Tổng Giám Đốc Ăn Vạ: Trả Con Lại Cho Tôi!
-
Chương 10: Tỉnh lại trong sự kì lạ!
Cố Thế và người đàn ông bí ẩn nào đó vẫn luôn canh chừng, đợi cô tỉnh dậy.
Họ đều nhớ nụ cười của cô!
Buổi tối của bệnh viện lúc có yên tĩnh, lúc ồn ào vì các vụ tai nạn.
Cố Thế hắn vẫn ngồi bên giường bệnh, chăm sóc cô.
Tiểu Ny ngốc này, lúc nào em mới tỉnh lại hả? Biết anh nhớ em lắm không? Nhớ em mỗi khi cười lắm không? Dậy đi em à, em đã ngủ gần sáu mươi ngày rồi... Anh nhớ em, anh muốn em tỉnh lại!
"Tiểu Ny, bên nhà xuất bản, độc giả của em vẫn đang đợi em. Cả anh và Tiểu Kha cũng vậy, cũng đang đợi em tỉnh lại, mọi người đang đợi em đó em biết không? "Cố Thế khẽ nói.
Ngón tay của Yết Ny dần dần cử động. Cố Thế giật mình khi nhìn thấy.
"Yết Ny, Yết Ny... Em"Hắn đứng dậy, đưa tay bấm nút ở đầu giường để gọi bác sĩ.
__________
"Tình trạng của cô ấy đã tốt chút lên, có lẽ cơ hội tỉnh dậy sẽ cao"Bác sĩ nói.
"Ngón tay cô ấy đã cử động đấy bác sĩ, có phải cô ấy sắp tỉnh lại không?"Cố Thế vừa nhìn bác sĩ, vừa nhìn cô hỏi.
"Có lẽ thời gian ngắn, cô ấy sẽ tỉnh lại"Bác sĩ nói, rồi quay người đi ra ngoài.
Hắn nắm tay cô lên, áp tay cô vào má mình, thầm nói:"Em hãy tỉnh dậy sớm. Anh đợi em...!"
________________
"Bác sĩ nói rằng tình trạng của tiểu thư Khoa đã tốt hơn, có lẽ sẽ sớm tỉnh lại"Tên thuộc hạ báo cáo.
Anh đưa tay lên, ý nói ra ngoài. Tên thuộc hạ hiểu ý, liền cúi đầu đi ra ngoài.
Nhìn cửa sổ, dưới đó là tấp nập xe. Anh mệt mỏi, u sầu. Khoa Yết Ny, cô phải tỉnh lại sớm. Tất cả vẫn đang đợi cô.
Mẹ à, nếu mẹ ở trên thiên đường. Hãy giúp con đưa cô ấy về hiện thực đi, con và con của con cần cô ấy rất nhiều!
____________________
"Đây là đâu? "Khoa Yết Ny mặc chiếc váy đã dính đầy máu, đi trên cánh đồng hoa hồng, hòa cùng màu đỏ trên váy cô.
"Cô gái"Một giọng nói hiện ra, cô giật mình quay đầu lại.
"Bà là ai? "Yết Ny hỏi người phụ nữ hiền từ trước mặt mình.
"Con có muốn quay về tìm Cố Thế, tìm Tiểu Kha bé con của mình không? "Người phụ nữ đó hỏi, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cô.
"Cố Thế, bé con, tôi muốn quay về hơn là nơi đỏ rực này"Nghe đến hai cái tên đã là nguồn sống của cô, cô lập tức đồng ý.
"Lại đây"Người phụ nữ đưa tay ra, Yết Ny như bị mê hoặc, đi đến người phụ nữ đó.
Đặt tay mình lên tay người phụ nữ, một luồn sáng hiện ra. Làm chói mắt của Yết Ny... Cô lại sắp lạc vào thế giới khác sao?
Người phụ nữ đó nhìn cô đang dần biến mất theo ánh sáng ấm áp đó, bà thầm nghĩ:"Con trai, mẹ đã đưa cô ấy về hiệu thực theo con mong muốn. Còn lại, tất cả đều thuộc vào cả ba rồi"
____________________
Trong căn phòng yên tĩnh. Một cô gái đanh ngủ đầy yên tĩnh, nhưng bỗng cô bật dậy.
"Cố Thế, Tiểu Kha!!!"
Rầm!!!
Cố Thế mở cửa xông vào, nhìn thấy Yết Ny đang bừng tỉnh, người đầy mồ hôi gọi lớn tên hắn
"Yết Ny... Em... "Cố Thế trợn hai mắt, đầy bất ngờ.
"Cố... Thế"Yết Ny nhìn hắn, đây rồi... Người cô muốn nhìn thấy nhất là đây.
Cố Thế thì đầy bất ngờ. Còn Yết Ny dường như bất ngờ, khi với một bệnh nhân hôn mê sáu mươi ngày, vậy mà khi tỉnh lại, lại có đến vậy... Còn gọi lớn tên hắn!
Thật lạ....
Họ đều nhớ nụ cười của cô!
Buổi tối của bệnh viện lúc có yên tĩnh, lúc ồn ào vì các vụ tai nạn.
Cố Thế hắn vẫn ngồi bên giường bệnh, chăm sóc cô.
Tiểu Ny ngốc này, lúc nào em mới tỉnh lại hả? Biết anh nhớ em lắm không? Nhớ em mỗi khi cười lắm không? Dậy đi em à, em đã ngủ gần sáu mươi ngày rồi... Anh nhớ em, anh muốn em tỉnh lại!
"Tiểu Ny, bên nhà xuất bản, độc giả của em vẫn đang đợi em. Cả anh và Tiểu Kha cũng vậy, cũng đang đợi em tỉnh lại, mọi người đang đợi em đó em biết không? "Cố Thế khẽ nói.
Ngón tay của Yết Ny dần dần cử động. Cố Thế giật mình khi nhìn thấy.
"Yết Ny, Yết Ny... Em"Hắn đứng dậy, đưa tay bấm nút ở đầu giường để gọi bác sĩ.
__________
"Tình trạng của cô ấy đã tốt chút lên, có lẽ cơ hội tỉnh dậy sẽ cao"Bác sĩ nói.
"Ngón tay cô ấy đã cử động đấy bác sĩ, có phải cô ấy sắp tỉnh lại không?"Cố Thế vừa nhìn bác sĩ, vừa nhìn cô hỏi.
"Có lẽ thời gian ngắn, cô ấy sẽ tỉnh lại"Bác sĩ nói, rồi quay người đi ra ngoài.
Hắn nắm tay cô lên, áp tay cô vào má mình, thầm nói:"Em hãy tỉnh dậy sớm. Anh đợi em...!"
________________
"Bác sĩ nói rằng tình trạng của tiểu thư Khoa đã tốt hơn, có lẽ sẽ sớm tỉnh lại"Tên thuộc hạ báo cáo.
Anh đưa tay lên, ý nói ra ngoài. Tên thuộc hạ hiểu ý, liền cúi đầu đi ra ngoài.
Nhìn cửa sổ, dưới đó là tấp nập xe. Anh mệt mỏi, u sầu. Khoa Yết Ny, cô phải tỉnh lại sớm. Tất cả vẫn đang đợi cô.
Mẹ à, nếu mẹ ở trên thiên đường. Hãy giúp con đưa cô ấy về hiện thực đi, con và con của con cần cô ấy rất nhiều!
____________________
"Đây là đâu? "Khoa Yết Ny mặc chiếc váy đã dính đầy máu, đi trên cánh đồng hoa hồng, hòa cùng màu đỏ trên váy cô.
"Cô gái"Một giọng nói hiện ra, cô giật mình quay đầu lại.
"Bà là ai? "Yết Ny hỏi người phụ nữ hiền từ trước mặt mình.
"Con có muốn quay về tìm Cố Thế, tìm Tiểu Kha bé con của mình không? "Người phụ nữ đó hỏi, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cô.
"Cố Thế, bé con, tôi muốn quay về hơn là nơi đỏ rực này"Nghe đến hai cái tên đã là nguồn sống của cô, cô lập tức đồng ý.
"Lại đây"Người phụ nữ đưa tay ra, Yết Ny như bị mê hoặc, đi đến người phụ nữ đó.
Đặt tay mình lên tay người phụ nữ, một luồn sáng hiện ra. Làm chói mắt của Yết Ny... Cô lại sắp lạc vào thế giới khác sao?
Người phụ nữ đó nhìn cô đang dần biến mất theo ánh sáng ấm áp đó, bà thầm nghĩ:"Con trai, mẹ đã đưa cô ấy về hiệu thực theo con mong muốn. Còn lại, tất cả đều thuộc vào cả ba rồi"
____________________
Trong căn phòng yên tĩnh. Một cô gái đanh ngủ đầy yên tĩnh, nhưng bỗng cô bật dậy.
"Cố Thế, Tiểu Kha!!!"
Rầm!!!
Cố Thế mở cửa xông vào, nhìn thấy Yết Ny đang bừng tỉnh, người đầy mồ hôi gọi lớn tên hắn
"Yết Ny... Em... "Cố Thế trợn hai mắt, đầy bất ngờ.
"Cố... Thế"Yết Ny nhìn hắn, đây rồi... Người cô muốn nhìn thấy nhất là đây.
Cố Thế thì đầy bất ngờ. Còn Yết Ny dường như bất ngờ, khi với một bệnh nhân hôn mê sáu mươi ngày, vậy mà khi tỉnh lại, lại có đến vậy... Còn gọi lớn tên hắn!
Thật lạ....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook