Lương Thần nhìn chằm chằm hành động của Cảnh Hảo Hảo, nhíu mi tâm, sau đó không nhanh không chậm quay đầu, nhìn hai người đứng cách đó không xa, ngữ khí không mặn không nhạt chào hỏi: "Chị dâu."

Từ sau chuyện kia của Cảnh Hảo Hảo, tuy rằng tình cảm anh em của Lương Viễn và Lương Thần cũng không có yếu bớt, nhưng Lương Thần vẫn luôn đối nghịch với Lương Viễn.

Cho nên lần này mở miệng chào hỏi, cũng chỉ là gọi "Chị dâu".

Lương Viễn đã quen Lương Thần xem nhẹ chính mình, cũng không để ý đứng ở nơi đó với vợ, mặt mang theo nụ cười công thức yếu ớt.

Ở đây không ít người quen biết Lương Viễn, đều đứng lên, chào hỏi với Lương Viễn.

Lương Viễn và vợ anh được người sắp xếp ngồi xuống bàn thịt nướng.

Vợ Lương Viễn nhìn Lương Thần, cười tủm tỉm nói: "A Thần, chị ngược lại đã lâu không gặp chú, nghe nói hôm nay chú tới tham gia hôn lễ, chị tìm chú nửa ngày, mới tìm được chú."

Vợ Lương Viễn vừa mới nói đến đây, liền nhìn thấy sắc mặt chồng ngồi ở bên người mình trở nên có chút khó coi.

Vợ Lương Viễn hoài nghi nghiêng đầu một chút, nhìn theo tầm mắt của chồng mình, sau đó chống lại khuôn mặt của Cảnh Hảo Hảo. 🚎🚎

Từ sau năm trước Cảnh Hảo Hảo rời đi, người nhà cũ nhà họ Lương, cũng không còn nghe nói qua tin tức gì về cô nữa, mọi người đều nghĩ đến, Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đã muốn cắt đứt không còn một mảnh.

Hiện tại, đột nhiên chạm mặt Cảnh Hảo Hảo, vợ Lương Viễn sợ run rẩy một chút, sau đó nhìn thấy người chung quanh rất nhiều, nghĩ đến đó dù sao cũng là chuyện của nhà họ Lương bọn họ, không thể thất thố lộ ra sơ hở, vì thế lập tức vụng trộm đẩy đùi của chồng mình một chút, trực tiếp chuyển hướng không khí: "Đúng lúc thấy các người tán gẫu thật sự vui vẻ, đang nói chuyện gì?"

"Lương phu nhân, chúng ta tán gẫu chuyện bạn gái của Lương tổng."

"Lương tổng có bạn gái, cô biết không? Lương phu nhân?"

Vợ Lương Viễn lại hơi sửng sốt một chút, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần, cảm thấy mơ hồ hiểu được một chút gì đó, dư quang khóe mắt nhìn thấy sắc mặt chồng mình trở nên càng khó nhìn, vợ Lương Viễn mím môi cười cười, khôn khéo đẩy về phía Lương Thần chế nhạo mở miệng nói: "A Thần, có bạn gái, cũng không nói cho chị dâu một tiếng."

"Hóa ra Lương phu nhân còn chưa biết chuyện Lương tổng có bạn gái!"

"Vậy xem ra Lương tổng tạm thời còn chưa tính kết hôn."

Lương tổng nghe từng câu từng lời của những người khác, bưng ly rượu, mím môi cười cười, ngẩng đầu, nói: "Tôi và bạn gái tôi, giữa hai người chúng tôi, có cưới hay không chưa bao giờ quyết định bởi tôi, mà ở chỗ bạn gái tôi có lấy chồng hay không."

Những lời này Lương Thần đã từng trả lời lại vào lúc Kiều Ôn Noãn từng khoe khoang chính mình có thể gả cho Thẩm Lương Niên.

Lúc đó, anh thật sự còn chưa có ý thức kết hôn qua cả đời với Cảnh Hảo Hảo.

Nhưng hiện tại, lúc anh nói những lời này, nhiều thêm một tia chân thành và thiệt tình.

Cảnh Hảo Hảo đương nhiên nhớ kỹ những lời này, cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần, sau đó liền nhìn đến Lương Viễn ngồi bên người anh, sắc mặt có chút lãnh đạm, Cảnh Hảo Hảo theo bản năng mấp máy môi, cúi đầu xuống.

Người bên cạnh, hoàn toàn không có phát hiện sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa Lương Thần, Lương Viễn, cùng với Cảnh Hảo Hảo, lời nói vẫn đang quay chung quanh trò chuyện về đề tài bạn gái Lương Thần.

"Lương tổng cũng thật thâm tình."

"Cứ như vậy, tôi ngược lại càng cảm thấy hứng thú với bạn gái của Lương tổng."

"Lương tổng, tình yêu của ngài với bạn gái của ngài, nhất định rất đẹp?"

Lương Thần nhìn thấy bộ dáng bị kinh hách của Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng hơi có chút không vui, cố ý bình tĩnh ung dung mở miệng ngay trước mặt Lương Viễn.

Tình yêu của tôi và bạn gái tôi, nói như thế nào......" Lương Thần chỉ mở bước đầu, liền dừng lại.

Nếu là nói, vừa rồi anh thật là muốn bày ra cho anh cả mình xem, như vậy hiện tại, anh là thật sự dụng tâm suy nghĩ.

Suy nghĩ hồi lâu, Lương Thần mới ngữ điệu thanh nhã mở miệng nói: "Ở trước khi tôi chưa gặp bạn gái, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ yêu thương một người."

Không biết có phải ngữ khí của Lương Thần quá mức nghiêm túc hay không, hiện trường trong nháy mắt trở nên im lặng.

Lương Thần cách ánh đèn mê ly bên ngoài, nhìn Cảnh Hảo Hảo trước mặt, chậm rãi tiếp tục nói: "Vào lúc tôi yêu bạn gái của tôi, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ mất đi cô ấy."

Lương Thần giơ ly rượu, uống một ngụm rượu, mới nói: "Vào lúc tôi mất đi bạn gái của tôi, tôi chưa từng nghĩ tới buông tha tình yêu với cô ấy."

Chỉ có ba câu đơn giản, có lẽ người khác chỉ cảm thấy, người đàn ông này rất thâm tình.

Nhưng Cảnh Hảo Hảo cũng hiểu được, anh dùng ba câu này, đơn giản mà lại chính xác miêu tả ra tất cả của anh và cô.

Câu đầu tiên, nói là một đoạn thời gian lúc ban đầu cô bị anh cưỡng bức, ở lại bên người của anh.

Câu thứ hai, nói là đoạn thời gian anh yêu cô, cô lại nhiều lần rời đi từ bên người anh.

Câu thứ ba, nói là đoạn thời gian anh và cô không còn quan hệ, nhưng anh vẫn yên lặng canh giữ ở bên người cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương