Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!
-
Chương 97: Tin tức trong bản tin
Edit: V.O
"Alo, alo..."
Điện thoại vang lên hai tiếng, rồi tự động ngắt.
Thịnh Thiên Kim che mặt, trượt từ trên giường ngồi bệt xuống đất, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm sàn nhà.
Hồ Điệp Nhi?
Sao có thể là bà ta?
Sao Hồ Điệp Nhi có thể có số của cô?
Rõ ràng lúc cô rời khỏi Kính thành, cũng đã ném bỏ sim điện thoại trước kia, đổi thành mới rồi.
Hồ Điệp Nhi, sao lại có được?
Vẻ mặt Thịnh Thiên Kim là không thể tin.
Tay trái cô nắm thành nắm đấm, răng nghiến chặt, sự sợ hãi trước nay chưa từng có ập vào lòng.
...
Bản tin tối đó đưa tin, nhà họ Thịnh - hào môn ở Kính thành, sắp đến thành phố M nghỉ phép. Bản tin nêu rõ, đến lúc đó đương gia của Tập đoàn Thịnh Thế - Thịnh Cát An tiên sinh, cũng dẫn phu nhân và con gái của ông đến.
Phóng viên phân tích, lần này Thịnh Cát An tiên sinh tự mình đến thành phố M, có lẽ là kế tiếp Tập đoàn Thịnh Thế tính phát triển sự nghiệp ở thành phố M.
"Bíp..."
Bạch Thận Ngôn tắt TV đi.
Y quay đầu, thấy mặt Thịnh Thiên Kim tái nhợt, ánh mắt dò hỏi.
"Em không sao."
Tay nắm muỗng của Thịnh Thiên Kim hơi dừng lại một chút.
Cô cúi đầu uống canh.
Kết quả, không biết có phải quá căng thẳng hay không, cái muỗng kêu "lạch cạch" một tiếng, rơi vào trong chén, phát ra tiếng vang rõ ràng.
Bạch Thận Ngôn mở miệng, nhưng lại không nói gì.
Y đang đợi, đợi Thịnh Thiên Kim chủ động nói thật với y.
"Em..."
Thịnh Thiên Kim đặt hai tay lên đầu gối, dieendaanleequuydoon – V.O, nắm thành nắm đấm: "Hẳn là anh từng điều tra em đúng không?"
Nói xong, cô ngẩng đầu, nhìn Bạch Thận Ngôn ở đối diện.
"Em không biết, anh đã tra được bao nhiêu." Thịnh Thiên Kim nắm tay thật chặt, mặt thoáng lộ vẻ đấu tranh.
"Cho dù anh tra được bao nhiêu, anh cũng hy vọng, những điều anh biết là từ chính miệng em nói với anh." Bạch Thận Ngôn nói.
Bởi vì điều này có nghĩa, em tình nguyện mở rộng cửa lòng với anh, tình nguyện chấp nhận anh.
Thịnh Thiên Kim nghe xong, ánh mắt thoáng hiện lên ngạc nhiên.
Cô hơi do dự, mới từ từ nói thân phận của mình cho Bạch Thận Ngôn: "Em tên là Thịnh Thiên Kim. Tên này, là ông nội đặt cho em. Ông nội em, chính là đổng sự trưởng tiền nhiệm - Thịnh Lan San của Tập đoàn Thịnh Thế. Em nghĩ, hẳn là anh đã từng nghe nói..."
Tốc độ nói của cô bằng phẳng, nói ra thân thế của mình, chân tướng lần trước đột nhiên bỏ đi, cùng với sau khi trở lại Kính thành, nguyên nhân không liên quan đến y, còn có chuyện bị ba Thịnh Cát An cướp đi di sản dưới trạng thái hôn mê...
Cùng với sau này, cô đang đi trên đường, thiếu chút nữa bị người bắt đi.
Buổi tối ở khách sạn, có người cạy cửa vào.
Cuối cùng, cùng đường, nhận được điện thoại của Lục Du Sinh, lúc đó mới trở lại thành phố M.
...
Cô nói rất nhiều.
Nhưng bên trong, cô tránh đi bệnh tình của cô, cùng với sự uy hiếp của Lục Du Sinh.
Sau khi cô nói xong, căn phòng rơi vào yên lặng.
"Đây, chính là tất cả về em."
Thật lâu sau, cổ họng cô khô cạn, mở miệng: "Nhà họ Thịnh đó, chắc chắn tạm thời em không về được. Hơn nữa bọn họ, hẳn là cũng không muốn nhìn thấy em. Nếu, nếu anh không muốn bị phiền phức, vậy anh có thể chia..."
"Hôm nay em quá mệt rồi."
Cô còn chưa nói xong, đã bị Bạch Thận Ngôn ngắt lời.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Thận Ngôn.
Không biết có phải cô bị ảo giác không, hình như cô thấy được sự tức giận trong ánh mắt Bạch Thận Ngôn.
"Hôm nay em quá mệt rồi."
Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm mắt cô, lặp lại lần nữa: "Bác sĩ nói, em nên nghỉ ngơi nhiều."
"Alo, alo..."
Điện thoại vang lên hai tiếng, rồi tự động ngắt.
Thịnh Thiên Kim che mặt, trượt từ trên giường ngồi bệt xuống đất, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm sàn nhà.
Hồ Điệp Nhi?
Sao có thể là bà ta?
Sao Hồ Điệp Nhi có thể có số của cô?
Rõ ràng lúc cô rời khỏi Kính thành, cũng đã ném bỏ sim điện thoại trước kia, đổi thành mới rồi.
Hồ Điệp Nhi, sao lại có được?
Vẻ mặt Thịnh Thiên Kim là không thể tin.
Tay trái cô nắm thành nắm đấm, răng nghiến chặt, sự sợ hãi trước nay chưa từng có ập vào lòng.
...
Bản tin tối đó đưa tin, nhà họ Thịnh - hào môn ở Kính thành, sắp đến thành phố M nghỉ phép. Bản tin nêu rõ, đến lúc đó đương gia của Tập đoàn Thịnh Thế - Thịnh Cát An tiên sinh, cũng dẫn phu nhân và con gái của ông đến.
Phóng viên phân tích, lần này Thịnh Cát An tiên sinh tự mình đến thành phố M, có lẽ là kế tiếp Tập đoàn Thịnh Thế tính phát triển sự nghiệp ở thành phố M.
"Bíp..."
Bạch Thận Ngôn tắt TV đi.
Y quay đầu, thấy mặt Thịnh Thiên Kim tái nhợt, ánh mắt dò hỏi.
"Em không sao."
Tay nắm muỗng của Thịnh Thiên Kim hơi dừng lại một chút.
Cô cúi đầu uống canh.
Kết quả, không biết có phải quá căng thẳng hay không, cái muỗng kêu "lạch cạch" một tiếng, rơi vào trong chén, phát ra tiếng vang rõ ràng.
Bạch Thận Ngôn mở miệng, nhưng lại không nói gì.
Y đang đợi, đợi Thịnh Thiên Kim chủ động nói thật với y.
"Em..."
Thịnh Thiên Kim đặt hai tay lên đầu gối, dieendaanleequuydoon – V.O, nắm thành nắm đấm: "Hẳn là anh từng điều tra em đúng không?"
Nói xong, cô ngẩng đầu, nhìn Bạch Thận Ngôn ở đối diện.
"Em không biết, anh đã tra được bao nhiêu." Thịnh Thiên Kim nắm tay thật chặt, mặt thoáng lộ vẻ đấu tranh.
"Cho dù anh tra được bao nhiêu, anh cũng hy vọng, những điều anh biết là từ chính miệng em nói với anh." Bạch Thận Ngôn nói.
Bởi vì điều này có nghĩa, em tình nguyện mở rộng cửa lòng với anh, tình nguyện chấp nhận anh.
Thịnh Thiên Kim nghe xong, ánh mắt thoáng hiện lên ngạc nhiên.
Cô hơi do dự, mới từ từ nói thân phận của mình cho Bạch Thận Ngôn: "Em tên là Thịnh Thiên Kim. Tên này, là ông nội đặt cho em. Ông nội em, chính là đổng sự trưởng tiền nhiệm - Thịnh Lan San của Tập đoàn Thịnh Thế. Em nghĩ, hẳn là anh đã từng nghe nói..."
Tốc độ nói của cô bằng phẳng, nói ra thân thế của mình, chân tướng lần trước đột nhiên bỏ đi, cùng với sau khi trở lại Kính thành, nguyên nhân không liên quan đến y, còn có chuyện bị ba Thịnh Cát An cướp đi di sản dưới trạng thái hôn mê...
Cùng với sau này, cô đang đi trên đường, thiếu chút nữa bị người bắt đi.
Buổi tối ở khách sạn, có người cạy cửa vào.
Cuối cùng, cùng đường, nhận được điện thoại của Lục Du Sinh, lúc đó mới trở lại thành phố M.
...
Cô nói rất nhiều.
Nhưng bên trong, cô tránh đi bệnh tình của cô, cùng với sự uy hiếp của Lục Du Sinh.
Sau khi cô nói xong, căn phòng rơi vào yên lặng.
"Đây, chính là tất cả về em."
Thật lâu sau, cổ họng cô khô cạn, mở miệng: "Nhà họ Thịnh đó, chắc chắn tạm thời em không về được. Hơn nữa bọn họ, hẳn là cũng không muốn nhìn thấy em. Nếu, nếu anh không muốn bị phiền phức, vậy anh có thể chia..."
"Hôm nay em quá mệt rồi."
Cô còn chưa nói xong, đã bị Bạch Thận Ngôn ngắt lời.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Thận Ngôn.
Không biết có phải cô bị ảo giác không, hình như cô thấy được sự tức giận trong ánh mắt Bạch Thận Ngôn.
"Hôm nay em quá mệt rồi."
Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm mắt cô, lặp lại lần nữa: "Bác sĩ nói, em nên nghỉ ngơi nhiều."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook