Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
Chương 181: Từng có một người yêu tôi như sinh mạng (1)

Anh xem đời này anh gặp tôi đen đủi thế nào! Anh nên được hưởng những thứ tốt hơn, hạnh phúc hơn, kiếp sau nên gặp được một cô gái tốt, sống một cuộc sống thật tốt, ngàn vạn lần đừng nhớ cô gái tên Đậu Đậu, cô ấy sẽ đem đến bất hạnh cho anh!

Nhớ chưa?

Loan Đậu Đậu mở mắt, xung quanh phòng vắng lặng, ngoài phòng ánh đèn sáng trưng, cũng không gọi “Thạch Lãng”……Ngồi dậy, cổ họng bỏng rát, nghiêng đầu nhìn ánh sáng chiếu qua cửa kính, khóe miệng mấp máy, chỉ cảm thấy cổ họng rất đau, đầu hơi choáng váng, rốt cuộc cô ngủ đã bao lâu rồi?

Ánh đèn chợt sáng lên, Thạch Thương Ly đứng ở cửa thấy cô tỉnh, ánh mắt lo lắng trở thành hư không, bước nhanh tới bên cạnh cô “Bảo bối, cuối cùng em cũng tỉnh.”

“Em……” Loan Đậu Đậu mở miệng, lại không nhịn được ho khan, giọng của cô còn vang hơn cả giọng đàn ông.

Thạch Thương Ly vỗ vỗ vai cô, thuận tay cầm ly nước cạnh giường đưa cho cô, Đậu Đậu uống một ngụm nước, giọng nói lúc này mới đỡ hơn một chút. Thạch Thương Ly như biết cô muốn nói gì, vỗ vai cô, dịu dàng nói: “Em hôn mê trong phòng phẫu thuật, sốt cao ba ngày ba đêm, bác sĩ cũng bó tay. Em vẫn kêu Bọ Hung, khóc không ngừng, hôn nay là tối ngày thứ tư, may mắn là em hạ sốt.”

Thì ra cô hôn mê bốn ngày, cô sốt sao? Sao một chút cảm giác cũng không có. Chỉ giống như mơ một giấc mơ…..

Nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Bọ Hung…….”

Ánh mắt Thạch Thương Ly khẽ động, dùng sức nắm chặt hai tay cô, thì thầm: “Xin lỗi, anh không đợi em tỉnh lại đã đưa đi hỏa thiêu rồi. Ông nội nói nên xử lý sớm thì tốt hơn, chọn xong mộ rồi, chiều nay hạ huyệt.”

Loan Đậu Đậu chết lặng nhìn hắn, cũng không trách hắn, chỉ cúi đầu, không nói một lời. Thật ra như vậy cũng tốt, không cần nhìn bộ dáng hắn ta ngủ say không để ý đến cô, có lẽ sẽ bớt đau lòng hơn.

Người đã mất, đời còn dài, cô không thể vì sự ra đi của Thạch Lãng mà không gượng dậy được. Thạch Thương Ly, tiểu thối đều cần cô, cô không thể tự ép mình như trước……

“Em trách anh sao?” Thạch Thương Ly thấy cô cúi đầu không nói lời nào cho là cô tức giận “Anh không cho em nhìn cậu ấy lần cuối.”

Loan Đậu Đậu lắc đầu, thật ra thì có nhìn lần cuối hay không cũng không quan trọng, bởi vì Thạch Lãng sẽ vĩnh viễn sống trong lòng cô.

Thạch Thương Ly xoa xoa đầu cô, thở dài: “Anh đi nấu cho em ít đồ ăn, em nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta cùng tiểu thối đến tiễn cậu ấy được không?”

Loan Đậu Đậu gât đầu chứ chưa nói chuyện.

Thạch Thương Ly cũng không ép cô, giờ phút này tâm tình ai cũng đều không dễ chịu.

Ông trời như biết hôm nay bọn họ đến tiễn Thạch Lãng, mưa dầm liên tục, mưa phùn lất phất rơi trên người bọn họ, lạnh lẽo nhưng cũng mềm mại. Trên cành cây quạ đen một tiếng một tiếng kêu, tiếng kêu bi thương như đang nhắc nhở mọi người, chỗ nào cũng có người chết, nơi đây đang tiến hành một lễ an tang. Tất cả mọi người đều mặc đồ đen, cơ thể gầy gò của Đậu Đậu bị bao quanh bởi quần áo màu đen càng làm lộ ra vẻ mỏng manh, đứng trược bia mộ, nhìn hình dán trên bia mộ, khuôn mặt cười rạng rỡ của Thạch Lãng……

Người người cầm trên tay một đóa hoa Bách Hợp thay phiên tiến lên đặt trước mộ, cúi người thật lâu, ánh mắt tràn đầy đau đớn.

Loan Đậu Đậu đem hoa đặt trước mộ, quỳ gối trước bia mộ, bàn tay lưu luyến vuốt ve hình dáng hắn ta, khóe miệng hiện lên nụ cười, khàn giọng nói: “Bọ Hung, thiên đường có rất nhiều mỹ nữ, anh chú ý một chút, đừng chơi đến hư thận, tôi không thể gửi thuốc cho anh! Mẹ tôi rất xinh đẹp, anh có nhìn thấy thì không cho phép đùa giỡn, phải kính trọng, phải giúp tôi chào bà ấy. Tôi không lo ở đó không có ai chăm sóc anh, ai bảo bộ dáng anh còn đẹp hơn cả con gái, cá tính như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều mỹ nữ ngã vào anh, chăm sóc anh cẩn thận. Tôi mơ thấy anh khắc tên tôi trên cây, anh thật khốn kiếp, đời này hại tôi chưa đủ sao? Còn muốn dọa tôi kiếp sau sao? Ha ha……Tôi không cần! Đời sau tôi muốn tìm một người hiền thục không muốn gặp lại cái người cá tính như anh…….”

“Bọ Hung, nếu như anh rất nhớ tôi…..vậy thì về trong giấc mơ nói chuyện cùng tôi, dù sao tôi cũng sẽ không nói với Thạch Thương Ly, anh ấy không biết sẽ không ghen. Tôi nhớ anh nói, sẽ không nhớ những việc anh làm với tôi, như vậy tôi sẽ không cảm thấy không chịu nổi.”

“Bọ Hung, nếu như trên thiên đường có gặp được cô gái nào tốt anh hãy theo đuổi, đừng kiêu ngạo! Nếu không muốn ngàn năm cô độc đáng thương!”

“Bọ Hung, tiểu thối sau này phải gọi anh là gì? Tôi rất rối loạn…..Khi nào thì anh quay lại nói cho tôi biết…….”

Bọ Hung…….

Bọ Hung, rời khỏi tôi có phải anh vui vẻ hơn một chút không?

Kỳ Dạ đứng cạnh Thẩm Nghịch khóc sưng mắt không nói nên lời. Ông Thạch vốn dĩ còn vài sợi tóc đen, sau khi biết Thạch Lãng chết chỉ trong một thời gian ngắn cả đầu trắng phau, giờ phút này thực sự là “Tóc trắng xóa”. Thạch Thương Ly ôm tiểu thối đứng bên cạnh nhìn Loan Đậu Đậu thật là đau lòng……

Trên đường trở về, Đậu Đậu biết đã bắt được tên tài xế gây chuyện, người kia không phải ai khác chính là Hàn Tĩnh độc ác! Là cô ta muốn lái xe tung chết Kỳ Dạ, lại không ngờ tới Đậu Đậu bảo vệ Kỳ Dạ, càng không nghĩ tới cuối cùng Thạch Lãng cũng quên mình cứu hai người bọn họ!

Bây giờ Hàn Tĩnh bị khởi tố với tội “Cố ý mưu sát”, trước mắt vị án vẫn đang trong thời gian thụ lý, bởi vì dù sao cô ta cũng là phụ nữ có thai, hơn nữa thần kinh không ổn định, bác sĩ nói tinh thần cô ta có vấn đề cho nên nấu xét xử thì cô ta sẽ có thể lấy lý do bệnh mà thoát án.

Loan Đậu Đậu nhìn lướt qua Thẩm Nghịch, giọng nói lạnh nhạt: “Cô ta có vấn đề về tinh thần thật đúng lúc.”

Thẩm Nghịch biết cô nói cho anh ta nghe, anh ta không nghĩ tới Hàn Tĩnh lại có thể làm những chuyện như vậy, thở dài, nắm chặt tay Kỳ Dạ, giọng nói trầm thấp: “Tôi sẽ không giúp cô ấy tìm luật sư, cô ấy làm sai phải tự mình gánh chịu! Hơn nữa, tôi và cô ấy đã sớm không còn gì.”

Loan Đậu Đậu nhìn Kỳ Dạ, mặc dù Kỳ Dạ đeo kính mát không thấy mắt nhưng có thể nghĩ Thạch Lãng chết bởi vì cậu. Rũ mắt, khẽ nói: “Chuyện cho tới bây giờ, tôi cảm thấy cũng không cần phải giấu anh nữa. Kỳ Dạ cầu xin Hàn Tĩnh sinh con cho anh, vì thế trả Hàn Tĩnh mười triệu đô la, còn quỳ gối trước mặt cô ta……”

“Đậu Đậu!” Kỳ Dạ nhíu mày, kêu đau một tiếng. Những thứ này cậu tuyệt đối không muốn cho Thẩm Nghịch biết!

Thẩm Nghịch ngẩn người, nghiêng người nhìn chằm chằm Kỳ Dạ, nắm chặt tay, nhíu mày. Đây vẫn là chuyện cậu giấu diếm sao?

“Làm sao em lại ngu ngốc như vậy? Anh căn bản không cần đứa bé kia! Anh có em là được rồi!”

Kỳ Dạ mím môi nhỏ giọng nói: “Nhưng em muốn đứa bé, đó là con anh!”

“Kỳ Dạ!” Thẩm Nghịch trầm giọng gọi cậu……Tâm tư phức tạp nhưng không biết nên nói gì. Kỳ Dạ ngốc nghếch, sao lại luôn vì anh ta mà làm những việc ngu ngốc!

Anh ta không cần đứa bé, chỉ cần có Kỳ Dạ bên cạnh như vậy là được rồi! Cuộc đời này không còn gì phải hối tiếc…..

Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nói với Thạch Thương Ly: “Sắp xếp một chút, em muốn gặp Hàn Tĩnh.”

Thạch Thương Ly khẽ nhíu mày, không nghĩ tới cô muốn gặp Hàn Tĩnh, thấy cô chắc chắn gật đầu: “Được, anh sẽ sắp xếp.”

Loan Đậu Đậu không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe càng ngày càng đi ra Thạch Lãng……

Không khí trong xe hoàn toàn yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ có tiểu thối chưa biết gì hai mắt tròn xoe, không ngừng nhìn quanh xe, làm sao cũng không nhìn thấy anh chàng đẹp trai kia đâu!

Buổi chiều Loan Đậu Đậu dọn dẹp đồ, chợt chuông cửa vang lên, mở cửa thấy một người mặc tây trang màu đen, ánh mắt hào hoa phong nhã.

“Xin hỏi cô là Loan Đậu Đậu phải không?” Anh ta mở miệng hỏi.

Loan Đậu Đậu gật đầu: “Vâng, anh là?”

Anh ta vươn tay tự giới thiệu bản thân: “Xin chào cô Loan, tôi là luật sư của Thạch Lãng, lúc trước anh ấy có đến nhờ tôi xử lý một số chuyện. Ngày hôm qua nghe thấy chuyện của anh ấy cảm thấy vô cùng tiếc. Hôm nay tìm cô hy vọng có thể làm xong chuyện mà Thạch Lãng giao.”

“Ai vậy?” Thạch Thương Ly từ phòng bếp đi ra.

Loan Đậu Đậu cầm tay anh ta “Xin chào.” Vừa quay đầu về phía Thạch Thương Ly giải thích: “Là luật sư của Thạch Lãng nói có chuyện cần làm.”

“Vào đi.” Thạch Thương Ly khách khí bắt tay anh ta, cùng Đậu Đậu mời anh ta vào phòng.

“Tôi họ Dương, là luật sư của Thạch Lãng. Trước khi đi Thạch Lãng giao cho tôi một chuyện, không nghĩ tới anh ấy lại rời đi nhanh như vậy, hơn nữa còn là như thế.” Luật sư Dương có chút tiếc hận.

Loan Đậu Đậu cùng Thạch Thương Ly mờ mịt nhìn nhau, tò mò hỏi: “Thạch Lãng giao cho anh chuyện gì? Có quan hệ gì với chúng tôi?”

Luật sư Dương nhìn Thạch Thương Ly, giọng nói uyển chuyển: “Nói đúng ra là có quan hệ với cô Loan.”

“Tôi?” Loan Đậu Đậu càng mờ mịt.

Luật sư Dương lấy trong túi ra một xấp tài liệu đưa cho cô: “Đây là tài liệu lúc còn sống Thạch Lãng đã ký, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tất cả tài sản, tiền mặt, cổ phiếu, bất động sản tất cả đều do cô thừa kế.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương