Tổng Giám Đốc Ngang Hơn Cua
-
Chương 5
Một thời gian sau, vết
thương của Bàng Sĩ Bân cũng từ từ lành hẳn, anh vẫn tiếp tục trị liệu, đi đứng
cũng nhanh và tiện hơn, thậm chí thỉnh thoảng cũng không cần chống nạng đi nữa,
vì thế anh quyết định….
“Tôi muốn đi làm!” Cứ như là đang tuyên thệ, anh đột nhiên lớn tiếng nói.
Mắt nhìn người nọ tinh thần sắc mặt đều rất tốt, Hà Thu Nhiên cũng không phản đối, dù sao vết thương của anh cũng đỡ hơn nhiều, tuy nói là ở nhà cũng có thể làm việc, nhưng dù sao cũng không bằng ở công ty trực tiếp điều hành, vì vậy cô nhẹ gật đầu —-
“Được! Anh đi thay đồ đi, tôi sẽ đưa anh đi.” Cũng tốt, cô không cần phải suốt ngày ở trong nhà trừng mắt to mắt nhỏ với anh, rốt cục có thể tận dụng thời gian nhàn rỗi làm chuyện mình muốn rồi.
Nghe cô trả lời, Bàng Sĩ Bân hài lòng mỉm cười, trở về phòng thay quần áo.
Chốc lát sau, một chiếc xe cao cấp chạy ra khỏi ga ra, một đường chạy thẳng đến tòa cao ốc của tập đoàn Bàng thị.
Bây giờ, dù Hà Thu Nhiên vẫn như cũ lái xe như rùa bò, Bàng Sĩ Bân lại không hề mở miệng phàn nàn, có thể là vì đã từng lãnh giáo “miệng lưỡi ác độc” của cô, anh rút được kinh nghiệm xương máu, không dám uốn nắn gì chuyện này nữa, cũng có thể là vì thường xuyên được “tốc độ rùa bò” này đưa đến bệnh viện tập vật lý trị liệu nên anh đã sớm quen rồi, nói chung là cũng chẳng biết nữa.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng cao ốc Bàng thị, theo hướng dẫn của Bàng Sĩ Bân, Hà Thu Nhiên chậm rãi lái xe đến chỗ đậu xe chuyên dụng của anh.
Đậu xe xong, anh nôn nóng mở cửa xuống xe, Hà Thu Nhiên thì vòng ra phía sau xe lấy nạng cho anh, sau đó mới nhàn hạ thoải mái đánh giá tòa cao ốc đồ rực rỡ ánh hào quang, khí thế hào hùng.
“Thấy sao?” Ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc theo cô, Bàng Sĩ Bân cực kỳ kiêu ngạo.
Tòa cao ốc đồ sộ này chính là tổng bộ của Bàng thị, cũng đại diện cho tâm huyết sức lực cả đời của ba anh.
“Rất bề thế, làm tôi nhớ đến bộ phim hoạt hình “Cuộc khởi nghĩa của anh hùng áo vải”.” Khi còn nhỏ, cô hay xem bộ phim hoạt hình đó, mỗi khi nhân vật chính xuất hiện thì thế nào đằng sau cũng lấp lánh ánh hào quang, khí thế hào hùng.
“Tập đoàn Bàng thị và bộ phim hoạt hình đó dính dáng gì chứ?” Như thế nào cũng không ngờ tới cô ví Bàng thị với “anh hùng áo vải” vớ vẩn đó, Bàng Sĩ Bân nhịn không được hậm hực gào lên, huyết áp không ngừng tăng cao xông lên tới não.
Mẹ kiếp! Một cao ốc bề thế như vậy, anh hùng áo vải nhảm nhí đó căn bản đại bác bắn cũng không tới, sao cô lại dám ví von kỳ cục như vậy, đem hai cái này gộp lại thành một?
“Không dính tới anh, có dính tới tôi thì được rồi, anh kích động cái gì?” Khó hiểu lườm anh, Hà Thu Nhiên lắc đầu hết lời khuyên nhủ, “Nên biết bây giờ không phải đang ở nhà, tôi cũng không cách nào lập tức pha cho anh một ly la hán quả giúp anh dập lửa được.”
“Chỉ cần cô chớ chọc tôi, tôi cũng không cần uống cái nước la hán quả đó làm gì.” Bàng Sĩ Bân tức giận đến đầu bốc khói.
Hiện tại ngược lại trách anh không đúng.
Hoàn toàn phớt lờ lửa giận của ai kia, Hà Thu Nhiên hờ hững hỏi một câu, “Anh cuối cùng là có vào hay không thế? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Bàng thị ban ngày ban mặt lại đứng ngoài đường rống lên, đúng thật là mất mặt!”
Tuy là “tiếng tăm lẫy lừng” của anh đã nổi như cồn, nhưng lỡ như có đội chó săn trốn ở đâu đó chụp hình lén, lại thay anh tăng thêm tai tiếng, cũng chẳng hay ho gì.
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân lại căm giận trừng mắt liếc Hà Thu Nhiên, lúc này mới chống nạng đi vào bên trong cao ốc, mà Hà Thu Nhiên thì đi theo sau tủm tỉm cười trộm.
Sau khi đi vào tổng bộ tập đoàn Bàng thị, nhìn cả đám người phát hiện ông chủ nhà mình đã đi làm, như ong vỡ tổ bao vây nghênh đón, nghe từng lời hỏi han nồng hậu của bọn họ, Hà Thu Nhiên lúc này mới thắm thía rõ sự ngang tàng của người nào đó.
Len lén nhìn đám người bao vây Bàng Sĩ Bân, cô giữ vững đạo đức nghề nghiệp “bảo mẫu” của mình, từng bước không rời theo sát sau lưng anh, đề phòng có gì xảy ra, cho tới khi hai người vào trong thang máy lên tầng cao nhất, thoát khỏi đám đông đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều là hết bị đám người túm tụm vây quanh, nhưng lại xuất hiện thêm một thư ký ánh mắt sáng rỡ vui mừng——-
“Tổng giám đốc, ngài đi làm rồi!” Vừa mừng vừa sợ, Lương Chỉ Tinh vội vàng nghênh tiếp, hơn nữa dường như cố ý phớt lờ “quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời” phía sau, chính mình thay thế vị trí của Hà Thu Nhiên, ân cần đi sau hỏi thăm Bàng Sĩ Bân.
Ố ồ, xem ra vị thư ký này cũng có thù hằn sâu nặng với cô lắm đây!
Lui về sau vài bước, Hà Thu Nhiên khó hiểu nhìn nữ thư ký từng có duyên gặp mặt một lần, thật sự không hiểu chính mình chọc gì cô ta chứ?
Chẳng lẽ cũng bởi vì cô là “quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời” cho nên bị nữ thư ký tinh anh này kỳ thị xem thường sao?
Bây giờ mà nghề nghiệp còn phân sang hèn à?
Gãi gãi đầu, Hà Thu Nhiên nhịn không được nhìn Lương Chỉ Tinh, ai ngờ lại chạm phải ánh mắt cô ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng đắc ý, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là thế.
Mẹ ơi! Nữ thư ký này nhất định là thầm yêu vị “tổng tài con cua” này rồi, mà cô vô tình trở thành tình địch của cô ta.
Cho xin! Bớt giỡn đi! Khẩu vị của cô có hạn, không có tốt số vậy đâu nha !
Bên này Hà Thu Nhiên sờ mũi âm thầm cảm than cô bị gì mà xui xẻo dữ vậy, bên kia Bàng Sĩ Bân lại không hề biết “cuộc chiến” của hai cô gái sau lưng, đi thẳng vào phòng làm việc của mình, vừa quay đầu lại, thì đã thấy Lương Chỉ Tinh đứng bên cạnh anh, còn Hà Thu Nhiên thì cách mình thật xa, chẳng hiểu vì sao cứ thấy bứt rứt trong lòng, nhướng mày ——
“Thư ký Lương, cô làm việc của cô đi, có thể ra ngoài được rồi!” Giọng điệu hoàn toàn là ra lệnh.
Lời này vừa nói ra, Lương Chỉ Tinh sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn nở nụ cười lui ra ngoài, chỉ là lúc đi ngang qua Hà Thu Nhiên, bực dọc liếc Hà Thu Nhiên một cái.
Hà Thu Nhiên cũng không phải kẻ đần, bị ánh mắt sắc bén liếc mình, cô hoàn toàn nhìn ra trong đó tràn ngập ghen ghét và tức giận, chỉ là… tiểu thư ơi, cô tìm nhầm mục tiêu rồi !
Cố nén giận xuống, Hà Thu Nhiên bĩu môi, còn chưa kịp lên tiếng, “Kẻ chủ mưu” đã mở miệng nói trước.
“Cô đứng xa như vậy làm gì hả? Lại đây!” Vừa đến công ty là lên giọng ông chủ, Bàng Sĩ Bân nói chuyện cứ như thể ra lệnh.
“Qua đó làm gì? Tôi cũng không phải là nhân viên của anh!” Dù giọng điệu ra lệnh của Bàng Sĩ Bân nghe rất chói tai, nhưng Hà Thu Nhiên cũng lười tranh cãi với anh, cô còn cả khối việc khác quan trọng hơn phải làm, “Ở công ty có nhiều người trông chừng anh như vậy, chắc cũng không có gì bất trắc xảy ra, tôi ở lại đây cũng dưa thừa mà thôi, thà tranh thủ thời gian đi siêu thị mua thức ăn. Nói đi! Mấy giờ anh tan sở? Để tôi biết mà còn tới đón.”
Bàng Sĩ Bân đầu tiên sững người, nhưng mà ngẫm lại thấy cô nói cũng có lý, vì thế cũng gật đầu nói, “Bốn giờ tới đón tôi!”
Có thể nói trong cuộc đời anh, đây chính là lần tan sở sớm nhất, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi làm sau khi bị tai nạn xe, hơn nữa chấn thương ở hông vẫn chưa bình phục hoàn toàn, anh cũng không muốn hành xác mình.
Nhẹ gật đầu, Hà Thu Nhiên đang định đi thì từ phía sau vang lên một câu——
“Nhớ mua gà và cá, buổi tối tôi muốn ăn cơm thịt gà cùng với cá sốt chua ngọt.”
Oa *há hốc miệng* lạo còn đòi hỏi đồ ăn!
Hà Thu Nhiên quay đầu lại hung hăng trừng mắt, còn anh thì dửng dưng nhìn cô, vẻ mặt hiện rõ ba chữ “Tôi muốn ăn”, cô đành phải vẫy vẫy tay tỏ ý đã hiểu rõ, sau đó ung dung bước đi ra ngoài.
Mà ra khỏi phòng tổng giám đốc thì sẽ đụng ngay phòng thư ký, mấy cô thư ký ăn mặc tươm tất, chỉn chu, không hẹn mà cùng nhìn cô, ánh mắt tuy là tò mò nhưng nét mặt thì lại cố tỏ ra thân thiện, chỉ có Lương Chỉ Tinh nhìn có vẻ lịch sử, nhưng thái độ thì lại rất kiêu căng —-
“Cô Hà quả đúng là quản gia chuyên nghiệp, nhờ có cô chăm sóc mà tổng giám đốc chúng tôi mới có thể khỏe nhanh như vậy, thật sự phải cám ơn cô rồi!” Ý Lương Chỉ Tinh muốn nói cho mọi người biết, Hà Thu Nhiên chẳng qua chỉ là một người giúp việc nhỏ nhoi mà thôi.
Hà Thu Nhiên từ trước đến nay luôn tâm niệm người khác không đụng đến cô, cô cũng không đụng đến họ; nhưng nếu họ cứ được nước lấn tới, thì cô cũng chẳng cần phải kiêng nể gì cả.
Tuy là từ trước đến nay cô luôn dễ dàng khoan dung với phụ nữ nhiều hơn với đàn ông, nhưng hôm nay cô thư ký này lại nhiều lần nhắm vào cô, cô nếu không phản đòn lại, sao là Hà Thu Nhiên được?
Thế nên cô liền nhoẻn miệng cười, cười rất niềm nở nữa là đằng khác, “Phải không đó? Chăm sóc anh Bàng là trách nhiệm của tôi, thì cần gì phải cảm ơn chứ? Nhưng mà nếu muốn cảm ơn thì…”
Hà Thu Nhiên ngừng lại một chút, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, “Cô Lương này, cô lấy tư cách gì, địa vị gì cám ơn tôi thế? Đương nhiên ý tôi không phải nói cô không thể cám ơn tôi, nhưng mà dù sao cô cũng phải nói rõ để tôi biết chứ.”
Giả vờ phiền não, Hà Thu Nhiên đứng đó lẩm bẩm nói liên miên, “Nếu như lấy tư cách là nhân viên của anh Bàng, tôi nghĩ chắc anh Bàng đã đối xử rất tốt với cô, đặc biệt xem trọng cô nữa, chứ mấy nhân viên bình thường khác thì chẳng ai có cảm tình tốt với ông chủ mình, có khi ông chủ mình xảy ra chuyện, họ còn vỗ tay ăn mừng nữa. Thấy cô quan tâm anh Bàng như thế, còn đặc biệt thay anh ta cảm ơn tôi, anh Bàng có một nhân viên lo lắng quan tâm cho anh ta như vậy đúng là phước mấy đời. Ơ… mà nếu cô không phải dùng tư cách nhân viên nói cám ơn tôi, vậy thì…”
Chớp chớp mắt nhìn Lương Chỉ Tinh, cô giả bộ ngây thơ hỏi, “Cô lấy tư cách gì hả? Bạn bè? Vợ? Hay là có quan hệ tình cảm đặc biệt gì đó ? Cô gợi ý cho tôi một chút, để tôi còn biết mà lần. Cô cũng biết tính tình anh Bàng rất ngang ngược, chăm sóc anh ta thiệt là mệt, nếu cô có quan hệ đặc biệt gì đó với anh ta, thì mai mốt nếu anh ta lại lên cơn điên này nọ, tôi còn biết tìm viện binh tới để khuyên anh ta nữa chứ, dù sao cô cũng có quan hệ đặc biệt với anh Bàng, thế nào anh ta cũng nghe lời cô à.”
Tự nhiên lại có kịch để coi, đám thư ký nãy giờ ngồi bàng quan một bên cũng hứng thú vảnh tai nghe lõm, Lương Chỉ Tinh thương thầm tổng giám đốc lâu rồi, ngoại trừ tổng giám đốc không biết, chứ cả phòng này ai mà không biết, thấy Lương Chỉ Tinh muốn ra oai với người ta, trái lại còn bị mỉa mai, đến nỗi nghẹn không nói được gì, mọi người nhất thời cười trộm trong lòng, chờ xem Lương Chỉ Tinh trả lời thế nào.
Mà điều bất ngờ hơn nữa là cô gái này thoạt nhìn cứ tưởng hiền lành, ai ngờ miệng lưỡi lại rất lợi hại, câu nào câu nấy đều nói móc, xoáy vào người khác, tuyệt đối không phải là người dễ bị ức hiếp.
“Cô………” Khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng, Lương Chỉ Tinh vừa ngượng lại vừa tức, đương nhiên cô không thể nói mình có ‘quan hệ đặc biệt’ với tổng giám đốc, bởi vì hoàn toàn không có chuyện đó, cô đành nén cơn giận xuống, cười tươi : “Tất nhiên là tư cách nhân viên rồi.”
“À…….thì ra là thế!” Cố ý đem chữ “À” kéo thật dài, Hà Thu Nhiên đột nhiên đi đến cầm tay Lương Chỉ Tinh, mỉm cười như rất thân thiết.
“Vậy hóa ra chúng ta cũng coi như là đồng nghiệp rồi.” Ngụ ý, cô cũng là nhân viên của “con cua” kia, tôi là người chăm sóc anh ta, địa vị chúng ta đều ngang nhau, cô chẳng có gì tài giỏi hơn người, mà tôi cũng không kém cỏi gì, thế nên đừng tự cho mình thanh cao, nhìn người ta bằng nửa con mắt.
Mặc dù Lương Chỉ Tinh giờ phút này đã tức đến ói máu, ngoài cười gượng gạo ra thì chẳng thể nói được gì, mà Hà Thu Nhiên sau khi cùng “đồng nghiệp” chuyện trò xong, vui vẻ chào tạm biệt họ.
Ra khỏi cao ốc Bàng thị, đứng trên vỉa hè tấp nập người qua lại, Hà Thu Nhiên lúc này rốt cục cũng không thể nhịn được mà nhe răng cười thật lớn, trong lòng vui sướng hả hê.
Ha ha ha…..Ngay cả “Con cua lớn” Bàng Sĩ Bân kia cũng nhiều lần đấu không lại cô, cô ta chỉ là “con tôm nhỏ” thì có đáng là gì?
Sức chiến đấu kém như thế, cũng muốn tuyên chiến với cô? Trở về trang bị thêm chút kỹ năng, luyện đủ hai mươi năm rồi hãy đến tìm cô!
Càng nghĩ càng thấy vui, cô háo hức đang muốn đi siêu thị, đột nhiên chuông di động vang lên.
“A lô!” Bởi vì tâm trạng đang rất tốt, giọng nói cũng vui theo.
“Chị, em là Lí Bách Huân nè! Hôm nay em được nghĩ, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng một thanh niên nghe rất hớn hở.
‘Hóa ra là em à!’ Không nghĩ đến cậu ta lại gọi tới, Hà Thu Nhiên ranh mãnh cướp lời. “Em mời chị hả?”
“Dĩ nhiên!” Đầu dây bên kia cười lớn tán thành.
“Được thôi, vậy cho chị địa chỉ đi!” Có người mời ăn, không đi chính là kẻ ngốc.
Vì thế sau khi biết địa chỉ, Hà Thu Nhiên vẻ mặt tươi cười đi thẳng đến chỗ hẹn.
Nhà hàng bày trí rất lịch sự và tao nhã, tạo cho người ta cảm giác rất ấm cúng, bởi vì đang giờ hành chính, nên không có nhiều người cho lắm, chỉ năm bàn là có người ngồi.
Hà Thu Nhiên và Lí Bách Huân ngồi bàn cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa ôn lại chuyện cũ lúc còn đi học, hễ nhắc đến chuyện gì vui là hai người lại bật cười thật to, trông rất vui vẻ.
“Nhắc đến cô giáo Trần mới nhớ, cô hiện tại thế nào? Chị nhớ hồi đó cô có biệt danh là “sát thủ”, mấy sinh viên không chịu học hành đều bị cô đánh rớt hết, còn tuyên bố là muốn đào tạo sinh viên vừa có tài vừa có đức.” Vui vẻ hỏi thăm cô giáo nổi tiếng nghiêm khắc ở trường học cũ, Hà Thu Nhiên thật sự rất nhớ thời sinh viên.
“Nghe nói vài năm trước cô không còn dạy ở trường chúng ta nữa.” Lí Bách Huân nhớ lúc đi họp lớp, có nghe vài bạn học nữ nhắc đến.
“Vậy thì thật đáng tiếc! Cô ấy là một cô giáo tốt.” Hà Thu Nhiên cảm thấy tiếc vì trường học cũ của cô mất đi một giáo viên đầy tâm huyết, nhưng chưa được bao lâu thì tâm trạng lại phấn khởi trêu chọc: “Vậy còn em? Chị nhớ em và một cô bé khóa dưới yêu nhau mà, thế đã kết hôn chưa? Có bao nhiêu đứa con rồi?”
“Mấy đứa gì đâu!” Thay gì buồn bã, nhưng Lí Bách Huân lại trả lời thẳng thắn vô tư, “Đã chia tay lâu rồi!”
“Sao lại chia tay?” Tò mò hỏi, Hà Thu Nhiên lại lên cơn nhiều chuyện. “Cô bé đó là hoa khôi của trương chúng ta đó nha!”
“Đã kết hôn với một bác sĩ rồi” Giọng nói có chút ghen ghét, ánh mắt Lí Bách Huân lộ rõ sự khinh khi.
“À…ờ!” Hà Thu Nhiên thấy nét mặt Lí Bách Huân cũng không hẳn là tức giận hay là chán chường, chắc rằng cậu ta cũng đã nghĩ thông suốt và không canh cánh tình cảm gì với cô bé ấy nữa, thế thì giỡn một tí cũng không sao, “Em trai đáng thương, bị người ta phản bội sao?”
Một mình cô hỏi rồi cũng tự cô trả lời, Lí Bách Huân dở khóc dở cười, thật sự không biết phải nói như thế nào cho phải.
“À mà cũng không sao!” Vỗ vỗ lên vai của đàn em, Hà Thu Nhiên chân thành nói lời an ủi: “Bác sĩ ngoài việc kiếm được nhiều tiền ra, một ngày hai mươi bốn tiếng, gần như là ở trong bệnh viện hoặc phòng khám mười mấy tiếng rồi, cho nên chất lượng sinh hoạt đời sống này nọ không được tốt lắm, nhiều người còn chết vì làm việc quá sức nữa đó, chúng ta nên cầu phúc dùm cô bé đó thì hơn!”
Cô đây là chúc phúc, hay là nguyền rủa người ta thế?
Lí Bách Huân vừa giận vừa thấy buồn cười, nghĩ đến mối tình hiện giờ của mình, liền trợn mắt cãi lại, “Chị à, đừng nguyền rủa em chứ!”
“Chị đâu có nguyền rủa em, chị chỉ…” Đang nói bỗng dưng cô ngừng lại, hai mắt ngạc nhiên trợn to hơn cả Lí Bách Huân, “A— đừng nói với chị giờ người em đang yêu là bác sĩ đó nha?”
Nhẹ gật đầu, một Lí Bách Huân từ trước đến giờ tính tình cởi mở hào phóng giờ lại thẹn thùng, gương mặt điển trai trong nắng vàng cũng đỏ lựng.
“A— Má ơi! Ngó xuống mà xem kìa!” Nhịn không được nói tục, Hà Thu Nhiên ôm đầu điên cuồng lắc mạnh, lòng tràn đầy bi phẫn, “Sao ai cũng yêu hết người này tới người khác, trời ơi người đàn ông của tôi ở đâu hả?”
“Chị, chị mắng thô tục quá!” Cười phá lên, cho dù Hà Thu Nhiên dùng chữ đồng âm, nhưng Lí Bách Huân nghe vẫn hiểu.
“Đây không phải là vấn đề a a a …” Vẫn lắc đầu la to.
“Được rồi! Vấn đề chính là, tính tình của chị sẽ làm cho đàn ông…” Ngừng một chút, Lí Bách Huân ngẫm nghĩ định tìm từ nào chính xác một chút, cuối cùng vẫn giương cờ trắng đầu hàng, quyết đoán nói, “Sợ hãi!”
“Sợ hãi?” Giọng la bi thương oán than ngừng lại, Hà Thu Nhiên sững sờ hỏi
“Đúng vậy!” Gật đầu lia lịa y như đang bầm tỏi, Lí Bách Huân giải thích rõ hơn, “Chị, chị tuy là người tốt, nhưng mà tính tình lại quá thẳng thắn, nói chuyện lại độc địa, nếu làm bạn thì sẽ cảm thấy rất thích rất thú vị, nhưng mà nếu như muốn tiến xa hơn nữa thì chắc chắn rất nhiều đàn ông sợ bị chị đâm đến thương tích đầy mình sợ hãi chạy mất dép luôn.”
Hà Thu Nhiên cũng hiểu rõ tính tình của mình, cũng biết Lí Bách Huân nói không sai, lập tức lườm cậu ta, vẻ mặt thản nhiên như không, “Sai rồi ! Chị đã sớm quyết định, người nào muốn kết hôn với chị thì phải sống cùng với chị và mẹ chị, người đàn ông có thể chấp nhận điều kiện này đoán chừng cũng chả mấy ai, mà không chết thì chắc còn chưa sinh ra, bằng không thì cũng bị phụ nữ lắm chiêu bắt đi rồi. Dù sao chị cũng bản lĩnh đầy mình, ấp ủ vô vàn ước mơ, hai mẹ con cùng sống với nhau là đủ rồi, không có đàn ông còn thoải mái hơn.”
Biết rõ hoàn cảnh gia đình cô, Lí Bách Huân mỉm cười, “Chị, chị là cô gái rất hiếu thảo.”
“Mẹ chị cũng là một người mẹ rất kiên cường!” Cứ mỗi lần nhắc đến mẹ, ánh mắt cô sáng ngời như ánh ban mai, giọng nói tha thiết êm dịu.
Nghĩ đến điều gì đó, Lí Bách Huân bỗng dưng nhếch môi chọc ghẹo, “Người ta nói nồi nào úp vung đó, nói không chừng ngày nào đó sẽ có người không sợ chết, biết thưởng thức cô gái độc mồm độc miệng như chị thì sao.”
Trong tíc tắc, Hà Thu Nhiên mỉm cười quỷ dị, “Có người đàn ông thích bị ngược đãi tự dâng hiến cho chị cũng hay đó chứ!”
Lời vừa nói ra, hai người đều bật cười thật to, cười sảng khoái vô cùng.
“Được rồi, đừng nói về chị nữa, kể chuyển của em đi!” Nhướng mày hỏi, vẻ mặt Hà Thu Nhiên vừa tò mò vừa cười rất mờ ám, “Em và bạn gái bác sĩ thế nào hả? Tiết lộ chút đi mà!”
Nghe vậy, nụ cười sáng chói của Lí Bách Huân đột nhiên ngưng bặt, làm cho Hà Thu Nhiên hoảng hốt—
“Đừng nói với chị em lại bị người ta đá nữa nha?” Cô ân cần hỏi han, nếu thật là như vậy thì chắc cô sẽ khóc thương thay cậu ta quá!
“Không, đương nhiên không phải!” Lí Bách Huân ráng nhịn cười, “Cô ấy rất tốt với em, rất yêu em, em cũng rất yêu cô ấy, chẳng qua là…”
“Chẳng qua cái gì?” Cô nhíu mày thúc giục.
“Chẳng qua là em cảm thấy không xứng với cô ấy mà thôi.” Giọng điệu có chút ủ rũ, Lí Bách Huân thở dài một hơi.
Haiz…. Một người là bác sĩ tiền đồ sáng lạn, mà cậu ta chỉ là một y tá nam bình thường, so về bằng cấp hay tiền lương thì nhà gái cao hơn nhà trai, trong mắt người thường mà nói, cậu ta không xứng với cô ấy.
Thấy Lí Bách Huân tự xem thường bản thân mình, Hà Thu Nhiên trừng mắt la to, “Có gì không xứng? Y tá nữ gả cho bác sĩ nam thì đâu có ai nói không xứng đâu, nếu mở phòng khám làm việc cùng nhau, còn có thể giúp đỡ nhau nữa, phu xướng phụ tùy mà, thế thì y tá nam với bác sĩ nữ thì tại sao lại không được chứ? Mà em cũng có giành giật cướp bóc đâu, dựa vào năng lực của mình mà kiếm tiền, có gì mà không tốt? Chỉ cần em có thể mang hạnh phúc đến cho cô ấy, cô ấy cũng mang hạnh phúc đến cho em, cho dù đàn ông đối nội, phụ nữ đối ngoại, cả hai cùng đồng lòng thì dù cho ai nói gì cũng không lung lay được tình cảm hai người!”
Cho xin! Dù là đàn ông hay phụ nữ làm chủ gia đình thì chỉ cần hai người biết tạo dựng một gia đình hạnh phúc là được rồi, nếu mà dùng tiền bạc để đo đạc chỉ số hạnh phúc thì đa số nhân viên văn phòng có làm cả đời cũng chẳng có nổi.
Vốn biết suy nghĩ của Hà Thu Nhiên không giống với người thường, nhưng hôm nay nghe những lý lẽ hùng hồn này, Lí Bách Huân vui sướng, tinh thần vốn đang sa sút cũng vơi đi ít nhiều, “Chị, em biết hôm nay hẹn chị ra ăn cơm rất đáng mà.”
“Chị thấy em căn bản hẹn chị ra ăn cơm là để nghe em kể lể thì có, rồi sẵn tiện xin vài lời khuyên chứ gì!” Cô bĩu môi lườm Lí Bách .
“Trời! Chị à, đừng nói vậy chứ! Em đây muốn tán dóc kiêm ôn chuyện cũ, nhất cử lưỡng tiện thôi mà…” Bị nói trúng tim đen, Lí Bách Huân không hề xấu hổ, trái lại còn vàng thật không sợ lửa thẳng thừng thừa nhận.
“Nghe em tán dóc quỷ gì…” Cô tiếp tục chế giễu.
Hai người vừa cười vừa chọc ghẹo lẫn nhau, nói chuyện rất vui vẻ. Cho đến một lúc lâu sau, Hà Thu Nhiên nhìn đồng hồ, lúc này mới nhảy dựng lên —
“Tiêu rồi! Chị còn phải đi mua thức ăn, không thể nói chuyện với em nữa…” Tiêu rồi ! Tiêu rồi! Mua xong đồ ăn còn phải đi đón “con cua” kia nữa, không biết có kịp không đây?
“Em chở chị đi!” Thấy cô hình như rất vội, Lí Bách Huân đang rảnh rang, lập tức chủ động đề nghị làm tài xế.
“Vậy thì tốt quá, cám ơn em!” Hà Thu Nhiên vui mừng hớn hở, kéo Lí Bách Huân đi, quơ tay lấy hóa đơn chạy ra quầy tính tiền.
Chỉ chốc lát sau, hai người vội vội vàng vàng ra khỏi nhà hàng, Lí Bách Huân lái chiếc xe mô tô 125 phân khối chở Hà Thu Nhiên đến siêu thị, sau khi nhanh chóng mua hết mấy thứ cần thiết, tuy là lòng đầy thắc mắc nhưng theo sự chỉ dẫn của Hà Thu Nhiên, Lí Bách Huân vẫn chở cô đi thẳng đến cao ốc Bàng thị.
Đúng bốn giờ chiều, Bàng Sĩ Bân xử lý xong đống tài liệu, thấy đã đến giờ hẹn, cho dù trên bàn làm việc còn rất nhiều tái liệu chờ anh xử lý, anh vẫn quyết đoán đứng lên, chuẩn bị tan sở.
Trước kia, anh là người cuồng công việc, mỗi ngày tăng ca chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, có thể từ sau khi bị tai nạn xe, anh mới đột nhiên lĩnh ngộ mọi thứ, công việc vĩnh viễn xử lý không hết, còn sức khỏe một khi mất đi thì không thể lấy lại được, cho nên hiện tại anh hiểu việc gì cần phải dừng đúng lúc.
Huống hồ, vết thương của anh cũng chưa bình phục hẳn, thể lực lẫn tinh thần cũng không bằng trước đây, tan sở sớm một chút về nhà nghỉ ngơi cũng tốt, quan trọng nhất là…
Anh đói bụng rồi, muốn ăn cơm gà và cá sốt chua ngọt!
Nghĩ vậy, Bàng Sĩ Bân bất giác mỉm cười, chống nạng đi ra khỏi văn phòng, trong tiếng chào hỏi của đám thư ký, anh đón thang máy, rất nhanh đã xuống đến đại sảnh.
Cô gái đó chắc đang ở bên ngoài chờ anh!
Nghĩ thầm trong đầu, anh chậm rãi ra khỏi cửa chính, không ngờ điều mình nghĩ đâu không thấy, lại thấy cô gái kia bước xuống từ chiếc xe mô tô 125 phân khối, cởi nón bảo hiểm trả lại cho tên đàn ông đội nón che hết cả khuôn mặt, cầm túi đồ ăn từ trong tay tên kia, vẻ mặt tươi cười vui vẻ nói gì đó, sau đó mới vẫy tay tạm biệt, nhìn theo hướng tên đó chạy đi.
Chết tiệt!
Thì ra sau khi ra khỏi công ty, cô ta dám hẹn hò với đàn ông, còn lấy cớ đi siêu thị mua đồ ăn — tuy đúng thật cô có mua, nhưng nhất định là canh tới gần giờ đón anh thì mới đi mua!
Không hiểu sao tâm trạng Bàng Sĩ Bân đang vui vẻ nháy mắt lại biến đi đâu hết, lửa giận trong lòng tự dưng bốc lên, khóe miệng tươi cười tắt lịm, sắc mặt đen sì đến nỗi có thể kết nghĩa anh em với Diêm Vương.
“Anh xuống rồi à!” Xách bao lớn bao nhỏ, Hà Thu Nhiên vừa xoay người đã nhìn thấy Bàng Sĩ Bân, lập tức mặt mũi tươi cười chạy tới đón, “Đợi tôi lâu không? Tôi cứ tưởng đúng giờ chứ…”
“Không lâu!” Giọng nói lạnh lùng, nét mặt anh rất khó coi, cáu gắt nói, “Chỉ là vừa vặn thấy hết chuyện cần thấy thôi.”
Cái gì mà thấy hết chuyện cần thấy ?
Hà Thu Nhiên hoang mang không biết Bàng Sĩ Bân đang nói gì, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe anh bắt đầu la mắng. “Đi! Còn đứng ì ra đó làm gì? Tôi cũng không phải mời cô đến đây để đứng dòm ngó thiên hạ đâu!”
Dứt lời, Bàng Sĩ Bân mặt mày đen xì đi thẳng tới chỗ đậu xe, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Con cua này lại làm sao vậy? Mới trễ có mấy phút thôi mà, làm gì nổi điên chửi người chứ, ai chọc giận anh ta sao? Chắc là vì công ty nhiều việc nên tâm trạng mới bực bội như thế, Hà Thu Nhiên tuy cũng hơi tức giận việc Bàng Sĩ Bân giận cá chém thớt, nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại, cô chẳng hơi đâu cãi nhau với anh.
Ai ngờ sau khi lên xe, suốt đoạn đường đi, mặc kệ cô có nói cái gì, hỏi cái gì, mặt anh vẫn đanh đanh trước sau như một, đến Phật cũng phải nổi nóng, huống chi là cô, “Anh Bàng, không phải ai cũng thích bản mặt khó ưa thối tha này của anh đâu, làm ơn đừng có hở một tí là giở bộ mặt doạ ma đó ra, cảm ơn nhiều!”
Xổ một tràng mấy lời độc địa mỉa mai người khác, Hà Thu Nhiên cảm thấy thật sảng khoái, tươi cười giả lả nhìn anh, muốn tức giận sao, vậy thì giận cho đã đi.
Khó ưa thối tha?
Bàng Sĩ Bân ngẩn ra một lúc lập tức phản ứng lại ngay, cơn giận của anh lúc này mới thật sự lên đỉnh điểm, trái lại ngoài mặt vẫn lạnh lùng giễu cợt, “Thật đáng tiếc tôi lại chính là ông chủ của bọn họ, cho nên dù vẻ mặt tôi “khó ưa” đến cỡ nào thì những người khác lặng thinh câm nín không dám nói lời nào.”
Mà cái gọi là “những người khác” đó, dĩ nhiên là nói cô rồi, “Đúng vậy! Đúng vậy! Anh đương nhiên là có quyền trưng bản mặt khó ưa của mình ra rồi……” Giọng nói lộ rõ sự xem thường, cô nở nụ cười tự nhiên đến thân thiện, “Nhưng mà anh có thể nhũ lòng thương xót cho kẻ nghèo hèn như tôi, ứng một chút tiền lương để tôi mua chai xịt phòng diệt khuẩn, nấm mốc, khử hoàn toàn tất cả các mùi hôi thối, gây khó chịu không?”
Lời này vừa nói ra, Bàng Sĩ Bân một lần nữa tức đến nghẹn họng, nói không ra lời, chỉ có thể hung hăng trợn to hai mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn giết người, Hà Thu Nhiên thì hoàn toàn dửng dưng như không, còn chớp chớp mắt nhìn anh mà cười, trong lòng vô cùng hả hê.
Hố hố…..Hiệp thứ tư, cô lại toàn thắng một cách vẻ vang!
Vào buổi tối, vẫn bốn món một canh như mọi khi, món nào cũng đầy đủ sắc hương vị, làm cho người ta nhìn thấy thôi đã thèm nhỏ dãi, nhưng Bàng Sĩ Bân lại chỉ chằm chằm dĩa thịt gà và dĩa cá phi lê sốt chua ngọt kia, chẳng những không động đũa mà vẻ mặt còn ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì, Hà Thu Nhiên đang ngồi đối diện vì còn bực tức chuyện lúc chiều nên cũng chẳng đoái hoài gì đến anh, đắc ý ngồi ăn một mình.
“Là ai?” Bỗng dưng anh lên tiếng hỏi.
“Là ai cái gì?” Nuốt vội miếng cá chua ngọt, Hà Thu Nhiên thắc mắc hỏi lại.
“Còn muốn giả bộ hả?” Tức giận đập mạnh xuống bàn, Bàng Sĩ Bân rốt cuộc mất kiên nhẫn, lớn tiếng quát: “Lúc chiều người đàn ông đưa cô đến công ty là ai?”
A! Anh thấy hết rồi sao? Hơi ngạc nhiên trước phản ứng của anh, nhưng Hà Thu Nhiên cũng không để ý mấy, lập tức trả lời không giấu diếm gì cả, “Cậu ấy là đàn em của tôi lúc còn ở đại học.”
Nghe vậy, mặt mày Bàng Sĩ Bân càng thêm nhăn nhó, “Cô với cậu ta đi với nhau làm cái gì?”
“Ăn cơm ôn chuyện cũ.” Vẫn trả lời rất thản nhiên, nhưng mà trong lòng cũng lắm tò mò, không hiểu sao anh cứ hỏi mấy vấn đề này làm cái gì?
“Cậu ta làm nghề gì?” Anh từ từ thăm dò, y như cảnh sát đang hỏi cung tội phạm.
Làm nghề gì hả?
Tính điều tra gia cảnh người ta sao?
“Tôi tốt nghiệp khoa điều dưỡng, cậu ấy là đàn em của tôi, còn phải hỏi làm nghề gì sao? Đương nhiên là y tá nam rồi!” Liên tiếp bị hỏi toàn những câu hỏi rất kì quái, Hà Thu Nhiên lườm anh, lên tiếng chế giễu, “Với lại anh hỏi nhiều như vậy để làm gì? Có cần đem cả hộ khẩu ra nói cho anh nghe luôn không? Hay là để tôi đem cả chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, thu nhập hàng năm, số tiền gửi tiết kiệm của cậu ấy là bao nhiêu báo cáo một lượt cho anh? Mà mấy chuyện này có dính dáng gì anh đâu mà hỏi chứ, đúng thật là khó hiểu, rảnh rang làm chuyện ruồi buôi!”
Ơ…..Đúng vậy! Quả thật chuyện này không liên quan gì tới anh, anh hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ?
Bàng Sĩ Bân bị cô hỏi ngược lại mà cứng họng, nhưng mà nhìn cô đi cùng với người đàn ông khác, còn cười nói vui vẻ, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thất rất khó chịu, rất tức giận. Bây giờ còn bị cô vặn ngược hỏi, anh lại không biết trả lời làm sao, trong lòng nhất thời bối rối vô cùng, lập tức lảng qua chuyện khác, “Y tá là việc của đàn bà con gái, con trai ai lại đi làm y tá? Thật không có tương lai!” Lạnh giọng nhạo báng, vốn chỉ muốn che giấu tâm trạng hoảng loạng của mình, anh nào biết mình vừa mới chọc vào tổ ong vò vẻ, vừa nói xong liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Hà Thu Nhiên nhìn mình, sắc mặt vô cùng khó coi, tưởng chừng như cô sắp nhảy bổ vào anh mà đánh một trận nhừ tử, thế mà cả buổi cô lại không nói tiếng nào.
“Làm…làm sao vậy?” Dựa vào sự hiểu biết về cô cho tới bây giờ, Bàng Sĩ Bân đã từng chứng kiến cô khí thế mỉa mai giảng đạo cho anh nghe, cũng từng lĩnh giáo qua miệng lưỡi sắt bén của cô, hay khi cô không ngừng “phun” ra những lời nói độc địa cứ như đang làm lễ rửa tội, nhưng mà chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt lạnh tanh này của cô, cả người nhất thời luống cuống, cảm giác như bản thân vừa giẫm phải mìn.
“Đương nhiên, tổng giám đốc Bàng của chúng ta thật sự rất có tương lai, ai mà dám so bì với anh chứ?” Cô kìm nén lại lửa giận vào trong lòng, giọng điệu đầy chế nhạo cùng châm chọc, “Đàn ông làm y tá thì sao hả? Không trộm cũng không cướp, làm việc chính đáng, xin hỏi “đại” tổng giám đốc đây dựa vào cái gì lại xem thường người ta?” Ngừng một lúc, vẻ mặt cô kinh ngạc như mới vừa tỉnh ngộ điều gì đó, lời nói càng thêm độc địa, “A! Đương nhiên! Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Bàng thị mà! Vừa bước chân ra ngoài, ai cũng tranh nhau nịnh bợ lấy lòng, cho dù chỉ đi ngang đường, cũng sẽ có người đứng ở hai bên vỗ vỗ tay, kêu to anh thật đẹp trai, thật là oai phong, nhiêu đó cũng đủ anh tài giỏi đến cỡ nào rồi, chúng tôi nào dám nói gì, đúng không?”
Nói còn chưa dứt, cô đẩy ghế đứng dậy, không để ý bộ dạng anh lúc này đã quê quá hóa khùng, liền xoay người đi, đứng tại phía sau Bàng Sĩ Bân tiếp tục buông lời thoá mạ, “Nếu không phải ba anh để lại một gia tài kết sù, thì cho dù anh tài giỏi đến đâu, anh cho rằng anh thật sự có thể ngang ngược lộng hành như bây giờ, miệng còn hôi sữa ngồi lên được vị trí cao chót vót đó à, có thể điều hành một tập đoàn lớn mạnh đó hay sao? Nói cho cùng, anh cũng chỉ là nhờ vào “cái bóng” của ba anh, anh chỉ là một “con t*ng trùng” may mắn vớ bỡ mà thôi! Nếu như nói đến cống hiến cho xã hội, tôi nghĩ cậu đàn em kia của tôi còn thật sự rất đáng tôn vinh, cậu ta làm việc rất có trách nhiệm, tận tuỵ với nghề, nhiệt tâm chăm sóc bệnh nhân, năng lực cũng chẳng thua kém gì anh đâu.”
Từng lời từng chữ độc địa y như kim châm có kịch độc của cô dần dần mất hút theo bóng lưng đã đi xa, Bàng Sĩ Bân kích động giận đến tím mặt, đập bàn “Rầm” một tiếng đứng lên, quay đầu tức giận nhìn bóng dáng cô gái không biết sống chết kia. Mà cô vẫn ung dung bước đi, ngay cả xoay người lại nhìn anh một cái cũng không có, mở cửa đi thẳng vào trong phòng.
Mẹ nó! Cô ta nói vậy là có ý gì? Cô nói anh không bằng tên đàn ông kia của cô sao? Tức giận đến mức vẻ mặt từ hồng lại chuyển thành đen sau đó lại tái mét, Bàng Sĩ Bân nổi cơn tam bành, chỉ muốn chạy đi tìm cô gào thét rống giận, người thì đã đứng trước cánh cửa đang đóng im ỉm, tay cứ giơ cao rồi lại buông xuống, làm thế nào cũng không dám đập cửa.
“Con mẹ nó! Mình bị điên rồi hả?” Căm phẫn tự mắng mình, anh chỉ biết ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách, nghĩ mãi vẫn không hiểu là tại sao, rồi tự tức giận, hậm hực với chính mình.
Chó thật ! Sao cứ hễ đụng đến cô ta, anh hết lần này tới lần khác đều chịu trận, tự chuốc bực vào thân thế hả ?
Nhưng điều làm anh tức điên lên chính là ở trong mắt của cô, anh chẳng hề bằng một tên y tá nam ! Đúng thật là….
Thật là điên mà!
“Tôi muốn đi làm!” Cứ như là đang tuyên thệ, anh đột nhiên lớn tiếng nói.
Mắt nhìn người nọ tinh thần sắc mặt đều rất tốt, Hà Thu Nhiên cũng không phản đối, dù sao vết thương của anh cũng đỡ hơn nhiều, tuy nói là ở nhà cũng có thể làm việc, nhưng dù sao cũng không bằng ở công ty trực tiếp điều hành, vì vậy cô nhẹ gật đầu —-
“Được! Anh đi thay đồ đi, tôi sẽ đưa anh đi.” Cũng tốt, cô không cần phải suốt ngày ở trong nhà trừng mắt to mắt nhỏ với anh, rốt cục có thể tận dụng thời gian nhàn rỗi làm chuyện mình muốn rồi.
Nghe cô trả lời, Bàng Sĩ Bân hài lòng mỉm cười, trở về phòng thay quần áo.
Chốc lát sau, một chiếc xe cao cấp chạy ra khỏi ga ra, một đường chạy thẳng đến tòa cao ốc của tập đoàn Bàng thị.
Bây giờ, dù Hà Thu Nhiên vẫn như cũ lái xe như rùa bò, Bàng Sĩ Bân lại không hề mở miệng phàn nàn, có thể là vì đã từng lãnh giáo “miệng lưỡi ác độc” của cô, anh rút được kinh nghiệm xương máu, không dám uốn nắn gì chuyện này nữa, cũng có thể là vì thường xuyên được “tốc độ rùa bò” này đưa đến bệnh viện tập vật lý trị liệu nên anh đã sớm quen rồi, nói chung là cũng chẳng biết nữa.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng cao ốc Bàng thị, theo hướng dẫn của Bàng Sĩ Bân, Hà Thu Nhiên chậm rãi lái xe đến chỗ đậu xe chuyên dụng của anh.
Đậu xe xong, anh nôn nóng mở cửa xuống xe, Hà Thu Nhiên thì vòng ra phía sau xe lấy nạng cho anh, sau đó mới nhàn hạ thoải mái đánh giá tòa cao ốc đồ rực rỡ ánh hào quang, khí thế hào hùng.
“Thấy sao?” Ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc theo cô, Bàng Sĩ Bân cực kỳ kiêu ngạo.
Tòa cao ốc đồ sộ này chính là tổng bộ của Bàng thị, cũng đại diện cho tâm huyết sức lực cả đời của ba anh.
“Rất bề thế, làm tôi nhớ đến bộ phim hoạt hình “Cuộc khởi nghĩa của anh hùng áo vải”.” Khi còn nhỏ, cô hay xem bộ phim hoạt hình đó, mỗi khi nhân vật chính xuất hiện thì thế nào đằng sau cũng lấp lánh ánh hào quang, khí thế hào hùng.
“Tập đoàn Bàng thị và bộ phim hoạt hình đó dính dáng gì chứ?” Như thế nào cũng không ngờ tới cô ví Bàng thị với “anh hùng áo vải” vớ vẩn đó, Bàng Sĩ Bân nhịn không được hậm hực gào lên, huyết áp không ngừng tăng cao xông lên tới não.
Mẹ kiếp! Một cao ốc bề thế như vậy, anh hùng áo vải nhảm nhí đó căn bản đại bác bắn cũng không tới, sao cô lại dám ví von kỳ cục như vậy, đem hai cái này gộp lại thành một?
“Không dính tới anh, có dính tới tôi thì được rồi, anh kích động cái gì?” Khó hiểu lườm anh, Hà Thu Nhiên lắc đầu hết lời khuyên nhủ, “Nên biết bây giờ không phải đang ở nhà, tôi cũng không cách nào lập tức pha cho anh một ly la hán quả giúp anh dập lửa được.”
“Chỉ cần cô chớ chọc tôi, tôi cũng không cần uống cái nước la hán quả đó làm gì.” Bàng Sĩ Bân tức giận đến đầu bốc khói.
Hiện tại ngược lại trách anh không đúng.
Hoàn toàn phớt lờ lửa giận của ai kia, Hà Thu Nhiên hờ hững hỏi một câu, “Anh cuối cùng là có vào hay không thế? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Bàng thị ban ngày ban mặt lại đứng ngoài đường rống lên, đúng thật là mất mặt!”
Tuy là “tiếng tăm lẫy lừng” của anh đã nổi như cồn, nhưng lỡ như có đội chó săn trốn ở đâu đó chụp hình lén, lại thay anh tăng thêm tai tiếng, cũng chẳng hay ho gì.
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân lại căm giận trừng mắt liếc Hà Thu Nhiên, lúc này mới chống nạng đi vào bên trong cao ốc, mà Hà Thu Nhiên thì đi theo sau tủm tỉm cười trộm.
Sau khi đi vào tổng bộ tập đoàn Bàng thị, nhìn cả đám người phát hiện ông chủ nhà mình đã đi làm, như ong vỡ tổ bao vây nghênh đón, nghe từng lời hỏi han nồng hậu của bọn họ, Hà Thu Nhiên lúc này mới thắm thía rõ sự ngang tàng của người nào đó.
Len lén nhìn đám người bao vây Bàng Sĩ Bân, cô giữ vững đạo đức nghề nghiệp “bảo mẫu” của mình, từng bước không rời theo sát sau lưng anh, đề phòng có gì xảy ra, cho tới khi hai người vào trong thang máy lên tầng cao nhất, thoát khỏi đám đông đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều là hết bị đám người túm tụm vây quanh, nhưng lại xuất hiện thêm một thư ký ánh mắt sáng rỡ vui mừng——-
“Tổng giám đốc, ngài đi làm rồi!” Vừa mừng vừa sợ, Lương Chỉ Tinh vội vàng nghênh tiếp, hơn nữa dường như cố ý phớt lờ “quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời” phía sau, chính mình thay thế vị trí của Hà Thu Nhiên, ân cần đi sau hỏi thăm Bàng Sĩ Bân.
Ố ồ, xem ra vị thư ký này cũng có thù hằn sâu nặng với cô lắm đây!
Lui về sau vài bước, Hà Thu Nhiên khó hiểu nhìn nữ thư ký từng có duyên gặp mặt một lần, thật sự không hiểu chính mình chọc gì cô ta chứ?
Chẳng lẽ cũng bởi vì cô là “quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời” cho nên bị nữ thư ký tinh anh này kỳ thị xem thường sao?
Bây giờ mà nghề nghiệp còn phân sang hèn à?
Gãi gãi đầu, Hà Thu Nhiên nhịn không được nhìn Lương Chỉ Tinh, ai ngờ lại chạm phải ánh mắt cô ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng đắc ý, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là thế.
Mẹ ơi! Nữ thư ký này nhất định là thầm yêu vị “tổng tài con cua” này rồi, mà cô vô tình trở thành tình địch của cô ta.
Cho xin! Bớt giỡn đi! Khẩu vị của cô có hạn, không có tốt số vậy đâu nha !
Bên này Hà Thu Nhiên sờ mũi âm thầm cảm than cô bị gì mà xui xẻo dữ vậy, bên kia Bàng Sĩ Bân lại không hề biết “cuộc chiến” của hai cô gái sau lưng, đi thẳng vào phòng làm việc của mình, vừa quay đầu lại, thì đã thấy Lương Chỉ Tinh đứng bên cạnh anh, còn Hà Thu Nhiên thì cách mình thật xa, chẳng hiểu vì sao cứ thấy bứt rứt trong lòng, nhướng mày ——
“Thư ký Lương, cô làm việc của cô đi, có thể ra ngoài được rồi!” Giọng điệu hoàn toàn là ra lệnh.
Lời này vừa nói ra, Lương Chỉ Tinh sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn nở nụ cười lui ra ngoài, chỉ là lúc đi ngang qua Hà Thu Nhiên, bực dọc liếc Hà Thu Nhiên một cái.
Hà Thu Nhiên cũng không phải kẻ đần, bị ánh mắt sắc bén liếc mình, cô hoàn toàn nhìn ra trong đó tràn ngập ghen ghét và tức giận, chỉ là… tiểu thư ơi, cô tìm nhầm mục tiêu rồi !
Cố nén giận xuống, Hà Thu Nhiên bĩu môi, còn chưa kịp lên tiếng, “Kẻ chủ mưu” đã mở miệng nói trước.
“Cô đứng xa như vậy làm gì hả? Lại đây!” Vừa đến công ty là lên giọng ông chủ, Bàng Sĩ Bân nói chuyện cứ như thể ra lệnh.
“Qua đó làm gì? Tôi cũng không phải là nhân viên của anh!” Dù giọng điệu ra lệnh của Bàng Sĩ Bân nghe rất chói tai, nhưng Hà Thu Nhiên cũng lười tranh cãi với anh, cô còn cả khối việc khác quan trọng hơn phải làm, “Ở công ty có nhiều người trông chừng anh như vậy, chắc cũng không có gì bất trắc xảy ra, tôi ở lại đây cũng dưa thừa mà thôi, thà tranh thủ thời gian đi siêu thị mua thức ăn. Nói đi! Mấy giờ anh tan sở? Để tôi biết mà còn tới đón.”
Bàng Sĩ Bân đầu tiên sững người, nhưng mà ngẫm lại thấy cô nói cũng có lý, vì thế cũng gật đầu nói, “Bốn giờ tới đón tôi!”
Có thể nói trong cuộc đời anh, đây chính là lần tan sở sớm nhất, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi làm sau khi bị tai nạn xe, hơn nữa chấn thương ở hông vẫn chưa bình phục hoàn toàn, anh cũng không muốn hành xác mình.
Nhẹ gật đầu, Hà Thu Nhiên đang định đi thì từ phía sau vang lên một câu——
“Nhớ mua gà và cá, buổi tối tôi muốn ăn cơm thịt gà cùng với cá sốt chua ngọt.”
Oa *há hốc miệng* lạo còn đòi hỏi đồ ăn!
Hà Thu Nhiên quay đầu lại hung hăng trừng mắt, còn anh thì dửng dưng nhìn cô, vẻ mặt hiện rõ ba chữ “Tôi muốn ăn”, cô đành phải vẫy vẫy tay tỏ ý đã hiểu rõ, sau đó ung dung bước đi ra ngoài.
Mà ra khỏi phòng tổng giám đốc thì sẽ đụng ngay phòng thư ký, mấy cô thư ký ăn mặc tươm tất, chỉn chu, không hẹn mà cùng nhìn cô, ánh mắt tuy là tò mò nhưng nét mặt thì lại cố tỏ ra thân thiện, chỉ có Lương Chỉ Tinh nhìn có vẻ lịch sử, nhưng thái độ thì lại rất kiêu căng —-
“Cô Hà quả đúng là quản gia chuyên nghiệp, nhờ có cô chăm sóc mà tổng giám đốc chúng tôi mới có thể khỏe nhanh như vậy, thật sự phải cám ơn cô rồi!” Ý Lương Chỉ Tinh muốn nói cho mọi người biết, Hà Thu Nhiên chẳng qua chỉ là một người giúp việc nhỏ nhoi mà thôi.
Hà Thu Nhiên từ trước đến nay luôn tâm niệm người khác không đụng đến cô, cô cũng không đụng đến họ; nhưng nếu họ cứ được nước lấn tới, thì cô cũng chẳng cần phải kiêng nể gì cả.
Tuy là từ trước đến nay cô luôn dễ dàng khoan dung với phụ nữ nhiều hơn với đàn ông, nhưng hôm nay cô thư ký này lại nhiều lần nhắm vào cô, cô nếu không phản đòn lại, sao là Hà Thu Nhiên được?
Thế nên cô liền nhoẻn miệng cười, cười rất niềm nở nữa là đằng khác, “Phải không đó? Chăm sóc anh Bàng là trách nhiệm của tôi, thì cần gì phải cảm ơn chứ? Nhưng mà nếu muốn cảm ơn thì…”
Hà Thu Nhiên ngừng lại một chút, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, “Cô Lương này, cô lấy tư cách gì, địa vị gì cám ơn tôi thế? Đương nhiên ý tôi không phải nói cô không thể cám ơn tôi, nhưng mà dù sao cô cũng phải nói rõ để tôi biết chứ.”
Giả vờ phiền não, Hà Thu Nhiên đứng đó lẩm bẩm nói liên miên, “Nếu như lấy tư cách là nhân viên của anh Bàng, tôi nghĩ chắc anh Bàng đã đối xử rất tốt với cô, đặc biệt xem trọng cô nữa, chứ mấy nhân viên bình thường khác thì chẳng ai có cảm tình tốt với ông chủ mình, có khi ông chủ mình xảy ra chuyện, họ còn vỗ tay ăn mừng nữa. Thấy cô quan tâm anh Bàng như thế, còn đặc biệt thay anh ta cảm ơn tôi, anh Bàng có một nhân viên lo lắng quan tâm cho anh ta như vậy đúng là phước mấy đời. Ơ… mà nếu cô không phải dùng tư cách nhân viên nói cám ơn tôi, vậy thì…”
Chớp chớp mắt nhìn Lương Chỉ Tinh, cô giả bộ ngây thơ hỏi, “Cô lấy tư cách gì hả? Bạn bè? Vợ? Hay là có quan hệ tình cảm đặc biệt gì đó ? Cô gợi ý cho tôi một chút, để tôi còn biết mà lần. Cô cũng biết tính tình anh Bàng rất ngang ngược, chăm sóc anh ta thiệt là mệt, nếu cô có quan hệ đặc biệt gì đó với anh ta, thì mai mốt nếu anh ta lại lên cơn điên này nọ, tôi còn biết tìm viện binh tới để khuyên anh ta nữa chứ, dù sao cô cũng có quan hệ đặc biệt với anh Bàng, thế nào anh ta cũng nghe lời cô à.”
Tự nhiên lại có kịch để coi, đám thư ký nãy giờ ngồi bàng quan một bên cũng hứng thú vảnh tai nghe lõm, Lương Chỉ Tinh thương thầm tổng giám đốc lâu rồi, ngoại trừ tổng giám đốc không biết, chứ cả phòng này ai mà không biết, thấy Lương Chỉ Tinh muốn ra oai với người ta, trái lại còn bị mỉa mai, đến nỗi nghẹn không nói được gì, mọi người nhất thời cười trộm trong lòng, chờ xem Lương Chỉ Tinh trả lời thế nào.
Mà điều bất ngờ hơn nữa là cô gái này thoạt nhìn cứ tưởng hiền lành, ai ngờ miệng lưỡi lại rất lợi hại, câu nào câu nấy đều nói móc, xoáy vào người khác, tuyệt đối không phải là người dễ bị ức hiếp.
“Cô………” Khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng, Lương Chỉ Tinh vừa ngượng lại vừa tức, đương nhiên cô không thể nói mình có ‘quan hệ đặc biệt’ với tổng giám đốc, bởi vì hoàn toàn không có chuyện đó, cô đành nén cơn giận xuống, cười tươi : “Tất nhiên là tư cách nhân viên rồi.”
“À…….thì ra là thế!” Cố ý đem chữ “À” kéo thật dài, Hà Thu Nhiên đột nhiên đi đến cầm tay Lương Chỉ Tinh, mỉm cười như rất thân thiết.
“Vậy hóa ra chúng ta cũng coi như là đồng nghiệp rồi.” Ngụ ý, cô cũng là nhân viên của “con cua” kia, tôi là người chăm sóc anh ta, địa vị chúng ta đều ngang nhau, cô chẳng có gì tài giỏi hơn người, mà tôi cũng không kém cỏi gì, thế nên đừng tự cho mình thanh cao, nhìn người ta bằng nửa con mắt.
Mặc dù Lương Chỉ Tinh giờ phút này đã tức đến ói máu, ngoài cười gượng gạo ra thì chẳng thể nói được gì, mà Hà Thu Nhiên sau khi cùng “đồng nghiệp” chuyện trò xong, vui vẻ chào tạm biệt họ.
Ra khỏi cao ốc Bàng thị, đứng trên vỉa hè tấp nập người qua lại, Hà Thu Nhiên lúc này rốt cục cũng không thể nhịn được mà nhe răng cười thật lớn, trong lòng vui sướng hả hê.
Ha ha ha…..Ngay cả “Con cua lớn” Bàng Sĩ Bân kia cũng nhiều lần đấu không lại cô, cô ta chỉ là “con tôm nhỏ” thì có đáng là gì?
Sức chiến đấu kém như thế, cũng muốn tuyên chiến với cô? Trở về trang bị thêm chút kỹ năng, luyện đủ hai mươi năm rồi hãy đến tìm cô!
Càng nghĩ càng thấy vui, cô háo hức đang muốn đi siêu thị, đột nhiên chuông di động vang lên.
“A lô!” Bởi vì tâm trạng đang rất tốt, giọng nói cũng vui theo.
“Chị, em là Lí Bách Huân nè! Hôm nay em được nghĩ, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng một thanh niên nghe rất hớn hở.
‘Hóa ra là em à!’ Không nghĩ đến cậu ta lại gọi tới, Hà Thu Nhiên ranh mãnh cướp lời. “Em mời chị hả?”
“Dĩ nhiên!” Đầu dây bên kia cười lớn tán thành.
“Được thôi, vậy cho chị địa chỉ đi!” Có người mời ăn, không đi chính là kẻ ngốc.
Vì thế sau khi biết địa chỉ, Hà Thu Nhiên vẻ mặt tươi cười đi thẳng đến chỗ hẹn.
Nhà hàng bày trí rất lịch sự và tao nhã, tạo cho người ta cảm giác rất ấm cúng, bởi vì đang giờ hành chính, nên không có nhiều người cho lắm, chỉ năm bàn là có người ngồi.
Hà Thu Nhiên và Lí Bách Huân ngồi bàn cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa ôn lại chuyện cũ lúc còn đi học, hễ nhắc đến chuyện gì vui là hai người lại bật cười thật to, trông rất vui vẻ.
“Nhắc đến cô giáo Trần mới nhớ, cô hiện tại thế nào? Chị nhớ hồi đó cô có biệt danh là “sát thủ”, mấy sinh viên không chịu học hành đều bị cô đánh rớt hết, còn tuyên bố là muốn đào tạo sinh viên vừa có tài vừa có đức.” Vui vẻ hỏi thăm cô giáo nổi tiếng nghiêm khắc ở trường học cũ, Hà Thu Nhiên thật sự rất nhớ thời sinh viên.
“Nghe nói vài năm trước cô không còn dạy ở trường chúng ta nữa.” Lí Bách Huân nhớ lúc đi họp lớp, có nghe vài bạn học nữ nhắc đến.
“Vậy thì thật đáng tiếc! Cô ấy là một cô giáo tốt.” Hà Thu Nhiên cảm thấy tiếc vì trường học cũ của cô mất đi một giáo viên đầy tâm huyết, nhưng chưa được bao lâu thì tâm trạng lại phấn khởi trêu chọc: “Vậy còn em? Chị nhớ em và một cô bé khóa dưới yêu nhau mà, thế đã kết hôn chưa? Có bao nhiêu đứa con rồi?”
“Mấy đứa gì đâu!” Thay gì buồn bã, nhưng Lí Bách Huân lại trả lời thẳng thắn vô tư, “Đã chia tay lâu rồi!”
“Sao lại chia tay?” Tò mò hỏi, Hà Thu Nhiên lại lên cơn nhiều chuyện. “Cô bé đó là hoa khôi của trương chúng ta đó nha!”
“Đã kết hôn với một bác sĩ rồi” Giọng nói có chút ghen ghét, ánh mắt Lí Bách Huân lộ rõ sự khinh khi.
“À…ờ!” Hà Thu Nhiên thấy nét mặt Lí Bách Huân cũng không hẳn là tức giận hay là chán chường, chắc rằng cậu ta cũng đã nghĩ thông suốt và không canh cánh tình cảm gì với cô bé ấy nữa, thế thì giỡn một tí cũng không sao, “Em trai đáng thương, bị người ta phản bội sao?”
Một mình cô hỏi rồi cũng tự cô trả lời, Lí Bách Huân dở khóc dở cười, thật sự không biết phải nói như thế nào cho phải.
“À mà cũng không sao!” Vỗ vỗ lên vai của đàn em, Hà Thu Nhiên chân thành nói lời an ủi: “Bác sĩ ngoài việc kiếm được nhiều tiền ra, một ngày hai mươi bốn tiếng, gần như là ở trong bệnh viện hoặc phòng khám mười mấy tiếng rồi, cho nên chất lượng sinh hoạt đời sống này nọ không được tốt lắm, nhiều người còn chết vì làm việc quá sức nữa đó, chúng ta nên cầu phúc dùm cô bé đó thì hơn!”
Cô đây là chúc phúc, hay là nguyền rủa người ta thế?
Lí Bách Huân vừa giận vừa thấy buồn cười, nghĩ đến mối tình hiện giờ của mình, liền trợn mắt cãi lại, “Chị à, đừng nguyền rủa em chứ!”
“Chị đâu có nguyền rủa em, chị chỉ…” Đang nói bỗng dưng cô ngừng lại, hai mắt ngạc nhiên trợn to hơn cả Lí Bách Huân, “A— đừng nói với chị giờ người em đang yêu là bác sĩ đó nha?”
Nhẹ gật đầu, một Lí Bách Huân từ trước đến giờ tính tình cởi mở hào phóng giờ lại thẹn thùng, gương mặt điển trai trong nắng vàng cũng đỏ lựng.
“A— Má ơi! Ngó xuống mà xem kìa!” Nhịn không được nói tục, Hà Thu Nhiên ôm đầu điên cuồng lắc mạnh, lòng tràn đầy bi phẫn, “Sao ai cũng yêu hết người này tới người khác, trời ơi người đàn ông của tôi ở đâu hả?”
“Chị, chị mắng thô tục quá!” Cười phá lên, cho dù Hà Thu Nhiên dùng chữ đồng âm, nhưng Lí Bách Huân nghe vẫn hiểu.
“Đây không phải là vấn đề a a a …” Vẫn lắc đầu la to.
“Được rồi! Vấn đề chính là, tính tình của chị sẽ làm cho đàn ông…” Ngừng một chút, Lí Bách Huân ngẫm nghĩ định tìm từ nào chính xác một chút, cuối cùng vẫn giương cờ trắng đầu hàng, quyết đoán nói, “Sợ hãi!”
“Sợ hãi?” Giọng la bi thương oán than ngừng lại, Hà Thu Nhiên sững sờ hỏi
“Đúng vậy!” Gật đầu lia lịa y như đang bầm tỏi, Lí Bách Huân giải thích rõ hơn, “Chị, chị tuy là người tốt, nhưng mà tính tình lại quá thẳng thắn, nói chuyện lại độc địa, nếu làm bạn thì sẽ cảm thấy rất thích rất thú vị, nhưng mà nếu như muốn tiến xa hơn nữa thì chắc chắn rất nhiều đàn ông sợ bị chị đâm đến thương tích đầy mình sợ hãi chạy mất dép luôn.”
Hà Thu Nhiên cũng hiểu rõ tính tình của mình, cũng biết Lí Bách Huân nói không sai, lập tức lườm cậu ta, vẻ mặt thản nhiên như không, “Sai rồi ! Chị đã sớm quyết định, người nào muốn kết hôn với chị thì phải sống cùng với chị và mẹ chị, người đàn ông có thể chấp nhận điều kiện này đoán chừng cũng chả mấy ai, mà không chết thì chắc còn chưa sinh ra, bằng không thì cũng bị phụ nữ lắm chiêu bắt đi rồi. Dù sao chị cũng bản lĩnh đầy mình, ấp ủ vô vàn ước mơ, hai mẹ con cùng sống với nhau là đủ rồi, không có đàn ông còn thoải mái hơn.”
Biết rõ hoàn cảnh gia đình cô, Lí Bách Huân mỉm cười, “Chị, chị là cô gái rất hiếu thảo.”
“Mẹ chị cũng là một người mẹ rất kiên cường!” Cứ mỗi lần nhắc đến mẹ, ánh mắt cô sáng ngời như ánh ban mai, giọng nói tha thiết êm dịu.
Nghĩ đến điều gì đó, Lí Bách Huân bỗng dưng nhếch môi chọc ghẹo, “Người ta nói nồi nào úp vung đó, nói không chừng ngày nào đó sẽ có người không sợ chết, biết thưởng thức cô gái độc mồm độc miệng như chị thì sao.”
Trong tíc tắc, Hà Thu Nhiên mỉm cười quỷ dị, “Có người đàn ông thích bị ngược đãi tự dâng hiến cho chị cũng hay đó chứ!”
Lời vừa nói ra, hai người đều bật cười thật to, cười sảng khoái vô cùng.
“Được rồi, đừng nói về chị nữa, kể chuyển của em đi!” Nhướng mày hỏi, vẻ mặt Hà Thu Nhiên vừa tò mò vừa cười rất mờ ám, “Em và bạn gái bác sĩ thế nào hả? Tiết lộ chút đi mà!”
Nghe vậy, nụ cười sáng chói của Lí Bách Huân đột nhiên ngưng bặt, làm cho Hà Thu Nhiên hoảng hốt—
“Đừng nói với chị em lại bị người ta đá nữa nha?” Cô ân cần hỏi han, nếu thật là như vậy thì chắc cô sẽ khóc thương thay cậu ta quá!
“Không, đương nhiên không phải!” Lí Bách Huân ráng nhịn cười, “Cô ấy rất tốt với em, rất yêu em, em cũng rất yêu cô ấy, chẳng qua là…”
“Chẳng qua cái gì?” Cô nhíu mày thúc giục.
“Chẳng qua là em cảm thấy không xứng với cô ấy mà thôi.” Giọng điệu có chút ủ rũ, Lí Bách Huân thở dài một hơi.
Haiz…. Một người là bác sĩ tiền đồ sáng lạn, mà cậu ta chỉ là một y tá nam bình thường, so về bằng cấp hay tiền lương thì nhà gái cao hơn nhà trai, trong mắt người thường mà nói, cậu ta không xứng với cô ấy.
Thấy Lí Bách Huân tự xem thường bản thân mình, Hà Thu Nhiên trừng mắt la to, “Có gì không xứng? Y tá nữ gả cho bác sĩ nam thì đâu có ai nói không xứng đâu, nếu mở phòng khám làm việc cùng nhau, còn có thể giúp đỡ nhau nữa, phu xướng phụ tùy mà, thế thì y tá nam với bác sĩ nữ thì tại sao lại không được chứ? Mà em cũng có giành giật cướp bóc đâu, dựa vào năng lực của mình mà kiếm tiền, có gì mà không tốt? Chỉ cần em có thể mang hạnh phúc đến cho cô ấy, cô ấy cũng mang hạnh phúc đến cho em, cho dù đàn ông đối nội, phụ nữ đối ngoại, cả hai cùng đồng lòng thì dù cho ai nói gì cũng không lung lay được tình cảm hai người!”
Cho xin! Dù là đàn ông hay phụ nữ làm chủ gia đình thì chỉ cần hai người biết tạo dựng một gia đình hạnh phúc là được rồi, nếu mà dùng tiền bạc để đo đạc chỉ số hạnh phúc thì đa số nhân viên văn phòng có làm cả đời cũng chẳng có nổi.
Vốn biết suy nghĩ của Hà Thu Nhiên không giống với người thường, nhưng hôm nay nghe những lý lẽ hùng hồn này, Lí Bách Huân vui sướng, tinh thần vốn đang sa sút cũng vơi đi ít nhiều, “Chị, em biết hôm nay hẹn chị ra ăn cơm rất đáng mà.”
“Chị thấy em căn bản hẹn chị ra ăn cơm là để nghe em kể lể thì có, rồi sẵn tiện xin vài lời khuyên chứ gì!” Cô bĩu môi lườm Lí Bách .
“Trời! Chị à, đừng nói vậy chứ! Em đây muốn tán dóc kiêm ôn chuyện cũ, nhất cử lưỡng tiện thôi mà…” Bị nói trúng tim đen, Lí Bách Huân không hề xấu hổ, trái lại còn vàng thật không sợ lửa thẳng thừng thừa nhận.
“Nghe em tán dóc quỷ gì…” Cô tiếp tục chế giễu.
Hai người vừa cười vừa chọc ghẹo lẫn nhau, nói chuyện rất vui vẻ. Cho đến một lúc lâu sau, Hà Thu Nhiên nhìn đồng hồ, lúc này mới nhảy dựng lên —
“Tiêu rồi! Chị còn phải đi mua thức ăn, không thể nói chuyện với em nữa…” Tiêu rồi ! Tiêu rồi! Mua xong đồ ăn còn phải đi đón “con cua” kia nữa, không biết có kịp không đây?
“Em chở chị đi!” Thấy cô hình như rất vội, Lí Bách Huân đang rảnh rang, lập tức chủ động đề nghị làm tài xế.
“Vậy thì tốt quá, cám ơn em!” Hà Thu Nhiên vui mừng hớn hở, kéo Lí Bách Huân đi, quơ tay lấy hóa đơn chạy ra quầy tính tiền.
Chỉ chốc lát sau, hai người vội vội vàng vàng ra khỏi nhà hàng, Lí Bách Huân lái chiếc xe mô tô 125 phân khối chở Hà Thu Nhiên đến siêu thị, sau khi nhanh chóng mua hết mấy thứ cần thiết, tuy là lòng đầy thắc mắc nhưng theo sự chỉ dẫn của Hà Thu Nhiên, Lí Bách Huân vẫn chở cô đi thẳng đến cao ốc Bàng thị.
Đúng bốn giờ chiều, Bàng Sĩ Bân xử lý xong đống tài liệu, thấy đã đến giờ hẹn, cho dù trên bàn làm việc còn rất nhiều tái liệu chờ anh xử lý, anh vẫn quyết đoán đứng lên, chuẩn bị tan sở.
Trước kia, anh là người cuồng công việc, mỗi ngày tăng ca chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, có thể từ sau khi bị tai nạn xe, anh mới đột nhiên lĩnh ngộ mọi thứ, công việc vĩnh viễn xử lý không hết, còn sức khỏe một khi mất đi thì không thể lấy lại được, cho nên hiện tại anh hiểu việc gì cần phải dừng đúng lúc.
Huống hồ, vết thương của anh cũng chưa bình phục hẳn, thể lực lẫn tinh thần cũng không bằng trước đây, tan sở sớm một chút về nhà nghỉ ngơi cũng tốt, quan trọng nhất là…
Anh đói bụng rồi, muốn ăn cơm gà và cá sốt chua ngọt!
Nghĩ vậy, Bàng Sĩ Bân bất giác mỉm cười, chống nạng đi ra khỏi văn phòng, trong tiếng chào hỏi của đám thư ký, anh đón thang máy, rất nhanh đã xuống đến đại sảnh.
Cô gái đó chắc đang ở bên ngoài chờ anh!
Nghĩ thầm trong đầu, anh chậm rãi ra khỏi cửa chính, không ngờ điều mình nghĩ đâu không thấy, lại thấy cô gái kia bước xuống từ chiếc xe mô tô 125 phân khối, cởi nón bảo hiểm trả lại cho tên đàn ông đội nón che hết cả khuôn mặt, cầm túi đồ ăn từ trong tay tên kia, vẻ mặt tươi cười vui vẻ nói gì đó, sau đó mới vẫy tay tạm biệt, nhìn theo hướng tên đó chạy đi.
Chết tiệt!
Thì ra sau khi ra khỏi công ty, cô ta dám hẹn hò với đàn ông, còn lấy cớ đi siêu thị mua đồ ăn — tuy đúng thật cô có mua, nhưng nhất định là canh tới gần giờ đón anh thì mới đi mua!
Không hiểu sao tâm trạng Bàng Sĩ Bân đang vui vẻ nháy mắt lại biến đi đâu hết, lửa giận trong lòng tự dưng bốc lên, khóe miệng tươi cười tắt lịm, sắc mặt đen sì đến nỗi có thể kết nghĩa anh em với Diêm Vương.
“Anh xuống rồi à!” Xách bao lớn bao nhỏ, Hà Thu Nhiên vừa xoay người đã nhìn thấy Bàng Sĩ Bân, lập tức mặt mũi tươi cười chạy tới đón, “Đợi tôi lâu không? Tôi cứ tưởng đúng giờ chứ…”
“Không lâu!” Giọng nói lạnh lùng, nét mặt anh rất khó coi, cáu gắt nói, “Chỉ là vừa vặn thấy hết chuyện cần thấy thôi.”
Cái gì mà thấy hết chuyện cần thấy ?
Hà Thu Nhiên hoang mang không biết Bàng Sĩ Bân đang nói gì, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe anh bắt đầu la mắng. “Đi! Còn đứng ì ra đó làm gì? Tôi cũng không phải mời cô đến đây để đứng dòm ngó thiên hạ đâu!”
Dứt lời, Bàng Sĩ Bân mặt mày đen xì đi thẳng tới chỗ đậu xe, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Con cua này lại làm sao vậy? Mới trễ có mấy phút thôi mà, làm gì nổi điên chửi người chứ, ai chọc giận anh ta sao? Chắc là vì công ty nhiều việc nên tâm trạng mới bực bội như thế, Hà Thu Nhiên tuy cũng hơi tức giận việc Bàng Sĩ Bân giận cá chém thớt, nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại, cô chẳng hơi đâu cãi nhau với anh.
Ai ngờ sau khi lên xe, suốt đoạn đường đi, mặc kệ cô có nói cái gì, hỏi cái gì, mặt anh vẫn đanh đanh trước sau như một, đến Phật cũng phải nổi nóng, huống chi là cô, “Anh Bàng, không phải ai cũng thích bản mặt khó ưa thối tha này của anh đâu, làm ơn đừng có hở một tí là giở bộ mặt doạ ma đó ra, cảm ơn nhiều!”
Xổ một tràng mấy lời độc địa mỉa mai người khác, Hà Thu Nhiên cảm thấy thật sảng khoái, tươi cười giả lả nhìn anh, muốn tức giận sao, vậy thì giận cho đã đi.
Khó ưa thối tha?
Bàng Sĩ Bân ngẩn ra một lúc lập tức phản ứng lại ngay, cơn giận của anh lúc này mới thật sự lên đỉnh điểm, trái lại ngoài mặt vẫn lạnh lùng giễu cợt, “Thật đáng tiếc tôi lại chính là ông chủ của bọn họ, cho nên dù vẻ mặt tôi “khó ưa” đến cỡ nào thì những người khác lặng thinh câm nín không dám nói lời nào.”
Mà cái gọi là “những người khác” đó, dĩ nhiên là nói cô rồi, “Đúng vậy! Đúng vậy! Anh đương nhiên là có quyền trưng bản mặt khó ưa của mình ra rồi……” Giọng nói lộ rõ sự xem thường, cô nở nụ cười tự nhiên đến thân thiện, “Nhưng mà anh có thể nhũ lòng thương xót cho kẻ nghèo hèn như tôi, ứng một chút tiền lương để tôi mua chai xịt phòng diệt khuẩn, nấm mốc, khử hoàn toàn tất cả các mùi hôi thối, gây khó chịu không?”
Lời này vừa nói ra, Bàng Sĩ Bân một lần nữa tức đến nghẹn họng, nói không ra lời, chỉ có thể hung hăng trợn to hai mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn giết người, Hà Thu Nhiên thì hoàn toàn dửng dưng như không, còn chớp chớp mắt nhìn anh mà cười, trong lòng vô cùng hả hê.
Hố hố…..Hiệp thứ tư, cô lại toàn thắng một cách vẻ vang!
Vào buổi tối, vẫn bốn món một canh như mọi khi, món nào cũng đầy đủ sắc hương vị, làm cho người ta nhìn thấy thôi đã thèm nhỏ dãi, nhưng Bàng Sĩ Bân lại chỉ chằm chằm dĩa thịt gà và dĩa cá phi lê sốt chua ngọt kia, chẳng những không động đũa mà vẻ mặt còn ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì, Hà Thu Nhiên đang ngồi đối diện vì còn bực tức chuyện lúc chiều nên cũng chẳng đoái hoài gì đến anh, đắc ý ngồi ăn một mình.
“Là ai?” Bỗng dưng anh lên tiếng hỏi.
“Là ai cái gì?” Nuốt vội miếng cá chua ngọt, Hà Thu Nhiên thắc mắc hỏi lại.
“Còn muốn giả bộ hả?” Tức giận đập mạnh xuống bàn, Bàng Sĩ Bân rốt cuộc mất kiên nhẫn, lớn tiếng quát: “Lúc chiều người đàn ông đưa cô đến công ty là ai?”
A! Anh thấy hết rồi sao? Hơi ngạc nhiên trước phản ứng của anh, nhưng Hà Thu Nhiên cũng không để ý mấy, lập tức trả lời không giấu diếm gì cả, “Cậu ấy là đàn em của tôi lúc còn ở đại học.”
Nghe vậy, mặt mày Bàng Sĩ Bân càng thêm nhăn nhó, “Cô với cậu ta đi với nhau làm cái gì?”
“Ăn cơm ôn chuyện cũ.” Vẫn trả lời rất thản nhiên, nhưng mà trong lòng cũng lắm tò mò, không hiểu sao anh cứ hỏi mấy vấn đề này làm cái gì?
“Cậu ta làm nghề gì?” Anh từ từ thăm dò, y như cảnh sát đang hỏi cung tội phạm.
Làm nghề gì hả?
Tính điều tra gia cảnh người ta sao?
“Tôi tốt nghiệp khoa điều dưỡng, cậu ấy là đàn em của tôi, còn phải hỏi làm nghề gì sao? Đương nhiên là y tá nam rồi!” Liên tiếp bị hỏi toàn những câu hỏi rất kì quái, Hà Thu Nhiên lườm anh, lên tiếng chế giễu, “Với lại anh hỏi nhiều như vậy để làm gì? Có cần đem cả hộ khẩu ra nói cho anh nghe luôn không? Hay là để tôi đem cả chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, thu nhập hàng năm, số tiền gửi tiết kiệm của cậu ấy là bao nhiêu báo cáo một lượt cho anh? Mà mấy chuyện này có dính dáng gì anh đâu mà hỏi chứ, đúng thật là khó hiểu, rảnh rang làm chuyện ruồi buôi!”
Ơ…..Đúng vậy! Quả thật chuyện này không liên quan gì tới anh, anh hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ?
Bàng Sĩ Bân bị cô hỏi ngược lại mà cứng họng, nhưng mà nhìn cô đi cùng với người đàn ông khác, còn cười nói vui vẻ, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thất rất khó chịu, rất tức giận. Bây giờ còn bị cô vặn ngược hỏi, anh lại không biết trả lời làm sao, trong lòng nhất thời bối rối vô cùng, lập tức lảng qua chuyện khác, “Y tá là việc của đàn bà con gái, con trai ai lại đi làm y tá? Thật không có tương lai!” Lạnh giọng nhạo báng, vốn chỉ muốn che giấu tâm trạng hoảng loạng của mình, anh nào biết mình vừa mới chọc vào tổ ong vò vẻ, vừa nói xong liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Hà Thu Nhiên nhìn mình, sắc mặt vô cùng khó coi, tưởng chừng như cô sắp nhảy bổ vào anh mà đánh một trận nhừ tử, thế mà cả buổi cô lại không nói tiếng nào.
“Làm…làm sao vậy?” Dựa vào sự hiểu biết về cô cho tới bây giờ, Bàng Sĩ Bân đã từng chứng kiến cô khí thế mỉa mai giảng đạo cho anh nghe, cũng từng lĩnh giáo qua miệng lưỡi sắt bén của cô, hay khi cô không ngừng “phun” ra những lời nói độc địa cứ như đang làm lễ rửa tội, nhưng mà chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt lạnh tanh này của cô, cả người nhất thời luống cuống, cảm giác như bản thân vừa giẫm phải mìn.
“Đương nhiên, tổng giám đốc Bàng của chúng ta thật sự rất có tương lai, ai mà dám so bì với anh chứ?” Cô kìm nén lại lửa giận vào trong lòng, giọng điệu đầy chế nhạo cùng châm chọc, “Đàn ông làm y tá thì sao hả? Không trộm cũng không cướp, làm việc chính đáng, xin hỏi “đại” tổng giám đốc đây dựa vào cái gì lại xem thường người ta?” Ngừng một lúc, vẻ mặt cô kinh ngạc như mới vừa tỉnh ngộ điều gì đó, lời nói càng thêm độc địa, “A! Đương nhiên! Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Bàng thị mà! Vừa bước chân ra ngoài, ai cũng tranh nhau nịnh bợ lấy lòng, cho dù chỉ đi ngang đường, cũng sẽ có người đứng ở hai bên vỗ vỗ tay, kêu to anh thật đẹp trai, thật là oai phong, nhiêu đó cũng đủ anh tài giỏi đến cỡ nào rồi, chúng tôi nào dám nói gì, đúng không?”
Nói còn chưa dứt, cô đẩy ghế đứng dậy, không để ý bộ dạng anh lúc này đã quê quá hóa khùng, liền xoay người đi, đứng tại phía sau Bàng Sĩ Bân tiếp tục buông lời thoá mạ, “Nếu không phải ba anh để lại một gia tài kết sù, thì cho dù anh tài giỏi đến đâu, anh cho rằng anh thật sự có thể ngang ngược lộng hành như bây giờ, miệng còn hôi sữa ngồi lên được vị trí cao chót vót đó à, có thể điều hành một tập đoàn lớn mạnh đó hay sao? Nói cho cùng, anh cũng chỉ là nhờ vào “cái bóng” của ba anh, anh chỉ là một “con t*ng trùng” may mắn vớ bỡ mà thôi! Nếu như nói đến cống hiến cho xã hội, tôi nghĩ cậu đàn em kia của tôi còn thật sự rất đáng tôn vinh, cậu ta làm việc rất có trách nhiệm, tận tuỵ với nghề, nhiệt tâm chăm sóc bệnh nhân, năng lực cũng chẳng thua kém gì anh đâu.”
Từng lời từng chữ độc địa y như kim châm có kịch độc của cô dần dần mất hút theo bóng lưng đã đi xa, Bàng Sĩ Bân kích động giận đến tím mặt, đập bàn “Rầm” một tiếng đứng lên, quay đầu tức giận nhìn bóng dáng cô gái không biết sống chết kia. Mà cô vẫn ung dung bước đi, ngay cả xoay người lại nhìn anh một cái cũng không có, mở cửa đi thẳng vào trong phòng.
Mẹ nó! Cô ta nói vậy là có ý gì? Cô nói anh không bằng tên đàn ông kia của cô sao? Tức giận đến mức vẻ mặt từ hồng lại chuyển thành đen sau đó lại tái mét, Bàng Sĩ Bân nổi cơn tam bành, chỉ muốn chạy đi tìm cô gào thét rống giận, người thì đã đứng trước cánh cửa đang đóng im ỉm, tay cứ giơ cao rồi lại buông xuống, làm thế nào cũng không dám đập cửa.
“Con mẹ nó! Mình bị điên rồi hả?” Căm phẫn tự mắng mình, anh chỉ biết ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách, nghĩ mãi vẫn không hiểu là tại sao, rồi tự tức giận, hậm hực với chính mình.
Chó thật ! Sao cứ hễ đụng đến cô ta, anh hết lần này tới lần khác đều chịu trận, tự chuốc bực vào thân thế hả ?
Nhưng điều làm anh tức điên lên chính là ở trong mắt của cô, anh chẳng hề bằng một tên y tá nam ! Đúng thật là….
Thật là điên mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook