Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi
Chương 47: Người phụ nữ mặc đồ bơi

Khách sạn bờ biển, phòng 909

Hai ngày sau, Thiển Hạ tới đón Đoan Mộc Tiêu Tiêu.

Vậy mà, lại chậm một bước.

"Tiêu Tiêu đi nơi nào rồi, Y Đồng bảo mình đón cô ấy, hiện tại lại không thấy người, chẳng phải là mình đi một chuyến uổng công sao?"

Sang trọng như vậy, giường cũng mềm mại, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng xinh đẹp, lại thoải mái đón gió biển như vậy, mà bây giờ cứ rời đi cũng quá lãng phí tiền thuê phòng, mặc dù tiền thuê cũng không phải là do cô bỏ ra, là tiền của Y Đồng, nhưng Thiển Hạ vẫn không nỡ rời khỏi gian phòng ở khách sạn bờ biển này.

Cho nên Thiển Hạ quyết định ở lại, dù sao cũng có thể ở ba ngày, ba ngày sau cô sẽ trở về vậy.

Thiển Hạ mở tủ treo quần áo ra, thấy được rất nhiều quần áo xinh đẹp lộng lẫy, mà nhiều nhất chính là đồ bơi.

"Oa, đồ bơi thật là đẹp, rất hấp dẫn, không bằng mình mặc thử một chút, đi ở trên bờ cát, đón gió biển, phơi nắng, bơi lội, vậy thì thật là một kiểu đại hưởng thụ, không mặc đồ bơi thì thật là uổng phí một chuyến ở khách sạn bờ biển."

Nghĩ vậy, Thiển Hạ hào hứng bừng bừng cởi xuống quần áo trên người chuẩn bị thay bộ đồ bơi hấp dẫn kia.

Khi mặc đồ bơi lên người xong, ở trước gương, Thiển Hạ hưng phấn vòng qua vòng lại hai vòng, nhìn dáng vẻ mình mặc đồ bơi phản chiếu trong tấm gương to trong phòng, cô vốn là muốn cười khanh khách nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại không cười được.

Vì sao không cười được?

Bụng đó, bụng có chút đội lên, cũng khó trách, cô mang thai đã hơn ba tháng, bụng nếu như một chút cũng không có đội lên vậy thì thật sự cần lo lắng cho bảo bảo rồi.

"Ai, đồ bơi đẹp mắt lại gợi cảm như vậy, nhưng bởi vì mình mang thai mà không mặc được rồi, haizzz . . . . ."

Thiển Hạ liên tiếp than thở đến mấy lần.

‘Cốc cốc. . . . . . ’

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Người nào vậy, đợi một lát."

Thiển Hạ mau chóng cởi xuống đồ bơi rồi thay quần áo ngủ thoải mái, sau đó mới đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một phụ nữ ăn mặc rất diêm dúa, nhìn vừa lẳng lơ lại vừa khêu gợi.

"Món đồ bơi đó là của tôi, mau trả lại cho tôi."

Thì ra người phụ nữ này bá đạo gõ cửa là muốn đi tìm đồ bơi, vừa nhìn thấy ở trên giường có bộ đồ bơi thì lập tức giở thói cường thế buộc Thiển Hạ trả cho cô ta.

"Của cô? Không thể nào, phải nói là của Tiêu Tiêu hoặc là Đồng Đồng, còn cô là ai?"

Thiển Hạ cũng không sợ người phụ nữ này, mặc dù cô đang mang thai, nhưng bản lĩnh của cô vẫn còn, muốn đối phó một người phụ nữ mềm yếu như vậy thì cô vẫn dư sức.

"Tôi nói của tôi chính là của tôi, nếu không tôi làm sao biết trong tủ treo quần áo này có món đồ bơi này, không nói với cô, đồ bơi tôi lấy đi nha."

Haizzz, thật đúng là người không nói đạo lý.

Mà Thiển Hạ cũng không đuổi theo ra ngoài, muốn lấy thì lấy đi thôi, dù sao cô đang mang thai cũng không mặc được, chỉ là tâm tình vốn đang tốt đẹp của cô nhưng bởi vì cô gái bất chợt hiện ra kia mà có chút không vui vẻ rồi.

Thiển Hạ đi tới bờ biển, cô để chân trần, khom lưng nhặt sao biển, những con sao biển thật là đẹp mắt.

Cô vốn không vui một chút nhưng bởi vì nhìn thấy những con sao biển xinh đẹp mà chuyển thành vui vẻ rồi.

"Nhiều sao biển như vậy, biết để ở đâu thì tốt đây?"

Thiển Hạ nhìn túi áo chứa đầy các loại sao biển xinh đẹp, cô có chút rầu rĩ nghĩ.

Gió biển thổi tung mái tóc của cô lên, sóng tóc khẽ động thành từng vòng khẽ quấn lượn thành những đường vòng cung rất mê người.

Gió biển cũng thổi lên mặt biển từng đợt gió, tạo ra những vệt sánh lóng lánh đẹp mắt.

Trên mặt biển giống như có một vật gì đó, màu xanh nhạt, Thiển Hạ vội vàng đi tới, càng chạy càng xa, rốt cuộc cũng để cho cô nhìn rõ ràng đó là cái gì, đó là một dải khăn lụa màu xanh nhạt.

Thiển Hạ cẩn thận đưa tay trái giữ chặt túi áo chứa sao biển, tay phải sờ lên cái khăn lụa kia, khăn lụa bóng loáng mềm mại, là sợi tơ thượng hạng, xem ra vải vóc rất tốt.

Thiển Hạ cảm thấy rất vui mừng, bởi vì khăn lụa đủ cho cô chứa chỗ sao biển mà cô vừa nhặt được mang trở về.

Cô ngồi chồm hổm xuống, sóng biển làm ướt tóc của cô, quần áo của cô, nhưng cô hoàn toàn không để ý đến những thứ này, cô cầm lấy khăn lụa quấn lại thành một vòng tròn, sau đó biến thành như một cái túi nhỏ, cuối cùng bỏ sao biển trong túi áo vào khăn lụa rồi nhét vào túi quần.

Xong xuôi cô vui vẻ đi trở về.

Nhưng cô lại không biết, quần áo của cô đang ướt đẫm, nên từng cơn gió nhẹ thổi qua cũng để lộ những đường cong mềm mại của cô.

Tuy nói bụng cô có chút đội lên, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, bờ biển, dưới dù che nắng, nằm ở trên ghế dựa đón gió biển chính là một cô gái mặc đồ bơi hấp dẫn, vốn là bên người cô đang được vây quanh bởi rất nhiều đàn ông, trong đó cũng không thiếu những người đàn ông đẹp trai siêu cấp, vậy mà, lực chú ý của bọn họ lại bị Thiển Hạ hấp dẫn đi.

Bọn họ rối rít tiến lên muốn tìm cơ hội đến gần Thiển Hạ, muốn kết giao bạn bè với Thiển Hạ.

Hơn muốn bọn họ cũng muốn mời Thiển Hạ tham gia dạ vũ đêm nay với bọn họ.

"Dạ vũ, tôi không biết khiêu vũ, tôi đi xem thôi, các người có thể mở đường cho tôi hay không, tôi muốn trở về phòng tắm rửa thay quần áo."

Thiển Hạ muốn cự tuyệt lời mời của bọn họ, cô có chút không rõ, những người trai đẹp này không phải mới vừa vây quanh cô gái xinh đẹp mặc đồ bơi hấp dẫn kia sao, thế nào đột nhiên lại vây đến bên cạnh cô rồi, những người đàn ông này thật là kỳ quái.

Cô cúi đầu, lơ đãng phát hiện trên khăn lụa có chữ, mới vừa rồi chỉ lo nhặt sao biển nên cô không chú ý tới trên khăn lụa này còn có chữ.

Cô tò mò giơ lên phía trước nhìn, phát hiện là ba chữ, rất rõ ràng là một người tên.

Trong đó hai chữ là ‘ Trác Luân ’, Trác Luân, Tần Trác Luân, có phải là tên của Tần Trác Luân hay không?

Thiển Hạ lập tức để hai chữ "Trác Luân" này liên tưởng đến tên của Tần Trác Luân, vậy thì tên trên khăn lụa này là ai thêu, tại sao lại thêu tên Tần Trác Luân, cái người thêu tên trên khăn lụa này có phải là một phụ nữ hay không, cô ấy và Tần Trác Luân có quan hệ ra sao?

——

Gian phòng u tối khác,

"Chuyện tiến triển như thế nào, chừng nào thì ngươi lấy trộm được phần kế hoạch mới nhất kia của hắn?"

Người đàn ông dang hai chân người phụ nữ ra rất rộng, ngón tay không ngừng ra vào trong thân thể người phụ nữ, dưới ánh sáng của ngọn đèn u ám rọi xuống, khuôn mặt của người phụ nữ hình như rất khổ sở, hình như cũng rất vui sướng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương