Ánh mắt Mạnh Tiểu Ngư nhìn chằm chằm theo thân ảnh Diệp Tự càng ngày đi xa, cô khẩn trương vô cùng.

Cô muốn đến chào hỏi với Diệp Tự, nhưng Tô Ảnh bịt chặt miệng của cô lại, khiến cô không thể nói được một chữ.

Vừa lúc, khoảng khắc Diệp Tự vừa bước ra cửa, Mạnh Tiểu Ngư đã phát hiện ra Diệp Tự.

Vậy, Diệp Tự là ai?

Vị thiếu gia tôn quý sang trọng không có thời gian rảnh như vậy, giá trị nhan sắc và dáng vẻ phong độ, đứng bên trong đám người, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy rõ.

Mạnh Tiểu Ngu muốn tới chào hỏi với Diệp Tự, nhưng người ở bên trong rất nhiều.

Mạnh Tiểu Ngư dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể buột miệng nói ra, nói tay nghề nấu ăn của Tô Ảnh hơn Mao Vũ Phỉ.

Qủa nhiên, những lời này vừa nói ra, đã thành công hấp dẫn lực chú ý của Diệp Tự, còn nhìn qua bên này.

Mạnh Tiểu Ngư quá đỗi vui mừng, muốn đến chào hỏi với Diệp Tự.

Đáng tiếc Diệp Tự chỉ vuốt cằm sau đó tránh ra.

Mạnh Tiểu Ngư không thể nổi nóng, cô đã đến thành phố G đã nhiều ngày, vẫn không có cơ hội thấy Diệp Tự. Bây giờ vất vả mới được gặp, sao có thể để Diệp Tự rời đi?

Cho nên, ngay khi Mạnh Tiểu Ngư định nói một câu, khuyến khích Tô Ảnh thách đấu để so tài nấu ăn với Mao Vũ Phỉ.

Nếu Tô Ảnh thách đấu với Mao Vũ Phỉ, Diệp Tự có thể sẽ dừng bước hay không? Có thể sẽ nói vài câu với cô hay không?

Nhưng mà, câu thứ ba cô còn chưa kịp nói ra, đã bị Tô Ảnh bịt chặt về.

Mạnh Tiểu Ngư chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Tự dẫn người nhanh nhẹn rời đi.

Đáy lòng không phải nói là rất thất vọng rồi!

Trong đầu bất giác nghĩ: Tô Ảnh quả thực rất vô dụng!

Mạnh Tiểu Ngư buồn bực vuốt tay Tô Ảnh, thấy những người xung quanh, cơn tức trong lòng không ngừng tăng lên.

Nếu vừa rồi Tô Ảnh làm theo lời cô, thách đấu với Mao Vũ Phỉ, nhất định Diệp Tự sẽ ở lại!

Tô Ảnh này, rõ ràng tay nghề nấu ăn rất tốt, vì sao phải xem nhẹ mình?

Cô lại không gạt người ta.

Điểm tâm Tô Ảnh làm, quả thật ngon hơn nhiều so với Mao Vũ Phỉ!

Tô Ảnh thấy vẻ mặt Mạnh Tiểu Ngư lúng túng, lập tức thấp giọng giải thích nói: “Tiểu Ngư, đừng nháo. Chúng ta lén nói như thế nào cũng được, hôm nay là tiệc của Mao Vũ Phỉ, chúng ta không thể phá hỏng buổi tiệc của người ta.”

Mạnh Tiểu Ngư lúc này mới phục hồi tinh thần, tuy đồng ý với lời giải thích của Tô Ảnh, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm.

Tô Ảnh kéo tay Mạnh Tiểu Ngư, lấy lòng cô: “Được rồi, đừng nóng giận, trở về mình làm thật nhiều điểm tâm cho cậu ăn được không?”

Mạnh Tiểu Ngư nghe thế, sắc mặt lúc này mới dịu đi, nói: “Được rồi được rồi. Bất quá mình chỉ cảm thấy, cậu làm điểm tâm ăn rất ngon. Vốn muốn giúp cậu nổi tiếng, kết quả cậu không cảm kích. Quên đi quên, tính mình hay xen vào chuyện của người khác!”

Nói xong, Mạnh Tiểu Ngư chột dạ dời tầm mắt.

Tô Ảnh thở dài, còn nghiêm túc giải thích; “Tiểu Ngư, mình biết cậu muốn tốt cho mình. Nhưng mà, cậu cũng biết, mình không muốn dựa vào tay nghề nấu ăn. Về chuyện nấu ăn của tớ, chẳng qua tự giải trí tự vui, chỉ làm đồ ăn này kia cho bản thân mình ăn. Hoàn toàn không cần xem, sao có thể nhận được sự nhiệt tình từ người khác? Huống hồ, mẹ mình đã nói, mình không có học toàn bộ kỹ thuật ở phía trước, không được phép ra ngoài so tài nấu ăn với người khác.”

“Quy tắc cái quái gì?” Mạnh Tiểu Ngư hờn dỗi ăn hết bánh ngọt trước mặt vào bụng, nói: “Rõ ràng tay nghề như thế, không để người ta nói?”

Tô Ảnh còn chưa trả lời, chợt nghe âm thanh của Mao Vũ Phỉ truyền đến từ phía sau: “Vừa rồi cô nói muốn so tài nấu ăn với tôi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương