Tổng Giám Đốc Châu Úc
-
Chương 8
Máy bay an toàn đáp xuống đất Đài Loan, Cầu Lỵ vốn cho là xuống máy bay là vô sự rồi, không nghĩ tới lại bị gọi đi vào công ty.
"Cái gì? Cầu Lỵ không thể tin nổi kêu lên.
"Quản lý, ông nói thật sao?" Vẻ mặt Vi An mang theo vui mừng không thể tin.
"Đương nhiên là thật, thông báo cũng đã phát ra, còn có thể giả sao?" Giám đốc Lục đem thông báo của công ty đưa cho các cô nhìn.
"Cầu Lỵ, cậu xem!" Vi An lôi kéo cô lại xem thông báo, càng xem mắt càng trừng lớn.
Thật không thể tin được, họ... họ thăng chức tăng lương!
"Cầu Lỵ, thấy không! Thấy không!" Vi An hưng phấn kêu to.
"Thấy được. Nhưng mà chúng ta làm sao tự nhiên được thăng chức?" Cầu Lỵ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chú ý tới thông báo là ngày hôm trước, cũng chính là thời điểm các cô vẫn còn ở châu Úc.
"Cũng đúng, chúng ta không biết được vì sao được thăng chức. Quản lý, ông biết không?" Vi An chuyển sang hỏi giám đốc Lục.
"Đây là từ Tổng Công Ty bên kia trực tiếp ra lệnh, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ ràng, nhưng có một việc rất đặc biệt."
"Đặc biệt?" Cầu Lỵ lặp lại.
"Ngày đó ngoại trừ có thông báo thăng chức của các cô, còn có một thông báo khác." Giám đốc Lục từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy cho các cô xem." Làm phiền các cô xem xong nhân tiện giúp tôi dán vào bảng thông báo bên ngoài! Cùng với thông báo thăng chức của các cô luôn.”
"Dạ, giám đốc, vậy chúng tôi đi ra ngoài trước" Vi An nhận lấy bảng thông báo, liền lôi kéo Cầu Lỵ ra trước, cho đến khi đứng ở trước mặt bảng thông báo, mới cùng nhau đem thông báo cầm lên xem.
Nội dung thông báo làm cho các cô sững sờ, Ánh Dương lại liệt một vị hành khách vào danh sách từ chối phục vụ, không bao giờ chở khách, mà người này chính là phụ nữ làm các cô khắc sâu ấn tượng... Quan Huệ San.
"Đây nhất định là anh chàng Benney lạnh lùng làm!" Nhìn thông báo xong, Vi An trực tiếp liên tưởng đến.
"Ừ!" Cầu Lỵ gật đầu đồng ý.
"Thật là tốt quá, ai kêu cái cô họ Quan đó không có việc gì vẫn gây khó khăn cho chúng ta, hiện tại thì tốt rồi! Nếu là mình bị công ty hàng không liệt vào danh sách từ chối phục vụ như cô ta vậy, không đào cái hang vùi mình xuống mới là lạ." Vi An nhìn có chút hả hê nói.
"Đây coi như là chuyện xưa nay chưa từng có chứ? Bị công ty hàng không liệt vào danh từ chối phục vụ. Trước ở trong tin tức, từng xem qua có công ty bách hóa nước ngoài, đem khách hàng liệt vào danh sách từ chối phục vụ, không nghĩ tới bây giờ lại xảy ra ở công ty chúng ta." Cầu Lỵ lầm bầm nói.
"Bất kể nói thế nào, đây đều là một chuyện hả lòng hả dạ." Vi An nở nụ cười hắc hắc.
"Đúng vậy, cũng không uổng phí mình chịu nhiều thiệt thòi như vậy." Cầu Lỵ cũng cảm thấy một bụng tức giận lúc trước đã được thổi bay.
"Như đã nói, mình thật sự càng ngày càng thích anh chàng Benney lạnh lùng rồi." Hiện tại cô cuối cùng cũng biết vì sao họ được thăng chức tăng lương. Vi An vỗ vỗ bả vai của cô."Chị em, đàn ông ưu tú thưởng phạt phân minh như vậy, cậu nhất định phải nắm chặt!"
"Dạ dạ dạ, mình sẽ nắm chặt." Cầu Lỵ tiếp lời nói, nhưng trong lòng lại nghĩ tới chuyện anh có nhận được lời nhắn lại của cô hay không? Có thể đến Đài Loan tìm cô hay không?
"Chị em, ngàn vạn lần không được chỉ nói miệng mà thôi!"
"Phải... mình biết rõ rồi!" Cầu Lỵ chỉ có thể qua loa trả lời cô.
Ai... dĩ nhiên chỉ có thể nói miệng một chút, bởi vì cô căn bản không có phương pháp để biết trước kết quả sẽ là như thế nào, hai người bọn họ quả thật cách xa nhau tận hai phương trời!
Sau khi được thăng chức, Cầu Lỵ cùng Vi An vẫn làm việc như thường ngày, chỉ là từ khoang phổ thông chuyển lên phục vụ khoang thương gia cùng khoang hạng nhất, tuyến bay cũng từ tuyến châu Úc chuyển qua tuyến châu Âu.
Mà một tháng qua, Benney một chút tin tức cũng không có, không có tin tức, càng không có xuất hiện trước mặt Cầu Lỵ.
Chiều hôm đó, Cầu Lỵ mới từ nước Pháp trở lại, đang kéo hành lý, bắt xe về nhà.
Ở trên xe, cô nghĩ tới trong một tháng này, mỗi khi một mình một chỗ thì cô luôn đặc biệt nhớ anh, lúc này cô mới biết mình đã yêu anh.
Có lẽ cũng bởi vì như vậy, cho nên anh chẳng có chút thái độ quan tâm, mới có thể chặt cho lòng cô một đao đau đớn.
Nhưng ở trước mặt Vi An, cái gì cô cũng không nói, đối mặt với quan tâm của cô ấy, cũng chỉ là lấy nụ cười che lấp qua loa mà thôi.
Tại sao anh ngay cả đến điện thoại cũng không có chứ? Cô có lưu lại phương thức liên lạc của mình ở Đài Loan mà, chẳng lẽ nhân viên khách sạn không có đem lời nhắn nói lại cho anh biết? Hoặc là, anh căn bản chỉ coi cô như đối tượng tình một đêm?
Lúc trước theo cô đi mua đồ, theo cô ăn cơm khiêu vũ, chỉ là vì chuẩn bị lên giường sao? Cô không muốn đem một đêm tốt đẹp đó trở thành ký ức không chịu nổi như vậy, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cô còn có thể có ý kiến gì?
Trong lòng Cầu Lỵ dâng lên một hồi bi thương, nhưng tuy rằng là như thế, cô vẫn không có hối hận bỏ ra sự trong trắng của mình, dù sao anh cũng đã cho cô một đoạn hồi ức tốt đẹp.
"Tiểu thư, đến nơi rồi."
"A, cám ơn." Thanh âm tài xế tắc xi gọi thần trí cô về, cô vội vàng trả tiền xuống xe.
Kéo hành lý, cô đi vào hẻm nhỏ, chuẩn bị trở về nhà trọ, lại phát hiện có người đang tựa vào bên cạnh xe, đứng ở trước nhà trọ.
Một người cô vẫn tưởng rằng sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô nữa... .
"Em cuối cùng cũng trở lại." Benney mở miệng nói.
Một tháng không thấy, cô tựa hồ gầy đi rất nhiều.
"...” Anh không có mở miệng thêm nữa, làm cho Cầu Lỵ ngược lại không biết nên trả lời thế nào, cứ như vậy ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
"Không mời anh vào ngồi một chút sao?" Benney cười nói.
"A... mời vào." Cầu Lỵ vội vàng mở cửa chính nhà trọ để cho Benney đi vào.
Hai người bọn họ cùng nhau vào thang máy, nhưng không ai nói nửa câu, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Tại sao trong một tháng qua anh ấy không có liên lạc, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện? Những lời này một mực đảo quanh trong đầu Cầu Lỵ.
Trải qua mấy ngày nay, em tại sao không gọi điện thoại tìm anh? Trong lòng Benney vẫn tồn tại vấn đề này.
Nhưng là, cho đến khi ra khỏi thang máy, hai người vẫn không có mở miệng.
Cầu Lỵ buồn buồn lấy chìa khóa mở cửa ra, vào phòng nhỏ của mình.
"Ngại quá, chỗ nhỏ một chút, chắc anh không quen lắm!" Cô đột nhiên thốt ra nói.
"Cầu Lỵ, em chừng nào thì nói chuyện khách sáo như vậy rồi hả?" Benney nhíu mày nói.
"Không có em vốn chính là bộ dáng nói chuyện như vậy." Cô nhún nhún vai, đi tới trước tủ lạnh."Muốn uống cái gì? Em chỗ này chỉ có trà xanh cùng nước trái cây."
"Trà xanh."
"Ngại quá, là trà đóng lon tiện lợi, anh uống tạm đi vậy." Cô từ trong tủ lạnh lấy ra trà xanh, đưa đến trên bàn.
Thật ra thì cô cũng thích uống trà xanh, nhưng nghe đến anh nói muốn uống trà xanh, trong lòng lại có một cổ tức giận khiến cho cô lấy nước trái cây ra, cô chính là không muốn cùng anh giống nhau.
"Cầu Lỵ!"
"Mời ngồi, ngại quá, chỉ có một cái ghế đành phải uất ức anh ngồi trên đất rồi." Cô không để ý tới vẻ mặt xem thường của anh, chỉ chỉ chiếu trúc trên đất.
"Em có sao? Em thấy anh mới là lạ. Anh không phải không muốn gặp em sao? Làm sao lại xuất hiện?"
Anh quay đầu, vừa đúng khiến Cầu Lỵ có cơ hội nói ra phẫn nộ trong lòng.
"Vậy còn em? Không nói câu nói nào liền đi, lại coi là cái gì?." Benney cũng mở miệng nói ra bất mãn của mình.
"Cái gì em không nói câu nào liền đi?! Em thấy anh ngủ ngon như vậy, không muốn đánh thức anh mới đi, hơn nữa sau đó em đã gọi điện thoại cho khách sạn nhắn lại cho anh, chẳng lẽ anh không nhận được sao?" Cầu Lỵ thở phì phò nói, đánh chết không thừa nhận mình lúc trước quả thật là vội vã trở về khách sạn, căn bản là quên cùng anh nói lời từ biệt.
"Nhắn lại? Em gọi cái gì là nhắn lại, chỉ nói là phải về Đài Loan, sau đó lưu lại điện thoại liên lạc ở Đài Loan cùng điện thoại di động, em rốt cuộc coi anh là cái gì?" Lần đầu tiên có người đối đãi với anh như vậy, chính điều này làm cho lửa giận của Benney càng nóng rực hơn.
"Cái gì em đem anh trở thành cái gì, em đều với anh... với anh ở cùng một chỗ, còn có thể là cái gì?! Nhưng là anh thì sao? Biến mất một tháng, thật là không biết phải nói gì, em phải nghĩ anh như thế nào? Anh mới là người xem em là đối tượng tình một đêm!" Cầu Lỵ nghĩ đến hình ảnh bọn họ triền miên, thiếu chút nữa đỏ mặt, nhưng cuối cùng vẫn là tức giận khó tiêu chỉ vào anh mắng.
"Sao lại biết anh không có gọi!" Benney phản bác.
"Anh có gọi điện thoại cho em sao em lại không biết? Còn dám nói có!" Cầu Lỵ cau mày quát.
"Làm sao em không hỏi chính em, mỗi lần anh gọi điện thoại cho em, không người nhận; đổi gọi điện thoại di động, điện thoại di động đều ở trạng thái tắt máy, vậy em lưu điện thoại bàn, điện thoại di động cho anh làm cái gì?" Mặc dù anh đi điều tra chuyến bay của cô, nhưng không thể nhớ tất cả, chỉ có thể tranh thủ gọi điện thoại trong lúc làm việc. Benney vẫn cảm thấy cô cố tình gây sự.
"Em...” Lời của anh để cho cô sửng sốt, bởi vì liên quan đến công việc, điện thoại di động của cô đúng là thường tắt máy, điện thoại trong phòng lại cũ kỹ,không hiện số điện thoại người gọi đến..., cho nên coi như anh gọi tới, cô cũng không biết.
"Không phản đối đi! Em thì sao? Tại sao không gọi điện thoại cho anh?" Benney chất vấn cô.
Benney vừa nghe, vốn là cảm xúc lửa giận dâng cao, nhất thời bình thường lại.
Cô nói không sai, trong một tháng này, anh như cũ ngựa không ngừng vó công việc, cô muốn gọi điện thoại cũng không biết phải làm sao tìm được người.
"Thì ra là, chúng ta đều hiểu lầm đối phương."
Cầu Lỵ không nói, tâm tình tức giận rất nhiều, cũng bắt đầu suy nghĩ ngọn nguồn tất cả mọi chuyện.
Thật ra thì, thật sự là lỗi của cô, nếu như lúc ấy cô đánh thức anh cũng sẽ không xảy ra tình huống bây giờ, cho nên cô có tư cách gì trách anh không tìm cô đây? Huống chi anh cũng quan tâm, chỉ là chính cô bỏ qua
"Thật xin lỗi, em không nên hung dữ với anh như vậy." Cô lúng túng nói.
"Đồ ngốc! Phải nói hai chúng ta đều ngốc mới đúng, thế nhưng vì một chút chuyện nhỏ mà tranh chấp nhau." Benney đi tới ôm cô vào trong lòng, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
"Em rất nhớ anh." Cô ôm anh thật, hốc mắt dần dâng lên nước mắt.
"Cầu Lỵ...” Benney cúi đầu hôn môi của cô, bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian để cãi vã rồi.
Có lẽ do xa cách lâu mới gặp lại, Cầu Lỵ chủ động ôm gáy anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Benney được cô đáp lại nhiệt tình, đầu lưỡi càng thêm nhiệt liệt ở trong miệng cô sôi trào, cùng với đầu lưỡi của cô kịch liệt quấn quít.
"Ưmh...” Cầu Lỵ bị nụ hôn của anh làm cho đầu óc trống rỗng.
Benney buông môi cô ra, thổi hơi bên tai của cô, lại hôn nhẹ lên trên trán, sống mũi, gương mặt của cô, cuối cùng dừng lại hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, tỉ mỉ thưởng thức mật ngọt trong miệng cô .
Miệng của anh hành động, mà đôi tay cũng không nhàn rỗi, anh cởi cúc áo áo sơ mi rồi đến y phục cùng nịt vú của cô ra, bàn tay qua lại trên sống lưng trơn mềm của cô, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, cuối cùng dừng trước ngực cô, ngón tay nghịch ngợm vuốt ve nơi ngọn núi mềm mại, cho đến lúc nó đứng thẳng.
"Ừ...” trong miệng Cầu Lỵ không nhịn được phát ra thanh âm than nhẹ, hai chân đã sớm chống đỡ không nổi sức nặng toàn thân, đôi tay của anh tăng thêm sức lực, đôi môi bắt đầu cắn mút ở phần cổ thon gầy, bả vai mảnh khảnh rồi di chuyển đến xương quai xanh tinh tế của cô, lưu lại đầy rẫy những ấn ký đỏ thẫm ở mọi nơi, cuối cùng cái miệng thay thế bàn tay của anh liếm láp, mút cắn nụ hoa đỏ tươi trước ngực cô giống như đang thưởng thức một món điểm tâm hương vị ngọt ngào.
"A... Benney...” Cầu Lỵ khẽ kêu tên của anh, thân thể không tự chủ nghênh hướng tới chỗ anh càng muốn được đụng chạm nhiều hơn.
Anh ngậm chặt nụ hoa đỏ hồng, một tay khác đi đến hông của cô, đem cúc trên váy ngắn mở ra, kéo khóa kéo xuống khiến chiếc váy rơi xuống mặt đất, tạo thành một vòng vòng tròn.
Thân thể nóng rực khiến cô không nhịn được muốn gần sát anh hơn, không cần có bất kỳ trở ngại nào. Đôi tay của cô đi tới trước ngực anh, cởi ra áo khoác tây trang, kéo cà vạt, từng món từng món một tháo xuống trói buộc trên người của anh, cho đến khi nửa người trên của anh cũng trần truồng như cô.
Benney dùng sức đem cô bế ngang lên, thả vào trên giường, mình cũng nằm trên đó, bàn tay cách quần lót trêu chọc chỗ tư mật của cô.
"A...” chân của cô theo phản xạ muốn khép chặt, lại bị bắp đùi của anh ngăn trở.
Trong cơ thể cô dậy sóng quần lót rất nhanh bị thấm ướt, điều này làm cho Cầu Lỵ ngượng ngùng đến đỏ cả mặt.
Anh rút đi quần lót của cô, bàn tay tiến đến chỗ kín, đùa bỡn khu rừng rậm màu đen mềm mại của cô, rất nhanh tìm được mục tiêu của anh, hăng hái tiến công vào nụ hoa nhạy cảm của cô.
"A...” Cầu Lỵ đưa tay muốn ngăn cản anh đụng chạm, lại ngoài ý muốn đụng phải một vật cứng nóng bỏng, cô biết anh đã vận sức chờ phát động.
"Cầm anh!" Anh ra lệnh nói.
Cô do dự, nhưng mà Benney tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cô, cởi che đậy cuối cùng của mình ra, lôi kéo tay cô đi tới bụng dưới của anh, để cho cô cảm giác dục vọng của mình."Cầm nó."
Trời ạ... nó thật to... Thật là nóng! Cầu Lỵ nuốt nước miếng một cái, tay nhỏ bé cơ hồ cầm không được to lớn của anh.
"A...” Cô thận trọng cầm nắm, để cho anh thiếu chút nữa phải dừng lại hô hấp.
"Thật xin lỗi. Anh đau không?" Cầu Lỵ sợ hết hồn, cho là cô dùng sức quá rồi, vội vàng bỏ ra.
Anh... Giống như so với lúc nãy còn lớn hơn rồi... Hơn nữa... Sẽ động... Cầu Lỵ trợn to mắt, tựa như phát hiện một đại lục mới mắt mở to kinh ngạc.
Không được! Tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ nhịn không được! Benney gào thét một tiếng, lấy tay của cô ra, đôi tay vòng chắc eo nhỏ của cô, để cho bụng dưới của cô dán chặt cây gậy sắt đang dâng cao của mình.
"Ô...” Cầu Lỵ hít vào một hơi, cảm giác nguồn nhiệt trong cơ thể càng thêm nóng bỏng như muốn cháy lan cả đồng cỏ.
Benney cúi thấp thân thể, cho đến khi hoa huy*t đỏ tươi giữa hai chân cô đập vào mi mắt.
"Không nên nhìn!" Trời ạ... anh tại sao lại như vậy! Cầu Lỵ vừa kinh ngạc vừa thẹn muốn khép chặt hai chân lại, lại bị thân thể của anh ngăn cản, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đưa tay che kín nơi thần bí của mình.
"Đồ ngốc! Cái này thì có cái gì mà thẹn thùng." Benney nhân cơ hội đè ép tay của cô, để cho cô lấy ngón tay tự vuốt ve vùng mẫn cảm của mình.
"Không...” Cầu Lỵ thật muốn đào một cái hang mà trốn vào, thủy xuân ướt đẫm lan tràn giữa hai chân, làm cô xấu hổ vô cùng.
"Đừng sợ, đây là điều rất bình thường." Benney khẽ cười, kéo tay của cô ra, không để cho cô xấu hổ như vậy nữa. Ngay sau đó nhanh chóng đưa một ngón tay tiến vào trong mật đạo chặt chẽ của cô mà qua lại uốn lượn."Trời ạ... em thật chặt."
"A...” Loại cảm xúc điện giật như vậy làm cô không chịu nổi, Cầu Lỵ phát ra những tiếng rên rỉ ngay cả mình cũng không dám nghe, xấu hổ không dứt.
Benney cảm thấy thời điểm đã đến, vì vậy ôm hông của cô, đem lấy phái nam cứng rắn nóng bỏng của chính mình đến dải đất phái nữ mềm mại ấm áp của cô vuốt ve qua lại.
"A...” Mặc dù đã có kinh nghiệm, anh tiến vào vẫn làm cô kinh hô lên tiếng, một chút đau nhói trong cơ thể cô lan tràn.
"Thật xin lỗi, làm đau em." Đáng chết, cô thật sự quá nhỏ! Benney bị lối vào thật chặt bao lấy, cơ hồ không thể hít thở.
"Không sao...” Lời tuy như thế nhưng nước mắt trong mắt cô vẫn dâng trào.
Cô khóc để cho lòng của anh chấn động, tình cảm lan tràn không thôi.
Anh chạm khẽ khóe mắt của cô, hôn lên những giọt nước mắt mằn mặn, bàn tay lại đến chỗ bọn họ kết hợp xoa bóp vân vê, cho đến khi anh cảm thấy cô đã thích ứng, mới chậm rãi di động.
"Ưmh...” tiếp xúc trong chỗ kín nóng bỏng, vẫn làm cô phát ra thanh âm rên rỉ như cũ, chỉ là lần này thanh âm của cô hơn phân nửa bị nụ hôn của Benney hấp thu.
Trời ạ! Tiểu huyệt co lại hết sức để cho anh thiếu chút nữa nhịn không được mà cuồng tiết. Benney cắn chặt hàm răng ở trong cơ thể cô di động, từ từ luật động từ nông tới sâu.
"Benney, em rất nhớ anh...” Cầu Lỵ mở nhẹ mí mắt nhìn anh, trong miệng không ngừng thở gấp.
Dần dần, Benney không hề thoả mãn với luật động vừa chậm vừa nhẹ như vậy nữa, anh tăng nhanh tiết tấu, cuồng dã đụng vào chỗ sâu nóng bỏng của cô, ngón tay tại nhụy châu của cô càng không ngừng lượn quanh.
"A...” Cầu Lỵ cũng không chịu nổi nữa, cong người lên, trước mắt đen tối, liền mất đi tri giác.
Trong cơ thể cô tiểu huyệt hết sức co rút, cũng thúc đẩy Benney đạt tới cao triều, ở trong cơ thể cô phun ra mầm mống nóng rực... .
Rất kỳ quái, kể từ lúc cùng với cô có quan hệ, anh cảm giác mình tựa hồ như tìm được quy chúc, đối với bất kỳ phụ nữ nào cũng không còn thú vị. Benney chống đỡ bả vai trên Cầu Lỵ thở dốc nghĩ tới.
"Cầu Lỵ...” Anh ở bên tai cô gọi, lại không thấy cô phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện cô đã sớm ngất đi.
Nhếch miệng cười một tiếng, anh thối lui ra khỏi thân thể của cô, nằm ở bên cạnh cô, kéo chăn mỏng qua đắp cho hai người bọn họ.
Mấy ngày gần đây vì đến Đài Loan gặp cô mà vội vàng làm việc mệt mỏi, mấy phút sau cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến,
Cuối cùng anh cũng nhắm mắt lại, ngủ thật say... .
Nóng quá...
Cầu Lỵ có thể nói là bị nóng mà tỉnh.
Toàn thân cảm giác mồ hôi ướt át, để cho cặp mắt yêu ngủ của cô chua xót, muốn rời giường lấy điều khiển bật điều hòa, nhưng là vừa mở ra mắt, thấy Benney gần ngay trước mắt, cô mơ hồ bị dọa tỉnh lại.
Sửng sốt mấy giây, ngẫm lại. . . . Nhớ lại! Lúc trước, Benney đến tìm cô, bọn họ cãi nhau một trận sau làm hòa rồi tiếp hai người liền hôn đến khó khăn chia lìa, kết quả là... .
Bỗng dưng, mặt của cô đỏ lên.
Thần kinh! Cô đang suy nghĩ gì!
Oa, thật sự rất nóng! Hay là trước mắt nên đi tắm thôi. Cô muốn xuống giường, lại phát hiện bàn tay Benney đang đặt ở hông của cô.
Cô lặng lẽ lấy tay anh ra, kết quả mới cầm lên một cái Benney khẽ kêu ra tiếng...
"Em lại muốn im lặng mà chuồn êm sao?" Anh đột nhiên mở mắt ra nhìn cô chằm chằm.
"Hả! Anh đã tỉnh rồi hả? Làm em giật mình." Cô vỗ vỗ lồng ngực của mình, lại phát hiện cảnh xuân tiết lộ ra ngoài, vội vàng đem chăn mỏng kéo đến trước ngực.
"Không tỉnh, chẳng lẽ lại để cho người ta chạy cũng không biết giống như trước kia sao?" Benney ôm cả người và chăn của cô thật chặt giống như lo sợ cô sẽ chạy mất.
"Anh ở đây nói gì vậy, đây là nhà em, em có thể chạy đi nơi nào?" Cô đỏ mặt nói.
"Vậy em bây giờ muốn làm gì?"
"Em chỉ là muốn đi tắm mà thôi! Bởi vì nóng quá, toàn thân cũng nhớp nhúa." Cô giùng giằng muốn xuống giường.
"Tốt, chúng ta cùng đi tắm." Vừa nói xong, Benney liền ôm cô lật người xuống giường, tính toán cùng nhau tắm.
"A... đừng á! Phòng tắm của em quá nhỏ, hai người cùng nhau tắm quá chật!" Sợ bị ngã xuống, Cầu Lỵ vội vàng ôm chặt anh.
"Vậy thì thật là tốt, chúng ta có thể ôm chặt hơn." Benney hướng một cửa phòng khác đi vào, bên trong quả thật rất nhỏ, trừ thiết bị rửa mặt thêm một một bồn tắm bên ngoài, cơ hồ chỗ để xoay người cũng không có, hơn nữa thân hình của anh vốn cao lớn, càng làm cho phòng tắm nhỏ hơn nữa.
"Thật sự rất nhỏ! Thả em xuống!" Liên tục ma sát, để mặt cô đỏ ửng không cách nào lui hết.
Benney không để ý tới cô..., đặt cô vào trong bồn tắm, mình cũng đi vào. Độ cao bồn tắm cộng thêm chiều cao của anh khiến đầu anh thiếu chút nữa đội lên trần nhà.
Anh phải đè thấp đầu xuống, bộ dáng khiến cho cô không nhịn được bật cười.
"Cười cái gì?" Anh cố ý cau mày nói.
"Không có!" Nói là không có, nhưng cô vẫn khắc chế không được mình khóe miệng vẫn giơ lên .
"Em còn cười! Còn cười!" Benney đưa tay gãi hông của cô, một tay kia mở vòi hoa sen ra, khiến bọt nước chảy tới trên người cô.
"A... không cần...” Cầu Lỵ sợ nhất ngứa, sống chết né tránh, nhưng là bồn tắm chật hẹp như vậy cô còn có thể trốn đến nơi đâu.
Hai người cười đùa một hồi, không khỏi lửa dục lại lan tràn giữa hai người, tiếp theo, dĩ nhiên là một hồi tiếng thở dốc cùng tiếng nước chảy làm người ta mặt hồng tim đập rồi.
"Cái gì? Cầu Lỵ không thể tin nổi kêu lên.
"Quản lý, ông nói thật sao?" Vẻ mặt Vi An mang theo vui mừng không thể tin.
"Đương nhiên là thật, thông báo cũng đã phát ra, còn có thể giả sao?" Giám đốc Lục đem thông báo của công ty đưa cho các cô nhìn.
"Cầu Lỵ, cậu xem!" Vi An lôi kéo cô lại xem thông báo, càng xem mắt càng trừng lớn.
Thật không thể tin được, họ... họ thăng chức tăng lương!
"Cầu Lỵ, thấy không! Thấy không!" Vi An hưng phấn kêu to.
"Thấy được. Nhưng mà chúng ta làm sao tự nhiên được thăng chức?" Cầu Lỵ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chú ý tới thông báo là ngày hôm trước, cũng chính là thời điểm các cô vẫn còn ở châu Úc.
"Cũng đúng, chúng ta không biết được vì sao được thăng chức. Quản lý, ông biết không?" Vi An chuyển sang hỏi giám đốc Lục.
"Đây là từ Tổng Công Ty bên kia trực tiếp ra lệnh, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ ràng, nhưng có một việc rất đặc biệt."
"Đặc biệt?" Cầu Lỵ lặp lại.
"Ngày đó ngoại trừ có thông báo thăng chức của các cô, còn có một thông báo khác." Giám đốc Lục từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy cho các cô xem." Làm phiền các cô xem xong nhân tiện giúp tôi dán vào bảng thông báo bên ngoài! Cùng với thông báo thăng chức của các cô luôn.”
"Dạ, giám đốc, vậy chúng tôi đi ra ngoài trước" Vi An nhận lấy bảng thông báo, liền lôi kéo Cầu Lỵ ra trước, cho đến khi đứng ở trước mặt bảng thông báo, mới cùng nhau đem thông báo cầm lên xem.
Nội dung thông báo làm cho các cô sững sờ, Ánh Dương lại liệt một vị hành khách vào danh sách từ chối phục vụ, không bao giờ chở khách, mà người này chính là phụ nữ làm các cô khắc sâu ấn tượng... Quan Huệ San.
"Đây nhất định là anh chàng Benney lạnh lùng làm!" Nhìn thông báo xong, Vi An trực tiếp liên tưởng đến.
"Ừ!" Cầu Lỵ gật đầu đồng ý.
"Thật là tốt quá, ai kêu cái cô họ Quan đó không có việc gì vẫn gây khó khăn cho chúng ta, hiện tại thì tốt rồi! Nếu là mình bị công ty hàng không liệt vào danh sách từ chối phục vụ như cô ta vậy, không đào cái hang vùi mình xuống mới là lạ." Vi An nhìn có chút hả hê nói.
"Đây coi như là chuyện xưa nay chưa từng có chứ? Bị công ty hàng không liệt vào danh từ chối phục vụ. Trước ở trong tin tức, từng xem qua có công ty bách hóa nước ngoài, đem khách hàng liệt vào danh sách từ chối phục vụ, không nghĩ tới bây giờ lại xảy ra ở công ty chúng ta." Cầu Lỵ lầm bầm nói.
"Bất kể nói thế nào, đây đều là một chuyện hả lòng hả dạ." Vi An nở nụ cười hắc hắc.
"Đúng vậy, cũng không uổng phí mình chịu nhiều thiệt thòi như vậy." Cầu Lỵ cũng cảm thấy một bụng tức giận lúc trước đã được thổi bay.
"Như đã nói, mình thật sự càng ngày càng thích anh chàng Benney lạnh lùng rồi." Hiện tại cô cuối cùng cũng biết vì sao họ được thăng chức tăng lương. Vi An vỗ vỗ bả vai của cô."Chị em, đàn ông ưu tú thưởng phạt phân minh như vậy, cậu nhất định phải nắm chặt!"
"Dạ dạ dạ, mình sẽ nắm chặt." Cầu Lỵ tiếp lời nói, nhưng trong lòng lại nghĩ tới chuyện anh có nhận được lời nhắn lại của cô hay không? Có thể đến Đài Loan tìm cô hay không?
"Chị em, ngàn vạn lần không được chỉ nói miệng mà thôi!"
"Phải... mình biết rõ rồi!" Cầu Lỵ chỉ có thể qua loa trả lời cô.
Ai... dĩ nhiên chỉ có thể nói miệng một chút, bởi vì cô căn bản không có phương pháp để biết trước kết quả sẽ là như thế nào, hai người bọn họ quả thật cách xa nhau tận hai phương trời!
Sau khi được thăng chức, Cầu Lỵ cùng Vi An vẫn làm việc như thường ngày, chỉ là từ khoang phổ thông chuyển lên phục vụ khoang thương gia cùng khoang hạng nhất, tuyến bay cũng từ tuyến châu Úc chuyển qua tuyến châu Âu.
Mà một tháng qua, Benney một chút tin tức cũng không có, không có tin tức, càng không có xuất hiện trước mặt Cầu Lỵ.
Chiều hôm đó, Cầu Lỵ mới từ nước Pháp trở lại, đang kéo hành lý, bắt xe về nhà.
Ở trên xe, cô nghĩ tới trong một tháng này, mỗi khi một mình một chỗ thì cô luôn đặc biệt nhớ anh, lúc này cô mới biết mình đã yêu anh.
Có lẽ cũng bởi vì như vậy, cho nên anh chẳng có chút thái độ quan tâm, mới có thể chặt cho lòng cô một đao đau đớn.
Nhưng ở trước mặt Vi An, cái gì cô cũng không nói, đối mặt với quan tâm của cô ấy, cũng chỉ là lấy nụ cười che lấp qua loa mà thôi.
Tại sao anh ngay cả đến điện thoại cũng không có chứ? Cô có lưu lại phương thức liên lạc của mình ở Đài Loan mà, chẳng lẽ nhân viên khách sạn không có đem lời nhắn nói lại cho anh biết? Hoặc là, anh căn bản chỉ coi cô như đối tượng tình một đêm?
Lúc trước theo cô đi mua đồ, theo cô ăn cơm khiêu vũ, chỉ là vì chuẩn bị lên giường sao? Cô không muốn đem một đêm tốt đẹp đó trở thành ký ức không chịu nổi như vậy, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cô còn có thể có ý kiến gì?
Trong lòng Cầu Lỵ dâng lên một hồi bi thương, nhưng tuy rằng là như thế, cô vẫn không có hối hận bỏ ra sự trong trắng của mình, dù sao anh cũng đã cho cô một đoạn hồi ức tốt đẹp.
"Tiểu thư, đến nơi rồi."
"A, cám ơn." Thanh âm tài xế tắc xi gọi thần trí cô về, cô vội vàng trả tiền xuống xe.
Kéo hành lý, cô đi vào hẻm nhỏ, chuẩn bị trở về nhà trọ, lại phát hiện có người đang tựa vào bên cạnh xe, đứng ở trước nhà trọ.
Một người cô vẫn tưởng rằng sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô nữa... .
"Em cuối cùng cũng trở lại." Benney mở miệng nói.
Một tháng không thấy, cô tựa hồ gầy đi rất nhiều.
"...” Anh không có mở miệng thêm nữa, làm cho Cầu Lỵ ngược lại không biết nên trả lời thế nào, cứ như vậy ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
"Không mời anh vào ngồi một chút sao?" Benney cười nói.
"A... mời vào." Cầu Lỵ vội vàng mở cửa chính nhà trọ để cho Benney đi vào.
Hai người bọn họ cùng nhau vào thang máy, nhưng không ai nói nửa câu, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Tại sao trong một tháng qua anh ấy không có liên lạc, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện? Những lời này một mực đảo quanh trong đầu Cầu Lỵ.
Trải qua mấy ngày nay, em tại sao không gọi điện thoại tìm anh? Trong lòng Benney vẫn tồn tại vấn đề này.
Nhưng là, cho đến khi ra khỏi thang máy, hai người vẫn không có mở miệng.
Cầu Lỵ buồn buồn lấy chìa khóa mở cửa ra, vào phòng nhỏ của mình.
"Ngại quá, chỗ nhỏ một chút, chắc anh không quen lắm!" Cô đột nhiên thốt ra nói.
"Cầu Lỵ, em chừng nào thì nói chuyện khách sáo như vậy rồi hả?" Benney nhíu mày nói.
"Không có em vốn chính là bộ dáng nói chuyện như vậy." Cô nhún nhún vai, đi tới trước tủ lạnh."Muốn uống cái gì? Em chỗ này chỉ có trà xanh cùng nước trái cây."
"Trà xanh."
"Ngại quá, là trà đóng lon tiện lợi, anh uống tạm đi vậy." Cô từ trong tủ lạnh lấy ra trà xanh, đưa đến trên bàn.
Thật ra thì cô cũng thích uống trà xanh, nhưng nghe đến anh nói muốn uống trà xanh, trong lòng lại có một cổ tức giận khiến cho cô lấy nước trái cây ra, cô chính là không muốn cùng anh giống nhau.
"Cầu Lỵ!"
"Mời ngồi, ngại quá, chỉ có một cái ghế đành phải uất ức anh ngồi trên đất rồi." Cô không để ý tới vẻ mặt xem thường của anh, chỉ chỉ chiếu trúc trên đất.
"Em có sao? Em thấy anh mới là lạ. Anh không phải không muốn gặp em sao? Làm sao lại xuất hiện?"
Anh quay đầu, vừa đúng khiến Cầu Lỵ có cơ hội nói ra phẫn nộ trong lòng.
"Vậy còn em? Không nói câu nói nào liền đi, lại coi là cái gì?." Benney cũng mở miệng nói ra bất mãn của mình.
"Cái gì em không nói câu nào liền đi?! Em thấy anh ngủ ngon như vậy, không muốn đánh thức anh mới đi, hơn nữa sau đó em đã gọi điện thoại cho khách sạn nhắn lại cho anh, chẳng lẽ anh không nhận được sao?" Cầu Lỵ thở phì phò nói, đánh chết không thừa nhận mình lúc trước quả thật là vội vã trở về khách sạn, căn bản là quên cùng anh nói lời từ biệt.
"Nhắn lại? Em gọi cái gì là nhắn lại, chỉ nói là phải về Đài Loan, sau đó lưu lại điện thoại liên lạc ở Đài Loan cùng điện thoại di động, em rốt cuộc coi anh là cái gì?" Lần đầu tiên có người đối đãi với anh như vậy, chính điều này làm cho lửa giận của Benney càng nóng rực hơn.
"Cái gì em đem anh trở thành cái gì, em đều với anh... với anh ở cùng một chỗ, còn có thể là cái gì?! Nhưng là anh thì sao? Biến mất một tháng, thật là không biết phải nói gì, em phải nghĩ anh như thế nào? Anh mới là người xem em là đối tượng tình một đêm!" Cầu Lỵ nghĩ đến hình ảnh bọn họ triền miên, thiếu chút nữa đỏ mặt, nhưng cuối cùng vẫn là tức giận khó tiêu chỉ vào anh mắng.
"Sao lại biết anh không có gọi!" Benney phản bác.
"Anh có gọi điện thoại cho em sao em lại không biết? Còn dám nói có!" Cầu Lỵ cau mày quát.
"Làm sao em không hỏi chính em, mỗi lần anh gọi điện thoại cho em, không người nhận; đổi gọi điện thoại di động, điện thoại di động đều ở trạng thái tắt máy, vậy em lưu điện thoại bàn, điện thoại di động cho anh làm cái gì?" Mặc dù anh đi điều tra chuyến bay của cô, nhưng không thể nhớ tất cả, chỉ có thể tranh thủ gọi điện thoại trong lúc làm việc. Benney vẫn cảm thấy cô cố tình gây sự.
"Em...” Lời của anh để cho cô sửng sốt, bởi vì liên quan đến công việc, điện thoại di động của cô đúng là thường tắt máy, điện thoại trong phòng lại cũ kỹ,không hiện số điện thoại người gọi đến..., cho nên coi như anh gọi tới, cô cũng không biết.
"Không phản đối đi! Em thì sao? Tại sao không gọi điện thoại cho anh?" Benney chất vấn cô.
Benney vừa nghe, vốn là cảm xúc lửa giận dâng cao, nhất thời bình thường lại.
Cô nói không sai, trong một tháng này, anh như cũ ngựa không ngừng vó công việc, cô muốn gọi điện thoại cũng không biết phải làm sao tìm được người.
"Thì ra là, chúng ta đều hiểu lầm đối phương."
Cầu Lỵ không nói, tâm tình tức giận rất nhiều, cũng bắt đầu suy nghĩ ngọn nguồn tất cả mọi chuyện.
Thật ra thì, thật sự là lỗi của cô, nếu như lúc ấy cô đánh thức anh cũng sẽ không xảy ra tình huống bây giờ, cho nên cô có tư cách gì trách anh không tìm cô đây? Huống chi anh cũng quan tâm, chỉ là chính cô bỏ qua
"Thật xin lỗi, em không nên hung dữ với anh như vậy." Cô lúng túng nói.
"Đồ ngốc! Phải nói hai chúng ta đều ngốc mới đúng, thế nhưng vì một chút chuyện nhỏ mà tranh chấp nhau." Benney đi tới ôm cô vào trong lòng, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
"Em rất nhớ anh." Cô ôm anh thật, hốc mắt dần dâng lên nước mắt.
"Cầu Lỵ...” Benney cúi đầu hôn môi của cô, bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian để cãi vã rồi.
Có lẽ do xa cách lâu mới gặp lại, Cầu Lỵ chủ động ôm gáy anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Benney được cô đáp lại nhiệt tình, đầu lưỡi càng thêm nhiệt liệt ở trong miệng cô sôi trào, cùng với đầu lưỡi của cô kịch liệt quấn quít.
"Ưmh...” Cầu Lỵ bị nụ hôn của anh làm cho đầu óc trống rỗng.
Benney buông môi cô ra, thổi hơi bên tai của cô, lại hôn nhẹ lên trên trán, sống mũi, gương mặt của cô, cuối cùng dừng lại hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, tỉ mỉ thưởng thức mật ngọt trong miệng cô .
Miệng của anh hành động, mà đôi tay cũng không nhàn rỗi, anh cởi cúc áo áo sơ mi rồi đến y phục cùng nịt vú của cô ra, bàn tay qua lại trên sống lưng trơn mềm của cô, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, cuối cùng dừng trước ngực cô, ngón tay nghịch ngợm vuốt ve nơi ngọn núi mềm mại, cho đến lúc nó đứng thẳng.
"Ừ...” trong miệng Cầu Lỵ không nhịn được phát ra thanh âm than nhẹ, hai chân đã sớm chống đỡ không nổi sức nặng toàn thân, đôi tay của anh tăng thêm sức lực, đôi môi bắt đầu cắn mút ở phần cổ thon gầy, bả vai mảnh khảnh rồi di chuyển đến xương quai xanh tinh tế của cô, lưu lại đầy rẫy những ấn ký đỏ thẫm ở mọi nơi, cuối cùng cái miệng thay thế bàn tay của anh liếm láp, mút cắn nụ hoa đỏ tươi trước ngực cô giống như đang thưởng thức một món điểm tâm hương vị ngọt ngào.
"A... Benney...” Cầu Lỵ khẽ kêu tên của anh, thân thể không tự chủ nghênh hướng tới chỗ anh càng muốn được đụng chạm nhiều hơn.
Anh ngậm chặt nụ hoa đỏ hồng, một tay khác đi đến hông của cô, đem cúc trên váy ngắn mở ra, kéo khóa kéo xuống khiến chiếc váy rơi xuống mặt đất, tạo thành một vòng vòng tròn.
Thân thể nóng rực khiến cô không nhịn được muốn gần sát anh hơn, không cần có bất kỳ trở ngại nào. Đôi tay của cô đi tới trước ngực anh, cởi ra áo khoác tây trang, kéo cà vạt, từng món từng món một tháo xuống trói buộc trên người của anh, cho đến khi nửa người trên của anh cũng trần truồng như cô.
Benney dùng sức đem cô bế ngang lên, thả vào trên giường, mình cũng nằm trên đó, bàn tay cách quần lót trêu chọc chỗ tư mật của cô.
"A...” chân của cô theo phản xạ muốn khép chặt, lại bị bắp đùi của anh ngăn trở.
Trong cơ thể cô dậy sóng quần lót rất nhanh bị thấm ướt, điều này làm cho Cầu Lỵ ngượng ngùng đến đỏ cả mặt.
Anh rút đi quần lót của cô, bàn tay tiến đến chỗ kín, đùa bỡn khu rừng rậm màu đen mềm mại của cô, rất nhanh tìm được mục tiêu của anh, hăng hái tiến công vào nụ hoa nhạy cảm của cô.
"A...” Cầu Lỵ đưa tay muốn ngăn cản anh đụng chạm, lại ngoài ý muốn đụng phải một vật cứng nóng bỏng, cô biết anh đã vận sức chờ phát động.
"Cầm anh!" Anh ra lệnh nói.
Cô do dự, nhưng mà Benney tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cô, cởi che đậy cuối cùng của mình ra, lôi kéo tay cô đi tới bụng dưới của anh, để cho cô cảm giác dục vọng của mình."Cầm nó."
Trời ạ... nó thật to... Thật là nóng! Cầu Lỵ nuốt nước miếng một cái, tay nhỏ bé cơ hồ cầm không được to lớn của anh.
"A...” Cô thận trọng cầm nắm, để cho anh thiếu chút nữa phải dừng lại hô hấp.
"Thật xin lỗi. Anh đau không?" Cầu Lỵ sợ hết hồn, cho là cô dùng sức quá rồi, vội vàng bỏ ra.
Anh... Giống như so với lúc nãy còn lớn hơn rồi... Hơn nữa... Sẽ động... Cầu Lỵ trợn to mắt, tựa như phát hiện một đại lục mới mắt mở to kinh ngạc.
Không được! Tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ nhịn không được! Benney gào thét một tiếng, lấy tay của cô ra, đôi tay vòng chắc eo nhỏ của cô, để cho bụng dưới của cô dán chặt cây gậy sắt đang dâng cao của mình.
"Ô...” Cầu Lỵ hít vào một hơi, cảm giác nguồn nhiệt trong cơ thể càng thêm nóng bỏng như muốn cháy lan cả đồng cỏ.
Benney cúi thấp thân thể, cho đến khi hoa huy*t đỏ tươi giữa hai chân cô đập vào mi mắt.
"Không nên nhìn!" Trời ạ... anh tại sao lại như vậy! Cầu Lỵ vừa kinh ngạc vừa thẹn muốn khép chặt hai chân lại, lại bị thân thể của anh ngăn cản, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đưa tay che kín nơi thần bí của mình.
"Đồ ngốc! Cái này thì có cái gì mà thẹn thùng." Benney nhân cơ hội đè ép tay của cô, để cho cô lấy ngón tay tự vuốt ve vùng mẫn cảm của mình.
"Không...” Cầu Lỵ thật muốn đào một cái hang mà trốn vào, thủy xuân ướt đẫm lan tràn giữa hai chân, làm cô xấu hổ vô cùng.
"Đừng sợ, đây là điều rất bình thường." Benney khẽ cười, kéo tay của cô ra, không để cho cô xấu hổ như vậy nữa. Ngay sau đó nhanh chóng đưa một ngón tay tiến vào trong mật đạo chặt chẽ của cô mà qua lại uốn lượn."Trời ạ... em thật chặt."
"A...” Loại cảm xúc điện giật như vậy làm cô không chịu nổi, Cầu Lỵ phát ra những tiếng rên rỉ ngay cả mình cũng không dám nghe, xấu hổ không dứt.
Benney cảm thấy thời điểm đã đến, vì vậy ôm hông của cô, đem lấy phái nam cứng rắn nóng bỏng của chính mình đến dải đất phái nữ mềm mại ấm áp của cô vuốt ve qua lại.
"A...” Mặc dù đã có kinh nghiệm, anh tiến vào vẫn làm cô kinh hô lên tiếng, một chút đau nhói trong cơ thể cô lan tràn.
"Thật xin lỗi, làm đau em." Đáng chết, cô thật sự quá nhỏ! Benney bị lối vào thật chặt bao lấy, cơ hồ không thể hít thở.
"Không sao...” Lời tuy như thế nhưng nước mắt trong mắt cô vẫn dâng trào.
Cô khóc để cho lòng của anh chấn động, tình cảm lan tràn không thôi.
Anh chạm khẽ khóe mắt của cô, hôn lên những giọt nước mắt mằn mặn, bàn tay lại đến chỗ bọn họ kết hợp xoa bóp vân vê, cho đến khi anh cảm thấy cô đã thích ứng, mới chậm rãi di động.
"Ưmh...” tiếp xúc trong chỗ kín nóng bỏng, vẫn làm cô phát ra thanh âm rên rỉ như cũ, chỉ là lần này thanh âm của cô hơn phân nửa bị nụ hôn của Benney hấp thu.
Trời ạ! Tiểu huyệt co lại hết sức để cho anh thiếu chút nữa nhịn không được mà cuồng tiết. Benney cắn chặt hàm răng ở trong cơ thể cô di động, từ từ luật động từ nông tới sâu.
"Benney, em rất nhớ anh...” Cầu Lỵ mở nhẹ mí mắt nhìn anh, trong miệng không ngừng thở gấp.
Dần dần, Benney không hề thoả mãn với luật động vừa chậm vừa nhẹ như vậy nữa, anh tăng nhanh tiết tấu, cuồng dã đụng vào chỗ sâu nóng bỏng của cô, ngón tay tại nhụy châu của cô càng không ngừng lượn quanh.
"A...” Cầu Lỵ cũng không chịu nổi nữa, cong người lên, trước mắt đen tối, liền mất đi tri giác.
Trong cơ thể cô tiểu huyệt hết sức co rút, cũng thúc đẩy Benney đạt tới cao triều, ở trong cơ thể cô phun ra mầm mống nóng rực... .
Rất kỳ quái, kể từ lúc cùng với cô có quan hệ, anh cảm giác mình tựa hồ như tìm được quy chúc, đối với bất kỳ phụ nữ nào cũng không còn thú vị. Benney chống đỡ bả vai trên Cầu Lỵ thở dốc nghĩ tới.
"Cầu Lỵ...” Anh ở bên tai cô gọi, lại không thấy cô phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện cô đã sớm ngất đi.
Nhếch miệng cười một tiếng, anh thối lui ra khỏi thân thể của cô, nằm ở bên cạnh cô, kéo chăn mỏng qua đắp cho hai người bọn họ.
Mấy ngày gần đây vì đến Đài Loan gặp cô mà vội vàng làm việc mệt mỏi, mấy phút sau cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến,
Cuối cùng anh cũng nhắm mắt lại, ngủ thật say... .
Nóng quá...
Cầu Lỵ có thể nói là bị nóng mà tỉnh.
Toàn thân cảm giác mồ hôi ướt át, để cho cặp mắt yêu ngủ của cô chua xót, muốn rời giường lấy điều khiển bật điều hòa, nhưng là vừa mở ra mắt, thấy Benney gần ngay trước mắt, cô mơ hồ bị dọa tỉnh lại.
Sửng sốt mấy giây, ngẫm lại. . . . Nhớ lại! Lúc trước, Benney đến tìm cô, bọn họ cãi nhau một trận sau làm hòa rồi tiếp hai người liền hôn đến khó khăn chia lìa, kết quả là... .
Bỗng dưng, mặt của cô đỏ lên.
Thần kinh! Cô đang suy nghĩ gì!
Oa, thật sự rất nóng! Hay là trước mắt nên đi tắm thôi. Cô muốn xuống giường, lại phát hiện bàn tay Benney đang đặt ở hông của cô.
Cô lặng lẽ lấy tay anh ra, kết quả mới cầm lên một cái Benney khẽ kêu ra tiếng...
"Em lại muốn im lặng mà chuồn êm sao?" Anh đột nhiên mở mắt ra nhìn cô chằm chằm.
"Hả! Anh đã tỉnh rồi hả? Làm em giật mình." Cô vỗ vỗ lồng ngực của mình, lại phát hiện cảnh xuân tiết lộ ra ngoài, vội vàng đem chăn mỏng kéo đến trước ngực.
"Không tỉnh, chẳng lẽ lại để cho người ta chạy cũng không biết giống như trước kia sao?" Benney ôm cả người và chăn của cô thật chặt giống như lo sợ cô sẽ chạy mất.
"Anh ở đây nói gì vậy, đây là nhà em, em có thể chạy đi nơi nào?" Cô đỏ mặt nói.
"Vậy em bây giờ muốn làm gì?"
"Em chỉ là muốn đi tắm mà thôi! Bởi vì nóng quá, toàn thân cũng nhớp nhúa." Cô giùng giằng muốn xuống giường.
"Tốt, chúng ta cùng đi tắm." Vừa nói xong, Benney liền ôm cô lật người xuống giường, tính toán cùng nhau tắm.
"A... đừng á! Phòng tắm của em quá nhỏ, hai người cùng nhau tắm quá chật!" Sợ bị ngã xuống, Cầu Lỵ vội vàng ôm chặt anh.
"Vậy thì thật là tốt, chúng ta có thể ôm chặt hơn." Benney hướng một cửa phòng khác đi vào, bên trong quả thật rất nhỏ, trừ thiết bị rửa mặt thêm một một bồn tắm bên ngoài, cơ hồ chỗ để xoay người cũng không có, hơn nữa thân hình của anh vốn cao lớn, càng làm cho phòng tắm nhỏ hơn nữa.
"Thật sự rất nhỏ! Thả em xuống!" Liên tục ma sát, để mặt cô đỏ ửng không cách nào lui hết.
Benney không để ý tới cô..., đặt cô vào trong bồn tắm, mình cũng đi vào. Độ cao bồn tắm cộng thêm chiều cao của anh khiến đầu anh thiếu chút nữa đội lên trần nhà.
Anh phải đè thấp đầu xuống, bộ dáng khiến cho cô không nhịn được bật cười.
"Cười cái gì?" Anh cố ý cau mày nói.
"Không có!" Nói là không có, nhưng cô vẫn khắc chế không được mình khóe miệng vẫn giơ lên .
"Em còn cười! Còn cười!" Benney đưa tay gãi hông của cô, một tay kia mở vòi hoa sen ra, khiến bọt nước chảy tới trên người cô.
"A... không cần...” Cầu Lỵ sợ nhất ngứa, sống chết né tránh, nhưng là bồn tắm chật hẹp như vậy cô còn có thể trốn đến nơi đâu.
Hai người cười đùa một hồi, không khỏi lửa dục lại lan tràn giữa hai người, tiếp theo, dĩ nhiên là một hồi tiếng thở dốc cùng tiếng nước chảy làm người ta mặt hồng tim đập rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook