryan là khoa thần kinh, nhưng kì thực ông ta giỏi nhất là chế thuốc sinh vật học, đúng chứ?” Hoàng Mạnh nói không nhanh không chậm, ánh mắt sắc bén của anh bắt được vẻ co quắp của bác sĩ Quý sau khi nghe được mấy từ chế thuốc sinh vật.
“Tôi về nước đã hơn hai mươi năm, lâu lắm rồi không liên hệ với bên Mỹ.” Bác sĩ Quý tránh né ánh mắt của Hoàng Mạnh, rõ ràng ông ta đang che giấu điều gì đó.
Hoàng Mạnh là thương nhân, còn là một thương nhân thích đàm phán, vậy nên nghe bác sĩ Quý phủ nhận anh cũng không nóng lòng.
Anh tiếp tục nói: “Ông là một người đam mê y học, nghe nói năm đó ông còn muốn làm ở SỞ nghiên cứu, nhưng nhận được tin bên đó không nhận ông. Tiến sĩ Ryan nói ông không có thiên phú, đám người bên SỞ nghiên cứu không thiếu người cố gắng, chủ yếu là so xem não ai thông minh hơn thôi.”
Sắc mặt bác sĩ Quý dần trầm xuống, chuyện này là một khúc mắc suốt mấy chục năm cuộc đời ông ta, không thể nào cởi bỏ được, đó giống như là khi mình đang theo đuổi ước mơ, sau đó có người nói vì mình ngu nên không thể thực hiện được vậy.
“Nhưng đã qua nhiều năm rồi, mặc dù ông đã là một người đáng gờm trong giới y học, nhưng vẫn không được tiếp xúc với tiến triển của SỞ nghiên cứu hàng đầu, không thể trở thành nhà chế thuốc sinh vật đẳng cấp thể giới, ông không cam tâm.” Hoàng Mạnh nhìn bác sĩ Quý, cảm thán chuyện trên đời này thật là khiến người ta phải thổn thức.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Sắc mặt bác sĩ Quý cực kì không vui, đúng vậy, từ bỏ Hoàng Mạnh là do ông chủ của ông ta, ông ta đã không còn phải hèn mọn nữa, trong giới y học, ông ta là một kẻ đáng gờm mà người người nịnh hót.
Thấy bác sĩ Quý không thoải mái, Hoàng Mạnh cũng không vội, ngược lại cười chậm rãi, để cảm xúc lộ ra ngoài chứng minh cuộc đàm phán này đã thành công hơn một nửa.
“Phan Vân Lam HỨA cho ông vào làm ở SỞ nghiên cứu, vậy nên ông làm việc cho hắn ta, đúng không?” Hoàng Mạnh nói chắc nịch.
Những lời nói lúc trước chỉ là vì phá hỏng bức tường tâm lí của bác sĩ Quý, bây giờ vẻ mặt của ông ta rất bối rối, biết không thể che giấu được nữa rồi.
Ông ta cũng biết thủ đoạn của Hoàng Mạnh.
“Gần đây SỞ nghiên cứu của Phan Vân Lam đang nghiên cứu thuốc gì?” Nhìn biểu cảm của bác sĩ Quý, Hoàng Mạnh vào thẳng vấn đề.
Bác sĩ Quý trợn to mắt, vội vàng lắc đầu: “Tôi còn chưa vào đó, không biết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook