Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
-
Chương 207
Tuy lần đầu tiên gặp, nhưng lão phu nhân đối xử với cô vô cùng hiền lành vô cùng ôn hòa, còn tặng cô món quà quý giá.
Cho nên, Tô Ảnh muốn cảm ơn lão phu nhân thật tốt.
Đã đến giờ dùng cơm, tất cả mọi người đều ngồi xuống bàn.
Chú Ngụy cười ha hả giới thiệu: “Bữa tối hôm nay, đều do Tô Ảnh làm. Mọi người vỗ tay!”
Sau đó những nhân vật quan trọng buông điện thoại trong tay xuống, ba ba ba nhiệt liệt vỗ tay.
Tô Ảnh lập tức đứng lên, cúi đầu cảm ơn: “Cám ơn cám ơn mọi người đã giúp đỡ!”
Một người đàn ông gầy gò ba mươi tuổi ra mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Ảnh nói: “Chúng tôi đều là những người thô kệch, sẽ không nói, xin mời đừng để ý.”
Tô Ảnh vội vàng xua tay: “Không có không có, như vậy cũng tốt. Tính tình tôi cũng thẳng thắn, có việc gì không tốt, xin mời chỉ ra.”
Những người khác lập tức nở nụ cười thiện ý: “Trong những người chúng tôi, cô là người nhỏ nhất, chúng tôi là người lớn sao có thể khi dễ cô? Sau này về nhà có thể nghỉ ngơi, không thể để chú Ngụy lười biếng! Có phải không, chú Ngụy?”
Chú Ngụy bếp trưởng đặt điếu thuốc xuống, cư nhiên gật đầu nói: “Đúng. Chúng tôi trong Phó gia, đều là một đám đàn ông thô kệch. Bây giờ có một tiểu nha đầu nũng nịu, nên cưng chiều! Sau này, Tô Ảnh về nhà, các cậu có năng lực phân biệt, đừng cái gì cũng chờ hầu hạ. Nếu dọa Tô Ảnh chạy, các cậu đừng ăn cơm!”
“Được!” Cả đám người kêu ầm ầm: “Không thành vấn đề! Sau này, chúng tôi sẽ nuông chiều Tô Ảnh!”
Tô Ảnh che miệng cười trộm.
Tuy là lần đầu tiên ở chung, nhưng cảm giác rất tốt.
Mọi người vừa nói chuyện vừa cầm đôi đũa ăn cơm.
Vừa mới ăn hai miếng, bỗng vài người ăn cơm nhanh hơn, vừa ăn vừa khen ngon miệng không dời khỏi chén cơm.
“Ăn từ từ, nếu thiếu vẫn còn.” Tô Ảnh bị dọa sợ.
Đây là tốc độ bọn họ ăn cơm?
Chỉ mới ba phút, thế mà đã ăn một mâm đồ ăn cộng thêm một chén cơm!
Chú Ngụy gõ tàn thuốc lá trong tay, vẻ mặt ôn hòa nói với Tô Ảnh: “Không có việc gì, khi bọn họ còn ở trong quân đội đều ăn cơm như vậy. Đã thành thói quen, muốn sửa cũng không dễ.”
Nói xong, chú Ngụy vỗ cái bàn thật mạnh: “Tất cả ăn từ từ! Dọa Tô Ảnh!”
Qủa nhiên, cả bàn thả chậm tốc độ ăn, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tô Ảnh nói: “Tiểu Tô, đây thật sự là đồ ăn cô làm?”
Tô Ảnh gật đầu, vẻ mặt thành thật: “Có chỗ nào không ngon, xin hãy phê bình chỉ ra chỗ sai.”
“Không có không có, ăn ngon, ăn rất ngon!” Mấy người kia vùi đầu tiếp tục ăn.
Chú Ngụy cười ha hả nói với Tô Ảnh: “Những thằng nhãi con này, miệng rất kén ăn. Nếu đồ ăn con làm thật sự không ngon. Bọn họ sẽ không nể tình như vậy.”
Tô Ảnh lúc này mới thở ra.
“Tốt lắm, con đừng thất thần, mau ăn cơm đi.” Chú Nguy buông điêu thuốc xuống, cầm lấy đôi đũa, lúc này Tô Ảnh mới cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm.
Nhìn thấy Tô Ảnh còn nhỏ mà biết lễ nghĩa như vậy, chú Ngụy rất bình tĩnh gật đầu.
Vốn Tô Ảnh ăn cơm rất chậm, nhưng bị không khí kéo theo, tốc độ ăn cơm nhanh hơn so với trước không ít.
Nhiều như thế, chờ cô ăn xong mới phát hiện, mọi người trên bàn đã ăn xong, ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
Mặt Tô Ảnh đỏ lên, vội vàng buông đôi đũa.
Sau đó, những người đàn ông đồng thanh nói: “Không có việc gì không có việc gì, cô từ từ ăn.”
Tô Ảnh khoát tay: “Tôi cũng ăn no rồi.”
Chú Ngụy lại lần nữa cầm lấy điếu thuốc, vừa muốn nhả khói, thấy vẻ mặt cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mềm mại như lòng trắng trứng, tiếp tục nhả khói, mở miệng nói: “Mấy thằng nhãi con này, bình thường ăn cơm xong, bỏ đi nhanh như chớp không thấy bóng dáng. Hôm nay sao lại ngồi lại?”
Một người đàn ông da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là người đàn ôn quanh năm chạy bên ngoài, cười ha hả mở miệng nói: “Chúng tôi nghĩ, đồ ăn Tô Ảnh nấu có phải là ẩm thực Tô gia không?”
Đọc vui vẻ, đọc hay cực!
Cho nên, Tô Ảnh muốn cảm ơn lão phu nhân thật tốt.
Đã đến giờ dùng cơm, tất cả mọi người đều ngồi xuống bàn.
Chú Ngụy cười ha hả giới thiệu: “Bữa tối hôm nay, đều do Tô Ảnh làm. Mọi người vỗ tay!”
Sau đó những nhân vật quan trọng buông điện thoại trong tay xuống, ba ba ba nhiệt liệt vỗ tay.
Tô Ảnh lập tức đứng lên, cúi đầu cảm ơn: “Cám ơn cám ơn mọi người đã giúp đỡ!”
Một người đàn ông gầy gò ba mươi tuổi ra mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Ảnh nói: “Chúng tôi đều là những người thô kệch, sẽ không nói, xin mời đừng để ý.”
Tô Ảnh vội vàng xua tay: “Không có không có, như vậy cũng tốt. Tính tình tôi cũng thẳng thắn, có việc gì không tốt, xin mời chỉ ra.”
Những người khác lập tức nở nụ cười thiện ý: “Trong những người chúng tôi, cô là người nhỏ nhất, chúng tôi là người lớn sao có thể khi dễ cô? Sau này về nhà có thể nghỉ ngơi, không thể để chú Ngụy lười biếng! Có phải không, chú Ngụy?”
Chú Ngụy bếp trưởng đặt điếu thuốc xuống, cư nhiên gật đầu nói: “Đúng. Chúng tôi trong Phó gia, đều là một đám đàn ông thô kệch. Bây giờ có một tiểu nha đầu nũng nịu, nên cưng chiều! Sau này, Tô Ảnh về nhà, các cậu có năng lực phân biệt, đừng cái gì cũng chờ hầu hạ. Nếu dọa Tô Ảnh chạy, các cậu đừng ăn cơm!”
“Được!” Cả đám người kêu ầm ầm: “Không thành vấn đề! Sau này, chúng tôi sẽ nuông chiều Tô Ảnh!”
Tô Ảnh che miệng cười trộm.
Tuy là lần đầu tiên ở chung, nhưng cảm giác rất tốt.
Mọi người vừa nói chuyện vừa cầm đôi đũa ăn cơm.
Vừa mới ăn hai miếng, bỗng vài người ăn cơm nhanh hơn, vừa ăn vừa khen ngon miệng không dời khỏi chén cơm.
“Ăn từ từ, nếu thiếu vẫn còn.” Tô Ảnh bị dọa sợ.
Đây là tốc độ bọn họ ăn cơm?
Chỉ mới ba phút, thế mà đã ăn một mâm đồ ăn cộng thêm một chén cơm!
Chú Ngụy gõ tàn thuốc lá trong tay, vẻ mặt ôn hòa nói với Tô Ảnh: “Không có việc gì, khi bọn họ còn ở trong quân đội đều ăn cơm như vậy. Đã thành thói quen, muốn sửa cũng không dễ.”
Nói xong, chú Ngụy vỗ cái bàn thật mạnh: “Tất cả ăn từ từ! Dọa Tô Ảnh!”
Qủa nhiên, cả bàn thả chậm tốc độ ăn, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tô Ảnh nói: “Tiểu Tô, đây thật sự là đồ ăn cô làm?”
Tô Ảnh gật đầu, vẻ mặt thành thật: “Có chỗ nào không ngon, xin hãy phê bình chỉ ra chỗ sai.”
“Không có không có, ăn ngon, ăn rất ngon!” Mấy người kia vùi đầu tiếp tục ăn.
Chú Ngụy cười ha hả nói với Tô Ảnh: “Những thằng nhãi con này, miệng rất kén ăn. Nếu đồ ăn con làm thật sự không ngon. Bọn họ sẽ không nể tình như vậy.”
Tô Ảnh lúc này mới thở ra.
“Tốt lắm, con đừng thất thần, mau ăn cơm đi.” Chú Nguy buông điêu thuốc xuống, cầm lấy đôi đũa, lúc này Tô Ảnh mới cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm.
Nhìn thấy Tô Ảnh còn nhỏ mà biết lễ nghĩa như vậy, chú Ngụy rất bình tĩnh gật đầu.
Vốn Tô Ảnh ăn cơm rất chậm, nhưng bị không khí kéo theo, tốc độ ăn cơm nhanh hơn so với trước không ít.
Nhiều như thế, chờ cô ăn xong mới phát hiện, mọi người trên bàn đã ăn xong, ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
Mặt Tô Ảnh đỏ lên, vội vàng buông đôi đũa.
Sau đó, những người đàn ông đồng thanh nói: “Không có việc gì không có việc gì, cô từ từ ăn.”
Tô Ảnh khoát tay: “Tôi cũng ăn no rồi.”
Chú Ngụy lại lần nữa cầm lấy điếu thuốc, vừa muốn nhả khói, thấy vẻ mặt cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mềm mại như lòng trắng trứng, tiếp tục nhả khói, mở miệng nói: “Mấy thằng nhãi con này, bình thường ăn cơm xong, bỏ đi nhanh như chớp không thấy bóng dáng. Hôm nay sao lại ngồi lại?”
Một người đàn ông da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là người đàn ôn quanh năm chạy bên ngoài, cười ha hả mở miệng nói: “Chúng tôi nghĩ, đồ ăn Tô Ảnh nấu có phải là ẩm thực Tô gia không?”
Đọc vui vẻ, đọc hay cực!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook