Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
-
Chương 14: Mất ngủ
Làm việc theo cảm tính kết quả chính là đau lòng a – bây giờ đêm đã khuya xe buýt không còn, cô cần phải về nha, nhà cô thuê ở một địa phương nhỏ, từ đây về nhà cô đi taxi hết hơn một trăm khối cô thật sự sai lầm rồi!
“Ngu ngốc, mình thật sự rất là ngu ngốc!” Vừa vào đén cửa tháo giầy, cô ném mình vào ghế salon tức giận mắng mình. Trong đầu cô hiện ra thái độ tự cho mình là đúng của Hoắc Doãn Văn, anh ta tại sao lại dùng giọng đó mà dạy dỗ cô cơ chứ? Rõ ràng anh ta xem cô như một con ngốc, cô vẫn có khả năng phán đoán được tình hình cơ mà?
Ngồi trên ghế salon nặng nề thở dốc, cô nhìn về phía đối diện căn phòng . Trong phòng đen như mực, rất yên tĩnh có thể thấy được cô bạn cùng phòng còn chưa có trở về!
Đã qua mười hai giờ, sợ rằng đêm nay cô ấy cũng sẽ không có trở lại
Một hồi âm thanh dễ nghe từ điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không phí yên lặng trong phòng, cô vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, lòng cô chợt hạ xuống, đau đớn cũng bớt đi phàn nào, nỗi uất ức lại trào lên.
Điện thoạt của Nhất Minh gọi tới.
Cô biết hiện tại anh gọi điện cho cô cũng phải cố gắn hết sức mới có thể gọi được, trên đùi, trên tay anh đều bị thương, không dám chậm trễ, cô nhận điện thoại. “Nhất Minh, anh đã tỉnh lại sao?” Cô dẹp hết mọi tâm tình sang một bên, quan tâm hỏi!
“Như Y, thật xin lỗi, mẹ anh đã nói em rất khó nghe phải không?” hơi thở Từ Nhất Minh mỏng manh, chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng biết anh rất đau/
“……….” Cô không trả lời như là thừa nhận
“Xin lỗi, do mẹ anh quá lo lắng, em đừng để trong lòng nhé!”
Từng câu từng chữ anh nói đều tràn đầy áy náy làm cho người ta nghe thật sự rất khó mà không mủi lòng. “Nhất Minh, anh đừng suy nghĩ nhiều quá em không trách bác gái đâu. Bây giờ anh thế nào rồi? Bác sẽ nói sao?”
“Bác sĩ nói phẫu thuật ghép chân rất thành công, về sau sẽ không sao. Xương sườn rất nhanh sẽ hồi phục, thật là gặp may trong rủi nhỉ?!” Anh cười khổ.
Còn có thể nói đùa như vậy, có thể thấy được bây giờ anh ấy đã không còn nguy hiểm nữa. “Bây giờ còn chưa có tìm được người gây ra tai nạn, nhưng cũng rất may là camera giao thông có quay lai được biển số, tin tưởng nhất định sẽ tìm được hắn!”
“Ừ --!” âm thanh của Từ Nhất Minh chợt nhỏ hơn. Hình như anh không muốn nhắc tới chuyện này.
“Nhất Minh, sao lúc đó anh lại ở con đường ấy? Trước lúc đó chúng ta nói chuyện điện thoại, không phải anh bảo anh ở nhà sao?” Nhà của anh ở phía Bắc nhưng lại bị tai nạn ở đường phía Nam cách nhau rấ t nhiều con đường nha.
“Như Y, anh mệt mỏi rồi, mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé!” Từ Nhất Minh không trực tiếp trả lời vấn đề của Nhan Như Y mà trực tiếp cúp điện thoại.
Như Y kỳ quái nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, bỗng nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không đúng – Từ Nhất Minh đang né tránh vấn đề của cô, anh đang có chuyện gì gạt cô sao?
Thôi, anh nhất định là rất mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp vậy.
Như Y buông điện thoại xuống, cầm lấy quần áo vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ!
Tắm rửa thoải mái, ga giường sáng sớm nay cô mới đổi sạch bong thoang thoảng tỏa ra mùi bột giặt thơm ngát, vậy mà khi cô nằm trên giường lại không hề ngủ được.
Nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra một cái bóng cuồng ngạo mờ nhạt, rồi sau đó từ từ rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn của hắn xuất hiện trước mắt cô. Anh ta ngồi ở trên bàn rượu bộ dáng thành thục vui vẻ trò chuyện, còn có anh đang ở trong đám người hướng cô gật đầu mỉm cười……
Mỗi một động tác, từng vẻ mặt….
Không, sao cô lại nghĩ đến anh ta chứ, chắc cô đang bị loạn tưởng rồi!
‘Pặc’ Như y từ trên giường bật dậy…..
“Ngu ngốc, mình thật sự rất là ngu ngốc!” Vừa vào đén cửa tháo giầy, cô ném mình vào ghế salon tức giận mắng mình. Trong đầu cô hiện ra thái độ tự cho mình là đúng của Hoắc Doãn Văn, anh ta tại sao lại dùng giọng đó mà dạy dỗ cô cơ chứ? Rõ ràng anh ta xem cô như một con ngốc, cô vẫn có khả năng phán đoán được tình hình cơ mà?
Ngồi trên ghế salon nặng nề thở dốc, cô nhìn về phía đối diện căn phòng . Trong phòng đen như mực, rất yên tĩnh có thể thấy được cô bạn cùng phòng còn chưa có trở về!
Đã qua mười hai giờ, sợ rằng đêm nay cô ấy cũng sẽ không có trở lại
Một hồi âm thanh dễ nghe từ điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không phí yên lặng trong phòng, cô vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, lòng cô chợt hạ xuống, đau đớn cũng bớt đi phàn nào, nỗi uất ức lại trào lên.
Điện thoạt của Nhất Minh gọi tới.
Cô biết hiện tại anh gọi điện cho cô cũng phải cố gắn hết sức mới có thể gọi được, trên đùi, trên tay anh đều bị thương, không dám chậm trễ, cô nhận điện thoại. “Nhất Minh, anh đã tỉnh lại sao?” Cô dẹp hết mọi tâm tình sang một bên, quan tâm hỏi!
“Như Y, thật xin lỗi, mẹ anh đã nói em rất khó nghe phải không?” hơi thở Từ Nhất Minh mỏng manh, chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng biết anh rất đau/
“……….” Cô không trả lời như là thừa nhận
“Xin lỗi, do mẹ anh quá lo lắng, em đừng để trong lòng nhé!”
Từng câu từng chữ anh nói đều tràn đầy áy náy làm cho người ta nghe thật sự rất khó mà không mủi lòng. “Nhất Minh, anh đừng suy nghĩ nhiều quá em không trách bác gái đâu. Bây giờ anh thế nào rồi? Bác sẽ nói sao?”
“Bác sĩ nói phẫu thuật ghép chân rất thành công, về sau sẽ không sao. Xương sườn rất nhanh sẽ hồi phục, thật là gặp may trong rủi nhỉ?!” Anh cười khổ.
Còn có thể nói đùa như vậy, có thể thấy được bây giờ anh ấy đã không còn nguy hiểm nữa. “Bây giờ còn chưa có tìm được người gây ra tai nạn, nhưng cũng rất may là camera giao thông có quay lai được biển số, tin tưởng nhất định sẽ tìm được hắn!”
“Ừ --!” âm thanh của Từ Nhất Minh chợt nhỏ hơn. Hình như anh không muốn nhắc tới chuyện này.
“Nhất Minh, sao lúc đó anh lại ở con đường ấy? Trước lúc đó chúng ta nói chuyện điện thoại, không phải anh bảo anh ở nhà sao?” Nhà của anh ở phía Bắc nhưng lại bị tai nạn ở đường phía Nam cách nhau rấ t nhiều con đường nha.
“Như Y, anh mệt mỏi rồi, mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé!” Từ Nhất Minh không trực tiếp trả lời vấn đề của Nhan Như Y mà trực tiếp cúp điện thoại.
Như Y kỳ quái nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, bỗng nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không đúng – Từ Nhất Minh đang né tránh vấn đề của cô, anh đang có chuyện gì gạt cô sao?
Thôi, anh nhất định là rất mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp vậy.
Như Y buông điện thoại xuống, cầm lấy quần áo vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ!
Tắm rửa thoải mái, ga giường sáng sớm nay cô mới đổi sạch bong thoang thoảng tỏa ra mùi bột giặt thơm ngát, vậy mà khi cô nằm trên giường lại không hề ngủ được.
Nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra một cái bóng cuồng ngạo mờ nhạt, rồi sau đó từ từ rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn của hắn xuất hiện trước mắt cô. Anh ta ngồi ở trên bàn rượu bộ dáng thành thục vui vẻ trò chuyện, còn có anh đang ở trong đám người hướng cô gật đầu mỉm cười……
Mỗi một động tác, từng vẻ mặt….
Không, sao cô lại nghĩ đến anh ta chứ, chắc cô đang bị loạn tưởng rồi!
‘Pặc’ Như y từ trên giường bật dậy…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook