Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
-
Chương 12: Tôi đi với cô
Chiếc Mercedes vững vàng dừng ở trước cửa bệnh viện.
Nhan Như Y tháo dây thắt an toàn mở cửa xuống xe. “Cám ơn Hoắc tổng, tôi đi lên đây, tạm biệt”
Hoắc Doãn Văn ngồi ở trên vị trí tài xế không có ý muốn xuống xe.
Nhưng lúc này có một đoàn người đẩy cáng cứu thương vội vội vàng vàng hướng phòng cấp cứu khu nội trú phía trước, người nằm trên cáng người toàn là máu, đậu băng bó không biết sống hay chết, nhìn rất đáng sợ!
Có người nói: “Người kia nhảy lầu tự tử, trên đầu toàn là máu, chắc là không qua được rồi!”
Nhan Như Y có chút sợ hãi ôm lấy cánh tay.
“Tôi tiễn cô lên lầu!” Hoắc Doãn Văn xuống xe.
Cô không từ chối đi phía trước, cô thật sự rất sợ!
Bọn họ một trước một sau đi ào điại sảnh bệnh viện, họ để cho cáng cấp cứu đi vào thang máy trước sau đó học đi vào một thang máy khác bên cạnh.
Rất nhanh thang máy đã đến, sau khi tiến vào anh hỏi: “Tầng mấy?”
“Tầng 13”
Anh ta ấn xuống, bọn họ cũng không nói chuyện với nhau nữa, không khí im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Ra khỏi thang máy, cô xoay người nói với anh: “Đưa tôi đến đây được rồi, đã làm phiền anh rồi, anh về đi”
“Ừ” Trong hành lang yên tĩnh nhưng có thể thấy được mấy vị y tá trực ban đi tới đi lui.
Lúc Hoắc Doãn Văn chuẩn bị rời đi có một đạo âm thanh thô lỗ vang lên.
“Cô tới đây làm gì?”
Nhan Như Y nhìn thấy mẹ Từ. “Bác gái, con tới thăm Nhất Minh xem anh ấy đã tỉnh chưa!”
“Con tôi phúc lớn mạng lớn, dĩ nhiên là không có chuyện gì. Cô sau này không được quấn lấy Nhất Minh nhà tôi nữa –“ con trai bị thương Từ mẹ càng nói càng thấy tức giận sau đó giơ tay lên đánh Nhan Như Y.
“Ba –“ ở trong hành lang yên tĩnh này âm thanh vang lên cực kỳ chói tai.
Nhan Như Y hoàn toàn bị làm cho giật mình.
“Sao bà có thể tùy tiện đánh người?” Hoắc Doãn Văn đem Nhan Như Y kéo về sau lưng, cặp mắt tràn đầy tức giận phê bình người đàn bà chanh chua trước mặt. “Nếu như bà không thích cô ấy bà có thể đi nói với con trai bà, để cho con trai bà tự mình xử lý, bà đánh cô ấy làm gì? Chỉ vì cô ấy không có ba mẹ bên cạnh bà liền tùy tiện bắt nạt cô ấy sao?”
Mẹ Từ hiểu nhầm người đàn ông trước mặt này chính là người nhà của Nhan Như Y nhất là khi nhìn thấy bộ dáng tức giận khiến cho người ta phải sợ hãi, Từ mẹ khí thế lập tức mềm xuống. “Anh là người thân của cô ta sao? Mau mau đem cô ta về đi, Từ gia chúng tôi không cần người phụ nữ không biết xấu hổ này, cô ta cả đời cũng đừng có nghĩ vào được cửa Từ gia!”
Hoắc Doãn Văn kiềm chế sự tức giận, quay đầu lại nhìn Nhan Như Y. “Cô muốn tiếp tục ở lại nơi này hay là đi theo tôi?” dù sao đây cũng là chuyện của cô ấy, cô ấy có quyền tự mình làm chủ.
Nhan Như Y khuôn mặt tái nhợt, bất lực nhìn anh. “Tôi đi theo anh”
Ngay sau đó, anh ta dùng lực nắm lấy bàn tay cô như người anh trai dẫn cô vào thang máy.
Nhanh Như Y không biết mình làm như thế nào để xuống được dưới lầu, không biết mình đi ra khỏi bệnh viện ra sao, cô như một con rối lớn tay gắt gao nắm chặt lấy bàn tay này, cô không phải một mình hứng chịu người ta bắt nạt, ít nhất còn có người bảo vệ cô.
Cho đến khi có một trận gió lạnh thổi qua, xuyên vào trong quần áo cô làm cô run lên, lúc bấy giờ cô mới định thần lại.
“Tôi rất đói bụng, theo tôi đi ăn chút gì đó đi!” Hoắc Doãn Văn mở cửa xe, không nói lời nào ấn cô vào trong xe, còn mình thì đi vòng qua sường xe, ngồi vào vị trí tài xế.
Nhan Như Y tháo dây thắt an toàn mở cửa xuống xe. “Cám ơn Hoắc tổng, tôi đi lên đây, tạm biệt”
Hoắc Doãn Văn ngồi ở trên vị trí tài xế không có ý muốn xuống xe.
Nhưng lúc này có một đoàn người đẩy cáng cứu thương vội vội vàng vàng hướng phòng cấp cứu khu nội trú phía trước, người nằm trên cáng người toàn là máu, đậu băng bó không biết sống hay chết, nhìn rất đáng sợ!
Có người nói: “Người kia nhảy lầu tự tử, trên đầu toàn là máu, chắc là không qua được rồi!”
Nhan Như Y có chút sợ hãi ôm lấy cánh tay.
“Tôi tiễn cô lên lầu!” Hoắc Doãn Văn xuống xe.
Cô không từ chối đi phía trước, cô thật sự rất sợ!
Bọn họ một trước một sau đi ào điại sảnh bệnh viện, họ để cho cáng cấp cứu đi vào thang máy trước sau đó học đi vào một thang máy khác bên cạnh.
Rất nhanh thang máy đã đến, sau khi tiến vào anh hỏi: “Tầng mấy?”
“Tầng 13”
Anh ta ấn xuống, bọn họ cũng không nói chuyện với nhau nữa, không khí im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Ra khỏi thang máy, cô xoay người nói với anh: “Đưa tôi đến đây được rồi, đã làm phiền anh rồi, anh về đi”
“Ừ” Trong hành lang yên tĩnh nhưng có thể thấy được mấy vị y tá trực ban đi tới đi lui.
Lúc Hoắc Doãn Văn chuẩn bị rời đi có một đạo âm thanh thô lỗ vang lên.
“Cô tới đây làm gì?”
Nhan Như Y nhìn thấy mẹ Từ. “Bác gái, con tới thăm Nhất Minh xem anh ấy đã tỉnh chưa!”
“Con tôi phúc lớn mạng lớn, dĩ nhiên là không có chuyện gì. Cô sau này không được quấn lấy Nhất Minh nhà tôi nữa –“ con trai bị thương Từ mẹ càng nói càng thấy tức giận sau đó giơ tay lên đánh Nhan Như Y.
“Ba –“ ở trong hành lang yên tĩnh này âm thanh vang lên cực kỳ chói tai.
Nhan Như Y hoàn toàn bị làm cho giật mình.
“Sao bà có thể tùy tiện đánh người?” Hoắc Doãn Văn đem Nhan Như Y kéo về sau lưng, cặp mắt tràn đầy tức giận phê bình người đàn bà chanh chua trước mặt. “Nếu như bà không thích cô ấy bà có thể đi nói với con trai bà, để cho con trai bà tự mình xử lý, bà đánh cô ấy làm gì? Chỉ vì cô ấy không có ba mẹ bên cạnh bà liền tùy tiện bắt nạt cô ấy sao?”
Mẹ Từ hiểu nhầm người đàn ông trước mặt này chính là người nhà của Nhan Như Y nhất là khi nhìn thấy bộ dáng tức giận khiến cho người ta phải sợ hãi, Từ mẹ khí thế lập tức mềm xuống. “Anh là người thân của cô ta sao? Mau mau đem cô ta về đi, Từ gia chúng tôi không cần người phụ nữ không biết xấu hổ này, cô ta cả đời cũng đừng có nghĩ vào được cửa Từ gia!”
Hoắc Doãn Văn kiềm chế sự tức giận, quay đầu lại nhìn Nhan Như Y. “Cô muốn tiếp tục ở lại nơi này hay là đi theo tôi?” dù sao đây cũng là chuyện của cô ấy, cô ấy có quyền tự mình làm chủ.
Nhan Như Y khuôn mặt tái nhợt, bất lực nhìn anh. “Tôi đi theo anh”
Ngay sau đó, anh ta dùng lực nắm lấy bàn tay cô như người anh trai dẫn cô vào thang máy.
Nhanh Như Y không biết mình làm như thế nào để xuống được dưới lầu, không biết mình đi ra khỏi bệnh viện ra sao, cô như một con rối lớn tay gắt gao nắm chặt lấy bàn tay này, cô không phải một mình hứng chịu người ta bắt nạt, ít nhất còn có người bảo vệ cô.
Cho đến khi có một trận gió lạnh thổi qua, xuyên vào trong quần áo cô làm cô run lên, lúc bấy giờ cô mới định thần lại.
“Tôi rất đói bụng, theo tôi đi ăn chút gì đó đi!” Hoắc Doãn Văn mở cửa xe, không nói lời nào ấn cô vào trong xe, còn mình thì đi vòng qua sường xe, ngồi vào vị trí tài xế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook