Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
-
Chương 773
Tư Tư liều mạng muốn giãy giụa, nhưng cánh tay lại không thể động đậy nổi. Cô bị anh siết tại trong ngực, ngực của anh vừa rộng rãi lại vừa ấm áp, mang theo một loại mùi vị mát mẻ mê người. Chắc chắn là anh đang dùng nước hoa kinh điển, cái loại nước hoa này có mùi vị được cô thích nhất, giữa lúc này cô chợt thấy trong lòng mình thật bình yên. Có lẽ cả đời này, trải qua cuộc sống suốt hơn hai mươi năm qua, dường như cô chỉ mong chờ có một cái ôm như vậy...
Cô đã từng hận chính bản thân mình biết bao, hận mình tại sao lại không chịu vùng dậy, hận cuộc sống của mình tại sao lại trống rỗng như vậy, hận tại sao người khác đều có đủ buồn vui giận dỗi yêu thương, mà cô lại giống như là một kẻ ngu đần suốt ngày không buồn không lo...
Cũng đã nhiều lần trong đêm khuya thanh vắng, giữa đêm đen mịt mùng cô đã từng khổ sở suy nghĩ nuốn hồi tưởng lại, rốt cuộc là cô đã quên mất cái gì, cô đã quên lãng cái gì, nhưng thời gian vẫn chỉ là yên lặng chảy xuôi, từ trên mặt của cô, từ trong mái tóc cô, từ mỗi một hơi thở dài bất đắc dĩ trong cô, cứ thế dần dần trôi qua... Sau đó biến mất không còn thấy tăm tích nữa.
Cô không biết có phải là mình đã từng yêu một người như vậy hay không? Cô cũng không thể nhớ được rằng đã từng có ai ôm cô như vậy hay chưa? Cô không thể nhớ được rằng mình đã từng yêu ai chưa, đã từng có người bạn trai nào yên mến cô hay chưa? Cuộc đời của cô, giống như là một tờ giấy trắng, đơn điệu đến mức nhàm chán.
“Tư Tư...” Anh lại nhẹ giọng gọi tên của cô, không, người anh đang gọi chính là Văn Tương Tư kia, không phải là Cận Tư Tư. Người anh đang nghĩ tới là Văn Tương Tư, chứ không phải là Cận Tư Tư. Người mà trong lòng anh vẫn luôn ghi nhớ là con người của Văn Tương Tư, chứ không phải là Cận Tư Tư đang đứng ở trước mặt anh đây...
Không, không phải cô, không phải cô, mặc dù đó lại chính là cô, người đàn ông đã cưỡng chiếm cô, ôm cô vào trong ngực đó là Văn Tương Tư, không phải cô...
Người đàn ông của cô cố chấp hay không cố chấp t, người đàn ông của cô liệu có thể nhớ đến cô cả đời hay không? Người đàn ông của cô, bất kể cô đã gặp phải chuyện gì, liệu anh có thể thay lòng đổi dạ hay không, người đàn ông của cô có thể thích một người phụ nữ khác hay không? Cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ có cuộc sống vô ưu vô lo, không biết trời cao đất rộng, quen sống phóng khoáng, cô không nên bị cuốn vào trong tình yêu của bọn họ...
Đồ của người khác, không thể cầm, huống chi, đây là người đàn ông của người khác... Dù cái người khác đó, là một người chết...
Tư Tư chợt hít sâu một hơi, trở tay hung hăng đẩy anh ra.
Hà Dĩ Kiệt bị cô đẩy ra, lảo đảo lùi về sau mấy bước phải chống tay vào một bên vách tường mới đứng vững được.
Ánh sáng từ ngọn đèn trên tường sâu kín lẳng lặng, rọi vào trên vách tường có dán giấy dán tường hoa văn, tỏa ra vầng sáng dịu dàng.
Trong phòng lúc này trở nên yên tĩnh, giống như không có ai ở chỗ này.
Anh ngạc nhiên nhìn cô, nhưng trong tròng mắt chứa đựng sự mê muội cùng trầm luân lúc nãy cũng dần dần đã có dấu hiệu tỉnh táo lại.
Nơi đáy lòng của Tư Tư chợt lướt qua sự khổ sở không nói ra được, nhưng cô vẫn nâng khóe môi lên vẻ quật cường, ép buộc bản thân mình phải dùng ánh mắt khinh thường để nhìn về phía anh.
“Tư Tư...”
Dường như thần trí (tinh thần và lý trí) của anh đã thật sự quay trở về rồi. Nhưng ở dưới ánh sáng mê ly như vậy, trong ánh mắt của cô, trông anh lúc này nhìn vẫn thấy như cũ, tựa như vẫn đang còn lưu luyến...
“Hà tiên sinh.”
Tư Tư nhẹ nhàng thở phào một cái, lúc này hai bàn tay của cô nhẹ nhàng đan mười ngón tay lại với nhau.
“Tôi vẫn nhớ vào một đêm khuya khoắt ở bệnh viện, anh đã từng kể cho tôi nghe câu chuyện tình cảm của anh và người phụ nữ kia. Xem ra, anh rất thích bộ dáng của cô ấy, tôi còn nhớ anh đã từng nói, dáng dấp của tôi rất giống với cô ấy.”
Tư Tư nói xong, không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Hà tiên sinh, người chết không thể sống lại, tôi cũng hiểu rất rõ nỗi khổ sở ở trong lòng của anh. Nếu như anh còn yêu cô ấy, vậy thì anh hãy tiếp tục yên lặng mà yêu. Không phải là tôi cố ý để cho dáng dấp của tôi giống như cô ấy, xin anh không nên để cho cảm xúc của anh bộc lộ ra ở trước mặt của tôi. Lúc này thì anh bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón, một lát sau lại dịu dàng chân thành, một lát nữa lại bày ra sắc mặt khác nữa cho tôi xem. Anh mời tôi tới nơi này là để giúp đỡ cho con gái Nặc Nặc của anh, tôi cũng vậy, tôi đến đây cũng chỉ vì cô bé Nặc Nặc mà thôi. Tôi không muốn khuấy động vào trong sinh hoạt của anh, cũng xin mời anh, hãy phân định cho rõ ràng giữa thực tế và ảo tưởng. Hãy nhìn cho thật kỹ và hãy nhớ rằng, tôi là Cận Tư Tư,là chị gái của Cận Trường Sinh. Nhà họ Cận đã nhận tôi làm con gái nuôi, tôi đã sinh sống ở nước ngoài vài chục năm nay rồi, tôi không phải là Văn Tương Tư, không phải người phụ nữ mà anh đã yêu.”
Cô nói xong, cố nén nhịn lại những cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng mình, cũng không nhìn anh nữa, ép buộc mình xoay người đi lên trên lầu...
Anh đứng đó, vẫn không nói gì, cho đến khi bóng lưng của cô biến mất ở trên bậc thang, anh vẫn đứng ở nơi đó, một mình!
Cô nói rất đúng, là anh quá nhập tâm vào trò đùa này rồi, chính anh lại đang ảo tưởng đến buồn cười.
Vậy đến tột cùng sự thật là thế nào đây? Anh vẫn còn chưa thế nào biết rõ được, ấy vậy mà anh lại bị một người con gái có dáng dấp giống như Tương Tư kia làm cho đầu óc choáng váng đến thất hồn lạc phách.
Hà Dĩ Kiệt, không lẽ tình yêu của mày đối với Tương Tư chẳng qua cũng chỉ nông cạn như vậy, chỉ giới hạn ở trên gương mặt ấy hay sao?
Nếu như cái mà mày yêu thực sự chính là gương mặt của cô ấy, vậy thì trên đời này mày hoàn toàn có thể sẽ tìm được một gương mặt tương tự như thế, không phải sao? Rốt cuộc như vậy là như thế nào, mày đã bị cuốn hút bởi một người phụ nữ khác rồi sao? Thì ra, khi đứng ở trước mặt của cô ấy, người bị lầm đường lạc lỗi lại chính làm mày!
Rốt cuộc như vậy là như thế nào, mày đã bị cuốn hút bởi một người phụ nữ khác rồi sao? Thì ra, khi đứng ở trước mặt của cô ấy, người bị lầm đường lạc lỗi lại chính làm mày!
Cô đã từng hận chính bản thân mình biết bao, hận mình tại sao lại không chịu vùng dậy, hận cuộc sống của mình tại sao lại trống rỗng như vậy, hận tại sao người khác đều có đủ buồn vui giận dỗi yêu thương, mà cô lại giống như là một kẻ ngu đần suốt ngày không buồn không lo...
Cũng đã nhiều lần trong đêm khuya thanh vắng, giữa đêm đen mịt mùng cô đã từng khổ sở suy nghĩ nuốn hồi tưởng lại, rốt cuộc là cô đã quên mất cái gì, cô đã quên lãng cái gì, nhưng thời gian vẫn chỉ là yên lặng chảy xuôi, từ trên mặt của cô, từ trong mái tóc cô, từ mỗi một hơi thở dài bất đắc dĩ trong cô, cứ thế dần dần trôi qua... Sau đó biến mất không còn thấy tăm tích nữa.
Cô không biết có phải là mình đã từng yêu một người như vậy hay không? Cô cũng không thể nhớ được rằng đã từng có ai ôm cô như vậy hay chưa? Cô không thể nhớ được rằng mình đã từng yêu ai chưa, đã từng có người bạn trai nào yên mến cô hay chưa? Cuộc đời của cô, giống như là một tờ giấy trắng, đơn điệu đến mức nhàm chán.
“Tư Tư...” Anh lại nhẹ giọng gọi tên của cô, không, người anh đang gọi chính là Văn Tương Tư kia, không phải là Cận Tư Tư. Người anh đang nghĩ tới là Văn Tương Tư, chứ không phải là Cận Tư Tư. Người mà trong lòng anh vẫn luôn ghi nhớ là con người của Văn Tương Tư, chứ không phải là Cận Tư Tư đang đứng ở trước mặt anh đây...
Không, không phải cô, không phải cô, mặc dù đó lại chính là cô, người đàn ông đã cưỡng chiếm cô, ôm cô vào trong ngực đó là Văn Tương Tư, không phải cô...
Người đàn ông của cô cố chấp hay không cố chấp t, người đàn ông của cô liệu có thể nhớ đến cô cả đời hay không? Người đàn ông của cô, bất kể cô đã gặp phải chuyện gì, liệu anh có thể thay lòng đổi dạ hay không, người đàn ông của cô có thể thích một người phụ nữ khác hay không? Cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ có cuộc sống vô ưu vô lo, không biết trời cao đất rộng, quen sống phóng khoáng, cô không nên bị cuốn vào trong tình yêu của bọn họ...
Đồ của người khác, không thể cầm, huống chi, đây là người đàn ông của người khác... Dù cái người khác đó, là một người chết...
Tư Tư chợt hít sâu một hơi, trở tay hung hăng đẩy anh ra.
Hà Dĩ Kiệt bị cô đẩy ra, lảo đảo lùi về sau mấy bước phải chống tay vào một bên vách tường mới đứng vững được.
Ánh sáng từ ngọn đèn trên tường sâu kín lẳng lặng, rọi vào trên vách tường có dán giấy dán tường hoa văn, tỏa ra vầng sáng dịu dàng.
Trong phòng lúc này trở nên yên tĩnh, giống như không có ai ở chỗ này.
Anh ngạc nhiên nhìn cô, nhưng trong tròng mắt chứa đựng sự mê muội cùng trầm luân lúc nãy cũng dần dần đã có dấu hiệu tỉnh táo lại.
Nơi đáy lòng của Tư Tư chợt lướt qua sự khổ sở không nói ra được, nhưng cô vẫn nâng khóe môi lên vẻ quật cường, ép buộc bản thân mình phải dùng ánh mắt khinh thường để nhìn về phía anh.
“Tư Tư...”
Dường như thần trí (tinh thần và lý trí) của anh đã thật sự quay trở về rồi. Nhưng ở dưới ánh sáng mê ly như vậy, trong ánh mắt của cô, trông anh lúc này nhìn vẫn thấy như cũ, tựa như vẫn đang còn lưu luyến...
“Hà tiên sinh.”
Tư Tư nhẹ nhàng thở phào một cái, lúc này hai bàn tay của cô nhẹ nhàng đan mười ngón tay lại với nhau.
“Tôi vẫn nhớ vào một đêm khuya khoắt ở bệnh viện, anh đã từng kể cho tôi nghe câu chuyện tình cảm của anh và người phụ nữ kia. Xem ra, anh rất thích bộ dáng của cô ấy, tôi còn nhớ anh đã từng nói, dáng dấp của tôi rất giống với cô ấy.”
Tư Tư nói xong, không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Hà tiên sinh, người chết không thể sống lại, tôi cũng hiểu rất rõ nỗi khổ sở ở trong lòng của anh. Nếu như anh còn yêu cô ấy, vậy thì anh hãy tiếp tục yên lặng mà yêu. Không phải là tôi cố ý để cho dáng dấp của tôi giống như cô ấy, xin anh không nên để cho cảm xúc của anh bộc lộ ra ở trước mặt của tôi. Lúc này thì anh bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón, một lát sau lại dịu dàng chân thành, một lát nữa lại bày ra sắc mặt khác nữa cho tôi xem. Anh mời tôi tới nơi này là để giúp đỡ cho con gái Nặc Nặc của anh, tôi cũng vậy, tôi đến đây cũng chỉ vì cô bé Nặc Nặc mà thôi. Tôi không muốn khuấy động vào trong sinh hoạt của anh, cũng xin mời anh, hãy phân định cho rõ ràng giữa thực tế và ảo tưởng. Hãy nhìn cho thật kỹ và hãy nhớ rằng, tôi là Cận Tư Tư,là chị gái của Cận Trường Sinh. Nhà họ Cận đã nhận tôi làm con gái nuôi, tôi đã sinh sống ở nước ngoài vài chục năm nay rồi, tôi không phải là Văn Tương Tư, không phải người phụ nữ mà anh đã yêu.”
Cô nói xong, cố nén nhịn lại những cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng mình, cũng không nhìn anh nữa, ép buộc mình xoay người đi lên trên lầu...
Anh đứng đó, vẫn không nói gì, cho đến khi bóng lưng của cô biến mất ở trên bậc thang, anh vẫn đứng ở nơi đó, một mình!
Cô nói rất đúng, là anh quá nhập tâm vào trò đùa này rồi, chính anh lại đang ảo tưởng đến buồn cười.
Vậy đến tột cùng sự thật là thế nào đây? Anh vẫn còn chưa thế nào biết rõ được, ấy vậy mà anh lại bị một người con gái có dáng dấp giống như Tương Tư kia làm cho đầu óc choáng váng đến thất hồn lạc phách.
Hà Dĩ Kiệt, không lẽ tình yêu của mày đối với Tương Tư chẳng qua cũng chỉ nông cạn như vậy, chỉ giới hạn ở trên gương mặt ấy hay sao?
Nếu như cái mà mày yêu thực sự chính là gương mặt của cô ấy, vậy thì trên đời này mày hoàn toàn có thể sẽ tìm được một gương mặt tương tự như thế, không phải sao? Rốt cuộc như vậy là như thế nào, mày đã bị cuốn hút bởi một người phụ nữ khác rồi sao? Thì ra, khi đứng ở trước mặt của cô ấy, người bị lầm đường lạc lỗi lại chính làm mày!
Rốt cuộc như vậy là như thế nào, mày đã bị cuốn hút bởi một người phụ nữ khác rồi sao? Thì ra, khi đứng ở trước mặt của cô ấy, người bị lầm đường lạc lỗi lại chính làm mày!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook