"Tôi biết giờ tôi giải thích cái gì cô cũng sẽ không nghe, cô cũng sẽ không tha thứ tôi. Cho nên, hôm nay tôi không cầu tình vì mình, chỉ mong cô hãy suy nghĩ kĩ vì ông cụ. Ông cụ đã ngần này tuổi rồi, cô nhất định muốn ông cụ chết không nhắm mắt sao?" Tô Chân đã nói trúng tim đen, đâm trúng nơi mềm mại nhất trong lòng Tô Như Quân.

Tô Như Quân ảm đạm buông mắt xuống, quả nhiên không phản bác.

"Cô hãy suy nghĩ thật kĩ. Tôi chỉ nói vậy thôi, bao giờ cô thay đổi suy nghĩ thì cứ tới tìm tôi." Tô Chân cũng không có ý định dựa vào hai câu nói này, triệt để thuyết phục được Tô Như Quân và Tô Ảnh trở lại Tô gia, cho nên gọn gàng mà dứt khoát xoay người rời đi.

Nhìn xem bóng lưng Tô Chân, trong lòng Tô Ảnh ngũ vị tạp trần, không nói rõ được cảm giác là gì.

Chuyện lần này, phát triển vượt ngoài dự liệu của mình.

Tô Như Quân túm lấy cánh tay Tô Ảnh, run giọng hỏi: "Tô Ảnh, có phải mẹ đã làm sai hay không?"

Lúc này Tô Ảnh mới đỡ Tô Như Quân, để bà ngồi xuống, rồi mới chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Như Quân nói: "Mẹ, con không thể phán xét đúng và sai trong chuyện này. Bất kể mẹ đưa ra quyết định gì, con cũng sẽ nghe theo mẹ."

Tô Như Quân lại thở dài một tiếng, nói: "Đây là lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời. Bất kể đưa ra lựa chọn nào, cũng vô cùng gian nan."

Tô Ảnh cảm động lây gật đầu.

Đúng vậy, bất kể là lựa chọn tha thứ hay là lựa chọn rời đi, đều phải từ bỏ một vài thứ.

Tô Ảnh hiểu rõ, mẹ mình là điển hình cho người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ.

Bằng không, từ nhỏ đến lớn đã không bị người bắt nạt thành thế này.

Trên miệng mẹ nói vô cùng kiên cường, thật ra trong lòng như bã đậu, đâm một cái là nát.

Bằng không, Phó Thịnh đã không bá đạo không thương lượng với mình, trực tiếp thông báo tin tức cho Tô gia như thế.

Hiển nhiên, anh cũng hiểu rõ tính cách của mẹ cô.

Phó Thịnh... Tên này... Thật đúng là đáng sợ mà!

Anh mới chỉ tiếp xúc với mẹ cô một lần, đã nhìn thấu con người của mẹ cô.

Nghĩ tới đây, Tô Ảnh tiếp tục nói: "Mẹ, cụ ngoại đối với mẹ mà nói, có phải thật sự vô cùng quan trọng không?"

Tô Như Quân không phủ nhận vấn đề này: "Đúng vậy."

Nói xong, Tô Như Quân giải thích một chút: "Không chỉ bởi vì cụ đã cứu mẹ dạy bảo mẹ, cũng không chỉ bởi vì quan hệ máu mủ, có lẽ điều mẹ không buông xuống được nhất là sinh ly tử biệt."

Tô Ảnh chớp mắt mấy cái, không hiểu rõ ý của những lời này.

Âm thanh của Tô Như Quân trở nên sa sút rất nhiều: "Năm ông cụ nhận nuôi mẹ qua đời, cuộc đời của mẹ lần đầu gặp phải trắc trở. Chưa có lúc nào mẹ sợ hãi như vậy. Mẹ sợ ở một mình trên thế giới này. Mẹ không sợ tra tấn không sợ đả kích, chỉ sợ cô đơn."

Tô Ảnh khẽ giật mình, mở miệng hỏi: "Cho nên dù mẹ biết rõ Điền Thạch Trung không phải người phù hợp, song vẫn đâm đầu gả cho ông ta? Chỉ là bởi vì như vậy sẽ không cô đơn?"

Tô Như Quân nhẹ khẽ gật đầu một cái: "Phải. Mẹ sợ mẹ chết đi, một mình con ở trên thế giới này quá cô đơn. Mặc dù bọn họ không phải người thân của con, thế nhưng chí ít thỉnh thoảng có thể chăm sóc con, để con không phải quá cô độc."

Vành mắt của Tô Ảnh lập tức đỏ lên, nhào tới ôm lấy Tô Như Quân: "Mẹ! Sao mẹ lại ngốc như vậy chứ!"

Tô Như Quân vuốt nhẹ đỉnh đầu Tô Ảnh, nói: "Cụ của con đối với mẹ mà nói, đã trở thành một biểu tượng tinh thần. Nếu như ông cụ rời đi, biểu tượng tinh thần của mẹ cũng sẽ không còn nữa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương