Tô Ảnh ngước mắt lên nhìn Phó Thịnh.

Tối hôm nay, Phó Thịnh dường như có chỗ khác với anh của quá khứ.

Trên người anh đã dũ bỏ tất cả sự ác liệt và ngang ngược, mi mắt giãn ra, giống như người đàn ông đẹp trai bình thường.

Khí tràng của Phó Thịnh đích quá mạnh mẽ.

Vậy nên, hầu như trong tiềm thức của người tiếp xúc với anh, chỉ nhớ tới sự ác liệt ngang ngược và phong cách quả quyết của anh, mà bỏ quên vẻ ngoài của anh.

Tô Ảnh đưa mắt nhìn lên khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Phó Thịnh, trong lòng không nhịn được thầm cảm thán: Thượng đế đúng là thiên vị, không những cho Phó Thịnh thân phận và địa vị tôn quý, lại còn ban cho anh gương mặt yêu nghiệt. Phó Thịnh đã dũ bỏ hết sự ác liệt ngang ngược, giá trị nhan sắc thật sự kinh người.

Khó trách có nhiều người phụ nữ không sợ chết nhào tới như vậy.

Đúng là có vốn liếng.

Phó Thịnh thấy Tô Ảnh không trả lời vấn đề của mình, mà ngơ ngác nhìn mình đến ngẩn người, anh chợt khẽ bật cười: "Đẹp mắt không?"

"Đẹp mắt!" Tô Ảnh như bị đầu độc vậy, vô thức trả lời theo bản năng.

Sau khi nói xong, Tô Ảnh mới phục hồi lại tinh thần, lập tức cúi đầu bưng ly nước, chật vật uống một ngụm nước, che giấu sự xấu hổ của mình.

Trước kia Phó Thịnh ghét nhất là người ta nói gương mặt của anh đẹp, vậy nên anh mới tăng cường thêm khí tràng của mình, biến thành bây giờ mọi người đều chỉ nhớ đến khí tràng của anh mà quên mất vẻ ngoài của anh.

Nhưng Tô Ảnh nói vẻ ngoài của anh đẹp mắt, anh lại thầm thấy vui trong lòng.

Phó Thịnh khẽ nở nụ cười, bưng ly rượu lên lần nữa, giơ ly rượu về phía Tô Ảnh, Tô Ảnh vội vàng bưng ly rượu lên, nhanh chóng uống một ngụm.

Rượu vào bụng.

Hương vị cực kỳ nồng đậm.

Tô Ảnh buông ly rượu xuống, vô thức liếm môi.

Nhưng cô không biết, động tác này của cô làm ánh mắt của Phó Thịnh lại càng tối hơn.

Anh chợt nhớ tới nụ hôn ngày hôm đó.

Anh chợt muốn nếm thử hương vị của Tô Ảnh lần nữa.

Vì vậy, thỉnh thoảng Phó Thịnh lại nâng ly lên, Tô Ảnh cũng đành phải uống ly lại tiếp một ly.

Đang uống giữa chừng, Tô Ảnh xua xua tay, ánh mắt bắt đầu tan rã không có tiêu cự: "Không, không được rồi, Phó tổng, em không uống được nữa."

"Đã nói rồi, hôm nay không có Phó tổng, chỉ có Phó Thịnh." Phó Thịnh lại rót một ly rượu cho Tô Ảnh: "Trừng phạt em."

Tô Ảnh không ngừng kêu khổ, chỉ có thể bưng ly rượu lên uống cạn.

Thấy Tô Ảnh phối hợp như vậy, tâm tình của Phó Thịnh càng vui vẻ hơn.

Cũng may Phó Thịnh không làm khó Tô Ảnh nữa, để Tô Ảnh ăn chút gì đó, không lại để cô tiếp tục uống.

Ăn xong.

Phó Thịnh nói với Tô Ảnh: "Bình minh ở đây cực kỳ đẹp. Vậy nên, anh đã đặt phòng rồi. Đi, anh đưa em trở về phòng."

"A, được." Tô Ảnh hơi chậm lụt đứng lên, xách túi muốn đi ra ngoài.

Nào biết đôi chân của cô đã mềm nhũn, cơ thể không bị khống chế nghiêng sang một bên.

"Cẩn thận." Phó Thịnh bước dài vọt tới, vững vàng đỡ lấy hông của Tô Ảnh.

Tô Ảnh mượn sức của Phó Thịnh, lập tức nghiêng dựa vào trên lồng ngực của Phó Thịnh.

“Á, xin lỗi, em không cố ý." Tô Ảnh luống cuống tay chân, vội vàng đứng thẳng người dậy.

Nhưng không biết có phải là do ảo giác hay không, thảm dưới chân cô như làm bằng xốp, Tô Ảnh đứng không vững, lại ngã vào trong vòng tay của Phó Thịnh.

Tô Ảnh cứ nghĩ Phó Thịnh sẽ tức giận, sẽ nghĩ cô không đứng đắn lấy cớ dựa vào người anh, ai ngờ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ: "Mới uống có từng đấy rượu mà đã say rồi?"

Tô Ảnh lập tức ngẩng đầu lên, chu cái miệng nhỏ: "Em không uống say, chỉ là chân mềm nhũn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương