Một chuỗi lời nói thật dài một tấc lại muốn tiến một thước của Lương Thần còn chưa nói xong, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở đối diện anh liền ngẩng đầu, lạnh buốt nhìn về phía anh, Lương Thần lập tức ngậm miệng, sau một lúc lâu, câu môi với Cảnh Hảo Hảo, vừa cười cười, gắp một khối trứng chiên, đặt ở trong dĩa của Cảnh Hảo Hảo, nói: "Hảo Hảo, ăn nhiều một chút."

Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần vừa rồi còn dương dương đắc ý diễu võ dương oai, hiện tại lại bởi vì một đạo ánh mắt của mình liền thành thật như vậy, nhịn không được liền câu môi nở nụ cười.

Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo cong khóe môi lên, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

......

Hai người yên lặng không tiếng động ăn cơm.

Lúc sắp ăn xong, Cảnh Hảo Hảo nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu, nhìn Lương Thần, mở miệng nói: "Em cũng không phải là không muốn đi lĩnh chứng với anh."

Đáy lòng Lương Thần đang nghĩ vấn đề này, chỉ là thật không biết nên mở miệng như thế nào, không nghĩ tới Cảnh Hảo Hảo lại giành trước một bước nói ra.

Anh ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo, không nói gì.

Cảnh Hảo Hảo hít sâu một hơi, mới nói ra lo lắng nói đáy lòng của mình: "Lương Thần, em muốn gả cho anh, em cũng biết, anh muốn kết hôn với em, nhưng kết hôn không giống như nói chuyện yêu đương, không phải anh tình em nguyện là có thể thành chuyện đương nhiên, kết hôn là vấn đề hai gia đình, nhà của em chỉ có một mình em, mà anh không giống với em, ba mẹ của anh, người nhà của anh, bọn họ chưa chắc nguyện ý để cho em gả cho anh."

Hóa ra, Hảo Hảo của anh là đang lo lắng vấn đề này?

Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo, rất nghiêm túc hỏi: "Hảo Hảo, em xác định lời nói vừa rồi của em đều là thật lòng ư? Em rất muốn gả cho anh?"

Cảnh Hảo Hảo không hề do dự gật gật đầu.

Lương Thần nháy mắt cảm thấy đáy lòng cực kỳ vui vẻ: "Em đã muốn gả cho anh, anh cũng rất muốn cưới em, như vậy chúng ta nhất định là phải kết hôn."

"Kết thế nào? Ba mẹ anh sẽ đồng ý sao?" Lúc Cảnh Hảo Hảo nói ra những lời này, ngữ khí có vẻ có chút lực bất tòng tâm:"Lương Thần, kết hôn thật sự không phải đơn giản như anh nói vậy."

"Chỉ đơn giản như vậy." Lương Thần buông thìa trong tay xuống, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc nói: "Hảo Hảo, đối với anh mà nói, giữa hai người chúng ta, chuyện khó nhất trên thế giới này, là khiến cho em yêu anh, hiện tại khó khăn này cũng đã trôi qua, vậy anh còn có thể sợ khó khăn gì? Cho nên, em yên tâm, việc này, giao cho anh xử lý."

Cho dù Lương Thần nói chắc chắc và có trách nhiệm như vậy, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn không cảm thấy chút phấn khích nào.

Cô dùng sức nắm cái thìa, nhìn Lương Thần giật giật môi.

Lương Thần xoay người, vẫy vẫy tay với Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo đứng lên, vòng qua bàn ăn đi tới trước mặt anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương