Tổng Giám Đốc Đại Nhân
-
Chương 10
-Oa….. Oa….
Tiếng khóc nỉ non vang dội không dứt, đời thứ tư của nhà họ Nghiêm là Lân nhi đã được ba tháng, người ngoài chờ xem trò hay cũng đã quá ba tháng, nhưng đến nay bi kịch vẫn chưa xảy ra, tuy rằng rất xin lỗi người xem nhưng đối với nhà họ Nghiêm là niềm hạnh phúc đến cực điểm.
Trong lòng ôm con đang khóc, Chân Như Ý nhẹ nhàng dỗ dành, hy vọng con có thể để lại chút mặt mũi cho mình, nhưng đáng tiếc bé không hãnh diện, tiếng khóc vang dội như sắp làm sập nóc nhà mà vang lên tận trời cao.
-Đưa cho ta nào!
Bên cạnh là Nghiêm lão phu nhân đau lòng, muốn ôm chắt của mình.
Nói cũng kỳ lạ, khi bà vừa mới ôm thì bé lập tức nín khóc mỉm cười, làm cho mẹ nó trừ việc há hốc mồm ra còn vô cùng bất bình, tức giận.
-Chuyện gì thế này?
Chân Như Ý bất mãn nói thầm.
-Không có lý cháu ôm liền khóc còn bà nội ôm liền cười meo meo, tên nhóc này rõ ràng muốn đối đầu với cháu!
Đáng giận thật! Từ sau khi sinh con, con bị cô ôm đều khóc mà khi bà nội ôm lại cười cười, hơn nữa lúc nào cũng đúng, thật sự làm cho người ta chán nản.
-Ha ha…. Chắt nội có duyên với ta thôi!
Đối với tình huống quái dị này, Nghiêm lão phu nhân thật sự vui vẻ, mỗi ngày ôm chắt nội đều vui cười đến ngất trời, nếu không phải Nghiêm Sĩ Tuyển sợ bà mệt, chỉ sợ là cả ngày bà đều muốn ôm chắt về phòng cùng nhau đi ngủ.
Ba tháng ở bên con chẳng có tiến triển gì, Chân Như Ý chỉ có thể nhìn cụ nội và chắt nội hòa thuận vui vẻ, trong lòng đầy ấm ức, vừa hay ba nó trở về từ công ty, lập tức vội vàng ra đón.
-Em muốn đi làm, dù sao con cũng không cần em!
Yêu cầu một cách bi phẫn, thuận tiện tố cáo.
Nghe vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển vừa trở về liền nụ cười, gật đầu đồng ý đầy sảng khoái:
-Được thôi!
A…. Cô và con như có “ân oán tình cừu”, ba tháng nay, mọi việc đều trong mắt hắn, trừ việc than phiền ra, thiếu chút nữa người ngoài lại tuyên bố nhà họ Nghiêm có một truyền kỳ mới.
-Anh có vẻ rất thích nhỉ?
Hé mắt nhìn cô.
-Oan cho anh!
Vội vàng lấy tay làm dấu đầu hàng, Nghiêm Sĩ Tuyển trêu chọc:
-Anh chỉ cảm thấy tình mẹ con của hai mẹ con em thật sự rất thần kỳ.
Không nói gì chỉ trừng mắt nhìn, Chân Như Ý tràn ngập bi phẫn, không có cách nào nói chuyện.
Aizzz…. Ai bảo con không để mặt mũi cho cô, cô hoàn toàn không có lời nào để nói!
-Được rồi, được rồi!
Trấn an kéo cô vào lòng, Nghiêm Sĩ Tuyển cười nói:
-Con không thích em thì còn có anh yêu em mà!
Bị lời ngon tiếng ngọt này làm đỏ bừng mặt trong nháy mắt, mặt mày Chân Như Ý khá hơn, khóe miệng như mang ý cười, nhưng vẫn làm quá:
-Em nói đi làm là thật đó.
-Anh cũng đồng ý thật mà!
Nếu cô cứ ôm con là khóc, vậy tặng cho ba nó đi! Bất kể thế nào hắn vẫn thích cảm giác hai người cùng làm việc, thư ký khác thật sự không hợp ý hắn.
Nghe vậy, Chân Như Ý vừa lòng cười rộ lên, nhìn hắn cởi áo vest, tháo caravat, sau đó bình tâm ngồi lên sofa nghỉ ngơi, lòng cô đột nhiên rung động một cách mãnh liệt, lập tức nhẹ nhàng tới sát bên hắn.
-Ôi…..
Thấp giọng nói.
-Gì thế?
Quay đầu, thấy cô khó chủ động vô cùng thân thiết, Nghiêm Sĩ Tuyển lại cười.
-Anh chưa nói với em một câu….
Đôi môi đỏ mọng nỉ non tới gần hắn.
-Em nói xem….
Trầm giọng nỉ non, đôi môi khẽ chạm vào ** non mềm, làm người ta có cảm giác run rẩy.
-Em yêu…
Chữ cuối cùng bị hắn nuốt vào trong miệng, Chân Như Ý mê say nở nụ cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
A…. Mãi cho tới giờ phút này, cô mới tỏ hết tình cảm của mình ra, đem trái tim mình hiến cho tên hồ ly xấu tính, giảo hoạt này.
A…. Mãi cho tới giờ phút này, hắn mới thật sự có được đầy đủ tình yêu của cô, chiếm trọn trái tim cô!
Sau khi sinh con được ba tháng, lần đầu tiên mới được nghe chữ “yêu” từ miệng cô, tâm Nghiêm Sĩ Tuyển rung động, hôn lại cô mềm nhẹ, che chở cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Vì thế truyền kỳ bi kịch của nhà họ Nghiêm tới đời này thì kết thúc hẳn, nhưng một truyền kỳ hài kịch mới lại cũng sinh ra từ đây, cho tới khi bà mẹ nhà họ Nghiêm sinh tới đứa thứ ba, cứ ôm vào lòng là lại khóc như cũ, rốt cuộc vẫn phải ấm ức thừa nhận.
Tiếng khóc nỉ non vang dội không dứt, đời thứ tư của nhà họ Nghiêm là Lân nhi đã được ba tháng, người ngoài chờ xem trò hay cũng đã quá ba tháng, nhưng đến nay bi kịch vẫn chưa xảy ra, tuy rằng rất xin lỗi người xem nhưng đối với nhà họ Nghiêm là niềm hạnh phúc đến cực điểm.
Trong lòng ôm con đang khóc, Chân Như Ý nhẹ nhàng dỗ dành, hy vọng con có thể để lại chút mặt mũi cho mình, nhưng đáng tiếc bé không hãnh diện, tiếng khóc vang dội như sắp làm sập nóc nhà mà vang lên tận trời cao.
-Đưa cho ta nào!
Bên cạnh là Nghiêm lão phu nhân đau lòng, muốn ôm chắt của mình.
Nói cũng kỳ lạ, khi bà vừa mới ôm thì bé lập tức nín khóc mỉm cười, làm cho mẹ nó trừ việc há hốc mồm ra còn vô cùng bất bình, tức giận.
-Chuyện gì thế này?
Chân Như Ý bất mãn nói thầm.
-Không có lý cháu ôm liền khóc còn bà nội ôm liền cười meo meo, tên nhóc này rõ ràng muốn đối đầu với cháu!
Đáng giận thật! Từ sau khi sinh con, con bị cô ôm đều khóc mà khi bà nội ôm lại cười cười, hơn nữa lúc nào cũng đúng, thật sự làm cho người ta chán nản.
-Ha ha…. Chắt nội có duyên với ta thôi!
Đối với tình huống quái dị này, Nghiêm lão phu nhân thật sự vui vẻ, mỗi ngày ôm chắt nội đều vui cười đến ngất trời, nếu không phải Nghiêm Sĩ Tuyển sợ bà mệt, chỉ sợ là cả ngày bà đều muốn ôm chắt về phòng cùng nhau đi ngủ.
Ba tháng ở bên con chẳng có tiến triển gì, Chân Như Ý chỉ có thể nhìn cụ nội và chắt nội hòa thuận vui vẻ, trong lòng đầy ấm ức, vừa hay ba nó trở về từ công ty, lập tức vội vàng ra đón.
-Em muốn đi làm, dù sao con cũng không cần em!
Yêu cầu một cách bi phẫn, thuận tiện tố cáo.
Nghe vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển vừa trở về liền nụ cười, gật đầu đồng ý đầy sảng khoái:
-Được thôi!
A…. Cô và con như có “ân oán tình cừu”, ba tháng nay, mọi việc đều trong mắt hắn, trừ việc than phiền ra, thiếu chút nữa người ngoài lại tuyên bố nhà họ Nghiêm có một truyền kỳ mới.
-Anh có vẻ rất thích nhỉ?
Hé mắt nhìn cô.
-Oan cho anh!
Vội vàng lấy tay làm dấu đầu hàng, Nghiêm Sĩ Tuyển trêu chọc:
-Anh chỉ cảm thấy tình mẹ con của hai mẹ con em thật sự rất thần kỳ.
Không nói gì chỉ trừng mắt nhìn, Chân Như Ý tràn ngập bi phẫn, không có cách nào nói chuyện.
Aizzz…. Ai bảo con không để mặt mũi cho cô, cô hoàn toàn không có lời nào để nói!
-Được rồi, được rồi!
Trấn an kéo cô vào lòng, Nghiêm Sĩ Tuyển cười nói:
-Con không thích em thì còn có anh yêu em mà!
Bị lời ngon tiếng ngọt này làm đỏ bừng mặt trong nháy mắt, mặt mày Chân Như Ý khá hơn, khóe miệng như mang ý cười, nhưng vẫn làm quá:
-Em nói đi làm là thật đó.
-Anh cũng đồng ý thật mà!
Nếu cô cứ ôm con là khóc, vậy tặng cho ba nó đi! Bất kể thế nào hắn vẫn thích cảm giác hai người cùng làm việc, thư ký khác thật sự không hợp ý hắn.
Nghe vậy, Chân Như Ý vừa lòng cười rộ lên, nhìn hắn cởi áo vest, tháo caravat, sau đó bình tâm ngồi lên sofa nghỉ ngơi, lòng cô đột nhiên rung động một cách mãnh liệt, lập tức nhẹ nhàng tới sát bên hắn.
-Ôi…..
Thấp giọng nói.
-Gì thế?
Quay đầu, thấy cô khó chủ động vô cùng thân thiết, Nghiêm Sĩ Tuyển lại cười.
-Anh chưa nói với em một câu….
Đôi môi đỏ mọng nỉ non tới gần hắn.
-Em nói xem….
Trầm giọng nỉ non, đôi môi khẽ chạm vào ** non mềm, làm người ta có cảm giác run rẩy.
-Em yêu…
Chữ cuối cùng bị hắn nuốt vào trong miệng, Chân Như Ý mê say nở nụ cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
A…. Mãi cho tới giờ phút này, cô mới tỏ hết tình cảm của mình ra, đem trái tim mình hiến cho tên hồ ly xấu tính, giảo hoạt này.
A…. Mãi cho tới giờ phút này, hắn mới thật sự có được đầy đủ tình yêu của cô, chiếm trọn trái tim cô!
Sau khi sinh con được ba tháng, lần đầu tiên mới được nghe chữ “yêu” từ miệng cô, tâm Nghiêm Sĩ Tuyển rung động, hôn lại cô mềm nhẹ, che chở cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Vì thế truyền kỳ bi kịch của nhà họ Nghiêm tới đời này thì kết thúc hẳn, nhưng một truyền kỳ hài kịch mới lại cũng sinh ra từ đây, cho tới khi bà mẹ nhà họ Nghiêm sinh tới đứa thứ ba, cứ ôm vào lòng là lại khóc như cũ, rốt cuộc vẫn phải ấm ức thừa nhận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook