Tổng Giám Đốc Cưng Chìu Vợ Yêu
-
Chương 14: Tôi và anh quen lắm sao?
Mộ Thiên Thanh nghĩ thầm, nếu như cho thêm cô một cơ hội, cô nhất định
sẽ đồng ý Hà Tuấn ở lại đùa một lát, nếu không, cô cũng hi vọng lúc này
cô chưa kịp nhấn thang máy....
"Không vào sao?" Lãnh Tĩnh Hàn nhìn thấy Mộ Thiên Thanh đứng không nhúc nhích ở cửa ra vào, lạnh nhạt hỏi.
Trong lòng Mộ Thiên Thanh không tình nguyện đi vào thang máy, hết sức muốn giữ vững bình tĩnh, nhưng không gian ở trong thang máy chật hẹp như vậy, căn bản làm cho người ta một loại cảm giác bị đè nén, huống chi, bên cạnh đứng một người rất đẹp trai, rất nguy hiểm, trong khi giãy chết... Mình và anh đã gặp nhau ba lần đều không làm cho người ta cảm thấy rất "vui vẻ".
"Không có bắt được đàn ông sao?" Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn vẫn thật bình tĩnh, biết rất rõ ràng cô đi cùng Thượng Quan Mộc nhưng vẫn hỏi như thế.
Mộ Thiên Thanh giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn, cười như không cười chậm rãi nói: "Anh rất nhiều chuyện....Đã có người từng nói với anh như vậy hay không?"
Dường như Lãnh Tĩnh Hàn suy nghĩ rất nghiêm túc, lạnh nhạt mở miệng: "Cô là người thứ nhất!"
Mộ Thiên Thanh có loại cảm giác muốn hộc máu, có lẽ tình huống mỗi lần gặp nhau quá mức kì quái, cô có bài xích đối với Lãnh Tình Hàn, trên thân người đàn ông này luôn lộ ra hơi thở lạnh lùng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn đời, giống như lãnh đạm không để ý tới chuyện gì nhưng lại giống như cố tình có chút đối kháng với cô.
Tâm tình của Mộ Thiên Thanh rất nặng nề, vào lúc này cô không muốn nói thêm lời nào, quay đầu đi không nhìn tới Lãnh Tĩnh hàn, lẳng lặng chờ thang máy tới nơi.
"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra.
Mộ Thiên Thanh dẫn đầu đi ra ngoài nhưng người mới vừa đến bên ngoài, cô bi thương phát hiện, lúc nãy vào thang máy không có nhấn tầng một, cho nên cùng Lãnh Tĩnh Hàn đi thẳng đến bãi đỗ xe ngầm.
Tại sao nửa đường cũng không có người lên thang máy vậy?
Mộ Thiên Thanh oán thầm một câu, âm thầm cắn răng, xoay người tính quay vào thang máy, nhưng thấy thang máy đã khép lại, mà Lãnh Tĩnh Hàn không biết là cố ý hay là vô ý vừa vặn đứng ở ngay cái nút, Mộ Thiên Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn thang máy đi lên....
Dường như Lãnh Tĩnh Hàn nhìn ra tâm sự của cô, môi mỏng khẽ cong lên, "Ở khu này không có xe taxi, tôi đưa cô về!"
Không phải hỏi thăm, không phải bá đạo quyết định mà chỉ nói ra sự thật!
"Tôi và anh không quen!" Tâm tình Mộ Thiên Thanh bị phá hỏng đến cực điểm.
"A.... Này, anh buông tay...Buông tay...."
Lãnh Tĩnh Hàn nắm cổ tay Mộ Thiên Thanh đi về phía trước đi, Mộ Thiên Thanh muốn hất ra, nhưng bàn tay của Lãnh Tĩnh Hàn giống như gọng kềm giam cầm thật chặt, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không vung ra được.
Mộ Thiên Thanh tức giận, cô cố nén kích động muốn đánh người, cắn răng nghiến lợi kêu lên: "Anh buông tôi ra, nếu không buông tôi sẽ...."
"Kiện tôi đánh lén cảnh sát?" Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn chê cười, nhìn bộ dạng Mộ Thiên Thanh bị nghẹn, môi mỏng lại cong lên đầy tà ác, sau đó mở cửa bên cạnh, đem Mộ Thiên Thanh đang tức giận nhét vào trong xe.
Lãnh Tĩnh Hàn vòng qua đầu xe, chuyển đến ghế lái, chỉ thấy thân thể Mộ Thiên Thanh mới vừa ổn định đã muốn xuống xe, anh thuận tay bóp ổ khóa: "Làm phụ nữ phải dịu dàng một chút đàn ông mới thích!"
"Tôi có đàn ông thích hay không, liên quan gì tới anh? Tôi và anh rất quen thuộc sao?" Mộ Thiên Thanh nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn rống lên từng chữ, tối nay tâm tình của cô vốn rất tốt nhưng bị người đàn ông này nói một câu "Lại tới bắt đàn ông" đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Lãnh Tĩnh Hàn hoàn toàn không để ý tới Mộ Thiên Thanh gào rú, khởi động xe chạy ra bãi đậu xe, rất nhanh chui vào trong dòng xe cộ ban đêm...
Mộ Thiên Thanh vẫn còn giãy giụa lần cuối, ý muốn mở cửa xe.
"Cô là cảnh sát...Sợ tôi ăn cô sao?" Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nói, âm thanh đặc biệt lọ ra lạnh nhạt, làm cho người ta nghe không ra ẩn ý thật sự trong lời nói của anh.
Mộ Thiên Thanh đè nén buồn bực, ngồi thẳng người không trả lời.
"Nghỉ ngơi ở đâu?"
Vẻ mặt Mộ Thiên Thanh lo lắng, lạnh lùng nói: "Anh thả tôi xuống ở trạm xe lửa trước mặt là được!"
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày liếc nhìn Mộ Thiên Thành, sau đó lãnh đạm nói: "Đem người phụ nữ nhét ở trạm xe lửa...tôi chưa từng làm như vậy."
Mộ Thiên Thanh nghe xong, khóe miệng giật giật nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lái xe hỏi: "Vậy...Xin hỏi bình thường anh đem phụ nữ ném nơi nào?"
Sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn không thay đổi, lãnh đạm nói: "Bình thường tôi lái xe không để cho phụ nữ lên xe!"
"Không vào sao?" Lãnh Tĩnh Hàn nhìn thấy Mộ Thiên Thanh đứng không nhúc nhích ở cửa ra vào, lạnh nhạt hỏi.
Trong lòng Mộ Thiên Thanh không tình nguyện đi vào thang máy, hết sức muốn giữ vững bình tĩnh, nhưng không gian ở trong thang máy chật hẹp như vậy, căn bản làm cho người ta một loại cảm giác bị đè nén, huống chi, bên cạnh đứng một người rất đẹp trai, rất nguy hiểm, trong khi giãy chết... Mình và anh đã gặp nhau ba lần đều không làm cho người ta cảm thấy rất "vui vẻ".
"Không có bắt được đàn ông sao?" Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn vẫn thật bình tĩnh, biết rất rõ ràng cô đi cùng Thượng Quan Mộc nhưng vẫn hỏi như thế.
Mộ Thiên Thanh giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn, cười như không cười chậm rãi nói: "Anh rất nhiều chuyện....Đã có người từng nói với anh như vậy hay không?"
Dường như Lãnh Tĩnh Hàn suy nghĩ rất nghiêm túc, lạnh nhạt mở miệng: "Cô là người thứ nhất!"
Mộ Thiên Thanh có loại cảm giác muốn hộc máu, có lẽ tình huống mỗi lần gặp nhau quá mức kì quái, cô có bài xích đối với Lãnh Tình Hàn, trên thân người đàn ông này luôn lộ ra hơi thở lạnh lùng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn đời, giống như lãnh đạm không để ý tới chuyện gì nhưng lại giống như cố tình có chút đối kháng với cô.
Tâm tình của Mộ Thiên Thanh rất nặng nề, vào lúc này cô không muốn nói thêm lời nào, quay đầu đi không nhìn tới Lãnh Tĩnh hàn, lẳng lặng chờ thang máy tới nơi.
"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra.
Mộ Thiên Thanh dẫn đầu đi ra ngoài nhưng người mới vừa đến bên ngoài, cô bi thương phát hiện, lúc nãy vào thang máy không có nhấn tầng một, cho nên cùng Lãnh Tĩnh Hàn đi thẳng đến bãi đỗ xe ngầm.
Tại sao nửa đường cũng không có người lên thang máy vậy?
Mộ Thiên Thanh oán thầm một câu, âm thầm cắn răng, xoay người tính quay vào thang máy, nhưng thấy thang máy đã khép lại, mà Lãnh Tĩnh Hàn không biết là cố ý hay là vô ý vừa vặn đứng ở ngay cái nút, Mộ Thiên Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn thang máy đi lên....
Dường như Lãnh Tĩnh Hàn nhìn ra tâm sự của cô, môi mỏng khẽ cong lên, "Ở khu này không có xe taxi, tôi đưa cô về!"
Không phải hỏi thăm, không phải bá đạo quyết định mà chỉ nói ra sự thật!
"Tôi và anh không quen!" Tâm tình Mộ Thiên Thanh bị phá hỏng đến cực điểm.
"A.... Này, anh buông tay...Buông tay...."
Lãnh Tĩnh Hàn nắm cổ tay Mộ Thiên Thanh đi về phía trước đi, Mộ Thiên Thanh muốn hất ra, nhưng bàn tay của Lãnh Tĩnh Hàn giống như gọng kềm giam cầm thật chặt, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không vung ra được.
Mộ Thiên Thanh tức giận, cô cố nén kích động muốn đánh người, cắn răng nghiến lợi kêu lên: "Anh buông tôi ra, nếu không buông tôi sẽ...."
"Kiện tôi đánh lén cảnh sát?" Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn chê cười, nhìn bộ dạng Mộ Thiên Thanh bị nghẹn, môi mỏng lại cong lên đầy tà ác, sau đó mở cửa bên cạnh, đem Mộ Thiên Thanh đang tức giận nhét vào trong xe.
Lãnh Tĩnh Hàn vòng qua đầu xe, chuyển đến ghế lái, chỉ thấy thân thể Mộ Thiên Thanh mới vừa ổn định đã muốn xuống xe, anh thuận tay bóp ổ khóa: "Làm phụ nữ phải dịu dàng một chút đàn ông mới thích!"
"Tôi có đàn ông thích hay không, liên quan gì tới anh? Tôi và anh rất quen thuộc sao?" Mộ Thiên Thanh nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn rống lên từng chữ, tối nay tâm tình của cô vốn rất tốt nhưng bị người đàn ông này nói một câu "Lại tới bắt đàn ông" đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Lãnh Tĩnh Hàn hoàn toàn không để ý tới Mộ Thiên Thanh gào rú, khởi động xe chạy ra bãi đậu xe, rất nhanh chui vào trong dòng xe cộ ban đêm...
Mộ Thiên Thanh vẫn còn giãy giụa lần cuối, ý muốn mở cửa xe.
"Cô là cảnh sát...Sợ tôi ăn cô sao?" Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nói, âm thanh đặc biệt lọ ra lạnh nhạt, làm cho người ta nghe không ra ẩn ý thật sự trong lời nói của anh.
Mộ Thiên Thanh đè nén buồn bực, ngồi thẳng người không trả lời.
"Nghỉ ngơi ở đâu?"
Vẻ mặt Mộ Thiên Thanh lo lắng, lạnh lùng nói: "Anh thả tôi xuống ở trạm xe lửa trước mặt là được!"
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày liếc nhìn Mộ Thiên Thành, sau đó lãnh đạm nói: "Đem người phụ nữ nhét ở trạm xe lửa...tôi chưa từng làm như vậy."
Mộ Thiên Thanh nghe xong, khóe miệng giật giật nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lái xe hỏi: "Vậy...Xin hỏi bình thường anh đem phụ nữ ném nơi nào?"
Sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn không thay đổi, lãnh đạm nói: "Bình thường tôi lái xe không để cho phụ nữ lên xe!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook