Tổng Giám Đốc, Anh Thật Biến Thái!
-
Chương 4: Biến thái là Bạc tổng
Bản hợp đồng này...cái này chẳng phải ức hiếp người quá đáng ư?
Khuôn mặt nhỏ nhắn vì quá tức giận mà đỏ ửng, Hạ Khinh vò nát tờ giấy, xé đến
mảnh vụn cuối cùng mà không hề thương tiếc. Cô coi nó như hai tên khốn nạn kia,
hận vì bỉ ổi mà làm ô nhục mình.
Nặng nhọc bước xuống giường, cả đêm qua quả thực đã khiến hai chân cô mềm nhũn. Hạ Khinh cố gắng mặc lại bộ quần áo đã bị tên cầm thú kia xé rách mà thầm rủa, cả người run lên từng hồi đau đớn. Khó khăn lắm, cô mới che đi được vết hôn ửng đỏ chi chít trên người mình.
Lếch thếch ra đến ngoài cửa khách sạn, Hạ Khinh tính bắt taxi về. Nhưng khi nhận ra mình quên mang tiền đành thở dài chán nản, số của cô sao xui đến thế? Cuốc bộ đi về, chân không, tay cầm đôi guốc, trông cô chả khác gì đứa con gái bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà cả.
Gần trưa, khi ánh nắng đã lên tới đỉnh đầu, Hạ Khinh mới cà nhếch về đến nhà. Điều đầu tiên cô làm chính là lao đầu vào bếp, nấu một tô mì nóng hổi. Tính từ tối hôm qua đến nay đã là hai bữa, sáng lại phải vận động liền khiến bụng cô kêu òng ọc.
Hút sì soạt tô mì trên tay, Hạ Khinh tranh thủ bật tivi lên xem trong lúc rảnh rỗi. Đập ngay vào mắt cô là bản tin thời sự nhàm chán mà sáng nào cũng phát.
Toan chuyển kênh, chợt, có cái gì đó khiến cô từ bỏ ý định của mình trong chốc lát. Trước mặt cô, tên biến thái kia đang nhìn cô chằm chằm. Hạ Khinh dụi dụi mắt vào mắt...người này, không phải là hắn a.
Từ lúc nào mà Hạ Khinh đã dỏng tai chăm chú nghe ngóng tình hình.
"" Ngày 22/1/20XX, tổng giám đốc Sở Bạc Nghiên của Sở Thị đã đấu giá thành công hạng mục Vịnh X. Đưa hạng mục này trở thành vị trí số một mà các nhà đầu tư nhắm đến. Hiện nay, chúng tôi chưa có bất cứ thông tin gì về những nhà đầu tư sẽ tài trợ cho hạng mục này.""
- Sở Bạc Nghiên.
Hạ Khinh có phần sửng sốt, thật không ngờ tên biến thái mà cô hận đến xương tủy lại là một tổng giám đốc giàu có. Các cụ nói cấm có sai, bọn nhà giàu toàn những kẻ phách lối, không coi ai ra gì. Hạ Khinh cô không biết nếu mọi người đều thấy được bộ mặt thật của hắn, tổng giám đốc Bạc cao cao tại thượng là một tên cuồng dâm bệnh hoạn thì không biết sẽ thế nào đây.
oOoOoOo
"" Cốc cốc ""
- Bạc Tổng.
Người đàn ông trung niên gõ cửa bên ngoài, ông ta nhíu mày như thể đang chờ đợi điều gì đó. Phía bên trong, một giọng nói đủ để nghe thấy vang lên, trầm nhưng không hề ấm áp chút nào.
- Vào đi.
Như bắt được vàng, người đàn ông kia ôm theo cả một đống sổ sách bước vào. Đôi mắt ông chăm chú nhìn tấm lưng cao lớn trước mắt, quả đúng như lời đồn, Bạc tổng thật có sức hút khiến người khác lạnh gáy.
Chợt, Sở Bạc Nghiên quay người lại, khuôn mặt tiêu soái nhếch miệng cười. Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần Đinh Tuấn, bàn tay giang ra phía trước.
- Ông Đinh.
Đinh Tuấn bối rối, vội vàng bắt lấy bàn tay của Bạc Nghiên, nụ cười có phần nhếch nhác. Sở Bạc Nghiên sau vài lời chào hỏi qua loa liền hứng thú mời hắn ngồi.
Đinh Tuấn toát mồ hôi ngồi xuống, cổ họng từ bao giờ đã khô lại, nhấp một ngụm trà vừa được cô nhân viên rót, hắn chợt nhớ ra có việc quan trọng.
- Thế này, Bạc tổng, Chu tổng chúng tôi muốn tài trợ vào hạng mục Vịnh X của anh, anh thấy thế nào.
Nhả điếu thuốc đang hút dở ra, Bạc Nghiên có phần bất ngờ trước câu nói này, hắn quả thực đúng là đang thiếu vốn đầu tư. Tên họ Chu này thật biết chớp thời cơ, muốn dựa hơi hắn để kiếm lời, vì từ lâu hắn đã nổi tiếng bởi việc làm ăn vô cùng chuẩn xác.
- Tôi không muốn nói dài dòng, đóng góp 50%, mỗi tháng công ti tôi sẽ hoàn 5%.
Ông Đinh sửng sốt, 5%... thật quá vô lí. Nhận thấy nét mặt của ông Đinh, Sở Bạc Nghiên khinh thường mà thản nhiên nhấp một ngụn rượu.
- 5% một năm sẽ là... không phải quá lãi với số tiền ban đầu ư?
Bạc Nghiên thăm dò nhìn Đinh Tuấn. quả nhiên ông ta không hề tính toán mà gạt đầu lia lịa.
- Được, tôi sẽ về trao đổi với Chu tổng, chào anh.
- Nhu Lan, tiễn khách.
Sở Bạc Nghiên nhếch miệng cười nhìn theo Đinh Tuấn, hắn hài lòng ngồi xuống, cả người lười biếng dựa vào thành ghế. Từ lớp kính xuyên thấu, khung cảnh phố A phồn vinh vô cùng đẹp khiến người khác không thể kìm lòng. Lần này, hắn quả thật quá bội thu.
Thật xin lỗi các nàng, dạo này ta bận quá nên không ra chap mới được. Ta hứa nghỉ Tết sẽ bù, cảm ơn các nàng đã luôn ủng hộ ta. ^-^
Khuôn mặt nhỏ nhắn vì quá tức giận mà đỏ ửng, Hạ Khinh vò nát tờ giấy, xé đến
mảnh vụn cuối cùng mà không hề thương tiếc. Cô coi nó như hai tên khốn nạn kia,
hận vì bỉ ổi mà làm ô nhục mình.
Nặng nhọc bước xuống giường, cả đêm qua quả thực đã khiến hai chân cô mềm nhũn. Hạ Khinh cố gắng mặc lại bộ quần áo đã bị tên cầm thú kia xé rách mà thầm rủa, cả người run lên từng hồi đau đớn. Khó khăn lắm, cô mới che đi được vết hôn ửng đỏ chi chít trên người mình.
Lếch thếch ra đến ngoài cửa khách sạn, Hạ Khinh tính bắt taxi về. Nhưng khi nhận ra mình quên mang tiền đành thở dài chán nản, số của cô sao xui đến thế? Cuốc bộ đi về, chân không, tay cầm đôi guốc, trông cô chả khác gì đứa con gái bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà cả.
Gần trưa, khi ánh nắng đã lên tới đỉnh đầu, Hạ Khinh mới cà nhếch về đến nhà. Điều đầu tiên cô làm chính là lao đầu vào bếp, nấu một tô mì nóng hổi. Tính từ tối hôm qua đến nay đã là hai bữa, sáng lại phải vận động liền khiến bụng cô kêu òng ọc.
Hút sì soạt tô mì trên tay, Hạ Khinh tranh thủ bật tivi lên xem trong lúc rảnh rỗi. Đập ngay vào mắt cô là bản tin thời sự nhàm chán mà sáng nào cũng phát.
Toan chuyển kênh, chợt, có cái gì đó khiến cô từ bỏ ý định của mình trong chốc lát. Trước mặt cô, tên biến thái kia đang nhìn cô chằm chằm. Hạ Khinh dụi dụi mắt vào mắt...người này, không phải là hắn a.
Từ lúc nào mà Hạ Khinh đã dỏng tai chăm chú nghe ngóng tình hình.
"" Ngày 22/1/20XX, tổng giám đốc Sở Bạc Nghiên của Sở Thị đã đấu giá thành công hạng mục Vịnh X. Đưa hạng mục này trở thành vị trí số một mà các nhà đầu tư nhắm đến. Hiện nay, chúng tôi chưa có bất cứ thông tin gì về những nhà đầu tư sẽ tài trợ cho hạng mục này.""
- Sở Bạc Nghiên.
Hạ Khinh có phần sửng sốt, thật không ngờ tên biến thái mà cô hận đến xương tủy lại là một tổng giám đốc giàu có. Các cụ nói cấm có sai, bọn nhà giàu toàn những kẻ phách lối, không coi ai ra gì. Hạ Khinh cô không biết nếu mọi người đều thấy được bộ mặt thật của hắn, tổng giám đốc Bạc cao cao tại thượng là một tên cuồng dâm bệnh hoạn thì không biết sẽ thế nào đây.
oOoOoOo
"" Cốc cốc ""
- Bạc Tổng.
Người đàn ông trung niên gõ cửa bên ngoài, ông ta nhíu mày như thể đang chờ đợi điều gì đó. Phía bên trong, một giọng nói đủ để nghe thấy vang lên, trầm nhưng không hề ấm áp chút nào.
- Vào đi.
Như bắt được vàng, người đàn ông kia ôm theo cả một đống sổ sách bước vào. Đôi mắt ông chăm chú nhìn tấm lưng cao lớn trước mắt, quả đúng như lời đồn, Bạc tổng thật có sức hút khiến người khác lạnh gáy.
Chợt, Sở Bạc Nghiên quay người lại, khuôn mặt tiêu soái nhếch miệng cười. Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần Đinh Tuấn, bàn tay giang ra phía trước.
- Ông Đinh.
Đinh Tuấn bối rối, vội vàng bắt lấy bàn tay của Bạc Nghiên, nụ cười có phần nhếch nhác. Sở Bạc Nghiên sau vài lời chào hỏi qua loa liền hứng thú mời hắn ngồi.
Đinh Tuấn toát mồ hôi ngồi xuống, cổ họng từ bao giờ đã khô lại, nhấp một ngụm trà vừa được cô nhân viên rót, hắn chợt nhớ ra có việc quan trọng.
- Thế này, Bạc tổng, Chu tổng chúng tôi muốn tài trợ vào hạng mục Vịnh X của anh, anh thấy thế nào.
Nhả điếu thuốc đang hút dở ra, Bạc Nghiên có phần bất ngờ trước câu nói này, hắn quả thực đúng là đang thiếu vốn đầu tư. Tên họ Chu này thật biết chớp thời cơ, muốn dựa hơi hắn để kiếm lời, vì từ lâu hắn đã nổi tiếng bởi việc làm ăn vô cùng chuẩn xác.
- Tôi không muốn nói dài dòng, đóng góp 50%, mỗi tháng công ti tôi sẽ hoàn 5%.
Ông Đinh sửng sốt, 5%... thật quá vô lí. Nhận thấy nét mặt của ông Đinh, Sở Bạc Nghiên khinh thường mà thản nhiên nhấp một ngụn rượu.
- 5% một năm sẽ là... không phải quá lãi với số tiền ban đầu ư?
Bạc Nghiên thăm dò nhìn Đinh Tuấn. quả nhiên ông ta không hề tính toán mà gạt đầu lia lịa.
- Được, tôi sẽ về trao đổi với Chu tổng, chào anh.
- Nhu Lan, tiễn khách.
Sở Bạc Nghiên nhếch miệng cười nhìn theo Đinh Tuấn, hắn hài lòng ngồi xuống, cả người lười biếng dựa vào thành ghế. Từ lớp kính xuyên thấu, khung cảnh phố A phồn vinh vô cùng đẹp khiến người khác không thể kìm lòng. Lần này, hắn quả thật quá bội thu.
Thật xin lỗi các nàng, dạo này ta bận quá nên không ra chap mới được. Ta hứa nghỉ Tết sẽ bù, cảm ơn các nàng đã luôn ủng hộ ta. ^-^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook