Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
-
Chương 772: Cầu hôn [15]
Lương Thần nhẹ nhàng nhắn mi tâm lại, theo bản năng đứng lên, muốn đi vào siêu thị tìm kiếm Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên có một chiếc xe, liền dừng ở bên người anh, trong cửa xe vốn hạ xuống, truyền đến âm điệu Lương Thần quen thuộc: "A Thần?"
Lương Thần nghiêng đầu, nhìn thấy mẹ ngồi trong xe, dừng một chút, mở miệng: "Mẹ."
Mẹ Lương Thần thò đầu ra khỏi cửa kính xe, quan sát trên dưới xe đạp Lương Thần một chút: "Sao con lại cưỡi một chiếc xe đạp?"
Lương Thần trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề của mẹ, tự mình hỏi: "Sao mẹ lại ở chỗ này?"
"Buổi chiều mẹ đi hội sở của dì Phương con, hiện tại chuẩn bị về nhà."
Lương Thần khẽ gật đầu, trầm mặc một lát, nói: "Vậy trên đường về nhà mẹ chậm một chút."
"Có thời gian, nhớ trở về nhà cũ chơi."
Lương Thần "dạ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết, sau đó nói với tài xế: "Lái xe chú ý an toàn."
......
Lương Thần đứng ở ven đường, vẫn nhìn xe của mẹ rời đi, sau đó nghiêng đầu, mới nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo lén lút thò đầu ra từ trong siêu thị dò xét một chút, sau khi xác định xe đi xa, cô mới mở bước chân, vội vàng chạy tới, đưa kem đã mua cho anh.
Lương Thần nhìn kem, không có nhận lấy.
Vừa rồi anh còn đang buồn bực, sao cô lại đột nhiên trốn trở về, hóa ra là thấy được mẹ của anh.
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, lột vỏ kem ra, đưa cho Lương Thần một lần nữa.
Mặt mày Lương Thần lóe lên hai cái, lúc này mới nâng tay lên, nhận lấy.
......
Trên đường trở về, hai người không nói chuyện nhiều với nhau.
Ăn xong cơm tối, Lương Thần vẫn giống như trước, liều chết triền miên với Cảnh Hảo Hảo, chỉ là đêm nay anh làm có chút gấp, cũng có chút dùng sức, ép buộc hồi lâu, vẫn bị vây trong trạng thái hưng phấn như trước.
Cảnh Hảo Hảo mệt thở hồng hộc, ngữ khí yếu ớt trằn trọc cầu xin tha thứ, Lương Thần nhìn nước mắt nơi khóe mắt của Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới tốc độ nhanh hơn, để cho chính mình chấm dứt.
Cảnh Hảo Hảo mệt ngồi phịch ở trong lòng anh, chưa đến một phút đồng hồ, liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, nhưng không có một chút buồn ngủ, trong đầu anh vẫn hiện lên Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong siêu thị, khi nhìn thấy xe của mẹ anh, biểu tình liền kinh ngạc và thất kinh tránh né đi.
......
Ngày hôm sau là hôn lễ của nữ minh tinh của công ty giải trí TS.
Địa điểm tổ chức hôn lễ, ở trong một trang viên tư nhân vùng ngoại thành của thành phố Giang Sơn, thời gian là tám giờ tối.
Nữ minh tinh kia gả cho phú nhị đại danh môn quý tộc của thành phố Giang Sơn, trước khi Cảnh Hảo Hảo xuất phát, cố ý hỏi Lương Thần một câu, người nhà họ Lương, ngoại trừ anh còn có người nào nhận được thiệp cưới hay không?
Lúc ấy Lương Thần đang đứng ở trong toilet đánh răng, nghe được vấn đề này của Cảnh Hảo Hảo, động tác của anh hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục không nhanh không chậm chà răng, đợi khi anh súc miệng xong, đặt bàn chải đánh răng ở trong ly súc miệng, mới mở miệng nói với Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa toilet, vẫn chưa rời khỏi: "Anh cả chị dâu hẳn là sẽ đi qua đó."
Lương Viễn?
Cảnh Hảo Hảo nghe câu này, trong nháy mắt nghĩ đến người đàn ông lãnh khốc từng điều tra rõ ràng chính mình, đến bức mình rời đi, theo bản năng sợ run cả người.
"Làm sao vậy?" Lương Thần cầm khăn mặt, lau lau khóe môi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo chưa bao giờ nói cho Lương Thần biết chuyện lúc trước Lương Viễn buộc chính mình rời đi, bởi vì, cô không muốn châm ngòi quan hệ anh em của bọn họ, hiện tại cô càng không thể nói cho Lương Thần biết.
Cảnh Hảo Hảo dừng trong chốc lát, khuôn mặt cười yếu ớt lắc lắc đầu với Lương Thần, nói: "Không có việc gì."
Sau đó, Cảnh Hảo Hảo vừa cười cười, thoạt nhìn rất là thoải mái nói: "Bữa sáng nấu xong rồi, đến ăn cơm đi."
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền xoay người, dẫn đầu rời khỏi toilet.
Lương Thần chậm rãi cầm khăn mặt lau mặt của mình, nhìn chằm chằm bóng dáng Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt hơi lóe lên, thật lâu sau, mới đưa khăn mặt treo ở trên cái giá, đi ra toilet.
Lương Thần nghiêng đầu, nhìn thấy mẹ ngồi trong xe, dừng một chút, mở miệng: "Mẹ."
Mẹ Lương Thần thò đầu ra khỏi cửa kính xe, quan sát trên dưới xe đạp Lương Thần một chút: "Sao con lại cưỡi một chiếc xe đạp?"
Lương Thần trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề của mẹ, tự mình hỏi: "Sao mẹ lại ở chỗ này?"
"Buổi chiều mẹ đi hội sở của dì Phương con, hiện tại chuẩn bị về nhà."
Lương Thần khẽ gật đầu, trầm mặc một lát, nói: "Vậy trên đường về nhà mẹ chậm một chút."
"Có thời gian, nhớ trở về nhà cũ chơi."
Lương Thần "dạ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết, sau đó nói với tài xế: "Lái xe chú ý an toàn."
......
Lương Thần đứng ở ven đường, vẫn nhìn xe của mẹ rời đi, sau đó nghiêng đầu, mới nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo lén lút thò đầu ra từ trong siêu thị dò xét một chút, sau khi xác định xe đi xa, cô mới mở bước chân, vội vàng chạy tới, đưa kem đã mua cho anh.
Lương Thần nhìn kem, không có nhận lấy.
Vừa rồi anh còn đang buồn bực, sao cô lại đột nhiên trốn trở về, hóa ra là thấy được mẹ của anh.
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, lột vỏ kem ra, đưa cho Lương Thần một lần nữa.
Mặt mày Lương Thần lóe lên hai cái, lúc này mới nâng tay lên, nhận lấy.
......
Trên đường trở về, hai người không nói chuyện nhiều với nhau.
Ăn xong cơm tối, Lương Thần vẫn giống như trước, liều chết triền miên với Cảnh Hảo Hảo, chỉ là đêm nay anh làm có chút gấp, cũng có chút dùng sức, ép buộc hồi lâu, vẫn bị vây trong trạng thái hưng phấn như trước.
Cảnh Hảo Hảo mệt thở hồng hộc, ngữ khí yếu ớt trằn trọc cầu xin tha thứ, Lương Thần nhìn nước mắt nơi khóe mắt của Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới tốc độ nhanh hơn, để cho chính mình chấm dứt.
Cảnh Hảo Hảo mệt ngồi phịch ở trong lòng anh, chưa đến một phút đồng hồ, liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, nhưng không có một chút buồn ngủ, trong đầu anh vẫn hiện lên Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong siêu thị, khi nhìn thấy xe của mẹ anh, biểu tình liền kinh ngạc và thất kinh tránh né đi.
......
Ngày hôm sau là hôn lễ của nữ minh tinh của công ty giải trí TS.
Địa điểm tổ chức hôn lễ, ở trong một trang viên tư nhân vùng ngoại thành của thành phố Giang Sơn, thời gian là tám giờ tối.
Nữ minh tinh kia gả cho phú nhị đại danh môn quý tộc của thành phố Giang Sơn, trước khi Cảnh Hảo Hảo xuất phát, cố ý hỏi Lương Thần một câu, người nhà họ Lương, ngoại trừ anh còn có người nào nhận được thiệp cưới hay không?
Lúc ấy Lương Thần đang đứng ở trong toilet đánh răng, nghe được vấn đề này của Cảnh Hảo Hảo, động tác của anh hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục không nhanh không chậm chà răng, đợi khi anh súc miệng xong, đặt bàn chải đánh răng ở trong ly súc miệng, mới mở miệng nói với Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa toilet, vẫn chưa rời khỏi: "Anh cả chị dâu hẳn là sẽ đi qua đó."
Lương Viễn?
Cảnh Hảo Hảo nghe câu này, trong nháy mắt nghĩ đến người đàn ông lãnh khốc từng điều tra rõ ràng chính mình, đến bức mình rời đi, theo bản năng sợ run cả người.
"Làm sao vậy?" Lương Thần cầm khăn mặt, lau lau khóe môi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo chưa bao giờ nói cho Lương Thần biết chuyện lúc trước Lương Viễn buộc chính mình rời đi, bởi vì, cô không muốn châm ngòi quan hệ anh em của bọn họ, hiện tại cô càng không thể nói cho Lương Thần biết.
Cảnh Hảo Hảo dừng trong chốc lát, khuôn mặt cười yếu ớt lắc lắc đầu với Lương Thần, nói: "Không có việc gì."
Sau đó, Cảnh Hảo Hảo vừa cười cười, thoạt nhìn rất là thoải mái nói: "Bữa sáng nấu xong rồi, đến ăn cơm đi."
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền xoay người, dẫn đầu rời khỏi toilet.
Lương Thần chậm rãi cầm khăn mặt lau mặt của mình, nhìn chằm chằm bóng dáng Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt hơi lóe lên, thật lâu sau, mới đưa khăn mặt treo ở trên cái giá, đi ra toilet.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook