Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 46: Bỏ qua lợi ích

Dù có thanh minh đến đâu thì sự hòa hợp vẫn như vậy , hậu quả là bầu không khí vô cùng căng thẳng giữa hai người . Tưởng rằng tranh cãi ầm ĩ một trận xong , hắn sẽ tự động biến mất . Nhưng mà không phải như cô đoán , bữa tối hắn vẫn kỳ quái xuất hiện ở phòng ăn . Vũ Nghê cũng không thèm nhìn đên hắn một cái , im lặng ăn cơm không lên tiếng , sau khi xong xuôi cô lại lên lầu

Vũ Nghê đóng cửa phòng lại , chăm chú nhìn văn kiện của công ty . Ngân hàng đang thúc giục công ty giao nộp các khoản vay cuối vào thời gian tới để hoàn thành việc thanh toán . Cô vùi đầu vào một đống giấy tờ đến nổi thời gian qua rất nhanh mà bản thân cũng không hay

Màn đêm nhanh chóng bao phủ , bên ngoài các ngôi sao đang nhấp nháy . Trong phòng ngủ yên tĩnh chợt vang lên tiếng mở cửa . Khi Vũ Nghê ngẩng đầu lên , thì vừa lúc thấy Lạc Ngạo Thực đi vào

"Lạc tổng giám đốc , anh đi nhầm phòng rồi !" Trên mặt cô vô cùng bình tĩnh , cũng không một chút thay đổi.

Lạc Ngạo Thực nở nụ cười mờ nhạt , giống như chuyện chẳng có gì xảy ra "Sao lại như vậy ?! Đây là phòng của chúng ta , tôi đi nhầm thế nào được ?! Dù rằng tôi bình thường không lui tới chỗ này !" Phía sau cố ý nói thêm một câu.

"Nhưng mà tôi đã quen ở một mình rồi , bây giờ bỗng dưng có thêm người , tôi sẽ không được tự nhiên . Mà đúng rồi , Lạc tổng giám đốc cũng không thích tôi , ở chung phòng với một người anh không thích , thì khác nào anh sẽ không thoải mái . Vì thế tôi khuyên anh , nên qua phòng kế bên đi ~~!"

Cô không phủ nhận rằng hiện tại cô rất cáu kỉnh . Nếu như là ở phòng khách hoặc địa điểm nào khác , cô còn có thể duy trì bình tĩnh đối mặt với hắn . Nhưng là đang ở phòng ngủ , nên cô vẫn không cách nào bình tĩnh.

Động tác cởi nút áo sơ mi của hắn cực kỳ thanh lịch , lộ ra vẻ đẹp chết người dù không cần cười "Nghê , em là đang cố ý đuổi tôi sao ?!"

"Tôi nào dám đuổi anh , chẳng qua là tôi muốn cho anh một lời khuyên tốt , để cho cả hai chúng ta đều cảm thấy thoải mái !" Trong lòng cô dần bực tức , nụ cười trên mặt càng u ám

"À , ra là em đang dò xét ý nghĩ của tôi ?! Tôi cũng chưa có nói qua , thì làm sao em biết được tôi không thoải mái ?!" Lạc Ngạo Thực vẫn bình tĩnh mà hỏi , đồng thời đem áo sơ mi cởi xuống , lộ ra bộ ngực màu đồng .

Thân hình cân đối , vóc dáng lý tưởng của hắn chính là do thường xuyên luyện tập mà có . Cơ bắp trông rất tráng kiện , từng động tác của hắn cũng toàn vẻ tôn quý tao nhã . Vũ Nghê nhìn thấy liền quay mặt chỗ khác , cô sợ rằng ';cảnh sắc'; này sẽ làm trái tim mình rung động . "Có một số việc không cần phải nói , chỉ cần tinh ý một chút , là vẫn cảm nhận được biểu hiện bên ngoài"

Mặc dù cô đã cố gắng kiềm chế , ra sức để bản thân có đủ tỉnh táo , nhưng lời vừa ra khỏi miệng , trong giọng nói vẫn có chút chua xót . Có lẽ , chính cô cũng không ý thức được

"Ừ ~~ sao tôi cứ cảm giác em đang ghen vậy ?! Đang trách tôi mỗi tối không về nhà sao ?!" Hắn chế nhạo hỏi.

"Lạc tổng giám đốc , tôi cho là , anh nghĩ quá xa rồi !" Vũ Nghê đem văn kiện đặt ở trên đùi , cố ý hướng giường lớn đi tới , sau đó chui vào trong chăn !

Cô hoàn toàn làm bộ dạng mờ ám —— đem nguyên cái giường lớn chiếm cứ , biểu thị công khai quyền lãnh thổ của mình , dùng hành động nói cho hắn biết , ở đây ~~ không phải vị trí của hắn !

"Oh" Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe môi , nhẹ nhàng lắc đầu , mỉm cười hành vi trẻ con của cô "Xem ra tôi đã bỏ phí quyền lợi quá lâu trên cái giường này , giờ thì phải hồi tưởng lại thôi !"

Nói xong , từng bước từng bước hướng đến giường lớn ——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương