Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
-
Chương 138: Nếu gặp lại, chỉ là kẻ qua đường
***
Lần này, Hoắc Doãn Văn cũng không làm khó cô, đồng ý cho cô thôi việc, cũng đem 14 vạn trả lại cho cô! Cô trở lại Hằng Viễn nhận lại tiền, đa đã đi khỏi công ty. Cô cũng không thể nhìn thấy anh, dù chỉ một cái bóng thoáng qua.
Mùa thu ở B thị thật ngắn ngủi, nhát mắt một cái liền vào mùa đông! Đây cũng là mùa đông lạnh lẽo nhất Nhan Như Y trải qua, tim thật thê lương!
Vì hoàn toàn cắt đứt liên lạc cùng anh, cô tìm công việc tại một trung tâm ngoại ngữ. Nghề giáo viên vốn cô không nguyện ý theo đuổi nhưng cô cũng cần ăn để sống.
Chỉ cần bận rộn vì những công việc vụn vặt, cô sẽ không còn thời gian suy nghĩ, hoặc nhớ anh.
Hoắc Doãn Văn vẫn là người nói được làm được, vẫn không xuất hiện, dù một chốc trên bất cứ con đường nào cô đi qua!
Chỉ là, anh không quên cô, vẫn lẳng lặng chăm sóc cô.
Những khắc cuối cùng của năm cũ, bão tuyết hoành hành phần lớn vùng phía Nam, rất nhiều chuyến bay đến trễ, nhiều hành khách bị ách lại sân bay, chờ bay tiếp. Trong đại sảnh, Nhan Như Y không khỏi cảm thán, lần đầu tiên cô đi máy bay lại gặp phải loại chuyện như vậy!
“Chị, chuyến bay của chị lúc nào có thể khởi hành? Còn mấy phút nữa là giao thừa rồi!”
Tiểu Phi đã về nhà trước, nóng lòng lại lo lắng hỏi thăm trong điện thoại.
Bên đầu kia của điện thoại, cô nghe lẻ tẻ tiếng pháo, khiến cô ngửi thấy tư vị chuẩn bị lễ mừng năm mới trong nhà. Một mình ở trong một đám đông xa lạ, cô chợt kích động muốn khóc, cô thật sự rất muốn về nhà, từ mùa thu, cô liền muốn về nhà, nhào vào lồng ngực ấm áp của ba để tìm sự an ủi.
Mong lâu như vậy, mắt thấy sắp về nhà, nhưng máy bay lại không thể bay. Thật sự nếu không bay, cô sợ rằng cô cô linh linh đón năm mới nơi đất khách!
Cúp điện thoại, cô ngồi tại chỗ, không nhịn được nghĩ đến Hoắc Doãn Văn. Trong quá khứ, thời điểm cô khó khăn nhất, cô luôn xuất hiện đúng lúc. Suốt một ngày này lang thang trong sân bay, cô không ít lần quay đầu lại, nghĩ rằng sẽ thấy anh đứng ngay phía sau!
Cho dù là xa xa, có thể nhìn thấy anh cũng rất tốt!
Nhưng mỗi một lần, cô ngắm nhìn bốn phía, đều gặt lấy thất vọng, thất vọng rồi cảm thấy may mắn, như vậy cũng tốt, chuyện cũng sẽ không quá phức tạp!
Một ngày chưa ăn cơm, cô thật sự rất đói, nhưng đồ ăn trong sân bay quá đắt, cô mỗi lần nhìn qua, đều kích động và bỏ đi!
Đang khi cô đói bụng nhất, một bánh bao cùng một cai nước suối xuất hiện trước mắt cô!
Người nào?
Cô cúi đầu, trái tim khẽ đập rộn ràng vui mừng, cô cho là Hoắc Doãn Văn. Hưng phấn, cô ngẩng đầu lên –
Hoắc….
“Cao Hải!” Nhan Như Y gọi tên anh, có chút thất vọng!
Cao Hải nhét đồ ăn vào tay cô, đứng bên cạnh cô, người chung quanh ngồi đứng rất nhiều, một chỗ ngồi nhỏ cũng không có. “Không phải anh thì là ai? Ai còn có thể quan tâm em như vậy?”
Nhan Như Y cầm đồ ăn, rất cảm động. “Cảm ơn anh!”
“Ăn đi, em chắc nhiều giờ không có ăn gì, đúng không?”
“Dạ!”
“Bằng không, em đừng về nữa, năm nay ở lại về nhà anh ăn Tết!”
“Không, chờ một chút!” Cô lắc đầu một cái, hiện tại cô chỉ muốn về nhà, chỉ muốn về nhà!
Đang lúc ấy, có chuyến bay đi Thành Đô chuẩn bị khởi hành, phía trước, không ít người vội vàng kéo hành lý, lên máy bay, âm thanh xao động khắp sân bay!
“Em xem một chút, có phải chuyến bay của em không?” Cao Hải hỏi to.
Nhan Như Y thất vọng lắc đầu một cái. “Không phải, chuyến của em còn chưa bay. Theo suy đoán của em, chắc phải đứng chờ đến sáng sớm mai, sáng mồng hai mới có thể đến nhà!” Nhà cô không phải ở ngay Thành Đô, mà còn phải đi về huyện thành, máy bay hạ cánh còn phải ngồi xe đò về nhà!
Nếu như bây giờ có thể bay đi, sáng sớm ngày mai cô đón xe, buổi chiều là có thể về đến nhà đấy!
Cao Hải không ngừng gọi điện thoại, hy vọng có thể tìm được người nào đó làm việc ở sân bay, nghĩ được một biện pháp nào đấy, nhưng dù sao vào thời điểm quá gấp gáp này nói thế nào cũng bó tay!
Không tìm được cách nào. Cô thất vọng, thấy vọng muốn bật khóc òa.
Vào phút cô không nghĩ đến, Phụ tá Triệu thế nhưng đã xuất hiện.
Lần này, Hoắc Doãn Văn cũng không làm khó cô, đồng ý cho cô thôi việc, cũng đem 14 vạn trả lại cho cô! Cô trở lại Hằng Viễn nhận lại tiền, đa đã đi khỏi công ty. Cô cũng không thể nhìn thấy anh, dù chỉ một cái bóng thoáng qua.
Mùa thu ở B thị thật ngắn ngủi, nhát mắt một cái liền vào mùa đông! Đây cũng là mùa đông lạnh lẽo nhất Nhan Như Y trải qua, tim thật thê lương!
Vì hoàn toàn cắt đứt liên lạc cùng anh, cô tìm công việc tại một trung tâm ngoại ngữ. Nghề giáo viên vốn cô không nguyện ý theo đuổi nhưng cô cũng cần ăn để sống.
Chỉ cần bận rộn vì những công việc vụn vặt, cô sẽ không còn thời gian suy nghĩ, hoặc nhớ anh.
Hoắc Doãn Văn vẫn là người nói được làm được, vẫn không xuất hiện, dù một chốc trên bất cứ con đường nào cô đi qua!
Chỉ là, anh không quên cô, vẫn lẳng lặng chăm sóc cô.
Những khắc cuối cùng của năm cũ, bão tuyết hoành hành phần lớn vùng phía Nam, rất nhiều chuyến bay đến trễ, nhiều hành khách bị ách lại sân bay, chờ bay tiếp. Trong đại sảnh, Nhan Như Y không khỏi cảm thán, lần đầu tiên cô đi máy bay lại gặp phải loại chuyện như vậy!
“Chị, chuyến bay của chị lúc nào có thể khởi hành? Còn mấy phút nữa là giao thừa rồi!”
Tiểu Phi đã về nhà trước, nóng lòng lại lo lắng hỏi thăm trong điện thoại.
Bên đầu kia của điện thoại, cô nghe lẻ tẻ tiếng pháo, khiến cô ngửi thấy tư vị chuẩn bị lễ mừng năm mới trong nhà. Một mình ở trong một đám đông xa lạ, cô chợt kích động muốn khóc, cô thật sự rất muốn về nhà, từ mùa thu, cô liền muốn về nhà, nhào vào lồng ngực ấm áp của ba để tìm sự an ủi.
Mong lâu như vậy, mắt thấy sắp về nhà, nhưng máy bay lại không thể bay. Thật sự nếu không bay, cô sợ rằng cô cô linh linh đón năm mới nơi đất khách!
Cúp điện thoại, cô ngồi tại chỗ, không nhịn được nghĩ đến Hoắc Doãn Văn. Trong quá khứ, thời điểm cô khó khăn nhất, cô luôn xuất hiện đúng lúc. Suốt một ngày này lang thang trong sân bay, cô không ít lần quay đầu lại, nghĩ rằng sẽ thấy anh đứng ngay phía sau!
Cho dù là xa xa, có thể nhìn thấy anh cũng rất tốt!
Nhưng mỗi một lần, cô ngắm nhìn bốn phía, đều gặt lấy thất vọng, thất vọng rồi cảm thấy may mắn, như vậy cũng tốt, chuyện cũng sẽ không quá phức tạp!
Một ngày chưa ăn cơm, cô thật sự rất đói, nhưng đồ ăn trong sân bay quá đắt, cô mỗi lần nhìn qua, đều kích động và bỏ đi!
Đang khi cô đói bụng nhất, một bánh bao cùng một cai nước suối xuất hiện trước mắt cô!
Người nào?
Cô cúi đầu, trái tim khẽ đập rộn ràng vui mừng, cô cho là Hoắc Doãn Văn. Hưng phấn, cô ngẩng đầu lên –
Hoắc….
“Cao Hải!” Nhan Như Y gọi tên anh, có chút thất vọng!
Cao Hải nhét đồ ăn vào tay cô, đứng bên cạnh cô, người chung quanh ngồi đứng rất nhiều, một chỗ ngồi nhỏ cũng không có. “Không phải anh thì là ai? Ai còn có thể quan tâm em như vậy?”
Nhan Như Y cầm đồ ăn, rất cảm động. “Cảm ơn anh!”
“Ăn đi, em chắc nhiều giờ không có ăn gì, đúng không?”
“Dạ!”
“Bằng không, em đừng về nữa, năm nay ở lại về nhà anh ăn Tết!”
“Không, chờ một chút!” Cô lắc đầu một cái, hiện tại cô chỉ muốn về nhà, chỉ muốn về nhà!
Đang lúc ấy, có chuyến bay đi Thành Đô chuẩn bị khởi hành, phía trước, không ít người vội vàng kéo hành lý, lên máy bay, âm thanh xao động khắp sân bay!
“Em xem một chút, có phải chuyến bay của em không?” Cao Hải hỏi to.
Nhan Như Y thất vọng lắc đầu một cái. “Không phải, chuyến của em còn chưa bay. Theo suy đoán của em, chắc phải đứng chờ đến sáng sớm mai, sáng mồng hai mới có thể đến nhà!” Nhà cô không phải ở ngay Thành Đô, mà còn phải đi về huyện thành, máy bay hạ cánh còn phải ngồi xe đò về nhà!
Nếu như bây giờ có thể bay đi, sáng sớm ngày mai cô đón xe, buổi chiều là có thể về đến nhà đấy!
Cao Hải không ngừng gọi điện thoại, hy vọng có thể tìm được người nào đó làm việc ở sân bay, nghĩ được một biện pháp nào đấy, nhưng dù sao vào thời điểm quá gấp gáp này nói thế nào cũng bó tay!
Không tìm được cách nào. Cô thất vọng, thấy vọng muốn bật khóc òa.
Vào phút cô không nghĩ đến, Phụ tá Triệu thế nhưng đã xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook