Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi

Hạ Tử Tình ở trong lòng Lâm Lập Phong, cả người đều vô lực,đầu óc trống rỗng. Thân thể dường như đã ko còn khống chế được. Nàng rất muốn ôm hắn, nhưng tay chân không thể động đậy

"Em trước tiên ngồi nghĩ một chút." Lâm Lập Phong buông nàng ra, lầy cho nàng một ly cà phê

Khi hắn đem ly cà phê đưa đến miệng nàng thì tinh thân nàng mới hồi phục. Bụng bắt đầu sôi

"Nào, uống ly cà phê này đi." Lâm Lập Phong ôn hòa mà nhìn chăm chú vào nàng.

Hạ Tử Tình uống một ngụm cà phê, hương vị ngọt ngào từ cổ họng hạ xuống bụng, nàng cảm giác đầu óc thanh tĩnh lên rất nhiều

Sau khi Lâm Lập Phong giúp Hạ Tử Tình uống cà phê, nàng cảm thấy thân thể đã ấm áplên rất nhiều,cơ bắp trong cơ thể cũng chậm rãi được phục hồi. Tay chân cứng ngắc của nàng cũng chậm rãi có thể cư động lại đượcc

Lâm Lập Phong buông cái ly xuống, lại giúp nàng xoa tay.

"Thoải mái hơn rất nhiều rồi đúng ko?" Đôi mắt Lâm Lập Phong vẫn ôn nhu vô hạn

"Ừ, cảm tạ anh." Hạ Tử Tình cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, lần đầu tiên cảm thấy được nhịp tim bất định của mình

Nàng ở trong mắt hắn thấy rõ thâm tình nồng đậm,điều này tuyệt đối ko phải là ảo giác, cũng tuyệt đối ko phải là giấc mộng!

Cánh tay tê dại của Hạ Tử Tình ôm chầm lấy Lâm Lập Phong, ở trong lồng ngực ấm áp của hắn, nàng liều mạng hít vào cái mùi khiến nàng mê muội.

Lâm Lập Phong cùng nàng ôm nhau, chăm chú mà ôm nhau, ko ai muốn buông nhau ra

Một lúc lâu, Lâm Lập Phong thì thào mà nói: "Tử tình,em làm anh sợ muốn chết, em biết ko?anh đã nghĩ rằng mình sẽ ko tìm được em!"

Hạ Tử Tình nghe hắn nói như thế, viền mắt đã bắt đầu hồng hồng.Vào tiết trời đen tối như hôm nay, hắn dĩ nhiên không màng nguy hiểm, đi vào rừng sâu tìm nàng

"Xin lỗi,em thấy một con chồn bạc,vì đuổi theo nó nên mới vào đến đây." Hạ Tử Tình nhẹ nhàng buông hắn ra, nghẹn ngào

"Ko được có lần sau nữa. Biết không?" Lâm Lập Phong giọng điệu vẫn đang ôn nhu.

"Ừ." Hạ Tử Tình liên tục gật đầu đáp ứng hắn.Trải qua cái chuyện đe dọa mạng sống này. Nàng tuyệt đối sẽ cẩn thận.

Lúc này đây, nàng có thể nói là đã trải qua sinh tử!

Trải qua lần này, nàng rõ ràng trong lòng mình, người nàng yêu vẫn là Lâm Lập Phong. Trước thời khắc hôn mê, trong đầu nàng chỉ nhớ đến có một người là Lâm Lập Phong

Cho dù có chết đi nàng vẫn một lòng một dạ yêu hắn!

Hắn có thể mạo hiểm bất chấp nguy hiểm, đến tìm nàng, nàng trong lòng rất cảm động, cũng rất ấm áp. Chỉ là, loại cảm giác ấm áp này, có thể tồn tại trong bao lâu?Nàng có thể chiếm lấy sự ôn nhu này đến khi nào?

Chờ đến khi, bọn họ rời khỏi đây, tất cả đều sẽ khôi phục lại vị trí ban đầu,bọn họ vẫn sẽ trở thành 2 người xa lạ!

Nếu như có thể, nàng nguyện ý cả đời không rời khỏi chỗ này, chỉ cần có thể cùng lập phong gắn bó chung sống ko rời.

Tìm đến cái cách này, có phải là quá ngu ngốc? Quá ngây thơ rồi?

"Cảm tạ anh, lập phong."

"Chúng ta còn phải nói đến cảm tạ sao?" Lâm Lập Phong cầm tay nàng, thâm tình mà nhìn kỹ , trước sau đem tay nàng đưa đến miệng , nhẹ hôn

Hạ Tử Tình cả người sửng sốt! Trái tim băng lãnh của nàng lại một lần nữa vì hắn mà cuồng nhiệt nảy lên

Nàng nhắm mắt lại, cảm thụ theo sự ấm áp từ trên tay lan tỏa. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy bờ môi băng lãnh của nàng cũng dần trở nên ấm áp

Nàng mở mắt, thấy đôi mắt đóng chặt của hắn,bao phủ bên ngoài là hàng lông mi dài cong. Nàng nhắm hai mắt lại cùng hắn say sưa thưởng thức nụ hôn đã lâu ko gặp lại.

ôn nhu của hắn,thương tiếc của hắn hắn,thâm tình của hắn hắn, đều khiến nàng say sưa ko ngừng, nàng vươn tay cánh tay ôm lấy cổ hắn cùng hắn làm chìm sâu vào nụ hôn nồng nhiệt

Cho đến khi bọn họ đều cảm thấy hít thở ko thông, bọn họ mới nhẹ nhàng buông nhau ra. Sau đó, Lâm Lập Phong lại ở trên khuôn mặt đỏ bừng mê người của Hạ Tử Tình hôn thêm một cái

Khuôn mặt Hạ Tử Tình càng thêm đỏ bừng.

Lâm Lập Phong ngưng mắt nhìn khuôn mặt xấu hổ kiều mị, hắn đột nhiên hiểu rõ người từ lâu ở trong lòng hắn, không phải dư tuyết Lâm, mà chính là nàng! Mặc dù trong trí nhớ của hắn, người hắn yêu là Dư Tuyết Lâm, thế nhưng tim hắn lại rõ ràng minh bạch nói cho hắn,người hắn yêu chính là Hạ Tử Tình!

Hắn thật cao hứng chính mình rõ ràng chuyện này dù sao cũng ko quá trễ!Thật may, nàng ko có việc gì! Nếu như nàng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, thì bọn họ ko phải là ngàn năm xa cách rồi sao?

Vừa nghĩ tới đây,tim hắn lại cuồng nhiệt nhảy lên!Cũng may, ông trời còn thương hại, còn cho hắn có một cơ hội biểu lộ với nàng.

Lâm Lập Phong cầm thật chặt tay Hạ Tử Tình, thâm tình vô hạn mà nhìn nàng.

"Em biết ko? Tử tình,em biến mất khiến anh gần như bị hù chết!Anh đã cho rằng mình ko còn cơ hội nào để gặp lại em,khi lòng anh gần như tan nát.anh mới biết rõ, thì ra người anh yêu chính là em!"

Lời nói của Lâm Lập Phong khiến Hạ Tử Tình thoáng chốc cứng đông cứng người. Hắn nói cái gì?Hắn nói với nàng, người hắn yêu là nàng?

Mặt Hạ Tử Tình trong phút chốc lại đỏ bừng, tâm can như bị hàng vạn con kiến cắn

Nàng hoài nghi chính mình có phải là đã nghe lầm hay ko!!? Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời!Là nói nàng sao?

" Chúng ta một lần nữa bắt đầu lại đi! Tử tình.Anh sau này sẽ yêu em thật tốt!Em có thể cho anh một cơ hội ko?" Lâm Lập Phong rất chăm chú mà ngưng mắt nhìn nàng,chờ nàng đáp trả.

Hạ Tử Tình không thể tin được hỏi hắn: "Anh thật đã quyết định muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu? Ko phải là do nhất thời xúc động?"

Đôi mắt Lâm Lập Phong trong đêm tối lóe ra tia sáng chói mắt, "Em cho rằng anh chỉ là nhất thời xúc động?"

"Em không biết." Hạ Tử Tình bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó thấp giọng mà nói: "Em rất sợ!Em rất sợ, em chỉ là người ngủ mơ! Chờ khi tỉnh mộng,tất cả lại khôi phục như lúc ban đầu.Em sẽ k0 thể chịu đựng nổi!"

"Đồ ngốc!" Lâm Lập Phong lực mạnh mà kéo mũi nàng

"A ——! Đau quá a!" Hạ Tử Tình bỗng nhiên hô to, lập tức vỗ vỗ tay hắn.

"Như vậy là đủ biết ko phải nằm mộng rồi chứ?" Lâm Lập Phong cười khanh khách mà nhìn nàng.

Hạ Tử Tình lập tức bưng cái mũi của mình, không phục mà nói: "Anh khi dễ em!"

Lâm Lập Phong vuốt ve mái tóc của nàng, nói: "Xem ra em đã phục hồi lại rồi, rất có sức sống!"

Hạ Tử Tình vừa nghe hắn nói như thế, sắc mặt lại đỏ lên

"Em đói bụng chưa?Anh nấu cho em một gói mì."

"Nơi này có thứ này sao?" Hạ Tử Tình không thể tin được hỏi.Ở một nơi sâu thẵm trong rừng rậm, dĩ nhiên có một ngôi nhà gỗ, hơn nữa trong ngôi nhà gỗ này chứa rất nhiều như yếu phẩm cần thiết

Chủ nhân ngôi nhà gỗ này quả thật rất tốt bụng a!

"Em chờ anh một lúc, rất nhanh thì có thể ăn rồi." Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tình nói.

"Anh sẽ nấu sao? Để em làm cho." Hạ Tử Tình muốn đứng lên, thế nhưng, hai chân lại ko có nửa điểm sức lực

"Em ko nên cậy mạnh!Để anh làm."

"Nói đùa, em chỉ là lo lắng anh sẽ lãng phí hết một gói mì." Hạ Tử Tình chế nhạo nói.

Lâm Lập Phong hướng nàng lộ vẻ tự tin: "Anh ko xuống bếp ko có nghĩa là sẽ ko xuống bếp. Anh trước đây , lúc còn học đại học đều phải tự mình xuống bếp_."

"Thật đúng là nhìn không ra nha." Hạ Tử Tình hé miệng cười.

Hạ Tử Tình theo nhìn phía sau Lâm Lập Phong, người ta nói đàn ông xuống bếp hình dáng rất khêu gợi! Đặc biệt là vì nữ nhân mình yêu xuống bếp

Nàng vẫn ko thể tin được,nhưng hiện tại mới biết được, đây đúng là chân ngôn

Thời khắc hạnh phúc

Hạ Tử Tình cảm giác được đây là lần đầu tiên, Lâm Lập Phong đối đãi với mình như thế

Lòng của nàng cũng lần đầu tiên cảm thấy thật ấm áp thật thích ý.Loại cảm giác ấm áp này,tính từ lúc bọn họ kết hôn đến nay , đây là lần đầu nàng cảm thụ sâu sắc như vậy.

Sau này mặc kệ bọn họ có phát sinh chuyện gì, cũng ko thể cản trở bọn ho dắt tay nhau cùng chung sống cả đời, mà sau khi trải qua một màn này, nàng cũng tuyệt đối cả đời khó quên

Khi bát mì ngào ngạt hương thơm đặt tới trước mặt nàng thì cũng là lúc nàng đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc!

"Nào, dậy ăn đi! Anh thấy em đã đói bụng rồi."

Hạ Tử Tình vừa cúi đầu cúi mặt ăn, vừa nhìn kĩ Lập Phong, cảm giác như cùng hắn ăn, hạnh phúc vô hạn.Nếu như thứ hạnh phúc này có thể tồn tại mãi mãi thì hay rồi.

Lâm Lập Phong phát hiện nàng nhìn mình có chút đờ đẫn liền tủm tỉn cười "Sao? Hài lòng với khuôn mặt của chồng em phải ko?"

Hạ Tử Tình không khỏi nhìn sang chỗ khác, "Thật ko biết xấu hổ!"

Lâm Lập Phong cười khẽ nâng tay lên, ko phải để lạnh lùng nâng cằm nàng, cũng ko phải che cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại. Hạ Tử Tình đầu tiên là sửng sốt, chờ nàng tỉnh lại thì phát hiện ra tron miệng có thứ gì ấm ấm.Đầu lưỡi nàng cảm thụ, mới biết hắn nhét vào miệng nàng một cục thịt.

Nàng ho khan lên vài tiếng, lập tức đem thứ trong miệng ăn đi

"Thơm quá phải ko?" Lâm Lập Phong nhìn nàng biểu tình quái dị, cười đến chảy cả nước mắt

Hạ Tử Tình đỏ mặt gật đầu. Hắn đêm nay có vẻ rất hài lòng.

"Tuy rằng chỉ là mì gói,nhưng anh nghĩ anh vừa ăn xong món ăn ngon nhất trong đời." Lâm Lập Phong bỗng nhiên chút cảm phát.

Mà hắn nói, cũng chính là suy nghĩ của nàng_.

"Em cũng nghĩ như vậy." Hạ Tử Tình nhìn Lâm Lập Phong yếu ớt mà nói.

Lâm Lập Phong cùng nàng mười ngón đan xen, ngưng mắt thâm tình nhìn nàng: "Anh muốn chúng ta sau này ko hề có hiểu lầm, không hề có nghi kỵ, vĩnh viễn thẳng thắn thành khẩn, vĩnh viễn quý trọng nhau.Chúng ta sẽ cùng nhau làm bạn đến già ! Tử tình!"

Hạ Tử Tình đầu tiên là sửng sốt, sau đó phát hiện viền mắt của mình đã bắt đầu ươn ướt.Từ khi biết hắn yêu mình, nàng đặc biệt rất dễ động lòng, cũng rất dễ rơi lệ

Trước sau, nàng hướng hắn lộ vẻ tươi cười mềm mại. Nàng cũng rất mong muốn có thể cùng hắn dắt tay nhau sống đến già!

Ánh trăng càng lên càng cao, ánh sáng nhàn nhạt thông qua cửa sổ phòng gỗ, chiếu lên người Hạ Tử Tình cùng Lâm Lập Phong. Bọn họ đang ôm nhau nằm trên một cái duy nhất trong nhà gỗ, cùng đắp trên người một cái chăn.

Bọn họ đều cảm thấy phi thường thỏa mãn như chưa từng thõa mãn và hạnh phúc như vậy!Nếu như bọn họ phải vĩnh viễn ở tại cái rừng già này, bọn họ cũng nguyện ý. Chỉ cần có thể được ở cùng nhau!

Đêm đã khuya nơi đây dị thường u tĩnh (*âm u, tĩnh mịch)! Bọn họ nằm ở trong phòng gỗ có thể nghe thấy âm thanh gió tuyết lạnh rung bên ngoài, gió lạnh thổi qua cửa sổ, còn kèm theo cả tiếng sói tru dài đến vô tận.

Hạ Tử Tình nghe đến tiếng sói tru, nhịn không được trốn vào lòng Lâm Lập Phong. Cảm thụ được Hạ Tử Tình sợ, Lâm Lập Phong đem tay ôm nàng chặt hơn

"Sợ sao?"Âm thanh trầm thấp của hắn bên tai nàng vang lên, khí tức ấm áp phun lên cổ nàng

"Có chút sợ. Lúc em lạc đường, vì nghe phải mấy tiếng sói tru này mới té xỉu_." Hạ Tử Tình vừa nghĩ đến đây vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu như ko có Lâm Lập Phong đến tìm nàng, đem nàng cứu, hậu quả thực sự không dám nghĩ đến a.

Ko chừng nàng đã trở thành bữa ngon mỹ vị cho đám sói.Vừa nghĩ đến khả năng này, cả người nàng đều nổi da gà.

"Anh cứu em một mạng, em báo đáp anh thế nào đây?" Thanh âm của Lâm Lập Phong chứa đầy ý cười

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương