Tổng Giám Đốc Là Sói
-
Chương 16
Linh ngượng ngùng đi xuống bếp, cũng không nghĩ nụ hôn đầu của bản thân lại mất theo cách ấy.
Nhìn những món ăn trên bàn Linh không nghĩ đó là do Việt chuẩn bị. Việt đi ra ngoài, vẫn còn thấy có chút gì đó gượng gạo.Tuy nhiên cũng cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra để Linh khỏi ngại ngùng.
- mấy món này là do anh làm cả sao?
- ừ, em ăn được không?
- tất nhiên là ăn được rồi. Sau này ai lấy anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
- em nghĩ như vậy?.
- ( gật đầu)
- Tôi thực ra đã tìm được người ấy rồi.
Linh đang ăn thì dừng lại. Chẳng hiểu sao lại thấy đau lòng. Sợ Việt nhận ra nên cố cười gượng.
- Chúc mừng anh nha.
- em không muốn biết người đó là ai sao?
- đâu có liên quan gì đến tôi.
Một vấn đề nhỏ ấy thôi cũng đủ cho 2 con người có hai cảm xúc buồn bã khác nhau.
Một lát sau.
Việt cho tay lên trán, rồi xoa xoa hai thái dương.
- anh làm sao thế?
- hơi đau đầu.
- tôi xin lỗi.
- chuyện gì?
- anh ốm mà vẫn phải nấu cơm.
- không sao?
Linh đi tới chỗ Việt, đặt tay lên trán anh xem có sốt không.
- may quá không sốt. Để tôi đi lấy thuốc cho anh.
Việt nắm lấy tay Linh kéo lại, hai ánh mắt lại chạm nhau.
- em ăn đi, không cần lo cho tôi..
Linh ngồi xuống ghế, rõ ràng có người yêu rồi mà còn đối sử với cô tốt như vậy.
- Mai em tới làm thư kí cho tôi luôn đi. Đang cần.
- Thư kí trước đây của anh đâu?
Tất nhiên Việt sẽ điều người đó đi bộ phận khác, chỉ cần anh ta muốn thì đâu có thiếu gì lý do.
- cô ấy nghỉ việc đi lấy chồng.
- lạ nhỉ, lấy chồng rồi vẫn có thể đi làm mà.
- sao tôi biết được.
- nhưng tôi suy nghĩ chưa xong.
- em còn suy nghĩ công ty sẽ tuyển người khác.
- gấp như vậy à?
- đương nhiên rồi.
- tôi phải bàn giao lại công việc cho mọi người trong phòng nữa.
- không cần, tôi tự sắp xếp giúp em.
- vậy tôi biết rồi.
- tối nay em không cần ở lại đây đâu, tôi ổn rồi.
- vậy sao được, tôi đã nhận lời với cô chăm sóc cho anh rồi. Nếu tôi về mẹ tôi nhất định sẽ càu nhàu.
Mấy lý do ấy chẳng qua cũng chỉ là bình phong che đi quan tâm lo lắng của Linh, nhưng cô lại không muốn nói ra cho Việt biết.
Một người lo lắng, một người cười thầm.
- vậy cảm ơn em.
Đang ăn cơm thì Hải gọi điện, Linh cũng chẳng suy nghĩ gì mà nghe mãy luôn.
- alo.
- mấy giờ em về? Anh đưa em đi xem phim.
- em không về được. Mai em gặp anh sau nha.
Hàng lông mày của người ngồi đối diện nhíu chặt lại,ánh mắt như có thêm tia lửa.
Lại nghe Linh nói.
- vâng, em biết rồi.
Linh tắt điện thoại, còn chưa kịp cầm đũa thì cảm thấy có khí lạnh, ngước mắt nhìn lên bắt gặp ngay cái nhìn như bản thân nợ tiền mấy năm không trả từ tổng giám đốc.
Cô rụt rè hỏi.
- anh làm sao vậy?
- cuộc điện thoại vừa rồi...?
- à, anh Hải nhà cạnh nhà tôi anh ấy bảo tôi đi xem phim với anh ấy. Tôi bảo mai sẽ đi cùng anh ấy.
Ly nước trên tay Việt bị hạ một cách khá mạnh xuống mặt bàn, anh ta đứng dậy bỏ đi trước sự khó hiểu của Linh.
" bị làm sao vậy?"
Việt đi vào phòng lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
- tôi cần tất cả tư liệu về người đàn ông tên Hải ở cạnh nhà Linh. Cậu mau điều tra cho tôi.
- em biết rồi.
Mặc dù Long cũng khá tò mò nhưng quyền hạn của một trợ lý là không được phép hỏi truyện riêng tư cấp trên, chỉ có thể nhận chỉ thị và làm theo mà thôi.
Việt vào phòng làm tiếp công việc, cảm giác ghen quả nhiên không thể khiến người ta dễ chịu.
Linh thu dọn xong muốn đem cho Việt một viên canxi, cô ở bên ngoài gõ cửa.
Bên trong không có tiếng trả lời, nghĩ anh ta có truyện gì xảy ra nên Linh vội đẩy cửa vào. Thấy anh ta nhàn nhã ngồi xem tài liệu lại thấy bực mình.
- sao tôi gọi mà anh không trả lời. Anh có biết ở bên ngoài tôi đã lo lắng cho anh như thế nào không? Anh tại sao lúc nào cũng như thế, vui buồn thất thường.
Linh đi tới chỗ Việt rồi đặt thuốc với nước xuống sau đó đi ra ngoài. Cô cũng tự biết là bản thân mình hơi quá bốc đồng nhưng khi ấy nghĩ anh ta có lẽ bất tỉnh nên mới không trả lời,đã rất lo lắng.
Việt nhất thời còn chưa tiếp nhận được, chỉ là bản thân hơi giận dỗi nên mới không nói gì, không nghĩ lại khiến Linh giận như vậy.
Linh đi ra bờ hồ, tâm trạng khi nãy đúng là có hơi tức giận thật nhưng khi nghĩ lại thì cũng không quá tủi thân nữa. Anh ta hàng ngày phải giải quyết rất nhiều việc, cũng chịu đủ mọi căng thẳng từ các dự án cho tới hợp đồng. Tâm trạng có nắng mưa thời tiết cũng là điều dễ hiểu.
- đang nghĩ gì?
Linh quay lại thấy Việt đứng ngay đằng sau. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng, còn có thể nhìn thấy rõ cơ ngực rắn chắc bên trong, Linh tạm thời bị thu hút bởi cơ thể ấy, cứ nhìn mãi.
Việt ngồi xuống đối diện với Linh, rõ ràng là có thể ngồi xa một chút, nhưng tổng giám đốc của chúng ta đã không làm như thế, anh ta ngồi rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Mức độ quá gần gũi này đã đưa Linh trở về thực tại, giật mình muốn lùi lại nhưng không lùi được, chẳng thể làm gì khác vội vàng quay mặt ra phía hồ nước.
- sao anh lại ra đây? Mặc đồ mỏng như vậy sẽ rất lâu khỏi ốm.
- em ra đây làm gì?
- không khí trong nhà ngột ngạt quá.
Một lát sau.
- chuyện khi nãy xin lỗi, tôi quá tập chung suy nghĩ nên không nghe em gọi.
- không sao. Anh mau vào đi, buổi tối gió lạnh.
- cùng vào đi.
Việt cầm tay Linh kéo cô đứng dậy, Linh đi phía sau, cảm giác ấm áp còn hơn ₫ược ngồi dưới bếp sưởi.
- em ngủ trước đi, tôi có việc phải làm nên sẽ ngủ sau.
- bây giờ còn sớm, hay là chúng ta chơi trò chơi đi.
Bắt gặp ánh mắt của Việt Linh mới nhớ ra là Việt có việc phải làm, cô cười trừ.
- anh làm việc đi, tôi không làm phiền đâu.
- chơi trò gì?
- hả?
- muốn chơi trò gì?
- trốn tìm.
Người trước mặt nhíu mày. Đã bao nhiêu tuổi rồi còn muốn chơi trò ấy.
- chơi trò khác đi.
- không muốn.
- tại sao?
- tôi từ nhỏ đã không có anh chị em, bạn bè cũng không có. Trước giờ rất ít khi được chơi trò ấy.
- được rồi ( thở dài) em trốn đi, tôi đi tìm.
- thật à, vậy anh nhắm mắt kĩ nha, không được nhìn trộm.
- biết rồi.
Linh chạy về phía chân cầu thang chọn góc tối nhất nấp vào. Lúc nhỏ chơi với bạn bè toàn bị phát hiện, lần này nhất định sẽ thắng.
Việt sau khi mở mắt thì đi vào phòng làm việc, cứ để cô gái ngốc kia hưởng thụ cảm giác chiến thắng một chút rồi sẽ đi tìm sau, còn một số tài liệu vẫn chưa đọc.
Linh lần này hạ quyết tâm không gọi nhất định không ra, muốn có được cảm giác có người đi tìm mình, rất muốn.
30 phút sau.
Việt rời khỏi phòng làm việc, anh ta bắt đầu tìm các phòng, sau đó tới ngoài vườn cây, phía bờ hồ, trong phòng bếp, đã tìm hơn nửa diện tích căn nhà vẫn chưa thấy Linh.
Việt tìm thêm một vòng nữa vẫn không thấy Linh đâu,bắt đầu hoảng hốt. Thêm một vòng rồi thêm một vòng nữa, lúc ấy anh ta thực sự sợ hãi.
Việt thậm chí còn đến trước cửa nhà vệ sinh gõ cửa xem Linh có ở trong đó hay không nhưng không thấy ai trả lời, anh ta bắt đầu lớn tiếng gọi.
- Linh, Linh ơi.... em đang ở đâu.
- em thắng rồi.... em mau ra đây đi.
- em mà còn không ra sẽ bị ma bắt đi đấy.
Việt gọi nhiều như thế nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Anh ta tiếp tục gọi.
- tôi thua rồi, em mau ra đây đi. Linh...
Lúcnày Linh mới giật mình thức giấc, cô đợi lâu quá nên ngủ quên mất.
Nghe thấy tiếng Việt gọi cô đi từ phía gầm cầu thang ra, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ.
- tôi đây. Anh thua rồi nhé.
Viêt nghe thấy giọng Linh thì vội vã quay đầu lại, ngay lập tức chạy tới kéo cô ôm chặt vào lòng.
- Em đã đi đâu vậy? Có biết tôi đã lo lắng đến mức nào không? Từ sau không được như thế nữa, biết chưa?
Linh còn đang ngẩn người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
- biết rồi.
- ở trong đó vừa tối vừa ẩm thấp, em không sợ sao?
- Sợ gì cơ?
- từ trong một góc nào đó sẽ xuất hiện một gương mặt đầy máu, người đó chăm chú nhìn em rồi từ từ tiến lại phía em...
Linh hoảng hốt ôm chặt lấy Việt.
- anh đừng nói nữa. Tôi sợ lắm.
- biết sợ mà còn trốn kỹ như vậy.
Đó cũng coi như một sự trừng phạt mà Việt dành cho Linh. Chỉ vì cô trốn quá kỹ khiến anh sợ hãi hơn bao giờ hết.
- Tại tôi ngủ quên thôi.
- em còn dám ngủ?
- lâu như vậy không thấy anh đi tìm, ngồi một chỗ thực sự rất chán.
Việt đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Linh, ngay lúc ấy chỉ có một cảm giác duy nhất đó chính là ngọt ngào.
Linh rời khỏi vòng tay Việt, hai má ửng đỏ.
- tôi đi ngủ trước đây.
Nhìn những món ăn trên bàn Linh không nghĩ đó là do Việt chuẩn bị. Việt đi ra ngoài, vẫn còn thấy có chút gì đó gượng gạo.Tuy nhiên cũng cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra để Linh khỏi ngại ngùng.
- mấy món này là do anh làm cả sao?
- ừ, em ăn được không?
- tất nhiên là ăn được rồi. Sau này ai lấy anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
- em nghĩ như vậy?.
- ( gật đầu)
- Tôi thực ra đã tìm được người ấy rồi.
Linh đang ăn thì dừng lại. Chẳng hiểu sao lại thấy đau lòng. Sợ Việt nhận ra nên cố cười gượng.
- Chúc mừng anh nha.
- em không muốn biết người đó là ai sao?
- đâu có liên quan gì đến tôi.
Một vấn đề nhỏ ấy thôi cũng đủ cho 2 con người có hai cảm xúc buồn bã khác nhau.
Một lát sau.
Việt cho tay lên trán, rồi xoa xoa hai thái dương.
- anh làm sao thế?
- hơi đau đầu.
- tôi xin lỗi.
- chuyện gì?
- anh ốm mà vẫn phải nấu cơm.
- không sao?
Linh đi tới chỗ Việt, đặt tay lên trán anh xem có sốt không.
- may quá không sốt. Để tôi đi lấy thuốc cho anh.
Việt nắm lấy tay Linh kéo lại, hai ánh mắt lại chạm nhau.
- em ăn đi, không cần lo cho tôi..
Linh ngồi xuống ghế, rõ ràng có người yêu rồi mà còn đối sử với cô tốt như vậy.
- Mai em tới làm thư kí cho tôi luôn đi. Đang cần.
- Thư kí trước đây của anh đâu?
Tất nhiên Việt sẽ điều người đó đi bộ phận khác, chỉ cần anh ta muốn thì đâu có thiếu gì lý do.
- cô ấy nghỉ việc đi lấy chồng.
- lạ nhỉ, lấy chồng rồi vẫn có thể đi làm mà.
- sao tôi biết được.
- nhưng tôi suy nghĩ chưa xong.
- em còn suy nghĩ công ty sẽ tuyển người khác.
- gấp như vậy à?
- đương nhiên rồi.
- tôi phải bàn giao lại công việc cho mọi người trong phòng nữa.
- không cần, tôi tự sắp xếp giúp em.
- vậy tôi biết rồi.
- tối nay em không cần ở lại đây đâu, tôi ổn rồi.
- vậy sao được, tôi đã nhận lời với cô chăm sóc cho anh rồi. Nếu tôi về mẹ tôi nhất định sẽ càu nhàu.
Mấy lý do ấy chẳng qua cũng chỉ là bình phong che đi quan tâm lo lắng của Linh, nhưng cô lại không muốn nói ra cho Việt biết.
Một người lo lắng, một người cười thầm.
- vậy cảm ơn em.
Đang ăn cơm thì Hải gọi điện, Linh cũng chẳng suy nghĩ gì mà nghe mãy luôn.
- alo.
- mấy giờ em về? Anh đưa em đi xem phim.
- em không về được. Mai em gặp anh sau nha.
Hàng lông mày của người ngồi đối diện nhíu chặt lại,ánh mắt như có thêm tia lửa.
Lại nghe Linh nói.
- vâng, em biết rồi.
Linh tắt điện thoại, còn chưa kịp cầm đũa thì cảm thấy có khí lạnh, ngước mắt nhìn lên bắt gặp ngay cái nhìn như bản thân nợ tiền mấy năm không trả từ tổng giám đốc.
Cô rụt rè hỏi.
- anh làm sao vậy?
- cuộc điện thoại vừa rồi...?
- à, anh Hải nhà cạnh nhà tôi anh ấy bảo tôi đi xem phim với anh ấy. Tôi bảo mai sẽ đi cùng anh ấy.
Ly nước trên tay Việt bị hạ một cách khá mạnh xuống mặt bàn, anh ta đứng dậy bỏ đi trước sự khó hiểu của Linh.
" bị làm sao vậy?"
Việt đi vào phòng lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
- tôi cần tất cả tư liệu về người đàn ông tên Hải ở cạnh nhà Linh. Cậu mau điều tra cho tôi.
- em biết rồi.
Mặc dù Long cũng khá tò mò nhưng quyền hạn của một trợ lý là không được phép hỏi truyện riêng tư cấp trên, chỉ có thể nhận chỉ thị và làm theo mà thôi.
Việt vào phòng làm tiếp công việc, cảm giác ghen quả nhiên không thể khiến người ta dễ chịu.
Linh thu dọn xong muốn đem cho Việt một viên canxi, cô ở bên ngoài gõ cửa.
Bên trong không có tiếng trả lời, nghĩ anh ta có truyện gì xảy ra nên Linh vội đẩy cửa vào. Thấy anh ta nhàn nhã ngồi xem tài liệu lại thấy bực mình.
- sao tôi gọi mà anh không trả lời. Anh có biết ở bên ngoài tôi đã lo lắng cho anh như thế nào không? Anh tại sao lúc nào cũng như thế, vui buồn thất thường.
Linh đi tới chỗ Việt rồi đặt thuốc với nước xuống sau đó đi ra ngoài. Cô cũng tự biết là bản thân mình hơi quá bốc đồng nhưng khi ấy nghĩ anh ta có lẽ bất tỉnh nên mới không trả lời,đã rất lo lắng.
Việt nhất thời còn chưa tiếp nhận được, chỉ là bản thân hơi giận dỗi nên mới không nói gì, không nghĩ lại khiến Linh giận như vậy.
Linh đi ra bờ hồ, tâm trạng khi nãy đúng là có hơi tức giận thật nhưng khi nghĩ lại thì cũng không quá tủi thân nữa. Anh ta hàng ngày phải giải quyết rất nhiều việc, cũng chịu đủ mọi căng thẳng từ các dự án cho tới hợp đồng. Tâm trạng có nắng mưa thời tiết cũng là điều dễ hiểu.
- đang nghĩ gì?
Linh quay lại thấy Việt đứng ngay đằng sau. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng, còn có thể nhìn thấy rõ cơ ngực rắn chắc bên trong, Linh tạm thời bị thu hút bởi cơ thể ấy, cứ nhìn mãi.
Việt ngồi xuống đối diện với Linh, rõ ràng là có thể ngồi xa một chút, nhưng tổng giám đốc của chúng ta đã không làm như thế, anh ta ngồi rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Mức độ quá gần gũi này đã đưa Linh trở về thực tại, giật mình muốn lùi lại nhưng không lùi được, chẳng thể làm gì khác vội vàng quay mặt ra phía hồ nước.
- sao anh lại ra đây? Mặc đồ mỏng như vậy sẽ rất lâu khỏi ốm.
- em ra đây làm gì?
- không khí trong nhà ngột ngạt quá.
Một lát sau.
- chuyện khi nãy xin lỗi, tôi quá tập chung suy nghĩ nên không nghe em gọi.
- không sao. Anh mau vào đi, buổi tối gió lạnh.
- cùng vào đi.
Việt cầm tay Linh kéo cô đứng dậy, Linh đi phía sau, cảm giác ấm áp còn hơn ₫ược ngồi dưới bếp sưởi.
- em ngủ trước đi, tôi có việc phải làm nên sẽ ngủ sau.
- bây giờ còn sớm, hay là chúng ta chơi trò chơi đi.
Bắt gặp ánh mắt của Việt Linh mới nhớ ra là Việt có việc phải làm, cô cười trừ.
- anh làm việc đi, tôi không làm phiền đâu.
- chơi trò gì?
- hả?
- muốn chơi trò gì?
- trốn tìm.
Người trước mặt nhíu mày. Đã bao nhiêu tuổi rồi còn muốn chơi trò ấy.
- chơi trò khác đi.
- không muốn.
- tại sao?
- tôi từ nhỏ đã không có anh chị em, bạn bè cũng không có. Trước giờ rất ít khi được chơi trò ấy.
- được rồi ( thở dài) em trốn đi, tôi đi tìm.
- thật à, vậy anh nhắm mắt kĩ nha, không được nhìn trộm.
- biết rồi.
Linh chạy về phía chân cầu thang chọn góc tối nhất nấp vào. Lúc nhỏ chơi với bạn bè toàn bị phát hiện, lần này nhất định sẽ thắng.
Việt sau khi mở mắt thì đi vào phòng làm việc, cứ để cô gái ngốc kia hưởng thụ cảm giác chiến thắng một chút rồi sẽ đi tìm sau, còn một số tài liệu vẫn chưa đọc.
Linh lần này hạ quyết tâm không gọi nhất định không ra, muốn có được cảm giác có người đi tìm mình, rất muốn.
30 phút sau.
Việt rời khỏi phòng làm việc, anh ta bắt đầu tìm các phòng, sau đó tới ngoài vườn cây, phía bờ hồ, trong phòng bếp, đã tìm hơn nửa diện tích căn nhà vẫn chưa thấy Linh.
Việt tìm thêm một vòng nữa vẫn không thấy Linh đâu,bắt đầu hoảng hốt. Thêm một vòng rồi thêm một vòng nữa, lúc ấy anh ta thực sự sợ hãi.
Việt thậm chí còn đến trước cửa nhà vệ sinh gõ cửa xem Linh có ở trong đó hay không nhưng không thấy ai trả lời, anh ta bắt đầu lớn tiếng gọi.
- Linh, Linh ơi.... em đang ở đâu.
- em thắng rồi.... em mau ra đây đi.
- em mà còn không ra sẽ bị ma bắt đi đấy.
Việt gọi nhiều như thế nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Anh ta tiếp tục gọi.
- tôi thua rồi, em mau ra đây đi. Linh...
Lúcnày Linh mới giật mình thức giấc, cô đợi lâu quá nên ngủ quên mất.
Nghe thấy tiếng Việt gọi cô đi từ phía gầm cầu thang ra, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ.
- tôi đây. Anh thua rồi nhé.
Viêt nghe thấy giọng Linh thì vội vã quay đầu lại, ngay lập tức chạy tới kéo cô ôm chặt vào lòng.
- Em đã đi đâu vậy? Có biết tôi đã lo lắng đến mức nào không? Từ sau không được như thế nữa, biết chưa?
Linh còn đang ngẩn người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
- biết rồi.
- ở trong đó vừa tối vừa ẩm thấp, em không sợ sao?
- Sợ gì cơ?
- từ trong một góc nào đó sẽ xuất hiện một gương mặt đầy máu, người đó chăm chú nhìn em rồi từ từ tiến lại phía em...
Linh hoảng hốt ôm chặt lấy Việt.
- anh đừng nói nữa. Tôi sợ lắm.
- biết sợ mà còn trốn kỹ như vậy.
Đó cũng coi như một sự trừng phạt mà Việt dành cho Linh. Chỉ vì cô trốn quá kỹ khiến anh sợ hãi hơn bao giờ hết.
- Tại tôi ngủ quên thôi.
- em còn dám ngủ?
- lâu như vậy không thấy anh đi tìm, ngồi một chỗ thực sự rất chán.
Việt đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Linh, ngay lúc ấy chỉ có một cảm giác duy nhất đó chính là ngọt ngào.
Linh rời khỏi vòng tay Việt, hai má ửng đỏ.
- tôi đi ngủ trước đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook