Tổng Giám Đốc, Anh Thật Biến Thái!
-
Chương 1: Ngủ cùng sói (phần 1)
Hạ Khinh lo lắng thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Ban nãy, chủ nợ vừa gọi điện thúc giục cô trả nợ, nói rằng nếu không trả được sẽ bị bắt làm gái bán dâm. Hạ Khinh cô nghĩ đến thôi đã cảm thấy rùng rợn, gái bán dâm, không bao giờ.
Hạ Khinh sợ hãi moi móc tất cả số tiền còn lại trong tháng, tuyệt nhiên chỉ có lấy vài đồng.
- Thôi vậy, đành mặt dày xin khất.
Cô đành phải cất hết tim gan phèo phổi ở nhà để khất nợ, nếu không chẳng may đau tim chết thì nguy.
- Mày nói cái gì.
Tiếng đập bàn ""rầm"" của tên chủ nợ khiến cô giật thót mình, nước từ chai rượu của hắn bắn ra tung tóe. Hạ Khinh mặt cắt không một giọt máu, khó khăn lắm, cô mới có thể run run nói.
- Thật xin lỗi tiên sinh, tháng này tôi thực sự chưa có tiền.
Trương Phong nhếch miệng cười, hắn tiến lại gần Hạ Khinh đang quỳ bên dưới, ánh mắt bỗng nổi lên vài phần háo sắc.
- Ngẩng mặt lên.
Bàn tay xù xì của hắn nắm lấy chiếc cầm trắng nõn của Hạ Khinh, tất cả tức giận đều như trút hết lên cằm của cô khiến một phần đỏ ửng. Hạ Khinh quá sợ hãi, đôi mắt của cô bị một lớp sương bao phủ vô cùng long lanh và đáng thương. Lấy hết can đảm, Hạ Khinh mới dám ngẩng đầu lên.
Trương Phong kinh ngạc nhìn cô, cách ăn mặc có phần giản dị khiến hắn không để ý nhiều, tuy nhiên khi nhìn kĩ, hắn mới biết cô xinh đẹp đến nhường nào. Làn da trắng vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo rõ nét, đôi môi anh đào thỉnh thoảng run rẩy khiến cô giống như một tiểu bạch thỏ, vô cùng trong trắng và thuần khiết.
Hạ Khinh lo lắng nhìn hắn, ánh mắt của cô thấy rõ ham muốn dục của Trương Phong, toàn thần liền đổ mồ hôi mà cầu xin trong lòng.
- Thế này nhé cô Hạ, tôi nghĩ lại rồi, hay là cô giúp tôi một việc, tôi xóa nợ cho cô.
Tiếng nói của Trương Phong bỗng trở nên dịu dàng vô cùng, ánh mắt nhìn cô giống như vừa tìm thấy thứ quý giá.
- Chuyện gì, chẳng lẽ ông định bán tôi đi làm gái bán dâm?
Hạ Khinh ôm ngực, nghi ngờ hỏi lại. Biết rằng không thể nói thật, Trương Phong đành gian xảo trả lời, giọng nói vô cùng êm dịu.
- Cô Hạ, sao tôi có thể làm thế được cơ chứ, chúng tôi cho vay nặng lãi chứ đâu phải ổ mại dâm, chỉ là nhờ cô đi tiếp khách dùm thôi. Người này vô cùng khó tính, mà tôi thấy cô giọng nói rất dịu dàng, có thể thuyết phục.
Hạ Khinh nghe Trương Phong thuyết phục liền mềm lòng mà ngây thơ tin tưởng hắn, nếu chỉ có vậy mà có thể xóa nợ, cô chắc chắn sẽ đi. Tuy nhiên, điều cô băn khoăn nhất chính là khoản giao tiếp không hề giỏi.
- Ông Trương, nhưng mà tôi...
Như đoán được suy nghĩ của Hạ Khinh, Trương Phong đã vội cắt lời cô.
- Chuyện này không phải lo, cô chỉ cần đón tiếp hắn trong lúc tôi chưa đến, còn lại mọi chuyện để tôi lo. Thời gian và địa điểm chốc nữa tôi sẽ cho người gửi đến, cô chỉ cần ăn mặc thật đẹp là được.
Hạ Khinh "" ồ "" một tiếng, sau đó vô cùng vui vẻ mà gật đầu đồng ý.
- Vậy tiên sinh, tôi đi trước.
Trương Phong nhếch miệng cười nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Hạ Khinh, hắn vẫy tay gọi tên thuộc hạ đứng bên cạnh.
- Ông Trương, có chuyện gì cần sai bảo.
Trương Phong ghé sát miệng vào tai A Lý, giọng nói có phần vui sướng.
- Mau gọi cho Sở Bạc Nghiên, hắn ta nhất định sẽ rất vui đây.
Hạ Khinh sợ hãi moi móc tất cả số tiền còn lại trong tháng, tuyệt nhiên chỉ có lấy vài đồng.
- Thôi vậy, đành mặt dày xin khất.
Cô đành phải cất hết tim gan phèo phổi ở nhà để khất nợ, nếu không chẳng may đau tim chết thì nguy.
- Mày nói cái gì.
Tiếng đập bàn ""rầm"" của tên chủ nợ khiến cô giật thót mình, nước từ chai rượu của hắn bắn ra tung tóe. Hạ Khinh mặt cắt không một giọt máu, khó khăn lắm, cô mới có thể run run nói.
- Thật xin lỗi tiên sinh, tháng này tôi thực sự chưa có tiền.
Trương Phong nhếch miệng cười, hắn tiến lại gần Hạ Khinh đang quỳ bên dưới, ánh mắt bỗng nổi lên vài phần háo sắc.
- Ngẩng mặt lên.
Bàn tay xù xì của hắn nắm lấy chiếc cầm trắng nõn của Hạ Khinh, tất cả tức giận đều như trút hết lên cằm của cô khiến một phần đỏ ửng. Hạ Khinh quá sợ hãi, đôi mắt của cô bị một lớp sương bao phủ vô cùng long lanh và đáng thương. Lấy hết can đảm, Hạ Khinh mới dám ngẩng đầu lên.
Trương Phong kinh ngạc nhìn cô, cách ăn mặc có phần giản dị khiến hắn không để ý nhiều, tuy nhiên khi nhìn kĩ, hắn mới biết cô xinh đẹp đến nhường nào. Làn da trắng vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo rõ nét, đôi môi anh đào thỉnh thoảng run rẩy khiến cô giống như một tiểu bạch thỏ, vô cùng trong trắng và thuần khiết.
Hạ Khinh lo lắng nhìn hắn, ánh mắt của cô thấy rõ ham muốn dục của Trương Phong, toàn thần liền đổ mồ hôi mà cầu xin trong lòng.
- Thế này nhé cô Hạ, tôi nghĩ lại rồi, hay là cô giúp tôi một việc, tôi xóa nợ cho cô.
Tiếng nói của Trương Phong bỗng trở nên dịu dàng vô cùng, ánh mắt nhìn cô giống như vừa tìm thấy thứ quý giá.
- Chuyện gì, chẳng lẽ ông định bán tôi đi làm gái bán dâm?
Hạ Khinh ôm ngực, nghi ngờ hỏi lại. Biết rằng không thể nói thật, Trương Phong đành gian xảo trả lời, giọng nói vô cùng êm dịu.
- Cô Hạ, sao tôi có thể làm thế được cơ chứ, chúng tôi cho vay nặng lãi chứ đâu phải ổ mại dâm, chỉ là nhờ cô đi tiếp khách dùm thôi. Người này vô cùng khó tính, mà tôi thấy cô giọng nói rất dịu dàng, có thể thuyết phục.
Hạ Khinh nghe Trương Phong thuyết phục liền mềm lòng mà ngây thơ tin tưởng hắn, nếu chỉ có vậy mà có thể xóa nợ, cô chắc chắn sẽ đi. Tuy nhiên, điều cô băn khoăn nhất chính là khoản giao tiếp không hề giỏi.
- Ông Trương, nhưng mà tôi...
Như đoán được suy nghĩ của Hạ Khinh, Trương Phong đã vội cắt lời cô.
- Chuyện này không phải lo, cô chỉ cần đón tiếp hắn trong lúc tôi chưa đến, còn lại mọi chuyện để tôi lo. Thời gian và địa điểm chốc nữa tôi sẽ cho người gửi đến, cô chỉ cần ăn mặc thật đẹp là được.
Hạ Khinh "" ồ "" một tiếng, sau đó vô cùng vui vẻ mà gật đầu đồng ý.
- Vậy tiên sinh, tôi đi trước.
Trương Phong nhếch miệng cười nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Hạ Khinh, hắn vẫy tay gọi tên thuộc hạ đứng bên cạnh.
- Ông Trương, có chuyện gì cần sai bảo.
Trương Phong ghé sát miệng vào tai A Lý, giọng nói có phần vui sướng.
- Mau gọi cho Sở Bạc Nghiên, hắn ta nhất định sẽ rất vui đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook