Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi
-
Quyển 2 - Chương 17: Kết thúc - Triệu Tâm Nguyệt mất 4
"Cô muốn đi một mình thật sao?" Sau khi Thôi Thục Viện lo xong tang lễ cho Thôi Sử Viễn và Aimee lập tức đến thành phố O, muốn gặp lại Tống Tâm Dao một lần.
Có lẽ trước kia bọn họ là tình địch, nhưng mà bây giờ bọn họ là bạn bè.
"Đúng vậy!Ý định của tôi là đi đến một nơi không ai quen biết bắt đầu cuộc sống mới."Hôm nay cô tới đây còn có một mục đích.
"Nếu không, cô ở lại thành phố O này đi, chúng tôi cũng có thể chăm sóc cho cô.Một mình cô sống ở ngoài, tôi thật sự không yên tâm." Bản tính của Thôi Thục Viện cũng không xấu, cô chỉ vì có lòng cám ơn Thôi Sử Viễn cho nên mới làm việc cho ông, có lẽ đó chính là tâm lý muốn báo đáp công ơn của ông.
"Không cần đâu!Tôi cũng không có ý muốn trở lại thành phố O lần nữa, nhưng mà, có một số việc vẫn muốn để cho mọi người biết."Cô lấy ra một địa chỉ.
"Địa chỉ này là địa chỉ của người làm thuốc, ông ta bị cha tôi giam ở chỗ này, tôi đã từng tới đó.Sau khi lo hậu sự cho chị xong tôi lại đến đó, ghi lại địa chỉ.Nếu như mọi người muốn biết chuyện gì có thể đi hỏi ông ta. Còn nữa, chìa khóa chỗ đó ở trong biệt thự cũng đã bị chôn vùi trong vụ hỏa hoạn kiacùng cha tôi, không thể tìm được. Có thể anh sẽ phải nghĩ biện pháp để mở cái khóa đó."Cái khóa đó rất khó mở, nếu như không cẩn thận, sẽ làm hỏng chỗ đó.
"Tìm thợ khóa, chắc có thể mở ra được!"Nếu như đó là một loại khóa thì thợ khóa có thể mở ra.
"Thợ khóa chưa chắc đã có thể mở được loại khóa này đâu, tôi nghe nói loại khóa đó dùng một loại thép đặc biệt đúc thành, nếu không có kỹ năng mở khóa tốt thì nhất định không mở được.Hơn nữa, nếu không cẩn thận, có thể sẽ phá hỏng chỗ đó."Đây đều là những gì cô đã nghe Thôi Sử Viễn nói, mặc dù cô không tin rằng bây giờ còn có thợ khóa giỏi như vậy, nhưng mà cũng không thể không tin tưởng.Thà tin là có, cò hơn tin là không.
Nếu như đó là sự thật, bọn họ tùy tiện tìm một thợ khóa đến phá ổ khóa đó, thì có thể chỗ đó sẽ bị phá hỏng.
"Được rồi! Tôi sẽ tìm người đến xem thử, nếu như thật sự không thể mở được, chúng ta cũng chỉ có thể hỏi người kiaqua một lớp cửa thôi." Cung Hình Dực lên tiếng, nhìn vào địa chỉ ghi trên giấy.
Không nghĩ tới, đây lại là chỗ anh đưa Tống Tâm Dao và hai đứa bé đến trốn.
Trong gian nhà cổ này có một người bác, từ trước tới nay Cung Hình Dực đều gọi ông là bác Uông.
Nhưng sau khi Triệu Tâm Nguyệt mất, bọn họ lập tức đưa tro cốt của bà trở về nước, chưa ghé lại đó, có lẽ đi tìm bác Uông thử xem, có thể ông sẽ có biện pháp để giải quyết chuyện này.
Bác Uông là một cao thủ đánh khóa, trước kia anh cũng đã đi tìm ông để đánh khóa, cho nên có chút hiểu biết.
Với bản lĩnh của ông như thế còn không thể mở cái khóa đó ra vậy thì anh cũng không nghĩ ra được còn có thể tìm ai giúp đỡ được nữa?
Xem ra, anh lại phải bay đến Hàn Quốc một lần nữa.
"Ừ! Tôi đi đây!"Cô đứng lên, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, có thể rời đi rồi.Nhìn hai người bọn họ hạnh phúc, cô thật sự rất vui mừng.
"Tiểu Viện, cô thật sự không muốn ở lại sao?" Tống Tâm Dao không biết, cô rời đi như vậy, một người không có gì để dựa vào, tứ cố vô thân, tiếp theo phải làm thế nào?
"Không đâu!"Cô lắc đầu, cô muốn đi tìm tìm hạnh phúc của mình.
"Cô chờ chút, tôi có thứ này muốn đưa cho cô!" Tống Tâm Dao chạy vào, lúc đi ra, trong tay còn cầm theo một túi gì đó.
"Tôi biết rõ, nếu như mà tôi cho cô tiền, nhất định cô sẽ không lấy.Cái này là điểm tâm chị Diêu làm, cô cầm lấy một chút đi, ở trên đường đi có thể lấy ra ăn, đừng để mình đói bụng.Chúc cô mau chóng tìm được hạnh phúc thuộc về mình."Cô nhét túi gì đó vào trong rương hành lí của cô ấy.
"Ừ! Đợi đến khi tôi tìm được hạnh phúc của mình, tôi nhất định sẽ trở lại gặp mọi người, nhất định sẽ chia sẽ hạnh phúc của tôi cùng với mọi người."Thôi Thục Viện cười, ôm Tống Tâm Dao.Sau đó lập tức xoay người rời khỏi nhà họ Cung.Ngồi lên xe Cung Hình Dực đã chuẩn bị cho cô, đi về phía sân bay.
"Cái túi mà em đưa cho cô ấy là cái gì vậy?"Cô nhất định sẽ không đưa cho cô ấy chỉ một túi điểm tâm.
"Điểm tâm đó!" Tống Tâm Dao ngồi lên ghế sa lon, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
"Đừng nói đùa với anh, em nghĩ rằng anh không biết sao, mau nói đi, rốt cuộc là thứ gì."Anh mới không tin cô.
"Em nói anh sẽ không trách em chứ?!"Tống Tâm Dao rất tự nhiên đến gần trong ngực anh.
"Sẽ không đâu!"Anh lắc đầu.
"Em đưa cho cô ấy hai vạn."Bộ dáng hiện tại của cô ấy, chắc hẳn cũng không có tiền. Hơn nữa cô ấy vừa lo xong tang sự cho Thôi Sử Viễn và Aimee, nhất định đã dùng không ít tiền, trên người cô, chắc chắn cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, cô chỉ muốn giúp cô ấy một chút, nếu như không giúp cô ấy làm chút gì đó cô cảm thấy rất áy náy.
"À!" Cung Hình Dực đáp một tiếng, anh đã sớm đoán được, thứ mà cô nhét vào trong túi xách là tiền chứ không phải điểm tâm, nếu như là điểm tâm, cô sẽ không nhét vào rương hành lý của cô ấy như thế.
"Ghét, cái gì cũng lừa không được anh!"Tống Tâm Dao lẩm bẩm, tại sao cái gì anh cũng biết?
"Lúc này mới thể hiện rằng chúng ta tâm đầu ý hợp đấy!"Cung Hình Dực cầm lấy tay Tống Tâm Dao đặt vào lòng bàn tay mình.
Tống Tâm Dao cười, tựa vào trong ngực anh.
"Anh lại phải đi Hàn Quốc lần nữa, có đúng không?"Cô đột nhiên nhớ tới địa chỉ mà Thôi Thục Viện vừa đưa cho anh.
"Anh muốn đi xem xem người làm ra cái loại thuốc kia rốt cuộc là ai."Ông ta thật sự là một thành viên tham gia vào hội nghiên cứu thành công loại thuốc năm đó sao?
Nếu đúng là như vậy thì chắc hẳn ông ta đã là một ông già tóc bạc trắng xoá rồi.
Nếu như không phải là ông ta, anh thật sự rất khó tưởng tượng ra, nếu như là người trẻ tuổi, ở trong phòng giam một thời gian sẽ biến thành hình dáng như thế nào?
"Nhưng. . . . . ." Người kia, ông ta cũng không quá quan trọng, anh còn đến đó làm cái gì?
"Sao thế?"Thấy bộ dáng cô cứ như đang muốn nói lại thôi, thật sự có chút lo lắng.
"Không sao!Vậy anh cẩn thận một chút." Chắc chắn lần này anh không thể đi theo anh nữa rồi!
"Thế nào, em không muốn đi cùng với anh sao?"Lần trước bọn họ vẫn chưa đi đảo Jeju chơi, lần này có thể đưa cô đi cùng, lại đi chơi một lần thật vui vẻ.
"Anh muốn dẫn em đi cùng sao?" Cô cứ nghĩ rằng, lần này anh nhất định sẽ không cho cô đi theo nữa, không ngờ anh lại hỏi như thế.
"Đúng vậy!Lần trước chưa đưa em đi chơi được, lần này nhất định sẽ dẫn em đi chơi. Giao đứa bé cho chị họ trông mấy ngày, chúng ta chơi tầm vài ngày sẽ trở lại, có được không?" Anh vẫn thích hưởng thụ thế giới của hai người hơn.
Kể từ sau khi có đứa bé, hơn nữa còn là rất nhiều đứa bé, thời gian để bọn họ đi chơi càng ngày càng ít.
"Hai người đi chơi đi! Chị sẽ trông con giúp hai người. Hơn nữa, gần đây chị cũng ở đây nghỉ lễ dài ngày, hiện tại cũng sẽ không trở về, hai người cứ yên tâm đi chơi đi!"Cao Cầm Nhã đi ra, đúng lúc nghe được bọn họ nói chuyện.
Tư tưởng muốn đi chơi của hai người này vẫn chưa thu hồi lại, xem ra lần này bọn họ đi chơi nhất định sẽ chơi điên cuồng một lần. Nếu bọn họ đã muốn đi chơi, vậy cô cũng đóng vai một người tốt, để cho bọn họ đi chơi đi!
"Hay lắm, chị họ cũng đồng ý rồi, em mau ngoan ngoãn trở về phòng dọn dẹp quần áo, đi Hàn Quốc với anh." Bọn họ sẽ đi gặp người kia, sau khi đưa ông ta ra ngoài, chắc chắn sẽ đưa ông ta đến đồn cảnh sát, để cảnh sát xử lý chuyện này.
Bọn họ cũng có thể đi chơi thật vui vẻ.Thật ra thì bọn họ cũng có thể không cần đi, nhưng mà, nếu như không mượn cơ hội lần này để đi chơi một lần thì say này sẽ không có thời gian để đi đâu nữa đâu. Chuyện trong công ty, chuyện trong nhà, trừ khi đợi bọn nhỏ trưởng thành, anh và cô mới có thể yên tâm.
“Vâng!” Tống Tâm Dao cười chạy trên lầu, nhìn bộ dạng Tống Tâm Dao nhảy nhót tung tăng, Cung Hình Dực nở nụ cười thỏa mãn. Cô vẫn dễ dàng thỏa mãn như vậy.
“Hiện tại chị sống như thế nào?Còn liên lạc với anh ấy không?”Cho tới bây bây giờ Cao Cầm Nhã vẫn chưa từng nói với bọn họ, cô đã kết hôn hay chưa, đã tìm được một người tốt để nương tựa hay chưa.Cô cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, nếu như không mau chóng tìm người thì sẽ không dễ kiếm được người tốt.
“Chị? Chị sống rất khá, mỗi ngày nhìn khuôn mặt tươi cười những đứa bé kia đã cảm thấy như vậy là đủ rồi, loại duyên phận này, vẫn nên chờ đợi, chờ duyên phận tới, tự nhiên sẽ gặp.” Cô khẽ mỉm cười, chuyện như vậy, cô đã sớm nhìn thấu, sẽ không suy nghĩ tiếp, cho dù sau này sẽ xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ tiếp nhận.
“Nhưng mà chị mau chóng tìm được một người tốt thì tốt hơn, dù sao hiện tại chị sống như thế này, Dao Dao cũng không yên tâm.Cô ấy nhất định hi vọng chị sẽ hạnh phúc.” Cung Hình Dực ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Cao Cầm Nhã ngồi đối diện.
Cô bây giờ khác hẳn so với khi cô mới quen anh.
Trước kia da của cô trắng nõn, nhưng bây giờ phơi nắng khiến da hơi đen. Trước kia bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, mà bây giờ bàn tay lại thô ráp. Thật làm cho người ta khó liên tưởng cô với tiểu thư Cao Cầm Nhã cao quý trước kia.
“Tùy duyên đi, nếu như duyên đến, tự nhiên có thể tìm được.”Cô cười cười, chuyện này đối với cô mà nói là không quan trọng.
“Tôi đi ra ngoài đi một lát!”Cao Cầm Nhã khẽ mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Cung Hình Dực gật đầu, cũng đứng dậy đi lên lầu.Chuyện này, bọn họ cũng không cần biết quá nhiều, dù sao đến cuối cùng, người quyết định vẫn là Cao Cầm Nhã.Bọn họ có nói nhiều hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là cho cô một chút ý kiến.
Có lẽ trước kia bọn họ là tình địch, nhưng mà bây giờ bọn họ là bạn bè.
"Đúng vậy!Ý định của tôi là đi đến một nơi không ai quen biết bắt đầu cuộc sống mới."Hôm nay cô tới đây còn có một mục đích.
"Nếu không, cô ở lại thành phố O này đi, chúng tôi cũng có thể chăm sóc cho cô.Một mình cô sống ở ngoài, tôi thật sự không yên tâm." Bản tính của Thôi Thục Viện cũng không xấu, cô chỉ vì có lòng cám ơn Thôi Sử Viễn cho nên mới làm việc cho ông, có lẽ đó chính là tâm lý muốn báo đáp công ơn của ông.
"Không cần đâu!Tôi cũng không có ý muốn trở lại thành phố O lần nữa, nhưng mà, có một số việc vẫn muốn để cho mọi người biết."Cô lấy ra một địa chỉ.
"Địa chỉ này là địa chỉ của người làm thuốc, ông ta bị cha tôi giam ở chỗ này, tôi đã từng tới đó.Sau khi lo hậu sự cho chị xong tôi lại đến đó, ghi lại địa chỉ.Nếu như mọi người muốn biết chuyện gì có thể đi hỏi ông ta. Còn nữa, chìa khóa chỗ đó ở trong biệt thự cũng đã bị chôn vùi trong vụ hỏa hoạn kiacùng cha tôi, không thể tìm được. Có thể anh sẽ phải nghĩ biện pháp để mở cái khóa đó."Cái khóa đó rất khó mở, nếu như không cẩn thận, sẽ làm hỏng chỗ đó.
"Tìm thợ khóa, chắc có thể mở ra được!"Nếu như đó là một loại khóa thì thợ khóa có thể mở ra.
"Thợ khóa chưa chắc đã có thể mở được loại khóa này đâu, tôi nghe nói loại khóa đó dùng một loại thép đặc biệt đúc thành, nếu không có kỹ năng mở khóa tốt thì nhất định không mở được.Hơn nữa, nếu không cẩn thận, có thể sẽ phá hỏng chỗ đó."Đây đều là những gì cô đã nghe Thôi Sử Viễn nói, mặc dù cô không tin rằng bây giờ còn có thợ khóa giỏi như vậy, nhưng mà cũng không thể không tin tưởng.Thà tin là có, cò hơn tin là không.
Nếu như đó là sự thật, bọn họ tùy tiện tìm một thợ khóa đến phá ổ khóa đó, thì có thể chỗ đó sẽ bị phá hỏng.
"Được rồi! Tôi sẽ tìm người đến xem thử, nếu như thật sự không thể mở được, chúng ta cũng chỉ có thể hỏi người kiaqua một lớp cửa thôi." Cung Hình Dực lên tiếng, nhìn vào địa chỉ ghi trên giấy.
Không nghĩ tới, đây lại là chỗ anh đưa Tống Tâm Dao và hai đứa bé đến trốn.
Trong gian nhà cổ này có một người bác, từ trước tới nay Cung Hình Dực đều gọi ông là bác Uông.
Nhưng sau khi Triệu Tâm Nguyệt mất, bọn họ lập tức đưa tro cốt của bà trở về nước, chưa ghé lại đó, có lẽ đi tìm bác Uông thử xem, có thể ông sẽ có biện pháp để giải quyết chuyện này.
Bác Uông là một cao thủ đánh khóa, trước kia anh cũng đã đi tìm ông để đánh khóa, cho nên có chút hiểu biết.
Với bản lĩnh của ông như thế còn không thể mở cái khóa đó ra vậy thì anh cũng không nghĩ ra được còn có thể tìm ai giúp đỡ được nữa?
Xem ra, anh lại phải bay đến Hàn Quốc một lần nữa.
"Ừ! Tôi đi đây!"Cô đứng lên, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, có thể rời đi rồi.Nhìn hai người bọn họ hạnh phúc, cô thật sự rất vui mừng.
"Tiểu Viện, cô thật sự không muốn ở lại sao?" Tống Tâm Dao không biết, cô rời đi như vậy, một người không có gì để dựa vào, tứ cố vô thân, tiếp theo phải làm thế nào?
"Không đâu!"Cô lắc đầu, cô muốn đi tìm tìm hạnh phúc của mình.
"Cô chờ chút, tôi có thứ này muốn đưa cho cô!" Tống Tâm Dao chạy vào, lúc đi ra, trong tay còn cầm theo một túi gì đó.
"Tôi biết rõ, nếu như mà tôi cho cô tiền, nhất định cô sẽ không lấy.Cái này là điểm tâm chị Diêu làm, cô cầm lấy một chút đi, ở trên đường đi có thể lấy ra ăn, đừng để mình đói bụng.Chúc cô mau chóng tìm được hạnh phúc thuộc về mình."Cô nhét túi gì đó vào trong rương hành lí của cô ấy.
"Ừ! Đợi đến khi tôi tìm được hạnh phúc của mình, tôi nhất định sẽ trở lại gặp mọi người, nhất định sẽ chia sẽ hạnh phúc của tôi cùng với mọi người."Thôi Thục Viện cười, ôm Tống Tâm Dao.Sau đó lập tức xoay người rời khỏi nhà họ Cung.Ngồi lên xe Cung Hình Dực đã chuẩn bị cho cô, đi về phía sân bay.
"Cái túi mà em đưa cho cô ấy là cái gì vậy?"Cô nhất định sẽ không đưa cho cô ấy chỉ một túi điểm tâm.
"Điểm tâm đó!" Tống Tâm Dao ngồi lên ghế sa lon, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
"Đừng nói đùa với anh, em nghĩ rằng anh không biết sao, mau nói đi, rốt cuộc là thứ gì."Anh mới không tin cô.
"Em nói anh sẽ không trách em chứ?!"Tống Tâm Dao rất tự nhiên đến gần trong ngực anh.
"Sẽ không đâu!"Anh lắc đầu.
"Em đưa cho cô ấy hai vạn."Bộ dáng hiện tại của cô ấy, chắc hẳn cũng không có tiền. Hơn nữa cô ấy vừa lo xong tang sự cho Thôi Sử Viễn và Aimee, nhất định đã dùng không ít tiền, trên người cô, chắc chắn cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, cô chỉ muốn giúp cô ấy một chút, nếu như không giúp cô ấy làm chút gì đó cô cảm thấy rất áy náy.
"À!" Cung Hình Dực đáp một tiếng, anh đã sớm đoán được, thứ mà cô nhét vào trong túi xách là tiền chứ không phải điểm tâm, nếu như là điểm tâm, cô sẽ không nhét vào rương hành lý của cô ấy như thế.
"Ghét, cái gì cũng lừa không được anh!"Tống Tâm Dao lẩm bẩm, tại sao cái gì anh cũng biết?
"Lúc này mới thể hiện rằng chúng ta tâm đầu ý hợp đấy!"Cung Hình Dực cầm lấy tay Tống Tâm Dao đặt vào lòng bàn tay mình.
Tống Tâm Dao cười, tựa vào trong ngực anh.
"Anh lại phải đi Hàn Quốc lần nữa, có đúng không?"Cô đột nhiên nhớ tới địa chỉ mà Thôi Thục Viện vừa đưa cho anh.
"Anh muốn đi xem xem người làm ra cái loại thuốc kia rốt cuộc là ai."Ông ta thật sự là một thành viên tham gia vào hội nghiên cứu thành công loại thuốc năm đó sao?
Nếu đúng là như vậy thì chắc hẳn ông ta đã là một ông già tóc bạc trắng xoá rồi.
Nếu như không phải là ông ta, anh thật sự rất khó tưởng tượng ra, nếu như là người trẻ tuổi, ở trong phòng giam một thời gian sẽ biến thành hình dáng như thế nào?
"Nhưng. . . . . ." Người kia, ông ta cũng không quá quan trọng, anh còn đến đó làm cái gì?
"Sao thế?"Thấy bộ dáng cô cứ như đang muốn nói lại thôi, thật sự có chút lo lắng.
"Không sao!Vậy anh cẩn thận một chút." Chắc chắn lần này anh không thể đi theo anh nữa rồi!
"Thế nào, em không muốn đi cùng với anh sao?"Lần trước bọn họ vẫn chưa đi đảo Jeju chơi, lần này có thể đưa cô đi cùng, lại đi chơi một lần thật vui vẻ.
"Anh muốn dẫn em đi cùng sao?" Cô cứ nghĩ rằng, lần này anh nhất định sẽ không cho cô đi theo nữa, không ngờ anh lại hỏi như thế.
"Đúng vậy!Lần trước chưa đưa em đi chơi được, lần này nhất định sẽ dẫn em đi chơi. Giao đứa bé cho chị họ trông mấy ngày, chúng ta chơi tầm vài ngày sẽ trở lại, có được không?" Anh vẫn thích hưởng thụ thế giới của hai người hơn.
Kể từ sau khi có đứa bé, hơn nữa còn là rất nhiều đứa bé, thời gian để bọn họ đi chơi càng ngày càng ít.
"Hai người đi chơi đi! Chị sẽ trông con giúp hai người. Hơn nữa, gần đây chị cũng ở đây nghỉ lễ dài ngày, hiện tại cũng sẽ không trở về, hai người cứ yên tâm đi chơi đi!"Cao Cầm Nhã đi ra, đúng lúc nghe được bọn họ nói chuyện.
Tư tưởng muốn đi chơi của hai người này vẫn chưa thu hồi lại, xem ra lần này bọn họ đi chơi nhất định sẽ chơi điên cuồng một lần. Nếu bọn họ đã muốn đi chơi, vậy cô cũng đóng vai một người tốt, để cho bọn họ đi chơi đi!
"Hay lắm, chị họ cũng đồng ý rồi, em mau ngoan ngoãn trở về phòng dọn dẹp quần áo, đi Hàn Quốc với anh." Bọn họ sẽ đi gặp người kia, sau khi đưa ông ta ra ngoài, chắc chắn sẽ đưa ông ta đến đồn cảnh sát, để cảnh sát xử lý chuyện này.
Bọn họ cũng có thể đi chơi thật vui vẻ.Thật ra thì bọn họ cũng có thể không cần đi, nhưng mà, nếu như không mượn cơ hội lần này để đi chơi một lần thì say này sẽ không có thời gian để đi đâu nữa đâu. Chuyện trong công ty, chuyện trong nhà, trừ khi đợi bọn nhỏ trưởng thành, anh và cô mới có thể yên tâm.
“Vâng!” Tống Tâm Dao cười chạy trên lầu, nhìn bộ dạng Tống Tâm Dao nhảy nhót tung tăng, Cung Hình Dực nở nụ cười thỏa mãn. Cô vẫn dễ dàng thỏa mãn như vậy.
“Hiện tại chị sống như thế nào?Còn liên lạc với anh ấy không?”Cho tới bây bây giờ Cao Cầm Nhã vẫn chưa từng nói với bọn họ, cô đã kết hôn hay chưa, đã tìm được một người tốt để nương tựa hay chưa.Cô cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, nếu như không mau chóng tìm người thì sẽ không dễ kiếm được người tốt.
“Chị? Chị sống rất khá, mỗi ngày nhìn khuôn mặt tươi cười những đứa bé kia đã cảm thấy như vậy là đủ rồi, loại duyên phận này, vẫn nên chờ đợi, chờ duyên phận tới, tự nhiên sẽ gặp.” Cô khẽ mỉm cười, chuyện như vậy, cô đã sớm nhìn thấu, sẽ không suy nghĩ tiếp, cho dù sau này sẽ xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ tiếp nhận.
“Nhưng mà chị mau chóng tìm được một người tốt thì tốt hơn, dù sao hiện tại chị sống như thế này, Dao Dao cũng không yên tâm.Cô ấy nhất định hi vọng chị sẽ hạnh phúc.” Cung Hình Dực ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Cao Cầm Nhã ngồi đối diện.
Cô bây giờ khác hẳn so với khi cô mới quen anh.
Trước kia da của cô trắng nõn, nhưng bây giờ phơi nắng khiến da hơi đen. Trước kia bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, mà bây giờ bàn tay lại thô ráp. Thật làm cho người ta khó liên tưởng cô với tiểu thư Cao Cầm Nhã cao quý trước kia.
“Tùy duyên đi, nếu như duyên đến, tự nhiên có thể tìm được.”Cô cười cười, chuyện này đối với cô mà nói là không quan trọng.
“Tôi đi ra ngoài đi một lát!”Cao Cầm Nhã khẽ mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Cung Hình Dực gật đầu, cũng đứng dậy đi lên lầu.Chuyện này, bọn họ cũng không cần biết quá nhiều, dù sao đến cuối cùng, người quyết định vẫn là Cao Cầm Nhã.Bọn họ có nói nhiều hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là cho cô một chút ý kiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook